Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 137 - Chương 1699. Kẻ Sống Sót Của Tỉnh Tộc

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Nắm đấm của Hàn Ngọc Phi đánh lên trên eo của Yak, sức mạnh mạnh mẽ đủ để xé toạc đồi núi, nhưng mà sắc mặt của bản thân Hàn Ngọc Phi lại thay đổi.

Trong khoảnh khắc sức mạnh cường đại đánh lên trên eo Yak, chỉ thấy trên người Yak đã xuất hiện một bộ áo giáp giống như sắt thép, nắm đấm của hắn đánh lên phía trên không thể tổn thương đến áo giáp, trái lại cảm giác giống như bị nam châm hút lấy, nắm đấm dán ở trên eo hắn không tài nào thu lại được.

“Quả nhiên ngươi có vấn đề.” Yak quay người lại, lạnh lùng nhìn Hàn Ngọc Phi, trong mắt tràn đầy sát ý lạnh như băng.

Trong lòng Hàn Ngọc Phi chợt tàn nhãn, không nói hai lời một nắm đấm khác lại đánh về phía trên người Yak.

Yak vươn bàn tay ra lập tức bắt lấy nắm đấm của Hàn Ngọc Phi: “Ngươi còn non lắm, ngươi cho rằng ta giống với bọn chúng ư? Vậy thì ngươi đã lầm to rồi, có lẽ mánh khóe như vậy của ngươi có tác dụng với đám Rudy, nhưng mà đối với ta mà nói thì hoàn toàn nực cười giống như kẻ ngốc, bởi vì ta là người nắm giữ chiến giáp gen bản mệnh thật sự, hoàn toàn khác với bọn chúng.”

Dứt lời, bàn tay Yak dùng lực, lập tức vặn gãy cánh tay Hàn Ngọc Phi khiến sắc mặt Hàn Ngọc Phi trong nháy mắt trắng bệch, cánh tay vặn vẹo thành hình bánh quẩy, mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa, hơn nữa nắm đấm của hắn vẫn còn bị hút trên người Yak, ngay cả chạy cũng chạy không thoát.

“Chết đi!” Một nắm đấm khác của Yak mang theo sức mạnh hung tàn trực tiếp đánh về phía đầu Hàn Ngọc Phi.

Hết chương 1698.

Chương 1699. Kẻ sống sót của Tỉnh tộc

Vẻ mặt của Hàn Ngọc Phi rất khó coi, chênh lệch về sức mạnh quá xa. Nếu như Rudy và những kẻ kia sử dụng chiến giáp gen của những cường giả sinh vật khác thì Hàn Ngọc Phi còn có thể đối chọi, thậm chí còn có thể giết họ.

Tuy nhiên những kẻ thực sự ngưng tụ chiến giáp gen bản mệnh thì sức mạnh của họ và những khía cạnh khác đều không phải là thứ mà chiến giáp gen sinh vật của những kẻ gà mờ kia có thể so sánh.

Biết mình không thể nào phản kháng lại, Hàn Ngọc Phi lập tức dùng đầu đánh về phía Yak, có thể đổi được bao nhiêu thời gian thì cứ đổi lấy bấy nhiêu.

“Ấu trĩ” Yak hừ lạnh một tiếng, sức lực của nắm đấm lại tăng thêm một chút, muốn trực tiếp đánh bay đầu của Hàn Ngọc Phi.

Kỷ Yên Nhiên và những người khác đều cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao những kẻ kia lại đánh người của mình vậy.

La Lam nhìn Hàn Ngọc Phi, trong lòng lại lờ mờ sinh ra cảm giác bất an. Mặc dù hiện tại Hàn Ngọc Phi đang ở trong trạng thái biến thân, hoàn toàn không giống với diện mạo vốn có của Hàn Ngọc Phi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Ngọc Phi, La Lam lại mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

Giây phút thấy Hàn Ngọc Phi sắp bị Yak làm cho nổ tung đầu thì đột nhiên có một bàn tay chặn lại nắm đấm của Yak, luồng sức mạnh kia gần như làm nổ tung cả không gian, dưới bàn tay đó, toàn bộ sức mạnh đều đột nhiên biến mất vô hình, ngay cả một chút tàn tích cũng không sót lại.

“Ngao Dạ?” Đám người La Lam rất kinh ngạc, không biết từ lúc nào Ngao Dạ đã lao đến bên người Hàn Ngọc Phi, đỡ được cú đấm chí mạng của Yak.

Ngao Dạ đã từng nhìn thấy Hàn Ngọc Phi đến cứu La Lam, cho nên ngay từ đầu đã thấy Hàn Ngọc Phi có chút quen thuộc, sau khi thấy Hàn Ngọc Phi đánh lén Yak thì đã đoán được hắn là ai, vì vậy mới ra †ay cứu hắn.

Ngao Dạ chặn lại nắm đấm của Yak, đồng thời đột nhiên kéo Hàn Ngọc Phi ra khỏi người Yak, nhẹ giọng nói: “Ngươi về nhà họ Hàn trước đi”

“Cảm ơn.” Hàn Ngọc Phi rất kinh ngạc, thế nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc thích hợp để nói chuyện. Hắn kéo theo cánh tay bị thương bay về phía đỉnh tòa nhà nơi Kỷ Yên Nhiên và những người khác đang ở đó.

Yak nhìn chằm chằm vào Ngao Dạ, hoàn toàn không để ý tới Hàn Ngọc Phi, dường như trong mắt hắn chỉ còn lại Ngao Dạ.

“Ngươi là Tinh tộc?” Yak nhìn chằm chằm vào Ngao Dạ, nói từng chữ một.

An”

“Không ngờ ngoài ta ra vẫn còn kẻ sống sót khác của Tinh tộc.” Ngao Dạ cũng nhìn Yak nói.

“Với tư cách là thành viên Tinh tộc, vậy mà ngươi lại bán mạng cho nhân loại.” Yak tiếp tục nói.

“Nhà họ Hàn là mục tiêu theo dõi của ta.” Ngao Dạ vẫn bình tĩnh nói: “Còn ngươi, tại sao lại muốn giết sinh vật của chủng tộc khác? Bọn họ đều có cơ hội trở thành sinh vật đủ tư cách, ngươi không nên giết bọn họ.”

Yak đột nhiên bật cười khinh thường: “Mục tiêu theo dõi? Tinh tộc đã diệt vong rồi, những thứ đó đã không còn tồn tại nữa, từ sớm đã chẳng có thứ gì gọi là mục tiêu theo dõi rồi.”

“Vẫn còn ta.” Ngao Dạ nhẹ nhàng đáp.

“Ngươi là cái thá gì chứ? Cho dù ngươi có là Tinh tộc thì ngươi cũng không đủ tư cách nói những điều như vậy.” Yak hừ lạnh một tiếng, lại vung nắm đấm về phía Ngao Dạ.

Trên người Ngao Dạ cũng ngưng tụ ra chiến giáp, thế nhưng không thể động thủ với Yak. Hắn né tránh nhanh nhẹn như một cơn gió, những đòn tấn công đáng sợ của Yak hết lần này lại lần khác rơi vào trong khoảng không, căn bản không thể chạm được vào người của Ngao Dạ.

“Không dám động thủ sao?” Yak có chút khó chịu nhìn Ngao Dạ, hắn rất ghét dáng vẻ kia của Ngao Dạ.

“Ta là một quân nhân, quân pháp không cho phép ta ra tay khiến người khác bị thương.” Ngao Dạ vẫn nhẹ giọng nói, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.

“Quân nhân? Tinh tộc đã không còn tồn tại, đã không còn cái gì gọi là quân nhân từ lâu rồi, lại càng không có cái gì gọi là quân pháp, hiện tại †a chính là luật của thế giới này.” Yak điên cuồng nói, sức mạnh trên người càng thêm đáng sợ, điên cuồng tấn công Ngao Dạ.

Thân hình Ngao Dạ nhẹ nhàng né tránh mọi công kích như vũ bão của Yak, vẻ mặt không đổi nói: “Quân pháp vẫn luôn chảy trong dòng máu của ta, dù cho Tinh tộc có còn hay không thì vẫn như vậy.”

“Vậy thì để ta xem thử xem rốt cuộc trong máu của ngươi có còn quân pháp nào hay không.” Áo giáp trên người Yak phát ra thần quang khiến không gian xung quanh bị bóp méo và sụp đổ.

Thế nhưng dù cho sức tấn công của Yak có mạnh đến đâu thì cũng không bao giờ có thể chạm vào cơ thể của Ngao Dạ.

“Không dám đánh trả sao?” Trong mắt Yak lóe lên một tia tàn nhẫn, một nắm đấm làm nổ tung tòa nhà, sức mạnh khủng khiếp giống như tinh thạch va vào trái đất đè ép đỉnh của tòa nhà, muốn khiến cho Kỷ Yên Nhiên và những người khác cùng chết trong một tòa nhà.

Ngao Dạ khẽ cau mày, thân hình trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của Yak, tung một cú đấm làm nổ tung sức mạnh đáng sợ kia.

“Đến là tốt rồi.” Chiến giáp gen trên người Yak triệt để bùng nổ, hai nắm đấm liên tục đánh về phía Ngao Dạ.

Hai luồng sức mạnh va chạm trong không khí tạo ra sóng xung kích làm rung chuyển tất cả các tòa nhà gần đó, hơn nữa dưới hành động có chủ ý của Yak, rất nhiều những dư âm của sức mạnh ập xuống tòa nhà nơi Kỷ Yên Nhiên và những người khác đang ở.

“Với tư cách là một thành viên của Tinh tộc, ngươi nên biết rằng đây là hành vi vi phạm pháp luật của Tinh tộc.” Thân hình Ngao Dạ nhanh nhẹn đánh tan toàn bộ sức mạnh lao về phía tòa nhà, không để sức

mạnh đó tiếp cận tòa nhà.

“Vậy thì sao?” Yak lại tung một cú đấm về phía tòa nhà, không kiêng nể gì mà nói: “Quân nhân là một thứ gì đó vớ vẩn ở thời đại này, pháp luật thì có là gì đâu chứ?”

Một nắm đấm của Ngao Dạ làm nổ tung nắm đấm của Yak, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Yak: “Nói như vậy thì chẳng phải khi Tỉnh tộc không còn thì thứ được gọi là quân nhân Tinh tộc và pháp luật cũng đã biến mất từ lâu rồi sao.”

“Ngươi hiểu là tốt rồi, gia nhập với bọn ta, ngươi sẽ nhận được nhiều hơn so với khi ngươi làm quân nhân trước kia.” Yak vừa nói vừa điên cuồng tấn công.

“Vốn dĩ việc ngươi gia nhập vào đâu không quan trọng, đáng tiếc ngươi lại là loại người mà ta căm ghét nhất, cho nên…” Ánh mắt Ngao Dạ lạnh lùng, áo giáp trên người đột nhiên phát sáng, hóa thành từng dải từng dải ánh sáng ngưng tụ trên nắm tay.

Bình Luận (0)
Comment