Siêu Cấp Shipper

Chương 193

Sau khi nghe thấy cái tên này, Phương Vân nhất thời sửng sốt.

“Phì Trùng Bắc Giang? Cậu ta không phải là người cho vay nặng lãi trong truyền thuyết sao?”

Bác cả nói: “Khụ, người cho vay nặng lãi là cách gọi trước đây thôi, người ta bây giờ là người quản lý hợp phát cho mọi người vay tiền đấy, giống như công ty tài chính của em vợ chú, chỉ là không làm lớn như vậy thôi.”

Phương Vân do dự nói: “Vậy nếu em mượn tiền cậu ta thì lãi là bao nhiêu?”

“Nể tình tôi, chắc chắn không cao đâu, nhưng mà quyền quyết định nằm trong tay chú, có mượn hay không thì tự mình nghĩ kỹ đi.” Bác cả nói: “Nhưng mà tôi khuyên chú phải nắm chắc thời gian, bởi vì bây giờ đã gần mười giờ rồi.”

“Cảm ơn anh cả.” Phương Vân không còn cách nào khác, không thể làm gì khác, lái xe điện rời đi.

Bác cả cứ như vậy nhìn em trai lao trong màn mưa cũng không nói đưa cái ô cho ông ấy…

“Cuối cùng cũng đuổi đi rồi.”

Ông ta đóng cửa chính lại thật kỹ, khẽ hát đi vào nhà.

“Chồng à, có chuyện gì mà vui vẻ thế, vừa rồi ai tới đấy?” Bác cả vừa đi vào cửa, đang đổi giày, bác gái phát hiện ra điểm khác thường của ông ta.

“Còn có thể là ai chứ, là em trai Phương Vân của tôi.” Bác cả mặt mày hớn hở nói: “Các người đoán chú ấy đến làm gì nào?”

Bác gái chua xót nói: “Người ta bây giờ là ông chủ lớn lái xe sang, chẳng lẽ có thể có chuyện gì tới cầu xin ông sao?”

Bác cả cười ha ha một tiếng: “Bà nói đúng rồi đấy, chú ấy đúng là tới đây cầu xin tôi đấy!”

Phương Đường hứng thú cũng bị lôi kéo theo: “Cha, chú ấy đến cầu xin cha chuyện gì vậy, không phải là vay tiền chứ?”

“Hai mẹ con các người đúng là quá lợi hại, điều này mà cũng có thể đoán ra được!” Bác cả đắc ý nói.

Bác gái ngây ngẩn cả người: “Không phải chứ, chú ấy thực sự tới vay tiền sao?”

Phương Đường cũng không tin tưởng lắm: “Cha, cha bớt lừa chúng con đi, người ta lái xe còn đắt tiền hơn nhà mình nữa, sao có thể đến vay tiền chúng ta chứ?”

“Con nói chiếc Q8 kia hả? Đã là của người ta rồi!” Bác cả cười nói: “Vừa rồi nó lái xe điện đến đấy.”

Phương Đường và bác gái cùng kêu lên hỏi: “Tại sao chứ?”

“Tại sao sao? Đương nhiên bởi vì cậu em vợ quý hóa của cậu ta rồi!”

Bác cả hưng phấn kể lại chuyện vừa rồi, hai người kia nghe thấy thì cười ha hả.

“Báo ứng mà, để cho một nhà ba người bọn họ ra vẻ tiếp đi!”

“Lái Audi thì cho rằng mình ghê gớm hơn người sao, kết quả bài còn chưa đánh thì đã không còn là của mình nữa, quả thực là buồn cười chết mất.”

“Có loại em vợ cực phẩm như vậy, nhà bọn họ cũng coi như là gặp xui xẻo rồi…”

Bác gái đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi, rốt cuộc ông có cho chú ấy mượn tiền không đấy?”

Bác cả cười lạnh nói: “Nói đùa cái gì vậy, bà cảm thấy cậu ta có thể mượn được một phân tiền từ tay tôi sao?”

“Chú ấy chưa mượn được tiền sao lại can tâm tình nguyện rời đi chứ?”

“Bởi vì tôi giới thiệu Phì Trùng cho chú ấy.” Bác trai cười hắc hắc: “Lúc này, hẳn là chỉ có cách này mới có thể vay được tiền thôi.”

Bác gái kinh ngạc nói: “Phì Trùng Bắc Giang sao? Cậu ta là người cho vay nặng lãi ăn thịt người không nhả xương đấy, nghe nói trước đó còn từng ép chết người ta đấy!”

Gương mặt bác cả thờ ơ: “Đừng khoa trương như vậy chứ, cũng chỉ là lãi cao hơn một chút thôi mà, huống hồ tôi chỉ giới thiệu qua thôi, rốt cuộc muốn vay tiền hay không còn phải xem bản thân chú ấy quyết định như thế nào.”

“Chú ấy thực sự muốn mượn tiền, lỡ như không mượn được, chắc chắn sẽ đến cầu xin chúng ta!”

“Cầu xin cũng không có tác dụng gì đâu, không phải bọn họ còn có căn nhà sao, bán đi là có thể trả được rồi…”

Đúng mười giờ, máy bay trực thăng xông vào màn mưa đứng ở một chỗ nào đó ở huyện Lê.

Dương Du Hân mở ô che cho Phương Dạ: “Cậu chủ, có cần tôi đi với anh không?”

“Không cần, mưa lớn lắm, các người về trước đi!” Phương Dạ không chút do dự từ chối, lòng nóng như lửa đốt, sau khi nhận ô thì lao vào màn mưa.

Sau khi đi đến đường lớn, một chiếc xe taxi đúng lúc chạy qua, Phương Dạ nhanh chóng vẫy tay ngăn lại.

Tài xế là một thanh niên trẻ khoảng hai mươi tuổi, anh ta kéo cửa kính xuống nói: “Người anh em, tôi đã tan ca rồi, nếu như anh đi đến chỗ nào không thuận đường về nhà tôi thì tôi khuyên anh nên đón xe khác đi.”

Phương Dạ vội vàng la lên: “Bác tài tôi muốn đến bệnh viện nhân dân.”

“Bệnh viện nhân dân? Chỗ này ngược đường về nhà tôi.” Phó Minh có chút do dự.

Phương Dạ khẩn cầu nói: “Bác tài, cầu xin giúp đỡ tôi một chút, thời tiết quỷ quái này rất khó bắt xe, mẹ tôi đang nằm trong bệnh viện nhân dân, đang chờ tôi đến nộp viện phí!”

“Thì ra là như vậy, được rồi, anh lên xe đi, tôi đưa anh đến đó!”

“Cảm ơn bác tài!”

“Không cần khách khí, tuổi chúng ta cũng tương đương nhau, mẹ tôi đoán chừng cũng bằng tuổi mẹ anh.”

Mặc dù tuổi Phó Minh không lớn lắm nhưng đối với các con đường ở huyện Lê lại vô cùng thông thuộc, hơn nữa kỹ thuật cũng không tệ lắm, rất nhanh đã chở Phương Dạ đến bệnh viện nhân dân rồi.

“Cảm ơn bác tài, đây là tiền xe, không cần thối lại đâu.”

Phương Dạ trực tiếp đưa tờ tiền một trăm tệ.

Phó Minh lắc đầu nói: “Một trăm tệ? Quá nhiều rồi, không được không được, tôi nhất định phải thối lại cho anh!”

Phương Dạ cười nói: “Thực sự không cần thối lại đâu, nếu không thì vậy đi, bác tài, cậu ra giá đi, khoảng thời gian tôi ở huyện Lê sẽ bao trọn xe của cậu.”

“Anh muốn bao mấy ngày?”

“Ít nhất là một tuần.”

“Vậy theo giá thị trường đi, không tính tiền xăng một ngày bốn trăm, thế nào?”

“Bốn chữ thật khó nghe, tám trăm thì thế nào?”

“Hả? Tám… tám trăm sao?”

Phó Minh suýt chút nữa cho là mình nghe nhầm, đối phương vậy mà đảo ngược lại trả giá, đây là hành động lạ lùng gì vậy?

Phương Dạ lại nói tiếp: “Như vậy đi, tôi tăng thêm hai trăm vạn tiền xăng, một ngày một nghìn tệ, bao trọng bảy ngày, trước tiên giao một vạn tiền cọc nhé.”

Sau khi nói xong, anh từ trong balo trên vai lấy ra một xấp tiền mới tinh, không nói nhiều lời nhét vào tay Phó Minh.

“Anh… anh anh anh… anh đang làm cái gì vậy?” Người sau nhất thời ngơ ngác.

“Cứ quyết định thế đi, tôi đang có chuyện gấp đi vào trước đây.” Phương Dạ cũng không cần số điện thoại gì đó mà vội vàng chạy vào trong bệnh viện.

Mãi cho đến khi đối phương mất dạng, Phó Minh cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Mẹ nó, tên nhóc này có phải là bị điên hay không, ném một vạn tệ xong thì bỏ đi ngay, lẽ nào không sợ mình chạy mất sao?”

“Không đúng, anh ta hào phóng như vậy, số tiền này không phải là tiền giả đấy chứ?” Anh ta đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng kiểm tra lại xấp tiền vừa nhận được.

Sau năm phút, Phó Minh đã có thể khẳng định, 101 tờ tiền mặt này là thật!

“Thực sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được, tên nhóc này trông còn trẻ tuổi hơn mình, ăn mặc bình thường, thật không ngờ tiện tay cũng có thể ném ra một vạn, đây mới thực sự là người có tiền nè...”

Phương Dạ chạy thẳng vào phòng cấp cứu, rất nhanh đã nhìn thấy mẹ mình.

“Mẹ, cơ thể của mẹ thế nào rồi?”

“Con trai, con... sao nhanh như vậy mà con đã trở về rồi?” Phạm Ngọc Lan sau khi nhìn thấy con trai thì sợ đến ngây người.

“Con bao một chiếc xe, trực tiếp đi từ Hoa Hải trở về đây.” Phương Dạ chỉ đành nói dối.

“Xe gì mà tốc độ nhanh như vậy?”

“Khụ... chúng con đi đường cao tốc để trở về.” Phương Dạ nhanh chóng thay đổi chủ đề: “Đúng rồi mẹ, đã có kết quả chẩn đoán bệnh chưa ạ?”

“Có rồi, bác sĩ nói có thể là nhiễm trùng đường tiểu, bảo mẹ hai ngày sau đến thành phố Thạch Môn kiểm tra thận, dù sao điều kiện y tế ở nơi này cũng có hạn.”

“Nếu như chỉ có thận có vấn đề thì...”

Trong đầu Phương Dạ chợt lóe lên một tia sáng, anh nhanh chóng từ trong túi móc ra một cái bình nhỏ màu đen…

Bình Luận (0)
Comment