Siêu Cấp Shipper

Chương 322

Phương Dạ khẽ cười: “Kỹ năng bắn súng không tồi, tiếc là không thể giết tôi được.”

“Không giết được mày sao, tại sao chứ?” Lý Ưng cười lạnh nói.

Anh ta giữ vững tay, rõ ràng là một cao thủ dùng súng.

“Bởi vì đạn của anh đã bị người ta động tay động chân vào rồi.” Phương Dạ thản nhiên nói: “Nếu không tin thì anh tùy tiện bắn tôi thử xem?”

“Vớ vẩn, tao là người duy nhất có thể chạm vào súng của tôi, ai có thể động tay động chân vào nó chứ!” Lý Ưng không phải trẻ con, đương nhiên sẽ không tin lời nói xằng bậy này: “Nếu những lời vừa rồi là di ngôn vậy thì bây giờ tao sẽ tiễn mày một đoạn đường!”

Phương Dạ bất cần chỉ vào trán của mình nói: “Vậy thì đến đây, nhắm trúng một chút, ngàn vạn lần đừng bắn lệch, có muốn tôi vẽ hồng tâm cho không?”

Đám người mũ lưỡi trai bị dọa đến ngây ngẩn cả người.

Mẹ nó, còn có kiểu như vậy nữa sao, tên nhóc shipper này không phải là bị súng dọa cho ngu người rồi chứ?

“Không cần, ở khoảng cách này, kỹ năng bắn súng của tôi cũng có thể khiến một con ruồi trở thành thái giám!” Lý Ưng không bị lời nói của đối phương quấy nhiễu, anh ta vững vàng bóp cò súng.

Khoảnh khắc viên đạn chui ra khỏi nòng súng, Phương Dạ trực tiếp kích hoạt sừng giáp thuật, da thịt trên người lập tức đổi màu.

Leng keng!

Sau một âm thanh giòn giã vang lên, anh không chút sứt mẻ, nhưng trên trán lại có một tia lửa nhỏ sáng lên!

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, rất nhanh sừng giáp đen ngòm đã biến mất không một dấu vết.

Không… không có vết đạn?

Thị lực của Lý Ưng rất tốt, nhìn thấy đối phương không chút sứt mẻ thì lạnh run người, suýt chút nữa ném súng trong tay đi.

Đám người đội mũ lưỡi trai cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn tình huống này, đạn thật sự bị người ta động tay động chân rồi sao?

Phương Dạ mạo hiểm và cuối cùng cũng hiểu được đại khái về sừng giáp thuật.

Kích hoạt kỹ năng này sẽ làm tiêu hao thể lực và mức tiêu hao sẽ thay đổi theo diện tích của lớp giáp sừng. Chất kitin được chuyển hóa không chỉ có thể hoàn toàn triệt tiêu toàn bộ lực đánh vào, quả thực là kỹ thuật thần kỳ cần thiết để giết người phóng hỏa.

Ngay khi Lý Ưng đang hoài nghi nhân sinh, Phương Dạ lại bắt đầu nói: “Này, bây giờ hẳn là đã tin lời tôi nói rồi chứ, tôi đã sớm nói viên đạn có vấn đề rồi mà, nhưng anh không tin, cái gì cũng không tin, giờ thì biết rồi chứ?”

Lý Ưng lấy đạn ra kiểm tra, đạn bên trong vàng óng không có gì bất thường cả!

Anh ta đỏ mắt nhìn Phương Dạ: “Mày nói có người động tay động chân, người đó là ai?”

“Tôi có quen với anh đâu sao phải nói cho anh biết chứ?” Phương Dạ cười: “Nhưng thấy anh đáng thương, tôi có thể gợi ý cho anh một chút, cô ta là người thân cận nhất của anh, tự mình suy nghĩ đi!”

Lý Ưng tức giận nói: “Nói nhanh, nếu không tao sẽ bắn chết mày!”

“Vậy thì đến đây, dù sao những viên đạn giấy kia cũng không thể giết chết người được.”

“Tao… tao không tin!” Lý Ưng giơ súng lục lên và bóp cò về phía Phương Dạ.

Ba viên đạn chính xác bắn trúng các điểm trọng yếu, bao gồm cả trái tim, nhưng đáng tiếc Lý Ưng hoàn toàn thất vọng, Phương Dạ vẫn nguyên vẹn đứng yên tại chỗ, không hề bị ảnh hưởng chút nào!

“Điều này… làm sao có thể chứ, tại sao súng của tôi không thể giết người, rốt cuộc là ai đã động tay động chân chứ!” Trong lòng Lý Ưng hoang mang, nếu đối phương không lừa anh ta thì người thân cận nhất không phải là Lý Phượng sao?

Nhưng chuyện này hoàn toàn không có khả năng em gái của mình sao có thể hại mình được chứ, chắc chắn là súng bị lỗi rồi!

Anh ta ngàn vạn lần không thể giải thích được, càng nghĩ càng buồn bực, đột nhiên ma xui quỷ khiến giơ súng nhắm thẳng vào trán mình, Phương Dạ còn chưa kịp lên tiếng can ngăn thì anh ta đã bóp cò rồi!

Pằng!

Âm thanh bóp nghẹt vang lên, Lý Ưng yếu đuối ngã xuống, bất động.

Phương Dạ sững sờ: “Điều này… cái tên đầu úng nước này, vậy mà tự sát sao?”

Đúng lúc này, từ xa vang lên tiếng còi inh ỏi của xe cảnh sát…

Rạng sáng ngày hôm sau, Từ Lệ ngáp dài ngáp ngắn đưa Phương Dạ đến quầy hàng bên ngoài đồn cảnh sát để ăn sáng.

Từ Lệ nghiêm túc trêu chọc: “Phương Dạ ơi Phương Dạ, anh sắp trở thành khách quen của đồn cảnh sát rồi. Hay là dứt khoát gia nhập vào đội chúng tôi, tôi để anh là tiểu đội trưởng được không?”

Phương Dạ không chút do dự từ chối: “Không cần, hiện tại tôi đã có hai công việc, không thể làm thêm việc khác nữa đâu.”

“Hừm, tôi thấy anh luyến tiếc chủ tịch Lương của tập đoàn Tư Vũ thì có!” Từ Lệ oán hận nói.

“Đừng làm loạn, tôi chỉ đang thực tập tốt nghiệp thôi. Ai thích cô ta chứ, cả ngày đều giữ bản mặt lạnh lùng, trông cứ như bị táo bón vậy!”

“Lời thật lòng sao?”

“Không thể thật hơn!” Phương Dạ bật cười: “Nói chuyện chính đi, các cô thẩm vấn Lý Phượng như thế nào rồi, anh em Giang Thị lập bẫy với Lương Duyệt Tư, chắc chắn không chỉ thèm muốn thân thể của cô ta chứ?”

“Không có kết quả, cô gần như không biết gì biết.” Từ Lệ nói: “Nhưng anh đừng lo, Giang Long là một trong những mục tiêu quan trọng của đội cảnh sát chúng tôi trong năm nay, bây giờ lại đang dính vào một vụ án súng, không trốn được mấy ngày đâu.”

“Vậy thì tốt quá, bị thằng cha kia ngày ngày thương nhớ, quả thực ghê tởm.”

Đang nói chuyện, ông chủ bưng hai tô mì bò nghi ngút khói, trên đó là những miếng thịt bò lớn, sau đó rưới dầu đỏ lên, nhất thời khiến người ta thèm thuồng.

Phương Dạ nhìn đến ngây người, mì thịt bò dùng nguyên liệu chân thực như vậy, anh chỉ có thể nhìn thấy trong mơ mà thôi.

Chẳng trách sạp hàng nhỏ này trông bình thường mà kinh doanh lại tốt như vậy.

“Đội trưởng Từ, hình như tôi chưa từng nhìn thấy chàng trai này, bạn trai của cô sao?”

Rõ ràng là ông chủ rất thân quen với cô ta, nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của hai người, bèn nói đùa vài câu.

“Chú Lý, cháu ngày ngày bận rộn làm gì có thời gian yêu đương chứ.” Từ Lệ khẽ đỏ mặt, lén nhìn trộm Phương Dạ.

Ông chủ cười ha hả nói: “Đội trưởng Từ, công việc rất quan trọng, nhưng bạn trai cũng quan trọng không kém. Tôi thấy chàng trai này không tồi, trông hai người rất có tướng phu thê, suy nghĩ kỹ đi nhé.”

Ông ta nói xong thì rời đi, chỉ để lại hai người đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau…

Sau khi ăn xong mì thịt bò, Từ lệ quay về đồn ngủ bì, Phương Dạ trở về biệt thự tắm rửa thay quần áo, sau đó bảo Dương Lâm lái xe đưa anh đi làm.

Dưới lầu của tòa nhà sầm uất, một chiếc Ferrari màu đỏ đang đậu bên đường, phía trước xe có một trái tim được xếp bằng hoa hồng rất lớn, ở giữa có viết bốn chứ “tôi yêu Tư Tư” rất lớn, một tên con nhà giàu đang nghiêng người dựa vào cửa xe, trên mặt nở nụ cười tà mị, trông tay cầm một bó hoa hồng, thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái đi ngang qua.

“Tôi yêu Tư Tư, Tư Tư là ai chứ>”

“Không biết, cô gái này hạnh phúc quá, vậy mà được một cậu chủ con nhà giàu đẹp trai như vậy theo đuổi!”

“Ôi tiếc quá, trong tên tôi không có chữ Tư, đáng tiếc thật đấy.”

“Ngưỡng mọ quá, lãng mạn quá!”

“Tốt nhất là tỏ tình thất bại đi, vậy thì tôi còn cơ hội!”

“Cậu nghĩ hay quá đấy, người ta vừa có tiền vừa có sắc, có cô gái nào có thể từ chối được chứ…”

Đám người bình thường, không bằng một đầu ngón tay của Tư Tư…

Nhìn thấy những cô gái kia sáng mắt lên, trong lòng tên con nhà giàu kia vô cùng đắc ý anh ta đã chuẩn bị mất ba ngày, chỉ để thu phục nữ thần trong buổi thổ lộ ngày hôm nay!

Bình Luận (0)
Comment