Siêu Cấp Shipper

Chương 274

Sau khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, Phương Dạ lập tức ba chân bốn cẳng chạy như băng, tốc độc không chậm hơn ma quỷ là bao nhiêu cả.

Không bao lâu đã quay lại bể xử lý nước thải, lúc anh vừa định nhặt đôi giày leo núi màu trắng trên mặt đất lên thì trong bể nước đột nhiên truyền đến tiếng ùng ục ùng ục, mũi cũng ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc hôi tanh tưởi!

Phương Dạ che miệng mũi nhìn vào trong bể, chỉ thấy một lỗ nhỏ trên bức tường xi măng đang không ngừng có nước bẩn mang theo bọt biển chảy ra ngoài, còn có khói trắng nhàn nhạt không ngừng bốc lên.

Anh nhất thời nghi hoặc, xem tình hình, đây căn bản không phải là nước suối, mà giống như nước thải công nghiệp được thải ra từ một phân xưởng đen!

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Nước bẩn vẩn đục tanh tưởi sau khi được loại bỏ đơn giản trong bể nước thải nhanh chóng chảy xuống đường ống thoát nước, Phương Dạ do dự một lúc, vẫn quyết định tụ họp lại với những người khác rồi tính tiếp.

Mấy phút sau, anh cuối cùng cũng ra khỏi tầng hầm ngầm, sau đó trở về tòa nhà số 2.

Điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, trên tầng vậy mà không thấy bất kỳ ánh đèn nào, tối đen như mực, giống như một vùng chết vậy.

“Không phải là muốn tái diễn mánh khóe cũ chứ?” Phương Dạ nhỏ giọng nói thầm một câu, sau đó đi thẳng lên cầu thang đến tầng ba.

Sau khi đi đến phòng 308, chỉ thấy bên trong trống rỗng không một bóng người, nguyên bộ thiết bị camera đắt tiền đang lẳng lặng nằm yên vị, những chiếc thùng lộn xộn được đặt ngổn ngang trên mặt đất, nhìn qua căn bản không có dấu vết được thu dọn.

Người đâu hết rồi, chẳng lẽ bọn họ đến sân thượng trước rồi sao?

Phương Dạ gãi gãi đầu, chỉ có thể tiếp tục đi lên trên.

Sau khi đi đến sân thượng, tình hình ở đây khiến anh hoàn toàn mơ hồ, những thiết bị kia vẫn đang yên lành nằm yên đó, nhưng xung quanh lại không một bóng người!

Ngay khi Phương Dạ đang cân nhắc có nên đi xung quanh tìm xem hay không, từ xa đột nhiên xuất hiện mấy chùm ánh sáng thu hút sự chú ý của anh.

Bọn họ nhanh như vậy đã chạy đến vách núi bên kia rồi sao?

Phương Dạ có chút mơ hồ khó hiểu, chỉ thấy những chùm tia sáng kia không ngừng di chuyển, mục tiêu hình như là bệnh viện bên này.

Chùm sáng kia từ từ đến gần, anh đột nhiên tỉnh ngộ, nhanh chóng tắt đèn pin của mình đi.

Lý Nam bố trí cho mọi người một chiếc đèn pin ánh sáng mạnh cùng nhãn hiệu, đều tỏa ra ánh sáng trắng, mà những chùm tia sáng này có màu trắng có màu vàng, rõ ràng là không phải người một nhóm!

Bệnh viện bỏ hoang này khắp nơi đều lộ ra vẻ kỳ dị, bảy đồng đội mất tích một các bất thường, mà những người này lại lại lai lịch bất minh, bản thân đương nhiên phải cẩn thận hành sự.

Trên vách núi hẳn là có một con đường nhỏ, rất nhanh bốn chùm tia sáng đi đến phía dưới bệnh viện, Phương Dạ mơ hồ nhận ra được bọn họ hẳn là hai nam hai nữ, trong tay còn cầm một một chiếc vali màu đen.

Bốn người họ không đi về phía tường vây mà là đi đến vách đá ở phía Tây sân thượng, sau khi sờ mó một lúc, trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Thì ra dưới bệnh viện này còn có mật đạo?

Phương Dạ không kịp nghĩ nhiêu, trực tiếp nhảy xuống sân thượng, lúc tiếp đất lăn qua lăn lại mấy vòng mất khá nhiều sức nhưng, anh hai ba bước trèo lên bức tường mà không hao tổn một cọng tóc nào.

Sau khi xác nhận phía dưới không có ai, anh tay chân nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất bên ngoài bức tường.

Lần theo dấu chân, rất nhanh Phương Dạ tìm thấy cánh cửa bí mật bị che đi trên vách đá, bề ngoài trông nó như một khối đá bình thường, thì ra là dùng nhựa để ngụy trang thành.

Sau khi nhẹ nhàng dời cánh cửa bí mật này, một thông đạo xuất hiện ngay trước mặt anh, ở chỗ sâu bên trong còn mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, rõ ràng bốn người đi đã đi rất xa rồi.

Thông đạo này quanh co ngoằn ngoèo, sau khi đi vào trong được mười mấy mét, Phương Dạ đột nhiên nhìn thấy một bức tường gạch quen thuộc, bên trên còn có cánh cửa sắt sơn màu đen rất dày.

Duỗi tay đẩy cửa sắt ra, đương nhiên là không nhúc nhích tí nào, rõ ràng đã bị khóa từ bên trong. Anh nhặt một chiếc đinh sắt đã rỉ sắt trên mặt đất lên, chỉ trong chốc lát đã mở được cửa rồi.

Bên trong có ánh đèn lờ mờ, vừa vào cửa, Phương Dạ đã ngửi thấy mùi thối tanh tuổi giống như ở bể nước thải kia, anh bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra ở đây là phía bên kia của bức tường gạch dưới tầng hầm của bệnh viện.

Một phân xưởng đen được xây dựng ở nơi quỷ quái như thế này, chắc chắn là không tốt đẹp gì!

Tiếp tục đi thêm một đoạn đường nữa, phía trước truyền đến tiếng nói chuyện của một nam một nữ, Phương Dạ rón ra rón rén đến gần, mới phát hiện nơi này là một phòng khách tương đối rộng rãi.

Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, mười mấy người mặc đồ trắng đeo khẩu trang đang bận rộng trước chiếc bàn dài, bọn họ đang bỏ những viên thuốc giống như dầu cá vào trong những chiếc túi nhỏ trong suốt, sau đó đóng gói lại, cuối cùng là dán nhãn hiệu toàn tiếng anh vào.

Bên cạnh có vài người đàn ông vạm vỡ vóc dáng cường tráng, bên hông căng phòng, rõ ràng là giấu súng.

Bên cạnh bàn dài, một người đàn ông gầy gò xấu xí đang ân cần giới thiệu với ba người.

“Tiểu Lê, cô xem, đây là dây chuyền sản xuất của chúng tôi, mỗi tuần có thể sản xuất ra hai nghìn sản phẩm mới, chỉ cần các cô có tiền có nguồn tiêu thụ, nguồn hàng tuyệt đối không có vấn đề gì!

Mã Lê hài lòng gật đầu: “Anh yên tâm, chị dâu tôi có tiền, nguồn tiêu thụ lại càng không phải nói, anh trai tôi mở rất nhiều cửa hàng bán online. Đừng nói là một tuần hai nghìn, cho dù hai vạn cũng có thể nuốt trôi được!”

Vẻ mặt Lý Tư Kỳ ngưỡng mộ nói: “Anh trai cô thật có phúc, vậy mà tìm được người bạn gái có tiền như vậy, trước kia sao không nghe anh ta nhắc đến chứ?”

Từ Lệ đeo kính râm nhàn nhạt nói: “Là tôi bảo mẹ đừng công khai đấy, nếu không phải anh ấy bị trĩ, tôi thực sự không muốn giúp anh ấy chạy tới đây một chuyến đâu, nơi quỷ quái này dùng từ chim không thèm ị để hình dung quả thực là vẫn còn khen nó chán đấy!”

Lý Tư Kỳ cười hắc hắc: “Chị dâu Mã nói không sai, nơi này quả thực là không ra làm sao cả, nhưng lại rất thích hợp để sản xuất mặt hàng này. Thực không dám giấu, ở đây cha anh Lượng để lại, đã kinh doanh được mười mấy năm rồi, từ trước tới giờ chưa từng bị bại lộ, các vị cứ yên tâm đi!”

Mã Lê nói: “Danh tiếng của anh Lượng trên giang hồ rất tốt, tôi và chị dâu đương nhiên là vô cùng yên tâm rồi, nói ít thôi, dẫn chúng tôi đi gặp anh ta đi, đây là việc làm ăn mấy trăm trên nghìn vạn, một mình anh có làm chủ được không?”

Lý Tư Kỳ cúi đầu khom lưng nói: “Đó là điều đương nhiên, ba vị chờ một lát, tôi đi xin chỉ thị của anh Lượng một chút.”

Từ Lệ bịt mũi ghét bỏ nói: “Mùi ở đây khó ngửi quá, chẳng lẽ các người không có phòng tiếp khách gì đó sao?”

Lý Tư Kỳ trả lời: “Ngại quá chị dâu Mã, chỗ này diện tích tuy không nhỏ, nhưng mỗi phòng đều có công dụng riêng, một củ cải một cái hố, vẫn mong lượng thứ.”

Từ Lệ chưa từ bỏ ý định nói: “Vậy chúng tôi có thể đi dạo xung quanh không?”

“Điều này… không phải là không được, chỉ là trước tiên cần phải có sự đồng ý của anh Lượng mới được, ba vị hãy kiên nhẫn đợi một chút, tôi lập tức quay lại ngay.”

Sau khi nói xong, Lý Tư Kỳ đưa mắt ra hiệu, hai người đàn ông cường tráng lập tức lấy ba chiếc ghế tới: “Ba vị mời ngồi.”

Từ Lệ bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống, Phùng Khang bên cạnh đột nhiên dùng tay ra hiệu không dễ bị người ta phát hiện ra.

Từ Lệ nhanh chóng dùng ánh mắt ngăn cản anh ta, vẫn chưa xác định được cá lớn có ở đây hay không, lúc này phát tín hiệu đi, lỡ như rút dây động rừng thì phải làm sao bây giờ?

Mã Lệ thấy rất chính xác, cho nên vẻ mặt cũng có chút khẩn trương, Phùng Khang thấy cấp trên không đồng ý, chỉ đành hậm hực đặt vali có mật mã xuống.

Phương Dạ ẩn trốn ở một chỗ trong bóng tối sau khi nhìn thấy ba người, cũng biết nơi này là nơi nào, anh có không khỏi có chút bội phục lòng can đảm của Từ Lệ.

Thân là phó trung đoàn trưởng lại tự mình nêu gương xông vào tuyến đầu, quá dũng mãnh rồi nhỉ?

Chỉ vì chứng minh năng lực của bản thân mình thôi mà, có cần phải liều mạng như vậy không…

Không bao lâu, Lý Tư Kỳ đã trở lại.

“Chị dâu Mã, anh Lượng cho mời, mời đi theo tôi!”

“Được, mời dẫn đường.”

Bốn người băng qua phòng khách, đi vào trong một thông đạo tương đối rộng rãi, Phương Dạ nhân cơ hội đám đàn ông cường tráng không chú ý, nghiêng mình nhanh như bay đi vào, tiếp tục đi sau bọn họ.

Hai bên thông đạo này đều có cổng vòm hình tròn, nhưng bên trong không có tường gạch, xuyên qua cửa lướt sắt có thể nhìn thấy rõ tình hình bên trong.

Có vài phòng bên trong có cây cối, có vài căn phòng bên trong đặt máy móc, còn có vài phòng chất đầy những chiếc rương to nhỏ…

Những cây cối đó nở hoa đẹp đẽ, với nhãn lực của Từ Lệ và Phùng Khang, đương nhiên có thể nhận ra được đó là gì.

Từ Lệ cố ý hỏi: “Không thể ngờ các ngươi có thể trồng được thứ đồ chơi này?”

Lý Tư Kỳ cười hắc hắc nói: “Hiện tại không phải là chú trọng mở rộng đa dạng hóa ngành hàng sao, thị trường cần cái gì, anh Lượng cung cấp cái đó. Cô đừng thấy những đóa hoa này là đồ cổ thế kỷ trước, nhưng thực ra doanh số của nó không ít hơn hàng hóa mới là bao nhiêu đâu, cha của anh Lượng dựa vào thứ này mà làm giàu đó.”

Trong lòng Từ Lệ mừng thầm, chỉ cần tự tay phá hủy hang động đã hoạt động được hai đời này, tiếng tăm trong đồn cảnh sát nghi ngờ về năng lực của mình chắc chắn sẽ biến mất không còn tăm hơi, không uổng công mình mạo hiểm lần này!

Nếu đã xác định được chính chủ đang ở đây, cô ta quyết định thật nhanh dùng tay ra hiệu cho Phùng Khang ở phía sau.

Phùng Khang hiểu ý, nhẹ nhàng ấn một cái núi nhỏ được giấu trong tay cầm của vali có mật mã…

Bình Luận (0)
Comment