Siêu Cấp Shipper

Chương 3



Vẻ ngoài thanh tú, làn da trắng sứ, nhìn xinh đẹp như búp bê vậy, đủ để khơi dậy ham muốn bảo vệ mạnh mẽ của đa số đàn ông!
“Đại thần, thì ra anh vẫn chưa đi à?” Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, em gái đáng yêu tự nhiên đi qua đây, sau đó ôm lấy cánh tay anh.
“Người đẹp, hình như chúng ta đâu có thân?” Trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Tử Khải, Phương Dạ không thay đổi sắc mặt mà gạt tay cô ấy ra.
“Đừng như vậy mà, chúng ta kết bạn wechat một cái không phải là quen biết rồi sao?” Em gái đáng yêu cười híp mắt lấy điện thoại Apple màu hồng, còn là kiểu dáng mới nhất ra: “Tôi tên Ôn Hinh, sau này anh cứ gọi tôi là Hinh là được rồi.”
Trong đầu Trương Tử Khải dường như loé qua một tia sấm sét giữa trời quang.
Chuyện gì đây, em gái xinh đẹp này lại chủ động kết bạn wechat với Phương Dạ, cô ấy không phải mù rồi chứ?
Chuyện khiến anh ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
“Không cần đâu!” Phương Dạ không hề do dự mà từ chối: “Ai biết cô có ý đồ gì, tôi bận lắm, tạm biệt!”
Trương Tử Khải kinh ngạc đến suýt nữa đã tắc nghẽn cơ tim.
Tên cầm thú Phương Dạ này có còn là người không vậy, thế mà lại từ chối lời mời của người đẹp?
Một sinh viên đại học đi làm shipper thôi mà, anh bận cái gì chứ?
Ôn Hinh cũng cảm thấy rất không vui, ít nhiều gì cô ấy cũng là người đẹp, thế mà lại bị người khác từ chối không chút do dự?

Miệng cô ấy mếu máo, trực tiếp ra tuyệt chiêu: “Không kết bạn wechat thì tôi sẽ gọi điện khiếu nại anh!”
“Cô! Được, xem như cô giỏi!”
Lúc này Phương Dạ bất lực, nếu như thật sự bị người khác khiếu nại, Hạ Vi còn không chém đầu anh ra sao…
“Đây!” Phương Dạ không kiên nhẫn lấy một chiếc điện thoại không đáng tiền ra: “Tôi tên Phương Dạ, sau này không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, tôi rất bận.”
“OK!” Sau khi quét mã QR, Ôn Hinh cười híp mắt cất điện thoại.
Phương Dạ xoay người rời đi, Ôn Hinh chắp tay sau lưng đi theo sau anh.
“Anh Khải, anh Khải?” Em gái tóc vàng lắc lắc cánh tay của Trương Tử Khải.
“Chuyện gì?” Trương Tử Khải còn đang ngây người, lúc này mới hoàn hồn.

Anh ta nhìn thấy bạn gái mình thì lập tức nhíu mày, so với Ôn Hinh, em gái tóc vàng này thật sự là không bằng một góc, mà người đẹp như thế lại bị Phương Dạ từ chối!
“Bên kia ồn ào quá, chúng ta có cần qua đó xem coi xảy ra chuyện gì không?” Em gái tóc vàng chỉ qua bên kia đường, bên đó có một đám người vây thành một vòng, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thán phục.
“Đi xem thử xem.” Trương Tử Khải cố gắng kìm nén lại thôi thúc muốn chia tay cô ta, tuỳ ý nói.
Bây giờ đã không còn hứng thú đến internet cafe nữa, đi xem náo nhiệt cũng tốt.
Sau khi Phương Dạ nhìn thấy đám người đó thì đã biết xe của mình đậu ở đâu rồi.
“Cô đi theo tôi làm gì?” Anh quay đầu nhìn về phía Ôn Hinh.
Ôn Hinh che miệng cười nói: “Đừng hiểu lầm, tôi đi xem xe, không phải theo dõi anh đâu.”
“Không phải chỉ là chiếc xe thể thao thôi sao, có gì đáng để xem chứ.” Phương Dạ thản nhiên nói.
“Anh quan tâm làm gì…” Ôn Hinh mặc kệ anh, tự mình đi.
Đến gần, Phương Dạ nhìn thấy chiếc Poison của mình đang yên lặng nằm ở đó.

Thân xe màu đỏ rượu với kiểu dáng thời thượng, trong sự sang trọng và cao quý còn ẩn giấu sự hoang dã của mãnh thú, không hổ xe thể thao phiên bản giới hạn vang danh khắp thế giới!
Ôn Hinh nhìn thấy chiếc xe này cũng kinh ngạc: “Trời ơi, hình như đây là phiên bản đầu tiên Veneno mà toàn thế giới chỉ có ba chiếc, mã số màu đỏ 001, không phải nó nên ở Long Island sao, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”
“Cô có vẻ khá rành về xe nhỉ?” Phương Dạ cười nói.
Bởi vì nhiều người, nên anh đẩy chiếc xe điện của mình vào đây.
Mặc dù thành phố Hoa Hải không thiếu người giàu, nhưng xe thể thao mấy chục triệu thì rất ít khi thấy.


Đám người xung quanh lần lượt lấy điện thoại ra chụp lại, thậm chí có người to gan hơn đến gần chiếc xe chụp ảnh selfie.

Nhưng từ đầu đến cuối, họ đều không dám chạm vào thân xe, lỡ như quẹt trầy thì chỉ sợ mình phải cạp đất cả một năm!
“Anh Khải, chiếc xe đẹp quá!” Em gái tóc vàng nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
“Đó là phiên bản giới hạn đấy, trong nước cũng không có được mấy chiếc.” Trương Tử Khải hơi nghi ngờ: “Nhìn biển số xe thì là xe của Hoa Hải, kỳ lạ, anh đâu có nghe nói cậu chủ của nhà nào vừa mua xe này…”
“Phương Dạ, chụp cho tôi mấy tấm ảnh đi.

Tôi phải đăng lên mạng khoe khoang một chút, để các chị em chảy nước miếng mới được.” Ôn Hinh tự sướng vài tấm vẫn cảm thấy chưa đã, nên cầu xin anh giúp đỡ.
“Được.” Phương Dạ dừng chiếc xe điện ở bên cạnh chiếc Poison khiến Ôn Hinh hoảng hồn.
“Anh dừng ở đây làm gì, lỡ làm trầy xe thì sao?”
Không chỉ cô ấy, những người xung quanh đều bị Phương Dạ làm cho giật mình.

Mình còn không dám đến gần, thế mà tên shipper này lại dừng cả xe ở bên cạnh, nếu như chiếc xe điện này mà đổ một cái, có lẽ anh có làm shipper mười năm cũng không đền nổi…
“Không sao.” Phương Dạ cười nhận lấy điện thoại của cô ấy: “Mau tạo dáng đi, tôi còn phải trở về đi ship đồ đấy.”
Ôn Hinh bất lực, chỉ đành đứng ở trước cửa xe tạo kiểu.
Không thể không nói, nụ cười ngọt ngào của cô rất hợp với chiếc xe thể thao này, trong chốc lát đã thu hút ánh mắt của không ít người.
“Hình như vẫn thiếu chút gì đó, hay là cô ngồi lên nắp xe đi?” Phương Dạ vừa chụp vừa cố tình trêu cô ấy.
“Anh điên à, lỡ tôi ngồi hư rồi, bán cả tiệm internet cafe cũng không đền nổi đâu!” Ôn Hinh suýt nữa đã bị anh chọc đến bật cười.
“Thì ra quán internet cafe Chiến Hào là của cô À?” Phương Dạ tỏ vẻ không sao mà phất phất tay: “Không sao đâu, thân hình cô đẹp như vậy, ngồi không sụp đâu, tôi tin chủ xe sẽ không để ý đâu.”
“Được rồi.” Ôn Hinh cũng hơi động lòng.

Cô ấy cắn cắn môi, sau đó từ từ dựa lên thân xe Poison.
Còn ngồi trên nắp xe thì có vẻ quá không tôn trọng chiếc xe thể thao này rồi, cô ấy vẫn không thể làm như vậy.
“Chụp xong chưa? Chụp xong thì mau đi đi!”
Vào lúc Phương Dạ đang chụp hình, mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ chen vào trong đám người, phía sau còn có hai chàng trai cầm băng rôn trong tay.

Ôn Hinh nhìn thấy đối phương hung hăng như vậy, còn tưởng là chủ xe đến, mau chóng nép qua một bên.
Cô gái đi đầu nhìn thấy Phương Dạ mặc áo may ô màu vàng, xem thường quét qua anh một cái: “Nhóc con, có biết chiếc xe này mắc như thế nào không? Cậu có làm shipper năm trăm năm cũng không mua nổi đâu, mau nép qua một bên đi!”
“Chị Lỵ, ở đây còn có chiếc xe điện, làm sao đây?” Một đồng nghiệp hỏi.
“Còn làm gì nữa, chỉ là chiếc xe điện rách nát thôi mà, ném qua một bên là xong!” Cô gái nghênh ngang hống hách nói: “Hai người kéo băng rôn ra, mọi người vào vị trí, nở nụ cười tự nhiên chút nào!”
Sau khi nhìn thấy nội dung trên tấm băng rôn, Phương Dạ và Ôn Hinh cũng đã hiểu rõ, thì ra đám người này muốn giả mạo chủ xe để chụp hình!
Nhìn thấy xe điện của mình bị người khác khiêng lên, Phương Dạ vội ngăn lại: “Dừng tay lại, mau bỏ xuống!”
“Thì ra là xe của cậu à?” Sắc mặt của Tiền Lỵ không tốt, cô ta cười lạnh nói: “Mau đem nó đi, đừng cản trở chúng tôi chụp hình!”
“Được!”
Phương Dạ nhận lấy xe điện, treo lên phía sau thân xe Poison.
Ở đâu có một giá để hành lý đơn giản như vậy chứ, rõ ràng là hệ thống chu đáo đã cố tình chuẩn bị cho anh, sau khi để xe điện lên thì vừa khít.
Sau khi anh làm xong, mọi người ở đây đều kinh ngạc, Ôn Hinh lại càng há to miệng.
“Nhóc con, rốt… rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?” Tiền Lỵ suýt nữa đã tức điên lên.
Bọn họ đến là để quay đoạn phim khoe khoang đã mua xe thể thao, nếu có chiếc xe điện này thì phải viết gì lên mạng xã hội đây.
Cảm ơn tiệm 4S đã tặng kèm một chiếc xe điện mới bảy mươi phần trăm sao?
Lại nói, sao trên chiếc xe đắt tiền thế này lại có một cái giá để hành lý?
“Như cô mong muốn, tôi lái xe đi đây.” Phương Dạ cười nhẹ một cái.
“Lái xe đi?” Những người này còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Phương Dạ lấy chìa khóa xe ra bấm một cái, đèn trên thân xe Poison sáng lên, cánh cửa được chế tự động nâng lên.
“Làm ơn nhường đường!” Anh tiện tay ném nón bảo hiểm lên ghế phó lái, sau đó ngồi vào trong xe.

Sau khi khởi động, chiếc Poison phát ra tiếng gầm hoang dã, sau đó nhập vào làn xe, chớp mắt đã không thấy bóng dáng, để lại đám người Tiền Lỵ với vẻ mặt chết lặng….


Bình Luận (0)
Comment