Cô gái đánh phấn mắt tím sẫm cố ý hếch lồ ng ngực: "Hừ, đồ đê tiện không có ngực cũng không có mông, đàn ông thích mày mới là lạ, ai bảo mày kém hấp dẫn hơn tao làm chi?"
"Phì, ai mà biết được hai cục thịt thối kia của mày sao lại lồi ra như thế." Trong lòng Tô Thiển Y cực kỳ để ý thân hình của mình, lúc này phản kích lại: "Đừng cho là tao không biết, tết âm lịch năm ngoái mày đi đâu, mắt hai mí cũng cắt cùng chỗ đúng chứ?"
"Mày... Mày đừng có nói hươu nói vượn!" Cô gái đánh phấn mắt tím sẫm bị ai đó chọc thủng bí mật, trong lòng thẹn quá hóa giận.
"Nói hươu nói vượn? Như thế nào thì trong lòng mày biết rõ nhất, bớt nói nhảm, chờ bị đánh đi!" Bàn tay nhỏ bé của Tô Thiển Y vung lên: "Mấy người xông lên nhanh, dạy dỗ bọn nó cho tôi, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm!"
“Cô bảo chúng tôi đến đây để đối phó với ba cô gái?” Một anh shipper chán nản: “Chuyện này không tốt lắm đâu."
"Đúng đấy, tôi không ra tay đánh con gái được, đối phó với đàn ông thì còn được."
"Một cô gái xinh đẹp như vậy, chỉ cần đấm một cú là cô ấy sẽ khóc rất lâu đó?"
"FA biểu thị không đành lòng..."
Mấy người nhìn nhau, không có một ai tiến lên động thủ, Tô Thiển Y tức giận đến mặt đen như đít nồi.
Cô gái đánh phấn mắt cười đến ch ảy nước mắt: "Ha ha ha ha, chỉ bằng mấy tên giao hàng quèn này mà muốn đối đầu với chúng tao sao, mày cũng không biết lượng sức mình à nha? Được rồi, vì bọn mày không đánh phụ nữ, vậy tao sẽ cho bọn mày thỏa mãn!"
Cô ta vỗ tay bốp một tiếng, năm sáu tên côn đồ đi ra từ đằng sau tường sân bóng rổ, trong tay bọn chúng cầm ống tuýp, dao găm các loại, hùng hổ đi tới trước bọn người Tô Thiển Y.
Không chỉ như thế, ngày càng có nhiều tên côn đồ không ngừng chui ra từ những nơi hẻo lánh, trong nháy mắt tụ tập đông nghịt một nhóm lớn, vây nhóm shipper lại.
Bên cạnh Phương Dạ không ngừng vang lên âm thanh nuốt nước miếng, nhóm shipper quay mắt nhìn về phía đám côn đồ đằng đằng sát khí, bị dọa cho chân tay mềm nhũn.
Nếu thực sự muốn bắt đầu cuộc chiến, không phải là cân nhắc thua hay thắng, mà là lo có thể cứu được mạng nhỏ của mình hay không đã.
Tên đại ca đám lưu manh ngậm nửa điếu thuốc nheo nheo mí mắt hình tam giác, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói với Tô Thiển Y: "Em gái, nghe nói em muốn đối phó với chị Nhu của tôi, có chuyện như vậy sao?"
Mặc dù Tô Thiển Y có chút sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng nói: "Đây là chuyện của tôi với cô ấy, không liên quan gì đến anh!"
Cô gái đánh phấn mắt tím sẫm chế nhạo nói: "Ừ, vậy mày mời những anh shipper này tới làm gì nhỉ?"
"Câu này hỏi rất hay!" Một anh trai shipper con mắt khẽ chuyển, tranh thủ thời gian nói: "Thật ra tôi đến giao hàng đấy, mấy người cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi. Tôi đi trước đây ha ha ha. Trời đang nóng lên rồi, tôi còn phải tranh thủ đi giao hàng tiếp đây."
Anh trai vừa lầm bầm lầu bầu, vừa đi xuyên qua đám người. Sau đó anh ta ba chân bốn cẳng chạy như điên, cứ như vậy trắng trợn chạy trốn...
Các shipper khác liếc mắt nhìn nhau rồi cũng học theo, trong chớp mắt bỏ chạy sạch sẽ, sau cùng còn lại mỗi mình Phương Dạ.
Tô Thiển Y nghi ngờ nói: "Vì sao anh không đi? Chẳng lẽ anh không sợ bọn họ?"
"Sợ thì sợ chứ, nhưng mà..." Phương Dạ xấu hổ gãi đầu: "Tôi vẫn muốn nhận hai mươi ngàn kia."
"Lúc này mà anh còn muốn kiếm tiền. Anh bị ngu sao?" Dưới bầu không khí căng thẳng như vậy, Tô Thiển Y gần như bị anh chọc cười. "Hơn nữa, đánh thắng mới là hai mươi vạn, đánh thua thì chỉ có mười vạn."
“Ừm, tôi biết điều đó.” Phương Dạ gật đầu: “Tôi nghĩ mình có thể đánh bại bọn chúng.”
Tô Thiển Y nghe xong thẳng tay xoa trán, người này coi như là cực phẩm muốn tiền không muốn mạng rồi, người ta chí ít có hai tới ba mươi người, dựa vào một mình anh trai này có thể solo một hai cái đấm cũng không tệ rồi, còn muốn đối phó một bầy một đám?
"Ha ha ha ha, thằng này không phải là giao hàng tới ngu luôn rồi chứ?" Tên lưu manh cười: “Chà, vì sự dễ thương của cậu, tí nữa tôi nhường cậu một cước.”
"Có gì cứ nhắm vào tôi, đừng làm khó một người shipper giao hàng!" Tô Thiển Y đột nhiên dũng cảm đứng dậy.
"Nhằm vào mày?" Cô gái híp mắt chế nhạo: “Ở đây có nhiều đàn ông như vậy, một mình mày có thể chịu được sao?"
Ha ha ha ha ha!
Tất cả bọn côn đồ đều nở nụ cười xấu xa.
Tô Thiển Y bị ánh mắt như sói như hổ của bọn họ làm cho kinh hãi, nhưng vẫn cắn chặt môi nói: "Lần này tôi nhận thua, bồi thường tiền còn không được sao? Hai trăm ngàn tệ đủ chưa?"
Một gã lưu manh hai mắt tỏa sáng: "Hóa ra còn là một nhóc lắm tiền à?"
"Nói nhảm, người ta cũng là học sinh trường học quý tộc đấy, về cơ bản tất cả bọn họ đều là con ông cháu cha!"
Đại ca đám lưu manh híp mắt nói: "Có hai trăm ngàn tệ mà muốn mua chuộc chúng tôi, khinh thường chúng tôi là ăn mày trên đường à?"
Tô Thiển Y lập tức nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần đối phương tham tiền tài thì mọi thứ dễ hơn rồi. Cô ta lại hỏi: "Vậy ông muốn bao nhiêu?"
"Một triệu tệ, hơn nữa phải chuyển khoản trực tiếp ở đây!" Đại ca đám lưu manh chặt chém.
"Không thành vấn đề!" Điều anh ta không nghĩ tới chính là, đối phương không chút do dự đã đáp ứng.
Mẹ nó, sớm biết nhóc con này đáp ứng sảng khoái như thế thì đã hô hai triệu rồi!
Đại ca đám lưu manh âm thầm hối hận, nhưng lời đã ra miệng mà muốn đổi ý khó tránh khỏi bị người ta chê cười.
Điều quan trọng nhất không phải là một tin nhắn sao?
Cô gái mắt bôi phấn mắt màu tím sẫm không ngờ Tô Thiển Y lại đồng ý yêu cầu quá đáng như vậy, trợn mắt nói thêm một điều kiện nữa: “Ngoài một triệu ra, cô phải quỳ gối xin lỗi và thừa nhận mình là đồ đê tiện!"
Đại ca đám lưu manh nghe xong trực tiếp nhíu mày, anh ta do dự nói: "Chị Nhu, xin lỗi có thể, quỳ gối thì thôi bỏ qua đi?"
Cầm tiền còn muốn vũ nhục người ta thì có chút quá đáng rồi. Tới một thằng lưu manh như anh ta cũng thấy chướng mắt.
Giọng điệu học sinh nữ kia lạnh như băng: "Anh đang thắc mắc những gì tôi nói đấy à, anh có muốn tối nay tôi về sẽ đề cập đến chuyện đó với bố tôi không?"
"Không dám, không dám, coi như tôi chưa nói gì nhé!" Nghe thấy lời nói của cô học sinh nữ kia, đại ca đám lưu manh đổ cả mồ hôi hột.
Cho dù dưới tay anh ta có mấy chục người đi nữa, trước mắt bố cô ta, bọn họ còn không bằng một cái rắm, tất nhiên không thể đắc tội.
Tô Thiển Y nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Tử Nhu, mày đừng có được nước lấn tới!"
"Tao quá đáng? Nếu không có chuẩn bị trước, tao sợ hôm nay chính là tao quỳ lạy đi!" Giang Tử Nhu chế nhạo: "Mày vừa rồi mang theo nhiều đàn ông như vậy, không phải là để giáo huấn tao sao?"
“Tiền có thể lấy, nhưng tao sẽ không quỳ lạy như vậy!” Tô Kỳ Nhiên vẻ mặt cứng ngắc nói: “Nếu như mày có năng lực thì bây giờ có thể giết tao đi, nếu không sau này tao sẽ cho mày biết tay!"
“Mày coi tao là đồ ngốc à, giết người là tội chết, không ai có thể trốn thoát!” Giang Tử Nhu cười cười: “Mày không cần quỳ xuống, lát tao sẽ kêu bọn nó lột s@ch quần áo của mày, đăng một cái video nhỏ lên Internet, cho mấy tên đàn ông thối tha kia ngắm nhìn thỏa thích, nếu mày không hợp tác tốt thì tao sẽ không che mặt đâu à nha!"
"Mày khốn nạn!" Tô Thiển Y thiếu chút nữa tức phát khóc.
"Ha ha ha, đối phó loại người đê tiện như mày thì cần phải dùng thủ đoạn đặc biệt chứ. Yên tâm đi, nếu mày cởi áo thì bọn nó cũng sẽ không thể phân biệt được là trước ngực hay là sau lưng đâu!"
Ha ha ha...
Mấy cô gái bất lương kia cười run rẩy hết cả người, bọn côn đồ xanh mắt, nóng lòng muốn vồ ngay lấy cô.
Mặc dù Tô Thiển Y chưa phát d*c hoàn toàn, nhưng quả thực là một nhan sắc hiếm có, dáng vẻ cũng không phải là không ưa nhìn như lời Giang Tử Nhu nói. Cùng với vầng sáng bạch phú mỹ, cô ta vẫn rất có sức hấp dẫn đó.
Ngay khi Tô Thiển Y xấu hổ và giận dữ gần chết, Phương Dạ đột nhiên tiến lên một bước dùng gậy đánh bóng chỉ vào Giang Tử Nhu nói: "Nói nhảm xong chưa, nói xong thì cho bọn chúng xông lên đi, tôi không có nhiều thời gian chơi đùa với mấy đứa nít ranh!"