Siêu Cấp Shipper

Chương 377

Chú Đạt và Phương Dạ liếc mắt nhìn nhau hoàn toàn không hiểu lời người trẻ tuổi này nói.

Kim Độ ngửa mặt lên trời thét dài xong đột nhiên đấm một đấm thật mạnh về phía Phương Dạ!

“Cẩn thận!”

Tốc độ của nắm đấm này nhanh như chớp, hơn nữa mọi chuyện xảy ra quá đột ngột làm chú Đạt chỉ kịp hô to một tiếng.

Con mẹ nó, ra lão già này là một cao thủ, nhanh vậy đã qua cầu rút ván rồi sao?

Phương Dạ kinh hãi, thấy nắm đấm đến gần mặt mình, anh chỉ có thể cố gắng hết sức để né tránh, nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, Kim Độ bất ngờ đổi hướng nắm đấm vào phút chót, đấm mạnh xuống tảng đá bên cạnh, thì ra anh ta chỉ đang muốn dọa Phương Dạ mà thôi.

Két ầm…

Sấm thì to mà mưa thì nhỏ, nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống, trên đá nứt ra chỉ có một vết nứt nhỏ, không hề sắc bén như trong tưởng tượng.

Đừng nói là Phương Dạ và chú Đạt là loại thô lỗ, cho dù là yểu điệu như Khương Họa đạp một đạp thì đoán chừng tảng đá cũng phải nứt to gấp mấy lần.

Một đấm khí thế hùng hùng hổ hổ hóa ra chỉ là cái gối thêu nhìn mà chả có tác dụng gì, trừ tốc độ ra thì vô dụng, khuôn mặt tuấn tú ngài Kim Độ bỗng nhiên ngượng ngùng không thôi.

Thì ra hiệu quả của máu địa long vương vẫn chưa phát huy, tuy bản thân đã thay đổi dáng vẻ nhưng thực lực thực tế vẫn chẳng khác một ông già là mấy.

Chuyện này là chuyện đáng xấu hổ nhất, sờ rồi tự vả mặt mình, đã vậy còn là cái loại tự vả rõ nhanh…

Mặt mày Phương Dạ không vui: “Ngài Kim, đấm vừa rồi là có ý gì?”

Tí tách, tí tách!

“Ha ha ha ha, vừa rồi chỉ là chỉ đùa một chút mà thôi.” Khí thế vừa rồi của ngài Kim Độ đã mất sạch, anh ta rùng mình thu lại nắm đấm dính chút máu về sau lưng, rồi cố ưỡn thẳng ngực: “Nếu đã đạt được mục đích rồi thì chúng ta rời khỏi đây đi!”

“Sát khí lớn như vậy còn nói là đùa vui, có biết vừa rồi dọa tôi đến muốn hết hồn hết vía không hả?” Sắc mặt Phương Dạ chẳng tốt đẹp gì nói.

Bây giờ tình thế hơn người, ngài Kim Độ chỉ có thể âm thầm nhổ nước bọt: Vừa rồi mà sát khí cái rắm gì, có cần nói đến khoa trương vậy không?

Thấy đối phương tỏ vẻ yếu đuối, Phương Dạ ngoài cười nhưng trong không cười duỗi hai ngón tay: “Thêm hai trăm triệu, tôi coi như anh đùa vui thật!”

“Thôi được…” Trong lòng ngài Kim Độ nhỏ máu, tuy bản thân không thiếu tiền nhưng hở tý là mất hai trăm triệu euro vẫn có hơi đau lòng.

Trong lòng chị em nhà họ Khương bội phục sát đất, Phương Dạ bắt được con dê béo ngài Kim Độ nhổ đến không còn gì…

“Người thấy đều có phần, hai trăm triệu này không cần chuyển cho tôi, trực tiếp chuyển cho bọn họ đi.” Phương Dạ đột nhiên chỉ về phía Khương Họa.

“Được, không thành vấn đề.” Ngài Kim Độ chỉ đành đồng ý trong tủi nhục.

Khương Họa bị câu này dọa cho giật mình, cô ta vội lắc đầu: “Không được, không được, tiền này chúng tôi không cầm được!”

Phương Dạ tùy tiện nói: “Không cần khách sáo, euro của ngài Kim Độ nhiều đến tiêu không hết, cứ coi như anh ta lấy tiền gửi hàng xóm đi.”

Kim Độ: “…”

Đường về rõ ràng là dễ hơn nhiều so với lúc bọn họ đi, năm người bọn họ căn bản không có đụng phải thổ dân gì đó, khi đi qua thành Hoàng Kim cũng sóng yên biển lặng, cuối cùng bọn họ trở về tổ ong mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, sau đó đi thang máy rời khỏi vực.

Nhìn thấy đội ngũ hùng hậu chỉ còn lại mấy người, đến cả đội trưởng cũng tạch, những tuyển thủ ở lại tiền đồn đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng, tỷ lệ tử vong này không phải là quá cường điệu rồi sao?

Tuy hình tượng của ngài Kim Độ có khác trước nhưng nhìn chung vẫn không khác đám đội viên vẫn nhận ra được.

Khương Nhan giờ đã thành đội trưởng danh xứng với thực, cô ta lớn tiếng nói: “Thông báo cho tàu ngầm quay trở lại bờ chờ lệnh, giờ chúng ta quay trở lại!”

“Dạ!”

Các đội viên trong đoàn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể rời khỏi hòn đảo thiên đường mà như địa ngục này trở về thế giới tươi đẹp rồi.

Phương Dạ có phần nghi ngờ: “Chú Đạt, không phải ngài Kim Độ này có trực thăng sao, sao còn phải đi bộ với chúng ta về ngồi tàu ngầm?”

Chú Đạt giải thích nói: “Cái này còn cần phải nói sao, tất nhiên là vì đảm bảo bí mật, ưu điểm của tàu ngầm là vô cùng bí mật, nếu dùng trực thăng đáp xuống đảo sự phô trương lớn sẽ dễ dàng bị một số người có lòng phát hiện, lúc đó e rằng đảo thiên đường không thuộc về một mình ngài Kim Độ nữa rồi!”

Phương Dạ bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, xem ra dã tâm của ngài Kim Độ chắc chắn không phải chỉ có chút máu địa long vương, nói không chừng cả cái ốc đảo này mới là mục tiêu của anh ta!”

“Suỵt, cẩn thận tai vách mạch rừng, loại chuyện này chúng ta rõ trong lòng là được rồi, không cần phải chọc vào rắc rối, sau này chú muốn yên yên ổn ổn mà giao hàng thôi.”

“Kỳ thực thì suy nghĩ của cháu cũng chẳng khác chú là bao…”

Ngay khi mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, một thành viên trong nhóm giả vờ đi vệ sinh, sau đó bí mật mở một máy liên lạc ẩn…

Cuối cùng cả đoàn người cũng về đến chỗ đậu xe, vì số người còn quá ít nên họ chỉ lái một xe vận tải bọc thép và bốn xe địa hình.

Chị em nhà họ Khương và ngài Kim Độ ngồi trên xe bọc thép, còn Phương Dạ và chú Đạt thì lái con xe địa hình, đoàn xe bị rút đến nghiêm trọng chẳng mấy đã đến đến đồng cỏ chỗ chạm trán với thằn lằn đen trước đó.

Cũng có lẽ là vì lúc trước bị đánh nên sợ rồi, mấy con thằn lằn đen đó không xuất hiện nữa, chuyện này làm ai nấy đều thở phào, chỉ cần có thể vượt qua đồng cỏ này thuận lợi là có thể đến được bờ biển.

Nửa giờ sau, đường bờ biển đã hiện rõ, ngay lúc mọi người dần thả lỏng cảnh giác, một quả tên lửa đột nhiên từ phía trước bên trái bắn ra, trực tiếp thổi tan chiếc xe địa hình thứ nhất thành một quả cầu lửa!

"Địch tập kích?!"

Lúc khi mọi người phản ứng, họ nhìn thấy ba người đàn ông đang đứng trên bãi cỏ với khẩu RPG trên vai!

Phương Dạ đánh tay lái ra tàn ảnh, chiếc xe địa hình da rắn trong gang tấc đã tránh được một quả tên lửa, hai quả còn lại trúng xe vận tải bọc thép và một chiếc xe địa hình khác, ánh lửa lập tức bay lên trời.

Người trên xe địa hình nổ tung, còn chiếc xe tải bọc thép không hề hứng gì, vì là chiếc ngài Kim Độ ngồi nên tấm thép của chiếc xe này được làm đặc biệt dày, hoàn toàn có thể chống lại được các loại đạn xuyên giáp thông thường.

Bóng người chập chờn trong cỏ, không biết bao nhiêu kẻ phục kích!

Chú Đạt lật người ra ghế sau, rút báng súng bắn điên cuồng, viên đạn tạo thành roi lửa quét qua đám cỏ rậm rạp, quét đến người ngã ngựa đổ, gào khóc thảm thiết.

Nhìn thấy thuộc hạ của mình bị tổn thất nặng nề, tên đàn ông mặc đồ đen rống lên: “Xử chiếc xe đó cho tôi, nhanh!”

Hai tên đàn ông vũ trang khác mang RPG trên vai ló đầu ra, tiếc là còn chưa kịp khóa xe địa hình, roi lửa đã vụt qua, cả người đột nhiên bị bắn thành hai mảnh, chết ặt đến không thể chết thêm được nữa!

Nếu không phải nhanh chóng ngã xuống đất, tên đồ đen cầm đầu e là cũng thăng luôn rồi.

Anh ta sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nhất thời dâng lên lửa giận, chẳng lẽ những thủ hạ này đều là đám thùng rỗng kêu to, nhiều như vậy mà không đối phó được một chiếc xe?

Tiếng súng xung quanh giống như pháo nổ, ít nhất hai mươi ba mươi người ở đó đều nhắm súng vào chiếc xe địa hình của Phương Dạ, nhưng chiếc xe này thật sự là quá nhanh, làm đa phần đạn đều bắn vào không khí, thỉnh thoảng có thể trúng một hoặc hai viên đạn, thì lại là vị trí vô hại như cốp, cửa…

Chú Đạt và Phương Dạ phối hợp vô cùng ăn ý, cứng rắn xé toạc một khoảng trống trong tuyến phòng thủ của đối phương, các xe địa hình và thiết giáp tải còn lại bám theo.

Ngay lúc bọn họ sắp thoát được từ đường sống thì một tay sung từ xe địa hình khác chợt nhắm súng máy vào đám người Phương Dạ!

Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!

Roi lửa quét trúng mục tiêu, Phương Dạ căn bản không ngờ tới bản thân sẽ bị đồng đội của mình tập kích, vì vậy trực tiếp trúng chiêu!

May mà, độ chính xác của bên kia không đủ, chỉ quẹt qua bánh sau, chiếc xe địa hình đã mất thăng bằng lộn nhào trên đất, chú Đạt và Phương Dạ trên xe không rõ sống chết...

“Mày làm gì vậy, sao lại đánh người của mình?” Tài xế chửi ầm lên, một khẩu súng lục lạnh lùng găm vào đầu tay lái phụ!

Pằng!

Âm thanh giòn giã vang lên, đầu tay lái phụ gục xuống ghế, máu loang khắp mặt tài xế, dọa anh ta đến độ kinh hãi hét lên.

Lúc này anh ta mới biết thì ra trong đội có kẻ phản bội!

“Đừng sợ, lái tiếp đi!”

Kẻ phản bội lại đặt khẩu súng vẫn còn đang bốc khói vào sau đầu tài xế, lạnh giọng nói: “Không muốn chết thì lái cho vững vào chút!”

Tài xế há miệng run rẩy nói: “Tao… tao đã lái vững lắm rồi!”

“Làm tốt lắm, tiếp tục duy trì.”

Kẻ phản bội lấy ra một quả mìn chống tăng hình đĩa, ấn công tắc rồi ném xuống đất, lúc xe bọc thép chạy ngang qua thì nổ tung, bánh xích bên trái nát bét!

Bình Luận (0)
Comment