Siêu Cấp Shipper

Chương 447

Vừa ngủ một giấc lúc dậy đã gần đến giữa trưa ngày hôm sau, sau khi Phương Dạ rời giường rửa mặt, một cô hầu gái xinh đẹp đẩy bữa trưa đa dạng tinh tế tiến vào.

Anh cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì thường ngày việc này đều do Dương Lâm tự tay làm lấy, sao đột nhiên hôm nay lại đổi người vậy?

Phương Dạ vừa thưởng thức món ngon, vừa thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay thư ký Dương nghỉ làm à?”

Hầu gái cung kính trả lời: “Đúng vậy thưa chủ nhân, tối hôm qua chị Dương đã đi về luôn rồi ạ.”

Phương Dạ gật đầu không hề nói gì, ăn xong thì lái siêu xe về tiệm trà sữa, kể từ sau khi nếm được vị ngọt của việc thăng cấp kỹ năng, hiện tại anh thấy năng lượng chảy tràn trong cơ thể, chỉ ước gì ngày nào cũng chôn mình trong tiệm giao hàng thì tốt biết mấy.
Mới vừa bước vào cửa, Phương Dạ đã nhìn thấy Tiểu Lâm mặt mày vui mừng.

“Phương Dạ, hôm qua thật sự đúng là cảm ơn cậu!”

Phương Dạ gãi đầu: “Chuyện nhỏ không mất công mất sức gì thôi mà, sau khi tôi đi rồi, các anh không phát sinh chuyện gì khó chịu chứ?”

“Không có không có, tôi và Tiểu Khiết thoải mái cực kỳ!” Tiểu Lâm mặt mày hớn hở đưa thẻ ngân hàng qua: “Tiền trong đây không xê dịch lấy một đồng, lát nữa cậu kiểm tra thử đi.”

Tôi đệt, thoải mái cực kỳ với một người phụ nữ đã có chồng?

Vẻ mặt Phương Dạ quái đản mà nói: “Anh Lâm, anh sẽ không thật sự… Đào góc tường nhà người ta đâu nhỉ?”

Tiểu Lâm rặt một vẻ ngay thẳng mà nói: “Coi cậu nói cái gì kìa, Tiểu Lâm tôi đường đường chính chính đầu đội trời chân đạp đất, có thể làm ra loại chuyện này sao?”
Phương Dạ có chút không thể tin được: “Vậy rốt cục là có chuyện gì mà thoải mái như vậy ha?”

“Chắc chắn là cậu không thể tưởng tượng được đâu, Tiểu Khiết giới thiệu bạn thân của cô ấy cho tôi!” Tiểu Lâm mừng rơn mà nói: “Ngay ngày hôm qua người ấy, cô ấy tên Chung Tiểu Ái, đã đồng ý kết bạn với tôi!”

Phương Dạ không đành lòng đả kích anh ta, song vẫn thiện ý mà nhắc nhở rằng: “Anh Lâm, vậy trước đó có anh hỏi người ta, đã lấy chồng hay chưa không vậy?”

“Yên tâm đi, tôi sẽ không tắm hai lần trên một dòng sông!” Tiểu Lâm nghiêm mặt nói: “Tôi có thể khẳng định 100%, cô ấy tuyệt đối chưa từng kết hôn!”

Phương Dạ ngượng ngùng cười: “Vậy thì tốt rồi…”

Nào có ngờ đối phương rất nhanh đã bồi thêm một câu: “Bây giờ cô ấy chỉ có một thằng bồ và ba cái lốp dự phòng thôi, chẳng phải chuyện to tát!”
Phương Dạ: “…”

“Không tám chuyện với cậu nữa, tôi đi giao hàng đây, bái bai!” Sau khi ném lại một câu đó thì Tiểu Lâm phấn khích vội vàng rời đi, để lại người nào đó mặt dại ra.

Đây con mẹ anh là logic quái gì vậy, không kết hôn chẳng lẽ lại không tính là đào góc tường?

Phương Dạ lắc đầu, đi vào thay áo khoác chuẩn bị đi làm.

Sau khi nhìn thấy anh, Hạ Vi lập tức gọi: “Phương Dạ cậu đến vừa đúng lúc, ở đây có một đơn hàng chỉ định đang chờ cậu giao nè!”

Phương Dạ có chút chẳng hiểu ra làm sao: “Chị Vi, không phải chị đang nói giỡn đó chứ, còn có cách nói kỳ lạ kiểu đơn hàng chỉ định nữa à?”

“Trong giờ làm việc, có khi nào tôi đùa cậu chưa?” Hạ Vi mỉm cười nói: “Khách hàng trong điện thoại chỉ định muốn cậu giao đến, hơn nữa là gọi đến đây từ hơn hai tiếng trước rồi.”
Phương Dạ càng chết lặng: “Cũng đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi, chị có chắc là anh ta còn cần giao hàng không?”

“Khách hàng nói có trễ cỡ nào cũng được hết, không quan tâm, anh ta có thể chờ, nếu hôm nay cậu không đi làm, vậy thì ngày mai lại tiếp tục đặt hàng.”

“Thế này rõ ràng là nhắm vào em rồi, rốt cục khách hàng là ai ta?” Phương Dạ tự hỏi một chút, nhưng vẫn cứ là nghĩ không ra được ai lại nhàm chán như vậy.

“Kệ xừ đi, giao hàng cho tôi nào.”

Thím Đạt đặt đồ mang đi và giấy ghi chú lên mặt bàn, sau đó tốt bụng nhắc nhở: “Tiểu Phương à, chỗ này hơi xa, vẫn là đừng lái xe thường đến, cháu lái xe thể thao đi!”

“Có thể xa chừng nào ạ?”

Phương Dạ nửa tin nửa ngờ nhận lấy nhìn qua một cái, địa chỉ ghi rõ ràng trên đơn thế mà lại là đỉnh núi núi Kỳ Lĩnh, quả nhiên xa cả một quãng!
Nếu không phải cái tên Giang Long nọ đã bị cảnh sát bắt, Phương Dạ nhất định sẽ nghi ngờ có phải do ông ta giở trò quỷ hay không.

Phàm đã là đơn hàng, vậy thì đi giao thôi, xét thấy không thích hợp để lái xe lúc lên núi, cuối cùng Phương Dạ vẫn chọn xe ba bánh của mình, nếu chỉ bàn về tốc độ, Koenigsegg còn thật sự có thể không đánh bại nó…

Sau khi đến dưới chân núi Kỳ Lĩnh vẫn có thể nhìn thấy dây cảnh giới do đội cảnh sát bố trí treo bên cạnh đường lên núi, dẫu sao thì chỗ này cũng vừa mới xảy ra án mạng thương tâm.

Phương Dạ sờ cằm, theo lý mà nói, hiện tại chỗ như thế này hẳn là không ai dám đến du ngoạn mới đúng, địa vị của thằng cha gọi giao hàng chắc chắn là không bình thường.

Anh vặn ga hết cỡ, xe ba bánh lập tức nhanh như tia chớp phóng lên trên núi, gần như toát ra dư ảnh…
Lúc này trên đỉnh núi, một người đàn ông trung niên bụ bẫm đang dùng kính lúp quan sát thứ gì trên mặt đất, bên cạnh còn có một em gái xinh đẹp mặc váy ngắn và áo sơ mi trắng đang đứng.

Em gái có một mái tóc đẹp màu đỏ rực cực kỳ bắt mắt, cô ta đang nghiêng cái đầu nho nhỏ gọi điện thoại, trong miệng còn đang không ngừng nhai kẹo cao su.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Sau khi buông di động, Hồng Diệp nhìn người đàn ông béo và nói: “Lão Viên, mục tiêu đã đến.”

“Ừ, vậy là tốt rồi, ít nhất hôm nay không mất công đi một chuyến rồi ha.” Diệp Bất Viên vẫn ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận quan sát, thi thoảng còn nhặt lên một ít bụi và rác cho vào bình nhỏ.

Hồng Diệp mang vẻ khinh thường mà nói: “Lão Viên, đối phương cùng lắm chỉ là một người bình thường mà thôi, đến nông nỗi ông phải chịu nhiều tổn thất như vậy sao, trực tiếp bảo cảnh sát gọi nó đến không phải là được rồi à?”
Diệp Bất Viên không nhanh không chậm mà nói: “Hồng Diệp ơi Hồng Diệp à, tôi đã nhắc nhở cô bao nhiêu lần, không nên phạm vào hiểu lầm về mặt hình thức, bớt nhìn người qua cặp kính thành kiến, cậu ta có thể đánh cho con quái vật sống sờ sờ bỏ chạy, sao có thể là một người bình thường được chứ?”

Hồng Diệp hừ lạnh nói: “Đây chỉ là lời nói từ một phía của bọn họ thôi, có thể thật hay sao?”

“Cho dù cô không tin bọn họ, vậy lời của Long Cửu hẳn là luôn có chút trọng lượng nhỉ?” Diệp Bất Viên hơi mỉm cười, thịt mỡ trên má lập tức dồn ép hai mắt ông ta thành một sợi chỉ.

Hồng Diệp thoáng ngẩn cả người: “Ý ông là chú Cửu của Lệ Giang?”

“Không phải ông ấy thì còn ai?” Cuối cùng thì Diệp Bất Viên cũng đứng dậy: “Thật lòng nói cho cô vậy, thật ra chính là ông ấy gọi điện đến đề cử Phương Dạ cho tôi đó!”
Lúc này Hồng Diệp có chút hoài nghi và khó hiểu: “Ngay cả chú Cửu cũng coi trọng cậu ta, lẽ nào cái người trẻ tuổi tên Phương Dạ này thực sự lợi hại như vậy…”

“Lợi hại hay không, cô đợi lát nữa sẽ biết ha!”

Ngay khi hai người đang tôi một câu ông một câu, trên đường núi đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng gầm rú.

“Làm sao mà đến nhanh vậy?” Khi Hồng Diệp đang có hơi ù ù cạc cạc, bảy tám con ma trơi đã hóa trang nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.

Ngồi trên xe có mười mấy tên cả trai lẫn gái, nhìn qua đều là tuổi tác không lớn, hơn nữa tóc nhuộm màu đến là rực rỡ, trên cánh tay còn đầy ắp hình xăm, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn.

“Đại ca, bên kia hình như có cô em rất đúng giờ á!” Một người trẻ tuổi tóc nhuộm hai màu đỏ tím cười hì hì và nói.
“Hai mắt ông đây cũng đâu có mù đâu, cần mày lải nhải à?” Đại ca để tóc Mohican nhuộm bảy màu vỗ vào ót cậu ta một cái: “Đi, mang cô em đó lại đây cho tao!”

Bình Luận (0)
Comment