Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 117 - Chương 1598. Chúng Ta Sẽ Còn Gặp Lại

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Kengl

Lâm Phong bị huyết cốt khống chế giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bão cát, trái lại càng thêm hung hãn, xuất quỷ nhập thần ở bên trong bão cát, không ngừng đột nhiên bước ra từ bên trong bão cát tấn công vào chỗ hiểm của Hàn Sâm.

Hàn Sâm vừa chặn lại một kiếm của Lâm Phong, tuy nhiên lại phát hiện không biết từ lúc nào mà trong tay trái của Lâm Phong lại có thêm một thanh kiếm khác nữa, thanh kiếm đó lập tức đâm lên trên vai của Hàn Sâm, máu tươi bỗng nhiên chảy ra ròng ròng.

Hàn Sâm phản lại một kiếm, nhưng cuối cùng cũng không thể nào chém xuống được, Lâm Phong cũng đã biến mất ở bên trong bão cát.

Lâm Phong sử dụng một lúc cả hai kiếm lại càng thêm dũng mãnh, hơn nữa dưới sự bao phủ của bão cát hắn lần lượt đánh úp Hàn Sâm, Hàn Sâm chỉ có thể phòng ngự mà không thể nào đánh trả được nên khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sơ hở, không bao lâu sau đã có càng nhiều vết thương trên người, máu tươi không ngừng chảy xuống.

“Giết ta đi!” Hai mắt Lâm Phong đỏ ngầu như máu, âm thành khàn khàn hô lên.

Nhưng mà làm sao Hàn Sâm có thể ra tay với hắn được chứ, hắn vừa ngăn cản thanh kiếm của Lâm Phong vừa nói: “Nghĩ thêm cách, nhất định sẽ có cách mà, ta không thể để cho ngươi chết một cách vô ích như vậy được.”

Mặc dù lời nói là như vậy, nhưng mà Hàn Sâm thật sự không có cách nào cả, giết cũng không giết được, mà trốn cũng không nhanh bằng

Lâm Phong di chuyển ở trong bão cát, dường như đã không còn con đường thứ hai có thể đi, chỉ trừ khi Lâm Phong bị giết chết.

Vết thương của Hàn Sâm càng ngày càng nhiều, máu tươi đã nhuộm khắp cơ thể hắn thành một người máu rồi, có thể cảm nhận được rất rõ sức mạnh của hắn đang suy yếu dần, mất quá nhiều máu khiến cho thân hình của Hàn Sâm xuất hiện dấu hiệu đã chuẩn bị không còn chống đỡ được nữa.

Yêu Cơ Huyết Cốt nhìn thấy Lâm Phong và Hàn Sâm tự chém giết lẫn nhau ở trong bão cát thì cười quái dị nói: “Lúc đầu còn cho là cái tên Hàn Sâm kia không chạm phải hình nộm huyết cốt thì muốn giết hắn còn cần phải tốn thêm chút công sức, nhưng bây giờ nhìn lại thì việc đó đã không còn cần thiết nữa rồi, nhân loại đúng thật là một sinh vật kỳ lạ, vậy mà có thể vì người khác mà trơ mắt nhìn chính mình bị giết chết. Thật sự không thể nào hiểu nổi, nhưng mà ta lại rất thích cảm giác như vậy.”

“Nhân loại vốn dĩ là sinh vật vô cùng ngu xuẩn, thường xuyên muốn làm những chuyện không có một chút ý nghĩa nào.” Thanh Nhã thản nhiên nói.

Yêu Cơ Huyết Cốt đang muốn nói điều gì đó nhưng lại thấy thanh kiếm ở trong tay của Lâm Phong thế mà đã đâm xuyên qua trái tim của Hàn Sâm, Hàn Sâm đã ngã xuống mặt đất.

“Thanh Nhã đại nhân, đã giải quyết xong.” Yêu Cơ Huyết Cốt hưng phấn nói với Thanh Nhã.

“Vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nhân loại kia không đơn giản đâu.” Thanh Nhã nhìn Hàn Sâm đã ngã ở trên mặt đất không còn sức sống nữa mà nói.

“Thanh Nhã đại nhân xin hãy yên tâm, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.” Yêu Cơ Huyết Cốt cũng vô cùng tự tin, nàng đi về phía Hàn Sâm và Lâm Phong.

Lâm Phong đang đứng ở trong bão cát, chỉ thấy bão cát ở bốn phía đột nhiên biến mất, sau đó nhìn thấy hai người một nam một nữ đi tới.

Chính xác mà nói thì có lẽ phải là ba người, nửa người dưới của người phụ nữ kia giống như một con rết, còn đang túm lấy một người không thể nào cử động được, thân thể người đó giống như đã hoàn toàn tê dại, mặc dù tỉnh táo, tuy nhiên ngay cả đôi môi và ánh mắt cũng vô cùng khó khăn để di chuyển, chính là Kinh Cực Vụ.

“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Lâm Phong mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm vào Thanh Nhã kêu lên, đương nhiên hắn cũng đã nhìn ra, Thanh Nhã mới là chủ nhân.

Yêu Cơ Huyết Cốt cũng đang ha ha cười một cách quái dị, Lâm Phong đã hoàn toàn không còn kiểm soát được chính mình nữa, lại giơ thanh kiếm ở trong tay lên đâm mấy nhát lên trên người Hàn Sâm đã bị cắt đứt mạng sống, làm cho hắn vừa đau lòng vừa phẫn nộ.

“Thanh Nhã đại nhân, ngươi cũng đã thấy rồi đấy, nhân loại kia hoàn toàn đã chết rồi.” Yêu Cơ Huyết Cốt vừa nói xong thì lại ném Kinh Cực Vụ đã bị tê liệt lên trên mặt đất, móng vuốt giống như những lưỡi dao đâm về phía bên trên cơ thể của hắn: “Người này cũng đã không còn tác dụng nữa rồi.”

Móng vuốt của Yêu Cơ Huyết Cốt còn chưa đâm lên trên người của Kinh Cực Vụ thì đột nhiên lại nhìn thấy không gian vặn vẹo, dường như có một ánh sáng sắc bén lóe lên, những móng vuốt đâm về phía Kinh Cực Vụ đã bị chặt đứt, mà móng vuốt ở phía dưới Kinh Cực Vụ bị một cái tay kéo lên.

“Ngươi vẫn chưa chết?” Yêu Cơ Huyết Cốt trợn to đôi mắt nhìn người đang đỡ Kinh Cực Vụ, rõ ràng chính là Hàn Sâm đã chết lăn ở trên mặt đất.

Hết chương 1597.

Chương 1598. Chúng ta sẽ còn gặp lại

“Các ngươi đều đã đến đây rồi, ta cũng không cần chết nữa.“Hàn Sâm thản nhiên cười nói, một tay cầm dao cắt đứt, đồng thời dùng Động Huyền Khí Tràng kiểm tra thân thể Kinh Cực Vụ một chút, phát hiện hình như hắn đã bị trúng độc, may mắn tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Yêu Cơ Huyết Cốt lập tức ý thức được mình bị đùa giỡn, hơn nữa còn bị đùa giỡn trước mặt Thanh Nhã đại nhân, nhất thời tức giận thét lên: “Giết hắn, giết hắn cho ta.”

Nhưng Yêu Cơ Huyết Cốt thét lên vài tiếng, lại phát hiện Lâm Phong bị Khôi Lỗi Huyết Cốt khống hề không thể xông lên tấn công Hàn Sâm.

Huyết cốt đang trói buộc Lâm Phong không thể động đậy được, dường như nó muốn khống chế thân thể Lâm Phong tiến lên, nhưng Lâm Phong vẫn dậm chân tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Những tia sáng màu vàng phát ra từ trên người hắn, khiến Lâm Phong tựa như Kim Thân Phật Đà.

Bùm!

Thân thể Lâm Phong trực tiếp nổ tung ra, ánh sáng màu vàng còn khủng bố hơn cả bom hạt nhân, hóa thành một vầng mặt trời màu vàng khiến huyết cốt kia thiêu đứt vài đoạn.

Huyết cốt bị tàn phá trở lại bên cạnh Yêu Cơ Huyết Cốt, xương cốt gãy vài đoạn khiến Yêu Cơ Huyết Cốt phun ra một ngụm máu tươi.

Khôi Lỗi Huyết Cốt chính là hạch gen bản mệnh của nàng, hạch gen bị tổn thương cũng khiến nàng bị thương tích một chút.

Sau khi kim quang như mặt trời tan dân, Lâm Phong đi ra từ trong đó, thoạt nhìn vô cùng tiêu sái, không hề bị thương chút nào.

“Không thể… làm sao như vậy được… Yêu Cơ Huyết Cốt không thể tin được, hạch gen siêu cấp của mình lại không có khả năng khống chế một nhân loại chỉ có hạch gen Bảo Thạch, hơn nữa chính hạch gen của bản thân còn bị hư tổn.

Tuy rằng Khôi Lỗi Huyết Cốt chỉ bị thương nhẹ, nhưng cũng đủ khiến Yêu Cơ Huyết Cốt khó lòng chấp nhận.

“Đáng tiếc Phật Thể Vô Lượng của ta chỉ là cấp Bảo Thạch, nói chung cũng khó có thể chống lại hạch gen siêu cấp.” Lâm Phong thản nhiên nói, sắc mặt có chút nhợt nhạt.

“Ta sẽ giết ngươi!” Nhưng một câu nói nhẹ nhàng hời hợt của Lâm Phong lại Yêu Cơ Huyết Cốt bị chọc tức.

Khôi Lỗi Huyết Cốt trực tiếp phụ thể trên người nàng, biến thành Huyết Cốt Khải Giáp bảo vệ cơ thể nàng. Nàng gầm lên một tiếng, cuốn theo gió cát vô biên giống như một con quái long lao thẳng về Lâm Phong.

Cánh bướm sau lưng Hàn Sâm run rẩy, ma văn của Kiến Khát Máu Vương lóe ra ánh sáng kỳ dị, chốc lát đã xé tàn bão cát xông tới cùng với Yêu Cơ Huyết Cốt.

Còn chưa đợi Yêu Cơ Huyết Cốt nhào tới trước mặt Lâm Phong, Cát Liệt Đao đã chém thân thể nàng và áo giáp Huyết Hốt thành hai nửa.

“Săn giết sinh vật Thần siêu cấp Yêu Cơ Huyết Cốt, không đạt được thú hồn, hạch gen bị vỡ, máu thịt không ăn được, có thể thu thập tinh hoa gen sinh mệnh, hấp thu có thể ngẫu nhiên nhận được từ 0 đến 10 điểm Gen Thần siêu cấp.”

Hàn Sâm tiếc nuối liếm môi, tiếc nuối vì không thể đạt được thú hồn.

Nhưng Cát Liệt Đao trong tay Hàn Sâm vẫn không ngừng lại, lại hóa thành thể U Linh Trảm, xuyên qua không gian và thời gian xông thẳng về Thanh Nhã.

“Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, lần sau ngươi đừng hòng may mắn như vậy, ít nhất cũng sẽ không có cơ hội gặp phải kẻ ngu xuẩn như vậy nữa.”Thanh Nhã nhìn Hàn Sâm mỉm cười nói.

Ai”

“Ngươi sẽ không có lần sau nữa đâu.” Hàn Sâm xuyên qua thời không giết chết Thanh Nhã, đao đã cắm thẳng vào cơ thể Thanh Nhã.

Nhưng Thanh Nhã vẫn nở nụ cười, thân hình chậm rãi phai nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Đao của Hàn Sâm giống như chém vào ảo ảnh, trực tiếp xuyên qua, cứ như không chạm vào được gì cả.

“Hắn ta là ai? “Lâm Phong nhìn bóng dáng của Thanh Nhã biến mất rồi hỏi.

“Ta chỉ biết hắn là Thanh Nhã người của Tân Lưu Xã” Hàn Sâm nhìn Kinh Cực Vụ vẫn không thể nhúc nhích, ngượng ngùng nói: “Bọn họ nhắm vào ta, lần này thật sự đã liên lụy đến các ngươi rồi.”

Lâm Phong khẽ lắc đầu, không nói năng gì, đi đến bên cạnh Kinh Cực Vụ, kiểm tra thân thể hắn, nhíu mày càng chặt.

“Hắn bị trúng độc rồi, hy vọng thuốc giải độc của Liên Minh sẽ có tác dụng.”

Bình thường thuốc giải độc của Liên Minh sẽ chuyên trị một loại độc †ố nào đó, nhưng độc tố trong Tí Hộ Sở hơi khác với độc tố của Liên Minh, có thể trị được hay không rất khó nói.

“Để Tiểu Ngân Ngân thử xem, biết đâu sẽ có chút tác dụng.” Hàn Sâm nói xong liền khiêng Kinh Cực Vụ đi về.

Sau khi Yêu Cơ Huyết Cốt bị giết, bão cát cũng dừng lại, Hàn Sâm thu lại tinh hoa gen sinh mệnh của Yêu Cơ Huyết Cốt, trong lòng cũng vô cùng vui mừng.

Mục đích lần này tới đây của hắn chính là tinh hoa gen sinh mệnh, tuy rằng vấp phải một chút khó khăn, nhưng có thể đạt được một khối tinh hoa gen sinh mệnh thì cũng coi như là khởi đầu thuận lợi rồi.

Đám Tiểu Ngân Ngân đều đã đi ra từ hang động, Hàn Sâm đặt Kinh Cực Vụ giống như cương thi trước mặt Tiểu Ngân Ngân, trực tiếp nói: “Tiểu Ngân Ngân, ngươi có thể loại bỏ độc tố trên người hắn không? Nếu như không được, có thể tạm thời giữ lại mạng của hắn cũng được.”

Tiểu Ngân Ngân không nói nhiều, một luồng lôi điện màu bạc bổ thẳng lên người Kinh Cực Vụ, dù cho Kinh Cực Vụ giống như cương thi cũng phải co giật phản ứng lại.

“Khí tức sinh mệnh của hắn đang hồi phục, năng lực lợi hại thật.” Lâm Phong nhìn Kinh Cực Vụ đang chuyển biến tốt, trong lòng mừng rỡ, không khỏi khen Tiểu Ngân Ngân một câu, sau đó lại nhìn Hàn Sâm nói: “Tạm thời A Vụ không còn nguy hiểm nữa, ngươi cũng bị thương rất nặng, để cho nó chữa trị cho ngươi trước đi.”

Thấy Tiểu Ngân Ngân quay ra nhìn mình, Hàn Sâm vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu, tự ta có thể chữa trị được.”

Tuy rằng năng lực trị liệu của Tiểu Ngân Ngân rất mạnh, nhưng cảm giác được nó trị liệu cũng không dễ chịu gì, Hàn Sâm thà bắt chước sức mạnh)của Thánh Tê từ từ hồi phục, dẫu sao thân thể của hắn cũng đủ mạnh, những vết thương này cũng không phải vấn đề lớn.

Lúc Lâm Phong và Hàn Sâm nhận ra trên bộ xương không phải là Kinh Cực Vụ, nhưng những thứ nhặt trên đường lại là thật, vì dụ dỗ Yêu Cơ Huyết Cốt đi ra nên bọn họ mới đánh một trận, Hàn Sâm khống chế phần bị thương của mình, cộng thêm sự phối hợp của Lâm Phong nên cũng không hề thật sự bị thương nặng.

Nhìn qua vị trí kiếm đâm vào giống như là vị trí hiểm, nhưng lại không hề đả thương đến nội tạng cùng xương cốt, chỉ là tổn thương xây xát ngoài da mà thôi.

“AI” Dưới sự trị liệu không ngừng nghỉ của Tiểu Ngân Ngân, rốt cuộc Kinh Cực Vụ đã có thể lên tiếng, tiếng đầu tiên chính là tiếng kêu đau đớn cực kỳ bi thảm, Hàn Sâm và Lâm Phong nghe thấy cũng cảm thấy rùng mình.

Để giúp Kinh Cực Vụ xử lý hoàn toàn độc tố, trị liệu của Tiểu Ngân Ngân vẫn phải tiếp tục, nhưng Kinh Cực Vụ hoàn toàn thanh tỉnh lại không hừ một tiếng nào, chỉ có gương mặt méo méo nhăn lại.

Sau khi độc tố của Kinh Cực Vụ hoàn toàn được loại bỏ, Lâm Phong và Kinh Cực Vụ cùng dẫn Hàn Sâm đến Tí Hộ Sở hiện tại của bọn họ.

Đó là một Tí Hộ Sở nhỏ trong sa mạc, đây chỉ là Tí Hộ Sở cấp nguyên thủy, không biết sau khi bị sinh vật gì đánh mà lại bỏ đi, hiện tại bên trong cũng chỉ có bọn họ ở đây.

Sau khi ở Tí Hộ Sở nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, Hàn Sâm quyết định bắt đầu hành trình săn giết, có tình báo do Kinh Cực Vụ và Lâm Phong cung cấp, Hàn Sâm chọn một sinh vật Thần siêu cấp tên là “Ma Cổ Thú”.

“Nhất định phải nhanh chóng tăng thực lực lên mới được, Tân Lưu Xã đã rục rịch, vẫn nên chủ động tấn công trước, không thể lúc nào cũng ở thế bị động được.“Hàn Sâm hy vọng cha vợ của mình có thể nhanh chóng tra ra chỗ của xã trưởng Tân Lưu Xã, để hắn có thể trực tiếp nhổ bỏ Tân Lưu Xã, miễn trừ tai hoạ về sau.

Hết chương 1598.

Chương 1599. Đàn chuột cát

“Xã trưởng, kế hoạch thất bại, Yêu Cơ Huyết Cốt đã bị giết, đều do thuộc hạ tắc trách.” Trong tổng bộ Tân Lưu Xã, Thanh Nhã đứng một bên cúi đầu nhận tội.

Tân Lưu Xã trưởng thản nhiên nói: “Ta đã biết chuyện của Yêu Cơ Huyết Cốt, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi không cần phải chịu trách nhiệm cho sự ngu xuẩn của nàng ta.”

Dừng một chút, xã trưởng Tân Lưu Xã lại nói với Thanh Nhã: “Ngươi đi một chuyến Vô Gian Thâm Uyên, dẫn vị kia đến chỗ Hàn Sâm, dựa vào thực lực của vị kia, chỉ cần không ngu xuẩn như Yêu Cơ Huyết Cốt thì hẳn là có thể giết chết Hàn Sâm.”

“Vị Vô Gian kia sẽ nguyện dốc sức vì chúng ta sao?” Thanh Nhã nhíu mày hỏi.

“Nó không có sự lựa chọn, ngươi mang theo thứ này, nó thấy tự khắc

sẽ hiểu.” xã trưởng Tân Lưu Xã lấy ra một cái hộp đặt trước mặt Thanh Nhã.

“Rõ.” Thanh Nhã cũng không hỏi trong hộp là cái gì, chỉ cầm lấy hộp rồi rời khỏi phòng họp.

“Xã trưởng, giao việc hệ trọng này cho Thanh Nhã thì liệu có ổn không?” Sau khi Thanh Nhã rời đi, một nam tử Tu La tộc đi vào phòng họp, nhìn về phía Thanh Nhã rời đi nói.

“Ngoại trừ hắn ra,còn ai có năng lực dẫn được vị trong Vô Gian Thâm Uyên kia đến sa mạc Phong Ca chứ?” Xã trưởng Tân Lưu Xã bình tĩnh đáp.

Nam tử Tu La tộc nhíu mày nói: “Ta luôn cảm thấy tên Thanh Nhã này có vấn đề, thần thần bí bí, khiến người ta khó nhìn thấu tâm cơ của hắn.”

“Có vấn đề hay không không quan trọng, chỉ cần hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao phó, vậy là đủ rồi.” Xã trưởng Tân Lưu Xã đứng dậy nói: “Lo xong chuyện của ngươi đi, thời gian không còn nhiều đâu.”

Đám người Hàn Sâm và Lâm Phong xuất phát đi tới ốc đảo sa mạc - nơi ở của Ma Cổ Thú.

Dựa vào thông tin Lâm Phong được biết, Ma Cổ Thú vô cùng man rợ, hơn nữa có được sức mạnh hệ thời gian, được xem như là số một †rong những sinh vật Thần siêu cấp ở sa mạc lớn Phong Ca.

Hàn Sâm nhìn trúng sức mạnh hệ thời gian của nó, lỡ như có thể đạt được thú hồn hoặc hạch gen của nó, tác dụng đều sẽ rất lớn.

“Không ngờ rằng ở sa mạc lại có nhiều dị sinh vật như vậy?” Hàn Sâm mới đi được nửa ngày thì đã nhìn thấy phía trước xuất hiện một dòng sông đen.

Nhìn kỹ thì đó cũng không phải là dòng sông mà là một đàn chuột cát màu đen, không biết có bao nhiêu con, chen chúc lúc nhúc giống như một dòng sông chảy qua sa mạc.

“Chuột cát xem như là dị sinh vật bình thường nhất trong sa mạc lớn Phong Ca, về cơ bản ở khắp sa mạc lớn Phong Ca đều có thể nhìn thấy bóng dáng của chúng, nhưng xuất hiện cả đàn chuột cát như vậy là lần đầu tiên ta nhìn thấy.” Lâm Phong sửng sốt.

Kinh Cực Vụ nhìn đàn chuột cát, suy nghĩ một lát rồi nói: “Trước đây ta đã nhìn thấy một đàn chuột cát xuất hiện, đó là bởi vì chúng phải chạy trốn vì bị kẻ thù đuổi ra khỏi đường hầm ngầm dưới cát, nhưng những con chuột này lại không giống như vậy, dường như chúng đang tìm kiếm thứ gì đó.”

Hàn Sâm dùng Động Huyền Khí Tràng quét qua đám chuột cát kia, thử xem có thể nghe được suy nghĩ trong đầu chúng hay không.

Vốn Hàn Sâm còn tưởng rằng sẽ không thu được thông tin gì, đối với Bán Thần mà nói thì năng lực Động Huyền Khí Tràng này vô tác dụng, trừ khi là ý nghĩ của Bán Thần không ổn định thì hắn mới có thể nghe được một ít.

Ngoài dự liệu của Hàn Sâm, hắn còn thật sự nghe được một ít, ý nghĩ của những con chuột cát này rất chấn động, mãnh liệt đến mức giống như mỗi một con chuột cát đều đang gào thét.

“Trái cây… Trái cây…”

Hàn Sâm nghe được một lúc thì trực tiếp kết thúc năng lực của Động Huyền Khí Tràng, còn tiếp tục nghe nữa thì đầu hắn nổ tung mất, trong đầu đám chuột cát chỉ có vỏn vẹn hai chữ này.

“Trái cây? Là trái cây gì? Chẳng lẽ gần đó có thực vật gen cao cấp đã kết trái?” Hàn Sâm lòng khẽ rung động, lập tức nói với đám người Lâm Phong: “Ta đoán những con chuột cát này có mưu đồ, chúng ta đi theo xem, nói không chừng có thể thu hoạch được gì đó.”

Lâm Phong và Kinh Cực Vụ đều không có ý kiến, nữ đầu bếp Long tộc và Tu Di cũng vô cùng tò mò, mọi người bèn đi theo bầy chuột cát, muốn xem xem rốt cuộc đàn chuột cát này đang bày trò gì.

Đương nhiên tốc độ của đám người Hàn Sâm là nhanh hơn chuột cát

nhiều, bọn họ đi thẳng một lèo, rất nhanh đã đến phía trước đàn chuột cát, nhìn thấy một con chuột cát to không thua con trâu đực, thân thể

nó to không khác gì đá cẩm thạch, chính nó đang cầm đầu bầy chuột

cát.

“Sinh vật Thần siêu cấp!” Tu Di nhìn thấy Chuột Vương kinh ngạc hét lên.

Tất cả mọi người cũng đều giật mình giống như Tu Di, mặc dù số lượng của đàn chuột rất lớn, nhưng phần lớn chúng đều là cấp bình thường, chỉ có một vài con là cấp nguyên thuỷ, ngay cả cấp biến dị cũng rất hiếm, cấp Thần Huyết lại càng không.

Tự dưng hiện tại lại xuất hiện một con Chuột Vương siêu cấp, chuyện này cũng quá bất ngờ rồi.

Mặc dù nói trong một số đàn dị sinh vật cấp thấp cũng có khả năng sinh ra đột biến, xuất hiện một số con cường đại dị thường.

Nhưng loại đột biến này cũng có giới hạn nhất định, loại sinh vật cấp thấp như chuột cát, sau khi đột biến có thể xuất hiện sinh vật biến dị là rất hiếm, có thể xuất hiện sinh vật Thần Huyết đã có thể xem như là một kỳ tích, hiện tại còn xuất hiện một con Chuột Vương siêu cấp khiến đám người Hàn Sâm dự đoán chắc chắn có ẩn khuất gì đó.

Chuột Vương chỉ dẫn theo bầy chuột chạy về phía trước, cũng không hề có địch ý với những sinh vật khác, đám người Hàn Sâm đi theo Chuột Vương, trong lòng càng ngày càng tò mò.

Chắc chắn là tốc độ của Chuột Vương rất nhanh, nhưng nó cũng không tự mình chạy đi, luôn duy trì tốc độ chậm rãi tiến về phía trước, để bầy chuột có thể theo kịp nó, bầy chuột cát tiến theo Chuột Vương cũng không mệt mỏi, vẫn không ngừng bò như điên trên sa mạc.

Đàn chuột chạy đến nửa đêm, đột nhiên Hàn Sâm và mọi người phát hiện phía trước xuất hiện một dòng sông, dòng sông lần này là thật.

Một dòng sông giống như đai ngọc xuất hiện ở phía trước giữa nơi sa mạc mênh mông này, nhìn qua dòng sông kia rất kỳ lạ, bây giờ chính là khoảng thời gian tối nhất trong đêm, ánh trăng cũng mờ mờ ảo ảo, nhưng dòng sông kia lại loé lên ánh sáng, dòng chảy giống như không phải là nước mà là chất huỳnh quang.

Lòng sông chỉ rộng mấy mét, nhưng nước sông lại chảy rất siết, chảy siết như nước sông Hoàng Hà, nhưng chỉ một lát sau, đám người Hàn Sâm đã phát hiện cuối dòng sông lại khô cạn, nước ở đầu sông mà chảy đi rồi thì phía cuối sông cũng không còn chút nước nào để chảy tiếp nữa.

Chuột Vương gừ lên một tiếng, vội vàng đuổi theo nước sông đang chảy giống như là đang chạy theo dòng sông kia.

Đám người Hàn Sâm cũng cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng đuổi theo Chuột Vương.

Chạy được một lúc thì Hàn Sâm lập tức cảm giác có chút gì đó không đúng, nơi dòng sông chảy qua,có rất nhiều cồn cát, vậy mà nước lại có thể tràn qua chỗ cao như vậy, điều này hoàn toàn bất hợp lý, nào có nước gì có chảy tràn lên chỗ cao như vậy được, hơn nữa còn có thể lướt qua cồn cát, cái này cũng quá kỳ lạ.

Nhưng Hàn Sâm đã dùng Động Huyền Khí Tràng quan sát nước sông trong một khoảng thời gian dài, cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường, cảm giác giống như nước sông bình thường vậy.

Đám người chạy theo Chuột Vương mấy tiếng đồng hồ, đột nhiên phát hiện dòng sông huỳnh quang phía trước lập tức biến mất, chờ đến khi

đến nơi mới phát hiện, phía dưới lớp cát đá xuất hiện rất nhiều hố cát,

nước sông huỳnh quang đều chảy xuống hố cát

Những hố cát này chỉ lớn bằng nắm tay, đám người Hàn Sâm khẳng định không chui vào được, chỉ có thể dừng lại ở bên cạnh.

Hết chương 1599.

Chương 1600. Dòng sông huỳnh quang

Chuột Vương ngừng lại ngay bên cạnh hố cát, kêu vài tiếng với đàn chuột phía sau, nhất thời chỉ thấy bầy chuột cát chui vào trong hố cát.

Cũng không biết rốt cuộc hố cát lớn như thế nào, giống như là động không đáy, bao nhiêu chuột cát chui vào như vậy cũng không có chút phản ứng nào.

“Cái hốc bé tí ti như vậy thì ta cũng không thể chui xuống được.” Kinh Cực Vụ nhìn những hố cát to bằng nắm tay kia lắc đầu.

Tu Di lại nói: “Chi bằng chúng ta đào hố cát ra, xem bên trong rốt cuộc có cái gì?”

Kinh Cực Vụ lắc đầu nói: “Nếu như có thể đào ra thì Chuột Vương cũng sẽ không ở lại bên ngoài, hơn nữa đào hố ra thì chúng ta chẳng được lợi ích gì.”

Tu Di ngẫm lại cũng đúng, nếu có thể đào xuống thì làm gì có chuyện Chuột Vương siêu cấp chỉ có thể đứng ở đó mà không đi vào.

Bầy chuột cát vẫn còn đang chui vào hố cát, Lâm Phong nhìn con Chuột Vương rồi nói: “Các ngươi nói xem, liệu có phải con Chuột Vương bởi vì thứ bên trong hố cát nên mới có thể thăng lên siêu cấp hay không?”

Mắt Kinh Cực Vụ sáng lên: “Nếu thật sự là như vậy, vậy thì nó dẫn cả đàn tới đây, e là để cho con cháu của nó cũng có thể tiến hóa, nói cách khác, rất có thể phía dưới có bảo bối có thể làm cho nó tiến hóa.”

“Đúng, chắc chắn là như vậy, chúng ta vẫn nên thử xem có thể đào cái hố này ra hay không” Tu Di lập tức năng nổ.

“Không cần phải rắc rối như vậy, tất cả các ngươi lên lưng của Tiểu Tinh Tinh hết đi.” Hàn Sâm nhảy lên lưng của Tiểu Tinh Tỉnh rồi nói với đám người Tu Di.

Tuy rằng Lâm Phong và Kinh Cực Vụ không biết năng lực của Tiểu Tinh Tinh, nhưng cũng suy đoán Tiểu Tinh Tinh có năng lực đào hố các loại.

Tất cả mọi người đều đã ngồi trên lưng của Tiểu Tinh Tinh, chỉ thấy bên ngoài Tiểu Tinh Tinh phát ra ánh sáng, bao bọc toàn bộ Hàn Sâm cùng với mọi người, sau đó chui vào bên trong hố cát.

Lâm Phong và Kinh Cực Vụ còn tưởng rằng Tiểu Tinh Tinh có năng lực đào hố gì đó, kết quả lại vô cùng kinh ngạc, Tiểu Tinh Tinh lại trực tiếp xuyên qua lớp cát đá, giống như thuật xuyên tường vậy.

“Năng lực vượt qua vật chất?” Lâm Phong có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Tỉnh Tinh nói.

Hàn Sâm khẽ gật đầu, thấy Hàn Sâm xác nhận, Lâm Phong và Kinh Cực Vụ càng thêm giật mình, năng lực này rất hiếm có, nó cũng vô cùng cường đại và phi thường.

‘Từ chuyện Hàn Sâm giết chết Yêu Cơ Huyết Cốt, rồi sức mạnh lôi điện của Tiểu Ngân Ngân có thể giải độc và trị liệu, đến năng lực xuyên vật chất của Tiểu Tinh Tinh, những điều đủ khiến Lâm Phong và Kinh Cực Vụ thầm thán phục.

“Lão Hàn, quả thật ngươi chính là con cưng của Thượng Đế, cái gì tốt đều thuộc về ngươi, ngươi như này thì sau này bọn ta “lăn lộn” thế nào đây?” Kinh Cực Vụ cười nói.

Hàn Sâm cũng cười đáp: “Trong Tí Hộ Sở có rất nhiều thứ tốt, ta chỉ may mắn hơn chút thôi.”

Lâm Phong và Kinh Cực Vụ cười trừ, đây cũng chỉ là “chút may mắn mà thôi”, bọn họ không biết cái gì mới gọi là “một chút may mắn” đây.

Hố cát sâu thăm thẳm, xuyên qua mấy ngàn mét, những hố cát nhỏ kia mới hội tụ lại một chỗ, tạo thành một lối đá ngầm khổng lồ.

Hàn Sâm nhìn thấy nước sông huỳnh quang chảy về phía trước trong lối đá ngầm, đàn chuột cũng theo sau đuổi theo.

Bởi vì Chuột Vương không đi vào theo, chỉ có những con chuột cát bình thường này chạy theo dòng sông, rất nhiều chuột cát bình thường đều đã không theo kịp tốc độ dòng chảy, nhưng vẫn miệt mài bò về phía trước, dù miệng sùi bọt mép tứ chỉ co giật vẫn kiên trì liều mạng bò về phía trước.

Đáng tiếc bọn chúng không thể theo kịp tốc độ dòng chảy, dù đám người Hàn Sâm nhìn thấy càng ngày càng nhiều chuột cát tụt bị lại phía sau, nhưng cũng không để ý đến, bọn họ đẩy nhanh tốc độ đuổi kịp dòng sông kia.

Lối đá ngầm chẳng chịt như màng nhện, mà nơi dòng sông kia chảy qua đều không để lại bất kỳ dấu vết nào, nếu như không phải vẫn đi theo nó thì chắc chắn sẽ bị lạc trong lối đá ngầm.

Đám người Hàn Sâm chạy theo sông ngầm hơn bốn mươi tiếng, trên đường đi nhìn thấy càng ngày càng nhiều chuột cát tụt lại phía sau, chưa tới một phần trăm có thể đuổi kịp dòng chảy.

Nhưng cho dù là một phần trăm thì số lượng vẫn rất kinh khủng, ít nhất cũng có hơn vạn, trong đó đã số đều là chuột cát cấp biến dị, chỉ có một ít là cấp nguyên thủy.

Có thể đi theo đến bây giờ, chúng nó cũng có chút kiệt sức, rất nhiều chuột cát cấp nguyên thủy cũng sắp chạy không nổi, miệng phun ra toàn bọt trắng.

Đúng lúc này, dòng sông phía trước đột nhiên ngừng chảy, Hàn Sâm cùng đồng bọn cùng dừng bước, cũng không vội vàng đuổi theo.

Lối đá phía trước mở rộng ra tạo thành một không gian ngầm khổng lồ, sông huỳnh quang đều chảy vào trong nham động, hình thành một hồ nước ngầm, dừng ở đó không chảy nữa.

Đám người Hàn Sâm đi theo đàn chuột cát đi tới bên hồ nước, lập tức nhìn thấy ở trung tâm hồ nước có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một cái cây, trên cây kết Quả Thực giống như quả lê.

“Quả nhiên là có thứ tốt, không uổng công chúng ta tới tận đây.” Tu Di mừng rỡ muốn phi thân vượt qua hồ nước để đi tới đảo.

Hàn Sâm kéo Tu Di lại, lắc đầu nói: “Quan sát trước đã, nếu thật sự là bảo bối thì không dễ gì để người khác lấy đi.”

Chốc lát, những con chuột cát kia cũng đã lao xuống hồ nước, tranh nhau bơi về phía đảo giữa hồ, nhìn qua giống như muốn đi ăn những quả kia.

Đàn chuột cát nhảy xuống hồ cũng không xảy ra chuyện gì, mãi đến khi chúng bơi được một nửa đường thì lại đột nhiên giống như bị thứ gì đó dưới nước kéo lại, từng con chuột cát bị chìm xuống, trong nháy mắt đã biến mất ở trong hồ huỳnh quang.

Sắc mặt Hàn Sâm và mọi người đều bất ngờ không hiểu chuyện gì xảy ra, bởi vì bọn họ ở trên bờ nhìn một hồi lâu cũng không phát hiện ra rốt cuộc là có cái gì kéo chuột cát xuống.

Tuy rằng nước hồ huỳnh quang sáng, nhưng cũng không trong vắt, bởi vì sáng, cho nên trái lại lại còn khó có thể nhìn thấy bên trong có cái gì.

Từng con chuột cát chìm tõm xuống, giống như bị thủy quái kéo xuống vậy.

Nhưng bầy chuột cũng không ngừng lại, vẫn không màng sống chết quyết tâm bơi về hòn đảo giữa hồ hệt như cũ, có rất nhiều chuột cát bị kéo xuống, nhưng cũng có một vài con may mắn chậm rãi tới gần đảo giữa hồ.

“Không phải tất cả chuột cát đều bị nhấn chìm, cũng không hồ nước có vấn đề, mà là dưới hồ có một thứ gì đó.” Kinh Cực Vụ nhìn hồ nước suy đoán.

“Chúng ta bay qua hồ chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Tu Di nói.

“Có thể thử, nhưng mọi người phải chú ý an toàn.” Hàn Sâm khế gật đầu.

Mọi người thấy đã có chuột cát sắp bơi lên đảo giữa hồ, thế là không do dự đồng loạt bay lên, đều cố gắng bay ở vị trí cao.

Lúc đầu không có cảm giác gì, nhưng vừa bay được một nửa đường, Hàn Sâm đột nhiên cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang kéo hắn xuống dưới hồ.

Nhưng khi Hàn Sâm nhìn xuống thì chẳng thấy cái gì cả, phía dưới hắn là một vùng trống rỗng.

Tùm! Tùm!

Hàn Sâm triệu hồi hạch gen Thần và thú hồn Kiến Khát Máu Vương ra, mạnh mẽ ngăn cản thế rơi xuống, nhưng lại thấy Long Nữ, Tu Di, Lâm

Phong và Kinh Cực Vụ đều đã rớt xuống hồ, hơn nữa còn đang nhanh

chóng chìm xuống.

Hết chương 1600.

Chương 1601. Cô bé Lọ Lem

“Tiểu Tinh Tinh, đến giúp ta.” Hàn Sâm thấy Tiểu Ngân Ngân và Bảo Nhi ngồi trên lưng Tiểu Tinh Tinh bình yên vô sự không xảy ra chuyện gì, dường như Tiểu Tinh Tinh không bị ảnh hưởng bởi lực hút kia, hắn lập tức kêu to nhờ Tiểu Tinh Tinh đến hỗ trợ, đồng thời thu hồi sức mạnh, không đối kháng với lực hút kia nữa, thuận thế rơi xuống.

Tùm!

Hàn Sâm lao đầu xuống dưới hồ nước, chỉ cảm giác nước hồ huỳnh quang không hề lạnh, trái lại còn giống như suối nước nóng, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu thoải mái.

Nhưng lực hút cường đại kia lại khiến Hàn Sâm không có thời gian để cảm nhận cảm giác được ngâm mình trong suối nước nóng.

Sức mạnh toàn thân lại một lần nữa được khởi động để đối kháng với lực hút khủng bố kia, đồng thời tóm lấy Tu Di ở gần đó, dùng sức tung hắn lên không trung.

Tiểu Tinh Tinh xoay người trên không trung, dùng đuôi bắt lấy Tu Di, đỡ hắn lên lưng.

Hàn Sâm giống như giao long lặn xuống nước, bơi đến bên cạnh Lâm Phong và Cực Kinh Vụ đang chìm xuống, một tay ném bọn họ ra khỏi mặt nước.

Tiểu Tinh Tinh phối hợp nhanh chóng bay tới, đỡ được cả hai bọn họ.

Cuối cùng tìm được Long Nữ, sau khi đẩy nàng ra khỏi mặt nước, Hàn Sâm cũng chuẩn bị bay ra ngoài, nhưng lại cảm giác ở chân mình có thứ gì đó đang cuốn lấy, một lực kéo kịch liệt kéo hắn xuống phía dưới.

Hàn Sâm sử dụng sức mạnh của hạch gen Thần và thú hồn Kiến Khát Máu Vương, không ngờ lại không thể ngăn cản được lực kéo, lập tức bị kéo vào trong hồ.

“Cái cmn nó, thật sự có cái gì đó!” Hàn Sâm thầm kinh ngạc, hạch gen Thần phối hợp với ma văn của Kiến Khát Máu Vương, cộng thêm tố chất thân thể của Hàn Sâm, sức mạnh hiện tại của Hàn Sâm tuyệt đối không thua kém sinh vật Thần siêu cấp, thậm chí còn có thể mạnh hơn một chút.

Sức mạnh như vậy lại không phải là đối thủ của lực lượng dưới nước, lực lượng kia kéo Hàn Sâm không ngừng chìm xuống.

Hàn Sâm liều mạng đối kháng với lực lượng kia, nhưng không mấy tác dụng, Hàn Sâm muốn nhìn xuống dưới xem xem rốt cuộc là vật gì đang kéo hắn.

Nhưng phía dưới chỉ óng a óng ánh, Hàn Sâm chẳng nhìn thấy cái gì cả.

Dù rằng Hàn Sâm cảm giác có thứ gì đó quấn lấy chân hắn, hắn cũng bất chấp tất cả, trực tiếp triệu hồi Cát Liệt Đao, một đao chém về phía chân mình.

Nhưng chém vài cái chả trúng cái gì, lực lượng kia vẫn quấn chặt lấy chân hắn, không có bất kỳ dấu hiệu buông lỏng.

Hàn Sâm kinh ngạc không tin được chuyện trước mắt, ngay cả sinh vật Thần siêu cấp mà Cát Liệt Đao cũng có thế dễ dàng chém chết, nếu thật sự có thứ gì đó cuốn lấy chân hắn, hẳn là đã bị chặt đứt rồi mới đúng.

Nhưng hiện tại hắn chả chém trúng cái gì, cảm giác chân bị quấn vẫn như cũ, điều này khiến hắn có chút rối não.

Hiện tại Hàn Sâm cũng không còn nhiều thời gian để suy nghĩ, lực hút kia càng ngày càng mãnh liệt, điên cuồng kéo hắn xuống phía dưới, Hàn Sâm cũng đã bị kéo xuống sâu trăm mét.

Hàn Sâm rốt cuộc không biết phía dưới có cái gì, nói không chừng phía dưới chính là một cái miệng quái máu me be bét đang chờ hắn, một giây sau sẽ nhai hắn thành mớ thịt vụn.

Cho nên Hàn Sâm không do dự nữa, trực tiếp biến thân thành trạng thái Đế Linh siêu cấp.

Hàn Sâm còn chưa tiến hành động tác tiếp theo thì đã cảm nhận được chân nhẹ bãng, lực lượng kia đã biến mất, hoàn toàn không cảm nhận được lực kéo kia.

Hàn Sâm cũng không suy nghĩ vì sao lực lượng kia đột nhiên biến mất, dùng hết khí lực xông lên trên, bởi vì không có lực kéo ngăn cản, Hàn Sâm thuận lợi lao ra khỏi mặt hồ.

Chỉ là lúc lao ra khỏi mặt hồ, Hàn Sâm đã giải trừ trạng thái Đế Linh siêu cấp không để cho đám người Tu Di nhìn thấy.

Thấy Hàn Sâm từ trong hồ lao ra, Tiểu Tinh Tinh hoan hô một tiếng rồi lập tức vọt tới, đỡ Hàn Sâm lên lưng.

“Ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao bây giờ mới thoát ra, ở dưới đó phát hiện được gì không?” Nữ đầu bếp Long tộc tò mò hỏi Hàn Sâm.

Hàn Sâm có thể cứu bọn họ lên, đương nhiên cũng có thể đưa bản thân lên, cho nên bọn họ không nghĩ đến trường hợp khác, chỉ cho rằng Hàn Sâm ở phía dưới có phát hiện gì.

Hàn Sâm cười khổ nói: “Chả có phát hiện gì, vừa rồi sau khi ta đẩy ngươi lên, đột nhiên có thứ gì đó quấn lấy chân ta, sức mạnh của ta cũng không ngăn cản được nên bị kéo xuống chìm, vất vả lắm mới thoát ra được.”

Mọi người nghe Hàn Sâm nói như vậy, không tự chủ được đều nhìn xuống chân hắn, vừa nhìn, tất cả mọi người lập tức ngây ra, ánh mắt đều trở nên kì quái.

“Lão Hàn, không ngờ ngươi còn có sở thích như vậy?” Kinh Cực Vụ nói với vẻ mặt cổ quái.

“Ngươi nói cái gì vậy?” Hàn Sâm ngẩn người ra, sau đó cúi xuống nhìn chân mình, vừa thấy hắn cũng đơ ra.

Không biết từ lúc nào, trên chân hắn có thêm một đôi giày, Hàn Sâm có thể khẳng định, đó tuyệt đối không phải là giày của hắn.

Trước khi tới sa mạc lớn Phong Ca, Hàn Sâm đã trực tiếp mặc vào áo giáp thú hồn, căn bản không có mang giày, hơn nữa hiện tại hắn còn đang mang áo giáp, phía trên có giày chiến liền thân, làm sao có thể còn có thể mang thêm giày chứ?

Nhưng bây giờ thật sự có một đôi giày trên chân trái của hắn, hơn nữa đó còn là giày cao gót của phụ nữ.

Đôi giày rất đẹp, không hề thua kém những thương hiệu nổi tiếng trong Liên Minh, thậm chí còn hơn một bậc, đi trên chân của Hàn Sâm, cũng khiến đôi chân to của Hàn Sâm trở nên thanh tú một chút.

Càng lạ hơn là đôi giày hoàn toàn là dùng thủy tinh chế thành, chính là một chiếc giày cao gót thuỷ tinh.

“Các ngươi phải tin ta, đây không phải giày của ta, ta cũng không phải Lọ Lem, ta đi thứ này làm gì?” Hàn Sâm vừa giải thích vừa nhấc chân lên, muốn cởi giày ra.

Nhưng chiếc giày thủy tinh kia lại giống như “bám rễ” ở trên chân hắn, dù Hàn Sâm ra sức kéo, chiếc giày chả nhúc nhích gì, căn bản là không tháo xuống được.

“Ngươi còn nói đây không phải là giày của ngươi sao? Không phải giày của ngươi sao lại vừa như in thế này? Nàng Lọ Lem ơi, ngươi đừng giả vờ nữa, hãy trở về với hoàng tử và kết hôn đi.” Kinh Cực Vụ trêu ghẹo.

“Lọ Lem cái đầu nhà ngươi, ta muốn làm hoàng tử.” Hàn Sâm rút Cát Liệt Đâo ra, chém một nhát vào giày thủy tinh.

Chỉ nghe một tiếng choang, Cát Liệt Đao bị bắn lên, mà trên đôi giày cao gót thủy tinh kia ngay cả một vết xước cũng không có.

Lúc này tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Lâm Phong và Kinh Cực Vụ đều đã thấy Hàn Sâm dùng Cát Liệt Đao chém chết Yêu Cơ Huyết Cốt, đây chính là binh khí đáng sợ ngay cả sinh vật Thần siêu cấp cũng có thể xử lý.

Chỉ là chém một đôi giày, ngay cả vết xước cũng không có, cái này có chút đáng sợ, hiện tại đám người Lâm Phong đều lo lắng.

“Ngươi có cảm giác trên người có chỗ nào không ổn không?” Lâm Phong nhìn chằm chằm giày thủy tinh hỏi.

“Hiện tại cả người ta đều không đâu vào đâu.” Hàn Sâm buồn bực nói, chứ hắn không hề cảm thấy không ổn chỗ nào, chỉ muốn kêu oan mà thôi.

Chân đi giày thuỷ tinh cao gót cũng không khiến hắn có cảm giác lấn cấn khó chịu, giống như không mang giày vậy, thế nên trước đó hắn mới không phát hiện ra.

Hàn Sâm nghĩ tới cái gì đó, trong lòng bất giác hồi hộp, sắc mặt trở lên khó coi: “Vừa rồi lúc ở dưới nước, không phải là đôi giày thủy tinh này kéo ta xuống chứ.”

Hết chương 1601.

Chương 1602. Ba trái Quả Thực

Hàn Sâm cố gắng đến mấy cũng không thể cởi giày thủy tinh ra, đôi giày kia giống như mọc rễ trên chân hắn vậy, cố thế nào cũng không được.

Trong khoảng thời gian này, đã có một con chuột cát thành công vượt qua hồ huỳnh quang, bò được lên đảo giữa hồ.

Hòn đảo kia không lớn chỉ khoảng hai trăm mét vuông, giống như là một cái thiên thạch hình bánh bao rơi xuống hồ, trên đảo mọc lẻ loi một gốc cây.

Cây cũng không quá cao, không khác mấy cây lê bình thường, cũng chỉ cao mấy mét, nhưng không giống mấy cây lê sai trïu quả thật, cũng không biết đã bị ai hái đi mất, hay là chỉ có nhiêu đây, trên cây chỉ có đúng ba quả lê.

Một quả màu xanh, một quả màu đỏ và một quả màu vàng.

Ba quả lê, mỗi quả một màu cùng kết trái trên một cây, vừa nhìn đã thấy sự khác biệt rõ rệt, thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Nếu quả lê màu xanh chưa chín, vậy quả lê màu đỏ và vàng, quả nào mới là quả chín?

“Chúng ta lên đảo trước rồi nói sau.” Hàn Sâm thấy đôi giày thủy tinh tạm thời không tháo ra được, bèn kêu Tiểu Tinh Tinh bay đến đảo giữa hồ.

Hắn không bối rối lắm, nếu biến thân thành Đế Linh siêu cấp thì sẽ ảnh hướng đến chiếc giày này, căn bản không gấp gáp, vậy cứ từ từ rồi giải quyết cái giày cũng được.

Cùng lắm thì chặt chân, dựa vào thể chất của Hàn Sâm và năng lực trị liệu của Tiểu Ngân Ngân, rất nhanh có thể tái sinh chân hắn.

Khi Tiểu Tinh Tinh bay đến đảo thì đã chậm một bước, con chuột cát may mắn lên đảo giữa hồ trước, đã leo lên cây ăn quả, cắn quả màu vàng một miếng.

Quả lê không lớn lắm chỉ to bằng nắm tay, một miếng của chuột cát bằng luôn nửa quả lê, chỉ thấy phần còn lại của quả lê tươm nước ra, †oả vị thơm ngọt khắp không gian.

Chuột cát cắn được một miếng còn thòm thèm thêm miếng nữa, nhưng đột nhiên thân thể nó cứng đờ, giống như hoá đá, từ trên cành cây rơi xuống.

Đám người Hàn Sâm hạ xuống đảo giữa hồ vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy chuột cát bèn không dám đi lên nữa.

Chuột cát rơi xuống đất, thân thể lộ ra một tia vàng, lông màu xám đen, lúc này giống như nhuộm màu, lập tức biến thành màu vàng kim.

Nếu như chưa chứng kiến những cảnh tượng vừa rồi thì còn tưởng là một bức tượng điêu khắc bằng vàng.

Theo ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ thân thể chuột cát, màu vàng cũng càng thêm tinh thuần, ngược lại, khí tức sinh mệnh bên trong thân thể chuột cát càng ngày càng yếu.

Chỉ chốc lát sau, chuột cát không còn cơ hội sống sót, ánh sáng rực rỡ cũng chấm dứt, triệt để trở thành một tác phẩm điêu khắc.

Đám người Hàn Sâm đờ đãn nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai nấy đều ngẩn ra, Tu Di hào hứng với Quả Thực nhất cũng không dám hành động ho he gì.

“Xem ra Quả Thực kia không phải cứ ăn là có lợi, có lẽ lúc trước Chuột Vương là ăn một quả có lợi cho thân thể nên mới có thể biến thành dáng vẻ kia, con chuột cát này không may mắn như vậy, dường như nó đã đưa ra sự lựa chọn sai lầm.” Tu Di nhìn hai quả lê còn lại nói.

“Các ngươi ai có thể phân biệt ra hai quả còn lại quả nào tốt quả nào hại không?” Lâm Phong hỏi mọi người.

“Long Nữ, ngươi đối với mấy thứ này hiểu rõ nhất, có thể nhìn ra không?” hỏi nữ đầu bếp Long tộc, Hàn sâm nhìn không ra sự khác biệt giữa ba quả thật này.

Ba quả thật đều có sức sống bừng bừng, không hề có điểm khác thường, Hàn Sâm không phát hiện ra điểm tốt xấu.

Nữ đầu bếp Long tộc khẽ lắc đầu: “Chưa từng thấy qua loại quả này, hơn nữa theo quan sát của ta, hẳn là ba quả này đều không có vấn đề gì, nhưng không biết vì cái gì, chuột cát ăn nó lại có biến hóa như vậy.

Ngay cả nữ đầu bếp Long tộc kinh nghiệm phong phú cũng không phân biệt được thì Lâm Phong và Kinh Cực Vụ cũng phải bó tay.

Bảo vật ở ngay trước mắt, đám người Hàn Sâm ai cũng không dám lại gần hái xuống, tất cả đều đứng hình.

Hàn Sâm định đi xung quanh đảo muốn xem xem có phát hiện mới gì hay không, bởi vì chân trái đang mang giày thủy tinh, lúc ở dưới nước thì không có cảm giác gì nhưng hiện tại trên mặt đất cứ bước cao bước thấp, rất không thuận tiện.

Lâm Phong và Kinh Cực Vụ cũng có suy nghĩ giống Hàn Sâm, cùng đều lòng vòng quanh đảo, cuối cùng cũng có chút phát hiện.

Bọn họ đi quanh gốc cây một vòng thì phát hiện ở phía bên kia của cây có khắc một hàng chữ, hơn nữa còn là văn tự cổ xưa của nhân loại.

“Những mong đáy mắt không ly hận, chẳng biết nhân gian có bạc đầu.” Lâm Phong đọc được câu này, hiển nhiên có chút hiểu biết về cổ văn.

“Có vẻ những chữ này đã khắc từ rất lâu, nét khắc đã thành vết sẹo trên thân cây, chữ được khắc như đã trở thành một bộ phận của cây, đáng tiếc chúng ta không biết được chu kỳ sinh trưởng của cây này, nếu không có thể phán đoán ra, người điêu khắc chữ đến nơi này từ lúc nào.” Kinh Cực Vụ nhíu mày nói.

“Không biết là vị Bán Thần nào trong nhân loại, vậy mà đã đi tới nơi này sớm như vậy, không biết hắn có ăn trái này không.” Lâm Phong trầm ngâm.

Lâm Phong và Kinh Cực Vụ đều cho rằng những chữ kia là do Bán Thần nhân loại để lại, tuy rằng Hàn Sâm cũng cảm thấy rất có thể, nhưng lại không có cách nào xác định được như bọn họ.

Sau khi trải qua nhiều chuyện, Hàn Sâm phát hiện hình như không chỉ có mình nhân loại có thể sử dụng văn tự cổ nhân loại.

“Hẳn là người để lại chữ này một nữ nhân” Long Nữ đột nhiên tiếp lời. “Tại sao?” Mấy người Hàn Sâm đều nhìn về phía Long Nữ, không biết nàng phán đoán ra như thế nào.

Bởi vì vết khắc đã đóng vảy cho nên khiến nét chữ có một chút thay đổi, tuy rằng bút tích vẫn còn, nhưng bút tích kia vô cùng ngay ngắn, khó nhận ra nắn nót nhẹ nhàng hay là dứt khoát, khó có thể phân biệt là nam hay nữ khắc.

“Trực giác của phái nữ.” Long Nữ nghiêm túc nói.

Hàn Sâm nhất thời dở khóc dở cười, trực giác của phái nữ làm sao có thể chính xác được, huống chỉ Long nữ không phải là phụ nữ, mà là một nữ dị linh.

Bất kể nét chữ này do ai viết, đối với đám người Hàn Sâm đều không giúp được gì, đám người Hàn Sâm lại cẩn thận tìm kiếm một lần nữa, không hề phát hiện ra gì khác.

Những con chuột cát kia còn đang liều mạng bơi về phía đảo giữa hồ, hơn vạn con chuột cát thì phần lớn đều đã bị kéo xuống đáy hồ, hiện tại còn lại hơn mười con còn đang giãy dụa bơi tới, hơn nữa còn có vài con đang chìm xuống hồ, có con chuột cát nào bò lên được bờ không thật sự rất khó nói.

Mọi người mặt mày còn đang ủ rũ thì Bảo Nhi đã trèo lên cây, trực tiếp hái xuống một trái cây màu xanh rồi cắn một miếng.

Hàn Sâm nhìn thấy thì kinh hồn bạt vía, tuy hắn biết rằng bản thân Bảo Nhi rất kỳ lạ, nhưng vẫn không khỏi lo lắng, dù sao đối mặt với vật không biết, ai cũng không thể cam đoan trăm phần trăm không có vấn đề.

Bảo Nhi cắn ba phát là ăn sạch bách quả lê màu xanh, quả đó nhìn

giống quả lê nhưng lại không có hạt, toàn bộ đều bị Bảo Nhi nuốt sạch.

Bảo Nhi liếm mép, dường như có chút chưa thỏa mãn, nhưng lại thấy trên người nàng đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh, ngã thẳng từ trên cây xuống, khiến Hàn Sâm lo lắng biến sắc.

Hết chương 1602.

Chương 1603. Ngàn cân treo sợi tóc

Hàn Sâm nhanh chóng xông tới đỡ lấy Bảo Nhi, trong lòng vô cùng lo lắng sốt ruột.

Lúc này thân thể bụ bãm của Bảo Nhi lại cứng rắn như khúc gỗ, không chỉ có cảm giác chạm vào không giống bình thường, trên thực tế thân thể Bảo Nhi cũng dần dần hóa thành gỗ, tựa như một con búp bê điêu khắc bằng gõ.

“Bảo Nhi!” Hàn Sâm sốt ruột, kêu lên hai tiếng nhưng Bảo Nhi không hề có phản ứng, ánh sáng xanh trên người nàng càng ngày càng mạnh, thân thể nàng cũng hoá gỗ càng nhanh, cơ hội sống sót càng ngày càng ít.

Hàn Sâm thật sự hoảng hốt, Bảo Nhi đi theo hắn đã lâu, lâu đến nỗi đã làm cho Hàn Sâm quen với sự tồn tại của nàng, ngay cả con trai ruột Tiểu Hoa cũng không ở bên hắn lâu như Bảo Nhi, Bảo Nhi không khác gì con đẻ của hắn.

Hiện tại Bảo Nhi đột nhiên xảy ra chuyện, cho dù là người có ý chí kiên định mạnh mẽ thì Hàn Sâm cũng không tránh khỏi lo lắng hoảng hốt.

Tiểu Ngân Ngân nhanh chóng phản ứng lại, một đạo lôi điện ngân sắc đánh thẳng vào trên người Bảo Nhị, lôi điện dòng như thủy ngân xâm nhập vào trong thân thể Bảo Nhi, giúp nàng kéo dài sự sống.

Thế nhưng chỉ mới hồi phục lại một chút thì lại bắt đầu giảm xuống.

“Tiểu Ngân Ngân, cứu nàng đi.” Hàn Sâm vội vàng nói với Tiểu Ngân Ngân.

Tiểu Ngân Ngân đi tới bên Bảo Nhị, lôi điện ngân sắc trên thân thể Bảo Nhi phóng đại, hóa thành thể Thập Vĩ Hồ Lôi Điện, Thập Vĩ Hồ Lôi Điện không ngừng di chuyển, từng đạo lôi quang ngân sắc kích trên người Bảo Nhi, sức mạnh trị liệu cường đại kia cũng chỉ đủ để kéo dài sự số cho Bảo Nhi.

Bản thân Hàn Sâm cũng mô phỏng sức mạnh lôi điện của Tiểu Ngân Ngân kích lên người Bảo Nhị, chỉ là sức mạnh hắn mô phỏng không bằng sức mạnh của Tiểu Ngân Ngân nên không có nhiều tác dụng, nhưng có vẫn còn hơn không.

Bây giờ Hàn Sâm không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng hết Sức.

Nhưng cho dù có như vậy thì sinh cơ của Bảo Nhi vẫn vô cùng yếu ớt, giằng co khoảng nửa tiếng, Bảo Nhi giống như có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Tiểu Ngân Ngân lộ ra vẻ khác thường, nhìn thấy Hàn Sâm đang lo lắng, dường như nó đã hạ quyết tâm, há mồm nhổ ra một viên †inh cầu quấn quanh lôi điện ngân sắc.

Sau khi Tiểu Ngân Ngân nhổ ra viên tinh cầu lôi điện kia thì lập tức liền bay về phía Bảo Nhi, đặt tinh cầu lên trán Bảo Nhi, từng dòng sức mạnh lôi điện giống như tơ tằm tuôn ra trực tiếp thẩm thấu vào thân thể Bảo Nhi.

Sau khi nôn ra tinh cầu lôi điện, Tiểu Ngân Ngân cũng thoát khỏi trạng thái Thập Vĩ Hồ Lôi Điện, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tinh cầu lôi điện không ngừng truyền sức mạnh lôi điện để bảo vệ sự sống của Bảo Nhi, nhưng cùng với lôi điện từ bên trong tinh cầu lôi điện được truyền ra thì tinh cầu lôi điện cũng càng ngày càng bé lại, hoá ra sức mạnh của tinh cầu lôi điện không thể tái sinh.

Tinh cầu lôi điện không ngừng thu nhỏ lại, có thể thấy rõ tinh cầu đang bằng nắm tay dần thu nhỏ lại bằng quả trứng gà, rồi bằng của bóng bàn, cuối cùng chỉ bằng kích thước của móng tay, rốt cuộc ánh sáng xanh trên người Bảo Nhi cũng biến mất.

Thân thể đã hóa gỗ cũng dần dần khôi phục, chỉ một lát sau đã trở lại bình thường bằng xương bằng thịt, tựa như đã ngủ một giấc rất ngon, Bảo Nhi còn vươn vai một cái.

“Sau này không cho phép ăn linh tinh nữa, nếu không về sau không ai cứu nổi ngươi đâu.” Hàn Sâm kiểm tra thân thể Bảo Nhi, xác nhận thân thể của nàng đã khôi phục bình thường, mới tức giận mắng nàng một cái.

Bảo Nhi cúi đầu không dám ho he, Hàn Sâm không để ý tới nàng nữa, đi đến bên cạnh Tiểu Ngân Ngân, vuốt ve đầu Tiểu Ngân Ngân, tinh cầu lôi điện kia đối với nàng rất quan trọng, cuối cùng chỉ còn lại bằng cái móng tay, khiến Hàn Sâm cảm thấy sinh cơ của nó bị suy giảm đáng kể, dường như ngay cả những con chuột cát kia cũng không bằng.

Ôm lấy Tiểu Ngân Ngân yếu ớt vào lòng, Hàn Sâm cũng xót xa, thời gian Tiểu Ngân Ngân đi theo hắn còn lâu hơn cả Bảo Nhị, sự coi trọng của Hàn Sâm đối với nó tuyệt đối không thua kém Bảo Nhi.

Cũng may hiện tại Bảo Nhi và Tiểu Ngân Ngân đều không có việc gì, thiếu một trong hai đứa,đều sẽ khiến Hàn Sâm khó lòng chấp nhận.

Thấy Bảo Nhi và Tiểu Ngân Ngân đều không có việc gì, đám người Lâm Phong đều thở phào nhẹ nhõm.

Kinh Cực Vụ nhìn một nửa trái còn lại trên cây nói: “Ta đại khái đoán được, rất có thể Quả Thực trên cây này có được sức mạnh ngũ hành như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Chuột cát thuộc hệ thổ, Chuột Vương kia hẳn là đã ăn một quả thật hệ thổ nên may mắn không chết, ngược lại còn tiến hoá. Con chuột cát vừa rồi ăn phải quả thật hệ kim, xung khắc với hệ của nó, cho nên bị hoá kim. Quả mà Bảo Nhi ăn hẳn là quả thật hệ mộc, dựa theo giả thuyết này, quả còn lại hẳn lầ thuộc hệ hoả. Nếu như những quả này thật sự tương ứng với ngũ hành, như vậy hẳn là còn có một quả thật hệ thuỷ đã bị sinh vật khác ăn hết, rất có thể chính là người để lại chữ trên cây.”

“Rất có thể.” Lâm Phong hoàn toàn đồng ý với suy luận của Kinh Cực Vụ.

“Nếu như quả còn lại thuộc hệ hoả, vậy thì chỉ đối với người hệ hoả mới hữu dụng, trong chúng ta có ai thuộc hệ hoả không?” Tu Di có chút thất vọng nói, hắn không mang hệ hoả.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng nữ đầu bếp Long tộc nói: “Nếu như không có, vậy ta sẽ đi hái Quả Thực này.”

“Ngươi hệ hoả à?” Hàn Sâm không biết nữ đầu bếp Long tộc rốt cuộc là mang hệ gì, nhưng nhìn năng lực của nàng, quả thật có bộ phận vận dụng đến lửa, nên hoàn toàn có khả năng.

Nữ đầu bếp Long tộc gật đầu lại lắc đầu: “Không phải hoàn toàn, nhưng ta cũng sẽ không tự mình đi ăn nó, nếu thật sự giống như lời của Kinh Cực Vụ, loại quả thật này hẳn là có thể xem như nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp, ta có thể nghĩ cách nấu nó, nếu như có thể thành công, nói không chừng ta có thể thăng lên siêu cấp.”

Hàn Sâm nghe nữ đầu bếp Long tộc nói như vậy cũng không có ý kiến gì.

Món ăn nữ đầu bếp Long tộc nấu ra, bản thân nàng không cần, cái nàng cần chính là quá trình nấu nướng kia, nếu thật sự nàng nấu thành công thì sẽ để người khác ăn.

Đám người Lâm Phong cũng không có ý kiến gì, bọn họ đều không thuộc hệ hoả, hơn nữa cùng nhờ Hàn Sâm mới có thể đi tới nơi này, cho nên cũng không tính toán chuyện chia chát Quả Thự.

Long Nữ thấy tất cả mọi người không có ý kiến, thế là triệu hồi ra một cái kéo và một cái nồi, trực tiếp cắt Quả Thực màu đỏ cùng nửa Quả Thực màu vàng ra rồi bỏ vào nồi.

“Chờ ta xử lý thành công, đến lúc đó sẽ chia sẻ với các ngươi.” Nữ đầu bếp Long tộc vui mừng nói.

Cuối cùng không có con chuột cát kia lên nữa, đám người Hàn Sâm cũng không phát hiện thêm được gì ở xung quanh, thế là để Tiểu Tinh Tinh dẫn bọn họ rời khỏi hang đá ngầm.

Bởi vì đường trở về quá phức tạp, Tiểu Tinh Tinh trực tiếp xông thẳng lên, xuyên qua đất đá trùng trùng điệp điệp trở về mặt đất.

Hàn Sâm quan sát bốn phía, thấy nơi này còn nằm trong sa mạc lớn

Phong Ca, đang chuẩn bị để Lâm Phong và Kinh Cực Vụ xác định lấy một ví trị, trước tiên về Tí Hộ Sở rồi nói sau.

Giày thủy tinh vẫn luôn ở trên chân Hàn Sâm, đây luôn là một mối lo,

Hàn Sâm chuẩn bị trở về tìm một chỗ không có người, nghĩ cách cởi giày thủy tinh ra.

Nhưng ai ngờ được Hàn Sâm mới từ trên lưng Tiểu Tinh Tinh bước xuống thì lập tức cảm giác chân trái không khống chế được bước ra ngoài.

Hết chương 1603.

Chương 1604. Căn bản không dừng lại được

Hàn Sâm giống như mũi tên bắn ra ngoài, tốc độ nhanh kinh khủng, trong chớp mắt đã bỏ lại đám người Lâm Phong ở phía sau.

Hàn Sâm cảm giác chân trái không còn thuộc về hắn nữa, cái chân này nó chạy như điên, đồng thời cũng kéo theo chân còn lại và cả cơ thể hắn phải chạy theo, mặc cho Hàn Sâm cố gắng khống chế như thế nào cũng không có cách nào dừng lại, thậm chí ngay cả phương hướng và tốc độ cũng không thể thay đổi.

Dường như chiếc giày thuỷ tỉnh này có sinh mệnh, đạp cát vàng chạy về phía trước.

“Không xong rồi, hình như Lão Hàn đã bị đôi giày kia khống chế.” Lâm Phong phản ứng đầu tiên, vội vàng đuổi theo Hàn Sâm.

Đám người Tiểu Tinh Tỉnh cũng cùng nhau đuổi theo, nhưng Hàn Sâm chạy nhanh quá, đám người Lâm Phong đuổi không kịp, chỉ có Tiểu Tinh Tinh có thể miễn cưỡng đuổi theo kịp.

Tiểu Tinh Tinh nghiêng người, đi tới bên đám người Long Nữ, để mọi người ngồi trên lưng rồi mới tăng tốc đuổi theo Hàn Sâm.

“Lão Hàn, ngươi có ổn không?” Lâm Phong ở phía sau hô to, muốn xác định Hàn Sâm có còn ý thức không.

“Chân của ta không thể khống chế được, là đôi giày thủy tinh kia đang giở trò.” Hàn Sâm bất đắc dĩ nói.

Nghe Hàn Sâm trả lời, Lâm Phong yên tâm một chút, ý thức của hắn vẫn còn tốt, nếu ngay cả ý thức cũng bị khống chế, vậy thì thật sự phiền toái.

“Toang rồi!” Kinh Cực Vụ lại đột nhiên kêu to lên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Cái gì toang cơ? Ngươi biết lai lịch của cái giày thuỷ tinh à?” Tu Di xoắn xuýt hỏi.

“Ta không biết đôi giày thủy tinh kia từ đâu ra, nhưng Hàn Sâm còn tiếp tục chạy về phía trước thì có thể tiến vào Lưu Sa Cốc.” Kinh Cực Vụ chỉ về phía trước nói.

Lâm Phong nghe được cái tên Lưu Sa Cốc cũng thay đổi sắc mặt: “Chúng ta phải nhanh nghĩ cách ngăn Hàn Sâm lại, không thể để hắn tiến vào Lưu Sa Cốc.”

“Trong Lưu Sa Cốc có cái gì?” Tu Di hỏi, đương nhiên hắn biết lưu sa bình thường không có nguy hiểm gì đối với Hàn Sâm, Lâm Phong và Kinh Cực Vụ khẩn trương như vậy, nhất định trong Lưu Sa Cốc kia có cái gì đó.

“Hắc Giác Li Long, một trong những thế lực khủng bố nhất ở sa mạc lớn Phong Ca, nếu không có sự cho phép của nó, sinh vật tiến vào Lưu Sa Cốc đều phải chết, trước nay chưa từng có ngoại lệ, bọn ta nghĩ đó có thể là một sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo.” Lâm Phong nói.

“Vậy các ngươi còn chần chừ gì nữa? Nghĩ cách giúp ta dừng lại đi.” Hàn Sâm nghe xong nhất thời sốt ruột, hắn chưa là thế lực vô địch, chiến đấu với sinh vật Thần siêu cấp cuồng bạo vẫn còn hơi sớm, huống chỉ hiện tại hắn không có cách nào khống chế chân mình.

“Ta có biện pháp.” Tu Di giống như là nghĩ tới cái gì đó, rút kiếm của mình ra, hướng về phía trước cuống cuồng chém xuống.

Một đường kiếm quang xẹt qua đỉnh đầu Hàn Sâm, chém sa mạc phía trước ra một rãnh sâu, Hàn Sâm nhất thời chạy thẳng vào rãnh sâu đó.

Do sức mạnh khống chế của Tu Di, đến cuối rãnh sâu thì lập tức biến thành vách tường cát đá vuông góc.

Hàn Sâm nhất thời hiểu được Tu Di là có ý gì, nhất thời kêu to: “Ngươi là nghịch đồ, óc ngươi bằng quả nho à? Như vậy không phải là muốn đâm chết ta sao?”

Trong lúc Hàn Sâm đang gào thét thì người cũng đã đụng vào tường cát đá, chỉ nghe thấy một tiếng, cả người Hàn Sâm đâm thẳng vào bức tường, dù đã dính vào bức tường nhưng vẫn nhanh chóng xuyên qua, chạy vọt về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, Hàn Sâm lại vọt ra từ trong cát đá, chỉ là mặt mũi đã có chút bầm dập, hơn nữa mặt dính đầy cát.

Tu Di ngượng ngùng nói: “Xin lỗi thầy, ta cho rằng như vậy có thể ngăn ngươi lại.”

“Chưa từng đi học thì đừng nghĩ dùng mưu kế gì, có chút bản lĩnh là được.” Lúc này Hàn Sâm đã tức không chịu nổi.

Lâm Phong suy nghĩ một chút nói: “Lão Hàn, dù ta không có cách nào giúp ngươi dưng lại, nhưng ta có thể sử dụng sức mạnh va chạm thân thể của ngươi, giúp ngươi thay đổi hướng chạy, trước tiên phải vòng qua Lưu Sa Cốc rồi hẵng tính đến chuyện khác.”

“Được được được được, cứ làm vậy đi, nhanh động thủ đi.” Hàn Sâm vội vàng kêu lên.

“Ngươi chuẩn bị đi, ta chuẩn bị ra tay đây, ta sẽ đánh bả vai trái của ngươi, để ngươi rẽ phải, bên phải là sa mạc cũng coi như an toàn, không có quá nhiều sinh vật cường đại.” Kim quang trên người Lâm Phong lan toả, một quyền đánh vào phía Hàn Sâm, sức mạnh kia cực kỳ xảo diệu, một quyền đánh vào bả vai trái của Hàn Sâm khiến cho thân thể Hàn Sâm không tự chủ được chuyển hướng về bên phải.

“Thành công rồi!” Tất cả mọi người đều vui mừng.

Nhưng ai mà ngờ được Hàn Sâm lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, vốn đang quay lưng về phía đám người Lâm Phong lại biến thành đối mặt với bọn họ, mà hai chân Hàn Sâm, cũng đang từ hướng về phía trước biến thành đi ngược lại, vẫn là chạy về Lưu Sa Cốc như cũ, tốc độ không chậm lại chút nào, thậm chí còn càng ngày càng nhanh.

“Lão Lâm, ngươi không khống chế được sức mạnh à, dùng thừa sức rồi” Hàn Sâm buồn bực nói.

Lâm Phong cũng thần sắc ngưng trọng nói: “Không phải ta dùng sức quá mạnh, mà là cách này không thể thực hiện được, nếu không ngươi

cũng sẽ không quay đầu rồi. “Thử thêm một lần nữa đi.” Hàn Sâm cắn răng nói.

Lâm Phong lại đánh vào người Hàn Sâm một lần nữa, kết quả Hàn Sâm vẫn xoay một vòng, chân vẫn chạy về Lưu Sa Cốc, hoàn toàn không dừng lại được.

Lâm Phong đã nghĩ rất nhiều cách, nhưng bất kể cách nào cũng không thể khiến làm cho Hàn Sâm dừng lại, ngay cả thay đổi hướng cũng không thể.

Phía trước giống như có một khối nam châm khổng lồ hút lấy Hàn Sâm, khiến hắn dù cố thế nào vẫn điên cuồng chạy về phía trước.

Mà thời gian càng trôi, Hàn Sâm chạy lại càng nhanh, đã kéo dài khoảng cách với Tiểu Tinh Tinh, còn chưa đợi Hàn Sâm chạy vào phạm vi Lưu Sa Cốc thì đã bỏ qua đám người Tiểu Tinh Tinh.

“Như vậy cũng tốt, lúc trước ở dưới nước, sau khi biến thân thành Đế Linh siêu cấp thì lực hút kia mới biến mất, hiện tại rất hợp lý để biến †hân thành Đế Linh siêu cấp.” Không khỏi đêm dài mộng nhiều, Hàn Sâm trực tiếp biến thân thành Đế Linh siêu cấp.

Ánh sáng rực rỡ phát ra từ người Hàn Sâm, mái tóc ngắn màu đen cũng bị nhuộm thành màu trắng, hơn nữa dài ra rất nhanh, biến thành mái tóc dài buông thõng xuống đất, mái tóc hòa vào tốc độ chạy của Hàn Sâm bay theo chiều gió.

Thành công biến thân thành trạng thái Đế Linh siêu cấp, nhưng Hàn Sâm cũng không có cảm giác sức mạnh trên chân biến mất, vẫn chạy như điên về phía trước, lần này thể Đế Linh siêu cấp lại vô dụng.

Trong lòng Hàn Sâm vừa lo vừa giận, không biết vì sao ngay lúc nước sôi lửa bỏng thể Đế Linh siêu cấp lại vô dụng.

“Chết tiệt!” Cánh bướm sau lưng Hàn Sâm chấn động, ma văn của Kiến Khát Máu Vương cũng không ngừng chớp động, dùng hết sức mạnh toàn thân muốn ngăn cản thân thể của mình đi về phía trước.

Nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, Hàn Sâm vẫn càng chạy càng nhanh, không bao lâu đã tiến vào khu vực Lưu Sa Cốc mà đám người Lâm Phong nói tới.

“Toang rồi, dựa vào tốc độ của lão Hàn thì hẳn là hiện tại đã tiến vào Lưu Sa Cốc rồi.” Vẻ mặt Lâm Phong lo lắng, bọn họ vẫn còn đang đuổi theo phía sau, nhưng ngay cả bóng dáng Hàn Sâm cũng đã nhìn không thấy, tính toán thời gian, hẳn là Hàn Sâm đã tiến vào phạm vi Lưu Sa Cốc.

“Hy vọng ông trời phù hộ cho hắn, có lẽ con Hắc Giác Li Long kia vừa lúc có việc không ở nhà.” Kinh Cực Vụ bất đắc dĩ nói, bọn họ ngay cả đuổi theo cũng không đuổi kịp, cho dù đuổi kịp cũng không có cách nào có thể ngăn cản Hàn Sâm, chỉ có thể cầu trời khấn phật.

Hết chương 1604.

Chương 1605. Kẻ thù chung của dị sinh vật

Phạm vi ba trăm dặm trong Lưu Sa Cốc, đối với sa mạc lớn Phong Ca mà nói thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một cấm địa chết, cho dù là bão cát cũng sẽ không thể tràn vào khu vực này.

Lúc này Hắc Giác Li Long đang nằm phè phốn trong cốc, thoải mái phơi nắng ngủ.

Hắc Giác Li Long tung hoành sa mạc lớn Phong Ca đã lâu, khiến tất cả sinh vật sa mạc lớn Phong Ca đều sợ xanh mắt mèo, chưa sinh vật nào dám đến quấy rầy nó nghỉ ngơi.

Tuy rằng đang ngủ say, nhưng Hắc Giác Li Long vẫn có linh cảm, nó phát hiện ra có người xông vào Lưu Sa Cốc.

Chỉ là Hắc Giác Li Long ngay cả mở mắt cũng lười, vẫn nằm ngủ ngon lành nhưng trong tiềm thức lại suy nghĩ: “Lại có kẻ không biết sống chết xông vào Lưu Sa Cốc? Quên đi, không cần để ý tới hắn, tiếp tục phơi nắng một chút, đợi lát nữa ngủ đủ giấc vừa kịp lúc dùng hắn làm điểm tâm.”

Hắc Giác Li Long lười biếng đang nghĩ, lại có chút cảm giác kì lạ, bởi vì tốc độ của sinh vật xông vào Lưu Sa Cốc kia thật sự quá nhanh, rất nhanh đã tới gần nó.

Hắc Giác Li Long đột nhiên mở mắt ra, đang chuẩn bị trở người, xem xem kẻ nào dám to gan như vậy, lại dám xông vào Lưu Sa Cốc của nó, còn dám chạy đến trước mặt nó.

Nhưng Hắc Giác Li Long vừa mới mở mắt ra thì nhìn thấy một đôi giày cao gót lóe sáng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp giãm lên mặt nó, sau đó đạp cho nó mấy phát.

“Lại dám đối xử với bản long chí cao vô thượng như thế, ngươi chết chắc rồi!” Hắc Giác Li Long nổi giận mà, mắt lóe ra tia lửa giận.

Thân thể khổng lồ bay lên trời, long tức trong miệng phun ra, hóa thành từng chùm sức mạnh khủng bố đánh về Hàn Sâm vẫn còn đang chạy như điên.

Trong lòng Hàn Sâm âm thầm chịu khổ, tuy rằng hắn muốn săn giết sinh vật Thần siêu cấp, nhưng cũng không muốn cùng đánh nhau với sinh vật Thần siêu cấp dưới tình huống như vậy.

Cũng may Hàn Sâm chạy nhanh, tuy rằng không thể dừng lại, nhưng lại có thể tăng tốc, lợi dụng tốc độ biến hóa, lần lượt né tránh long tức khủng bố của Hắc Giác Li Long.

Chỉ nghe tiếng âm ầm không dứt bên tai, cát lún bị long tức trùng kích, giống như sóng biển cuồn cuộn.

Hàn Sâm lần lượt né tránh những đòn công kích của Hắc Giác Li Long, khiến nó càng thêm nổi giận, điên cuồng đuổi theo Hàn Sâm, muốn nuốt chửng hắn.

Tốc độ của Hàn Sâm quá nhanh, nháy mắt đã xuyên qua ba trăm dặm Lưu Sa Cốc trong.

Vốn dĩ Hàn Sâm cho rằng có lẽ đôi giày thủy tinh này muốn Hắc Giác Li Long hại hắn, nhưng xem ra hiện tại cũng không phải như vậy, sau khi xuyên qua Lưu Sa Cốc, giày thủy tinh vẫn tiếp tục chạy như điên, hiển nhiên mục tiêu của nó cũng không phải Hắc Giác Li Long.

Hàn Sâm liều mạng chạy ở phía trước, Hắc Giác Li Long nổi giận ở phía sau liều mạng đuổi theo, nhưng cũng không có khả năng kéo gần khoảng cách, chẳng qua đối với Hàn Sâm mà nói đây cũng không phải là một chuyện tốt.

Thịch!

Hàn Sâm đã làm rơi vỡ một quả trứng chim trên cây của ốc đảo, khiến tổ chim thủng một lỗ to.

“Thật xin lỗi, ta thật sự không cố ý!” Hàn Sâm vẻ mặt buồn bực, nhưng có hai con chim đại bàng màu hoàng kim từ tổ bay ra đuổi theo Hàn Sâm.

“Thật ngại quá, trả lại cho các ngươi!” Hàn Sâm xuyên qua một bầy sói, đụng phải một con sói con, chỉ có thể ôm lấy con sói con bỏ đi, sau đó thì nhìn thấy một bầy sói kim loại đuổi theo, Hàn Sâm chỉ có thể vội vàng ném sói con về phía bầy sói.

Nhưng bầy sói hoàn toàn không có ý muốn tha cho hắn, vẫn gầm rú đuổi theo ở phía sau.

“Thật sự ta không thấy cái gì cả!” Hàn Sâm lại vượt qua một khe suối giữa ốc đảo, vừa vặn nhìn thấy một nữ nhân da trắng như tuyết đang tắm ở khe suối.

Cả sa mạc lớn Phong Ca bị Hàn Sâm làm cho nháo nhác cả lên, gà bay chó sủa, mà Hàn Sâm càng ngày càng kinh hồn bạt vía, hắn chạy ở phía trước, phía sau một đám sinh vật khủng bố đang bám riết theo sau, Hàn Sâm vô cùng hoài nghi, nếu như hiện tại mình dừng lại chỉ sợ sẽ không trụ nổi một giây, chắc chắn sẽ bị xé thành trăm mảnh.

“Chạy nhanh lên… Ngươi chạy nhanh nữa đi…” Hiện tại Hàn Sâm lại hy vọng đôi giày thủy tinh này có thể chạy nhanh hơn nữa, ít nhất là bỏ xa đám sinh vật khủng bố kia.

Chẳng qua dường như tốc độ của giày thủy tinh đã đạt tới cực hạn, không tiếp tục tăng tốc nữa, cũng không có thể cắt đuôi đám sinh vật kia.

Nhưng những sinh vật khủng bố kia cũng không đuổi kịp Hàn Sâm, muốn giết hắn cũng không có khả năng.

Hàn Sâm không biết rốt cuộc mục đích của giày thủy tinh là gì, nó không hề có ý định dừng lại, vẫn chạy như điên về phía trước, từ đầu đến cuối đều không thay đổi.

Hiện tại Hàn Sâm có thể xác định, nó không nhằm vào mình, nếu không hiện tại nó chỉ cần xông về phía những sinh vật khủng bố kia thì Hàn Sâm nhất định sẽ chết không có chốn dung thân.

Nhưng nó cũng không hề làm như vậy, thậm chí không có ý muốn dừng lại, vẫn là đang chạy như điên về phía nào đó.

Hàn Sâm có một cảm giác kỳ lạ có vẻ đôi giày thuỷ tinh đang tìm kiếm một cái gì đó, hoặc muốn đi đâu đó để làm điều gì đó.

Trông thấy sa mạc phía trước với một ít cây cối rải rác, Hàn Sâm biết mình sắp chạy ra khỏi sa mạc lớn Phong Ca.

Hàn Sâm không ngờ rằng hắn lại chạy qua toàn bộ sa mạc lớn Phong Ca dưới tình huống như vậy, nhưng nhìn những sinh vật khủng bố kia vẫn còn đuổi theo sau, Hàn Sâm muốn vui cũng không vui nổi.

Những sinh vật khủng bố kia hoàn toàn không có ý định buông tha cho hắn, cả đám chỉ muốn nhanh xử lý Hàn Sâm.

Trong Vô Gian Thâm Uyên, một dị sinh vật giống như ác ma đang ngủ say trong bóng tối, lại đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vực sâu hắc ám.

Chỉ thấy một nhân loại nhỏ bé chậm rãi từ trong vực sâu đi tới, khiến sinh vật giống như ác ma âm lãnh nói: “Dám xông vào địa bàn của ta, đường sinh mệnh của ngươi hơi dài sao?”

“Đọa Lạc Đồ Lục Giả, ngươi xem đây là cái gì?” Nhân loại nhỏ bé đối mặt với sinh vật khủng bố giống như ma quỷ nhưng cũng không lộ ra vẻ sợ hãi, lấy ra một cái hộp nhỏ, trực tiếp ném về phía sinh vật khủng bố kia.

Sinh vật trong bóng tối bắt lấy cái hộp kia, trong mắt nhất thời lộ ra vẻ vui mừng, mở cái hộp ra nhìn lướt qua, nét mặt càng hào hứng.

“Nhân loại, hắn cử ngươi tới nơi này làm gì?” Đọa Lạc Đồ Lục Giả cầm cái hộp bước ra khỏi bóng tối.

Cơ thể kim loại màu đen cường tráng, đôi cánh kim loại màu đen ác

ma, trên đỉnh đầu mọc một cặp sừng to như loan đao, diệm khí bao

trùm cơ thể hắn, nhất cử nhất động đều mang theo sức mạnh khủng bố, dường như chỉ cần hắn tung nhẹ một quyền là có thể san phẳng

địa ngục.

“Hắn sai ngươi giết một người.” Thanh Nhã thản nhiên nói. “Giết ai?” Đọa Lạc Đồ Lục giả hỏi.

“Một kẻ nhân loại tên là Hàn Sâm.” Thanh Nhã nói.

“Hắn ở đâu, dẫn ta tới đó.” Đọa Lạc Đồ Lục Giả lạnh lùng nói.

“Như ngươi mong muốn.” Thanh Nhã nhoắng cái đã đến bên cạnh Đọa Lạc Đồ Lục Giả, một tay đặt trên vai hắn, hai người lập tức cùng nhau biến mất khỏi Vô Gian Thâm Uyên.

Hết chương 1605.

Chương 1606. Đọa Lạc Đồ Lục Giả

“Nhân loại nào ở đó?” Đọa Lạc Đồ Lục Giả nhìn xung quanh bốn phía lại không thấy nhân loại nào ở gần đấy.

“Ở bên kia” Thanh Nhã chỉ vào một hướng nói.

Đọa Lạc Đồ Lục Giả theo nhìn theo phương hướng Thanh Nhã nói nhưng không thấy người nào, chỉ thấy một hẻm núi lớn.

“Ở đâu?” Đọa Lạc Đồ Lục Giả hơi nhíu mày, nhưng không tức giận với Thanh Nhã, ngay cả hắn cũng không thể coi một người có năng lực di chuyển như thế là sinh vật thấp kém.

“Ta đã cảm nhận được khí tức của hắn, sắp đến rồi.” Thanh Nhã nhìn phía hẻm núi nói.

Đọa Lạc Đồ Lục Giả không nói gì nữa, nhìn chằm chằm hẻm núi. Quả nhiên trong chốc lát hắn cũng cảm giác được có khí tức sinh vật tới gần, sau đó lập tức nhìn thấy một nhân loại từ trong hẻm núi vọt ra.

“Hắn chính là Hàn Sâm.” Thanh Nhã chỉ vào Hàn Sâm lao ra từ bên trong hẻm núi rồi nói.

“Được.” Ánh mắt Đọa Lạc Đồ Lục Giả nheo lại, trên người cuộn trào lên khí thế kiêu ngạo khủng bố, ma diễm ngưng tụ trên nắm đấm biến thành một tia hủy diệt đánh về phía Hàn Sâm.

Khí đen cuồn cuộn như một con ma long từ địa ngục tấn công tới khiến toàn bộ khe thung lũng đóng kín lại, Đọa Lạc Đồ Lục Giả muốn trực tiếp giết chết Hàn Sâm, tránh sau này lại có thêm phiền toái.

Hắn chỉ là một nhân loại, Đọa Lạc Đồ Lục Giả không hề để ý quá nhiều. Đừng nói là nhân loại, kể cả là là dị sinh vật cùng dị linh có thể cùng so bì với hắn cũng chẳng được bao nhiêu.

Với tư cách là dị sinh vật đỉnh cấp của hệ hắc ám, Đọa Lạc Đồ Lục Giả là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn đỉnh cao nhất hiện tại.

Dù là sinh vật Thần siêu cấp, nếu nhận một cú đấm này cũng sẽ bị nó đánh cho tơi tả.

Hàn Sâm vừa chạy ra khỏi hẻm núi thì nhìn thấy ma khí kinh khủng nuốt chửng trời đất giống như là quái vật địa ngục há to mồm vọt về phía hắn, trong lòng thầm kêu khổ: “Không biết phía trước là lãnh địa của sinh vật đáng sợ là gì. Thật sự là phiền phức rồi. “

Nhưng mà hiện tại Hàn Sâm không có suy nghĩ thêm, hắn đã giải trừ trạng thái Đế Linh siêu cấp từ lâu, trái lại cũng không có tác dụng gì, vô duyên vô cớ khiến người ta nhìn thấy mà thôi.

Tuy rằng những kia thử nghiệm trước đó của đám người Lâm Phong không thể cứu được Hàn Sâm, nhưng lại khiến cho Hàn Sâm hiểu ra một chuyện, sức mạnh ở trên người hắn vẫn có tác dụng, chẳng qua không thay đổi được phương hướng của hắn mà thôi.

Cho nên trong tích tắc ma khí vọt tới, hai cánh sau lưng Hàn Sâm chấn động, đồng thời tung một chiêu đón lấy ma khí.

Chỉ là một chiêu này của hắn không phải để chống lại ma khí, mà là sử dụng kỹ xảo Đại Ân Dương Từ Lực Pháo, cùng với sự trợ giúp của ma khí mạnh mẽ, hắn trực tiếp tung người lên không trung, né tránh ma khí cuồn cuộn

Hàn Sâm đạp lên mặt trên ma khí, ma khí từ dưới người của hắn vọt tới, vừa vặn va vào những sinh vật đáng sợ truy đuổi Hàn Sâm.

Ầm! Một tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ hẻm núi hai bên đều bị san bằng.

Đọa Lạc Đồ Lục Giả ở trên không trung mấy lui mấy trăm mét, trong miệng phụt ra máu tươi, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, hắn không nhớ được kẻ nào có sức mạnh kinh khủng như vậy, có thể khiến hắn hộc máu khi đụng chạm chính diện.

Liếc mắt nhìn về hướng về hẻm núi bên kia, nhất thời sắc mặt thay đổi, chỉ thấy thành đàn sinh vật khủng bố như Bách Quỷ Dạ Hành giương nanh múa vuốt vọt ra, mỗi con đều tràn ngập khí tức đáng sợ.

Những sinh vật khủng bố kia, bất kể con nào đều không phải là đối thủ của Đọa Lạc Đồ Lục Giả, Đọa Lạc Đồ Lục Giả cũng không coi trọng chúng, nhưng hiện tại số lượng thực sự quá nhiều. Đọa Lạc Đồ Lục Giả có thể đánh hai, ba con, nhưng là từ năm trở lên là cũng hơi giật mình, mười con trở lên sẽ không có khả năng chiến thắng, nhưng hiện ở nơi đó có ít nhất mấy chục con, đủ loại sinh vật đáng sợ, khiến Đọa Lạc Đồ Lục Giả nhìn mà phát hoảng.

Mà những sinh vật khủng bố nhận của Đọa Lạc Đồ Lục Giả một đòn càng thêm phẫn nộ, coi Đọa Lạc Đồ Lục Giả như là kẻ giúp đỡ Hàn Sâm, nhất thời thân các loại sức mạnh kinh khủng và hạch gen đều đánh về phía Đọa Lạc Đồ Lục Giả.

Mà Hàn Sâm cũng đã đến trước mặt Đọa Lạc Đồ Lục Giả, không nói hai lời trực tiếp dùng Cát Liệt Đao trong tay bổ tới.

Đọa Lạc Đồ Lục Giả còn tưởng rằng kia sinh vật đáng sợ kia đều trợ giúp Hàn Sâm, trong lòng kinh hãi gần chết, đâu dám cùng Hàn Sâm liều mạng, thân thể hùng tráng tránh khỏi Cát Liệt Đao của Hàn Sâm muốn chạy trốn.

Tuy nhiên tốc độ của hắn chậm hơn rất nhiều so với Hàn Sâm, dù sao cũng là sức mạnh của dị sinh vật, vừa né tránh công kích của Hàn Sâm, vừa lại muốn chạy trốn, mới chạy không bao xa đã bị Hàn Sâm đuổi kịp.

Mà công kích của mấy sinh vật đáng sợ đằng sau đột nhiên ập đến người Đoạ Lạc Đồ Lục Giả.

Đọa Lạc Đồ Lục Giả nổi giận hét lớn một tiếng, trên người phun trào ma khí cuồn cuộn, thân thể màu đen kim loại như Ma Thần viễn cổ bạo phát ra sức mạnh cường đại.

Bình Luận (0)
Comment