Siêu Cấp Shipper

Chương 213

Nhìn từ xa thì trông cảnh đẹp ý vui, mà Phương Dạ lại gần mới có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trên người cô gái xinh đẹp này, mười mấy chiếc phi đao không có chuôi sắc bén xếp thành hàng trên cặp đùi trơn bóng, quả thực giống như một đóa hoa hồng có gai!

Anh không muốn trở thành bia ngắm sống, anh bắt đầu di chuyển thất thường, mục đích là tách khỏi vị trí của đám người Phạm Nam ở phía sau để tránh lỡ tay làm tổn thương người khác, hơn nữa còn gây khó khăn cho kẻ thù trong việc tìm ra vị trí.

Loạch xoạch!

Người đẹp mặc sườn xám giơ hai tay lên liên tiếp bắn ra mấy phi đao, tạo thành một màn đao dày đặc giữa không trung, gần như che hết con đường tiến lên của Phương Dạ.

Thân hình đang di chuyển với tốc độ nhanh cao của Phương Dạ đột nhiên dừng lại, sau đó lướt ngang một cái kỳ dị, nhẹ nhàng bình thản vượt qua khiến toàn bộ phi đao đều rơi vào khoảng không.

“Né hay lắm!”

Phó Minh và Phạm Nam không khỏi reo hò tán thưởng, dù sao bây giờ Phương Dạ chính là niềm hy vọng của toàn bộ người dân trong thôn, đương nhiên càng tài giỏi thì bọn họ càng vui vẻ.

Điều này hoàn toàn không phù hợp với động tác lẩn tránh bình thường khiến thầy vật lý nhìn thấy chỉ muốn đánh người, người đẹp mặc sườn xám nhìn thấy vậy nhưng không hề kinh sợ, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, tiếp tục phóng nhiều phi đao hơn, trong nháy mắt tạo thành quầng sáng cực lớn, bao phủ non nửa phòng trà rồi!

Ba người Phó Minh há hốc mồm, khuôn mặt vừa rồi còn vui vẻ không hiểu sao bây giờ lại hiện lên vẻ sợ hãi.

Mẹ nó, chiêu này thì ai có thể tránh được chứ?

“Anh trai nhỏ, để tôi xem lần này anh tránh đi đâu?” Cô gái xinh đẹp khẽ cắn khóe miệng, động tác vừa mê người vừa quyến rũ.

“Nếu không tránh được vậy thì tôi không tránh nữa!”

Phương Dạ cao giọng đáp lại, mũi chân nhanh chóng chạm đất, mấy lưỡi dao thép rơi lả tả trên mặt đất được anh hất lên, tạo thành ánh sáng màu bạc xoay tròn cực nhanh lao về phía những phi đao kia!

Chỉ nghe thấy giữa không trung truyền đến tiếng lách cách lang cang, những phi đao không có chuôi sắc bén đều bị ánh sáng màu bạc kia khuấy tan thành từng mảnh!

Điều này… điều này có thể sao?

Người đẹp mặc sườn xám kinh ngạc đến mức cắn chặt môi, máu tươi chảy xuống nhưng cô ta không hề cảm nhận được, trong nháy mắt dao thép phá thủng tia sáng gần trong gang tấc!

Lúc này cô ta mới giật mình bừng tỉnh, lật cổ tay trắng bóc, trong tay đã có thêm một chiếc roi da màu đen.

Ánh mắt Phương Dạ khẽ ngưng đọng, với thị lực của mình anh không thể nhìn ra được cô ta lấy chiếc roi da kia từ đâu, lẽ nào cô gái xinh đẹp này là ảo thuật gia đường phố sao?

Sau khi vang lên hai tiếng bang bang giòn dã, dao thép bị ném sang một bên, cùng lúc đó, một bóng đen đã nhanh chóng lao vào lòng cô ta!

Roi da là vũ khí dài, khoảng cách ngoài hai mét mới có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất, người đẹp mặc sườn xám chỉ có thể nhanh chóng lui về phía sau kéo dài khoảng cách, nhưng Phương Dạ lại bám chặt như hình với bóng, làm thế nào cũng không ném ra được.

Cô ta chỉ có thể vứt roi da đi, lần nữa rút ra hai phi đao không có chuôi làm vũ khí, xoay người đánh trực diện với Phương Dạ.

Người đẹp mặc sườn xám từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện, ngoại trừ phi đao và roi da ra thì kỹ năng cận chiến của cô ta cũng không kém, nhưng đáng tiếc là cô ta phải đối mặt với Phương Dạ, thế thì thể nào cũng phải chịu thua thiệt...

Mặc dù chổi lông gà gắn có một đoạn nhưng gậy sau khi được vót nhọn thì rõ ràng là đánh người càng đau hơn, đối phương ra tay tàn nhẫn, cho nên Phương Dạ cũng không có ý định nương tay, trực tiếp vung chối lông gà lên đánh trả.

Hai thanh đao ngắn không có chuôi dường như chưa kịp phát huy tác dụng đã bị đánh bay, sắc mặt người đẹp mặc sườn xám còn chưa kịp thay đổi cả người bóng của chiếc gậy hoàn toàn bao trùm lấy…

Sau khi vài tiếng đôm đốp đôm đốp giòn giã vang lên, trên người cô ta đã trúng khoảng bảy tám gậy rồi, trong thoáng chốc đau đến hôn mê bất tỉnh, Phương Dạ không đánh vào mặt, toàn bộ đều tập trung vào những vị trí nhiều thịt.

Cầm thú thủ đoạn độc ác!

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp bị đánh đến thê thảm nằm trên mặt đất như vậy, vết thương trên người trông rất ghê người, trong lòng Phạm Nam và Phó Minh không hẹn mà cùng giơ ngón giữa, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Dĩnh trắng bệch, ở phía sau theo bản năng ôm lấy chính mình…

Sau khi giải quyết xong người đẹp mặc sườn xám, còn lại Liễu Quốc Đào run lẩy bẩy đứng trong góc, Phương Dạ vừa gõ hung khí vừa cười âm hiểm đi về phía anh ta, dáng vẻ của anh giống hệt như giáo viên chuẩn bị xử phạt học sinh vậy.

Liễu Quốc Đào ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh… Anh đừng qua đây, đây là sơn trại nhà họ Liễu, nếu anh dám đánh tôi, chú tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho anh đâu!”

Phương Dạ cười lạnh nói: “Anh yên tâm, sau khi giúp anh đập hết răng thì tôi sẽ đích thân đi tìm ông ta, chú cháu hai người ngày hôm nay ai cũng đừng hòng chạy thoát!”

Phạm Nam và Hà Dĩnh ngây ngẩn cả người, nghe ra ý tứ của Phương Dạ, hôm nay hình như muốn tận diệt hoàn toàn sơn trại nhà họ Liễu rồi?

Trời ạ, như vậy có phải là có hơi kiêu ngạo quá không?

Liễu Quốc Đào cười lạnh nói: “Anh bớt khoác loác đi, đừng tưởng hạ gục được mấy đàn em của tôi thì có thể lên mặt, thuộc hạ của chú tôi có rất nhiều cao thủ, có thể hành chết anh đấy! Nếu anh nương tay, tôi đảm bảo các người sẽ không mất một cọng lông nào an toàn rời khỏi sơn trại nhà họ Liễu!”

“Cắt, thật sự không biết là ai đang khoác lác nữa, nếu tôi muốn rời khỏi đây, cho dù là thiên binh vạn mã cũng không thể giữ tôi lại đâu.” Phương Dạ căn bản không thèm để tâm đến lời của anh ta, mà giơ chổi lông gà lên: “Chú chác các người làm nhiều chuyện ác, mấy năm nay hại không biết bao nhiêu gia đình, hôm nay tôi phải thay trời hành đạo!”

Giọng nói vừa dứt, chổi lông gà cũng hạ xuống trực tiếp vả vào miệng Liễu Quốc Đào, một vài chiếc răng dính máu lập tức văng ra giữa không trung…

Anh ta vẫn chưa kịp phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, Phương Dạ lại trút thêm vài gậy xuống nữa, ngoài đánh rơi toàn bộ răng của anh ta xuống thì ngay cả miệng và nửa khuôn mặt cũng đã biến thành thịt vụn, quả thực là khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Sau khi nhìn thấy đối phương ngã xuống đất, Phương Dạ ném chổi lông gà xuống đất, vừa xoay người vừa lẩm bẩm một mình nói: “Chất lượng của chổi lông gà này cũng không tệ, nhưng đáng tiếc thật, không biết là nhãn hiệu gì nhỉ, bằng không có thể để cho mẹ mình giới thiệu cho bà con chòm xóm, vừa bền lại vừa thuận tay, dùng để đánh mấy đứa bé nghịch ngợm quả là không thể thích hợp hơn…

Liễu Quốc Đào vốn đang hấp hối sau khi nghe thấy câu nói này chọc tức đến trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Từ đầu đến cuối cũng chỉ có hai ba phút, trong quán trà đầy người nằm trên mặt đất, hơn nữa toàn bộ đều là kiệt tác của chổi lông gà…

Phạm Nam nói: “Tiểu Dạ, bây giờ chúng ta nên làm thế nào, con thật sự muốn đi tìm tên Liễu Kiếm Phong kia tính sổ sao?”

Phương Dạ nói: “Cậu, Liễu Kiếm Phong mới là ngọn nguồn của mọi tội ác, nếu như không lật đổ ông ta thì sau nào chắc chắn sẽ gặp không ít phiền toái, lẽ nào mọi người không muốn thanh thản ổn định mà sinh sống sao?”

Hà Dĩnh khuyên giải nói: “Nhưng lời nói vừa rồi của Liễu Quốc Đào cũng không sai, ở đây là sơn trại của nhà họ Liễu, ông cụ Liễu bất cứ lúc nào cũng có thể tập hợp mấy trăm người lại, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu!”.

Truyện đề cử: Tổng Tài Là Một Tên Cuồng Vợ

Phương Dạ chỉ có thể an ủi nói: “Mọi người cứ yên tâm, người của ông ta nhiều nhưng viện binh của chúng đã cũng lập tức tới ngay đây rồi.”

Phó Minh ngạc nhiên nói: “Anh bạn, chúng ta còn có viện binh sao?”

Phương Dạ thề thốt son sắt nói: “Đương nhiên là có rồi, bạn tôi là cảnh sát của Hoa Hải, cô ấy lập tức tới ngay!”

“Thật sao?” Sắc mặt Phạm Nam và Hà Dĩnh vui vẻ: “Cô ấy dẫn bao nhiêu người tới?”

Vấn đề này trái lại làm khó Phương Dạ, anh nào biết Từ Lệ sẽ dẫn bao nhiêu người tới, nhưng mà nếu đã đi làm nhiệm vụ có lẽ hẳn là không đến đủ đâu.

“Điều này… điều này… ít nhất khoảng… có thể có năm sáu người gì đấy?”

Phạm Nam nghe thấy vậy thì trợn mắt: “Chỉ năm sáu người thôi sao? Thế này thì dùng cái búa gì được!”

Bình Luận (0)
Comment