Siêu Cấp Shipper

Chương 457

Bình thường đi ra ngoài đều ngồi máy bay trực thăng giá hai trăm triệu?

Mẹ nó, đại gia số một Hoa Hải chắc cũng không được như anh!

“Ha ha ha ha ha ha!” Sau khi nghe thấy lời nói của Phương Dạ, Tiêu Tuấn cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra: “Anh bịa câu chuyện này không tệ, mời tiếp tục màn biểu diễn của anh.”

Mắt của Dương Lâm cong thành hình vòng cung xinh đẹp, cô ta biết bây giờ mà bật cười thành tiếng sẽ rất lúng túng, nên chỉ đành cố gắng kìm nén.

Mẹ Tiêu cười lạnh nói: “Nếu đến biệt thự và máy bay trực thăng cũng khoác lác ra rồi, vậy chắc cậu cũng mua cả du thuyền rồi nhỉ?”

Phương Dạ nói: “Không có mua du thuyền, nhưng có một chiếc được tặng kèm khi mua biệt thự.”

Tiêu Tuấn híp mắt: “Ồ, theo như tôi được biết, ở Hoa Hải hiện tại tổng cộng có ba câu lạc bộ du thuyền, không biết anh đã gia nhập vào câu lạc bộ nào?”

Phương Dạ lắc lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói về mấy câu lạc bộ này.”

“Đến câu lạc bộ cũng chưa từng nghe nói, anh còn dám nói mình có du thuyền?” Tiêu Tuấn hừ lạnh nói.

Hoa Hải thuộc thành phố ven biển, giá thành của du thuyền cao ngất ngưỡng, vốn dĩ là đồ chơi của người thuộc tầng lớp đại gia, mà câu lạc bộ du thuyền là một nền tảng tuyệt vời để những người giàu có giao lưu và mở rộng mối quan hệ của mình, bình thường sẽ tổ chức một vài hoạt động khiến người khác “kinh ngạc”, hễ là người có khả năng mua được du thuyền thì đều sẽ tham gia.

Phương Dạ hơi cạn lời: “Chưa từng nghe thấy thì chưa từng nghe thấy, chẳng lẽ chuyện này lại ảnh hưởng đến việc tôi có du thuyền sao?”

Nói thật, cho đến bây giờ, đến du thuyền của bản thân mình có hình dạng thế nào anh cũng không biết…

Dương Lâm không nhịn được nói: “Phương Dạ, anh quên rồi à, thực ra tháng trước cả ba câu lạc bộ đều cho người tìm đến tận cửa, em còn cố tình hỏi coi anh có muốn tham gia hay không, nhưng anh đã trực tiếp từ chối rồi.”

Phương Dạ ngạc nhiên nói: “Có chuyện này sao, sao anh không nhớ vậy?”

Tiêu Tuấn khẽ phì một tiếng, không tệ nha, đã bắt đầu màn kịch hai người diễn rồi.

Anh ta cười khẩy nói: “Nói giống y như thật vậy, biểu cảm cũng rất thích hợp, nhưng so với máy bay trực thăng, hình như màn bốc phét này hơi nhỏ, hay là dứt khoát nói anh còn có một chiếc tàu du lịch luôn đi?”

Phương Dạ lại ngạc nhiên lần nữa: “Ôi, sao anh biết tôi còn có chiếc thuyền du lịch?”

Mặt Tiêu Tuấn bỗng nhiên cứng đờ, không phải chứ, cái tên này thật biết thuận thế làm tới, bốc phét đến không chút khách sáo, lại còn dám nói mình có thuyền du lịch?

Mẹ Tiêu cười lạnh nói: “Nếu đã có cả thuyền du lịch, vậy chắc cũng có không ít máy bay tư nhân nhỉ?”

“Bác gái này lại đoán đúng rồi, con đúng là còn có một chiếc máy bay tư nhân.” Phương Dạ dứt khoát nói với vẻ khinh thường: “Có phải mẹ con hai người tìm thám tử tư điều tra về tôi không? Gốc gác gì cũng bị hai người moi ra hết.”

Mặt mẹ Tiêu đen đi, tên này lại gọi mình là bác gái, thật là quá đáng!

“Đủ rồi!” Cuối cùng cha Dương không nghe tiếp được nữa: “Phương Dạ, người trẻ tuổi thích khoác lác vốn chẳng phải là chuyện xấu, nhưng bây giờ cậu khoác lác đến mức độ quá đáng quá, còn nói tiếp nữa, chỉ sợ cậu nói mình là đại gia giàu nhất thế giới luôn mất!”

Mẹ Dương cũng nói: “Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người trẻ tuổi biết thổi phồng như cậu vậy, những lời nói dối này đến tôi ở bên cạnh nghe cũng thấy đỏ mặt, thật không biết sao cậu có thể dửng dưng như vậy, thật là không biết xấu hổ mà!”

Cha Dương hung hăng trừng Dương Lâm một cái: “Tiểu Lâm, nếu con thật sự muốn tiếp tục qua lại với người này, cha thà rằng không có đứa con gái là con, con tự mình suy nghĩ cho kỹ đi!”

Dương Lâm bất lực nói: “Cha mẹ, những gì Phương Dạ nói đều là thật, không hề có câu nào là khoác lác cả!”

“Đây mà là không nói câu nào khoác lác à?” Mẹ Dương cảm thấy lửa giận của mình sắp bốc lên đỉnh đầu rồi: “Được, vậy mẹ hỏi con, biệt thự của cậu ta ở đâu, máy bay trực thăng ở đâu, du thuyền ở đâu, máy bay tư nhiên ở đâu?”

Vào lúc mọi người đều cho rằng Dương Lâm không còn gì để nói nữa, không ngờ cô ta lại nhìn Phương Dạ một cái: “Phương Dạ, em có thể nói ra không?”

Phương Dạ hào phóng gật đầu: “Nói đi, không sao cả.”

Vì vậy, Dương Lâm nghiêm túc trả lời: “Biệt thự của Phương Dạ ở vịnh Ngự Hải, máy bay trực thăng đậu ở thềm đế máy bay trong biệt thự, du thuyền thì bây giờ chắc đã tới nước hoa anh đào rồi, còn máy bay tư nhân thì dừng ở nhà chứa số mười tám của sân bay Hoa Hải.”

Sau khi nghe xong, mẹ Dương tức đến dậm chân: “Tiểu Lâm à Tiểu Lâm, từ nhỏ đến lớn con đều chưa từng nói dối, rốt cuộc cậu ta đã cho con uống thuốc mê gì mà con lại giúp cậu ta lấp liếm như vậy?”

Tiêu Tuấn ngoài cười trong không cười, nói: “Đáng tiếc là nói dối thì cuối cùng vẫn là nói dối, không thể nào biến thành nói thật được!”

Phương Dạ cười nhạt một tiếng: “Không sai, giả thì sẽ không thể nào biến thành thật được, và thật cũng không thể nào biến thành giả được, các người muốn tôi chứng minh như thế nào?”

Mẹ Tiêu cười nói: “Hay là như vậy, cậu gọi máy bay trực thăng đến đây, đưa chúng tôi dạo quanh một vòng Hoa Hải đi, thuận tiện cũng có thể xem luôn biệt thự ở vịnh Ngự Cảnh của cậu, thế nào?”

“Ý kiến này không tệ, vậy thì cứ như vậy đi.” Phương Dạ cười nói: “Chỉ là không biết gần đây có nơi nào có thể đậu máy bay trực thăng không.”

Tiêu Tuấn nói: “Bãi đậu xe của trung tâm Kim Hoa đủ lớn đó, anh giàu có như vậy, chắc chắn cũng quen biết với ông chủ của Kim Đỉnh, chút chuyện nhỏ này chắc không thành vấn đề chứ?”

Mặc dù anh ta nói rất đơn giản, nhưng bây giờ đang là lúc đông khách nhất, bãi đậu xe vốn dĩ đã đầy ắp, ai có thể có mặt mũi như vậy mà dành trung tâm cho anh chứ?

“Đương nhiên là không thành vấn đề.” Phương Dạ cười hi hi: “Tiểu Lâm, em sắp xếp chuyện máy bay trực thăng, còn chuyện bãi đậu xe thì cứ giao cho anh.”

“Được ạ.”

Mẹ Tiêu và Tiêu Tuấn cùng hừ lạnh một tiếng, có đánh chết bọn họ cũng không tin Phương Dạ có thể lấy được chỗ trống trong bãi đậu xe của trung tâm Kim Hoa.

Một tên shipper thích ra vẻ khoác lác mà thôi, còn tưởng mình thật sự là hàng ngon à, một lát nữa sẽ khiến anh phải lộ ra nguyên hình!

Sau khi điện thoại kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của Tiêu Dương: “Ông chủ, anh tìm tôi có việc gì sao?”

Phương Dạ nói: “Có việc muốn làm phiền anh.”

“Mời ông chủ nói, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm.”

“Là như vậy, một lát tôi muốn đậu máy bay trực thăng ở trung tâm Kim Hoa, anh có thể sắp xếp một chút, cho tôi một vị trí trống ở bãi đậu xe không?”

Tiêu Dương chỉ do dự nửa giây rồi đồng ý: “Ông chủ, chuyện này không khó, chỉ là cần chút thời gian.”

Phương Dạ hỏi: “Anh dự tính cần bao lâu?”

“Khoảng hai mươi phút, à không, chắc mười lăm phút là được rồi!”

“Vậy anh sắp xếp đi, cũng không cần quá gấp, giải quyết trong vòng nửa tiếng là được.”

“Được, xin ông chủ hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Sau khi cúp điện thoại, Phương Dạ mỉm cười với mọi người: “Đã giải quyết xong, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sẽ có chỗ trống trong bãi đậu xe của trung tâm Kim Hoa.”

Hừ, nói cứ như thật vậy!

Mẹ Tiêu không ngừng hừ lạnh, còn cha Dương và mẹ Dương cũng âm thầm lắc đầu, chàng trai trẻ này cứ u mê không chịu tỉnh, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn anh tự rước lấy nhục thôi.

“Được, vậy chúng ta chờ nửa tiếng đồng hồ.” Tiêu Tuấn cười ha ha: “Nếu đã đến rồi, hay là ngồi xuống cùng vừa ăn vừa đợi luôn đi?”

Bình Luận (0)
Comment