Siêu Cấp Shipper

Chương 224

Tề Tử Du suýt nữa tưởng tai mình có vấn đề: “Anh… anh vừa bảo bao nhiêu?”

Phương Dạ nói: “Một trăm tỷ, không giảm giá, không mặc cả, không mua thì thôi!”

Sau khi nói liền một mạch, Hạ Vi và Lý Mộc Vân đều ngây người ra, một trăm tỉ là gì, dùng nó đập thôi cũng đập chết biết bao nhiêu người?

Tức giận về số tiền với giá trên trời, đây rõ ràng là không muốn cho người ta cơ hội để mặc cả!

Tề Tử Du tức giận nói: “Mẹ kiếp, mày điên à, đòi tận một trăm tỉ, có đi cướp ngân hàng cũng không có nhiều tiền như thế!”

Phương Dạ ung dung nói: “Một trăm tỷ cũng không có, còn mặt dày khoe mình là gia tộc lớn thứ hai ở Hoa Hải sao?”

“Mày có phải thằng ngu không? Cho dù là gia tộc lớn nhất cũng không có nhiều tiền như vậy đâu!” Tề Tử Du tức giận thở hổn hển nói: “Dùng một trăm tỷ để mua một công thức pha chế sao? Mẹ kiếp, mày điên à!”

“Nói như vậy là anh không mua nổi sao?”

“Không phải tao không mua nổi mà là chẳng ai mua được đâu!”

“Nếu đã không mua nổi thì đừng có ở đây nói năng lung tung, anh đây bận lắm, cút đi!” Phương Dạ giơ ngón tay giữa lên, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

“Lừa người quá đáng, mày! Mẹ kiếp, mày bảo ai cút!” Tề Tử Du lớn từng này đây là lần đầu tiên bị người khác bảo cút, anh ta lập tức nổi giận, suýt nữa đập vỡ điện thoại may mà Hạ Vi nhanh mắt kịp bắt lấy nó.

“Đối tác của tôi đã nói rõ ràng rồi, nếu như hai người không có một… một trăm tỉ thì xin mời về cho.” Hạ Vi miễn cưỡng nở một nụ cười có ý đuổi khách.

Tề Tử Du sa sầm mặt mũi đứng lên: “Dám xúc phạm nhà họ Tề, được lắm, mấy người cứ chống mắt chờ xem!”

Sau khi nói xong, anh ta tức tối đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi, Lý Mộc Vân cũng vội vã theo sau.

“Tổng giám đốc Tề, chúng ta cứ từ bỏ như vậy sao?”

“Từ bỏ? Trong từ điển của tôi không có hai từ này!” Tề Tử Du cười khẩy nói: “Cô cứ chờ xem, hôm nay tôi sẽ khiến cho bọn họ phải hối hận!”

Khi trở về quán trà sữa Loan Loan anh ta lập tức gọi điện thoại, sau khi xác nhận không có sơ suất gì mới tìm một chỗ có tầm nhìn đẹp bên cửa sổ ngồi vắt chéo hai chân thong thả uống cà phê.

Lý Mộc Vân đứng ở phía sau bóp vai cho Tề Tử Du, sau đó dò hỏi: “Tổng giám đốc Tề, không biết anh đã nghĩ ra kế hoạch nào chưa?”

“Rất đơn giản, bôi nhọ danh tiếng của quán này là được, đợi đến lúc bọn họ không thể tiếp tục mở quán kinh doanh nữa sẽ khóc lóc bán công thức pha chế cho tôi thôi.” Tề Tử Du cười khẩy: “Lúc nãy tôi tìm một người bạn, anh ta rất giỏi về mặt này hơn nữa hiệu suất làm việc rất cao, trong ngày hôm nay phải có kết quả, tôi sẽ ngồi ở đây xem bọn họ tiêu tùng như thế nào!”

Đến hai giờ chiều bởi vì thời tiết quá nóng nên trên đường chỉ còn rất ít người qua lại, quán trà sữa Loan Loan đã không còn khách, còn bên Vi Miêu Bất Lý thì khá khẩm hơn một chút, giờ bên đó vẫn còn vài khách hàng nữa.

Một chiếc xe Civic đột nhiên dừng bên ngoài quán, một nam một nữ xuống xe liếc nhìn về phía Tề Tử Du ở cửa sổ, sau đó mỉm cười đi vào quán trà sữa Miêu Bất Lý.

Sau khi hai người đi vào, lập tức xác định vị trí phạm vi của camera.

Trâu Lệ Lệ niềm nở chào hỏi: “Xin hỏi anh chị muốn dùng gì?”

Mã Tuấn Kiệt mỉm cười nói: “Người đẹp, tôi chưa từng đến đây lần nào, cô có đề xuất gì hay không?”

Trêu Lệ Lệ nhoẻn miệng cười: “Tất nhiên là loại trà sữa đặc trưng của quán chúng tôi Miêu Bất Lý rồi, giá cả phải chăng, hương vị không thể chê vào đâu được, đảm bảo anh uống một lần là không thể quên, ngoài ra còn có rất nhiều món ăn vặt, hương vị cũng rất thơm ngon.”

Mã Tuấn Kiệt cau mày nói với Mã Lê bên cạnh: “Bà xã, chúng ta gọi hai ly Miêu Bất Lý nhé?”

Mã Lê nhíu mày: “Vừa nghe cái tên Miêu Bất Lý đã thấy chẳng ra làm sao rồi, anh chắc chắn muốn mua chứ?”

“Ôi, loại trà sữa này đã là sản phẩm đặc trưng của quán người ta thì chắc chắn có điểm đặc biệt của nó, uống thử cũng có sao đâu.”

“Vậy được, cho chúng tôi hai ly để thử xem thế nào.”

Mã Tuấn Kiệt lại gọi thêm một ít đồ ăn nhẹ, sau đó hai người ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, một lát sau, một nhân viên nữ của quán mang trà sữa và đồ ăn nhẹ lên.

“Mời anh chị thưởng thức.”

Sau khi nhìn thấy Miêu Bất Lý có màu đen sì, Mã Lê cau mày, cô ta không nhịn được hỏi: “Anh, loại trà sữa này nhìn chẳng có thẩm mỹ, làm người ta chẳng có cảm giác thèm, khách hàng của anh có phải là nhầm lẫn rồi không?”

“Không nhầm đâu, là quán này mà.” Mã Tuấn Kiệt trợn mắt nói: “Mau làm việc thôi, đây là món hời, tuyệt đối không thể làm hỏng.”

“Em biết rồi.”

Mã Lê dùng túi của mình để che tầm nhìn của camera sau đó đổ một lọ đặc sệt vào trong trà sữa, Mã Tuấn Kiệt cũng làm y hệt cô ta.

Lúc anh ta đang hành động một cách bí mật thì có ba người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đi vào, bọn họ gọi một lúc ba ly trà sữa và một ít bánh ngọt, hơn nữa còn không gói mang về ngồi ngay ở đại sảnh uống.

Một lát sau lại có vài nhóm người đến, có cả nam cả nữ, cả già cả trẻ, bọn họ tụm năm tụm ba đi vào đại sảnh và cũng không có ai gói mang về.

Lúc này ngay cả Trâu Lệ Lệ cũng có chút kỳ lạ, sao vào thời điểm vắng khách nhất trong ngày của quán lại có nhiều khách đến như vậy, hơn nữa đều chọn đồ ăn?

Lúc cô ta đang vò đầu bứt tai chưa biết giải quyết thế nào thì Hạ Vi từ sau bếp đi ra.

“Hả? Giờ này rồi mà nhiều khách đến thế?” Hạ Vi nhìn đại sảnh thì cảm thấy rất ngạc nhiên.

Trâu Lệ Lệ cười khổ nói: “Đúng thế chị Vi, nãy em định đến phòng nghỉ chợp mắt một lúc nhưng không biết sao, đột nhiên đến rất nhiều khách.”

Hạ Vi cười nói: “Được rồi, được rồi, hôm nay đúng là làm em mệt lả, ở đây cứ để chị lo, em đi nghỉ ngơi chút đi.”

“Vậy làm phiền chị Vi rồi.”

Đứng một lúc lâu, Trâu Lệ Lệ quả thực cảm thấy đau lưng nhưng trước khi cô ta đi vẫn còn nhiều chuyện: “À chị Vi, lúc nãy em quên hỏi chị, kế hoạch thu mua trước đây của hai người đó có thực hiện được không?”

“Bọn họ có dụng ý khác, ngoài mặt là muốn mua quán của tôi nhưng thực tế là vì công thức pha chế của Miêu Bất Lý.”

Trâu Lệ Lệ tức giận nói: “Hóa ra là thế, chẳng trách lúc em nhìn thấy bọn họ đã thấy không giống người tốt, hóa ra là đến vì thứ quý giá của quán chúng ta! Vậy sau đó thì sao, chị làm cách nào để đuổi bọn họ đi?”

“Sau đó à, bọn họ bị Phương Dạ chơi một vố đau.” Hạ Vi nhoẻn miệng cười: “Cậu ấy vừa mở miệng đã đòi giá cao ngất ngưởng một trăm tỉ làm bọn họ tức giận bỏ chạy.”

Trâu Lệ Lệ cười đau cả bụng: “Một trăm tỷ? Phương Dạ đúng là dám nói, chẳng trách lúc bọn họ xuống tầng sắc mặt đen như đít nồi, ha ha ha, đúng là hả lòng hả dạ.”

“Được rồi, được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Trâu Lệ Lệ đang mặt mày hớn hở định đi lên tầng thì trong đại sảnh đột nhiên vang lên giọng nói của một bác gái.

“Trời ạ, sao trong món chả cá cà ri lại có chân một con gián, nhân viên phục vụ đâu, nhanh lại đây cho tôi!”

“Đây là quán rách nát gì vậy, trên miếng sữa chiên của tôi cũng có một con côn trùng, mẹ nó, tôi còn cắn một nửa rồi.”

“Mấy người còn đỡ, tôi uống một nửa ly trà sữa thì thấy có một con ruồi đang bơi trong đó...”

Bình Luận (0)
Comment