Siêu Cấp Shipper

Chương 311

"Được!" Quản lý Hà tất nhiên là cầu còn không được, Mộ Tiểu Điệp cũng là người cô ta rất quý, để Phương Dạ làm bia đỡ đạn cho cô ấy đương nhiên là chuyện quá tốt rồi.

Quý bà bên cạnh nghe thấy thì bực mình, bà ta nói: "Đừng có ở đó mà dây dưa nữa, mau đền tiền đi, thời gian của bà đây quý giá lắm đó!"

Phương Dạ cười hì hì nói: "Được, vừa nãy nghe bà nói, hóa ra đây là túi Hermes à, mong hãy thứ lỗi cho tôi chưa từng nhìn thấy chiếc túi hơn một trăm vạn, nhưng tôi có một vấn đề nho nhỏ, xin hỏi cái túi này làm bằng da thật sao?"

Quý bà lạnh lùng cười nói: "Nhà quê đúng là nhà quê, cái túi này làm bằng da cá sấu đó, đương nhiên là da thật rồi!"

"Da cá sấu? Vậy chắc con cá sấu đó làm bằng giấy đúng không?"

"Cậu có ý gì?"

Phương Dạ giật lấy cái túi trong tay bà ta, sau đó ra sức xé ra!

Roẹt roẹt!

Chiếc túi bị xé rách, đồ đạc bên trong lập tức rơi xuống đất, một chai thuốc viên nhỏ màu xanh và nửa hộp Durex lại chói mắt nhất...

"Khốn kiếp, cậu... cậu đang làm gì vậy?"

Quý bà điên cuồng gào lên.

"Bà mở to mắt ra nhìn cho kỹ đi, tại sao trong chiếc túi hơn một trăm vạn lại có da giấy?" Phương Dạ lạnh lùng hừ một tiếng sau đó vứt túi xách trả lại cho bà ta.

"Da giấy?"

Lúc này không chỉ là Mộ Tiểu Điệp, ngay cả những người xung quanh đều sửng sốt, bọn họ nhao nhao rướn cổ lên nhìn, đúng như dự đoán, chỗ hai lớp bị xé rách của chiếc túi lộ ra hơn phân nửa da giấy rách màu vàng!

Chuyện gì vậy, túi của tôi rõ ràng là mua ở nước ngoài, không thể nào là hàng giả được!

Quý bà ngây ngốc một lúc, bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía Triệu Khoát đang nằm dưới đất.

Bà ta nhớ ra rồi, vào cái ngày bà ta mua chiếc túi này về đều do Triệu Khoát xách giúp bà ta, nếu như nói bị người ta đánh tráo thì khả năng cao anh ta không thoát khỏi liên quan...

"Đồ khốn kiếp, lại dám tráo bản giới hạn của tôi!"

Quý bà giận sôi máu, bước sang hung hăng đạp Triệu Khoát thêm mấy cái.

Phương Dạ cười nói: "Đừng đánh nữa, ra giá đi, cái túi da giấy này của bà phải đền bao nhiêu, tôi trả là được."

"Hừ, coi như các người may mắn, chúng ta cứ chờ xem!"

Quý bà không chịu được những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, gương mặt xám xịt sải bước rời đi, con Teddy đầu sỏ gây chuyện đó cũng vội vẫy đuôi đi theo sau, lúc đi ngang qua Triệu Khoát còn tiện thể nhấc chân sau lên tè vào người anh ta...

Đợi đám người xung quanh giải tán, hiện tại chỉ còn lại bảy tám nhân viên bán hàng và đám người Mạnh Hổ.

Quản lý Hà nhăn mặt nói với Phương Dạ: "Phương Dạ, vừa rồi sao cậu lại có thể cư xử với khách hàng bằng thái độ đó chứ?"

Phương Dạ thản nhiên nói: "Quản lý, mắt của chị cũng đâu có mù, người ta lấy cái túi giả ra để lừa tiền, tại sao chị lại phải lịch sự lễ phép với một tên lừa đảo như vậy chứ?"

"Ăn nói linh tinh, cậu mới bị mù đó, trừ cái túi ra, khách hàng vừa nãy toàn mặc hàng thật giá thật đó, chỉ một cái khăn choàng cũng bằng tiền lương cả năm của cậu rồi, người ta có thể là đồ lừa đảo được sao?"

Phương Dạ ngạc nhiên nói: "Quản lý, theo như chị nói vậy thì người giàu có chắc chắn không phải đồ lừa đảo, đồ lừa đảo chắc chắn là người nghèo, đâu ra lại có cái lý này vậy?"

Quản lý Hà thẹn quá hóa giận nói: "Tôi lười cãi nhau với cậu, bây giờ phải tính sổ với cậu một chút, vừa rồi người lừa gạt khách hàng, nói công ty sẽ bồi thường ba vạn là cậu đúng không?"

Phương Dạ không hề phủ nhận: "Là tôi nói đó, nhưng không phải tôi lừa khách hàng mà là vâng theo lời dặn của chị, toàn quyền xử lý."

"Bảo cậu toàn quyền xử lý, không phải bảo cậu bồi thường toàn bộ, chút chuyện nhỏ đã để công ty tổn thất ba vạn, cậu đang làm việc giúp công ty hay là đang phá tiền của công ty đây?" Quản lý Hà tức giận nói: "Chuyện này đã xong rồi không thể thay đổi được nữa, cậu không cần giải thích nữa, ghi lỗi lớn một lần, phạt năm trăm!"

Mộ Tiểu Điệp sốt ruột nói: "Quản lý, phạt cũng được, nhưng đừng ghi lỗi nữa, ghi lỗi hai lần là bị đuổi việc đó!"

Phương Dạ không thèm quan tâm nói: "Tiểu Điệp, chị đừng quan tâm chuyện này, ghi lỗi lớn thì ghi lỗi lớn, có giỏi thì đuổi tôi luôn đi càng tốt, tôi đỡ mất công từ chức!"

Mộ Tiểu Điệp tức giận nói: "Cậu thì biết cái gì, nếu như bị sa thải trong thời gian thực tập sẽ bị ghi lại trong kinh nghiệm làm việc của cậu, có vết nhơ như thế sau này tốt nghiệp muốn tìm việc cũng khó!"

"Tôi cũng không thèm khát gì đâu!"

Quản lý Hà lạnh lùng cười nói: "Cậu yên tâm, sẽ được như cậu mong muốn, tội thứ hai của cậu chính là coi thường cấp trên, sỉ nhục khách hàng, đều bị ghi lỗi lớn một lần, hai cái gộp lại đã có thể đuổi thẳng cổ rồi!"

Phương Dạ thở ơ nói: "Vậy thì cảm ơn chị quá, công việc rác rưởi này tôi cũng không muốn làm nữa đâu, đàn ông đi bán áo lót, ai muốn làm thì làm!"

Thấy đối phương không có ý chống đối mình, trong lòng quản lý Hà lập tức đắc ý, sau khi Phương Dạ bị đuổi việc, nhiệm vụ chủ tịch Lương sắp xếp cho cô ta cũng coi như kết thúc, cô ta nói: "Được, bây giờ cậu lập tức đến phòng tài vụ tính lương, công ty chúng tôi không hoan nghênh người như cậu."

"Tính thì tính, tạm biệt!"

Quản lý Hà cười lạnh nói: "Vẫn nên vĩnh biệt đi, cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa!"

"Chị được lắm!"

Vào lúc Phương Dạ giơ ngón giữa lên rồi rời đi, phía cửa chính cửa hàng bỗng nhiên vang lên tiếng giày cao gót dồn dập, quản lý Hà nhìn về phía có tiếng bước chân, chỉ thấy một cô gái tóc ngắn dáng vẻ thướt tha đang đi vào cùng với thư ký,

Chính là chủ tịch Lương Duyệt Tư của tập đoàn Tư Vũ, trong tay còn đang xách một bình giữ nhiệt màu trắng.

Ba người Mạnh Hổ bỗng chốc sáng mắt lên.

"Đại ca, đây không phải người đẹp mình đã gặp ở dưới lầu sao?"

"Đúng đó, sao cô ấy lại đến đây, lẽ nào cô ấy cũng là người của công ty sao?"

"Người ta đi cùng với thư ký, chắc chắn là cấp cao của công ty, không chừng còn là chủ tịch bá đạo gì nữa đó!"

"Cậu dở hơi cũng vừa vừa thôi, trong thực tế làm gì có nhiều chủ tịch bá đạo như vậy..."

Vào lúc ba người vừa tán thưởng vừa xì xầm bàn tán, quản lý Hà đã bước lên đón tiếp, cười khanh khách tranh công nói: "Chủ tịch Lương, sao cô lại đến đây, đúng lúc tôi có một tin tốt muốn nói với cô!"

Lương Duyệt Tư nói: "Tin tốt này để lát nữa rồi nói, bây giờ nói cho tôi biết Phương Dạ đang ở đâu trước."

"Phương Dạ?" Quản lý Hà chợt sửng sốt: "Cậu ta đã đến phòng tài vụ tính lương rồi, cô tìm cậu ta làm gì?"

"Cái gì? Tính lương?" Vẻ mặt Lương Duyệt Tư lập tức xám xịt.

Quản lý Hà không hiểu lắm nói: "Đúng rồi chủ tịch Lương, vừa nãy cậu ta đã bị tôi đuổi việc rồi, đây không phải là chuyện cô dặn dò trước đó sao?"

Lương Duyệt Tư sốt ruột đến nỗi giậm chân: "Kế hoạch có thay đổi, mau mời cậu ta về đây!"

"Mời... mời về?" Quản lý Hà ngây người.

Tự cô bảo tôi sa thải người ta, bây giờ thoắt cái lại muốn mời người ta về?

Cô ta hỏi dò: "Chủ tịch Lương, cô gọi cậu ta về, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Lương Duyệt Tư hơi bất lực giơ bình giữ nhiệt trong tay lên, nói: "Tôi mang canh gà cho cậu ta."

"Chủ tịch Lương mang canh gà... cho Phương Dạ?" Đầu Quản lý Hà lập tức ong ong.

Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là sao vậy, chủ tịch Lương lại mang canh cho một thực tập sinh, theo như thông thường thì đây không phải là chuyện giữa người yêu với nhau mới có hay sao?

Quản lý Hà như bị sét đánh ngang tai, lẽ nào trước đây chủ tịch Lương bảo cô ta cố ý gây khó dễ cho Phương Dạ, thật ra là vì trong lúc yêu nhau xảy ra chút mâu thuẫn, bây giờ chủ tịch Lương lại mang canh đến là vì tỏ ra yếu thế chịu thua sao?

Mẹ kiếp...

Quản lý Hà buồn bực muốn hộc máu.

Thanh niên bây giờ có cần chơi đùa như vậy không, tôi khổ quá mà!

Bình Luận (0)
Comment