Siêu Cấp Shipper

Chương 198

Sắc mặt Phương Vân thay đổi: “Các… các người muốn làm gì?”

“Muốn làm gì à, đương nhiên là muốn đánh ông một trận!” Người đàn ông đầu húi cua cười mỉa nói: “Sao, không phải vừa rồi còn hổ báo lắm mà, bây giờ cuối cùng cũng biết sợ rồi à?”

Một người đàn ông khác nói một cách quái gở: “Tuổi tác đã lớn rồi, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ông đáng bị đánh!”

“Hừ, đây không phải là bệnh chung của tất cả đàn ông sao? Bất kể mình bao nhiêu tuổi, thì luôn luôn thích người mười tám tuổi!”

“Hình như em gái nhỏ này chưa được mười tám nhỉ?”

“Vậy không phải càng thích hơn?”

Chứng kiến khách của mình khiến cho nhiều người tức giận, nữ thư ký không hề có ý giúp khuyên ngăn, ngược lại còn lui về mấy bước.

Đối mặt với một đám người như hổ rình mồi, Lâm Viện cũng có chút sợ hãi, dè dặt trốn sau lưng Phương Vân.

Phương Vân yếu ớt nói: “Nó vẫn là một đứa nhỏ, các người làm như vậy là phạm pháp. Hãy tha cho nó đi!”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, mấy người đàn ông đều bật cười ha hả.

Người đàn ông đầu húi cua chỉ mũi Phương Vân chửi: “Ông già, ông ít ở đó làm trò đi. Xưởng sửa chữa ô tô Bắc Giang là nơi nào? Ở đây, chỉ có lời anh Long nói mới là luật! Thức thời thì quỳ xuống dập đầu nhận sai. Nếu như dập đầu đủ vang, nói không chừng ông đây nhất thời mềm lòng sẽ tha cho ông một mạng!”

“Quỳ xuống dập đầu với cậu sao, cậu nằm mơ đi!” Câu này đột nhiên làm khơi lên lòng bất khuất của Phương Vân. Nói sao thì ông ấy cũng là một người đàn ông, sao có thể để mặc cho một người nhỏ hơn sỉ nhục như vậy được?

“Ha ha ha, ông già này cũng rất có khí phách đấy. Được, nếu ông đã không chịu quỳ, vậy thì tôi sẽ đánh cho ông quỳ!”

Người đàn ông đầu húi cua cầm cái ghế gỗ bên cạnh, làm bộ sắp đập vào đầu gối của Phương Vân!

“Dừng tay!”

Đột nhiên có một tiếng quát lớn truyền đến từ chỗ cầu thang. Có hai người trẻ tuổi đi nhanh về phía bên này. Đi đầu là một người có tướng đi rất kỳ quái, đi khập khiễng khập khiễng.

Không phải Phương Dạ không muốn chạy, nhưng thật sự là cái ông thép đó có chút vướng víu…

Người đàn ông đầu húi cua dừng tay, u ám nói: “Bọn mày là ai? Chẳng lẽ muốn ra mặt cho ông ta?”

Phương Dạ lạnh lùng nói: “Ông ấy là cha tôi!”

“Thì ra ông già này là cha mày?” Người đàn ông đầu húi cua cười to: “Thế nào, vay tiền còn cần đến cả cha và con cùng đến à? Hai bọn mày có cần phải làm trò như vậy không?”

Thấy con trai đến, cuối cùng Phương Vân cũng thở phào được một hơi nhẹ nhõm, sau đó nói với Lâm Viện: “Đừng sợ, cứu tinh của chúng ta đến rồi.”

“Chú Phương, anh ấy chính là anh Phương Dạ sao?”

“Đúng, hồi cháu mặc quần hở đũng, nó còn bồng cháu đấy!”

“…”

Phương Dạ mặt không chút biểu cảm nói: “Lúc tôi vừa mới lên lầu, hình như có nghe thấy ai đó bắt cha tôi phải quỳ xuống dập đầu?”

Người đàn ông đầu húi cua cười nói một cách càn rỡ: “Tai mày không có nghe sai, là ông đây bảo cha mày quỳ đấy. Làm sao? Nhóc con mày có ý kiến?”

“Có!” Phương Dạ lạnh lùng nói: “Tôi nghe thấy thì rất tức giận. Một khi tôi đã tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Phó Minh vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh bạn, đối phương người đông thế mạnh, nhịn một chút cho gió êm sóng lặng đi!”

“Hắn ta dám sỉ nhục cha tôi, nhịn không được nữa!” Phương Dạ nói: “Hôm nay cho dù là ông trời cũng không bảo vệ được hắn ta!”

Người đàn ông đầu húi cua cười mỉa nói: “Nhóc con, mày nói chuyện còn ngạo mạn hơn cả ông đây. Có tin là ông đây làm cho mày bị nâng đi ra không?”

“Không tin. Nếu như trong vòng mười giây anh không dập đầu nhận sai với cha tôi, người bị nâng ra nhất định là anh!”

“Mày nói lời này là nghiêm túc?”

“Rất nghiêm túc, còn bảy giây.”

Người đàn ông đầu húi cua cười cợt nhã: “Tao sợ quá đi thôi. Có cần ông đây giúp mày đếm không? Năm, bốn, ba, hai…”

Bộp!

Người đàn ông đầu húi cua còn chưa nói xong, ghế gỗ trong tay đã bị Phương Dạ giật mất, sau đó anh trở tay đập lên mặt anh ta!

Máu văng tung tóe giữa không trung, có hai cái răng gãy văng xa ra bốn năm mét. Người xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, người đàn ông đầu húi cua đã ngã ngửa ra đất.

Thấy đồng bọn đã ra tay, Phó Minh chỉ có thể khóc than trong lòng. Sau đó anh ta rút ống thép ra, xông về phía đám người, muốn nhân lúc hỗn loạn đánh đòn phủ đầu.

Sau khi thấy ống thép sáng loáng, mấy người đàn ông cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, tiện tay cầm lấy đủ loại đồ bắt đầu phản kháng. Hiện trường lập tức gậy ghế loạn thành một nùi.

Nữ thư ký vừa phát ra tiếng thét chói tai, vừa chạy về phía phòng làm việc. Phương Vân đang muốn dắt Lâm Viện chạy xuống lầu bỏ trốn, thì lại nghe thấy dưới lầu có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến, trong lòng thầm nói không xong, lại mau chóng lùi về.

Phó Minh tuy rằng nhỏ gầy, nhưng đánh nhau thì lại không hề chịu thua. Sau khi gắng gượng ăn một phát ghế, anh ta lập tức đập hai gậy lên đối phương đến đầu rơi máu chảy, kêu thảm ngã xuống đất.

Anh ta quay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện mấy tên khác đã nằm đầy đất, trên đầu đều có một cục u to.

Không phải chứ? Anh bạn này lại mạnh thế sao?

Sau khi đập ngất mấy người khác, Phương Dạ tóm người đàn ông đầu húi cua dậy, sau đó quăng đến trước mặt Phương Vân.

“Quỳ xuống, dập đầu, xin lỗi!”

Phát ghế lúc nãy quá mạnh, người đàn ông đầu húi cua vẫn có chút đầu váng mắt hoa. Anh ta thầm kêu khổ trong lòng. Không ngờ người trẻ tuổi gầy gầy nhỏ nhỏ này lại ra tay tàn nhẫn đến thế, một lời không hợp đã đập bể đầu người ta. Từ khi nào mà huyện Lê xuất hiện một người mạnh như vậy?

“Nhóc… nhóc con, mày vậy mà dám đánh tao. Mày… hôm nay mày chết chắc rồi!”

“Phải không?” Phương Dạ lại cúi đầu cầm ghế lên: “Mười giây sau lại tiếp tục không xin lỗi, hậu quả tự chịu!”

Có một đám người cầm gậy gộc xông ra từ chỗ cầu thang, dọa Phó Minh hết hồn, vội vàng lùi về bên cạnh Phương Dạ.

“Anh bạn, hai tay khó địch lại bốn tay, chúng ta mau chạy thôi!”

“Không cần. Nếu như anh sợ thì đi trước đi.” Phương Dạ không thèm liếc nhìn đám người đang vây đến: “Còn sáu giây!”

“Nhóc con, mày mở to mắt cho ra mà nhìn đi. Các anh em của tao đã đến rồi, mày còn dám động đến tao?” Người đàn ông đầu húi cua lập tức tăng thêm dũng khí.

“Vì sao không dám?” Phương Dạ mỉm cười, nhấc cái ghế lên, làm dáng muốn đập. Người đàn ông đầu húi cua sợ đến mức kêu la oai oái.

“Dừng tay lại cho tôi!” Cuối cùng thì Phì Trùng cũng đi ra từ phòng làm việc: “Nhóc con, cậu đã ăn phải gan hùm mật gấu gì à, lại dám gây sự ở địa bàn của tôi?”

Sau khi nhìn thấy kẻ thù của mình, trong mắt Phó Minh bùng lên lửa giận, răng cắn chặt đến mức kêu canh cách, trên cánh tay nắm chặt ống thép cũng nổi đầy gân xanh!

Phương Dạ lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Anh chính là Phì Trùng?”

Một tên đàn em quát lớn: “To gan, mày phải gọi là anh Long!”

“Chỉ là một con sâu béo tròn quay mà thôi, còn dám xưng là rồng?” Phương Dạ cười mỉa nói.

“Mẹ mày nói ai đấy? Có bản lĩnh thì nói lại lần nữa?” Đám người bỗng chốc kích động, chỉ vào Phương Dạ chửi ầm lên.

Phương Dạ làm vẻ mặt như thiếu đánh: “Sâu mập sâu mập sâu mập. Tôi nói đó thì đã sao? Có bản lĩnh thì đến đây đánh tôi đi?”

Đám đàn em bị khiêu khích đến nổi trận lôi đình, người nào cũng nóng lòng muốn xông đến, nhưng đáng tiếc là đại ca chưa ra lệnh, chỉ có thể tận lực kiềm chế.

Phì Trùng nheo mắt thành một đường: “Nhóc con, không ngờ tuổi cậu còn trẻ mà đã can đảm hơn người, đánh nhau cũng không tệ, tôi rất tán thưởng cậu. Có muốn lăn lộn cùng tôi không?”

Phương Dạ cười nhàn nhạt: “Tôi cũng chẳng phải sâu, vì sao phải lăn lộn với một con sâu?”

Bình Luận (0)
Comment