Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 102 - Chương 1513. Trận Chiến Vantis

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

Kiếm đối kháng trong tay Hàn Sâm vung ngược ra chém về phía khoảng không sau eo, nhất thời chỉ nghe thấy một tiếng kim loại vang lên, sau đó mới nhìn thấy Y Đông Mộc và dao găm trong tay hắn xuất hiện.

Cùng gần như chỉ trong chớp mắt, Y Đông Mộc lại biến mất, đến khi kiếm trong tay Hàn Sâm vung ra lần nữa lại phát ra tiếng kim loại, thân người Y Đông Mộc mới lại hiện ra.

Bóng người Y Đông Mộc như ẩn như hiện, xuất quỷ nhập thần xung quanh Hàn Sâm như một linh hồn, nhưng dao găm của hắn vẫn luôn không thể đâm trúng Hàn Sâm, đều bị kiếm trong tay Hàn Sâm cản lại.

“Siêu quá, bọn họ đúng là giỏi thật, không biết lúc nào ta mới có thể mạnh được như bọn họ.” Hồng Liên Thuận nhìn mà sáng rực hai mắt cảm thán.

“Hàn Nghiên, anh trai ngươi quả thực rất giỏi, nhưng Đông Mộc nhà ta vẫn chiếm thượng phong.” Phương Viện Viện nói.

“Người ta bảo nữ nhân khi yêu đều bị mù, xem ra đúng là như vậy thật rồi” Hàn Nghiên cũng không cam lòng yếu thế, ngầm phản kích bảo.

“Ngươi không thấy anh ngươi đã bị Đông Mộc áp chế à? Ngay cả năng lực phản kích cũng không có, đến bây giờ vẫn chưa thể chủ động tấn công một kiếm kìa.” Phương Viện Viện bĩu môi một cái rồi nói.

Hàn Nghiên bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Triệu Danh Trạch bên cạnh: “Ta nói sợ Viện Viện không tin, Triệu Danh Ngạch, ngươi giải thích cho nàng đi.”

Triệu Danh Ngạch vẫn nhìn đối chiến trên đài, khuôn mặt hiện vẻ khiếp sợ, bị Hàn Nghiên gọi một tiếng mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt kỳ dị nói: “Ta luôn nghe cha ta nói, trong Liên Minh có vài người khiến hắn vô cùng bội phục, một trong số đó chính là đàn anh Hàn, hơn nữa thứ cha ta bội phục nhất chính là khả năng tu hành của đàn anh Hàn. Ta luôn nghe cha kể rằng khả năng tu hành của đàn anh Hàn rất mạnh, vốn trong lòng ta còn có chút không phục, nghĩ thầm sau này có cơ hội nhất định phải đọ sức với đàn anh Hàn một trận, đánh bại đàn anh Hàn cho cha xem. Nhưng hôm nay nhìn kiếm pháp của đàn anh Hàn, †a mới biết mình còn kém xa, chỉ sợ đàn anh Hàn có cho ta mười năm †a cũng không thể thắng hắn.”

Hàn Nghiên hơi bất ngờ, không ngờ rằng Triệu Thất lại nhận xét Hàn Sâm như thế, có vẻ không tin hỏi: “Giám đốc Triệu mà nhận xét anh trai ta như thế á?”

Triệu Danh Trạch cười khổ nói: “Quả thật giữa cha ta và anh ngươi có chút mâu thuẫn về mặt lợi ích, nhưng cha ta, hắn hiểu rõ nhất không phải là bạn bè người thân của mình mà lại chính là đối thủ của hắn. Thời gian hắn dùng để nghiên cứu đối thủ còn hơn nhiều sự quan tâm hắn dành cho bạn bè người thân nữa, mà đàn anh Hàn chính là một †rong những đối thủ khiến hắn bỏ công nghiên cứu nhiều nhất.”

“Ngươi nói nhiều như vậy mà vẫn chưa nói ra được vì sao đàn anh Hàn lại mạnh hơn Đông Mộc được chứ?” Phương Viện Viện không phục nói.

Triệu Danh Trạch nói tiếp: “Y Bán Thần rất mạnh, thuật ám sát có thể nói là độc nhất vô nhị, ở phương diện này có thể nói rằng hắn là Bán Thần mạnh nhất trong nhân loại.”

“Lời hay ý đẹp gì ngươi đều nói cả rồi.” Hàn Nghiên bĩu môi bảo.

Triệu Danh Trạch nhìn thoáng Phương Viện Viện một cái sau đó mới cười khổ nói: “Ta không am hiểu thuật ám sát nhưng cũng xem như là biết một ít, không dám đánh giả một cường giả như Y Bán Thần, ta chỉ nói một chút quan điểm của mình. Thuật ám sát suy cho cùng phải là giết chết trong một kích, Y Bán Thần dùng thời gian lâu như vậy đã xuất ra gần trăm kích mà vẫn không thể làm đàn anh Hàn bị thương. Điều này với người tu luyện thuật ám sát mà nói, không phải một hiện tượng tốt.”

Trên thực tế Triệu Danh Trạch nói rất uyển chuyển, thuật ám sát một kích không trúng thì trên cơ bản đã coi như thất bại.

Hàn Sâm đứng bất động tại chỗ, chỉ bằng một thanh kiếm đã chặn được mọi tấn công của Y Đông Mộc, sớm đã khiến cho Triệu Danh Trạch giật mình hết sức, chẳng qua hắn không thể nói quá thẳng ở trước mặt Phương Viện Viện được.

Mặc dù Phương Viện Viện đang trong tình yêu cuồng nhiệt, cũng cực kỳ tự tin với Y Đông Mộc, nhưng nàng không phải là một người ngốc, đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của Triệu Danh Trạch.

“Tiểu Nghiên, đàn anh Hàn thật sự mạnh đến thế ư? Chẳng phải hắn đã lưu lạc mười năm ở tinh hệ hoang vu hay sao?” Phương Viện Viện nghỉ ngờ nhìn về phía Hàn Nghiên hỏi.

Hàn Nghiên cười nói: “Bọn họ chỉ đang thu lại sức mạnh dùng kỹ xảo chiến đấu, hạn chế quá nhiều, nếu thật sự đánh toàn lực một trận, vậy thì sẽ khó nói.”

Phương Viện Viện nghe vậy lại vui vẻ khiến đám người Hàn Nghiên và Triệu Danh Trạch cảm thán, quả nhiên nữ nhân khi yêu chỉ số thông minh đều là số âm, tất cả mọi người đều nghe ra Hàn Nghiên chỉ đang an ủi nàng mà thôi.

“Đàn anh Hàn không hổ là niềm kiêu ngạo của trường quân đội Hắc Ưng chúng ta, đúng là mạnh quá.” Hồng Liên Thuận khen ngợi.

Y Đông Mộc tấn công không ngừng, không phải hắn không biết rằng mình đã thua, chỉ là muốn thử một lần xem rốt cuộc giới hạn của Hàn Sâm ở đâu.

Mười năm, Y Đông Mộc cảm thấy mình đã đuổi kịp Hàn Sâm, thậm chí đã vượt qua hắn. Thế nhưng hôm nay sau khi đánh một trận mới nhận ra, Hàn Sâm vẫn sâu không lường được như đại dương mênh mông như cũ.

Đang lúc hai người chiến đấu, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên từ bên ngoài, khiến phòng thi đấu chấn động một thoáng. Sau đó lại có tiếng nổ mạnh truyền đến liên tục không ngừng, như thể nhiều nơi trong khách sạn đang bị nổ bom liên hoàn.

Hết chương 1512.

Chương 1513. Trận chiến Vantis

Shafi không tìm thấy Hàn Sâm ở trong đại sảnh, nàng cũng lười tìm tiếp, đứng cùng với Tina ở ngay cửa lớn của khách sạn, dùng máy liên lạc truyền đạt mệnh lệnh.

Xung quanh tinh cầu Vantis đều phát nổ khiến cả tinh cầu đều rơi vào cảnh khủng hoảng, rất nhiều nhân loại đang đi nghỉ mát đều lao về phía bãi đậu phi thuyền, muốn điều khiển phi thuyền rời đi.

Bởi vì tinh cầu Vantis là sản nghiệp tư nhân, không hề có bộ phận an ninh nào của Liên Minh đóng quân, nhưng các thành viên bộ phận bảo vệ của Triệu gia đã xuất động tìm kiếm nguyên nhân gây phát nổ, đồng thời tiến hành sơ tán dòng người.

Khách sạn chỗ mấy người Hàn Sâm đang ở cũng xảy ra phát nổ, tất cả mọi người đều chạy ra hướng bên ngoài khách sạn, mấy người Hàn Sâm cũng đi ra từ trong khách sạn, muốn xem thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Shafi và Tina liếc mắt một cái thì đã thấy được mấy người Hàn Sâm đi ra từ trong khách sạn, Shafi nhìn chăm chú chuẩn bị động thủ với Hàn Sâm.

Nhưng Tina lại đưa tay giữ nàng lại: “Dì Shafi, Hàn Sâm giao cho ta, những người khác thì ngươi giải quyết đi.”

Shafi muốn nói thêm gì đó, nhưng Tina đã xông về phía Hàn Sâm, đồng thời triệu hồi ra một thanh đại kiếm, nàng cao khoảng một mét sáu, xem như vô cùng xinh xắn nhanh nhẹn, nhưng thanh đại kiếm này lại dài hơn nhiều so với chiều cao của nàng, được nàng mang theo hoàn toàn chẳng phù hợp với tỉ lệ gì cả, nhìn có vẻ vô cùng buồn cười.

“Tinh cầu Vantis cấm sử dụng vũ khí, xin lập tức thu hồi vũ khí….” Phi hành khí trí năng không người lái phụ trách tuần tra an toàn trên bầu trời lập tức bay về phía Tina, đồng thời chùm tia sáng và vũ khí cũng nhắm thẳng vào nàng.

Đại kiếm Cương Thiết trong tay Tina liên tục vung lên, loại đại kiếm này ở trong tay nàng có vẻ nhẹ như không có gì, từng luồng kiếm quang của Cương Thiết bắn ra bốn phía, lập tức toàn bộ phi hành khí không người lái đều bị chém thành hai nửa, nổ tung ở trong ở không trung.

Mà Tina cũng cũng không thèm nhìn về phía phi hành khí đang nổ mạnh đó, tiếp tục xông về phía Hàn Sâm.

Mấy người Hàn Sâm cũng đã nhìn thấy Tina, Triệu Danh Trạch lập tức tức giận: “Ngươi là ai mà dám làm loạn ở tinh cầu Vantis, không biết đây là sản nghiệp của nhà họ Triệu gen Thiên Sứ bọn ta sao?”

Tina lại không thèm đáp lại, đại kiếm Cương Thiết trong tay đã chém về phía Hàn Sâm.

Triệu Danh Trạch tức giận, triệu hồi ra hạch gen Nộ Phong Thương của bản thân, nghênh đón về phía Tina.

Nộ Phong Thương giáp mặt với đại kiếm Cương Thiết thì trực tiếp bị chém gãy, hơn nữa đại kiếm Cương Thiết vẫn không dừng lại mà tiếp tục chém về phía thân thể Triệu Danh Trạch với tốc độ cực nhanh, sắp chém Triệu Danh Trạch thành hai nửa.

Triệu Danh Trạch sửng sốt, máu tươi trong miệng trào ra dữ dội, đến cả cơ hội để né tránh cũng không có, cả người sắp bị chém làm đôi.

Bóng dáng của Y Đông Mộc lóe lên, đến bên người Triệu Danh Trạch, kéo cơ thể của Triệu Danh Trạch nhanh chóng lùi về sau, để Triệu Danh Trạch tránh được họa sát thân.

Đám bạn học cũ của trường quân đội Hắc Ưng đều biến sách, dù gì Triệu Danh Trạch cũng là một Bán Thần, vậy mà hạch gen của hắn lại bị phá hủy trong nháy mắt.

Thoạt nhìn thì dường như cô gái nhỏ cũng chỉ mới mười lăm sáu tuổi, nhưng lại có được sức mạnh như vậy, thật sự khiến người khác cảm thấy kinh sợ.

Y Đông Mộc hừ lạnh một tiếng, triệu hồi ra hạch gen dao găm của hắn, chuẩn bị đâm về hướng Tina, nhưng phát hiện trước mặt mình lại xuất hiện thêm một nữ nhân.

“Tiểu thư, nhanh giết Hàn Sâm đi.” Shafi cản Y Đông Mộc lại, nói với Tina.

“Được.” Tina đã xông đến trước mặt Hàn Sâm, đại kiếm Cương Thiết chém thẳng xuống.

Ánh mắt của Hàn Sâm sáng quắc nhìn chằm chằm Tina, từ lúc bắt đầu thì hắn đã vận chuyển Động Huyền Khí Tràng tới cực hạn, nhưng lại không cảm ứng được khí tức sinh mệnh trên người Tina, điều ấy khiến hắn không nhịn được âm thầm nhíu mày.

Tuy nhiên chỉ cần nhìn thanh đại kiếm Cương Thiết này thì đã có thể xác định, chắc hẳn Tina một cường giả cấp Bán Thần, còn đại kiếm đó chính là hạch gen.

“Anh hai, để ta lên.” Hàn Nghiên vừa nói, vừa triệu hồi ra một thanh đao nhìn có vẻ rất kỳ lạ của nàng, thanh đao đó lớn hơn dao găm một chút, lưỡi đao mỏng như cánh ve, giống như có thể nhìn thấy một mặt khác thông qua thân đao.

Hàn Sâm biết đó là hạch gen do Hàn Nghiên ngưng tụ ra, là hạch gen do “Phi Thiên Kinh” ngưng tụ thành, tên là Xá Đế Đao, sở hữu sức mạnh nhân quả vô cùng đáng sợ.

Xá Đế Đao cũng từng lọt vào bảng hạch gen Thanh Đồng và bảng hạch gen Bạch Ngân, sau khi kiểm tra trực tiếp thì lọt vào top năm, không thua gì Lục Đạo Kiếm của Lục Đạo, mặc dù không lấy được vị trí đầu, nhưng cũng đã vô cùng đáng sợ.

Hàn Nghiên dựa vào “Phi Thiên Kinh” và Xá Đế Đao mà có thể vượt cấp giết chết dị sinh vật ở Tí Hộ Sở Thần thứ tư, chỉ cần một đòn vận mệnh chắc chắn trúng kia, gần như không có dị sinh vật cùng cấp nào có thể ngăn cản.

Bình Luận (0)
Comment