Siêu Cấp Shipper

Chương 32



“Khụ, mặc dù chú có quý bà giàu có và bà chủ Ôn ở đây, nhưng bọn họ đều không phải người bình thường, không thể nào gả cho chú được, bọn họ thèm thuồng thân thể chú mà thôi.

” Mạnh Hổ tận tình khuyên nhủ: “Chú nên sớm làm xong mọi việc đã dự định đi, bằng không đợi đến khi bị ruồng bỏ, người mất tiền cũng tiêu tán hết thì phải làm sao?”
“Chú nói hình như cũng có lý.

” Phương Dạ cười khổ: “Nhưng mà cô gái tên Lương Mộ Linh kia kiêu căng ngạo mạn, đó lại không phải gu của anh.


“Chỉ là quan hệ xã giao thôi, chú cứ miễn cưỡng gặp một vài lần, đừng nghĩ quá xa, nếu thật sự thấy không hợp thì sau này không gặp nữa là được rồi.

” Hồ Phi cũng khuyên: “Anh nghe nói hoa khôi Lương thích cái thằng cha Hồng Dịch, chắc gì chú đã tới lượt.


Đàm Dập Minh cười nói: “Hôm nay thằng cha Hồng Dịch bị chú tư hành hạ cho thừa sống thiếu chết, cứ không ngừng van xin đừng đừng, nói không chừng hoa khôi Lương sẽ vì chuyện đó mà cắt đứt tình cảm với cậu ta!”
“Được rồi, vì niềm vui của các chú, anh sẽ cố gắng tiếp cận cô ta.

” Phương Dạ bất đắc dĩ nói.

“Giả vờ!” Cả ba người đồng loạt giơ ngón giữa.


Người ta tìm đủ mọi cách để có thể lại gần hoa khôi trường, vậy mà trong mắt Phương Dạ lại chỉ giống như thứ có cũng được không có cũng được ư? Thế chẳng phải giả vờ thì là gì?
Nếu bị những người thầm theo đuổi Lương Mộ Linh nghe được lời này, có khi bọn họ sẽ nổi giận lôi đình mà giáo huấn Phương Dạ một trận, có khi lại cho anh biết tại sao nước biển lại mặn mất…
Hồ Phi là nhân vật chính đêm nay, Phương Dạ đem con xe Poison mượn được đưa cho anh ta, Mạnh Hổ thì lại mang đến một chiếc BMW 530 mượn của họ hàng.

Hai xe chỉ có thể nhét vừa bảy người, chút chuyện nhỏ này Phương Dạ không muốn làm phiền đến Tiêu Dương, thế là anh đi chiếc xe điện nhỏ của mình đến.

Lúc bọn họ tới tầng dưới kí túc xá của Viên Lâm, vẻ bóng loáng chói mắt của chiếc xe thể thao thu hút rất nhiều ánh mắt của các nữ sinh, ngoài chiếc BMW ra người ta chẳng thèm để ý thứ gì khác.

Hồ Phi mở cửa bước ra, anh ta mặc một bộ quần áo hiệu Nike giản dị, kèm theo vẻ lồng lộn của chiếc xe cho nên trông cũng khá đẹp trai, khiến cho bao chị em phụ nữ xinh đẹp đều liếc mắt đưa tình.

Mặc dù trong lòng Hồ Phi rất sướng nhưng anh ta giả vờ không để ý, bởi vì đám người Viên Lâm đã xuất hiện rồi.

Bốn cô gái đều trang điểm vô cùng kỹ càng, nhất là Lương Mộ Linh, cô ta mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian, dáng người hoàn mỹ không chút khuyết điểm, nổi bần bật so với những người phụ nữ xung quanh khiến ba người đám Mạnh Hổ nhìn mà thi nhau nuốt nước miếng.

Hồ Phi tự nhận mình là người đàn ông tâm vững như đá mà lúc này đây cũng không thể rời mắt khỏi Viên Lâm.

Tuy rằng Viên Lâm không được xinh đẹp như Lương Mộ Linh nhưng khí chất của cô ấy vẫn hơn một chút, có được một người bạn gái như vậy Hồ Phi cũng mãn nguyện.

“Lâm Lâm, tối nay cô ngồi xe tôi đi.


“Được.

” Viên Lâm thừa biết chiếc Poison này là xe của Phương Dạ, nhưng cô ấy cũng không từ chối, dù sao cô cũng là thiếu nữ, ham hố mấy thứ hư vinh một chút cũng là lẽ thường.

“Xe này chỉ có thể ngồi vừa hai người thôi, vậy chúng ta phải làm sao?” Trần Quyên không vui lắm, cô cũng muốn ngồi xe thể thao mà!
“Các cậu ngồi xe của tôi đi.

” Hồ Phi nhanh chóng nói.

“Được đó được đó!”
Sau khi nhìn thấy Trần Quyên và Đỗ Tiểu Mẫn lên xe BMW 530, khoé miệng Lương Mộ Linh khẽ giật giật mấy cái.

Cô ta còn tưởng tối nay Phương Dạ sẽ lái chiếc Poison này qua đón mình, cho nên mới cố ý ăn vận trang điểm thật đẹp, tuy rằng cô ta chẳng thích anh nhưng được ngồi trên chiếc xe thể thao kiểu dáng sang trọng như vậy cũng tốt, giờ thì hỏng bét rồi.

Tốt xấu gì cô ta cũng là hoa khôi trường, vậy mà bị đối xử chẳng bằng Viên Lâm.

Thấy nét mặt cô ta không vui, Phương Dạ mới cười chế giễu: “Nếu cô không muốn ngồi xe BMW thì ngồi xe tôi cũng được mà.


Thì ra anh vẫn còn một chiếc xe nữa?
Ánh mắt Lương Mộ Linh lập tức sáng bừng lên.


Cô ta đã sớm đoán ra từ trước, nếu Phương Dạ đem xe cho bạn mượn thì chắc chắn anh vẫn còn một chiếc xe tốt hơn!
“Anh đỗ xe ở đâu vậy?” Lương Mộ Linh nhìn trước ngó sau một hồi nhưng không thấy có chiếc xe thể thao nào khác xung quanh.

“Đây này!” Phương Dạ chỉ vào chiếc xe điện nhỏ bên cạnh mình.

Điện… xe điện?
Suýt chút nữa Lương Mộ Linh phun ra một ngụm máu vào mặt Phương Dạ.

Cô ta đường đường là hoa khôi trường, không có xe thể thao đến đón thì thôi, lại còn bảo cô ta ngồi sau xe điện?
Đúng là cái đồ thần kinh!
Cô ta đùng đùng nổi giận mở cửa xe BMW rồi sau đó ngồi cạnh Đỗ Tiểu Mẫn.

“Chú tư, bọn anh đi trước nhá, chú cứ từ từ xuất phát!” Mạnh Hổ vừa cười vừa vẫy vẫy tay rồi sau đó khởi động xe cùng với những người ngồi trên chiếc Poison đi mất.

“Đúng thật là không hợp để làm bạn gái, vừa thử đã lộ bản chất thật.

” Phương Dạ cười nhạt nhẽo, ngồi lên chiếc xe máy điện của mình phóng vù đi.

Lúc này đã gần mười một giờ tối, trước cửa quán bar, những chiếc xe hơi sang trọng đỗ chật ních, chiếc rẻ nhất cũng phải một trăm vạn.

Nhìn thấy chiếc Poison sang trọng, bảo vệ nhanh chóng bố trí cho Hồ Phi một chỗ đậu xe thoáng đãng dễ thấy nhất, về phần chiếc BMW 530 thì đành phải đậu ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Sau khi bọn Hồ Phi đi vào trong, Phương Dạ mới chậm chạp phóng chiếc xe điện của mình đến trước cửa quán bar.

“Này này! Ở đây không cho để xe điện đâu, anh mau đi chỗ khác đi!” Bảo vệ thét lớn.

Phương Dạ chẳng còn cách nào khác, đang định phóng xe đi thì đột nhiên một chiếc xe nhãn hiệu Maserati màu đen vọt tới, suýt chút nữa thì đâm sầm vào anh.

“Đi xe điện mà cũng đòi tới quán bar, đúng là dị hợm!” Một người phụ nữ trang điểm lồng lộn bước xuống từ ghế lái phụ, nhìn anh đầy khinh thường.

“Ai quy định người đi xe điện không được tới quán ba?” Phương Dạ thản nhiên nói.

“Cậu đúng là cái loại xấu xí bẩn thỉu còn không biết an phận, tôi nói cho mà biết, không có tiền thì đừng có mon men tới mấy nơi như thế này, cậu không xứng!” Người phụ nữ cười lạnh: “Nhìn thấy xe của bạn trai tôi không? Thương hiệu Maserati nổi đình đám nhé, ngót nghét hai trăm vạn đó, cậu có làm cả đời cũng không mua nổi đâu, vừa nãy chỉ cần cậu làm nó bị xước một chút thôi thì ở đấy mà khóc dần đi!”
“Viên, em nói nhiều với thằng cha này làm gì, cậu chủ Vương đang chờ chúng ta bên trong, mau vào thôi.

” Bạn trai cô ta có vẻ mất kiên nhẫn đành lên tiếng.

“Biết rồi anh yêu!” Lý Viên không thèm để ý gì đến Phương Dạ nữa, cô ta quấn lấy bạn trai rồi cả hai người bọn họ cùng nhau đi vào quán bar.

Đi qua chỗ chiếc Poison đang đậu, bọn họ còn rút điện thoại ra chụp ảnh nữa chứ!
Phương Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó anh phóng con xe điện của mình đi luôn.


Vừa mới khoá xe thì Hồ Phi gọi đến, ngay khi ấn nút nghe thì bên đầu dây kia truyền đến một trận ầm ĩ.

“Chú tư, không phải chú lạc đường rồi đấy chứ, sao giờ này vẫn chưa tới?”
“Đến ngay giờ đây, vừa nãy bảo vệ không cho để xe ngoài cửa quán.


“Nhanh lên, bọn anh ngồi ở ghế số tám nhá!”
Nói xong Hồ Phi bèn cúp máy, dù sao thì hiện giờ trong quán bar rất ồn ào, nói cái gì cũng gần như phải hét thật to lên mới nghe thấy được.

Sau khi Phương Dạ bước chân vào quán bar, một chiếc Land Rover đã được lái ra khỏi khuôn viên đại học Hoa Hải.

“Đại ca, thông tin anh có được không sai đấy chứ, bọn Hồ Phi thực sự đang ở Dạ Sắc?”
Trên xe, Nhiếp Kiệt tỏ ra hứng thú.

“Lại còn giả sao, tin này chính là do Lương Mộ Linh gửi qua Wechat cho tôi mà.

” Hồng Dịch đang ngồi ở ghế lái đắc ý nhả ra một làn khói thuốc.

“Đại ca đỉnh thật, ngay cả Wechat của hoa khôi Lương Mộ Linh cũng thêm được!” Triệu Hùng nhân cơ hội nịnh nọt.

Vẻ mặt của Chu Kỳ cũng tràn đầy hâm mộ, anh ta cũng thèm rỏ dãi Lương Mộ Linh.

Có điều trước mặt Hồng Dịch, anh ta vẫn là không đủ sức cạnh tranh.

“Không phải tôi thêm cô ấy mà là cô ấy thêm tôi.

” Hồng Dịch cười đểu.

Nhiếp Kiệt nghe vậy bèn giơ ngón cái: “Nghe đồn hoa khôi trường Lương Mộ Linh thích đại ca, hoá ra là thật à!”
Triệu Hùng cười nói: “Lại còn phải nói, Lương Mộ Linh xinh đẹp tuyệt vời như vậy thì có thể xứng đôi với đại ca nhà mình, loại rác rưởi như thằng Phương Dạ chỉ đáng xách dép!”
Sắc mặt Hồng Dịch chợt thay đổi, nếu theo lời chú hai nói, chẳng lẽ vừa nãy anh ta thua Phương Dạ trên sân bóng rổ thì còn không bằng cả rác rưởi à?
Anh ta sầm mặt ho khan: “Đừng nói nhiều nữa, ngồi yên đi, tôi phải tăng tốc, Lương Mộ Linh còn đang chờ chúng ta đến phá rối, đêm nay nhất định không để bọn Hồ Phi vui vẻ thoải mái thế được!”
“Được!”.


Bình Luận (0)
Comment