Siêu Cấp Shipper

Chương 195

Đêm mưa trên đường không có nhiều xe cộ, Phó Minh lái xe vừa nhanh vừa vững, Phương Dạ mới có cơ hội hỏi thăm chuyện của cậu mình.

"Mẹ, công ty của cậu nợ người khác bao nhiêu?"

Phạm Ngọc Lan cười khổ: "Nói ra thì sợ làm con sợ, dù sao cả đời trả nợ cũng không hết."

"Mẹ cứ nói đi, con trai của mẹ không yếu đuối như thế đâu."

Phạm Ngọc Lan đành phải nói: "Chắc là hơn mười hai triệu."

Phương Dạ cau mày: "Sao lại nhiều như vậy? Không phải công ty của cậu mới mở chưa được vài ngày sao? Cho dù ngày nào cũng lỗ cũng không thể lỗ mấy chục triệu được. Mẹ ơi, công ty tài chính là công ty gì vậy? Mẹ có biết không? "

"Cậu của con nói là mô hình lợi nhuận của công ty rất đơn giản, gom góp quỹ với lãi suất cao từ khu vực tư nhân, sau đó cho họ vay với lãi suất cao hơn." Phạm Ngọc Lan thấp giọng nói: “Cậu con tuy là những năm nay chơi bời lêu lổng, nhưng ở huyện Lê này ai cũng biết đến, vậy nên có trách nhiệm khoản góp quỹ, còn Hà Dĩnh thì chịu trách nhiệm cho vay, cả hai là hợp tác phân công, phần lớn tiền của công ty do Hà Dĩnh quản lý. "

"Cậu có báo cảnh sát không?"

Phạm Ngọc Lan thở dài: "Báo có ích lợi gì, Hà Dĩnh đã mất tăm mất tích, hôm nay mấy người bỏ tiền đầu tư tìm đến, không biết bọn họ nhận được tin tức ở đâu!"

Phương Dạ nói: "Theo con thấy, tám chín phần mười là Hà Dĩnh thấy người gặp nguy thừa cơ hãm hại rồi, muốn dìm cậu đến cùng."

"Con nói cũng có lý, chao ôi, cậu của con đúng là gặp phải người xấu, lại bị loại phụ nữ này tính kế hãm hại. Ngay cả căn nhà mà ông nội để lại cho nó cũng không còn nữa, nếu không thể lấy lại được tiền, có lẽ nửa đời còn lại chỉ có thể sống trong tù ngục thôi. "

"Nhà cũng không còn nữa? Hiện tại cậu đang ở đâu?"

"Còn có thể sống ở đâu nữa? Đương nhiên là ở nhà mình rồi."

"Mẹ, mẹ yên tâm đi, Hà Dĩnh sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, đến lúc đó chắc cậu sẽ ổn thôi."

“Haizz, hy vọng là vậy.” Phạm Ngọc Lan đột nhiên nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi con trai, lần trước cô Tô mà cha con nói, con với cô bé đó quen nhau không?”

"Cũng coi như là bạn bè nói chuyện hợp nhau."

Phạm Ngọc Lan yếu ớt nói: "Gia đình cô Tô không phải rất giàu sao? Con... Có thể mượn cô ấy ứng trước chục triệu không?"

Phương Dạ hơi ngẩn ra: "Mẹ, bọn con gặp nhau ba lần, mẹ nghĩ cô ấy sẽ cho con mượn sao?"

"Cái này, mẹ cảm thấy có chút hy vọng, nhất định phải thử xem!"

Phương Dạ nói: "Vậy được, lùi một bước nói, cho dù con có mượn được tiền về, giúp cậu qua ải khó khăn, vậy thì ai sẽ trả lại hơn mười triệu đấy, ba người nhà chúng ta sao?"

"Cái này..." Phạm Ngọc Lan không dám nói gì.

Cho dù bà ấy giúp đỡ em trai quỷ của mình, cũng không muốn đẩy con trai duy nhất mình sinh ra vào hố sâu.

"Mẹ, cậu đã lớn, mẹ chăm sóc cậu nhiều năm như vậy, mẹ phải chăm sóc cậu cả đời sao?"

Hai mắt Phạm Ngọc Lan đỏ ửng lên: "Mẹ biết điều đó, nhưng mẹ không nhẫn tâm!"

Phương Dạ thấy mẹ mình khó chịu, lại mềm lòng, nói: "Mẹ, nếu con có thể giúp cậu vượt qua khó khăn, mẹ có thể hứa với con đây là lần cuối cùng được không?"

“Được, tất nhiên rồi!” Phạm Ngọc Lan ngạc nhiên nói: “Con trai, con định cầu xin cô Tô à?

"Mẹ đừng quan tâm về quá trình cụ thể, dù sao, con chắc chắn 80% sẽ giúp cậu không dính líu đến pháp luật."

"Được được được, chỉ cần cậu của con không phải ngồi tù, chuyện gì mẹ cũng đồng ý!"

"Mẹ, mẹ có số điện thoại của Hà Dĩnh không?"

"Có, có, nhưng vẫn luôn tắt máy!"

"Tắt máy cũng không sao cứ đưa số cho con là được."

"Được được, con ghi lại..."

Phó Minh nhanh chóng đưa cả hai đến đường Thạch Chủy.

"Bác tài, anh ở chỗ này chờ một lát, chúng tôi sẽ sớm quay lại."

Phó Minh xua tay và nói: "Yên tâm đi, không cần cậu dặn tôi cũng không trốn về nhà ngủ đâu!"

"Được."

Khi cả hai đi đến trước sân, Phương Dạ đập mạnh cánh cổng sắt.

Phương Vân không thể nào so được với lực của anh, tiếng đập cửa truyền đến phòng làm cho người nhà bác cả đều giật nảy mình.

"Chết tiệt, lại là thằng nhóc nào đến gõ cửa?"

Bác gái tức đến nghẹn họng.

Phương Đường cười lạnh nói: "Còn có thể là ai nữa, chắc chắn là chú hai chê chỗ Phì Trùng lấy lãi cao nên đến nhà chúng ta mượn tiền."

"Phương Vân này thật sự là quá đáng, đã nói với chú ấy là không có tiền cho vay rồi, lại còn mặt dày đến đây mượn tiền." Bác cả tức giận đứng lên: “Lần này không nể mặt mũi nữa, để ông đây đuổi đi.”

“Cha, cha không sợ nếu để anh họ biết chuyện sẽ đến tính sổ với cha sao?” Phương Đường khẽ nói: “Cha quên chuyện hai ngày trước rồi sao? Nếu không phải anh ta đánh bay đàn ông cường tráng đấy, sợ rằng bây giờ cha vẫn phải trả cho người ta một triệu rồi! "

“Dù sao cha cũng là bề trên, không có tiền cho mượn chẳng lẽ còn dám đánh ông đây sao?” Bác cả hừ lạnh một tiếng: “Nếu nó thật sự dám ra tay, cha sẽ báo cảnh sát bắt nó, chỉ là một tên Phương Dạ mà thôi, còn có thể phản kháng sao?”

Tuy rằng ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng vẫn đang sợ hãi. Dù sao thì chuyện xảy ra ngày hôm đó ai cũng rõ, Phương Dạ nhẹ nhàng tung một đấm đã hất bay đàn ông cường tráng không vũ hữu lực, nếu nắm đấm đó mà nhằm vào chính mình, e rằng cả xương già này cũng gãy vụn mất...

Nghĩ đến đây, bác cả vẫn quyết định dùng lý lẽ thuyết phục, cố gắng thuyết phục Phương Vân rời đi là xong chuyện, không cần thiết phải đụng vào tên sát tinh.

Ông ta mở cửa và nói: "Chú Vân, không phải là tôi không muốn giúp chú mà thực sự tôi lực bất tòng tâm... Hả? Tại sao lại là hai người?"

Phương Dạ nhẹ giọng nói: "Bác cả, cha của con có ở đây không ạ?"

"Cha của con? Chú ấy... Chú ấy không ở đây, đi lâu rồi!"

Phạm Ngọc Lan hỏi: "Anh ấy đến tìm anh vay tiền à? Hiện giờ anh ấy đang ở đâu?"

Bác cả vẫn kiên trì nói: "Là đến mượn anh tiền, nhưng không mượn được, bởi vì..."

Phương Dạ ngắt lời ông ta: "Bác cả, bác chỉ cần cho con biết cha con đang ở đâu là được."

Anh biết tính bác cả từ lâu rồi, cha anh mà mượn được tiền ông ta mới là chuyện lạ đấy!

Bác cả bị cắt ngang lời, đột nhiên có chút không vui: "Hai người không gọi điện cho chú ấy sao?"

“Vấn đề là anh ấy không mang theo điện thoại di động.” Phạm Ngọc Lan nói: “Anh cả, anh Vân rốt cuộc đã đi đâu rồi?”

Bác cả chột dạ nói: "Huyện Lê lớn như vậy, anh làm sao biết chú ấy đi đâu, hơn nữa chú ấy cũng chả phải trẻ con, không mượn được tiền ắt sẽ quay về, hai người đừng có lo lắng quá?"

Ánh mắt đối phương lóe lên, Phương Dạ nhìn thoáng qua là biết ông ta đang nói dối!

"Bác cả, có phải bác đang giấu con điều gì đó không?"

Bác cả không dám nhìn Phương Dạ, liên tục lắc đầu: "Không, tuyệt đối không phải!"

“Bác cả, có phải bác già rồi nên trí nhớ không được tốt?” Phương Dạ lạnh lùng nói: “Có cần để con giúp bác minh mẫn lại không?

Bác cả miệng hùm gan sứa nói: "Nói ai trí nhớ không tốt, tên nhóc này đừng có ăn nói linh tinh!"

Phương Dạ không thèm phí lời với ông ta nữa, đột nhiên tung một cú đấm, quả nhiên trúng vào cánh cổng sắt bên cạnh ông ta!

Sau một tiếng rầm lớn vang lên, cánh cổng sắt bị lõm xuống rồi đổ rạp xuống đất, nước bắn tung tóe khắp nơi...

Bình Luận (0)
Comment