xm
“Không biết nữa, giống như một bầy dị sinh vật khủng bố. “Chẳng lẽ là Thần Vực tới tấn công chúng ta?”
“Chắc hản không phải đâu, không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc nào cả, đều là một đám sinh vật khủng bố lạ mặt cả.”
Toàn bộ sinh linh đều đang sôi nổi bàn luận, Ngọc Diệu cũng xông tới †rước phòng tuyến, khi nhìn thấy những sinh vật khủng bố kia, sắc mặt biến hóa: “Chủ nhân Vô Gian Thâm Uyên - Đọa Lạc Đồ Lục Giả, còn có dị sinh vật sa mạc Phong Ca, tại sao bọn chúng lại cùng nhau tới tấn công Tí Hộ Sở Thiên Ngoại của chúng ta vậy?”
Không chỉ Ngọc Diệu, tất cả dị linh của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại cũng thấy khó hiểu. Hai nhóm sinh vật này chẳng dính dáng gì, hơn nữa còn cách xa nhau mười tám ngàn vạn dặm, sao mà tập hợp cùng một chỗ tới tấn công Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, đúng là quá vô lý.
Thế nhưng hoàn toàn không để cho bọn chúng có thời gian suy nghĩ, Hàn Sâm đã vọt tới xong lên trước Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, trong miệng phát ra một tiếng gào thét kinh thiên: “Đám cặn bã Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, chịu chết đi.”
Dứt lời, hắn tung một quyền về phía dị linh dòng dõi Ngọc Thị đang đứng trên tường thành.
Hết chương 1607.
Chương 1608. Xông vào Thiên NgoạiĐáng lẽ người phụ trách là dị linh Ngọc Thị còn muốn hỏi thêm vài câu để làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản thân Hàn Sâm vẫn chưa đến nơi đã giáng một cú đấm xé gió đến.
Nhìn thấy luồng ma khí cuồn cuộn tuôn ra, dị linh Ngọc Thị nhất thời giận dữ, trực tiếp hạ lệnh giết chết Đọa Lạc Đồ Lục Giả do Hàn Sâm biến thành.
Tí Hộ Sở Thiên Ngoại có thể đứng vững ở Tí Hộ Sở thứ tư nhiều năm như vậy, đương nhiên không hề ăn chay, chắc chắn sẽ không sợ Đọa Lạc Đồ Lục Giả và dị sinh vật của sa mạc Phong Ca.
Thấy từng luồng thần quang và khí tức kinh thiên động địa xông đến, Hàn Sâm cũng không dám đụng độ. Số lượng cường giả của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại không hề ít hơn đám dị sinh vật phía sau kia. Hắn cũng đã thấy kết cục của Đọa Lạc Đồ Lục Giả, cho nên sẽ không làm chuyện ngu ngốc giống như Đọa Lạc Đồ Lục Giả.
Sức mạnh của Hàn Sâm vừa phóng ra thì thu lại ngay. Hắn lợi dụng sức mạnh này để bay lên, vụt qua những sức mạnh đáng sợ đó rồi lao vào bên trong Tí Hộ Sở dưới sự thúc đẩy của giày thủy tinh.
Dị sinh vật của sa mạc Phong Ca đã rất điên cuồng cũng lao tới theo khiến Hàn Sâm thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự sợ những dị sinh vật đó đột nhiên trở nên lý trí. khi đối mặt với Tí Hộ Sở Thiên Ngoại Nếu một mình hắn xông vào Tí hộ Sở Thiên Ngoại thì chắc chắn hắn sẽ phải chết.
May mắn thay, tình huống mà Hàn Sâm lo lắng đã không xảy ra. Sau khi đám dị sinh vật đó lao tới thì vô tình bị cường giả siêu cấp của Thiên Ngoại làm bị thương, lập tức lao vào càng dữ tợn hơn.
Nhất thời trời đất rung chuyển, trận đại chiến khủng khiếp giữa các cường giả với nhau nổ ra, sức mạnh kinh khủng bộc phát khắp nơi, một cảnh tượng hỗn loạn hiện lên giữa trời và đất.
Hàn Sâm xông vào bên trong Tí Hộ Sở. Đột nhiên có một dị linh hùng mạnh chắn trước mặt hắn. Thoạt nhìn dị linh đó chính là một nhánh của Ngọc Thị, nhưng nó lại mạnh hơn Ngọc Diệu rất nhiều, hẳn là một cường giả Thiên Ngoại chân chính.
Hàn Sâm không khách sáo tung một quyền tới. Chỉ thấy dị linh hừ một tiếng lạnh lùng, trong tay vung ra một vầng sáng lạnh. Toàn bộ ma khí do Hàn Sâm bùng phát ra lập tức đều bị vầng sáng hút vào.
Sai khi vâng sáng đó hút hết ma khí, nó vẫn bay về phía Hàn Sâm với tốc độ không hề suy giảm, trong tích tắc đã đến trước mặt Hàn Sâm.
Một luồng sáng đen lóe lên trên cánh tay của Hàn Sâm. Kim Văn Bá Thuẫn được triệu hồi ra để chặn đòn tấn công của vầng sáng đó.
Vầng sáng và Kim Văn Bá Thuẫn va phải nhau phát ra âm thanh như tiếng kim loại va chạm. Chỉ nhìn thấy trên tấm khiên hiện ra kim văn chữ “bá”, vầng sáng lập tức bật trở lại.
Dị linh kinh hãi đến mức biến sắc, hai tay nắm chặt vầng sáng bị bật lại, cơ thể lập tức bị đánh bay ra ngoài, đâm vào một tòa tháp khiến tòa tháp đổ xuống một nửa.
Hai con cự thú và ba dị linh lao từ trên không đến chặn đường đi của Hàn Sâm, các loại sức mạnh kinh khủng đều đánh về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm không có cách nào thay đổi đường đi, chỉ có thể chạy về phía trước rồi truyền toàn bộ sức mạnh vào Kim Văn Bá Thuân, khiến cho Kim Văn Phách Thuâẫn phóng to đến cực hạn, mạnh mẽ chặn tất cả các đòn tấn công.
Với cơ thể cường tráng của Đọa Lạc Đồ Lục Giả, cuối cùng Hàn Sâm cũng có thể nâng Kim Văn Bá Thuẫn lên trong trạng thái cuối cùng, không còn cảm thấy vất vả nữa.
Bùm!
Cơ thể của Hàn Sâm bị đánh văng hàng chục mét dưới tác động của một sức mạnh rất lớn. Những đợt bắn phá này cũng khiến cho các cự thú và dị linh trên Kim Văn Bá Thuân bị chấn động, miệng phun ra máu tươi, liên tiếp lùi về phía sau.
Bây giờ rốt cuộc Hàn Sâm cũng cảm nhận được lợi ích của cơ thể cường tráng. Sau khi Hàn Sâm ngã trên mặt đất, có sự che chở bởi một cơ thể cường tráng của Đọa Lạc Đồ Lục Giả, hắn lập tức lao về phía trước mà không hề có ý định dừng lại.
Đương nhiên đây cũng là sự điều khiển của giày thủy tỉnh. Cơ mà Hàn Sâm bị một sức mạnh rất lớn đánh trúng cũng chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết sôi trào, không phải thật sự bị thương, xem ra loại thể phách này vô cùng lợi hại.
Hàn Sâm một tay nâng khiên, một tay nắm chặt Cát Liệt Đao, ma khí trên người hắn dâng trào. Hắn hệt như một Ma Thần viễn cổ đánh đâu thắng đó, đánh bay hết tất cả sinh vật và dị linh cản trở hắn.
Những dị sinh vật và dị linh yếu hơn đều bị hắn trực tiếp chém chết. Quả thật chính là “thần cản sát thần, phật cản diệt phật”
Đương nhiên chủ yếu là do những dị sinh vật đó đều xông tới. Phần lớn các cường giả siêu cấp của Thiên Ngoại đều bị phân tán ra, cũng chẳng còn bao nhiêu cường giả siêu cấp có thể trực tiếp khiêu chiến với Hàn Sâm.
Bản thân Đọa Lạc Đồ Lục Giả cũng là một dị sinh vật đỉnh cấp. Khi một chọi một, thậm chí là một chọi hai cũng không hề yếu thế. Huống hồ Hạ Sâm còn có Kim Văn Bá Thuẫn làm phòng ngự.
Đã lâu Hàn Sâm không chiến đấu vui vẻ như vậy. Những dị linh và dị sinh vật Tí Hộ Sở Thiên Ngoại bị giết bởi một đao một khiên mà liên tục lui về phía sau, còn hắn thì tiếp tục điên cuồng lao vào bên trong như một Ma Thần giáng thế.
Hàn Sâm đang rất phấn khích, nhưng chợt nhận ra rằng giày thủy tinh mang theo cơ thể của hắn đổi hướng và lao về một nơi nào đó của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại.
Hàn Sâm nhất thời sửng sốt. Hắn vẫn nghĩ rằng giày thủy tinh cũng giống như trước đây, chỉ đi qua nơi này. Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, nơi giày thủy tinh muốn đi lại chính là trong Tí Hộ Sở Thiên Ngoại.
“Rốt cuộc giày thủy tinh và Tí Hộ Sở Thiên Ngoại có quan hệ gì? Nó đến nơi này để làm gì?” Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy khó hiểu, nhưng chỉ có thể tiến về phía trước cùng với giày thủy tinh, nghĩ nhiều hơn cũng vô ích.
Trong lòng Ngọc Diệu cảm thấy ngơ ngác khi nhìn thấy Hàn Sâm đang đánh nhau liều mạng, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Gần đây, nàng vẫn luôn để ý đến Hàn Sâm, biết rằng Kim Văn Bá Thuần và Cát Liệt Đao nên ở chỗ của Hàn Sâm mới đúng, tại sao đột nhiên lại xuất hiện trong tay Đọa Lạc Đồ Lục Giả.
Nhưng nàng nhất thời cũng không hiểu ra, chỉ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.
Hàn Sâm đánh nhau liều mạng một trận, trước mặt xuất hiện một tòa cung điện, xem ra cung điện kia có gì đó kỳ lạ.
Toàn bộ bên trong Tí Hộ Sở Thiên Ngoại tràn ngập một số lượng lớn công trình kiến trúc bằng đá, gỗ, đồng thau, kiểu dáng cũng đều là phong cách cổ xưa. Nhưng cung điện trước mặt lại không tương đồng với những công trình kiến trúc khác, giống như bị người khác cưỡng chế di chuyển đến đây vậy.
Toàn bộ cung điện được làm bằng vật liệu giống như tinh thể, không nhìn thấy có dấu vết của mối nối, như thể nó được chạm khắc từ một khối tinh thể khổng lồ.
Mà dưới sự điều khiển của chiếc giày thủy tinh, Hàn Sâm từng bước từng bước đã đến trước cửa chính của cung điện lưu ly đó, xông thẳng về phía cánh cửa đang đóng chặt.
An”
Hàn Sâm nhìn rõ ba chữ “Đông Hoàng Điện” khắc trên cửa, trong lòng không khỏi kinh ngạc, bởi vì hai chữ Đông Hoàng không hề xa lạ gì với Hàn Sâm.
Lúc trước trên đỉnh của tháp Thiên Mệnh, Hàn Sâm đã từng nhìn thấy dòng chữ “Đông Hoàng từng đến tới thăm nơi này!”. Đó là lần đầu tiên hắn biết có một nhân vật Đông Hoàng như vậy.
Bây giờ lại nhìn thấy Đông Hoàng Điện ở đây khiến Hàn Sâm càng thêm kinh ngạc: “Chẳng lẽ chiếc giày thủy tinh này có liên quan gì đến Đông Hoàng? Hay nói cách khác, Đông Hoàng chính là một nữ nhân, là chủ nhân của chiếc giày thủy tinh này, cho nên chiếc giày thủy tinh này mới tới đây để tìm chủ nhân của nó?”
Hàn Sâm còn chưa kịp suy nghĩ đã xông tới cửa, đột nhiên lại nhìn
thấy một bóng người xuất hiện ngoài cửa, sắc mặt lạnh lùng, dùng một †ay vỗ vào Hàn Sâm.
“Chủ thượng!” Những dị linh đang đuổi theo Hàn Sâm nhất thời kêu lên.
Trong lòng Hàn Sâm hơi kinh ngạc, hóa ra người này là chủ nhân của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, Thủy Tổ dòng dõi Ngọc Thị, một dị linh cấp Đại Đế được mệnh danh là “chủ nhân của Thiên Ngoại.”
Hết chương 1608.
Chương 1609. Cửa lớn rộng mởDiện mạo của chủ nhân Thiên Ngoại có phần giống với Ngọc Diệu, mặc dù là nam giới, nhưng hắn lại mang theo một vẻ khôi ngô rất kỳ lạ.
Nhưng bất cứ ai khi nhìn thấy hắn, điều đầu tiên cảm nhận được không phải là vẻ đẹp khôi ngô của hắn, mà là khí chất ngời ngời.
Chỉ cần đơn giản đứng ở đó đã cho người ta một cảm giác vượt lên trên vạn vật, như thể mọi thứ trên đời này đều phải tuân theo hắn, và không cần hắn phải tuân theo thế giới này.
Cho dù là Lục Đạo ở đây, e rằng so về khí chất cũng khó có thể áp đảo vị chủ nhân Thiên Ngoại này.
Chủ nhân Thiên Ngoại nhẹ nhàng vung ra một đấm, chỉ là một cú đấm tùy ý, nhưng cả trời đất dường như đều thuận theo ý chí của hắn, ngưng tụ lên cú đấm này khiến Hàn Sâm cảm thấy áp lực vô cùng.
Lúc này Hàn Sâm không có khả năng rút lui, giày thủy tinh vẫn đưa hắn tiếp tục tiến lên, Cát Liệt Đao trong tay ngưng tụ sức mạnh, trực tiếp chém vào nắm đấm của chủ nhân Thiên Ngoại.
“Coong!”
Lực cắt rời mạnh mẽ của Cát Liệt Đao kết hợp sức mạnh hiện tai của Hàn Sâm lại không thể chém đứt nắm đấm của chủ nhân Thiên Ngoại.
Hàn Sâm chỉ cảm thấy dường như Cát Liệt Đao chỉ chém vào bề mặt một quả bóng da có tính đàn hồi cao, lập tức bị nảy lên, nắm đấm vẫn kiên định đánh về phía hắn.
“Không hổ danh là Thủy Tổ của một tộc, quả nhiên chủ nhân Thiên Ngoại rất lợi hại.” Trong lòng Hàn Sâm hơi kinh ngạc, hắn dùng Cát Liệt Đao trong tay làm kiếm, sử dụng kiếm pháp của chính mình.
Kiếm pháp của hắn đã trải qua kỹ năng mài giữa của Thiên Tru và Quỷ Kiếm Thuật, cộng thêm kiếm ý đã đột phá chân trời. Mặc dù Hàn Sâm không phải là người chuyên tu kiếm pháp, nhưng luận về độ mạnh kiếm pháp, cho dù Lục Đạo có đến cũng chưa chắc có thể thắng được hắn.
Lúc này, giày thủy tinh dường như đã biết mình gặp phải kẻ địch cực mạnh, cũng không quấy phá thêm nữa, để cho Hàn Sâm hoàn toàn khống chế thân thể của mình quyết chiến một trận với chủ nhân Thiên Ngoại.
Nhìn thấy Hàn Sâm chém một kiếm tới, trong mắt chủ nhân Thiên Ngoại lóe lên vài tia dị sắc.
Rất nhiều dị linh của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại đều từng nghe đến cái tên Đọa Lạc Đồ Lục Giả của Vô Gian Thâm Uyên, quả thật đó là một nhân vật rất mạnh, đã từng lọt vào mười vị trí đầu của bảng hạch gen siêu cấp.
Nhưng đó cũng chỉ là vỏn vẹn tiến vào mười vị trí đầu mà thôi. So với năm vị trí đầu thì vẫn kém một chút so với chủ nhân Thiên Ngoại, người đã từng dành được vị trí thứ nhất.
Nếu hôm nay chủ nhân Thiên Ngoại ra tay, đáng lẽ đám người Ngọc Diệu còn cho rằng có thể dễ dàng đẩy lùi hoặc đánh bại Đọa Lạc Đồ Lục Giả, nhưng sự việc không phải như vậy.
Cuộc đại chiến giữa Đọa Lạc Đồ Lục Giả và chủ nhân Thiên Ngoại khó có thể nói bằng một đao một quyền. Một kẻ đáng gờm như chủ nhân Thiên Ngoại nhất thời cũng không thể tìm được sơ hở gì, không thể đánh lùi được Hàn Sâm.
“Quái lạ, Đọa Lạc Đồ Lục Giả vẫn luôn dùng lực khống chế địch, là một tên mãng phu tiêu chuẩn, làm sao có thể biết loại kiếm pháp khéo léo thiên cơ tạo hóa được?” Cường giả của dòng dõi Ngọc Thị nhìn thấy kiếm pháp của Hàn Sâm đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Sức mạnh của Đọa Lạc Đồ Lục Giả đến từ sức mạnh hắc ám cực mạnh và cơ thể cường tráng của hắn, đi theo phương hướng dùng sức mạnh để đánh bại kẻ thù, về sức mạnh thì không thua gì chủ nhân Thiên Ngoại, nhưng còn kém xa chủ nhân Thiên Ngoại về cách vận dụng sức mạnh một cách khéo léo.
Bây giờ Đọa Lạc Đồ Lục Giả lại sử dụng một bộ kiếm pháp không thua gì chủ nhân Thiên Ngoại. Hơn nữa kiếm ý đó vô cùng mạnh mẽ, gần như là thứ duy nhất họ từng thấy trong đời, thật sự khó khiến người ta tin, đó chình là Đọa Lạc Đồ Lục Giả.
“Thật là quá kỳ lạ, mấy chuyện hôm nay đều rất kỳ lạ.” Những dị linh của dòng dõi Ngọc Thị đều không hiểu được.
Ngọc Diệu nhìn Hàn Sâm trong cuộc chiến, nhưng càng xem sắc mặt càng thay đổi. Bởi vì nàng nhìn ra kiếm pháp và kiếm ý của Hàn Sâm, càng cảm thấy đó không phải là Đọa Lạc Đồ Lục Giả mà là Hàn Sâm mới đúng.
Nhưng nàng lại không dám tin đó thật sự là Hàn Sâm. Nếu đúng là như vậy thì có hơi đáng sợ. Hàn Sâm lại có thể chống lại chủ nhân Thiên Ngoại, chuyện này quả thật khiến người ta không dám tưởng tượng.
Ngoại trừ trận chiến giữa Hàn Sâm và chủ nhân Thiên Ngoại, những cuộc chiến khác đang dần ngừng lại. Những sinh vật đáng sợ đến từ sa mạc Phong Ca đã quen tự do tự tại trong sa mạc lớn rồi, lại có nhiều sinh vật đáng sợ quen thuộc như vậy cùng nhau tấn công, căn bản không hề xem Tí Hộ Sở Thiên Ngoại là gì cả.
Hơn nữa, bọn chúng thực sự rất hận Hàn Sâm, cho nên cùng nhau lao vào mà không cần suy nghĩ.
Nhưng sau khi bị cường giả siêu cấp của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại chặn lại, những sinh vật đáng sợ đó dần dần phát hiện ra sức mạnh của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại, chúng dần dần bình tĩnh lại, dần dần rút lui từng con một, những dị sinh vật tiếp tục chiến đấu càng lúc càng ít.
Trong lúc đang chiến đấu với chủ nhân Thiên Ngoại, Hàn Sâm phát hiện ra một chuyện, đột nhiên thầm kêu lên không ổn, mặc cho kiếm pháp phi thường cũng không thể trở thành kẻ địch của toàn bộ Tí Hộ Sở Thiên Ngoại được.
Huống chỉ biến thân Đọa Lạc Đồ Lục Giả cũng có giới hạn. Tố chất cơ thể của hắn vẫn khó có thể chịu được sự dung hợp biến thân trong một thời gian dài.
Không thể trong khoảng thời gian ngắn có thể đánh bại được chủ nhân Thiên Ngoại, đừng nói là đánh bại, không bị thua đã là tốt rồi. Đáng tiếc, bây giờ Hàn Sâm muốn rút lui cũng có chút không kịp nữa rồi.
Đối đầu với cường giả chân chính, Hàn Sâm đâu có thể nào phân tâm. Chỉ là trong khoảnh khắc phân tâm này, trên người Hàn Sâm bị trúng một đấm của chủ nhân Thiên Ngoại, nhất thời bị đánh bay ra ngoài rồi đâm thẳng vào tòa cung điện phía sau, đâm đổ liên tiếp vài tòa cung điện rồi dừng lại.
Hắn cảm thấy toàn thân mình dường như bị trói buộc bởi sức mạnh kỳ lạ, như thể từng cây từng sợi vòng lại, ghì chặt vào xương của mình. Hàn Sâm trong lòng thầm kêu khổ, thế là định lấy ngọc phù Ngọc Thế Chi Lang ra để liều mạng. Bây giờ hắn cũng không do dự quá nhiều nữa, chạy trốn thoát thân mới là điều quan trọng nhất.
Hàn Sâm đứng dậy xoay người muốn bỏ chạy, nhưng mới vừa bước một bước thì lập tức cảm nhận được sức mạnh trên chiếc giày thủy tinh dưới chân lại xuất hiện, hơn nữa còn kéo hắn lao về phía cung điện lưu ly kia.
“Cái đệch, cho dù vợ của ngươi ở đó thì ngươi cũng nên dè dặt một chút. Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn lao về phía trước nữa? Đừng nói là cái mạng nhỏ của ta không giữ được, ngay cả cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ được.” Trong lòng Hàn Sâm rất phiền muộn.
Nhưng giày thủy tinh không phải là một sinh mệnh thật sự, căn bản không hiểu được hắn đang nói cái gì, nên vẫn tự mình lao về phía cung điện lưu ly kia.
Nhìn thấy Hàn Sâm vẫn dám lao đến, chủ nhân Thiên Ngoại hơi cau mày, chuẩn bị ra tay giải quyết triệt để hắn.
Nhưng đột nhiên nghe thấy một âm thanh răng rắc từ phía sau vang lên, và cánh cửa lớn đóng chặt của cung điện lưu ly lại tự động mở ra.
Những dị linh của Tí Hộ Sở Thiên Ngoại đều sợ hãi đến biến sắc, ngay cả sắc mặt của chủ nhân Thiên Ngoại cũng thay đổi.
Hàn Sâm vẫn lao về phía trước, tự nhiên cũng nhìn thấy cửa lớn mở ra. Hơn nữa hắn còn nghe thấy một âm thanh vừa lạ vừa quen từ trong cung điện lưu ly truyền ra.
Lộc cộc… Lộc cộc…
Âm thanh rung động lòng người. Đó là âm thanh của giày thủy tinh cao gót giãm lên đá, giống hệt tiếng bước chân của hắn.
Hàn Sâm cảm thấy tốc độ giày thủy tinh trên chân đột nhiên tăng thêm một bậc, thế là tăng tốc lao về phía cung điện, âm thanh trong cung điện càng lúc càng gấp, dường như là đang lao ra ngoài.
Hết chương 1609.
Chương 1610. Một kiếm phá Thiên Ngoại