Siêu Cấp Shipper

Chương 262

Người đàn ông đầu trọc đau đến mức sắp rơi nước mắt, anh ta gào lên: “Buông tao ra, tay tao sắp gãy rồi!”

Phương Dạ nhàn nhạt nói: “Vậy anh còn muốn động tay động chân nữa không?”

“Đừng nhúc nhích, kẻ nào nhúc nhích chính là tên khốn kiếp!”

Sau khi thả tay ra, người đàn ông đầu trọc thừa dịp vài người chưa chuẩn bị trước thì ngay lập tức lao vụt vào trong chiếc Mercedes-Benz, sau đó khóa cửa xe lại.

Người đàn ông có hung hãn cũng không muốn chịu ăn thiệt thòi trước mắt nên quyết định chuồn mất.

Sau khi xe khởi động xong, anh ta mới phát hiện phía trước xe đã bị xe ba bánh của Phương Dạ chặn lại, mà phía sau xe lại là vườn hoa, căn bản là không thể đi được chút nào!

“Thằng nhóc thối, mau di chuyển xe ba bánh đã hỏng của mày tránh ra đi!”

Phương Dạ nói: “Ông không định xin lỗi mà đã muốn chạy trốn rồi à?”

Người đàn ông đầu trọc hung dữ nói: “Xin lỗi cái đầu ngựa mày ấy, nếu mày không tránh ra thì cẩn thận tao đâm xe của mày thành đống sắt vụn đấy!”

Nói tới nói lui, cuối cùng đương nhiên anh ta cũng không dám làm chuyện ngu xuẩn như thế, dù sao giá trị của hai chiếc xe chênh lệch nhau rất lớn, nếu va chạm vào nhau thì anh ta sẽ là người chịu tổn thất nhiều hơn.

Phương Dạ hừ lạnh một tiếng, nói: “Làm sao? Ỷ mình có xe tốt nên coi thường xe ba bánh của người ta, muốn làm gì thì làm đúng không?”

“Đúng vậy, ông đây nhiều tiền còn giàu hơn đám người nghèo đi xe ba bánh như bọn mày, tao muốn làm gì thì làm đấy!” Người đàn ông đầu trọc tàn nhẫn nói sau đó mở hộp số, tấm cản xe ô tô rất nhanh thì đụng đến bánh trước của xe ba bánh, sau đó từ từ tiến lên đẩy xe ba bánh lùi về sau.

Lốp xe cọ xát trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai mà ở cách phía trước không xa chính là một con kênh bên đường!

Người đàn ông đầu trọc vừa hớn hở vừa hét lên: "Thấy không thằng nhóc thối? Ông đây sẽ đẩy con xe ba bánh của mày xuống rãnh mương. Đây chính là cái giá phải trả cho việc mày xen vào việc của người ta!”

Phương Dạ không chút vội vàng đuổi theo rồi trực tiếp bước lên xe ba bánh.

“Không được, cẩn thận!” Anh shipper và cô gái đồng thời hét lên.

“Mày muốn chết đúng không? Được, vậy ông đây sẽ thực hiện ước nguyện của mày!” Người đàn ông đầu trọc đột nhiên tăng ga, tốc độ GLC cũng tăng thêm một điểm, anh ta quyết định muốn đẩy cả Phương Dạ và chiếc xe ba bánh xuống!

Sau khi chuyển chiếc xe ba bánh cỡ nhỏ sang chế độ chạy điện, chiếc Mercedes-Benz vừa tăng tốc độ một chút thì dừng lại đột ngột.

Đây là tình huống thế nào đây?

Người đàn ông đầu trọc cho rằng mình vẫn chưa tăng ga, anh ta lại đạp ga, chiếc GLC ngay lập tức gầm lên một tiếng, vận tốc của động cơ quay bứt phá đến tận 2.000!

Hai cái bánh xe dày phía trước cọ xát điên cuồng trên mặt đất, bốc ra từng luồng khói trắng khét lẹt, nhưng xe ba bánh vẫn bất động dừng lại vững vàng giữa đường như một khối sắt nặng nề, khiến tất cả những người đang đứng xem đầy kinh ngạc.

Phương Dạ mỉm cười, sau đó vặn tay lái, chiếc xe ba bánh quật cường lập tức tiến về phía trước, thân hình nhỏ bé dường như ẩn chứa sức mạnh vô tận, thế mà đã đẩy được chiếc xe Mercedes-Benz nặng 1 tấn!

Người đàn ông đầu trọc kinh hãi đến nỗi sắp rơi quai hàm, làm sao tứ mập lại? Chiếc xe Benz to lớn của mình thế mà không khỏe bằng chiếc xe ba bánh, còn bị người ta đầy lùi lại?

“Thằng nhóc thối, mau dừng lại cho ông!”

Đuôi sau xe sắp va chạm vào vườn hoa, ông ta khàn khàn giọng hét lên.

“Cho ông coi thường xe ba bánh của tôi này!” Phương Dạ cười hề hề, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

Dưới bao nhiêu con mắt quan sát của mọi người, chỉ thấy chiếc GLC đột nhiên bị đẩy, cái mông của nó trực tiếp nằm trên thành vườn hoa, chiếc xe ba bánh không buông tha mà tiếp tục đẩy về phía trước, cho đến khi thân xe to lớn hoàn toàn bị đẩy vào trong vườn hoa rồi mới dừng lại!

Trong vườn hoa này không có hoa, mà chỉ là một đống gạch vuông dùng để xây dựng, tuy rằng GLC có gầm cao nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị kẹt lại, không thể động đậy được.

Sau khi nghe thấy tiếng gầm xe của mình bị cào với mặt gạch, người đàn ông đầu trọc cảm thấy trái tim mình như đang chảy máu vậy…

Phương Dạ cười lạnh: "Không muốn xin lỗi cũng được, vậy thì ông cứ ở lại đây mà ngẫm nghĩ đi."

Sau khi nói xong, anh cũng không thèm nhìn đến chiếc Mercedes-Benz đang khốn khổ kia, trực tiếp quay đầu nghênh ngang rời đi.

Anh shipper cảm thấy sự ngột ngạt trước ngực mình đã tan mất, anh ha ha một tiếng rồi rời đi theo.

"Gặp chuyện bất bình rút kiếm tương trợ, người như thế này, nếu ở thời cổ đại nhất định là một vị đại hiệp.”

Trong lòng cô gái thầm khen một tiếng, sau đó cũng quay lưng bỏ đi chỉ để lại người đàn ông đầu trọc ngồi trên xe đang hoài sinh nhân sinh.

Phương Dạ rời đi chưa được bao lâu thì trong đầu Phương Dạ vang lên thanh âm mỹ diệu của hệ thống: “ Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần lấy đồ ăn đặc biệt bên ngoài, được thưởng một bình xịt trị thương, có thể chữa khỏi mọi vết thương trong giây lát và có thể sử dụng gấp mười lần!”

Chữa trị mọi vết thương chỉ trong giây lát? Hiệu quả này cũng quá vô lý đi, đúng không?

Nhìn bình xịt nhỏ trong tay, Phương Dạ vô cùng kinh ngạc.

Với bình xịt này, chỉ cần không tại chỗ ợ ra hơi thì ước chừng dù vết thương có nghiêm trọng đến mức nào cũng có thể lập tức cấp cứu được, tương đương với mười mạng người nữa!

Có vẻ như làm những việc tốt này vẫn được đền đáp, phần thưởng lần này hoàn toàn là niềm vui không ngờ tới.

Sau khi trở lại quán trà sữa, cửa hàng vẫn sôi động và náo nhiệt như thường, nếu không có Tề Tử Du tới gây phiền phức thì việc kinh doanh hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

Vào lúc 10 giờ tối, Diệp Vũ Tâm gửi tới một phần nội dung giám sát hôm nay, nội dung bên trong nhạt nhẽo không có gì nổi bật, Phương Dạ thấy nó nhàm chán quá nên tiện tay xóa nó đi.

Lúc này chỉ mới là ngày đầu tiên thôi, anh cũng không mong sẽ bắt được nhược điểm gì của Tề Tử Du nhưng anh lại khá hài lòng về sự chuyên nghiệp của Diệp Vũ Tâm, thậm chí đối phương đi vệ sinh mấy lần cô ta cũng biết, dù là đi tiểu hay là dài bao nhiêu đều biết rõ, quả thực làm người khác kinh ngạc…

Hai ngày tiếp theo vẫn không có động tĩnh gì, chú Đạt đã sớm đi làm, anh thật nên cảm tạ đối phương về ngày hôm đó, sau không thể thuyết phục được nên đành phải bình tĩnh chấp nhận.

Sau đó Hạ Vi và Trâu Lệ Lệ mới biết rằng Phương Dạ không nói dối, anh thực sự đã chữa khỏi bệnh cho Ngũ Khiết…

Đến ngày thứ ba, Phương Dạ xin về sớm, đến gần trưa quả nhiên điện thoại vang lên.

Anh nhấc điện thoại di động lên nhìn, thế mà không phải là La Na gọi mà là đại ca Mạnh Hổ gọi.

“Alo?”

"Chú tư, nói cho chú một tin vui, tuần sau bốn anh em chúng ta có thể đi thực tập được rồi, mà việc thực tập này cũng do công ty cùng trường học giúp đỡ tìm được trong vòng một tháng đó!”

“Thực tập tốt nghiệp à?” Phương Dạ đã lâu lắm rồi chưa trở lại trường học, suýt chút nữa thì quên mất.

“Đúng vậy, sau kỳ thực tập này, anh em chúng ta đường ai người nấy đi!” Mạnh Hổ thở dài: “Anh còn nhớ những ngày sinh viên mới đến nói chuyện với nhau, chớp mắt đã qua 4 năm rồi... Thật khiến người ta xao xuyến mà.”

Phương Dạ cười nói: "Đại ca, chú không phải là người Hoa Hải sao? Chú không ở lại đây phát triển mà muốn đi đến các thành phố khác để tạo sóng gió à?"

Mạnh Hổ mỉm cười: "Thật ra thì gia đình anh cũng đã an bài hết rồi, ngược lại thì anh cũng không để ý lắm, chủ yếu là tùy vào ý kiến của Tiểu Quyên mà thôi..."

"Đại ca, chú với Trần Quyên đến với nhau thật đấy hả?”

“Đương nhiên là thật rồi, vậy mà còn hỏi.” Mạnh Hổ thở dài: “Tiểu Quyên sẽ là một người vợ tốt, một người mẹ tốt, anh không muốn phụ lòng cô ấy.”

"Vậy chú than thở cái gì? Này rõ ràng là không muốn mà?"

“Không muốn cái gì chứ? Chú đừng nói nhảm, tên nhóc này!” Mạnh Hổ tức giận nói: “Không cùng chú nói chuyện nữa, sáng thứ hai chúng ta cùng tới công ty để báo cáo, đến lúc đó anh sẽ liên hệ với chú sau.”

“Được, không vấn đề gì!” Phương Dạ hỏi: “Tiện thể, công ty đó làm gì vậy?”

“Anh còn chưa biết tên, nhưng nghe nói công ty đó có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, đang có không ít sinh viên năm 4 đòi đi thực tập kia kìa!”

"Nhảm nhí vậy à?"

"Tất nhiên!"

Bình Luận (0)
Comment