Siêu Cấp Shipper

Chương 233

“Thử cái đầu anh ấy, Phương Dạ, anh là một tên khốn!” Diệp Vũ Tâm hổn hển nói.

Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Haizz, tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà, sao lại mắng người ta thế chứ?”

“EQ của anh âm sao, bây giờ tôi không những muốn mắng anh mà còn muốn đánh anh nữa kìa!”

Phương Dạ không thèm quan tâm cười nói: “Vậy thì nhanh đến Hoa Hải đánh tôi đi, nhưng mà nhận tiền rồi thì phải làm việc đấy, đừng nghĩ đến việc kéo dài công việc ha.”

“Anh yên tâm, sáng sớm ngày mai tôi có thể đến Hoa Hải rồi.” Diệp Vũ Tâm tung nắm đấm nhỏ nhắn hung dữ nói: “Đợi đến lúc hoàn thành việc ủy thác này, tôi nhất định phải hung hăng đánh anh một trận mới được!”

Phương Dạ trêu chọc nói: “Thật kỳ lạ, tôi chỉ nghe nói người đánh bao cát chứ thực sự chưa từng nghe nói bao cát cũng có thể đánh người đấy.”

“Anh có ý gì đây?” Diệp Vũ Tâm nhất thời không kịp phản ứng lại.

Phương Dạ cười hắc hắc: “Ngay cả điều này cũng không hiểu được, nói cho cô biết vậy, có vài người nơi nào đó quá lớn, cho nên trông có chút giống bao cát đấy…”

“Anh… anh hạ lưu, không biết xấu hổ!”

Sau khi mắng xong, Diệp Vũ Tâm cuối cùng cũng phát hiện ra một vấn đề, đấu võ mồm với Phương Dạ là một chuyện vô cùng ngu xuẩn, đối phương có thể lôi ra một vài chủ đề khiến người ta khó lòng phòng bị, đủ khiến cho bản thân bùng nổ tại chỗ…

Nghe thấy tiếng gầm gừ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, Lâm Doãn Nhi đang chuyên tâm lái xe không khỏi nhìn Phương Dạ với vẻ mặt kỳ quái.

“Được rồi được rồi, đùa giỡn xong rồi, chúng ta nói chuyện chính đi, ngày mai cô một mình tới Hoa Hải sao?” Phương Dạ cũng biết không nên phóng xe quá nhanh, nếu không sẽ thực sự lao xuống mương đấy.

Diệp Vũ Tâm nghiêm mặt nói: “Công việc nặng nhọc như vậy sao một mình tôi có thể làm được chứ, tôi sẽ dẫn đoàn của tôi đi cùng!”

“Có đoàn đội trâu bò như vậy sao?” Phương Dạ mông lung: “Có thể hỏi một chút không, đoàn đội của cô có bao nhiêu người vậy?”

“Hai người, kể cả tôi trong đó nữa.” Diệp Vũ Tâm có hơi dương dương tự đắc nói: “Người kia cũng giống tôi, là một cô gái rất xinh đẹp, lần này anh may mắn lắm đấy!”

Phương Dạ quả thực cạn lời, cô nhóc này quá khoa trương rồi đấy, hai người mà dám tự xưng là đoàn đội sao?

“Được rồi được rồi, không tám chuyện với cô nữa, tối nay tôi còn phải chuẩn bị một chút, ngày mai gặp!”

“Tạm biệt.”

Lâm Doãn Nhi nhìn thấy anh cúp điện thoại, tò mò hỏi: “Anh muốn mời người đến đối phó với Tề Tử Du sao?”

“Đừng dùng từ đối phó khó nghe như vậy chứ.” Khuôn mặt Phương Dạ lãnh đạm nói: “Tôi muốn ném anh ta vào trong hố xí, thối chết anh ta đi, cả đời này cũng không thể bò lên được.”

Lâm Doãn Nhi suýt chút nữa đã đánh trật tay lái, rốt cuộc tên nhóc này có logic thần tiên gì vậy, hai từ đối phó khó nghe, lẽ nào hố xí và thối um thì dễ nghe sao?

Không bao lâu, Accord Crosstour cũng lái tới bên ngoài cổng lớn của vịnh Ngự Hải, chỉ thấy có hai hàng xe dài xếp ở hai bên cổng dành cho xe bên ngoài ra vào, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Vốn dĩ Phương Dạ muốn để cho Lâm Doãn Nhi đi qua đường dành cho chủ căn hộ, ai biết được cô ta đã đánh tay lái hòa vào trong hàng xe dài kia, sau đó lập tức có xe nối đuôi sau, muốn lùi cũng không thể lùi được.

Trong hàng xe dài phần lớn đều là xe sang nhập khẩu, bên tay trái của Accord Crosstour là một chiếc xe thể thao Jaguar gần trăm vạn, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Doãn Nhi, người đàn ông nhịn không được huýt sáo thật dài.

“Người đẹp, đợi lát nữa có muốn cùng tôi đến đường quốc lộ bờ biển hóng gió không?”

Đường quốc lộ bờ biển là con đường độc lập được xây dựng bao quanh đường bờ biển của vịnh Ngự Hải, dài khoảng mười kilomet, khoảng thời gian trước vừa mới sửa chữa xong, bởi vì phong cảnh dọc đường vô cùng xinh đẹp cho nên trở thành nơi tham quan du lịch mới của Hoa Hải, vào mỗi buổi tối rất nhiều xe cộ từ bên ngoài đến đây để thưởng thức cảnh mặt trời lặn, vịnh Ngự Hải kiểm soát chặt chẽ số lượng xe cộ ra vào cho nên mới có cảnh tượng xếp hàng dài dằng dặc như vậy.

Lâm Doãn Nhi rất ghét bắt chuyện với người lạ, cho nên gương mặt lạnh lẽo, cũng không nói gì cả, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.

Sau khi nhìn chính diện, người đàn ông hoàn toàn bị dung nhan tinh xảo đẹp đẽ của đối phương thu hút, trong lòng nhất thời ngứa ngáy không chịu nổi.

“Người đẹp, cô lái xe Honda đến vịnh Ngự Hải dường như có chút không hợp với phong cảnh nơi này lắm, cẩn thận bảo vệ không cho cô vào đấy.” Anh ta cười đùa cợt nhả nói: “Hay là như vậy đi, lát nữa cô nói cô là bạn gái tôi, bảo vệ chắc chắn sẽ cho cô vào đấy.”

Lâm Doãn Nhi còn chưa kịp nói, bên cạnh cô đột nhiên có một cái đầu ló ra, nhất thời dọa người đàn ông kia hoảng sợ.

Phương Dạ thờ ơ nói: “Người anh em, anh bắt chuyện với người phụ nữ của tôi trước mặt tôi, hơi quá đáng rồi đấy nhé?”

Sau khi Lâm Doãn Nhi nghe thấy lời này, trong lòng lại có một cảm giác khác thường, nhưng mà cô ta biết Phương Dạ chỉ đang giúp cô ta đuổi ruồi bọ đi mà thôi, cho nên gương mặt hơi đỏ, cũng không lên tiếng vạch trần.

“Người phụ nữ của anh?” Người đàn ông cười lạnh nói: “Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, chẳng trách người phụ nữ xinh đẹp như vậy chỉ có thể lái xe Honda.”

Phương Dạ thản nhiên nói: “Lái Honda thì thế nào, tôi lái xe Honda cũng có thể tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy, mặc dù anh lái xe thể thao nhưng ngoại trừ ghen tỵ ra thì có thể làm gì được chứ, có bản lĩnh cũng tìm một cô bạn gái xinh đẹp như vậy đi?”

Người đàn ông thở hổn hển nói: “Thằng nhóc này đừng có đắc ý quá sớm, các người lái chiếc Honda cũ nát này, đợi lát nữa chắc chắn bảo vệ sẽ không cho vào đâu.”

Phương Dạ cười lạnh nói: “Anh chắc chắn vậy sao?”

“Đương nhiên rồi!” Người đàn ông hếch mặt nói: “Trong vịnh Ngự Hải đều là những người có tiền, cho nên bảo vệ ở đây mắt nhìn người vô cùng cao, xe thể thao khá tầm thường cũng sẽ bị chặn ở ngoài cửa thôi, chứ đừng nói đến xe góp vốn!”

“Nếu như bọn tôi vào được thì sao?” Phương Dạ cười hắc hắc: “Có muốn đánh cược không?”

Người đàn ông khinh thường nói: “Chẳng lẽ tôi phải sợ anh sao, đánh cược gì nào?”

Phương Dạ nói: “Nếu như bảo vệ không để chúng tôi vào, vậy thì tôi sẽ chạy một vòng quanh vịnh Ngự Hải, nếu như để cho chúng tôi vào…”

Người đàn ông hừ lạnh nói: “Vậy thì tôi sẽ chạy quanh một vòng đường bờ biển!”

“Một lời đã định?”

“Một lời đã định, ai ăn quỵt thì người đấy làm cháu chắt!”

Người đàn ông vừa nói xong, thì nghe thấy có người gõ gõ cửa xe mình, anh ta quay đầu nhìn, thì ra là bảo vệ của vịnh Ngự Hải.

Nhìn huy hiệu trên vai anh ta, ít nhất cũng là cấp bậc tiểu đội trưởng.

“Thưa anh, làm phiền anh dời xe đi.”

Người đàn ông ngây ngẩn: “Không phải tôi đang xếp hàng sao, trước sau đều là xe, tôi dời xe đi kiểu gì?”

Bảo vệ mặt không biểu cảm nói: “Tôi đã cho người dọn chướng ngại vật bên cạnh rồi, anh có thể dời xe ra bên ngoài được.”

Người đàn ông có chút mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Có thể hỏi một chút không, ở đây nhiều xe như vậy tại sao chỉ bảo một mình tôi dời xe đi chứ?”

Người bảo vệ giải thích nói: “Bởi vì anh đang chắn đường của anh Phương.”

Người đàn ông càng nghe càng mơ hồ: “Anh Phương? Là ai chứ?”

“Là tôi.” Phương Dạ cười hắc hắc: “Làm phiền tránh qua một bên, đường cản đường tôi về nhà.”

Người đàn ông muốn rớt cằm: “Anh… anh là chủ căn hộ ở đây ư?”

Biệt thự rẻ nhất ở vịnh Ngự Hải ít nhất cũng hàng triệu, chủ căn hộ ở đây sao có thể lái chiếc xe Honda rách nát này chứ?

Sau khi anh ta nói ra thắc mắc của mình, bảo vệ lạnh lùng nói: “Lái xe gì là quyền tự do của chủ căn hộ, anh Phương còn thường xuyên lái xe điện ra vào nữa kìa, điều này có liên quan gì đến anh không?”

Người đàn ông quả thực khóc không ra nước mắt, vậy mà còn lái xe điện ra ngoài nữa chứ, thằng nhóc này cũng quá kín kẽ rồi đấy?

Không hay rồi!

Anh ta đột nhiên nghĩ đến việc đặt cược trước đó, nếu như vậy, há chẳng phải lát nữa mình sẽ phải chạy quanh đường ven biển vịnh Ngự Hải sao, hơn nữa còn ở dưới ánh chiều tà vô cùng xinh đẹp nữa chứ?

Phương Dạ thấy sắc mặt anh ta thay đổi, sao lại không biết đối phương đang suy nghĩ gì chứ, vì vậy cố ý nhắc nhắc anh ta nói: “Sao thế, muốn đổi ý sao?”

Người đàn ông mạnh miệng nói: “Ai nói chứ, ông đây đã đánh cược thì chấp nhận chịu thua, bây giờ gọi anh một tiếng ông nội, ông nội, ông nội!”

“Cái gì cơ?”

Nhân lúc Phương Dạ chưa kịp định thần lại thì Jaguar đã chạy ra khỏi hàng xe dài, sau đó thay đổi phương hướng nhanh như chớp lao vút đi…

Bình Luận (0)
Comment