Siêu Cấp Shipper

Chương 257

"Ngày mốt hả?" Phương Dạ thoáng suy tư, tới ngày đó hẳn đã có thể giải quyết xong xuôi chuyện của Tề Tử Du rồi, cho nên cũng đồng ý: "Được, không thành vấn đề."

La Na hào hứng đến suýt đã nhảy cẫng lên: "Vậy thì tốt quá rồi, đồ tôi sẽ chuẩn bị, buổi trưa xuất phát."

"Có phải là có chúng ta hay không nhỉ?" Phương Dạ cười hì hì hỏi.

La Na nói: "Dĩ nhiên không phải rồi, đám Sương Sương cũng dắt bạn trai cùng đi."

"Nói thế nghĩa là cậu coi tôi như bạn trai rồi đúng không?"

La Na đỏ mặt không nói lời nào, chỉ tay về phía phòng học đối diện ở phía cầu thang: "Cô giáo Vạn đang ở trong đó đó, cậu nhanh đi tìm cô ấy đi."

"Được thôi, vậy tới đó gọi cho tôi, tôi đi trước." Phương Dạ phất tay một cái, sau đó mang theo cua mở cửa phòng học đi vào.

Cạch!

Phòng học được sắp xếp theo hình bậc thang, Vạn Thiến Như đang hăng say giảng bài lại bị tiếng cửa mở cắt ngang mạch cảm xúc, hàng trăm ánh mắt cứ thể mà di chuyển về phía cửa lớn.

Phương Dạ lúc này mới nhận ra vấn đề lớn. Tiêu rồi, anh quên mất là đang giờ lên lớp, ấy vậy mà lại hiên ngang mở cửa đi vào.

Vạn Thiến Như mặt lạnh như băng, nói: "Em học sinh kia, tới muộn rồi tại sao lại không vào từ cửa sau?"

Bị ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết đó nhìn qua, Phương Dạ lập tức đổ mồ hôi hột.

"Em... Em tới là..."

"Tại sao em lại không mang theo sách giáo khoa? Em coi tiết học của tôi là gì hả, tiệc ăn uống à?"

Phía dưới lớp truyền tới mấy âm thanh cố sức nén cười, dưới sức uy hiếp có thừa của tủ lạnh vạn năm, thật sự không có ai dám cất tiếng cười to.

Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía Phương Dạ, nhưng anh lại dứt khoát không thèm đếm xỉa tới, trực tiếp mang cua lông đi tới bục giảng.

Ánh mắt của Vạn Thiến Như càng lúc càng thêm lạnh lùng: "Em muốn làm gì, hối lộ tôi sao?"

"Hối lộ cô, nghĩ cũng hay lắm, cô nghe xong thì sẽ hiểu!" Phương Dạ ung dung móc điện thoại di động ra.

"Thiến Như đó hả, tôi là Hoa đây, hôm nay có bận gì không đấy. Hồi sớm tôi có mua vài ký cua lông, mà vì điện thoại hỏng rồi nên không up lên vòng bạn bè được, vì để không làm lỡ chuyện nên mới nhờ cậu shipper mang đi hộ, không phải là cô thích ăn cua lông nhất đó sao, nhất định phải nhìn cho kỹ, mấy con cua đó tươi sống, chắc thịt như nào."

Bởi vì âm lượng được bật ở mức to nhất, âm thanh của khách hàng cũng vốn đã lớn nên sau khi truyền qua micro của Vạn Thiến Như bên này lại càng phóng đại hơn, cả lớp bên dưới đều nghe được rõ ràng, cả đám học sinh triệt để rơi vào trạng thái đờ đẫn.

Nhìn thấy sắc mặt của Vạn Thiến Như đen hơn cả đít nồi, Phương Dạ đã sớm không kịp đợi ghi âm phát xong đã trực tiếp xách theo cua chạy ra khỏi lớp học rồi.

Đợi đến lúc cả đám học sinh ở dưới lớp kịp phản ứng lại được thì trên bục giảng chỉ còn mỗi mình Vạn Thiến Như đang đứng mà thôi.

"Cái em học sinh đó trêu chọc tôi xong lại để cho cậu ta chạy mất?"

Vào lúc Vạn Thiến Như đang vô cùng hối hận, phía ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh lảnh lót: "Phương Dạ, cậu tìm thấy cô giáo Vạn chưa?"

Phương Dạ đang co chân chạy lại bỗng bị câu nói đó dọa hoảng, suýt chút đã đụng phải tường rồi.

Mẹ kiếp, đúng là dã tràng xe cát, ấy vậy mà bị đồng đội heo La Na này bán đứng.

"Đã tìm được rồi, ngày kia gọi điện nói sau ha!"

Phương Dạ không dám dừng lại, nhảy lên xe ba bánh mà rồ ga chạy xé gió.

Đợi đến lúc cô giáo Vạn đuổi theo ra ngoài, chiếc xe đã đi mất hút rồi, mà La Na đứng ở hành lang cũng đã rời đi.

"Phương Dạ? Cái tên này nghe rất quen thuộc nha..." Vạn Thiến Như ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ tới người từng làm mưa làm gió: "Cậu ta... Cậu ta không phải là tên trai bao trong truyền thuyết đó sao?"

Cô ta bày ra vẻ mặt ân hận, nói: "Được lắm cái tên Phương Dạ nhà cậu, đến cả tôi mà cũng dám trêu. Cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng, hãy đợi đó, tôi nhất định sẽ khiến cho cậu hối hận."

Sau khi chạy khỏi trường học, Phương Dạ vừa lau đi một vệt mồ hôi lạnh, vừa nhìn xem đối tượng cuối cùng.

Thường Lệ Mai, nhà ở khu chung cư nào đó, lúc này đang ở phòng tập thể hình nào đó.

"Chỉ là ở phòng tập luyện thể hình mà thôi, mục tiêu cuối cùng hẳn sẽ không có khó lắm nhỉ."

Phương Dạ tự tin tràn đầy đi tới phòng tập thể hình, sau khi đậu xe xong, vì không muốn để cho cua bị người khác dễ dàng nhìn thấy, trước hết chụp chúng lại bỏ vào trong túi.

Sau khi đi tới quầy lễ tân, một cô lễ tân dáng người xinh đẹp lập tức cầm lấy tờ rơi đi tới.

"Chào cậu trai, có muốn có cơ thể xinh đẹp như tôi không hả? Vậy thì nhanh chóng đăng ký gia nhập câu lạc bộ thể hình của chúng tôi đi, hiện tại đang có ưu đãi giữa hè chỉ có ba nghìn chín trăm chín mươi chín tệ sẽ có thể trở thành thành viên hằng năm, không chỉ mỗi cuối tuần có thể tới câu lạc bộ tập luyện, hơn nữa chỉ cần đóng thêm một nghìn tám trăm tám mươi tám tệ nữa sẽ có thể chọn một huấn luyện viên nữ để kèm cặp."

Phương Dạ lắc đầu từ chối: "Thật ngại quá chị gái, tôi là tới để tìm người, không cần làm thẻ thành viên."

Người con gái kia vẫn liên tục nói: "Tìm người với làm thẻ thành viên cũng không có không có liên quan gì tới nhau, cậu nhìn cơ thể gầy yếu này của cậu đi, lẽ nào không muốn luyện tập để có cơ thể sáu múi lực lưỡng sao. Hơn nữa mấy huấn luyện viên nữ của chúng tôi đều chưa kết hôn, tôi với họ ai cũng đều có vóc dáng xinh đẹp, cậu không có chút rung động nào sao?"

Phương Dạ lạnh nhạt nói: "Không, tôi chỉ muốn tìm người thôi, có thể để tôi vào trong một chút được không?"

Cô gái đó nhìn thấy Phương Dạ khó xơi, cũng dần mất đi sự kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: "Ngại quá, câu lạc bộ của chúng tôi chỉ có là thành viên mới có thể đi vào."

"Không phải chứ, lẽ nào tôi vào tìm người cũng phải làm thẻ thành viên mới được vào à?" Phương Dạ bất mãn nói.

"Đây là quy định của câu lạc bộ, tôi cũng hết cách giúp cậu rồi."

"Vậy cô có thể giúp tôi gọi người ra được không?"

"Xin lỗi, tôi không giúp được."

Lần này tới lượt cô gái kia khó ở.

Phương Dạ bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bấm số gọi, nhưng đáng tiếc lại không có ai nghe máy.

Cô gái kia cười lạnh: "Cậu cũng dẹp suy nghĩ đó đi, chỗ tập thể hình này không cho phép mang điện thoại di động, tất cả đều được cất ở phòng giữ đồ rồi."

"Được thôi, tôi không tin là hôm nay không tìm được người."

Phương Dạ bỗng khí tụ đan điền, sau đó quay về phía trong phòng tập mà gào lớn.

"Thường Lệ Mai! Thường Lệ Mai có ở đây không vậy? Thường Lệ Mai! Có người tìm..."

Cô gái nghe xong lại bỗng biến sắc, đang lúc muốn ngăn cản thì đám huấn luyện viên thể hình cũng đã khí thế hùng hổ mà chạy ra.

Người đàn ông to con kia mắng: "Ai réo gọi om sòm ở đây vậy, có biết đây là chỗ nào không, mẹ nó, bị điên à?"

Cô gái kia chỉ về Phương Dạ nói: "Ông chủ, là cậu ta tới gây rối!"

Phương Dạ phản bác: "Chị gái, chị cũng đừng có nói điêu nha, tôi chỉ là tới đây tìm người mà thôi, là chị không cho tôi đi vào nên tôi mới phải gào lên."

Tên đàn ông to con đó hừ lạnh: "Thằng nhóc thúi, rốt cuộc là cậu tìm ai?"

"Tìm Thường Lệ Mai."

"Nơi này không có ai tên là Thường Lệ Mai cả, mau cút cho tôi!"

"Tôi không tin, trừ phi anh cho tôi tiến vào trong xem thử."

Nhiệm vụ cũng đã đi tới giai đoạn cuối rồi, có thể kích được mục khen thưởng hay không cũng phải xem có tìm được Thường Lệ Mai hay không, dĩ nhiên là Phương Dạ không muốn công sức trước đó của mình đổ sống đổ biển.

"Muốn vào? Được chứ, làm thẻ thành viên đi rồi nói sau." Tên đàn ông to con kia gõ gõ lên bảng hiệu: "Thấy không, không phải thành viên thì không được vào."

Một huấn luyện viên nam khác cũng có cơ bụng săn chắc, nói: "Nhóc con, xem cái bộ dạng gầy trơ xương này của cậu đi, lẽ nào không muốn đi cua gái sao, tranh thủ thời gian gia nhập với chúng tôi đi."

Phương Dạ cười lạnh: "Tôi lại không phải thằng ngu, luyện tập cơ thể đô con trông có vẻ ngon nhưng vô dụng như anh thì có ích gì?"

Người đàn ông kia nổi giận: "Thằng nhóc thúi, mày dám nói ông đây trông có vẻ ngon nhưng vô dụng?"

Bị làm khó lâu như thế, Phương Dạ đã không còn kiên nhẫn được nữa, anh tức giận nói: Đừng hiểu lầm, tôi không phải là nói anh, mà là nói toàn bộ huấn luyện viên của câu lạc bộ thể hình này. Mượn câu nói của nhân vật Ben Lâm trong phim Vua Phá Hoại nói nha, cả đám người đang ngồi... À không đúng, nói đúng hơn thì cả đám người đang đứng ở đây đều là rác rưởi!"

Bình Luận (0)
Comment