Siêu Cấp Shipper

Chương 205

Lúc Phương Dạ bắt đầu loay hoay với chiếc mô-tô, Phạm Nam và Hà Dĩnh còn chưa hết kinh ngạc.

Mặc dù trước kia chưa từng chạm qua loại xe mô-tô đời cũ như này, nhưng có vầng hào quang thông thạo lái xe ở đây, Phương Dạ rất nhanh đã đạp nổ xe.

“Cậu, chắc hai người đã ôm đủ rồi nhỉ.” Phương Dạ nhịn không được trêu chọc: “Còn không lên xe đi, chẳng lẽ hai người muốn đi bộ à?”

“Oh!”

Hai người đỏ mặt buông đối phương ra, vội vội vàng vàng đi qua ngồi lên xe.

Con đường đất vốn cần phải đi mất nửa tiếng, sau khi lái xe mô-tô thì ba phút đã xong chuyện. Khi bọn họ về đến khu rừng nhỏ mà chiếc taxi đang dừng, Phó Minh còn đang dựa trên ghế ngủ một giấc ngon lành.

“Anh bạn, sao nhanh vậy đã về rồi?” Sau khi bị tiếng động cơ xe đánh thức, Phó Minh vừa dụi mắt, vừa hỏi.

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, anh ta đột nhiên phát hiện hình như có chỗ nào đó không đúng.

Chiếc mô-tô này ở đâu ra?

Còn người phụ nữ trông có vẻ lôi thôi này là cái quái gì đây?

Phương Dạ tùy tiện dừng xe lại: “Làm xong chuyện rồi, tiếp tục đi đến nơi tiếp theo thôi.”

Phó Minh hỏi nhỏ: “Anh bạn, người phụ nữ này là ai thế?”

Phương Dạ do dự nói: “Cô ấy là… cái đó…”

Phạm Nam tiếp lời: “Cô ấy là vợ của tôi!”

Hà Dĩnh không lên tiếng, rõ ràng là nhầm thừa nhận lời Phạm Nam nói.

“Oh! Hiểu hiểu!” Phó Minh bừng tỉnh đại ngộ: “Vợ chồng cãi nhau rất bình thường. Chẳng qua là cãi nhau thôi được rồi, không cần phải làm đến mức bỏ nhà ra đi. Hơn nữa còn chạy đến nơi khỉ ho cò gáy như vậy, lỡ như gặp phải người xấu thì làm sao đây?”

Phương Dạ và cậu đưa mắt nhìn nhau. Tên này cũng biết tưởng tượng nội dung tình tiết quá rồi đấy?

Sau khi mấy người lên xe, Phó Minh lại hỏi: “Ơ? Mọi người không cần chiếc mô-tô của chị dâu nữa sao?”

Phương Dạ thuận miệng nói: “Không cần nữa, nếu như anh muốn thì lôi về đi.”

“Chiếc xe này tôi lôi không nổi, nhưng xăng bên trong thì có thể dùng được. Mọi người đợi tôi một lát!”

Sau khi xuống xe, Phó Minh lấy ra một thùng xăng, trực tiếp đổ hết xăng trong xe mô-tô ra, không chừa một giọt.

“Xong rồi, kế tiếp chúng ta đi đâu?”

Phương Dạ trả lời: “Đến sơn trại nhà họ Liễu.”

“Sơn trại nhà họ Liễu?” Phó Minh lại ngây ra: “Chỗ đó không cho phép người ngoài vào, các cậu muốn đi tìm bạn sao?”

Phương Dạ còn chưa kịp trả lời, Hà Dĩnh đã nói: “Đúng vậy anh tài, tôi có một người bà con sống ở đó.”

“Ồ, thì ra là vậy.”

Phó Minh khởi động xe rồi cua xe tại chỗ, sau đó chở mọi người nghêng ngang rời đi.

Khoảng hai mươi phút sau, có hai người đàn ông thở hổn hển chạy đến. Lúc nhìn thấy chiếc xe mô-tô dừng bên đường thì mắt lập tức sáng lên.

“Tốt quá. Bọn chúng thế mà để xe lại!”

“Chúng ta mau đi tìm một nơi có sóng để nói cho anh Liễu biết.”

Hai người hứng khởi ngồi lên xe mô-tô, sau đó lập tức ngây ra. Người lái xe đạp ga muốn mỏi nhừ cả chân rồi, nhưng chiếc xe vẫn không nổ máy.

“Mày có biết đạp ga không vậy? Hay là tao làm cho?”

“Tao đã lái chiếc xe này cũng con mẹ nó bốn năm năm rồi, mày nói tao có biết không?”

“Vậy thì sao đạp miết không nổ vậy? Là tư thế không đúng sao?”

“Chính là tư thế này. Mông nhếch bốn mươi lăm độ về phía bên phải rồi đạp mạnh xuống, không sai mà!”

“Vậy có phải là hết xăng không?”

“Sao có thể chứ. Hôm qua mới vừa đổ!” Người lái xe cúi đầu nhìn, đột nhiên phát hiện ống xăng trên xe đã bị người ta kéo ra…

“Ông nội cha nó chứ, có cần phải làm đến mức này không, ngay cả xăng cũng trộm sạch mẹ nó luôn. Thằng nhóc thối, sau này đừng để ông đây nhìn thấy mày!”

Cả khu rừng đều vang vọng tiếng hét phẫn nộ của anh ta…

Khi xe taxi chạy đến núi Hổ nơi sơn trại nhà họ Liễu tọa lạc, Phương Dạ đã gửi toàn bộ tài liệu tối hôm qua có được cho Từ Lệ. Anh vốn muốn gọi một cú điện thoại qua để nhắc nhở, nhưng đối phương lại không ở trong vùng phủ sóng, anh đành phải gửi một tin nhắn rồi thôi.

Anh không hề biết được rằng, lúc này Từ Lệ đang ngồi trên xe tuần tra, đi qua một đường hầm dài mười mấy cây số. Có sóng mới lạ đấy…

Lúc còn cách cổng sơn trại năm cây số, trên đường đã có trạm gác rồi. Có mấy người đàn ông mặc đồ đen biếng nhác ngồi trong trạm gác hút thuốc.

Sau khi Phó Minh dừng xe, có một người đàn ông đi qua, cúi người đánh giá mấy người trong xe.

Phạm Nam và Phó Minh vội vàng ngồi ngay ngắn, trong lòng căng thẳng không thôi.

Bên hông đối phương phồng ra, rõ ràng là có giấu cái thứ kia!

“Chỗ này không cho phép xe từ bên ngoài vào, các người đến đây làm gì?”

Hà Dĩnh hờn dỗi nói: “Anh Hạo, sao anh lại không nhận ra tôi nữa rồi?”

Người đàn ông nghe thế thì sửng sốt: “Cô là?”

“Tôi là Hà Dĩnh đây!”

“Cô là Hà Dĩnh?” Người đàn ông chấm hỏi đầy mặt.

Trong ấn tượng của anh ta, Hà Dĩnh là một trong những người phụ nữ của Liễu Quốc Đào. Mỗi lần đến sơn trại nhà họ Liễu, cô ta đều trang điểm lộng lẫy, nào có bộ dáng như dân tị nạn thế này?

Thấy sự nghi hoặc trên mặt đối phương, lúc này Hà Dĩnh mới nhớ ra hình tượng của mình hiện tại khác với lúc trước rất nhiều. Cô ta vội vàng rút mấy tờ khăn ướt ra lau mặt vài cái, cuối cùng cũng khôi phục lại mấy phần xinh đẹp.

“Người đẹp, cô đi đâu mà nhếch nhác như vậy?” Người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra cô ta.

Đương nhiên chuyện chạy trốn sẽ không gióng trống khua chiêng. Anh Hạo này chỉ là một người canh giữ trạm gác, tất nhiên không biết được quá nhiều tin tức.

“Đừng nhắc nữa anh Hạo. Hôm nay đến một nơi khỉ ho cò gáy đòi nợ. Kết quả là gặp phải mấy tên không đâu, suýt nữa là bị bọn chúng hiếp rồi.” Hà Dĩnh nói một cách đáng thương: “Cũng may là tôi có dẫn theo đủ người, nhưng mà cảnh tượng lúc đó cũng đủ dọa người.”

Anh Hạo trêu chọc: “Vậy thì thật sự rất nguy hiểm. Sau này những món nợ ở vùng núi hẻo lánh đừng tự đi đòi nữa. Mấy vùng khỉ ho cò gáy thường sinh ra người gian manh, cô lại xinh đẹp thế này, nếu như thật sự bị bắt đi, chỉ sợ là phải ở lại đó sinh con cho bọn chúng cả đời rồi!”

Hà Dĩnh gượng cười nói: “Còn phải nói nữa sao. Có bài học lần này, có đánh chết tôi cũng không dám đi nữa.”

Anh Hạo lại liếc nhìn Phương Dạ và Phạm Nam một cái: “Bọn họ trông rất lạ mặt, là em trai cô mới tuyển được à?”

Hà Dĩnh sớm đã nghĩ ra lý do: “Đều là em họ bà con xa của tôi. Vốn làm công ở thành phố lớn, năm nay kinh tế sa sút, cho nên đều đến cậy nhờ tôi.”

“Đều là em họ?” Anh Hạo nghi ngờ nhìn Phạm Nam một cái: “Sao anh ta trông còn lớn tuổi hơn cả tôi?”

Phạm Nam bị ánh nhìn chòng chọc kia dọa cho rụt cổ.

Hà Dĩnh cười duyên nói: “Chuyện này thì có gì lạ đâu. Mặt người em họ này của tôi vốn có vẻ già. Lúc mười sáu tuổi thì trông như xấp xỉ hai mươi sáu tuổi.”

Anh Hạo cười ha hả: “Này là vội lớn quá nè, tuổi còn trẻ mà đã bị béo bụng rồi. Ha ha ha!”

Phương Dạ nghe mà nhíu mày. Tên trông cửa này cũng nhiều chuyện quá chứ, nói lảm nhảm miết không ngừng. Nếu mà có việc gấp thật thì có thể làm người ta tức chết.

Hà Dĩnh hỏi: “Anh Hạo, vậy bọn tôi có thể đi qua chưa?”

“Đi qua đi.” Anh Hạo xua tay, người trong trạm gác lập tức nhấc lan can lên.

Phạm Nam và Phó Minh đồng thời thở phào một hơi. Lúc đang định khởi động xe, thì đột nhiên nghe thấy có một tiếng quát lớn truyền đến từ phía sau.

“Đợi đã!”

Bình Luận (0)
Comment