Siêu Cấp Shipper

Chương 47



Những trận đấu còn lại cũng không cần phải đánh tiếp nữa.

Lúc Phương Dạ nhận khăn của người hầu đưa đến để lau mồ hôi, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Dương Lâm nhanh chóng đưa điện thoại cho anh, sau khi bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Tiêu Dương.

“Ông chủ, có chuyện rồi, cô Hạ bị bắt cóc rồi!”
“Cô Hạ nào?” Phương Dạ sửng sốt.

“Đương nhiên là bà chủ của anh, cô Hạ Vi đó!” Tiêu Dương xém chút bị bản thân làm cho rối lên.

“Gì cơ, cô ấy bị bắt cóc sao?” Giọng của Phương Dạ lập tức lên cao: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, báo cảnh sát chưa?”
“Tạm thời tôi chưa dám báo, anh hãy xem đoạn video tôi vừa gửi trước đi ạ.



Sau khi cúp máy, Phương Dạ mở một đoạn video, thì thấy một chiếc xe van chạy đến khu thương mại, Hạ Vi vừa đóng cửa tiệm xong thì bị hai người đàn ông từ trên xe xuống bịt miệng, sau đó mang vào trong xe.

Đoạn video quay rất rõ ràng, Phương Dạ vừa nhìn là nhận ra ngay một trong hai người đàn ông đó chính là phó quản lý Mã đã bị đuổi việc trước đây!
Tên đàn ông còn lại trông rất hung dữ, ánh mắt thâm độc, nhìn là biết không phải loại người hiền lành.

“Ông chủ, đây là đội trưởng Lư của đội bảo vệ phát hiện, hai người bắt cóc cô Hạ đó, một người là Mã Bang Di, là phó quản lý Mã trước đây, người còn lại là Mã Bang Địch, em trai ruột của Mã Bang Di, là một tên tội phạm đang bị truy nã, nghe nói hắn ta còn có mấy tên đồng bọn, ai nấy đều nham hiểm độc ác, mang mấy tội danh cướp giật gϊếŧ người!” Tiêu Dương giải thích: “Tôi lo là báo lính tuần sẽ chọc tức hắn ta, nên không dám manh động…”
Đang nói thì một cuộc gọi khác gọi đến, Phương Dạ nhìn, không ngờ lại là số của Hạ Vi.

Không cần phải nói, đây chắc chắn là tên bắt cóc gọi đến rồi.

Anh hít thở sâu một hơi, sau đó bắt máy: “A lô?”
“Phương Dạ đúng không?” Điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của một người đàn ông.

“Là tôi.


“Bà chủ của mày, Hạ Vi đang trong tay tao, nếu như không muốn nó bị thương thì trước một giờ khuya, mang theo năm triệu hiện kim đến số 114 đường Thiết Liễu Thành Bắc, nhớ là không được báo cảnh sát, chỉ một mình mày tới, nếu không thì đợi dọn xác của gái đẹp đi!”
Không đợi Phương Dạ đáp lại, tên bắt cóc cúp máy, gọi lại số đó thì đã khóa máy rồi.

“Phương Dạ, có chuyện gì vậy?” Thẩm Nghiên Nhi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh nên đi đến quan tâm hỏi thăm.

Phương Dạ mỉm cười: “Không sao, tôi có việc phải ra ngoài chút, mọi người cứ chơi tiếp đi.


Thẩm Nghiên Nhi gật đầu, không nói gì.

Cô ấy là một người con gái thông minh, nếu như Phương Dạ không muốn nói thì cũng không cần phải dò hỏi tiếp nữa, làm vậy chỉ khiến cho đối phương phản cảm mà thôi.


Sau khi mở cổng nhà xe, một chiếc xe quái thú sắt thép to lớn màu đen thuần hiện ra trước mắt Phương Dạ.

Thân xe dài 6 mét, cả trong lẫn ngoài hoàn toàn được làm bằng thép, góc cạnh rõ ràng, vô cùng khí phách, được lắp kính cường độ cao, cùng với lốp xe chống đạn, chẳng khác gì một lô cốt thiết giáp biết chuyển động!
Sau khi bước lên xe, Phương Dạ lại phát hiện thêm nhiều sự bất ngờ, không những có thể tự động điều khiển, mà còn có thể điều khiển từ xa thông qua chiếc đồng hồ thông minh, khoảng cách có hiệu quả hơn nghìn mét!
“Rầm!”
Sau khi đạp ga, máy phát động V8 với động lực mạnh mẽ phát ra tiếng gầm trầm thấp, thúc đẩy thân xe khổng lồ chậm rãi chạy ra khỏi nhà xe, khiến các bạn học ở phía xa ngạc nhiên vô cùng.

“Mẹ nó, xe bọc thép này ở đâu ra vậy?”
“Nhìn không giống xe bọc thép, rõ ràng là SUV mới đúng.


“Xe ngầu quá đi, trông còn bá khí hơn chiếc Escalade của lớp trưởng nữa.


“Nhảm nhí, đây là Dartz Kombat mạ vàng, rẻ nhất cũng phải hơn tám triệu tệ, so với nó, Escalade chỉ là thằng nhóc mà thôi!”
“Tên Phương Dạ này đúng là không có tính người mà, tôi chịu…”
Tâm hồn mỏng manh vỡ nát của Quản Du lần nữa bị đả kích lớn…
Lúc Phương Dạ chạy đến nhà kho hoang số 114 đường Thiết Liễu ở Thành Bắc, mấy tên đàn ông ở trần đang tụ lại uống bia, nướng thịt.

Nơi này rất hẻo lánh, sáng sớm là nơi chim cũng không thèm bay ngang, đến tối khuya càng vắng vẻ hơn, dùng để nhốt giữ con tin hợp lý vô cùng.

“Anh nè, anh nghĩ Phương Dạ có thể kiếm được đủ năm triệu tệ trong khoảng thời gian ngắn vậy không?” Mã Bang Địch vừa ăn thịt dê nướng xiên vừa nói: “Giờ này ngân hàng cũng đâu còn mở cửa nữa, cây ATM cũng không rút được nhiều tiền vậy đâu.


“Yên tâm đi, người khác không làm được nhưng nó chắc chắn sẽ có cách!” Phó quản lý Mã cười lạnh: “Sau khi bị đuổi, tao đã đi tìm hiểu kĩ rồi, thì ra nó là ông chủ của khu thương mại Kim Đỉnh, với lại két của Kim Đỉnh luôn có sẵn mấy triệu tệ tiền mặt, nên tao mới yêu cầu khoản tiền này!”
“Lợi hại thật đó anh Di, chuyện vậy mà anh cũng thăm dò ra được, lần này chúng ta phát tài rồi!” Một tên thuộc hạ của Mã Bang Địch cười nói.

“Cũng chỉ là năm triệu tệ thôi mà, ở Hoa Hải mua tòa nhà là hết rồi, phát tài gì chứ?” Phó quản lý Mã đắc ý nói: “Đợi sau khi Phương Dạ đưa tiền xong, mình sẽ bắt luôn nó, chỉ cần có nó trong tay, mình muốn lấy bao nhiêu tiền chẳng được?”

Mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh, quá đỉnh! Thì ra anh Di sớm đã tính sẵn hết rồi?”
“Bây giờ vẫn còn sớm, mọi người ăn tiếp đi, tao vô trong xem con tin sao rồi.

” Phó quản lý mã đứng dậy, nới lỏng dây thắt lưng, trông bộ dạng không để đợi được nữa.

Mã Bang Địch cười nói: “Anh, nhỏ đó đẹp như vậy, đợi chút để em chơi chút nha?”
Phó quản lý Mã đồng ý: “Được, từng người một, ai cũng có phần!”
Ông ta đi theo chiếc cầu thang gỉ sét lên tầng hai, con tin bị trói kín đang bị nhốt trong góc gác xép.

Sau khi bỏ chiếc tất trong miệng ra, Hạ Vi lập tức lớn tiếng chửi bới: “Cái tên cầm thú Mã Di Bang, mau thả tôi ra!”
Phó quản lý Mã cười nham hiểm, nói với miệng đầy mùi bia: “Bà chủ Hạ ơi là bà chủ Hạ, không ngờ tới đúng không, cô không thoát được tôi đâu, bây giờ chúng ta có thể từ từ tính sổ lại rồi!”
Thấy ánh mắt của đối phương không đúng, Hạ Vi lập tức hoảng sợ: “Ông… ông muốn làm gì, đừng qua đây, tránh xa tôi ra!”
“Ha ha ha, nếu cô nói tôi là cầm thú thì đương nhiên tôi phải làm chuyện mà một cầm thú làm rồi!” Phó quản lý Mã đắc ý: “Trước khi tên nhóc Phương Dạ kia tự chui đầu vô lưới, thì cô hãy chơi với anh em chúng tôi trước đi nào!”
Hạ Vi hoảng loạn, lúng túng nói: “Ông đừng làm bậy, coi chừng tôi… coi chừng tôi cắn lưỡi tự tử đó!”
“Ha ha ha, mấy trò trong phim ảnh mà cô cũng tin hả?” Phó quản lý Mã cười lớn: “Không sợ đau thì cứ việc cắn đi, tôi cũng tò mò lắm, không biết cô có chết được hay không!”
“Ông, ông không sợ cảnh sát bắt ông vào tù sao?”
“Nực cười, tôi đã trở thành bộ dạng này rồi, bộ còn phải sợ mang thêm một tội danh sao?” Vẻ mặt phó quản lý Mã dữ tợn: “Tôi đường đường là một phó quản lý mà lại rơi vào cảnh này, suy cho cùng đều là tại tên khốn nạn Phương Dạ đã đuổi việc tôi, cô là người phụ nữ của nó, cái sừng này chắc chắn phải là tôi cắm!”
“Đừng nói bậy, tôi mà là người của cậu ấy sao?”
“Đừng hòng lừa tôi, một tỉ phú như nó mà lại chạy đến tiệm cà phê làm shipper, nếu không phải muốn tán cô, chẳng lẽ là để trải nghiệm cuộc sống sao, thằng ngu mới tin lời cô!”
Hạ Vi lần này không còn cách gì nữa, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm chặt mắt.

Ngay lúc phó quản lý Mã chuẩn bị vồ đến thì đột nhiên có ai đó đạp gãy cửa nhà kho, Phương Dạ với vẻ mặt ung dung xách theo hai chiếc túi lớn bước vào….


Bình Luận (0)
Comment