Siêu Cấp Shipper

Chương 217

“Đừng nghĩ có súng là lợi hại, có ngon thì bắn chết tôi đi?”

Sau khi bị nòng súng chĩa vào, người đàn ông ria mép mặc dù hoảng sợ một phen trong lòng, nhưng ngoài miệng thì vẫn rất cứng rắn.

Từ Lệ vừa nói một lời không hợp đã rút súng, Phùng Khang cũng bị dọa hết hồn, anh ta vội vàng khuyên bảo: “Đội trưởng, mau thu súng lại đi! Không phải cô cũng không biết, chốt an toàn của khẩu súng này có trục trặc, rất dễ cướp cò!”

Cái gì, rất dễ cướp cò?!

Từ Lệ còn chưa nói gì, hai chân của người đàn ông râu mép đã bắt đầu run rẩy, từng giọt một hồi to như hạt đậu nành không ngừng lăn từ trên trán xuống.

Từ Lệ không chút để ý nói: “Anh yên tâm, khẩu súng này một tháng cũng chỉ cướp cò hai ba lần mà thôi, có lẽ không trùng hợp đến vậy đâu.”

Người đàn ông ria mép nghe được mà hồn muốn bay ra ngoài. Cái gì gọi là một tháng hai ba lần? Cái gì là có lẽ?

Lỡ như thật sự trùng hợp, vậy thì chẳng phải tôi sẽ phải về với chúa sao?

“Cô… cô cảnh sát, tay của cô nhất thiết đừng có run. Tôi mở cổng, bây giờ tôi lập tức mở cổng là được đúng không?”

“Hừ, rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt.” Từ Lệ hừ lạnh, rút tay cầm súng về…

Tiếng súng trong sân phòng phía Nam vang không dứt, tất cả xạ thủ mặc dù đang điên cuồng xả đạn, nhưng lại có chút không biết làm sao với mục tiêu trong sân. Bởi vì hai cái nồi lớn dày trục đó thật sự bắn không xuyên qua được!

Tạo hình của Phương Dạ lúc này như một con trai sông trông rất buồn cười. Hai cái nồi lớn vừa vặn che chắn cho anh một cách kín kẽ. Nếu như là súng thật đạn thật, hai nồi sắt đương nhiên không chống đỡ được bao lâu, nhưng đối diện với những khẩu súng hỏa mai uy lực có hạn đó thì vẫn có chút dư dả. Cho mày bắn đấy, bắn xuyên được thì coi như tao thua!

Liễu Kiếm Phong vung tay hô to: “Dừng lại hết cho tôi, dùng dao chém chết cậu ta!”

Sau khi tiếng súng dừng lại, đám người áo đen đông nghìn nghịt cầm dao nhỏ trong tay, xông về phía trước. Đám người Phạm Nam đứng trên lầu nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía. Dữ dội, trong sân ít nhất cũng có hai ba trăm người, đây mới chính là chiến thuật biển người thật sự!

Nếu đã không bắn súng, vậy Phương Dạ không có gì phải lo ngại nữa. Đối diện với biển người ào đến, anh dứt khoát đội hai cái nội lớn xông về phía Liễu Kiếm Phong.

Leng keng, lách cách, lộp cộp!

Vô số lưỡi dao điên cuồng chém về phía Phương Dạ, nhưng đều bị nồi lớn cản hết lại. Anh giống như là binh lính cầm khiên thời xưa, giơ khiên lớn không ngừng tiến về phía trước. Mặc dù những tên áo đen đã dốc hết toàn lực, nhưng đáng tiếc là hai cái nồi lớn này còn kín kẽ hơn cả mai rùa, hoàn toàn không có cơ hội thương tổn đến kẻ địch.

Rầm! Rầm rầm rầm!

Những tên áo đen chắn trước mặt Phương Dạ liên tục bị đáy nồi tông ngã. Phương Dạ ỷ vào sức mạnh toàn thân, một người hai nồi cứ như máy ủi đất, không ngừng tiến vào trong đám người, đám người ngăn cản lăn ngã tán loạn!

Liễu Kiếm Phong kinh ngạc tới mức như muốn rớt cả quai hàm. Hơn hai trăm người thế mà lại không ngăn cản được một người. Chẳng lẽ thằng này là quái vật ăn thuốc tăng lực mà lớn lên à?

Rất nhanh Phương Dạ đã cách chiếc Bentley chưa đến hai mươi mét. Đám người áo đen nằm la liệt sau lưng anh, khuôn mặt mỗi người đều đen như quạ, bởi vì đây là kết quả đi kèm khi bị đáy nồi tông ngã…

Nếu bắn súng không chết, mà dùng chiến thuật biển người cũng không có tác dụng đếch gì, Liễu Kiếm Phong lập tức không dám chậm trễ, vội vội vàng vàng lên ghế sau chiếc Bentley, sau đó kêu tài xế nhanh chóng lái xe chạy trốn.

Mặc dù đang ở trong hỗn loạn, lực chú ý của Phương Dạ vẫn luôn đặt trên người Liễu Kiếm Phong. Mắt thấy đối phương muốn lên xe bỏ chạy, anh lập tức tăng tốc độ đến mức cao nhất, đẩy nồi sắt lao đi, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách mười mấy mét!

Lúc này chiếc Bentley đã khởi động, thân xe dài đang từ từ lái ra khỏi sân.

“Chạy đi đâu?”

Phương Dạ bỗng nhiên quát lớn, sau đó giơ hai cái nồi sắt nhảy lên cao, giẫm lên đầu đám người áo đen đông nghịt, lướt nhanh qua y như trong phim!

Cuối cùng cũng xông ra khỏi đám người, Phương Dạ giẫm mạnh chân phải một phát, cả người bay lên trời như một con chim lớn, còn kẻ xui xẻo dưới chân anh cũng ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Ầm ầm!

Sau một tiếng vang lớn, cả người Phương Dạ lẫn nồi lớn đập mạnh xuống chiếc Bentley, nóc xe bị lõm xuống hoàn toàn. Tài xế phía trước chưa kịp rên một tiếng đã bị đập đến hôn mê bất tỉnh. Chiếc xe bị mất khống chế cũng lập tức tông vào tường sân bên cạnh.

Phương Dạ đứng lên như không có việc gì, sau đó cúi người kéo Liễu Kiếm Phong đang hấp hối ra. Màn này vừa lúc bị đám người Từ Lệ vừa mới đuổi đến nhìn thấy.

Lúc Phương Dạ bay lên trời cao rồi đập lõm chiếc bentley, Hứa Tự An suýt chút nữa là cắt đứt đầu lưỡi của mình luôn!

Con bà nó đây là chuyện do người làm sao?

Phương Dạ cười híp mắt nói: “Trại chủ Liễu, không phải lúc nãy còn hò hét lợi hại lắm sao? Sao nhanh vậy đã muốn chuồn rồi?”

Liễu Kiếm Phong đầu vỡ máu chảy đã không còn sức lực để nói chuyện nữa. Nhưng tụi đàn em của ông ta đã đuổi đến, trong chớp mắt đã bao vây chiếc Bentley.

“Thả trại chủ xuống cho tao!”

“Thả trại chủ ra, bằng không bọn tao sẽ chém chết mày!”

“Mau thả người…”

Bởi vì sợ ném chuột vỡ đồ, bọn chúng cũng không dám tiến lên động tay, chỉ có thể đứng một bên đe dọa.

Đám người đông đen khiến các cảnh sát sợ hết hồn. Sau khi nhìn thấy dao thép, hay thậm chí là súng hỏa mai trong tay bọn chúng, Từ Lệ trực tiếp bắn lên trời ba phát súng.

“Đều dừng tay lại, bỏ toàn bộ vũ khí xuống cho tôi, nếu không thì bắn chết ngay tại chỗ!”

Tiếng súng lục không phải là thứ mà súng hỏa mai có thể so sánh được. Bọn người áo đen thoáng chốc sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì càng ngây ngốc hơn.

Vãi đạn, trong sơn trại từ lúc nào mà có nhiều xe tuần tra như vậy?

Sau khi nhìn thấy bọn chúng bị dọa sợ, Từ Lệ phất tay, mấy chục cảnh sát lập tức vây đến.

Phùng Khang nghi hoặc nói: “Đội trưởng Từ, theo quy định thì nổ súng cảnh báo không phải nên bắn hai phát sao? Sao cô…”

Từ Lệ không hề để ý nói: “Bởi vì có một phát bị cướp cò.”

Phùng Khang lập tức chảy mồ hôi lạnh đầy đầu. Mợ nó, xem ra lúc nãy người đàn ông ria mép kia đã nhặt về được một cái mạng…

Mặc dù người ở sơn trại nhà họ Liễu rất đông, nhưng lúc nãy họ đều đã bị Phương Dạ đánh cho sợ rồi, vả lại ngay cả Liễu Kiếm Phong cũng đã ngất, không còn ai có thể vực dậy ý muốn phản kháng gì nữa, chỉ có thể nháo nhào buông vũ khí đầu hàng, ngồi xổm một hàng dài bên ngoài tường sân.

Phương Dạ giao Liễu Kiếm Phong lại cho một vị cảnh sát, sau đó vừa cười, vừa nói với Từ Lệ: “Phó trung đoàn trưởng Từ, cô đến kịp lúc thật đấy, vừa bắt được Liễu Kiếm Phong thì cô đã đuổi đến rồi.”

Từ Lệ không nói gì, mà là lo lắng vòng quanh Phương Dạ mấy vòng trước, cuối cùng lại vươn tay chùi vết máu trên người anh.

Phương Dạ biết suy nghĩ của cô ta: “Yên tâm đi, đây đều là máu của người khác, mấy tên kia không tổn thương tới tôi được.”

Từ Lệ u ám nói: “Vì sao không mở máy? Anh có biết là lúc nãy tôi đã lo lắng cho anh biết mấy không?”

Phương Dạ cười khổ nói: “Cho xin đi, lúc nãy tôi đang một đấu mấy trăm, trận chiến lớn cỡ này thì cô cảm thấy tôi có thể có thời gian cầm điện thoại không?”

Từ lệ cười phì ra tiếng: “Bớt chém gió đi, còn một đấu mấy trăm. Anh nghĩ mình là Triệu Tử Long của Thường Sơn à?”

Hứ, cô nương này vẫn không tin lời người ta đúng không? Anh đây trông giống người thích chém gió lắm hả?

Phương Dạ cảm thấy không vui. Dù sao thì bây giờ cũng không có gì để làm, anh dứt khoát kéo Từ Lệ cùng đi chứng thực.

Vì thế, các cảnh sát đang bận rộn đến gà bay chó sủa lập tức nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái. Phó trung đoàn trưởng của của bọn họ vậy mà lại thành thành thật thật đi theo sau một người đàn ông đếm đầu người…

“Nào, đám bên ngoài tổng cộng hai trăm hai mươi tám người, trong sân nằm chín mươi mốt người, trên lầu ít nhất nằm cũng bốn năm chục người…”

Từ Lệ đếm rồi lại đếm, cả người hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc.

Mợ nó, anh ta thật sự không chém gió, quả thật là một đấu mấy trăm à?!

Bình Luận (0)
Comment