Siêu Cấp Shipper

Chương 435

Phùng Khang cười nói: "Đối diện bên kia đường là biệt thự nhà họ Giang, anh nghĩ tôi đang làm gì?"

Phương Dạ chợt nhận ra: "Chẳng trách, Giang Long còn đang ở bên trong không?"

"Chắc là vẫn đang ở đấy, chúng ta đã ngồi đợi ở đây từ sáng sớm rồi cơ mà." Phùng Khang ngáp một cái thật dài: "Mấy chuyện mấy ngày nay làm tôi mệt mỏi đến rã rời, con mèo nhà anh không để ý tới mùi vị trà sữa như thế nào à?"

"Mùi vị không thể chê được, anh cứ nếm thử đi rồi biết." Phương Dạ mỉm cười nói: "Đội trường Phùng, anh có cần tôi giúp nữa không?"

"Cầu còn không được, có anh ở đây đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều, nếu chẳng may con quái vật đó tới, rất nhiều người trong chúng ta thật sự không dám nói là có thể kiềm chế nó được." Phùng Khang cầm trà sữa lên hút một hơi lớn, trên mặt lập tức lộ vẻ thỏa mãn: "Mẹ ơi, trà sữa này ngon thật đấy..."

Phương Dạ mở cửa xe ngồi ở phía sau, tiện tay cởi áo vest ra: "Đúng rồi, Từ Lệ sao không tới?"

"Đội trưởng Từ đang ngồi ở tổng bộ với đại đội trưởng, cô ta bận bịu hơn tôi nhiều…"

Ngay lúc hai người đang trò chuyện tán nhảm, thì một giọng nói đột nhiên phát ra từ máy bộ đàm: "Đội trưởng Phùng, chúng tôi hình như đã nhìn thấy con quái vật kia rồi!"

Phùng Khang ném trà sữa đi, cầm lấy máy truyền tin hỏi: "Mục tiêu đang ở đâu?"

"Trong ngõ nhỏ phía nam, tốc độ của nó rất nhanh, lập tức sẽ chui vào!"

"Mục tiêu cực kỳ nguy hiểm, trước đừng đi theo, chúng tôi sẽ tới ngay!"

Một phút sau, hơn chục người tuần tra đã hoàn toàn phong tỏa con ngõ, Phùng Khang trầm giọng hỏi: "Mục tiêu có còn ở bên trong không?"

Một người đi tuần trả lời: "Đội trưởng Phùng, trong này là ngõ cụt, nó trốn không thoát đâu!"

Phùng Khang vui mừng khôn xiết: "Được rồi, lập tức gọi ngay đến tổng bộ, để đội trưởng Từ phái thêm người đến đây, chúng ta tới bắt con rùa trong hũ nào!"

Phương Dạ lại có ý kiến khác: "Đội trưởng Phùng, con quái vật này trèo núi lội nước như đi trên mặt đất, tôi không tin rằng con ngõ nhỏ này lại có thể bẫy được nó."

Đối với ý kiến của anh, Phùng Khang vẫn rất quan tâm: "Người anh em Phương, vậy anh nghĩ xem chúng ta nên làm gì?"

"Các anh tiếp tục trông coi, tôi đi vào trước nhìn thử."

Sau trận đánh nhau  đêm qua, Phương Dạ đã hiểu rõ về sức mạnh của Mạnh Tiểu Phát, mặc dù sức mạnh và tốc độ gần như không chênh lệch là bao, nhưng kỹ năng chiến đấu của cậu ta thực sự rất kém, việc chọn người để cắn hoàn toàn dựa vào bản tính, không khác gì một con dã thú, mình hẳn là có thể hoàn ngược cậu ta.

Phùng Khang do dự nói: "Nếu không thì tôi dẫn theo hai người anh em đi vào cùng anh nh"

Phương Dạ nhanh chóng từ chối: "Tuyệt đối đừng làm thế, tên nhóc trong tay các anh căn bản không thể gây thương tổn được nó, cùng đi theo cũng chỉ tặng thêm đầu người thôi, hoàn toàn không cần thiết."

"Thôi được rồi, anh đi cẩn thận chút…" Mặc dù Phùng Khang có chút buồn bực, nhưng cũng biết lời của đối phương không nói sai.

Mạnh Tiểu Phát đã không thuộc về phạm vi loài người nữa, ngay cả đạn cũng không thể đối phó được với cậu ta, càng nhiều người tuần tra cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn mà thôi.

Phương Dạ không mang theo vũ khí mà chỉ tiện tay nhặt một cục gạch từ trên tường, cái thứ đồ chơi này rất dễ sử dụng, vừa có thể dùng trong cận chiến lại có thể tấn công tầm xa, lấy nó để đối phó với thằn lằn hung ác xảo trá thì không gì thích hợp bằng.

Nhìn bóng lưng của anh dần dần biến mất trong bóng tối, một người tuần tra không khỏi hỏi: "Đội trưởng Phùng, ngay cả súng cũng không thể đối phó với con quái vật được, cậu ta cầm một cục gạch thì có thể có tác dụng gì?"

"Người ta cảm thấy có tác dụng là được rồi, cậu quản nhiều như vậy để làm gì?" Mặc dù Phùng Khang cũng rất hoài nghi, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng Phương Dạ vô điều kiện: "Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, mau tranh thủ thời gian gọi là cho tổng bộ!"

...

Trong ngõ nhỏ chỉ có một ngọn đèn đường mờ ảo, hai bên là tường ngoài của những tòa nhà cao tầng, sau khi Phương Dạ rẽ vào một góc, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một bóng người mập mạp ở chỗ sâu nhất.

Me kiếp?

Mập mạp ư?

Anh đột nhiên có chút không giải thích được, đã lâu không gặp, nhưng sao Mạnh Tiểu Phát lại trở thành dáng vẻ như thế này, ngày cả thổi không khí cầu còn không nhanh như vậy!

Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khiến người ta muốn ói, nhưng cũng gần giống như con quái vật thằn lằn đêm qua, Phương Dạ có khứu giác nhạy bén, còn ngửi thấy có mùi máu tanh bên trong.

"Mạnh Tiểu Phát, cậu không còn cách nào chạy trốn nữa đâu, ngoan ngoãn đầu hàng đi, nếu như cậu nhận tội với thái độ tốt thì tổ tuần tra sẽ tìm một số chuyên gia mỹ nữ đến xem xét cơ thể của cậu, nói không chừng còn có thể trở lại bình thường đấy!" Phương Dạ vừa đi tới gần vừa nói tán nhảm.

Cái bóng đen vẫn đứng bất động trong góc, như thể đang nhìn chằm chằm vào anh.

Càng đi đến gần, mùi hôi thối càng nồng nặc, Phương Dạ giữ cục gạch sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái đầu khổng lồ của người kia, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy chỉ còn cách đối phương hai ba mét nữa thôi, Phương Dạ đột nhiên nhảy lên, vung cục gạch lên, vung về phía trên đầu đối phương.

Sau một tiếng bốp trầm đục, cục gạch bị vỡ ra thành bảy tám mảnh, mà đầu của bóng đen cũng bị đập nát.

Cảm giác này cũng mềm quá đi, có vẻ không thích hợp lắm?

Phương Dạ lấy điện thoại di động ra để chiếu sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt thật của cái bóng đen.

Đây là xác của một con lợn đen to lớn đang ngồi trên thùng rác, trước ngực của nó bị đào thành một cái động lớn, mà cái đầu của nó đã bị mình đập nát bét…

"Con mẹ nó ..."

Phương Dạ sửng sốt, mẹ nó con lợn chết này ở đâu ra vậy?

Sau khi ngây ngốc hai giây xong, anh đột nhiên tỉnh ngộ, không ổn rồi, cái này chỉ sợ là đã trúng kế dụ hổ xuống núi...

Ngay khi đám người tuần tra đang đứng ngoài ngõ, Mạnh Tiểu Phát từ cửa sau của biệt thự bước vào, cậu ta đã rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, đường mà cậu ta đi đều là góc chết của giám sát, lợi dụng trời tối, cậu ta nhanh chóng đi đến tầng một của biệt thự, đưa tay nhẹ nhàng va nhẹ một cái, khóa cửa ở cửa sau đã trực tiếp bị phá hủy.

Sau một ngày vắng bóng, thì cơ thể Mạnh Tiểu Phát lại có những thay đổi rất lớn, tóc của cậu ta rụng hết, lông mày nhướng cao, trên đầu trần xuất hiện những vết nứt nẻ, bàn tay và bàn chân trở nên tráng kiện hơn, móng tay cũng trở nên vừa dài vừa đen, phía sau cái mông có một cái đuôi dài kéo ra, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn biến hình nhưng nhìn qua cũng không khác gì loài thằn lằn vượn trước đây là bao.

Đẩy cánh cửa gỗ ra là phòng bếp, cậu ta vừa bước vào đã thấy hai bóng lưng đen đang nhe răng trợn mắt đứng ở góc tường.

Chó cắn không sủa được, đang lúc hai con chó hung ác một trái một phải chuẩn bị chạy đến, Mạnh Tiểu Phát đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, để lộ ra hàm răng chi chít răng trong miệng, những chiếc răng nhọn đáng sợ như là gai ngược.

Ẳng ẳng ...

Hai con chó hung ác kinh hãi dừng lại, sau đó cụp đuôi nhanh chóng chạy trốn khỏi phòng bếp.

Mạnh Tiểu Phát nhẹ nhàng đóng cửa sau lại, đứng bên cửa phòng bếp hít ngửi một hồi, sau đó lặng lẽ bước theo cầu thang đi lên tầng hai, mà lúc này, mấy người trong phòng khách vẫn không thấy ra rằng cậu ta đã xâm nhập vào.

Ngồi một lúc lâu, Giang Tử Nhu rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ta thấp giọng nói: "Cha, con muốn đi vệ sinh..."

Giang Long không còn cách nào khác, đành phải nói: "Xin lỗi làm phiền hai người, con gái của tôi muốn đi vệ sinh…"

Bình Luận (0)
Comment