Siêu Cấp Shipper

Chương 331

Trong số hơn mười người bạn cùng lớp tham dự bữa tiệc, hầu hết đều có gia cảnh khá giả, ngoại trừ những người còn đang học đại học, những người khác với sự giúp đỡ của bố mẹ đều đã tìm được một công việc cũng không tệ, Kim Á Nam và Tạ Lăng Phong lại càng là người nổi bật nhất trong số họ. Còn trẻ nhưng đã đảm nhận các vị trí tầm trung trong công ty kinh doanh của gia đình.

Tạ Lăng Phong ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: “Người anh em Phương, tuổi này rồi mà còn làm tài xế thì có thể có tiền đồ không? Nhưng mà gặp nhau là duyên số. Chúng tôi là bạn học với Tiểu Điệp, vậy thì để chúng tôi giúp anh tìm lại một công việc tốt có được không?”

Ánh mắt Phương Dạ lạnh lùng nhìn sang, anh cũng đã sớm biết tài đức của bọn họ rồi, nên chỉ đang giả vờ mình là người thua kém nên kinh ngạc: “Vậy thì cám ơn mọi người trước, tôi đã không muốn làm cái công việc tài xế quèn này từ lâu rồi, không biết mọi người có đề nghị gì tốt không?”

Một người đàn ông mập mạp dẫn đầu cười nói: “Biệt thự của nhà tôi thiếu người nuôi chó ngao Tây Tạng. Nếu anh Phương có chứng chỉ huấn luyện chó, anh có thể đến thử xem. Lương có thể lên đến mười nghìn nhân dân tệ một tháng. Không phải là khá hơn công việc tài xế của anh đúng chứ?”

Phương Dạ bình thản nói: “Cám ơn tấm lòng tốt của anh, nhưng đáng tiếc là tôi không có chứng chỉ.”

Người đàn ông mập mạp lắc đầu nói: “Nếu không có chứng chỉ thì tôi không giúp anh được rồi. Nhà tôi chỉ cần những người có chuyên môn mà thôi.”

Một người bạn cùng lớp trông khá đỏm dáng chế nhạo: “Từ Tiểu Bàn, một người bình thường thì ai mà lại thi lấy cái chứng chỉ huấn luyện chó gì đó chứ? Cậu như vậy không phải là đang làm khó anh Phương hay sao?”

Một người đàn ông gầy gò nói: “Đúng vậy, Từ Tiểu Bàn không đáng tin cậy. Tôi có một công việc thích hợp cho anh Phương. Công ty tôi làm việc đang cần một người tài xế cho chủ tịch, lại lái một chiếc Maybach. Chỉ cần anh Phương có bằng B là được rồi, lương tháng cũng là mười ngàn nhân dân tệ!”

Phương Dạ lắc đầu nói: “Thực xin lỗi, tôi chỉ có bằng C.”

Bây giờ, ngoại trừ lái xe tải chở hàng hóa, người bình thường đều chọn bằng C để thi bằng lái xe, còn ai lại rảnh rỗi tự làm khổ mình đi thi bằng B cơ chứ?

Người đàn ông gầy tiếc nuối nói: “Vậy thì tôi không thể giúp gì được cho anh. Anh không có bằng B thì không thể lái Maybach được.”

Người bạn cùng lớp lòe loẹt, đỏm dáng giả tạo nói: “Chú tôi đang thiếu một thư ký cũng không cần bằng cấp gì cả, hay là anh Phương đi phỏng vấn thử xem sao?”

Người phụ nữ bên cạnh Phương Dạ cười nói: “Vớ vẩn, đàn ông làm sao có thể tuyển thư ký nam được chứ, anh chàng đẹp trai, hiện tại cô tôi thật sự thiếu một thư ký nam, kinh nghiệm làm việc cũng không có giới hạn, chỉ cần người đó đủ trẻ, cộng với sức khỏe cường tráng, có sức chịu đựng bền bỉ là đủ rồi, nhưng phải trải qua một cuộc phỏng vấn, không biết anh có hứng thú không?”

“Một thư ký nam có sức chịu đựng bền bỉ?” Từ Tiểu Bàn cười: “La Mĩ Linh, tôi nghĩ cô của cậu không phải là đang tìm thư ký, mà chắc là đang tìm phi công đấy, đúng chứ?”

Ha ha ha ha ha ha ha!

Các bạn học cùng bật cười lớn, Phương Dạ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, còn Mộ Tiểu Điệp đã xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên được.

“Mới tên nhóc các cậu giới thiệu công việc, không có cái nào đáng tin cậy cả!” Tạ Lăng Phong cười: “Anh Phương, anh đừng quan tâm đến bọn họ, hay là như vầy đo, chỗ tôi có một vị trí phù hợp với anh. Không những công việc nhẹ nhàng, mà lương cũng khá cao, mỗi ngày đến đó nằm cũng có thể kiếm được tiền, anh đừng hiểu lầm nha, công việc mà tôi đang nói đến tuyệt đối không phải để phú bà bao nuôi, cũng không phải là làm phi công đâu!”

Người đàn ông gầy gò tò mò nói: “Lớp trưởng đại nhân, rốt cuộc là công việc gì?”

Những người khác cũng rất tò mò, trên đời này làm sao có công việc nào nhẹ nhàng như vậy, nằm xuống là có tiền?

Tạ Lăng Phong cười toe toét: “Tất nhiên là có rồi, bạn tôi đang mở một phòng tranh và bây giờ đang bỏ rất nhiều tiền ra tuyển người mẫu cơ thể. Một thanh niên có ngoại hình đẹp trai và cơ thể đầy đặn như anh Phương là được yêu thích nhất. Nếu có nhiều học sinh, một ngày kiếm được hai hoặc ba nghìn cũng không thành vấn đề!”

Đám đông lập tức lại nổ ra một tràng cười lớn.

Bây giờ Mộ Tiểu Điệp đã có thể nhận ra rồi, lý do lớp trưởng mời cô ấy đến tham dự họp lớp hoàn toàn là để cô ấy trở thành trò cười cho mọi người chế giễu mà thôi!

Cô ấy không thể nhịn được nữa, vừa định đứng dậy kéo Phương Dạ đi thì đột nhiên vai cô ấy bị người ta ấn lại, người giữ vai cô ấy lại chính là Phương Dạ.

“Đừng kích động, cứ xem như là đang coi các chú hề diễn xiếc là được rồi.” Phương Dạ thấp giọng nói.

Mộ Tiểu Điệp không hiểu: “Bọn họ làm nhục cậu như vậy, chẳng lẽ cậu không tức giận sao?”

“Tại sao tôi lại phải tức giận?” Phương Dạ mỉm cười: “Giống như một bầy kiến đang cười nhạo một người khổng lồ vậy, chẳng lẽ người khổng lồ đó sẽ tức giận sao?”

“Vậy nếu những con kiến đó còn tiểu tiện, phóng uế lên chân của người khổng lồ thì sao?”

“Ưm… vậy thì đương nhiên là sẽ giơ chân đạp chết rồi, sau đó còn phải giẫm lên vài cái nữa mới được!” Phương Dạ cười nhẹ: “Chị phải mở rộng lòng mình ra, yên tâm ăn uống đi.”

Sau khi mọi người cười đùa, nhìn thấy Phương Dạ vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ như cũ, bọn họ đột nhiên cảm thấy có hơi nhàm chán.

Thằng nhóc này tại sao lại không tức giận, chẳng lẽ anh là đồ ngốc à, nghe không ra mọi người đang đùa giỡn với anh sao?

Tạ Lăng Phong ngập ngừng hỏi: “Anh Phương, anh nghĩ gì về đề nghị vừa rồi của tôi?”

Phương Dạ bình tĩnh nói: “Cũng không tệ, nhưng đáng tiếc mức lương không hấp dẫn, một tháng nhiều nhất cũng không tới một trăm nghìn nhân dân tệ, còn gì tốt hơn nữa không?”

Tạ Lăng Phong chợt sững sờ, lương gần một trăm nghìn nhân dân tệ một tháng còn chê ít, có cần phải giả vờ như thế không?

Kim Á Nam chế nhạo: “Có đấy, làm người tập đấm bốc cá nhân của tôi đi, lương một tháng một trăm năm mươi nghìn nhân dân tệ, thế nào?”

Phương Dạ khẽ cười: “Nghe có vẻ khá thú vị, không biết có yêu cầu gì không?”

“Rất đơn giản, chỉ cần không sợ chết là được.” Kim Á Nam cười nói: “Người tập đấm bốc cá nhân của tôi lần trước đã bị tôi đánh đến chấn động não, nằm ở bệnh viện hơn nửa tháng, nhưng anh ta cũng đã lấy đi được một triệu nhân dân tệ của tôi.”

Khuôn mặt của Phương Dạ đột nhiên lộ ra vẻ kỳ quái.

Quả nhiên là một con đàn ông, sở thích của cô ta cũng khác biệt so với mọi người như vậy, thế mà lại đi thích môn thể theo như đấm bốc?

Anh cười nói: “Tôi không sợ chết mà chỉ sợ sau khi cô bị tôi đấm một phát, đoán chừng sẽ phải khóc lóc ỉ ôi rất lâu đấy.”

“Tôi đã ba lần liên tiếp giành chức vô địch của quyền anh nữ ở thành phố Hoa Hải, anh nghĩ chuyện đó có khả năng không?” Kim Á Nam hoàn toàn xem như anh đang bốc phét: “Hay là chúng ta thử ở đây một chút, tôi sẽ tấn công anh ba lần, anh chỉ cần có thể chịu được, thì công việc này sẽ là của anh, thế nào hả?”

Phương Dạ bất cần nói: “Một cô gái yếu đuối như cô có thể mạnh đến mức nào cơ chứ, đường nói là ba đấm, cho dù là ba trăm cú đấm tôi cũng đều có thể chịu được!”

Kim Á Nam chế nhạo nói: “Đừng có mà ở đây bốc phét văn vở nữa. Anh có biết một cú đấm của tôi nặng bao nhiêu cân không?”

“Đương nhiên là tôi không biết rồi. Tôi chỉ biết một điều. Nắm đấm của cô đối với tôi mà nói hoàn toàn vô dụng.” Phương Dạ cười nhẹ. “Nếu như cô không tin, chúng ta có thể đánh cược một chút.”

Kim Á Nam khinh thường nói: “Được, anh muốn đánh cược cái gì, tôi đều sẽ theo hết!”

Phương Dạ nói: “Vậy hãy cược vào khả năng chống lại đòn đánh đi. Cô đánh tôi ba cái trước, sau đó tôi đánh lại cô một cú, cứ tiếp tục thay phiên nhau như thế cho đến khi một bên không thể chịu đựng được và thừa nhận thất bại trước hoặc là ngã xuống mới thôi!”

“Không thành vấn đề, vậy phần thưởng là gì?”

“Cược tiền thì rất là tầm thường, chúng ta cứ cổ lỗ sĩ một chút, quỳ xuống trước mặt đối phương nhận thua, thế nào hả?”

“Được!”

Bình Luận (0)
Comment