Siêu Cấp Shipper Phương Dạ

Chương 243

Chương 243:

Tê Tử Tuấn biết bản thân đã đến lúc thể hiện, lập tức đứng chắn trước Tô Thiển Y nói lớn: “Hôm nay ai dám động đến một cọng lông nào của Tô Thiển Y tôi sẽ không tha cho.

người đói”

Giang Tử Nhu nghe xong thì dậm chân: “Tê Tử Tuấn, con thỏ đế nhà cậy còn dám làm loạn, mau qua đây cho tới”

Tê Tử Tuấn nghiêm nghị nói: “Tiểu Nhu, bây giờ tớ không yêu cậu nữa rồi, chúng ta đến với nhau được thì cũng buông được nhau.”

Giang Tử Nhu tức giận nói: “Con khốn Tô Thiển Y có chỗ nào tốt hơn tớ, có phải mắt cậu mù rồi không?”

“Trong mắt tớ bây giờ, dù là gì đi chăng nữa thì cậu ấy cũng là hoàn hảo nhất!” Tê Tử Tuấn trìu mến nhìn Tô Thiển Y khiến người phía sau lạnh cả sống lưng.

Giang Tử Nhu tức đến ná thở: “Tức chết bà đây mà, lên hết cho tôi, trừ Tê Tử Tuấn ra những người khác đều đánh chết cho tôi!”

Mệnh lệnh của cô cả, thân làm thuộc hạ nào dám phản kháng, Hầu Tử vừa vẫy tay, một nửa đám lưu mang tay cầm các loại vũ khí xông lên.

Tuy phải tham gia trận chiến tập thể với số người cách biệt, nhưng hai người cô gái nhà giàu đã leo lên lưng cọp cũng chỉ đành lệnh cho bảo vệ lên đánh.

Những bảo tiêu này đối diện với nhiều kẻ địch như vậy vẫn bình tĩnh không hoảng như cũ, bọn họ rút gậy từ hông ra vung vẩy, lao vào đội hình đám lưu manh, trong rừng nhỏ lập tức vang lên tiếng hét thảm.

Đám lưu manh tuy không ra gì nhưng bị họ đều tỏ ra hung hãn không sợ chết, hơn nữa số người lại nhiều, vừa mới bắt đầu đã chiếm thế thượng phong, nhưng vệ sĩ đều được đào tạo bài bản, đủ sức chống trả, đã vậy sức chiến đấu cá nhân của họ lại rất đáng kinh ngạc, chỉ ăn thiệt chút ít lại ổn định lại trận thế.

Sau núi vang lên tiếng giết chóc, trận chiến chẳng mấy rơi vào thế giằng co, tuy bọn đàn em đã lên một nửa nhưng hai đại kim cang lại vẫn đứng yên một chỗ không chút sứt mẻ, Di Lặc thậm chí còn lấy một con gà nướng và một chai rượu trắng lâu năm ra, cứ thế ngồi trên mặt đất thưởng thức bữa ăn, người không biết còn tưởng ông ta đến đây đi dã ngoại.

Trái lại bên kia, bảo tiêu cao lớn của Tê Tử Tuấn cũng không có ý ra tay, hai tay anh ta khoanh trước ngực, trong mắt đều là vẻ khinh thường giống như xem con nít đánh nhau.

“Tê Tử Tuấn, sao cậu không kêu anh ta lên?” Hạ Mạn Linh thấy vệ sĩ nhà mình đánh đến loạn cả lên trong trận mà vệ sĩ của Tê Tử Tuấn lại đứng một bên không đánh đấm gì khoanh tay xem kịch, cơn giận trong lòng không chỗ xả.

Tê Tử Tuấn nhàn nhạt cười: “Loại trận nhỏ thế này đương nhiên không cần đến anh ấy ra tay, lấy đại bác đập muỗi quá lãng phí tài nguyên.”

Búi tóc cũng không vui nói: “Lời này của cậu là ý gì, không ngờ vệ sĩ của cậu lại tự cao tự đại đến thế, vệ sĩ của tụ này không phải là dùng tiền mời về chắc?”

Tê Tử Tuấn cười đáp: “Con gái đúng là tóc dài hiểu biết ngắn, hai quân đánh nhau, người lợi hại nhất đương nhiên là để lại phía sau áp trận, cậy đã thấy tên mập tên gầy đánh chưa, đó là con át chủ bài của Giang Tử Nhu, mà vệ sĩ của.

tớ chính là con át chủ bài của chúng ta, đương nhiên không thể tùy tiện ra tay!”

“Ăn nói linh tỉnh…”

Trong lúc ba người còn bận cãi nau, Tô Thiển đang gấp gáp gọi cho Phương Dạ.

“Anh Phương, anh tới đâu rồi?”

“Sắp đến rồi, cô đừng vội, tôi lái con eDonkey nhỏ, không phải Lamborghinil”

Bình Luận (0)
Comment