Siêu Cấp Shipper

Chương 420

Quản gia thấp giọng hỏi: “Ông chủ, không phải Mạnh Tiểu Phát không phải là cấp dưới của ông sao, tại sao cậu ta lại bắt cóc cô chủ?”

“Tôi… Sao tôi biết được kẻ phản bội này muốn làm gì?” Nét mặt già nua của Giang Long hơi đỏ lên, tranh thủ thời gian lại nhặt điện thoại lên: “Alo, bây giờ các cậu đang ở đâu?”

Vệ sĩ nói ra: “Anh Long, Mạnh Tiểu Phát đã rẽ vào đường nhỏ trên núi Kỳ Lĩnh, đường xuống núi chỉ có một con đường, cậu ta sẽ không chạy thoát!”

“Được, hai người cứ lén đi theo, tốt nhất đừng để cậu ta phát hiện ra hành tung, tôi lập tức chạy tới!” Giang Long biết đối phương đã thành cá trong chậu, tâm trạng nhẹ nhõm đi mấy phần.

Nếu như Mạnh Tiểu Phát đã trở thành quái vật, vậy máu trên người cậu ta cũng có giá trị, chỉ cần bắt được cậu ta giao cho người mua, vậy chẳng phải mình sẽ kiếm được thêm mười triệu sao?

Giang Long càng nghĩ càng thấy đúng, trong suy nghĩ của ông ta, cho dù cơ thể Mạnh Tiểu Phát đã thay đổi, nhưng bản chất vẫn là người, là người nên sợ vũ khí, mà trong tay mình còn có át chủ bài, đó là cha của Mạnh Tiểu Phát!

Cha của Mạnh Tiểu Phát là Mạnh Đại Phương, một người mê cờ bạc danh xứng với thực, trước kia không ít lần gài bẫy con trai mình, nếu không có Giang Long thì chỉ sợ sớm đã bị chủ nợ chặt thành mười bảy mười tám khúc.

Giang Long lập tức gọi điện thoại sắp xếp: “Hầu Tử, bây giờ phái người đưa Mạnh Đại Phương đến đây, thuận tiện triệu tập tất cả mọi người, nói mọi người mang theo vũ khí!”

Đêm hôm khuya khoắt triệu tập tất cả mọi người làm gì, Hầu Tử còn buồn ngủ khó hiểu nói: “Anh Long, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

Tối nay anh ta không tham gia vào hành động nhà kho bỏ hoang, cho nên không biết rõ.

“Có người bắt cóc con gái của tôi!”

“Hả, ai dám to gan như thế?” Hầu Tử lập tức giật mình.

Ngay cả con gái của anh Long cũng dám bắt cóc, người này cũng quá phách lối?

“Là con trai của Mạnh Đại Phương, Mạnh Tiểu Phát!”

“Mạnh Tiểu Phát? Không phải cậu ta là đàn em của Lý Ưng sao?”

Từ khi anh em Lý Ưng bị bắt, Giang Long cũng thu nhận đàn em của bọn họ.

“Chính là cậu ta, cậu mau nhanh chóng dẫn người đến, đúng rồi, nhớ mang theo tên Di Lặc kia nữa!”

Hầu Tử cười khổ nói: “Anh Long, ngài cũng không phải không biết tính tình của Di Lặc, nếu như đánh thức anh ta, chắc chắn sẽ tìm tôi liều mạng!”

Giang Long cũng không có cách nào với tên dở hơi Di Lặc này, đành phải nói ra: “Vậy cậu nhanh chóng đến đây đi, nhớ kỹ phải dẫn theo Mạnh Đại Phương.”

“Được rồi, tôi đến ngay!”

Trong quán bar Hào Đình, mấy người cùng uống rượu với Tề Tử Tuấn cũng ngồi không yên.

“Sao cậu chủ Tề làm sao vẫn chưa trở lại, không giống như hiệu suất của cậu ta?”

“Không lẽ chơi xong rồi ngủ thiếp trên xe, dù sao cậu ta cũng uống rất nhiều rượu.”

“Rất có thể, vậy để tôi đi xem cậu ta thế nào.” Chủ Land Rover loạng choạng đứng lên, anh ta cũng uống rất nhiều.

Anh ta đi vào hẻm nhỏ, liếc mắt phát hiện chỗ đậu xe trống không.

“Không phải chứ, cậu chủ Tề lái xe của tôi đi rồi?” Chàng trai trợn tròn mắt, ngây người mấy giây, lập tức móc ra điện thoại di động bấm gọi, trong hẻm nhỏ lại vang lên tiếng chuông điện thoại.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cậu chủ Tề lại chạy vào hẻm nhỏ?

Anh ta ngày càng không hiểu cách làm việc của Tề Tử Tuấn, đành phải cẩn thận từng li từng tí đi vào hẻm nhỏ, dù sao trên đất cũng có hơi nhiều rác.

“Cậu chủ Tề, anh ở bên trong à?”

Chuông điện thoại vẫn vang lên, nhưng không có người trả lời anh ta.

Tên nhóc này chắc chắn đã uống say!

Anh ta không nghi ngờ gì, đi về phía phát ra âm thanh, thuận tiện còn mở đèn trên điện thoại.

Sau khi anh ta đến gần, cuối cùng cũng thấy một đôi chân trong đống đồ lộn xộn, nửa người trên còn bị đồ vật đè lên, nhìn qua đôi giày da cá sấu thì chắc chắn người này là Tề Tử Tuấn.

“Xấu quá, cậu chủ Tề uống say rồi, lại ngủ trong đống rác.”

Anh ta bất đắc dĩ, đành phải cười khổ đi tới nắm quần kéo Tề Tử Tuấn ra ngoài.

Sau khi anh ta kéo thì cảm giác có chút không thích hợp, hình như cậu chủ Tề hơi nhẹ?

Đàn ông trưởng thành chắc chắn phải hơn năm mươi ký, nhưng anh ta kéo người này lại có chút nhẹ nhàng!

Đến khi anh ta kéo Tề Tử Tuấn ra ngoài, lập tức sợ hãi đến hồn bay phách lạc, hét lên một tiếng rồi nôn ra từng ngụm từng ngụm. . .

Mười phút sau, cảnh sát nhận được báo án thì phong tỏa hẻm nhỏ, Từ Lệ mệt mỏi đến khám nghiệm tử thi.

Đêm nay chắc chắn sẽ không được ngủ, vất vả lắm mới giải quyết xong chuyện ở nhà kho bỏ hoang, cô ta vốn rất buồn ngủ, muốn chuẩn bị trở về nhà nghỉ ngơi, cũng đã ngồi vào trong xe, nhưng vừa nghe thấy trong thành phố xuất hiện thú hoang hại người thì vẫn chạy tới.

Căn cứ theo báo cáo khám nghiệm, người thằn lằn trong phòng thí nghiệm chắc chắn đã bị một con thú hoang khác cắn chết, quái vật có thể ăn thịt nguy hiểm cỡ nào, dùng đầu ngón chân cũng có thể tưởng tượng ra được, cho nên cô ta vẫn mang theo bất an, lỡ con thú hoang này kiếm ăn trong Hoa Hải, dân chúng bình thường chắc chắn sẽ gặp xui xẻo sao?

Bởi vì sợ điều gì sẽ gặp điều đó, cũng không lâu sau cô ta nhận được vào báo cáo của cấp dưới, sau hẻm nhỏ quán bar Hào Đình có người bị thú hoang tấn công, tình hình ở hiện trường vô cùng thảm khốc, người bị hại chỉ còn nửa thân dưới. . .

Quả nhiên sau khi khám nghiệm sơ bộ thì suy đoán người thằn lằn và Tề Tử Tuấn bị một con thú hoang cắn chết, chẳng qua nhìn từ dấu răng thì không nhìn ra được là thú hoang nào, chỉ có vẻ khá giống với cá sấu.

“Cá sấu?” Từ Lệ và Phùng Khang nghe thấy kết luận này thì có chút trợn tròn mắt.

“Đội trưởng Từ, sao cá sấu chạy vào thành phố được?” Phùng Khang gãi đầu một cái: “Không lẽ chạy từ trại chăn nuôi hoặc là sở thú đến sao?”

Mấy năm gần đây Hoa Hải nổi lên một phong trào ăn thịt cá sấu, cho nên ngoại ô thành phố cũng mở mấy trại chăn nuôi cá sấu, làm ăn không tệ, cá sấu bỏ trốn cũng không phải chưa từng xảy ra.

“Trại chăn nuôi không thể nào nuôi cá sấu lớn như thế, sở thú thì có thể.” Từ Lệ nói: “Anh lập tức gọi điện thoại cho sở thú thành phố, nói bọn họ kiểm tra kỹ lưỡng khu vực cá sấu, thuận tiện gọi mấy thợ săn vẫn chưa rời khỏi Hoa Hải, mấy chuyên gia truy lùng thú hoang. . .”

Lúc Phùng Khang liên tục gật đầu, đại đội trưởng gọi điện thoại tới.

Bình Luận (0)
Comment