Siêu Cấp Shipper

Chương 237

Cả hai bỗng bị thương nặng, hai mắt lập tức tối sầm lại ngã rầm xuống đất, mà nhân viên pha chế cũng kịp thời phản ứng, gã lấy từ trong quầy bar ra một cây mã tấu dài tầm mét rưỡi, vung tay chém về phía của Phương Dạ.

Dù uy lực của cây mã tấu kia rất khủng khiếp, nhưng người đứng đối diện lại càng nhanh nhẹn hơn gấp bội, thoắt một cái đã ném thêm một cái ly thủy tinh tới. Một tiếng bốp vang lên, ly thủy tinh đó chuẩn xác bay trúng sống mũi của người nhân viên pha chế kia.

Cơn đau ở mũi cũng khiến các bộ phận khác tê liệt theo, người nhân viên pha chế không cầm nổi mã tấu nữa lập tức làm rơi xuống, lại ma xui quỷ khiến như nào mà rơi xuống trước mặt của Mã Tuấn Kiệt. Một tiếng kim loại chạm đất vang lên, cây mã tấu kia vừa hay lại rơi ở ngay khoảng giữa hai chân khiến Mã Tuấn Kiệt điêu đứng, thất thần chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.

Mã Tuấn Kiệt nơm nớp lo sợ khẽ cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức cũng thở phào một ngụm lớn.

Cũng may là còn nguyên, nhích tới thêm một chút nữa thì người anh em phía dưới của anh ta đã hưởng dương mất rồi.

Sống sót sau tai nạn, anh ta đứng lên quát to: "Chém chết cái thằng chó má này cho tao!"

Hơn mười người đàn ông đều đồng loạt hô vâng, sau đó lại ồ ạt rút mã tấu ra nhào về phía Phương Dạ.

Đám người gầy vừa nhìn thấy tình cảnh rối ren hỗn loạn như này cũng xôn xao lui đi để tránh bị vạ lây, tránh rước họa vào thân.

Mã Tuấn Kiệt cũng không giữ ở lại, đám người đó rời đi xong cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cũng may là bọn họ nhanh chân, nếu không việc bọn họ sợ đến mức tè ra quần chắc hẳn sẽ bị phát hiện mất.

Mà lúc Mã Tuấn Kiệt hùng hổ đi vào trong thay quần, bên trong quán rượu cũng sáng lóe toàn là ánh sáng của dao cùng tiếng la hét rền trời.

Đám người đàn ông đó đằng đằng sát khí, vừa mới huơ dao chém tới đã bị mấy ly thủy tinh còn sót lại trong tay Phương Dạ liên tục ném tới, bên trong quán rượu toàn vang lên tiếng đổ vỡ nghe giòn tan như tiếng pháo nổ.

Anh ném không trượt phát nào, hơn nữa ly thủy tinh vốn có sức mạnh rất lớn, đập trúng đầu cũng chỉ có một kết cục là bể đầu chảy máu. Hàng người đang cắm đầu lao tới đó đều thoáng ngã rạp xuống đất, cứ như cây lúa vào mùa thu hoạch vậy.

Đợi đến lúc người phía sau nhận thấy có gì đó không đúng rồi dừng lại, mới phát hiện đồng bọn của mình đa số đã nằm rạp trên đất cả rồi. Mà dáng vẻ của Phương Dạ ở kia lại rất ung dung tự tại, nhàn hạ đùa giỡn cái ly thủy tinh cuối cùng trong tay.

Ngó nghiêng ngó dọc xung quanh, mấy tên may mắn còn đứng được ở đây đã bắt đầu toát mồ lạnh ướt hết quần áo, không hẹn nhau đều cùng chậm rãi lùi về sau một chút. Mã Tuấn Kiệt sau khi thay quần xong cũng đi ra ngoài.

Nhìn thấy Phương Dạ vẫn bình an vô sự, anh ta đã lập tức nổi trận lôi đình.

"Tụi bây rốt cuộc làm cái gì vậy hả, sao nó còn chưa bị chém chết nữa?"

"Anh... Anh Mã, thằng nhóc đó quá lắm trò. Bọn em... Bọn em vốn không thể tới gần nó được." Một người đàn ông lắp bắp nói.

"Cái gì?"

Mã Tuấn Kiệt lúc này mới phát hiện tình hình trong quán rượu có gì đó không đúng. Tại sao đàn em của mình lại nằm rạp trên đất hơn một nửa như này?

Anh ta chỉ là đi thay có cái quần mà thôi, trong khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Ngay lúc người bên kia đang nghi ngờ không thôi, Phương Dạ phía này đã nhanh chân đi tới, trong tay vẫn đang nghịch cái ly thủy tinh.

"Tụi bây lùi lại làm gì, tới chém nó đi!" Mã Tuấn Kiệt rống to.

Mấy tên đàn ông kia nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự hãi trong mắt của đối phương.

Bốp!

Lại một âm thanh giòn tan vang lên, lại thêm một người đàn ông nữa chảy máu đầu mà ngã xuống đất, ly thủy tinh trong tay Phương Dạ đã mất dạng rồi.

Phương Dạ khẽ nhếch khóe môi, như thể ác ma đang mỉm cười giảo hoạt nhìn con mồi của mình. Đám đàn ông còn lại đều hốt hoảng, cùng nhau bỏ chạy trối chết, cho dù Mã Tuấn Kiệt có gào đến khản cổ cũng không gọi lại được, ngược lại càng tăng tốc độ hơn.

Nhìn thấy đám đàn em đều bỏ chạy hết ráo, Mã Tuấn Kiệt lúc này mới nhớ ra cái gì đó, vừa lúc muốn đi đã bị Phương Dạ đạp một cước lên mông.

Bị tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, Mã Tuấn Kiệt bị đạp nhào về phía trước. Bốp một tiếng lại va vào cây cột, máu mũi lập tức chảy ra, mà miệng cũng kêu la thảm thiết không ngừng.

Phương Dạ tiện tay xách cổ áo anh ta lên, người kia khóc lóc thê thảm lại thoắt cái bị ném lên ghê sô pha.

"Anh chính là Mã Tuấn Kiệt?"

Phương Dạ nhặt con mã tấu ở dưới đất lên nhìn người kia hỏi, vẻ mặt cũng biến hóa không còn thân thiện nữa.

Mã Tuấn Kiệt nơm nớp lo sợ nói: "Là... Là tôi, anh trai à, giữa chúng ta có phải là có chút hiểu lầm gì đó rồi hay không?"

Anh ta nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi mình đã đắc tội người mạnh mẽ này từ lúc nào nữa.

"Có thể là thế." Phương Dạ lạnh nhạt mở miệng: "Trước tiên tự giới thiệu một chút, tôi tên là Phương Dạ, quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý là của tôi và Hạ Vi hợp tác mở ra."

"Hóa ra anh chính là Phương Dạ?" Mã Tuấn Kiệt bừng tỉnh.

"Bớt nói nhảm lại đi, anh hẳn là đoán được ý của tôi mà." Sắc mặt Phương Dạ bắt đầu trở nên lạnh lùng.

"Tôi không biết ý của anh là gì."

"Giả ngu đúng không? Vậy được, bây giờ tôi hỏi vài câu, nếu như anh trả lời khiến tôi không thấy hài lòng thì tôi sẽ chém anh một nhát."

Sắc mặt Mã Tuấn Kiệt tái nhợt, nói: "Chém... Chém ở đâu?"

Phương Dạ hừ lạnh nói: "Ngoại trừ tóc và móng tay, những chỗ khác tùy anh chọn."

Mã Tuấn Kiệt yếu ớt nói: "Tóc không được, vậy lông chân được không?"

Xoẹt!

Một ánh đao đột nhiên lóe ngang, Mã Tuấn Kiệt lập tức cảm thấy vùng trán của mình mát lạnh. Đợi đến lúc anh ta kịp phản ứng đưa tay sờ tới thì mới biết một bên lông mày đã bị cạo sạch sẽ.

Phương Dạ lạnh lùng nói: "Tiếp tục lòng vòng nữa thì nhát dao tiếp theo sẽ cạo sạch giúp anh!"

Mã Tuấn Kiệt lập tức đổ đầy mồ hôi, sợ đến mức không dám thở mạnh. Nhát dao kia vừa nãy nếu lệch qua một chút thì sống mũi của anh ta cũng đã chẳng thể giữ được nữa rồi.

"Anh hai à, xin mời anh cứ hỏi tự nhiên, tôi nhất định sẽ trả lời thành thật.

"Câu hỏi đầu tiên, là cái gã thất đức nào đã phái anh tới làm ở cửa hàng trà sữa?"

"Là... Là..." Mã Tuấn Kiệt có hơi do dự, nếu như bán đứng người chống lưng phía sau thì sau này anh ta sẽ không thể sống yên ổn được rồi.

Một vệt ánh đao khác xuất hiện, trực tiếp chém thẳng xuống cái bàn vuông trước mặt anh ta, ngay cả ly rượu trên bàn cũng bị chém thành hai nửa.

Mã Tuấn Kiệt sợ đến mất hồn, vội vàng nói: "Tôi nói, tôi nói, là Tề Tử Du!"

Phương Dạ gật đầu: "Được, không có nói dối, câu này cho qua."

Mã Tuấn Kiệt lại cảm thấy kinh ngạc, hóa ra cái tên này đã biết được đáp án rồi, câu hỏi đầu tiên là cố tình thăm dò anh ta.

Nếu như khi nãy anh ta tùy tiện nói đại một cái tên khác thì chỉ sợ đã có kết cục tương tự cái bàn vuông đó lâu rồi.

Phương Dạ cười hì hì: "Được, chúng ta tiếp tục vấn đề thứ hai, mấy cái vỏ thuốc phiện đó là anh lấy từ đâu?"

Mã Tuấn Kiệt do dự vài giây vẫn là đàng hoàng đáp: "Là của một người bạn cho tôi, anh ta... Anh ta tên là Lý Tư Kỳ."

"Anh ta đang làm gì?"

Mã Tuấn Kiệt yếu ớt nói: "Anh hai à, câu này có được tính là câu thứ ba không?"

Phương Dạ nghiêm mặt: "Hửm? Tôi hỏi anh trả lời được rồi, nói nhảm nhiều vậy làm gì, muốn bị cạo không?"

"Không dám, không dám." Mã Tuấn Kiệt vội vàng tươi cười nói: "Anh ta là một tên trong số những đàn em của anh Lượng, phụ trách lo lót hàng ở khu vực này."

Phương Dạ bày ra vẻ mặt hờ hững hỏi: "Lo lót hàng gì, là MH3?"

"MH3 là gì?" Mã Tuấn Kiệt ngơ ngác.

Thấy biểu cảm của đối phương không giống như đang nói dối, Phương Dạ không thể làm gì khác hơn chỉ nói: "Vậy anh ta lo lót hàng gì?"

"Phần lớn là thuốc lắc và mấy thứ khí đá linh tinh. Gần đây có một lô hàng mới, hình như tên là gì ấy nhỉ... Cái gì mà Mã Hoàng Thương gì đó?"

Bình Luận (0)
Comment