Siêu Cấp Shipper

Chương 247

Bởi vì Phương Dạ đang mặc áo gile màu vàng, nên sự xuất hiện của anh cũng chẳng có gì lạ trong một công ty đầy người đẹp thế này, dù sao thời đại bây giờ nhìn thấy shipper là chuyện rất bình thường.

Không dễ gì Phương Dạ mới đi xuyên qua dãy văn phòng, sau đó rẽ phải theo sự chỉ dẫn của em gái tiếp tân, đi thẳng đến căn phòng làm việc thứ ba, cũng là căn to nhất trong đó.

Sau khi gõ lên cánh cửa làm bằng gỗ tự nhiên, bên trong truyền đến giọng nói như chim hoàng oanh: “Mời vào.”

Phương Dạ ngẩng đầu nhìn tấm bảng, lúc này mới phát hiện đây là văn phòng của Chủ tịch!

Chàng trai đeo kính lúc nãy trông có vẻ khá bình thường, không ngờ lại có một cô bạn gái là Chủ tịch, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Anh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một căn phòng làm việc rộng hơn một trăm mét vuông, bài trí sang trọng và rất có phong cách, cửa sổ sát đất to lớn có thể nhìn thấy cả nửa thành phố Hoa Hải một cách rõ ràng!

Ngồi sau bàn làm việc là một người đẹp tóc dài đến tai vô cùng có khí chất, cô ta có sống mũi cao thẳng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, làn da trắng hơn nhiều so với những cô gái bình thường.

Lương Duyệt Tư nhìn thấy người bước vào phòng làm việc của mình là một chàng trai xa lạ, cô ta hơi nhíu mày: “Anh là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cái này.” Phương Dạ cười hi hi đặt đồ lên bàn cô ta: “Đây là đồ do bạn trai cô tặng cho cô.”

Lương Duyệt Tư ngây ra: “Bạn trai tôi, ai?”

“Cô tự xem là sẽ biết thôi.” Phương Dạ chỉ chỉ tấm thiệp hình trái tim trong túi.

Lương Duyệt Tư không quan tâm đến tấm thiệp đó, cầm Không gian 6D lên đánh giá với ánh mắt tò mò.

Trong lòng Phương Dạ có hơi thất vọng, anh đã đem đồ đến rồi, tại sao phần thưởng còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ lần này vốn dĩ không phải là đơn hàng đặc biệt?

Anh vừa định tạm biệt rồi rời đi, Lương Duyệt Tư đột nhiên hỏi: “Gói băng vệ sinh này là sao?”

Phương Dạ trả lời: “Là bạn trai cô bảo tôi mua, còn lý do, chắc là cô hiểu mà.”

“Chắc là tôi hiểu? Đồ bệnh hoạn!” Lương Duyệt Tư ném thẳng Không Gian 6D vào trong thùng rác.

Lúc này Phương Dạ cảm thấy không vui, đây dù sao cũng là băng vệ sinh mà anh vất vả đem đến, cô không cần thì thôi, làm gì phải lãng phí như vậy?

“Cô làm như vậy là có ý gì?”

Nhìn thấy gương mặt hơi tức giận của anh, Lương Duyệt Tư đột nhiên cảm thấy anh chàng shipper này có vẻ hơi thú vị, cô ta cười lạnh nói: “Đây là quà người khác tặng cho tôi, chỉ cần đã vào tay tôi, tôi xử lý thế nào hình như không cần sự đồng ý của anh?”

Phương Dạ nói: “Nhưng đây là thành quả lao động của tôi, tôi không hy vọng cô lãng phí nó, đây là dùng tiền mua đó!”

“Lãng phí thì sao chứ, anh cảm thấy tôi sẽ dùng loại hàng rẻ tiền này sao?”

“Cho dù có rẻ thì cũng là do bạn trai cô tự mình chọn, cô trút giận lên gói băng vệ sinh làm gì chứ?”

“Hừ, bạn trai gì chứ, đều là do bọn họ tự nhận mà thôi!” Lương Duyệt Tư ném băng vệ sinh xong, lại đặt sự chú ý lên ly trà sữa Mao Bất Lý.

“Mao Bất Lý? Đây là nhãn hiệu rác rưởi gì thế!” Cô ta chỉ liếc một cái đã không có hứng thú, đưa tay muốn vứt đi.

“Dừng tay lại cho tôi!”

Nhìn thấy cô ta muốn vứt cả Mao Bất Lý, Phương Dạ làm sao nhịn nổi nữa, lập tức hét lên một tiếng muốn ngăn cản cô ta lại.

Lương Duyệt Tư cười lạnh nói: “Tôi không dừng đấy!”

Vừa dứt lời, cô ta đã vứt Mao Bất Lý đi, ly trà sữa vẽ thành một đường parabol trong không trung, mục tiêu là thùng rác ở cách đó không xa!

Con nhỏ hoang phí này!

Trong lòng Phương Dạ thầm mắng một tiếng, sau đó chân bỗng nhiên dùng sức, cả người điên cuồng xông về phía ly trà sữa, cuối cùng cũng tiếp được nó vào một giây cuối cùng trước khi rơi vào thùng rác.

Một loạt động tác trôi chảy này khiến Lương Duyệt Tư nhìn đến trợn mắt há mồm.

Mình không có hoa mắt chứ, tốc độ vừa nãy của tên này nhanh quá, nhanh đến mức chẳng nhìn thấy bóng dáng?

“Một ly trà sữa tôi mà, anh cần phải liều mạng như vậy sao?”

Vẻ mặt Phương Dạ tức giận nói: “Tôi đã nói rồi, đây là thành quả lao động của tôi, cũng là tín ngưỡng của một shipper, tôi không cho phép bất kỳ người nào chà đạp lên đó!”

Lương Duyệt Tư khinh thường nói: “Anh có bệnh à, đó chỉ là một ly trà sữa giá rẻ bình thường, bao nhiêu tiền một ly?”

Phương Dạ thành thật đáp: “Mười đồng một ly.”

“Chỉ có mười đồng? Ha ha ha ha ha!” Lương Duyệt Tư cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra: “Thì ra tín ngưỡng của anh chỉ có giá này thôi sao?”

“Có những thứ không thể dùng tiền để đong đếm.” Phương Dạ bình thản nói: “Mặc dù ly Mao Bất Lý này rất rẻ, nhưng chắc chắn cô sẽ không thể tưởng tượng được hương vị thơm ngon của nó đâu!”

Lương Duyệt Tư cười lạnh nói: “Trà sữa mười đồng thì có thể thơm ngon đến mức nào chứ, anh bớt đứng đây mèo khen mèo dài đuôi đi!”

Phương Dạ nói: “Không thì chúng ta đánh cược đi, nếu ly trà sữa này không đạt được tiêu chuẩn thơm ngon trong mắt cô, xem như tôi thua, còn về tiền đặt cược, một vạn tiền mặt là được rồi, cô dám cược với tôi không?”

Một vạn vốn dĩ chẳng là gì đối với Lương Duyệt Tư, cô ta ma xui quỷ khiến mà gật đầu: “Được, tôi cược, anh muốn cược thế nào?”

Phương Dạ đặt lại ly trà sữa lên bàn cô ta: “Rất đơn giản, tự cô uống một ngụm là sẽ có ngay kết quả thôi.”

“Ý của anh là bảo tôi tự mình làm trọng tài sao?” Lương Duyệt Tư ngày càng cảm thấy anh chàng shipper này thú vị: “Lỡ tôi nghĩ một đằng nói một nẻo, vậy thì không phải anh sẽ mất đi một vạn sao, chắc số tiền này bằng hai tháng tiền lương của anh nhỉ?”

Phương Dạ tỏ vẻ không sao cả, nói: “Tiền làm sao quan trọng bằng tín ngưỡng, tiền mất rồi có thể kiếm lại, nhưng tín ngưỡng mà mất đi, vậy thì người đó sẽ biến thành cái xác biết đi rồi!”

Lương Duyệt Tư cười nói: “Không nhìn ra trông anh có vẻ trẻ tuổi mà lại thích nói đạo lý quá nhỉ.”

Phương Dạ thản nhiên nói: “Quá khen quá khen, thời gian không còn sớm nữa, tôi còn phải trở về ship những đơn khác, cô mau uống đi, đừng làm lỡ công việc của tôi.”

Lương Duyệt Tư cạn lời, công việc của anh quan trọng, chẳng lẽ công việc của một Chủ tịch như tôi thì không quan trọng sao?

Nhưng mà một lát cô ta còn có một buổi họp quan trọng phải chủ trì, nãy giờ mãi lo tranh cãi với tên này, suýt nữa đã quên mất.

Cô ta cầm lấy ly Mao Bất Lý kia, cắm ống hút vào.

Nhìn chất lỏng màu đen trong ly, trong lòng Lương Duyệt Tư vẫn thấy hơi bài xích. Cô ta đã từng uống qua không ít loại trà sữa của nước ngoài, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy qua màu sắc thế này.

Nhưng cô ta đã nói ra khỏi miệng rồi, không thể nào nuốt lời được, nên chỉ đành cắn ống hút hút một ngụm nhỏ.

Sau khi ngụm trà sữa vẫn còn ấm nóng vào miệng, mắt Lương Duyệt Tư bỗng chốc phát sáng lên.

Ông trời ơi, trà sữa này thật là ngon quá đi!

Cô ta không nhịn được mà hơi híp mắt lại, từ từ cảm nhận cảm giác tuyệt vời khi Mao Bất Lý chuyển động giữa răng môi cô ta. Vào lúc này, điện thoại của Phương Dạ đột nhiên vang lên.

“Alo?”

“Anh trai, anh đưa đồ của tôi đến đâu rồi, tại sao đến giờ bạn gái của tôi vẫn chưa nhận được?”

Phương Dạ hơi ngây ra: “Không đúng, bây giờ tôi đang ở trong văn phòng làm việc của Chủ tịch, bạn gái của anh mà!”

“Anh trai đừng làm loạn, bạn gái tôi chỉ là một nhân viên bình thường, sao có thể là Chủ tịch chứ?”

Trán Phương Dạ bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh: “Đợi đã, không phải bạn gái anh tên Tiểu Tư sao? Tôi đã hỏi qua rồi, cả công ty này chỉ có…”

“Cái gì mà Tiểu Tư, bạn gái tôi tên Tiểu Ân, anh nhìn nhầm rồi!”

Phương Dạ suýt nữa té ngã xuống đất.

Ôi trời, thì ra đó là chữ Ân à?

Bình Luận (0)
Comment