Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi

Chương 56


“Bắt đầu trực tiếp truy tìm”
Theo lệnh của Cao Tiệm Phi, trên khung ánh sáng liền hiện ra hàng loạt song điện chạy hỗn loạn, phát ra âm thanh chiu chiu.

Rất nhanh một đoạn tư liệu đã hiện ra……
“ Tên Quỷ hồn/ Cấp bậc Quỷ hồn/ Nơi ở của Quỷ hồn/ Giới tính/ Sở trường đặc biệt khi còn sống/ Hoàng Phi Hồng/ 2/ Truyền thuyết dân gian/ Nam/ Hổ hạc song hình quyền-thành cấp, Vô ảnh cước- tỉnh cấp, Y thuật- tỉnh cấp”.
“ Hoàng Phi Hồng”, Cao Tiệm Phi không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi, trong đầu cũng hiện ra hình ảnh 90 năm vang bóng 1 thời trước đây.

Hàng loạt phim Hoàng Phi Hồng do Hongkong sản xuất, mà Lý Liên Kiệt thủ vai chính.
Lập trình trí tuệ giải thích nói: “ Người sử dụng tôn kính, người không cần phải….kinh ngạc, Hoàng Phi Hồng vốn là 1 nhân vật lịch sử, Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi nếu có thể đem Quỷ hồn hư cấu vào quỷ oa, thì tất nhiên cũng có thể đem tất cả lịch sử của linh hồn nhân vật gom góp đầy đủ thu vào Quỷ oa.

Vậy bây giờ ta có thể gom góp linh hồn của nhân vật Hoàng Phi Hồng vào Quỷ oa rồi.
“ Được….vậy thì bắt đầu gom thôi”, Cao Tiệm Phi nhẹ giọng nói.

“ Y thuật? Hoàng Phi Hồng này am hiều về y thuật?” Lẩm bẩm trong miệng hai câu, Cao Tiệm Phi vỗ vỗ lên trán mình “Sao ta lại quên, Bảo Chi Lâm chính là cửa hiệu thuốc do Hoàng Phi Hồng mở a, trong truyền thuyết Bảo Chi Lâm lúc đó rất nổi danh và được dân chúng tôn sùng”.
Lúc này, một cột tiến độ bao trùm lấy Quỷ hồn Hoàng Phi Hồng… “ 0%...4%...”
“Người sử dụng tôn kính, tối ngày mai linh hồn của Hoàng Phi Hồng sẽ được gom góp đầy đủ, đến lúc đó, tại phòng số 2-2 trong Quỷ oa ngài có thể thấy hắn” giọng của Lập trình trí tuệ vang lên.

“ Còn có, người sử dụng tôn kính, ta phải nói cho ngài biết, Hoàng Phi Hồng vốn là Quỷ hồn cấp 2, phi thường cường đại, hy vọng ngài có thể từ nó học hỏi, trao đổi được nhiều hơn”
“Uhm, ta biết rồi” Cao Tiệm Phi gật đầu nói “ta đây…..trước sẽ rời khỏi Quỷ oa, tối mai ta sẽ lại vào”
Ý nghĩ vừa lóe, Cao Tiệm Phi liền trực tiếp rời khỏi Quỷ oa, Cái….kia, va ly da bên trong đựng đầy tiền mặt cũng đã để lại trong Quỷ oa.
Cao Tiệm Phi nhanh chóng rời khỏi tiểu khu “Kinh tế áp dụng phòng cùng an trí phòng” (cái này chẳng biết dịch thế nào nên để nguyên, ai biết thì sửa dùm mình cái nha, thanks!), đi một lúc thì kêu được một chiếc taxi, trực tiếp quay về Nguyệt Hoa thôn.
Sau nửa giờ xe chạy, rốt cuộc Cao Tiệm Phi cũng về tới Nguyệt Hoa thôn, về tới nhà.
Trong nhà đèn vẫn còn sáng.
Cao Tiệm Phi nghĩ thầm: “Hiểu hiểu còn chưa ngủ?”
Đi vào sân, lên tầng 2, tầng dưới là phòng khách, chỉ thấy bên bàn bát tiên, Hiểu Hiểu cùng Nghiêm Khuê vẫn chưa ngủ, bọn họ ngồi ở đó, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Xem vẻ mặt bọn họ như có một tầng lo lắng, hai mày nhíu chặt, giống như có chuyện gì phiền toái đã xảy ra.
Lúc Cao Tiệm Phi đi vào, cả Nghiêm Khuê và Hiểu Hiểu đều nhìn hắn.

Nghiêm Khuê thì không nói lời nào, Hiều Hiểu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn nói: “ Này, ngươi tối qua sao không về nhà?”
Cao Tiệm Phi liền thuận miệng nói: “Công ty tăng ca làm suốt đêm”
“Uhm” Hiểu Hiểu gật đầu nói: “ Vậy bây giờ ngươi có đói bụng không, ta đi nấu cho ngươi bát mỳ?”
Cao Tiệm Phi còn chưa kịp trả lời thì Nghiêm Khuê đã vội vàng nói: “Này, Hiểu Hiểu con nấu thêm một chén, cha giờ cũng có chút đói bụng”.
Hiểu Hiểu nhu thuận gật đầu, sau đó liền xuống bếp để chuẩn bị nấu mì.
“Tiểu Cao, ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi” Nghiêm Khuê ý bảo hắn đến ngồi bên cạnh mình.
“Ân” Cao Tiệm Phi bước qua trong lòng nghi hoặc, vẻ mặt Nghiêm Khuê hôm nay có phần nghiêm túc.
Trải qua vài ngày tiếp xúc, Cao Tiệm Phi thực ra đã thăm dò tính cách của Nghiêm Khuê.


Hắn bình thường thì tùy tiện, thích chiếm chút tiện nghi, hèn mọn, bỉ ổi, sợ sự tình, tính tình nhu nhược.

Rất hiếm khi có thể thấy được trên mặt hắn vẻ nghiêm trang, nghiêm túc.
Nhưng giờ phút này, hắn thật sự rất nghiêm túc, rất nghiêm trang.

Thậm chí, trên cơ mặt còn có chút cứng ngắc.
“Đã xảy ra chuyện?” Theo bản năng, Cao Tiệm Phi vừa hỏi, vừa đi đến ngồi xuống.
“Này Tiểu Cao, xế chiều ngày mai, sau khi tan sở thì ngươi đừng về nhà, buổi tối cũng đừng về ngủ mà ra ngoài tìm một khách sạn nào chấp nhận cho qua đêm mà ngủ”.

Nghiêm Khuê nhíu mày nói.
Cao Tiệm Phi sửng sốt.
Nghiêm Khuê lại bổ sung một câu: “Nếu sau đó ngươi quay về, không thấy ta cùng Hiểu Hiểu, vậy ngươi….vậy ngươi tự mình kiếm thuê phòng khác mà ở”.
“Các người muốn chuyển nhà?” Cao Tiệm Phi thật sự không hiểu gì cả.
Nghiêm Khuê bộ dáng có chút xúc động.

“Tốt, Tiểu Cao, ngươi cũng đừng có hỏi nhiều như vậy làm gì, tốt nhất ngày mai ngươi đừng có về nhà”.
“Thật sự đã xảy ra chuyện”.

Mặc dù Cao Tiệm Phi không hỏi thêm gì nữa, nhưng trong thâm tâm cũng đã khẳng định mọi chuyện.
Chỉ trong chốc lát Hiểu Hiểu đã nấu xong ba tô mỳ, mỗi người một tô.

Ăn được mấy miếng, Nghiêm Khuê liên tục thở dài, ánh mắt đầy lo lắng nhìn lên trần nhà, chốc chốc lại thở dài, sau đó vỗ vỗ mông đứng lên đi về phòng ngủ.
“Hiểu Hiểu, làm sao vậy? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Cao Tiệm Phi vội vàng nhẹ giọng hỏi.
Hiểu Hiểu khẽ cắn môi, muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lời cũng không thốt ra.

Cuối cùng, vẻ mặt Hiểu Hiểu cũng trở nên rất nghiêm túc, “Sau này, ta có thể không còn cơ hội để cho ngươi dạy chữ nữa rồi.

Dù sao, ngày mai ngươi cũng đừng quay về nữa… Ngươi cũng đừng hỏi thêm gì nữa, cha ta đã nói, có chuyện cũng không thể nào nói cho người ngoài biết, mà cha cũng không muốn liên lụy đến người ngoài a.

Thôi ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng thấy buồn ngủ rồi”.

Nói xong, Hiểu Hiểu cũng nhanh chóng thu dọn bát trên bàn đem đi rửa, sau đó về phòng ngủ.
Đêm nay, Cao Tiệm Phi thật sự đã bị những hành động kỳ lạ của cha con Nghiêm Khuê và Hiểu Hiểu làm cho mê muội.Hắn ngồi tại chỗ ngây người vài phút, nghĩ không ra là chuyện gì, đành đi pha nước nónng tắm sau đó trở về phòng ngủ của hắn.
“Haiz, thoạt nhìn cha con Nghiêm Khuê cùng Hiểu Hiểu thật sự đã xảy ra chuyện phiền toái”.

Trước khi ngủ Cao Tiệm Phi thầm nghĩ, “Mặc dù thời gian ta cùng bọn họ quen biết không dài, nhưng dù sao cũng cùng sống chung dưới một mái nhà, hơn nữa Hiể Hiểu đối với ta kỳ thật cũng không tồi.


Mỗi buổi sáng đều dậy sớm nấu bữa sáng cho ta, buổi tối làm đồ ăn khuya nữa.

Thôi thì, ngày mai sau khi tan sở, ta sẽ lén trở về xem coi rốt cuộc có cái gì xảy ra.

Nếu giúp được chuyện gì, ta nhất định giúp bọn họ hết mình.”
Nghĩ như vậy, trong lòng Cao Tiệm Phi đã quyết định, sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Sáng ngày thứ hai, chuông báo thức đúng 6h30 vang lên, Cao Tiệm Phi rời khỏi giường, chạy xuống dưới lầu, Hiểu Hiểu vẫn như trước đã nấu sẵn một bát mỳ cho hắn, rất nhu thuận đặt lên bàn, nhìn qua Cao Tiệm Phi vẫy tay nói: “Lại đây ăn sáng đi”.
Cao Tiệm Phi vừa ăn mỳ, bên cạnh Hiểu Hiểu thầm thì vào tai: “ Trước….kia…trước kia ta hay gọi ngươi là tên cặn bã, là ta đã sai, giờ ta gọi ngươi là Phi ca ca, thế nào có được không?”
“Ách….” Cao Tiệm Phi bị hù cho một trận, “ Không sao, ngươi cứ việc tùy tiện.

Chỉ cần không phải tên cặn bã là được rồi”.
“Này Phi ca ca, cảm ơn ngươi đã không quản phiền phức dạy chữ cho ta”.

Nói xong, Hiểu Hiểu đứng lên nhìn Cao Tiệm Phi cười một chút rồi nói: “ Ngươi ăn xong thì cứ đi làm đi, ta giờ lên ngủ tiếp đây”.
“Toát mồ hôi a, sao nghe như có cảm giác sinh ly tử biệt vậy? Không phải chứ?” Cao Tiệm Phi thật sự muốn gọi Hiểu Hiểu lại để hỏi cho tường tận, nhưng rồi hắn cũng nhịn được, “Dù sao, chiều nay tan sở, ta lặng lẽ trở về thì cũng sẽ rõ chân tướng sự việc thôi, không cần vội”.
An mỳ xong, Cao Tiệm Phi lau miệng, liền chạy ra bến xe bus….
-----------------------------
Hồ thị
Tại thành cổ Hồ thị, có một quán trà lớn.
Mới sáng sớm….mà tại đây đã có một đám người đến ngồi uống trà.
Bên trong quán, có bày biện những chiếc bàn kiểu cổ, còn có thêm những chiếc ghế gỗ lớn.

Trong lúc này, có 5 lão già, ngồi tách biệt ở 5 cái bàn, trên tay cũng có cầm bát trà, đang tiêu sái bình phẩm trà.

Bọn họ đều mặ trang phục ngắn tay, vẻ mặt bên ngoài rất nhàn nhã.
Phía sau 5 lão già này, có mấy chục đại hán lực lưỡng mặc sơ-mi đen đứng thẳng người.

Ngoài ra, trong quán trà lớn như thế còn bố trí thêm mấy chục đại hán lực lưỡng như vậy nữa.

Bọn họ không kẻ nào dám ngồi, tất cả đều đứng thẳng người, sống lưng nhìn giống như tiêu thương vậy.
Lúc này, bên ngoài quán trà vang lên tiếng hô cung kính:
“Diệu Huy ca…”
“Diệu Huy ca…”
Trần Diệu Huy bên ngoài mặc quần tây đen, áo sơ-mi hoa, từ ngoài quán trà đi vào.


Hắn vừa bước vào trong thì bên ngoài lập tức kéo cánh cửa gỗ đóng lại.
“Nhị gia, Tam gia, Ngũ gia, Lục gia, Bát gia”.

Trần Diệu Huy đi đến trước mặt mấy lão già đang uống trà, thái độ cung kính cúi thấp người chào hỏi.
Trong đó, một lão già buông cái bát trên tay xuống, ho khan vài tiếng, rất nhanh có một tên hán tử từ phía sau trong tay cầm một cái “đàm vu” (cái này không biết dịch thế nào cho chuẩn nên để nguyên), cúi người khom lưng bên cạnh lão già, cẩn thận từng ly từng tý cầm đàm vu đưa tới.

Lão già nhổ đàm vào trong “đàm vu”, bên cạnh một gã hán tử khác lập tức cầm một chiếc khăn lụa trắng đưa tới.

Lão già lấy khăn lau miệng, tủm tỉm cười nói: “ Diệu Huy, có biết hôm nay sớm như vậy mà mấy lão già chúng ta đã kêu ngươi tới là có mục đích gì không?”
Trần Diệu Huy cung kính nói: “Nhị gia, Diệu Huy không biết, tuy nhiên, theo như Diệu Huy đoán, chuyện tình có lẽ liên quan đến việc lần trước Diệu Huy cùng Phong Thiếu bị tập kích?”
“Nhi gia” kia thở dài thườn thượt nói: “ Diệu Huy, ngươi vốn là do một tay ta đề bạt lên, năm nay lại là năm cuối, mấy lão già chúng ta cũng đã thương lượng cả rồi, nhân tiện đem toàn bộ công việc tại xã đoàn giao cho ngươi quản lý.

Khụ khụ, không nghĩ tới thời điểm quan trọng lại xảy ra chuyện lớn như vậy….

Phong Thiếu không phải có thể ….đùa giỡn như vậy.

Thiếu chút nữa hắn đã bị ngươi giết chết rồi, Diệu Huy, ngươi phải giải thích cho các lão già chúng ta rõ nguyên nhân sự việc.
Bên cạnh, một lão già khác cũng thở dài; “Diệu Huy, nếu chuyện này Đông Hưng chúng ta không xử lý tốt, không làm cho Phong thiếu hài lòng thì..…hâu quả tuyệt đối chúng ta sẽ không thể chấp nhận được.

Cho nên, ngày mai ngươi phải tự mình đi giải thích rõ cho Phong thiếu.

Lại nói, xã đoàn đã hết lòng bồi dưỡng ngươi, bây giờ xã đoàn gặp nạn, Diệu Huy ngươi hẳn phải đứng ra giải quyết, đúng không?”
Trần Diệu Huy cúi đầu, khóe mắt giật giật: “Các vị lão gia xin cứ yên tâm, ngày mai, ta sẽ gặp Phong thiếu giải thích, nếu Phong thiếu không cho ta cơ hội giải thích, thì ta đây sẵn sàng bỏ mạng.

Tóm lại, nếu ta hy sinh tính mạng mà có thể bảo toàn Đông Hưng, thì ta Trần Diệu Huy tuyệt đối không một chút nhíu mày”.
Lời vừa nói ra, 5 lão già đều có chút gật đầu.
Lúc này, đột nhiên một lão già khác hướng Trần Diệu Huy nói: “Diệu Huy, nghe nói ngày hôm qua ngươi vì người ngoài đã đắc tội với lão Chiêm, vậy đã xảy ra chuyện gì? Lão Chiêm là bằng hữu của lão Ngũ ta cùng lão Lục, điều này ngươi cũng đã biết.

Chẳng lẽ ngay cả như vậy mà ngươi cũng không nể mặt lão nhân gia chúng ta sao?” Trong lúc lão già này nói chuyện, vẻ mặt thì có vẻ tươi cười, nhưng sắc mặt thì lại xấu hổ.
Trần Diệu Huy liền nói thẳng: “Ngũ gia, Lục gia, chuyện này khi nào có cơ hội ta sẽ bàn sau.

Tự ta sẽ gặp Chiêm lão bản chịu lỗi”.
“Tốt, lão Ngũ, lão Lục, Diệu Huy là người làm việc đúng mực, các ngươi cũng đừng trách cứ hắn nữa”.

Lão “Nhị gia” nói chuyện lúc đầu liền dùng giọng khuyên giải nói, hắn hướng về Diệu Huy phất phất tay: “Tốt, Diệu Huy, ngươi trở về làm việc đi.

Nhớ kỹ, ngày mai nhớ đến sớm một chút”.
“Vâng, xin các vị lão gia yên tâm, ngày mai ta sẽ đến đúng giờ”.

Trần Diệu Huy xoay người đi ra ngoài quán trà.

Trong lúc đó, đột ngột trên gương mặt hắn hiện lên một vẻ đầy lo lắng.


Các cơ ở khóe mắt không ngừng co quắp lại, trong mắt xuất hiện sát khí nồng đậm.
Sauk hi Trần Diệu Huy rời khỏi quán, các lão đầu liếc mắt nhìn nhau, Nhị gia thở dài nói: “Diệu Huy mấy năm nay cũng thay xã đoàn làm được rất nhiều việc, bây giờ phải hy sinh hắn ta thật có chút không nỡ”.
“Nhị ca, thế cục hiện giờ rất nguy hiểm, chỉ sơ xuất một chút là Đông Hưng của chúng ta có thể bị tiêu diệt.

Có phải hy sinh Diệu Huy cũng không đáng là gì, trong xã đoàn hiện giờ có khá nhiều người trẻ tuổi có thể đảm đương được công việc.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Phong thiếu phải cho chúng ta một cơ hội xử tử Diệu Huy để chuộc tội.

Nếu không, hết thảy chỉ là lời nói suông mà thôi”.

Lão Ngũ cười lạnh một tiếng rồi vỗ vỗ bàn tay.
Trong một căn phòng nhỏ phía sau quán trà, có hai thiếu phụ mỹ miều, thành thục, gợi cảm đang đi ra.

Thật bất ngờ, đó chính là giám đốc song bạc đế vương, Shary và giám đốc CLB đêm đế vương Phỉ Phỉ.
Hai mỹ thiếu phụ, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, cúi đầu đứng trước mặt các lão đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ngũ gia nhấp một ngụm trà nói: “Nghe nói, tối hôm qua Diệu Huy vì một thanh niên trẻ tuổi đã đắc tội với Chiêm lão, vậy có chuyện gì đã xảy ra?”
Phỉ Phỉ không dám dấu diếm liền nói thật: “Các vị lão gia, tối hôm qua Diệu Huy đã dận một người thanh niên trẻ đến CLB đêm tiêu khiển, sau đó, người thanh niên đó đã nhìn trúng một người phụ nữ, mà đó cũng chính là người phụ nữ Chiêm lão bản muốn.Sau đó…..sau đó…..Diệu Huy ca đã vì người thanh niên trẻ kia mà đắc tội với Chiêm lão bản”.
Rồi Shary cũng vội vàng báo cáo: “Các vị lão gia, người thanh niên trẻ kia, trước đó là đang chơi ở sòng bạc, kỹ thuật đánh bạc của hắn thật cũng không tồi, ở trong đại sảnh chơi một hồi đã thắng được mấy chục vạn”.
“Xem ra, Diệu Huy với người thanh niên trẻ kia quan hệ không tồi”.

Ngũ gia âm hiểm cười một tiếng, “Chuyện Phong thiếu trước đó, chính xác là có kẻ giở trò quỷ, bên trong xã đoàn chúng ta chắc chắn có nội gian.

Biết chuyện Phong thiếu cùng Đông Hưng chúng ta giao thiệp, trừ….5 lão già chúng ta ra, cũng chỉ còn có Diệu Huy là biết chuyện này.

Mà nói trắng ra, 5 lão già chúng ta, cả đời liều mạng vì xã đoàn, ta nghĩ, trong chúng ta hoàn toản không có vấn đề.

Nhưng về phần Diệu Huy thì……”
Nhị gia thần sắc không chút giận dữ nói: “Lão Ngũ, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy.

Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là do Diệu Huy làm? Hơn nữa Diệu Huy đã đáp ứng đêm mai sẽ hy sinh bản than để bảo toàn Đông Hưng, nếu như thật sự là do hắn làm, ngươi cho rằng hắn sẽ không công chịu chết sao?”
“Nhị ca, chúng ta ở đây đều biết Diệu Huy là do ngươi đỡ đầu, ngươi vốn luôn coi hắn như con ruột.

Nhưng lúc này xảy ra chuyện thì không thể nói bằng tình cảm riêng tư được”.

Ngũ gia đặt mạnh cái bát đang cầm trên tay xuống bàn.
Lập tức, Lục gia cùng Bát gia phụ họa nói theo: “Nhị ca, chúng ta cũng hoài nghi là do Diệu Huy làm….
Tam gia liền đi ra hòa giải sự việc: “ Quên đi, mọi người cũng đừng có ở đây mà hoài nghi lung tung, nếu không thì…..

trước tiên chúng ta từ Diệu Huy điều tra thân phận của người thanh niên trẻ hôm qua đã”.
Nhị gia “hừ mũi” một tiếng: “Tốt lắm, vậy thì điều tra”

Bình Luận (0)
Comment