Siêu Cấp Shipper

Chương 299

Ba ván mạt chược tiếp theo, cho dù quản lý Hà xáo bài như thế nào, thậm chí là đổi vị trí nhưng đáng tiếc Phương Dạ vẫn là Thiên ù, trực tiếp đánh bọn họ ói ra.

“Mẹ nó lại Thiên ù, quá quái quỷ rồi, tôi không chơi nữa!”

Lại một lần Đại tứ hỉ Thiên ù nữa, quản lý Hà cuối cùng cũng không nhịn được mà bùng nổ rồi.

Một bạn bài cười khổ nói: “Đánh mạt chược mười mấy năm, tôi chưa từng gặp được người nào vận khí tốt như vậy, quả thực là quá nghịch thiên rồi!”

Mười mấy phút trôi qua, kẹo que trong miệng Phương Dạ cũng đã tan gần hết rồi, Phương Dạ chỉ mong sao bọn họ nhanh kết thúc thôi, vì thế giảo hoạt mỉm cười nói: “Không chơi nữa thì thôi, Giai Giai, cô nhất định phải ghi nhớ số tiền mà dì nhỏ cô thiếu đấy, đợi lát nữa nói cho dì, đừng để chị ta chơi xấu!”

Một chiêu gậy ông đập lưng ông này thiếu chút nữa khiến cho quản lý Hà tức đến hộc máu.

Cô ta tức muốn hộc máu nói: “Cậu yên tâm, chút tiền ấy tôi sẽ không quỵt đâu mà lo!”

“Vậy thì tốt, tôi đi trước nhé, quản lý Hà, ngày mai gặp lại!” Phương Dạ cười ha ha đứng dậy, thuận tay cầm vỏ kẹo ném trong thùng rác, Thích Tiểu Giai cũng đứng lên tiễn anh.

Hai người rời đi không bao lâu thì mẹ của Thích Tiểu Giai một dĩa tôm hùm đất cay lớn ra.

“Ăn tối nào, nào nào nào, ăn xong chúng ta lại chơi tiếp!”

Đáng tiếc sau khi ba người quản lý Hà nhìn thấy tôm hùm đất thơm ngào ngạt cũng không thấy vui vẻ chút nào, ngược lại gục đầu xuống, bộ dạng đáng thương như cà tím thấm sương khiến bà ta nhất thời cảm thấy rất kinh ngạc.

“Mọi người sao thế, người nào người nấy ủ rũ ra thế?”

Một người bạn bài cười khổ nói: “Đừng nhắc đến nữa, vừa rồi có một anh chàng shipper thế chỗ chị một lúc, cuối cùng mấy ván liên tiếp đều là Thiên ù, chúng tôi thiếu chút nữa quần cũng thua mất đây!”

Mẹ của Thích Tiểu Giai căn bản không tin: “Các cô không phải đang nói đùa đấy chứ, Thiên ù lợi hại như vậy lẽ nào cậu ta có ma thuật sao?”’

“Chị, cậu ta thực sự liên tục Thiên ù đấy ạ khiến bọn em hoàn toàn không có thể nghiệm trò chơi, chỉ có thể thua thua thua thua liên tục thôi, quả thực là đáng giận!” Quản lý Hà chán nản nói: “Gặp phải thằng nhóc này, bây giờ có ăn tôm hùm đất cũng chẳng có mùi vị gì đâu, thôi bỏ đi bỏ đi, thanh toán nợ xong thì trở về thôi, e thua mười ba đế.”

“Tôi thua chín đế rưỡi.”

“Tôi cũng thua chín đế rưỡi.”

Quản lý Hà ủy khuất đến mức muốn khóc, bản thân vốn muốn trút giận, nhưng nào ngờ lại có kết quả như vậy chứ, đúng là tiền mất tật mang, lỗ nặng....

Buổi tối mười giờ năm mươi, một chiếc 911 dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài Hàn Lâm Uyển, đây là một hội sở cá nhân tương đối kín tiếng ở Hoa Hải, không phải hội viên thì không được phép đi vào.

Mấy giây sau, một chiếc Iveco cũng dừng lại ở trong góc tối u ám, Diệp Vũ Tâm và Lam Dịch Thư thuần thục mở thiết bị nghe lén ra.

Sau khi khóa kỹ xe, Tề Tử Du sửa sang lại quần áo, sau đó đi về phía cổng chính của hội sở, chỉ thấy ngoài cửa có hai người vạm vỡ mặc vest đi giày da, bọn họ đeo kính râm và tai nghe ẩn, trông rất ngầu.

Sau khi Tề Tử Du đến gần, bọn họ vươn tay ngăn lại: “Xin lỗi, ở đây là hội sở cá nhân, xin hỏi có thẻ hội viên không?”

“Tôi đến tìm anh Lang.”

“Quý tính của ngài là gì vậy, có hẹn trước không?”

“Họ Tề, đã hẹn trước rồi.”

“Xin chờ một chút!”

Một người đàn ông thông bao qua tai nghe sau đó lại lục soát người Tề Tử Du, sau đó mới mở cửa để anh ta đi vào.

Một màn này bị hai cô gái trong xe thấy rõ ràng.

Lam Dịch Thư líu lưỡi không nói nên lời: “Quả nhiên là hội sở cá nhân bí mật nhất Hoa Hải, ngay cả vào cửa thôi cũng chặt chẽ như vậy?”

“Thật thú vị, bên trong chắc chắn có hoạt động gì mờ ám không muốn bị lọt ra ngoài!” Diệp Vũ Tâm mỉm cười nói: “Nếu vận khí của chúng ta, nói không chừng đêm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ đấy!”

Lam Dịch Thư cười khổ nói: “Hy vọng là như vậy, làm việc liên tục suốt một tuần tớ cảm thấy cả người sắp mốc meo đến nơi rồi nè, muốn đi dạo phố mua sắm quá!”

“Không thành vấn đề, đợi đến khi kết thúc nhiệm vụ này, tớ dẫn cậu đến trung tâm mua sắm Hoa Hồng náo nhiệt nhất Hoa Hải đi dạo một vòng nhé...”

Sau khi Tề Tử Du vào cửa, một cô gái mặc sườn xám dẫn anh ta trực tiếp đi thẳng lên tầng cao nhất, trang hoàng bên trong cực kỳ xa hoa, trên mặt đất còn lót thảm trải sàn thủ công tinh xảo, rõ ràng là nơi quan trọng nhất của khu hội sở này rồi.

Trước khi vào cửa, một người đàn ông mặc vest cầm một thiết bị trong tay giúp anh ta kiểm tra từ đầu đến chân một lần, kết quả vang lên tiếng cảnh báo reng reng reng!

Vẻ mặt người đàn ông căng thẳng, nhất thời như gặp đại địch: “Trong túi là cái gì?”

Tề Tử Du trả lời: “Không có gì, điện thoại thôi mà.”

“Lấy ra tôi xem xem.”

Tề Tử Du chỉ đành lấy điện thoại ra, người đàn ông lại dùng thiết bị quét hình quét một lần, quả nhiên vẫn có tiếng cảnh báo vang lên.

“Chuyện gì thế này?” Tề Tử Du có chút khó hiểu.

Người đàn ông không nói gì, sau khi tắt điện thoại, móc ra một chiếc đèn pin tỉ mỉ quan sát, chuyên môn của anh ta rất cảo, chưa tới nửa phút đã tìm được viên bi kim loại nho nhỏ.

Người đàn ông cẩn thận đặt viên bi kim loại vào trong chiếc hộp đặc biệt, sau đó mới nói: “Ngài Tề, ngài bị người ta nghe lén rồi.”

Tề Tử Du nghi hoặc nói: “Không phải chứ, có người nghe lén tôi sao?”

“Chắc hẳn là kẻ thù của anh rồi, viên bi kim loại này giá không rẻ đây, là một sản phẩm cao cấp của gián điệp.”

“Đáng ghét, tên nào to gan thế chứ, vậy mà dám nghe lén tôi!” Tề Tử Du giận tím mặt: “Có thể giúp tôi điều tra đối phương không?”

Người đàn ông mỉm cười: “Đương nhiên là có thể, nhưng phải mất chút thời gian, ngài Tề đi vào trước đi, anh Lang đang đợi ngài đấy, đúng rồi, trước tiên ngài đừng bật điện thoại.”

“Được rồi.”

Trong xe Iveco Diệp Vũ Tâm và Lam Dịch Thư có chút khó hiểu.

“Kỳ lại, sao lại không nghe thấy gì nữa nhỉ?”

Lam Dịch Thư thao tác trên thiết bị cứng nhắc kia một lúc, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Hệ thống không thể xác nhận được vị trí của viên bi kim loại kia, hình như nó bị chặn hoàn toàn rồi!”

Diệp Vũ Tâm gật gật đầu: “Điều này rất bình thường, hội sở tư nhân thường thiết lập các thiết bị gây nhiễu sóng, điều này đúng lúc chứng thực suy đoán vừa rồi của tớ, bên trong chắc chắn có hoạt động gì mờ ám, có thể nắm được nhược điểm của Tề Tử Du không thì phải dựa vào lần này rồi!”

“Nhưng chúng ta căn bản không thể nghe lén được?”

“Chẳng lẽ nhịn đái cũng chết người được sao, tớ phải đích thân đi một chuyến mới được!” Diệp Vũ Tâm thờ ơ như không nói: “Mặc dù an ninh của hội sở này không tồi nhưng đối với tớ mà nói thì không thành vấn đề gì cả.”

“Vậy cậu cẩn thận tí nhé, hai tên bảo vệ ở cửa thân thủ không tồi, cậu đừng để lật thuyền trong mương đấy.”

Lam Dịch Thư có chút lo lắng, mặc dù kỹ thuật bắn súng của Diệp Vũ Tâm không tồi nhưng ở trong nước cũng chả làm được cái mẹ gì!

Diệp Vũ Tâm không bận tâm nói: “Yên tâm đi, chuyện nhỏ nhoi này không thể làm khó tớ được đâu, cậu ngoan ngoãn ở đây đợi tớ nhé.”

“Lỡ như cậu thực sự xảy ra chuyện thì cậu có phương án dự phòng gì không?”

Diệp Vũ Tâm do dự một lúc, vẫn nói: “Nếu mà lâu không thấy tớ trở lại thì cậu gọi điện cho Phương Dạ cầu cứu nhé.”

Sau khi thay một bộ váy liền ngắn gợi cảm, cô ta lại trang điểm đậm sau đó mới mở cửa xe đi về phía cửa Hàn Lâm Uyển.

Nhưng đáng tiếc là hai người đàn ông mặc vest đen nhanh chóng ngăn cô ta lại, mặc cho cô ta khéo léo dụ dỗ thế nào cũng không được.

Diệp Vũ Tâm bất đắc dĩ, chỉ có thể ở quanh quẩn bên ngoài, đúng lúc cô ta đang vắt hết óc nghĩ cách để trà trộn vào thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng huýt sáo.

“Người đẹp, có phải cô cảm thấy rất hứng thú với Hàn Lâm Uyển không, có muốn tôi dẫn cô vào mở mang kiến thức chút không?”

Bình Luận (0)
Comment