Siêu Cấp Shipper

Chương 349

“Thì ra là con chó của Hoắc Gia, không đáng để sợ hãi.” Khương Nhan hừ lạnh một tiếng rồi cất điện thoại đi: “Tôi phải đi tiếp ứng họ rồi, anh có thể lựa chọn tiếp tục ở lại đây.”

Thuyền trưởng cười ngượng ngùng: “Vẫn là thôi vậy, ở bên cạnh người đẹp an toàn hơn một chút.”

Khương Nhan gật đầu: “Vậy được, nhớ trông chừng đồ vật của ông chủ, nếu xảy ra vấn đề gì, anh biết hậu quả rồi đấy.”

“Tôi biết rõ!” Thuyền trưởng âm thầm lau mồ hôi lạnh, sau đó xách hộp mật mã đi phía sau cô ta.

Sau khi ra ngoài không lâu, đột nhiên trong tay Khương Nhan có thêm một khẩu súng lục, cô ta bắn nổ ba chiếc camera gần đó, có điều vẫn bị bọn cướp biển phụ trách giám sát phát hiện rồi.

Lúc nhận được báo cáo của đàn em, vẻ mặt tên râu quai nón phiền muộn nhìn vào bàn xoay.

Trong mấy phút vừa nãy, Phương Dạ đã liên tục quay ra sáu ô 0, không chỉ ông ta, mà những người xung quanh cũng đều không nói nên lời rồi.

Mẹ kiếp đây rốt cuộc là chuyện gì chứ, nếu một lần hai lần thì có thể gọi là trùng hợp, vậy nhiều lần như thế thì gọi là gì, có quỷ tác oai tác quái sao…

Cái gì, gần buồng thuyền trưởng vậy mà lại có nhân vật nguy hiểm giữ súng, nói như thế, chẳng lẽ đám người Phong Bá đã gặp rắc rối rồi sao?

Sau khi nghe báo cáo, tên râu quai nón vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ông ta liếc mắt nhìn Hoắc Vũ một cái, sau đó hạ thấp giọng nói: “Lập tức cử người đi bao vây họ, tốt nhất là giữ lại mạng cho thuyền trưởng, còn về hộp mật mã nhất định phải lấy cho được, nghe rõ ràng chưa?”

“Rõ rồi đại ca, em lập tức đi sắp xếp!”

Mấy tiểu đội hải tặc xuất phát chưa được bao lâu, Khương Nhan đã buộc chắc dây thừng để trượt xuống vào lan can đuôi tàu, sau đó cô ta nói với thuyền trưởng: “Còn ngẩn người ra đấy làm gì, mau trượt xuống!”

“Được!”

Thuyền trưởng run sợ ôm theo hộp mật mã trèo lên lan can, Khương Nhan vừa cài ròng rọc vào cho anh ta, tiếng bước chân gấp rút cách cửa cầu thang không xa đã truyền đến.

“Xuống!” Khương Nhan bất chấp tất cả, cô ta giơ một chân đạp thuyền trưởng xuống, sau đó lấy súng lục ra ngắm thẳng vào chỗ cầu thang.

Pằng pằng!

Sau khi hai tiếng súng vang lên, hai tên hải tặc vừa lộ đầu ra đã lăn xuống cầu thang, doạ đồng bọn phía sau sợ một trận.

Cùng lúc đó, mấy tên hải tặc nhảy ra từ hướng khác, họ không nói một lời, ngắm chuẩn mục tiêu, băng đạn lướt đến.

Khương Nhan nhẹ nhàng đặt tay lên lan can, cả người cô ta nhảy xuống nhẹ nhàng như cá, toàn bộ đạn đều rơi vào không trung, bắn vào lan can sắt đến mức tia lửa tung tóe bốn phía.

Không biết từ lúc nào mà tay trái của Khương Nhan đã có thêm một đôi găng tay tơ bạc, cô ta trực tiếp nắm lấy vòng dây thừng trượt xuống cực kỳ nhanh. Bảy tám tên hải tặc thò nửa người ra khỏi lan can, từng phát súng cỡ hạt đậu nối đuôi nhau liên tục không ngừng, đáng tiếc là không có bất cứ tác dụng gì.

Sau khi Khương Nhan trượt xuống dưới thì nhanh chóng lăn vào trong thuyền, một loạt động tác vô cùng lưu loát, trong lúc đó cô ta còn dành ra chút thời gian bắn trúng đầu hai tên hải tặc, khiến tên cầm đầu đội trưởng tức đến mức hét lên.

Vào lúc tên cầm đầu đang chỉ huy đàn em tiếp tục vây đánh, thì anh ta vô tình liếc thấy một bóng đen vô cùng to lớn đang lặng lẽ lướt dưới đáy thuyền, anh ta sợ đến mức suýt chút nữa thì vứt cả súng đi!

Không chỉ mỗi tên cầm đầu nhìn thấy bóng đen đó, một tên đàn em cũng lắp bắp hỏi: “Đại ca, vừa… Bóng đen vừa nãy sẽ không phải là… Là quái vật biển đó chứ?”

Bọn họ kiếm ăn quanh năm trên biển, đối với họ thì không có gì đáng sợ hơn quái vật khổng lồ dưới biển sâu vô danh, đó là nỗi run sợ nguyên thuỷ từ sâu trong tâm hồn của mỗi người.

“Đừng tự mình dọa mình nữa, có lẽ đó chỉ là một con cá kình thôi.” Tên cầm đầu miễn cưỡng giả vờ bình tĩnh nói: “Hơn nữa, đây là loại du thuyền nặng hai mươi vạn tấn, quái vật biển nào cũng không lật nổi, mày sợ cái quái gì, nhanh xuống cho tao!”

“Cá kình không to như vậy đâu…”

Tên đàn em vừa nói thầm vừa chạy về phía cửa cầu thang, mà lúc này, cửa khoang để hàng ở cuối cùng chầm chậm mở ra, hơn ba mươi “quỷ nước” dáng người mạnh mẽ ào ào trèo lên…

Trong sòng bạc, Phương Dạ vừa quay ra ô điểm 0 lần thứ chín, hầu hết mọi người đều xem đến tê liệt rồi, mà bọn hải tặc đã gần mười phút không thu được một xu nào vào túi.

Tên râu quai nón từ kinh hoàng đến bối rối, lại từ bối rối đến sững sờ, cuối cùng lại từ sững sờ trở nên sợ hãi!

Ông ta đã kiểm tra vòng xoay, căn bản là không có bất cứ điều gì khác thường, tuy rằng tên nhóc này nhìn thì trẻ tuổi, sẽ không thật sự có quỷ thần nào âm thầm giúp đỡ đó chứ?

Nếu thật sự là như vậy, vậy tuyệt đối không thể trêu chọc loại người này, nhỡ đâu quỷ thần tức giận đến mình, hạ lệnh cho biển lớn mênh mông trị tội xuống, trực tiếp dùng sóng lớn cuồn cuộn lật thuyền thì sao?

Tên râu quai nón khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ông ta hỏi thăm dò: “Chú em, không thì cậu xuống nghỉ ngơi đi, để quý khách phía sau lên, thế nào?”

Người phía sau chính là Lương Duyệt Tư, đương nhiên Phương Dạ sẽ không đồng ý, mặc dù hiệu quả của chiếc kẹo mút này cũng tạm ổn rồi, nhưng bản thân vẫn còn một chiếc nữa, lại chống đỡ thêm mười phút nữa hoàn toàn không có vấn đề gì.

Còn về việc sau khi ăn hết chiếc kẹo mút này thì nên làm thế nào, bây giờ anh cũng không hề có manh mối, nhiều súng ngắm vào thế này, căn bản là không có cách nào có thể đồng thời khống chế hai người!

Tròng mắt Phương Dạ khẽ chuyển động, anh quyết định làm một biện pháp để lừa gạt, có thể kéo dài thêm giây nào hay giây đấy: “Đại ca, tôi hỏi ông một câu, ông đã từng cảm nhận được nỗi khổ của việc có tiền mà tiêu không hết chưa?”

Tên râu quai nón yếu ớt nói: “Tôi chỉ từng cảm nhận được nỗi khổ của việc không có tiền tiêu…”

“Như nhau thôi, ông đảo ngược vị trí tưởng tượng một chút là hiểu rõ rồi!” Vẻ mặt Phương Dạ đau khổ nói: “Cũng không biết kiếp trước tôi tạo nghiệp gì, từ khi sinh ra tôi đã giống như bị thần tài nguyền rủa, tiền trên người trước giờ chưa từng ít đi, mà càng tích càng nhiều, càng tiêu càng nhiều, cho đến tận hôm nay, tôi cũng lười đi đếm chuỗi số không trong tài khoản ngân hàng rồi, dù sao tôi có tiêu thế nào, lãng phí thế nào, số tiền đó vẫn không ngừng góp lại về phía tôi. Tôi thường mơ thấy ác mộng, trong mộng không có thứ gì khác, chỉ có núi tiền bất tận hết lớp này đến lớp khác lao đến, muốn đè chết tôi… Nỗi đau không thuộc về mình này, ông có thể hiểu không?”

Tên râu quai nón bị khoe đến mức nổi da gà, ông ta vốn là một fan trung thành của chủ nghĩa thần thánh, đột nhiên trong đầu ông ta lóe lên một quầng sáng: “Chú em, chẳng lẽ kiếp trước cậu là một cái hũ?”

Phương Dạ ngẩn người ra: “Có ý gì?”

“Tôi nghi ngờ cậu là một cái hũ tập hợp châu báu đầu thai chuyển kiếp!”

“…”

Sau khi bị Phương Dạ lừa gạt, sát khí bừng bừng ban đầu của tên râu quai nón đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa dường như ông ta còn tiềm ẩn khả năng biến thành trò cười…

Còn may chưa nói tôi là hủ phân chuyển thế.

Phương Dạ lau mồ hôi lạnh ở trán, anh dựng ngón tay cái với ông ta: “Lối suy nghĩ của ông thật lợi hại, hôm khác tôi sẽ tìm thầy coi một quẻ xem thế nào.”

“Chỗ tôi có phương thức liên lạc của một thầy phong thuỷ, ông ta là một cao nhân hàng thật giá thật, nếu chú em có nhu cầu, tôi có thể cho cậu địa chỉ.”

“Vậy phải cảm ơn đại ca rồi.”

Một tên hải tặc không nhịn được mà nhắc nhở: “Đại ca, việc chính của chúng ta còn chưa làm xong, còn tiếp tục không?”

“Đương nhiên tiếp tục, vừa nãy chút tiền cướp được còn không đủ chia cho anh em!” Cuối cùng tên râu quai nón cũng tỉnh táo lại, mình đang chặn cướp du thuyền, sao lại lảm nhảm về thầy phong thuỷ với Phương Dạ rồi?

Bình Luận (0)
Comment