Siêu Cấp Shipper

Chương 292

Quản lý Hà nói: “Đúng vậy, hơn nữa kỳ lạ là, những vị khách này đều xuất hiện trước giờ tan làm nửa tiếng.”

“Rốt cuộc tại sao lại như vậy? Không lẽ thằng nhóc này lại tìm người nhà đến giúp đỡ sau?”

“Quản lý Hà cười khổ: “ tổng giám đốc Lương, lúc trước tôi cũng nghĩ có thể là vậy, nhưng rất nhanh đã phủ định nó, dù sao đây cũng hơn hai trăm vạn đó nha, hơn nữa những người khách đó đều là những người thật sự có tiền, trong đó còn có người lấy ra thẻ AmEx đen, cô cảm thấy Phương Dạ có thể có người thân như vậy sao?”

“Khụ, đúng thật là như vậy…” Lương Duyệt Tư nghĩ ngợi một lúc, lập tức có chủ ý mới.

“Quản lý Hà, sáng mai cô đi làm việc đầu tiên làm là…”

Đến cả quản lý Hà khi nghe xong như vậy cũng không nhịn được mà nói: “Tổng giám đốc Lương, thế này… có hơi quá đáng rồi chứ?

Lương Duyệt Tư nghiêm nghị: “Quản lý Hà, cô cứ coi như là công ty rèn luyện người mới là được rồi, nếu như anh ta đã b án nước hoa lợi hại như vậy, nhất định cũng có thể chiếm được vị trí thứ hai, cứ như vậy đi!”

quá đáng thế này đã coi là gì, nếu như không thể khiến bác gái vừa lòng, thì ngày nào cô ta cũng phải nghe cằn nhằn, lúc đấy mới là phiền phức to!

“Vâng ạ…”

Sau khi cùng anh em mỗi người một ngả, Phương Dạ bắt taxi quay trở lại quán trà sữa, ban ngày anh đã đi thực tập, tất nhiên chỉ có thể đi giao đồ vào buổi tối.

Vừa vào đến cửa, anh đã nhìn thấy Tiểu Lâm, shipper trẻ mới đang kể khổ với Hạ Vi: “Bà chủ, trên tôi có người già, dưới tôi có trẻ nhỏ, Đơn hàng này quả thật quá bất thường rồi, tôi thật sự không dám đi ship, xin chị hãy rút lại đơn hàng này đi mà!”

Hạ Vi cười khổ: “Tôi cũng muốn rút lại, nhưng điện thoại của khách hàng không gọi được, bỏ đi bỏ đi cứ coi như chưa nhận đơn hàng này là được rồi, cậu đi ship cho nhà khác đi.”

“Được được được, vậy tôi đi trước đây!”

Tiểu Lâm giống như nhận được ân xá, vội vàng đi ship những đơn khác.

Phương Dạ tò mò hỏi: “Anh Lâm, vừa rồi anh nói đơn hàng bất thường là sao?”

Tiểu Lâm có chút hối hận nói: “Cậu cứ đi nhìn là biết rồi, tôi làm shipper cũng được nửa năm rồi, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy đơn hàng nào như này vậy, nhìn lướt qua nội dung bên trong thôi là tôi đã sởn hết da gà rồi!”

Phương Dạ Lập tức nổi lên hứng thú: “Lợi hại vậy sao? Vậy tôi phải xem mới được!”

“Nhìn thì nhìn thôi, cậu đừng có mà Hiếu kỳ trong lòng rồi nhận đơn hàng đấy, nghe anh khuyên một câu, nơi đó tuyệt đối không được đến vào buổi tối, cho dù không xảy ra chuyện gì, nhưng cả người Sẽ gặp bất hạnh, lợi bất cập hại!”

“Tôi biết rồi anh Lâm, tôi chỉ nhìn mà thôi.”

Sau khi Phương Diệp nói lời tạm biệt với anh ta, anh liền vọt tới bên cạnh Hạ Vi, đúng lúc ngăn được đơn hàng sắp bị ném vào thùng rác.

“Phương Dạ, sao cậu cứ xuất quỷ nhập thần vậy, Đi lại không có âm thanh sao?” Hạ Vy rõ ràng đã bị anh dọa cho giật mình.

“Chị Vi, tôi thế này được gọi là thân nhẹ như chim én mới đúng, thần thần quỷ quỷ thật khó nghe.” Phương Dạ cười hi hi, sau đó từ từ mở tờ giấy ra.

Hạ Vi nghi ngờ nói: “Cậu nhặt đơn hàng này lại làm gì?”

“Đương nhiên là muốn đi ship rồi.”

“Tiểu Lâm nói Đơn hàng này rất bất thường, không lẽ cậu không sợ?”

Phương Dạ không quan tâm nói: “Tôi thân là một shipper, đương nhiên không sợ khó khăn cản trở rồi…”

Sau khi anh nhìn thấy địa chỉ trên dòng đầu xong, nụ cười của anh lập tức cứng đờ lại,

“Không phải chứ, nhà tang lễ Tây Pha?”

Hạ Vi nhắc nhở: “ cậu tiếp tục nhìn phía dưới, bất thường quân ở sau cơ.”

Ghi chú: Làm phiền shipper trẻ để đồ trên bàn ở giữa nhà xác, thắp một đôi nến đỏ bên cạnh rồi gõ ba lần mạnh hai lần nhẹ tổng cộng năm lần vào cánh cửa sắt của tủ đông số mười ba, cuối cùng hét lên một tiếng “Lão Nghiêm đã đến giờ ăn rồi”, các bước không được sai, làm ơn làm ơn!

Quả nhiên đủ để miêu tả bất thường!

Phương Dạ hít một ngụm khí lạnh.

Không lẽ nhân viên nhà tang lễ nhàn rỗi sinh nông nổi đến mức chơi khăm sao?

Người dọa người vốn dĩ rất dễ doạ chết người, còn chọn địa điểm là ở đây, vậy trò đùa này có hơi lớn rồi đấy!

Hạ Vi cười láu lỉnh: “Phương Dạ, bây giờ trời đã tối rồi, bên Tây Pha đó nổi tiếng hoang vắng, cậu vẫn quyết định đi ship sao?”

Phương Dạ vốn muốn trực tiếp rút lui, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của bà chủ, trong lòng có chút không phục.

Tôi thậm chí đã đi một vòng trong bệnh viện bỏ hoang có truyền thiết bị ma ám, không lẽ còn sợ một nhà tang lễ sao?

Hơn nữa, đơn hàng này rất có thể là đơn hàng đặc biệt, đương nhiên không thể tùy tiện bỏ đi được.

“Không phải chỉ là nhà tang lễ thôi sao, tôi nhận!”

Sau khi mặc chiếc áo gi lê màu vàng và trèo lên chiếc xe ba bánh đen thui của mình, Phương Dạ đang chuẩn bị khởi hành thì điện thoại trong túi anh đột nhiên vang lên.

“Alo?”

“Phương Dạ, hôm nay là ngày ủy thác cuối cùng rồi, sáng mai chúng tôi sẽ lên đường, mọi tài liệu quý giá đã được gửi vào hòm thư của anh, nhớ kiểm tra lại nhé.”

“Thì ra một tuần đã trôi qua nhanh như vậy?” Phương Dạ lắc đầu, sau đó hỏi: “Tôi lười xem tài liệu, cậu cứ giúp tôi tóm tắt lại đi.”

Diệp Vũ Tâm thành thật nói: “Tuy rằng vài ngày này đã thu thập được một vài mặt tối của Tề Tử Du, nhưng tổng thể không có tác dụng lớn, cho dù tất cả đều lôi ra ngoài ánh sáng, nhiều lắm cũng chỉ dọa được hắn một chút mà thôi.”

Phương Dạ cau mày nói: “Nói như vậy có nghĩa là, tài liệu mà cô gửi cho tôi không có tác dụng gì?”

Diệp Tâm có chút xấu hổ, dù sao đã nhận của người ta năm trăm vạn rồi.

“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng mà thời gian quá ngắn, không tóm được đuôi anh ta.”

Phương Dạ cũng biết thời gian một tuần có chút làm khó người khác: “Hay là như vậy đi, tôi trả cho cô thêm năm trăm vạn nữa, nhưng mà điều kiện thay đổi một chút.”

“Tôi hiểu ý của anh, thời gian không giới hạn, đến khi có thành quả là được phải không?”

“Quả nhiên thoải mái khi nói chuyện với người thông minh.” Phương Dạ cười hi hi: “Vậy bây giờ tôi gửi tiền qua.”

Diệp Vũ Tâm do dự nói: “Năm trăm vạn quá nhiều rồi, chúng tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn, anh vẫn nên chuyển một trăm vạn thôi.”

Phương Dạ giống như tức giận: “Đùa cái gì vậy, con người tôi trước giờ mua đồ không trả giá bao giờ, năm trăm vạn có thể gọi là tiền sao, có phải cô coi thường tôi không?”

Diệp Vũ Tâm bị thái độ của anh dọa sợ: “Không... không có?”

“Không có thì tốt, nhận lấy tiền đi, nghiêm túc làm việc cho tôi, đừng nghĩ đến chuyện lười biếng biết chưa!”

Sau khi Phương Dạ cúp điện thoại trực tiếp chuyển tiền.

Nhìn thấy tin nhắn năm trăm vạn đã được chuyển vào máy, Diệp Vũ Tâm và Lam Dịch Thư ngồi trong xe đưa mắt nhìn nhau.

“Vũ Tâm, Phương Dạ này... không phải là một tên ngốc đấy chứ?”

“Cậu gặp qua tên ngốc nào có nhiều tiền như vậy chưa?”

“Đương nhiên chưa gặp rồi...” Lam Dịch Thư cười khổ nói: “Nhưng anh ta chi ra một nghìn vạn để theo dõi kẻ thù, nếu như không dùng tên ngốc để hình dung, vậy thì nên dùng cái gì?”

“Quan tâm anh ta nhiều như vậy làm gì, mau chóng làm việc đi, mục tiêu của lộ trình hôm nay là gì?”

Lam Dịch Thư cúi đầu nhìn sổ ghi: “Sau bữa tối, đưa bạn gái mới đi xem phim, sau đó đến Hàn Lâm Uyển tìm một người tên là anh Sói để bàn chuyện làm ăn, ừ, khoảng tầm lúc mười một giờ.”

“Hàn Lâm Uyển? Hình như đó một câu lạc bộ tư nhân, được, trước tiên chúng ta làm no bụng trước, sau đó mới có sức làm việc, cậu muốn ăn gì?” Diệp Tâm Vũ sắn tay áo lên.

“Ăn không quan trọng, tớ muốn uống Miêu Bất Ly.” Lam Dịch Thư cười hi hi nói.

“Chúng ta đã uống liên tục một tuần rồi, không lẽ cậu còn chưa ngấy?”

“Tớ mặc kệ, tớ muốn uống!”

“Được được được, tớ đi mua là được chứ gì?”

Bình Luận (0)
Comment