Siêu Cấp Shipper

Chương 307

Sau khi vất vả mới ổn định lại bộ dáng, Phương Dạ tức giận nói: "Quản lý Hà, tối hôm qua không phải tôi đã dành một khoản tiền nhỏ cho cô sao, sao cô vẫn còn trả thù công khai như vậy?"

Vẻ mặt quản lý Hà tỉnh bơ nói: "Thật ngại quá, đây là sự sắp xếp của cấp trên, không liên quan gì đến tôi cả, tôi chỉ chấp hành theo mà thôi."

Phương Dạ ngay lập tức hiểu ra, cái chủ ý ngu ngốc này tám chín phần trăm là của Lương Duyệt Tư nghĩ ra!

Người phụ nữ này hung hãn dọa người, càng ngày càng quá đáng, ngay cả cách này cũng dùng đến, giữa chúng ta có hận thù sâu sắc như vậy sao, là tôi đang đào mộ tổ tiên của cô ta hay gì?

Mặc dù là người ở dưới mái nhà, không thể không cúi đầu, nhưng anh vẫn đang cố giãy giụa: “Quản lý Hà, hôm qua để một người đàn ông to lớn như tôi bán nước hoa phụ nữ thì đã không hợp lý rồi, hôm nay lại bảo tôi đi bán đồ lót, đây chẳng phải là chuyện nhảm nhí sao? Đúng rồi, cấp trên của cô có trứng không? "

“Đương nhiên tổng giám đốc Lương không có... đợi đã, đợi đã, chuyện này thì có liên quan gì tới cậu?” Quản Lý Hà đột nhiên phản ứng lại: "Công ty muốn cậu đổi cửa hàng là công ty đang để mắt tới cậu đấy. Doanh thu bán nước hoa ngày hôm qua rất tốt, đã phá vỡ kỷ lục mà công ty ghi chép rồi, hy vọng cậu sẽ đạt thành tình sáng ngời tiếp, để doanh thu bán đồ lót… Ha ha ha ha ha ha ha… Làm tốt việc đó.. Ha ha ha…”

Cô ta nghiêm túc nói, sau đó lập tức không thể nhịn được cười thành.

Mặt Phương Dạ lập tức xám lại: “Quản lý Hà, ngay cả chuyện này chính cô cũng cảm thấy buồn cười, cướng ép không phản kháng được, việc này hợp lý à?”

"Không có gì là không hợp lý cả, tất cả những gì cậu phải làm là tuân theo mệnh lệnh của công ty."

"Nếu những người khách nữ kia nghĩ tôi là một kẻ biến thái thì sao?"

"Không thể nào, hiện tại là thời đại nam nữ bình đẳng, những người khách nhất định sẽ hiểu rõ."

"Những lời này bản thân cô có tin được không?”

"Nói thật thì tôi cũng không tin, nhưng tôi không thể làm gì được, đây là sự sắp xếp của cấp trên, cậu chỉ có thể chấp nhận số phận của mình thôi." Quản Lý Hà cười ha ha một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ uất ức của anh, cô ta chỉ cảm thấy sảng khoái, những oán giận tối hôm qua đã được quét sạch.

Không biết là có thể chịu đựng được hay không chịu được, Phương Dạ quyết định sẽ không tức giận với Lương Duyệt Tư nữa: "Quản lý, tôi có thể từ chức không?"

"Không." Quản Lý Hà dường như đã sớm ngờ đến việc này.”

"Why?"

"Các cậu được chỉ định đến đây để thực tập, nếu cậu muốn từ chức, vậy thì quay lại trường học tự cầu xin đi.”

"..."

Lần này Phương Dạ hoàn toàn bất lực, quay lại trường nộp hồ sơ cũng không được, lý do xin nghỉ việc cũng không giải thích được, xấu hổ quá...

“Quản lý, tôi có thể đeo mặt nạ được không?”

"Không được, những gì chúng ta làm trong bán hàng là chào đón mọi người với khuôn mặt tươi cười, cậu đeo mặt nạ làm cái quỷ gì? Đây cũng không phải Halloween!"

Phương Dạ ủy khuất lắp bắp nói: "Vậy thì đeo khẩu trang thì vẫn được đúng không?”

"Không được, lý do tương tự như trên."

“Cô đừng quá đáng nha?” Phương Dạ thẹn quá hóa nói.

Quản Lý Hà nói: "Khẩu trang chắc chắn không được, nếu không thì như vậy đi, cậu có thể đeo một cặp kính không gọng, có thể che một chút."

"Kính râm cũng không được sao?"

"Không được, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nếu cậu đóng cửa sổ lại rồi, thì sao có thể để khách có cảm giác như đang ở nhà được?”

"Được, được rồi, lần này coi như các cô nhẫn tâm, tôi nhận thua!"

Phương Dạ chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

Quản Lý Hà cười nói: "Người trẻ tuổi nhìn thoáng chút, công việc giống như chữ X, đã không thể phản kháng được, vậy thì cứ yên lặng hưởng thụ đi, cố lên!”

Tôi thêm em gái cô...

Phương Dạ trộm giơ ngón giữa của mình về phía bóng lưng cô ta.

Sau khi quản lý Hà rời đi, ba người Mạnh Hổ đang vểnh thẳng tai lên nghe lén ở bên cạnh, đi tới chỗ anh, trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười kỳ quái khó tả.

Hồ Phi vỗ vai Phương Dạ: "Chú tư, chúc mừng chú đã thăng chức thành công lên làm một nhân viên bán đồ lót, xin hỏi chú bây giờ đang có cảm xúc gì muốn phát biểu không?”

"Anh muốn chết."

Đàm Dập Minh học theo giọng điệu nhạo báng của quản lý Hà nói: “Người trẻ tuổi à, không phải chỉ làm một nhân viên bán hàng thôi sao, sao lại muốn tìm cái chết chứ?”

Mạnh Hổ cũng cười nói: "Đúng vậy, số lượng người đẹp trong trung tâm thương mại Hoa Hồng rất nhiều, về sau Chú tư vào vị trí này thì có thể đường đường chính chính nhìn chằm chằm vào khách hàng rồi, thực sự là quá thoải mái!”

"Đúng đúng đúng, chúng ta làm vậy thì sợ sẽ bị coi là côn đồ, cho nên thường chỉ lén lút nhìn thôi."

"Vị trí này quá tuyệt vời, anh thực sự ao ước ghen tị đấy nha..."

“Mấy người thực sự đứng nói chuyện không thấy bị đau lưng, vậy thì tại sao không thay đổi với anh?” Phương Dạ tức giận nói: "Hay là anh cũng xin quản lý Hà, chuyển các chú tới giúp anh?”

Sắc mặt ba người Mạnh Hổ đại biến: "Đừng đừng đừng, chúng ta vẫn cảm thấy công việc phát tờ rơi này khá có triển vọng, trước đừng nói tới việc này, gặp lại sau nhé!”

Sau khi cả ba người chuồn mất, Mộ Tiểu Điệp lại đi tới.

"Phương Dạ, tôi nghe quản lý Hà nói, cậu sẽ được chuyển đến cửa hàng khác à?”

Sắc mặt Phương Dạ đều biến thành bộ dạng chua xót: "Sẽ không phải là cô đến đây để cười nhạo tôi đấy chứ?”

Mộ Tiểu Điệp che miệng cười trộm: "Đương nhiên không phải, hôm nay cậu đến muộn, chắn chắn vẫn chưa ăn gì rồi nhỉ, cho cậu này, đây là bánh gạo cuộn mà tôi đặc biệt đóng gói cho cậu đấy, vẫn còn đang nóng hổi đó.”

Cô ta đưa cho anh một hộp cơm màu hồng.

Mặc dù Phương Dạ đã ăn bánh mì trên đường đến nhưng vẫn cầm lấy mở ra nhìn, quả nhiên là đĩa lòng nóng hôi hổi, bên cạnh còn có một gói sốt nhỏ cùng với những đồ tương tự như khăn giấy, trông vô cùng chu đáo.

Bộ ba người cách đó không xa thấy vậy thì sững sờ.

"Á đệt, không hổ danh là chú tư, nhanh như vậy đã có cô gái theo rồi!”

"Cầm thú thật, vậy mà lại là Tiểu Điệp xinh đẹp nhất toàn bộ cửa hàng, cứ như vậy theo à?”

"Bình tĩnh nào, các chú đều là những người có bạn gái rồi, đừng chua ngoa thế chứ!”

"Có bạn gái rồi thì không thể làm quả chanh thành tinh được sao…”

Lúc nhận hộp cơm, hai người vô tình chạm vào tay nhau, Phương Dạ cảm thấy không có cảm giác gì, nhưng Mộ Tiểu Điệp lập tức xấu hổ đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.

"Cậu cứ từ từ ăn đi, tôi trở lại làm việc trước.”

Nhìn thấy đối phương chạy trối chết, Phương Dạ vẫn có chút không rõ cho lắm: " Kỳ quái, chỉ đưa bữa sáng cho người khác thôi mà cũng đỏ mắt, sao người bán hàng lại có da mặt mỏng như vậy được nhỉ?”

Sau khi hai ba lần ăn xong bánh gạo cuộn, anh lập tức ợ một cái rồi đi đến quầy chuyên đưa tin.

Đội trưởng của cửa hàng chuyên bán đồ lót tên là Tưởng Hân, cô ta là một người phụ nữ trẻ gần ba mươi tuổi, cách ăn mặc của cô ta rất thời trang, thân hình nóng bỏng, lại thêm môt đôi mắt đào hoa quyến rũ, đoán chừng không có mấy người đàn ông có thể chịu được sự cám dỗ này.

"Hóa ra cậu là Phương Dạ, cậu nhìn khá đẹp trai đấy."

“Xin chào, chị Hân.” Phương Dạ lễ phép nói.

“Quản lý cho tôi một vấn đề khó khăn không nhỏ, vậy mà lại đưa cậu đến đây.” Thành thật mà nói, lúc ấy Tưởng Hân nghe được tin này vẫn còn ngơ ngác.

Haiz, tôi cũng không muốn, chẳng lẽ tôi không cần mặt mũi nữa sao?

Phương Dạ buồn bực không thôi: "Chị Hân, tôi đảm nhiệm vị trí nào thế?"

Tưởng Hân ranh mãnh cười một tiếng: “Trước đi phụ trách tủ số hai đi, nơi đò có một số sản phẩm thích hợp cho những người trung niên cao tuổi, chắc hẳn cậu không còn dọa khách chạy nữa đi.”

"Cái gì? Bên trong.. Cửa hàng của người trung niên cao tuổi ư?”

Bình Luận (0)
Comment