Coong!
Sức chống đỡ của Zac và Zaku rất cao, còn cao hơn cả Yak, hiển nhiên cũng là một Tinh tộc đã ngưng tụ được chiến giáp gen bản mệnh, thế nhưng chiến giáp của bọn họ vẫn bị nắm đấm đó đấm móp.
Yak với khuôn mặt lấm lem bùn đất xông lên từ dưới mặt đất, tức giận lao về phía Bảo Nhi.
Bảo Nhi một đấu ba nhưng vẫn rất dũng mãnh, nắm đấm nhỏ giao đấu với đám Yak khiến cho áo giáp của bọn họ lõm xuống rất nhiều chỗ.
Đám Yak đều rất bàng hoàng. Bọn họ thực sự không thể tin được, ngoài giáo quan ra lại còn có sinh vật dũng mãnh như vậy tồn tại trong vũ trụ Liên Minh.
Giáo quan nhìn thấy cũng thầm cau mày, sức mạnh của Bảo Nhi khiến hắn cũng phải khá dè chừng.
Nhưng áo giáp lá kim sắc trên người Bảo Nhi lúc tối lúc sáng, nhìn có vẻ rất không ổn định.
Bảo Nhi còn chưa đạt đến trình độ có thể ngưng tụ ra áo giáp chiến đấu, hơn nữa Bảo Nhi cũng đã suy yếu trong một khoảng thời gian rất dài kể từ sau lần ngưng tụ chiến giáp để giết Xà Ma Nữ.
Lần này không thể trực tiếp giết chết đối thủ, thời gian đã bị kéo dài lâu như vậy, hơn nữa còn là một đấu ba, cho nên đương nhiên tình hình rất không ổn.
Mà rõ ràng Kỷ Yên Nhiên cũng nhìn ra tình thế khó xử của Bảo Nhị, nàng đưa Tiểu Hoa trong lòng cho La Lam, lấy một đôi giày thủy tinh mà Hàn Sâm đưa cho nàng từ trong túi ra rồi đeo lên chân.
“Giày thủy tinh, xin ngươi hãy giúp bọn ta, hãy cứu lấy gia đình ta được không? Bọn ta nhất định sẽ cảm tạ ngươi thật tốt.” Ký Yên Nhiên nói với giày thủy tinh.
Giày thủy tỉnh như thể hiểu được lời nói của Kỷ Yên Nhiên, nó nhảy khỏi tay Kỷ Yên Nhiên, tự động xỏ lên chân nàng.
Lập tức chỉ thấy ánh sáng bắn ra tứ phía, đôi giày thủy tinh giống như một đôi giày ma pháp vậy, trong tích tắc đã biến áo giáp tinh thể hoa lệ bao phủ lấy toàn thân Kỷ Yên Nhiên.
Chưa cần đợi Kỷ Yên Nhiên có bất kỳ hành động gì, áo giáp tinh thể đã kéo cơ thể Kỷ Yên Nhiên bay lên không trung, một đôi chân như một lưỡi kiếm bay về phía Zac.
Zac tung một quyền vào đôi chân kia của Kỷ Yên Nhiên, tay và chân va vào nhau, nắm đấm của Zac đột nhiên bị áo giáp tinh thể xé toạc, đến xương nắm tay cũng bị gãy, máu tươi đột nhiên tuôn ra.
“AI” Zac khốn đốn rút lui, Kỷ Yên Nhiên cũng xông vào trong vòng chiến, liên thủ cùng với Bảo Nhi đại chiến ba Tỉnh tộc.
Ban đầu ba người đám Yak đã không chịu được đòn tấn công của Bảo Nhi rồi, giờ lại thêm một Kỷ Yên Nhiên nữa, tức khắc họ hoàn toàn không phải đối thủ, bị giết đến huyết tinh cũng bay lên đầy trời, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Giờ đây tất cả những thành viên tổ chức Thần đều đã kinh sợ đến không thể thốt nên lời.
Ban đầu cứ nghĩ đây là một màn kịch để dụ Hàn Kính Chi ra, người nhà họ Hàn và sinh vật này không phải mục tiêu chính của họ. Thế nhưng ai mà biết được sau khi chiến đấu thực sự, bọn họ mới biết người nhà họ Hàn này còn đáng sợ hơn cả kẻ kia, những sinh vật lớn mạnh không hề ít, thậm chí đã khiến cho họ bắt đầu thấy bất lực và tuyệt vọng.
Đặc biệt là ba Tinh tộc Yak, Zac và Yaku, bọn họ tự cho rằng ngoài Tỉnh tộc ra, trong Tí Hộ Sở đã không còn đối thủ, nhưng giờ lại bị Bảo Nhi và Kỷ Yên Nhiên đánh đến máu tươi đầm đìa, sắp không chống đỡ nổi rồi bị giết ngay giữa trời đất.
Đương nhiên Kỷ Yên Nhiên không phải một mình chiến đấu, thực tế là
cơ thể nàng đã bị giày thủy tỉnh điều khiển, tất cả đều do giày thủy tinh khống chế để chiến đấu, chỉ là mượn cơ thể của Kỷ Yên Nhiên làm vật dẫn mà thôi.
Giáo quan nhìn thấy cái áo giáp do giày thủy tinh biến thành thì mắt đột nhiên mở to, rồi tự lẩm bẩm: “Sao giày thủy tinh của Đông Hoàng lại ở đây? Lại còn được sử dụng trên một nhân loại nhỏ bé như vậy?”
Giáo quan đột nhiên thoát khỏi Ngao Dạ, muốn đi về phía Kỷ Yên Nhiên và Bảo Nhi.
“Giáo quan, bây giờ lại đến lượt ngươi muốn đi sao?” Ngao Dạ như một cái bóng đuổi theo giáo quan, ngăn hắn lại.
“Dạ, ta đã từng nói, chuyện ở nơi này không liên quan gì đến ngươi, ngươi đừng tự hại mình.” Giáo quan cau mày, thân hình chuyển động nhanh như chớp, nhưng mãi không thể thoát khỏi Ngao Dạ.
Khóe miệng Ngao Dạ rỉ máu, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, tự giễu cười nói: “Thứ ta biết đều là ngươi dạy cả, vậy nên việc ngươi hiểu ta cũng giống hệt như việc ta hiểu ngươi mà thôi, ngươi không thoát khỏi
ta được đâu.
“Tránh ra, ta không muốn trên tay ta có phải nhuốm máu của ngươi.” Giáo quan lạnh nhạt nói.
“Ta đã sớm nói rồi, ta là người quan sát của bọn họ, ta sẽ không để ai đụng đến họ đâu.” Thân hình Ngao Dạ chuyển động như chớp, ngăn giáo quan lại hết lần này tới lần khác.
“Ngươi cho rằng ngươi thực sự có thể ngăn cản ta sao?” Giáo quan thở dài.
“Ta đã nói rồi, ta hiểu ngươi cũng giống như ngươi hiểu ta.” Ngao Dạ nói
Giáo quan lại lắc đầu: “Ngươi hiểu ta nhưng lại không hiểu thời gian, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, rất nhiều chuyện đều sẽ thay đổi, ví dụ
như…
Dứt lời, một luồng khí tức đáng sợ đột nhiên bùng phát trên người giáo quan, một đôi cánh giống như hỏa diễm mọc ra sau lưng hắn, mà hảo diễm ấy cũng lập tức bùng cháy khắp toàn thân hắn, hòa vào trong áo giáp của giáo quan.
“Nam Hoàng Dực? Sao mà có thể như vậy được, sao nó có thể ở trong †ay ngươi, hơn nữa còn hòa thành một thể với chiến giáp gen của ngươi?” Sắc mặt Ngao Dạ thay đổi hẳn, thất thanh nói.
“Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều.” Giáo quan bình thản nói một câu rồi rút ra một thanh đao kim loại màu trắng.
“Tây Hoàng Đao!” Ngao Dạ đã hoàn toàn không thể khống chế biểu cảm của mình, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Võ trang gen của tứ hoàng Tinh tộc, ta đã đạt được hai thứ, hơn nữa còn đã khiến cho chúng hoàn toàn dung hợp với chiến giáp gen của ta, trong Tí Hộ Sở đã không còn ai có thể cạnh tranh với ta nữa rồi. Với khoảng cách của sức mạnh tuyệt đối trước mắt, hiểu biết của ngươi về †a đã không có tác dụng gì.” Giáo chủ một tay cầm lấy thanh đao kim loại màu trắng, cơ thể cháy bừng bừng, thờ ơ nhìn Ngao Dạ nói: “Tránh ra, đừng ép ta phải nhuốm phải máu của ngươi.”
Hết chương 1701.
Chương 1702. Trở vềVẻ mặt Ngao Dạ nghiêm nghị nhìn chằm chằm giáo quan, song lại không lùi bước: “Giáo quan, là ngươi dạy ta tám chữ Luôn có trách nhiệm, mãi không chùn bước, ta luôn khắc ghi trong lòng không bao giờ quên.”
Ánh mắt giáo quan lóe lên, nhưng lập tức lại kiên định trở lại, bình thản nói: “Nếu ngươi đã muốn như vậy, thì đừng trách ta không niệm tình xưa.”
Dứt lời, thanh đao kim loại màu trắng trong tay giáo quan lập tức vừa chuyển động, căn bản chưa kịp nhìn thấy đao của hắn chuyển động như nào thì chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của Ngao Dạ vang lên, cơ thể lùi về sau, trước ngực còn thêm một vết thương sâu thấy được cả xương.
“Nhát đao này là sự nhường nhịn của cuối cùng của ta.” Giáo quan nhìn Ngao Dạ nói.
Ngao Dạ nhìn thanh đao kim loại màu trắng nói: “Tây Hoàng Đao quá lợi hại, Nam Hoàng Dực quá nhanh, quả nhiên là danh bất hư truyền, không hổ là võ trang gen của Tinh tộc.”
“Nhát đao đó ta mới chỉ dùng có một ít sức mạnh thôi.” Giáo quan nói. Ngao Dạ nhìn vết thương trước ngực, bình tĩnh nói: “Nếu như ngươi có dùng toàn bộ sức mạnh hạ nhát đao nữa mà ta không thể tránh được
thì hãy để thi thể ta ở lại đây, một bộ đội đặc chủng của đội đặc chủng số ba chưa hoàn thành được nhiệm vụ thì không có tư cách để trở về
quê hương.
“Ngươi nhất định phải cứng đầu vậy sao?” Giáo quan có chút tức giận. “Đây là nguyên tắc của ta, cũng là do ngươi dạy cho ta.” Ngao Dạ nói.
“Được, vậy thì hôm nay ta dạy ngươi thêm một câu nữa, nếu việc đó không thể làm được thì phải biết cách linh hoạt.” Giáo quan vừa nói, Tây Hoàng Đao trong tay cũng chuyển động, lần này còn nhanh hơn lần trước.
Nhưng lần này Ngao Dạ đột nhiên lại di chuyển được như đang cùng chuyển động với Tây Hoàng Đao, lại giống như nhanh hơn Tây Hoàng Đao một chút.
Lại là một tiếng rên rỉ, trên người Ngao Dạ lại có thêm một vết thương, chỉ là vết thương này lại nông hơn cũng không nghiêm trọng như vết thương ban nấy.
“Xem ra nhiều năm như vậy ngươi cũng đã học được chút rồi nhỉ.” Giáo quan hơi cau mày, rõ ràng hiệu quả của nhát đao này chưa đạt đến mức mong chờ của hắn, sức mạnh của nhát đao này còn khỏe hơn nhát đầu tiên nhưng hiệu quả lại không bằng.
Ngao Dạ cười một cái: “Đây là do ta học trộm được một ít từ chỗ Hàn Sâm, tuy rằng nhân loại thể chất bẩm sinh kém rất nhiều, sinh mệnh cũng ngắn nhưng trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo của họ lại không thua kém gì Tinh tộc chúng ta, thậm chí có thể nói là giỏi hơn, có rất nhiều lý thuyết và kỹ xảo của họ tạo ra đều thú vị hơn võ kỹ của Tỉnh tộc chúng ta.”
“Ngươi đã bị sa đọa rồi!” Giáo quan hừ một tiếng, hỏa dực rung lên, Tây Hoàng Đao trong tay cũng bắt đầu chuyển động.
Thân pháp của Ngao Dạ trở nên mơ hồ, trong đó còn có bóng dáng thân pháp của Hàn Sâm, nhưng cũng không phải là toàn bộ, chỉ là mượn một ít kỹ xảo và lý thuyết, nhưng bản chất vẫn là thân pháp sở trường của Ngao Dạ.
Ngao Dạ miễn cưỡng tránh được những đòn công kích chí mạng, nhưng khoảng cách giờ là quá lớn, những vết thương trên người cũng dần tăng lên, không lâu sau thì đã giống như huyết nhân, toàn thân đều bị máu của bản thân nhuộm đỏ.
Giáo quan có được hai món võ trang Tinh Hoàng, dù là sức mạnh hay tốc độ thì đều vượt xa Ngao Dạ.
Nhìn Gugia bị Kim Mao Hồng cắn chết, tất cả sự nhãn nhịn của giáo quan đều không còn, Tây Hoàng Đao trong tay liên tục chém xuống, bộc phát ra uy lực đáng sợ mà khó có thể tưởng tượng ra.
Ngao Dạ tránh được ba nhát đao, thế nhưng trên người vẫn có thêm ba vết thương, nhát đao thứ tư dù như nào cũng không tránh được, trực tiếp bị đâm vào ngực.
“Kết thúc rồi!” Ngao Dạ thầm thở dài, biết rằng dưới nhát đao này bản thân không thể may mắn tránh được nữa, chỉ sợ cơ thể sẽ bị nhát đao này trực tiếp cắt ra.
Ầm!
Đột nhiên một vệt sáng lạnh giá từ trên trời bắn đến, vừa hay va phải Tây Hoàng Đao. Sức mạnh của chùm tia sáng trên đáng sợ thanh Tây Hoàng Đao nở rộ giống như ánh mặt trời khiến cho cả Tây Hoàng Đao và cả giáo quan đều phải run sợ, đồng thời lưỡi đao cũng bị lệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu chỉ trong nháy mắt.
Cơ thể Ngao Dạ di chuyển nhanh chóng, tránh được Tây Hoàng Đao, trong lòng đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao một cái.
Sắc mặt giáo quan cũng thay đổi một chút, nhìn lên trời, chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đen nhanh chóng bay qua, đồng thời những chùm †ia sáng cũng bùng nổ về phía giáo quan.
Tây Hoàng Đao trong tay giáo quan liên tục chém, lập tức chém vỡ hết những chùm sáng, chỉ thấy một tinh thể Độc Giác Tiên màu đen từ bầu trời bay xuống.
Cuối cùng Hàn Sâm cũng kịp trở về tinh cầu Loga, vừa về đã thấy Ngao Dạ sắp bị người ta chém thì lập tức khởi động hệ thống vũ khí của Độc Giác Tiên để cứu lấy Ngao Dạ.
Nhìn thấy có người trực tiếp dùng đao chém vỡ chùm tia sáng của Độc Giác Tiên, Hàn Sâm thầm tặc lưỡi. Uy năng chùm tia sáng của Độc Giác Tiên không hề nhỏ hơn uy năng của chiến giáp gen, chỉ là không linh hoạt như chiến giáp gen, cũng không phối hợp được với con người mà thôi.
Giáo quan lại thấy có điều bất ngờ xảy ra, hắn không còn muốn phí lời nữa, phải nhanh giải quyết trận chiến này, nếu không đám Zaku đều sẽ bị giết chết.
Hỏa dực lại vỗ cánh, giáo quan lập tức bay lên trên Độc Giác Tiên, một nhát đao nhắm vào Độc Giác Tiên làm cho thân Độc Giác Tiên xuất hiện một vết nứt dài ba bốn mét.
Hàn Sâm kinh hãi, chỉ có thể thu Độc Giác Tiên về.
Dù gì Độc Giác Tiên cũng không đủ linh hoạt, hiện tại sức phòng ngự cũng không chặn được sức tấn công đáng sợ của người đó, nếu tiếp tục lái, e rằng cũng chỉ cần hai ba nhát đao nữa là sẽ bị tiêu diệt triệt để.
“Hàn Sâm!” Nhìn thấy người xuất hiện từ trong Độc Giác Tiên lại là Hàn Sâm, vẻ mặt giáo quan trở nên lạnh lùng, Tây Hoàng Đao nhắm thẳng vào hắn mà chém xuống, nhát này còn hung hãn hơn nhát đao nhắm vào Độc Giác Tiên vừa nãy.
Sắc mặt Hàn Sâm thay đổi, nhanh chóng tránh ra, tố chất cơ thể hắn bây giờ không thể đỡ được đòn công kích đáng sợ này.
Nhưng hắn còn chưa có hoạt động gì, cái găng tay trên tay phải đã lần nữa biến thành áo giáp bao trùm lấy cả người hắn, đồng thời cũng có thêm sức mạnh để đối mặt với Tây Hoàng Đao.
Ầm!
Nắm đấm và đao giao đấu đã bộc phát một sức mạnh cực lớn giữa bầu trời, còn đáng sợ hơn bom khinh khí bị nổ, sức công phá gần như làm cho cả vùng đất đều biến thành biển, từng làn sóng ập đến, cả thành phố biến thành đống đổ nát giữa những cơn sóng.
Cơ thể của Hàn Sâm trên không trung bị đẩy lùi lại ngàn mét mới giải tỏa được sức mạnh mà cả cơ thể phải chịu đựng để ổn định, nhưng hắn lại càng thêm ngạc nhiên.
Hắn rất hiểu sức mạnh của găng tay này, kẻ sử dụng sức mạnh của găng tay như hắn lại bị đánh bay ra, máu trong lồng ngực nhộn nhạo, thế nhưng đối phương thì lại không bị gì, sức mạnh đáng sợ khó thể tưởng tượng được.
Hàn Sâm làm sao biết được, Tây Hoàng Đao và Nam Hoàng Dực trong †ay giáo quan đều là những vật cùng cấp bậc với găng tay, cộng thêm tố chất cơ thể của giáo quan đã mạnh hơn Hàn Sâm rất nhiều, đương nhiên sức mạnh của găng tay không thể địch lại.
“Găng tay Bắc Hoàng, không ngờ rằng võ trang gen của tứ hoàng Tinh tộc đều tồn tại, hơn nữa còn tập hợp hết ở đây. Vậy là tốt nhất, đợi đến lúc ta dung nhập găng tay Bắc Hoàng và giày thủy tinh Đông Hoàng vào cơ thể thì cơ hội đi ra ngoài sẽ cao hơn rồi.” Giáo quan nhìn chằm chằm vào áo giáp ngọc cốt trên người Hàn Sâm, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng.
Hỏa dực lại rung lên, lưỡi đao xuyên thủng cả bầu trời, có vẻ như giáo quan đã hoàn toàn muốn giết người rồi, cũng không còn quan tâm đến việc phải bắt sống nữa, phải trực tiếp giết chết Hàn Sâm để lấy được găng tay Bắc Hoàng.
Ánh mắt Hàn Sâm tĩnh lặng như nước, thúc đẩy Vật Ngữ Gen đến cực hạn. Hắn dốc sức để khí tức của bản thân có thể hoà vào làm một với áo giáp trên người, đồng thời cũng bước ra một bước.
Hết chương 1702.
Chương 1703. Tâm Nhãn ThuậtẦm!
Hàn Sâm sử dụng thân pháp Động Huyền, đáng lẽ hắn còn cho rằng bản thân có thể né được một đao của giáo quan, thế nhưng kết quả lại bị đánh trúng một đòn mạnh, cơ thể rơi xuống như sao băng, đập vỡ phế tích đổ nát thành một cái hố lớn.
“Sao lại không né được chứ?” Hàn Sâm thầm nghi ngờ, rõ ràng hắn nhìn thấy mình né được một đao kia rồi mới phải.
“Đừng nhìn đao của hắn, nhìn mắt hắn đi.” Ngao Dạ nói với Hàn Sâm.
“Nhìn mắt của hắn? Nhìn mắt hắn làm gì?” Hàn Sâm không hiểu ý của Ngao Dạ là gì, nhưng bây giờ không phải là lúc để Hàn Sâm nghĩ nhiều như thế, đao của giáo quan sắp chém về phía hắn tới nơi rồi.
Mặc dù Hàn Sâm rất muốn nghe lời của Ngao Dạ rằng đừng nhìn vào đao của giáo quan, nhưng điều này là không thể, đối phương cầm đao chém ngươi, sao ngươi có thể không nhìn đao của hắn cơ chứ? Nếu không nhìn thì chẳng phải là sẽ bị đâm chết luôn sao?
Bịch!
Hàn Sâm lại bị chém bay ra ngoài. Cho dù hắn có được sự bảo vệ của áo giáp từ găng tay thì vẫn bị chém rồi phụt máu, ngũ tạng trong lồng ngực giống như sắp vỡ ra, cảm giác khó chịu muốn chết, tuy rằng áo giáp không bị chém nứt ra, thế nhưng cũng bị chém thành ra một vết khá nông.
“Đừng nhìn đao của hắn, nhìn mắt hắn ấy.” Vết thương của Ngao Dạ rất nặng, ngồi ở phía xa hét to với Hàn Sâm lần nữa.
“Người anh em à, ngươi phải nói rõ ra chứ, sao không nhìn đao mà đi nhìn mắt hắn, ta đây thật sự không làm được!” Hàn Sâm buồn bực hét lên một tiếng. Thấy giáo quan chém ngang trời, Hàn Sâm lại sử dụng thân pháp Động Huyền và Dịch Thiên Thuật lần nữa, muốn tránh đao của giáo quan.
Nhưng bỉ kịch vẫn cứ tiếp diễn, Ngao Dạ chỉ học được một phần kỹ xảo của Hàn Sâm mà đã có thể tránh được nhiều đòn tấn công của giáo quan như vậy, bây giờ đến lượt Hàn Sâm đã tự ra mặt, dưới tình huống khoác lên mình áo giáp do găng tay biến thành, sức mạnh và tốc độ nhanh hơn Ngao Dạ, vậy mà Hàn Sâm lại không tài nào tránh khỏi sự tấn công của giáo quan, tiếp tục bị chém văng ra ngoài.
Áo giáp từ chiếc găng tay kia rất mạnh, thế nhưng Tây Hoàng Đao và Nam Hoàng Dực cũng chẳng kém cạnh, chúng tấn công liên tiếp khiến cơ thể Hàn Sâm bị thương không nhẹ.
“Đôi tay là con mắt của trái tim, mà con mắt là nơi khởi đầu của đôi tay. Ngươi phải nhìn thấu đôi mắt của hắn thì mới có thể nhìn rõ cây đao trong tay hắn, đây là bí kĩ của giáo quan. Nếu như ngươi không thể hiểu được ánh mắt của hắn, vậy thì chỉ có đường chết, ngay cả một đao cũng không thể chặn lại.” Ngao Dạ vừa xử lí vết thương của mình vừa nói.
“Cái quái gì vậy? Nghe chẳng hiểu câu nào hết.” Hàn Sâm hét lớn.
Giáo quan bổ thẳng một đao về phía Hàn Sâm, cùng lúc đó cũng mở miệng lạnh lùng nói: “Dạ, ngươi quá ngây thơ, lúc trước ta dạy ngươi ‘Tâm Nhãn Thuật trong vòng ba tháng, thế nên ngươi mới miễn cưỡng mới có thể nhìn thông suốt nhãn thần, cho dù bây giờ ngươi có nói hết cho hắn thì ngươi cho rằng hắn có thể hiểu sao?”
“Không thử một chút thì sao biết không được.” Ngao Dạ cười gượng nói, bảo Hàn Sâm nhìn thấu ánh mắt của giáo quan trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì quả thật là điều không thể.
Nhưng bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác, nếu như Hàn Sâm không nhìn thấu, vậy thì chỉ có đường chết mà thôi.
Hàn Sâm phát hiện mình không ngăn cản hay né tránh đao của giáo quan được, hắn chỉ có thể mở to hai mắt kiên trì nhìn chằm chằm vào hai mắt của giáo quan đến cùng, cố gắng không nhìn vào đao của hắn.
Quả thật đôi mắt của giáo quan rất đẹp, lông mày nhỏ nhắn, mắt phượng, được xem là ánh mắt của mỹ nam tử, nhưng mà Hàn Sâm lại thấy không có gì đáng để nhìn.
Hơn nữa Hàn Sâm còn thê thảm hơn lúc nấy, ít nhất vừa rồi hắn còn có thể lựa chọn cách chịu đòn như thế nào, bây giờ thì cây đao kia chém lên người lúc nào cũng không biết.
Ầm!
Hàn Sâm ngã vào trong đống đổ nát của một tòa nhà, sau khi bò ra khỏi đó, không nhịn được mà kêu lên: “Người anh em à, không phải ngươi đang đùa ta đấy chứ? Ta nhìn mắt hắn có tác dụng quái gì đâu?”
“Ngươi nhất định phải học được cách nhìn thấu ánh mắt hắn, nếu không chỉ có đường chết thôi.” Ngao Dạ nói cực kỳ chắc chắn.
Hàn Sâm lại phải lao tới tái chiến, từng vết đao xen kẽ trên áo giáp của hắn. Vốn dĩ đó là một chiếc áo giáp vô cùng đẹp đẽ, chưa được bao lâu đã bị phá đến mức hơi sứt mẻ. Mà nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì e rằng áo giáp chưa dùng được bao lâu đã bị phá vỡ rồi.
Cơ thể Hàn Sâm chịu đựng chấn động rất lớn, không ngừng hộc máu, vết thương còn nghiêm trọng hơn áo giáp.
“Giáo quan, cứu ta!” Giọng nói của Yak vang lên từ đằng kia, chỉ thấy vết thương của Yak chẳng chịt, bị chém đứt mất một cánh tay, đang chật vật chạy trốn.
Giáo quan do dự một chút, nhìn Hàn Sâm rồi lại vội vàng lao tới phía Hàn Sâm.
Trong mắt của giáo quan, găng tay Bắc Hoàng quan trọng hơn Yak nhiều. Mặc dù Kỷ Yên Nhiên có đôi giày thủy tinh trên người, nhưng rõ ràng nàng chỉ dựa vào sức mạnh của giày thủy tinh để chiến đấu chứ không giống như việc Hàn Sâm điều khiển võ trang Tinh Hoàng để chiến đấu, gần như không có mối đe dọa nào đối với giáo quan, chỉ cần giải quyết được Hàn Sâm thì giết chết Kỷ Yên Nhiên cực kì dễ dàng.
“AI” Yak kêu thảm thiết một tiếng, bị Bảo Nhi đấm một quyền vào đầu, chết đến mức không thể chết được nữa.
Có điều áo giáp trên người Bảo Nhi đồng thời cũng vỡ vụn, đó không phải là bị đánh nát, mà là sức mạnh của nàng thực sự không chống đỡ nổi sự tiêu hao. Mặc dù đã ăn rất nhiều kỳ trân dị quả, nhưng năng lượng lại không đủ để nàng hoàn toàn biến đổi.
Kỷ Yên Nhiên ôm lấy Bảo Nhi với áo giáp vỡ tan tành và cơ thể bước vào trạng thái suy yếu, hai chân nàng vẫn tự động chiến đấu với Zac và Zaku. Tuy rằng vẫn chiếm được thế thượng phong, thế nhưng khó mà có thể giải quyết bọn họ nhanh chóng.
Số người đến đây của tổ chức Thần, bây giờ chỉ còn lại Zac, Zaku và giáo quan.
Kim Mao Hống và Tiểu Thiên Sứ muốn tới giúp Hàn Sâm, nhưng lại bị Hàn Sâm lớn tiếng quát bảo dừng lại, bảo bọn chúng đi giúp Kỷ Yên Nhiên.
Tuy rằng sức mạnh của bọn chúng khá tốt, có điều họ vẫn chưa trưởng thành, hơn nữa vẫn chưa ngưng kết lại chiến giáp gen bản mệnh của mình, sức mạnh kém hơn nhiều so với giáo quan, qua đây trợ giúp thì chỉ sợ một đao là bị giáo quan giết.
“Không được…Không được…Vẫn không được…” Hàn Sâm cố gắng nhìn đi nhìn lại vào mắt của giáo quan, thế nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì, hắn hoàn toàn không biết việc nhìn ánh mắt giáo quan có ích lợi gì hay không.
Hắn có thể dựa vào ánh mắt của đối thủ mà phán đoán đối thủ muốn tấn công vị trí nào, với Hàn Sâm mà nói thì việc này cũng không phải là chuyện khó khăn gì cả, nhưng giáo quan không hành động như thế.
Dường như ánh mắt giáo quan không hề lưỡng lự, cho dù nhìn về phía thân thể của Hàn Sâm, tất cả nhưng đao tấn công của hắn không cùng một vị trí khiến Hàn Sâm thấy rất khó hiểu.
Dường như sở trường phán đoán tâm lý mà hắn giỏi nhất hoàn toàn vô dụng đối với giáo quan.
Bùm!
Cuối cùng chiếc áo giáp trước ngực của Hàn Sâm cũng không chống đỡ được, bị Tây Hoàng Đao chém nứt, giống như chém toạc cả máu thịt và xương cốt trước ngực hắn.
Hàn Sâm ngã lên đất, vật lộn một lúc, suýt chút nữa là không đứng được dậy, vết thương của hắn đã vô cùng nghiêm trọng, nếu như không có áo giáp găng tay chống đỡ cho hắn thì lúc nãy hắn đã sắp không có sức chiến đấu rồi.
Ánh mắt của giáo quan nóng như lửa, Tây Hoàng Đao trong tay không chút do dự mà đâm xuống một nhát, muốn trực tiếp kết thúc mạng sống của Hàn Sâm, rồi cướp lấy găng tay Bắc Hoàng.
Hàn Sâm nghiến răng giãy dụa đứng lên, muốn triệu hồi tháp Thiên Mệnh ra để che chắn một chút.
Đột nhiên, một luồng sức mạnh khủng khiếp xông lên tận trời hệt như một tia sáng chói mắt rơi xuống người Hàn Sâm.
Hết chương 1703.
Chương 1704. Đao không thể ngăn cảnÁo giáp tinh thể vốn dĩ được khoác trên người Kỷ Yên Nhiên đột nhiên †an rã, biến thành hình dáng giày thủy tinh một lần nữa, bước trên khoảng không bay về phía Hàn Sâm.
Mất đi sức mạnh từ giày thủy tinh, Kỷ Yên Nhiên lập tức ngã từ không †rung xuống. Thực lực của bản thân nàng hoàn toàn chưa đạt đến khả năng tham gia loại cấp độ chiến đấu này.
Thấy giày thủy tinh rời đi, Zac nhanh chóng tranh thủ lao đến muốn giết chết Kỷ Yên Nhiên.
Kim Mao Hống rít gào một tiếng, cơ thể đột ngột phình to hóa thành cự thú có kích cỡ tương đương một chiến hạm, gắng gượng ngăn cản đòn tấn công của Zac, cứu Kỷ Yên Nhiên và Bảo Nhi.
Nhưng mà áo giáp và cơ thể của Kim Mao Hống lại bị đánh xuyên thủng một lỗ lớn, cũng may sau khi cơ thể của nó hóa thành to lớn, vết thương này cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn với nó, chỉ khiến nó gào lên đau đớn một tiếng, Kỷ Yên Nhiên cũng ôm Bảo Nhi tụ họp lại với đám người La Lam một cách an toàn.
Kỷ Yên Nhiên mất đi giày thủy tinh, Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống đối mặt với Zac và Zaku lập tức rơi vào trong tình thế không mấy thuận lợi, may mà lúc trước bọn chúng đã bị Kỷ Yên Nhiên và Bảo Nhi gây thương tích, nếu không tình hình của Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống sẽ còn khó khăn hơn nữa.
Đôi giày thủy tinh kia đáp xuống người Hàn Sâm, trực tiếp xỏ trên chân của Hàn Sâm. Gần như là cùng lúc đó, găng tay áo giáp bao phủ cơ thể của Hàn Sâm cũng thu nhỏ lại, biến thành hình dáng găng tay một lần nữa.
Ầm!
Giáo quan đâm một đao xuống tạo nên một cái hố sâu không biết bao nhiêu mét trên mặt đất, gần như đâm xuyên qua toàn bộ tinh cầu, nhưng mà cơ thể của Hàn Sâm cũng đã không còn ở đó nữa.
Giày thủy tỉnh tuôn ra một sức mạnh to lớn mạnh mẽ kéo lấy cơ thể của Hàn Sâm ra ngoài, giúp hắn thoát khỏi nguy khốn bị đâm thủng cơ thể.
“Sao lại có chuyện như vậy được?” Giáo quan khẽ giật mình, nghi ngờ nhìn đôi giày thủy tinh trên chân của Hàn Sâm kia.
Võ trang Tinh Hoàng là thứ không thể coi thường, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể điều khiển. Vả lại trong trường hợp nhận đúng chủ nhân, trừ khi chủ nhân bỏ mạng, về cơ bản thì sẽ không thể nào có khả năng nó phản bội lại.
Cũng vì vậy giáo quan mới không giải quyết Kỷ Yên Nhiên trước, bởi vì hắn hoàn toàn không ngờ rằng, giày thủy tinh vẫn có thể được Hàn Sâm sử dụng trong khi Kỷ Yên Nhiên vẫn còn đang ở đó.
Hắn không giết Kỷ Yên Nhiên trước cũng là vì hơi lo lắng sau khi giày thủy tinh mất đi chủ nhân, lại lựa chọn người khác làm chủ nhân một lần nữa, đặc biệt là Hàn Sâm - kẻ đã có được găng tay Bắc Hoàng, được giày thủy tinh chấp thuận cũng không phải là việc không thể xảy ra.
Đáng tiếc giáo quan hoàn toàn không ngờ được rằng, người mà giày thủy tinh đi theo từ ban đầu chính là Hàn Sâm chứ không phải là Kỷ Yên Nhiên.
Trước đây là do Hàn Sâm sợ lúc bản thân không ở trong nhà thì người nhà sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên mới để giày thủy tinh ở chỗ Kỷ Yên Nhiên, giày thủy tinh thực sự cũng đã giúp đỡ rất nhiều, cứu giúp nhà họ Hàn trong lúc nguy nan.
Nhưng mà từ trước đến nay giày thủy tinh chưa từng phục tùng Kỷ Yên Nhiên, sau khi cảm nhận được mối nguy hiểm của Hàn Sâm, nó ngay tức khắc lại quay trở về bên người Hàn Sâm, trực tiếp xỏ lên chân của Hàn Sâm.
Mặc dù Hàn Sâm không quá vui mừng khi mang đôi giày thủy tinh này, nhưng bây giờ hắn không lo lắng được nhiều như vậy, đánh lui kẻ địch trước mới là đúng đắn.
Chẳng qua giày thủy tinh trên người Hàn Sâm không hề hóa thành hình dáng áo giáp tinh thể, mà vẫn là hình dáng đôi giày thủy tinh như cũ, hơn nữa găng tay cũng giữ nguyên hình dáng vốn dĩ của nó, cũng không hề hóa thành áo giáp.
“Cho dù ngươi cùng lúc có được giày thủy tinh và găng tay thì cũng vô dụng, dù gì thì khoảng cách về sức mạnh vẫn còn ở đó.” Giáo quan lạnh nhạt nói, lại vung đao chém về phía Hàn Sâm lần nữa.
Đôi cánh như ngọn lửa cháy hừng hực xé toạc hư không, giúp giáo quan và Tây Hoàng Đao lao tới trước mặt Hàn Sâm trong nháy mắt.
Suy nghĩ trong đầu Hàn Sâm lóe lên, hắn chỉ cảm thấy sức mạnh trên hai chân tuôn ra như suối, mang theo cơ thể lùi lại mấy ngàn mét hệt như dịch chuyển tức thời, tốc độ nhanh chóng khiến Hàn Sâm cũng có phần không kịp phản ứng lại.
Giày thủy tinh ở trên chân hắn có thể cung cấp cho hắn tốc độ di chuyển, rõ ràng mạnh hơn nhiều so với lúc găng tay hóa thành áo giáp, cũng mạnh hơn nhiều so với lúc giày hóa thành áo giáp tinh thể trên người Kỷ Yên Nhiên.
Nhưng mà tốc độ như vậy vẫn bị giáo quan đuổi kịp, mà tốc độ mà hỏa dực mang lại sau lưng giáo quan không hề chậm hơn giày thủy tinh.
Nhìn thấy đao đã đến gần, ánh mắt Hàn Sâm yên lặng như nước, một quyền đón lấy Tây Hoàng Đao.
Bây giờ trên chân hắn có giày thủy tinh, trên tay phải có găng tay, nhưng trên người lại chẳng có gì cả, mặc dù còn có một bộ chiến giáp gen ở bên trong hồn hải, nhưng mà có hai thứ này ở trên người hắn, hắn hoàn toàn không mặc được chiến giáp gen kia.
Hơn nữa cho dù mặc vào rồi thì có lẽ lực phòng ngự với loại vũ khí kinh khủng như Tây Hoàng Đao này cũng rất hạn chế.
Hiện giờ Hàn Sâm chỉ có thể mong đợi nắm đấm của mình có thể đánh trúng Tây Hoàng Đao, nếu không thì hắn xong đời rồi, thân thể sẽ bị trực tiếp chém thành hai khúc.
Trước đó Hàn Sâm đã từng thất bại không biết bao nhiêu lần, hắn không tài nào đỡ được đao của giáo quan, ngay cả né tránh cũng
không xong, bây giờ không có áo giáp hộ thể, đây đã là một cơ hội cuối cùng rồi.
Giáo quan tỏ vẻ lạnh lùng, hắn cho rằng Hàn Sâm không thể chặn được một đao này của hắn hệt như những lần thất bại trước đó. Hắn tin chắn rằng một đao này cũng có thể chém trúng Hàn Sâm.
Khác biệt chính là, bây giờ cơ thể của Hàn Sâm không có sự bảo vệ của áo giáp, một đao này của hắn có thể trực tiếp giết chết Hàn Sâm, trực tiếp đoạt lại giày thủy tinh và găng tay.
Đám người Ngao Dạ cũng đều căng thẳng nhìn Hàn Sâm, Ngao Dạ và Hàn Ngọc Phi cũng hiểu rất rõ, nếu như lần này Hàn Sâm lại đỡ không được lưỡi đao kia, vậy thì thực sự chỉ có một con đường chết.
“Nhìn mắt của hắn… Nhìn vào mắt của hắn…” Ngao Dạ kêu to, mặc dù biết rõ có lẽ không có tác dụng gì.
Tâm Nhãn Thuật là một kỹ pháp chỉ có thể hiểu ý nhưng khó có thể truyền đạt bằng lời nói. Trước đây lúc hắn đi theo giáo quan học tập ‘Tâm Nhãn Thuật, là giáo quan sử dụng Tâm Nhãn Thuật huấn luyện cho hắn, giày vò hết lần này đến lần khác mới giúp cho Ngao Dạ nắm được loại cảm giác đó, học được Tâm Nhãn Thuật của giáo quan.
Khi đó là giáo quan tận tâm dạy hắn, chưa từng thật sự làm tổn thương hắn, hơn nữa tốc độ sử dụng Tâm Nhãn Thuật cũng rất chậm, cho dù là như vậy, Ngao Dạ cũng phải học hơn hai tháng mới có thể thật sự hiểu được Tâm Nhãn Thuật, nhưng cho dù như thế thì cũng đã được giáo quan gọi là thiên tài.
Bây giờ điều Hàn Sâm đối mặt là thực chiến và uy hiếp tính mạng, thời gian lại ngắn như vậy, khả năng có thể nhìn thấu Tâm Nhãn Thuật thực sự quá thấp.
Đao và quyền trong nháy mắt va chạm vào nhau, thế nhưng chuôi Tây Hoàng Đao lại giống như ảo ảnh chợt vụt qua nắm đấm của Hàn Sâm, không hề bị nắm đấm của Hàn Sâm va phải, mang theo sức mạnh không ai bằng chém về phía lồng ngực của Hàn Sâm.
“Không ngăn cản được!” Mặt Ngao Dạ lập tức biến sắc. “Thôi xong rồi!” Sắc mặt Hàn Ngọc Phi cũng trắng bệch.
Về phần Kỷ Yên Nhiên và La Lam, thị lực của các nàng còn chưa đủ để nhìn thấy rõ tình huống hiện tại, hoàn toàn không biết tình cảnh nguy hiểm bây giờ là của Hàn Sâm.
“Kết thúc rồi!” Giáo quan có thể cảm nhận được lưỡi đao cắt xuyên qua quần áo và máu thịt, trong mắt lóe lên một tia điên cuồng.
Từ nay về sau, hắn có thể đoạt được tất cả võ trang Tỉnh Hoàng, chỉ cần có thể hòa toàn bộ chúng thành một thể, khả năng sống sót của hắn ở bên ngoài sẽ cao hơn.
Nhìn thấy máu thịt trên ngực của Hàn Sâm tràn ra bên dưới lưỡi đao, ánh mắt của giáo quan sáng rực, sức lực trên tay lại tăng thêm mấy phần, phải một đao chém chết Hàn Sâm, tuyệt đối không cho hắn thêm bất cứ cơ hội nào.
Hết chương 1704.
Chương 1705. Không cần phải hiểuÂm thanh của lưỡi đao cắt đứt da thịt có một loại cảm giác vui sướng khó mà diễn tả nên lời, nhìn máu chảy ra theo lưỡi đao cắt vào da thịt, trong lòng giáo quan đã phấn khích tới cực điểm.
Bốp!
Bất thình lình, một nắm đấm hệt như có một chậu nước đá dội vào người mạnh mẽ đánh vào trên mặt của giáo quan, đập vỡ làm đôi mặt nạ do hỏa diễm biến thành, cơ thể của giáo quan đang vặn vẹo xoay tròn ở trên không trung cũng bị đánh bay ra ngoài, đâm vào trong một đống đổ nát.
Giáo quan đứng lên từ trong đống đổ nát, vẻ mặt không thể tin được nhìn Hàn Sâm đang ở trên không trung vẫn giữ nguyên tư thế ra nắm đấm. Gương mặt hắn lộ ra vẻ không thể tin rằng bản thân lại bị trúng một quyền của Hàn Sâm, ngay cả mặt nạ cũng bị đập nát.
Vẻ mặt của đám người Ngao Dạ cũng kinh ngạc vui mừng và không thể tin nổi, không dám tin rằng sẽ có biến cố như vậy.
“Ta không hiểu việc phá giải Tâm Nhãn Thuật gì đó, nhưng mà ta cũng không cần thiết phải hiểu” Hàn Sâm liếm môi một cái, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm giáo quan.
Giáo quan không nói câu nào, lại rút đao chém tới, điên cuồng hệt như lưỡi đao gió, trong chớp mắt đã chém vào người Hàn Sâm.
Bốp!
Giây phút lưỡi đao chém lên người Hàn Sâm, nắm đấm bên tay phải của Hàn Sâm lại đánh vào mặt giáo quan một lần nữa khiến khuôn mặt của hắn vặn vẹo, người cũng bay ra ngoài.
“Sao có thể như vậy được?” Giáo quan che mặt, lộ ra vẻ không thể tin nổi, đồng tử cũng co rút đến cực điểm.
“Dù kỹ năng của ngươi có lợi hại như thế nào đi nữa cũng không quan trọng, ta có thể nhanh hơn ngươi, trước khi ngươi giết ta, ta sẽ giết chết ngươi trước.” Hàn Sâm nói, giày thủy tinh dưới chân phát ra sức mạnh giống như một chiếc máy bay phản lực, đẩy mạnh thân hình của Hàn Sâm, trong phút chốc đến trước mặt của giáo quan.
“Không thể nào có chuyện này được!” Giáo quan không tin lại vung đao lên lần nữa.
Nhưng mà kết quả vẫn hệt như vậy, đao của hắn vừa mới chạm phải cơ thể của Hàn Sâm, bản thân hắn đã bị nắm đấm của Hàn Sâm đánh bay ra bên ngoài.
Hàn Sâm thực sự không thể ngăn cản, cũng như không thể nhìn thấu ‘Tâm Nhãn Thuật của giáo quan, nhưng mà những thứ đó cũng đều không quan trọng, hắn chỉ cần nhanh hơn giáo quan là đủ rồi.
Trước khi mang giày thủy tinh vào, Hàn Sâm không hề nhanh hơn giáo quan, nhưng bây giờ thì khác rồi, trạng thái giày thủy tinh thuần túy mang đến cho hắn tốc độ không thua gì với giáo quan, khiến hắn nhanh hơn cả giáo quan.
Hơn nữa găng tay trạng thái găng tay thuần túy có thể trao sức mạnh cho tay phải hắn và tốc độ ra quyền, mà điều đó cũng rõ ràng mạnh hơn nhiều so với trạng thái áo giáp, đây cũng là một trong những vốn liếng của Hàn Sâm.
Điểm quan trọng nhất là, Hàn Sâm giỏi về dự đoán và bố trí, khi hắn không cần quan tâm đến đao của giáo quan, hắn hoàn toàn có thể làm được điều đó nhanh hơn giáo quan, thậm chí là ra sau nhưng đến trước.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Âm thanh nắm đấm và áo giáp va chạm nhau không ngừng vang lên bên tai, nắm đấm của Hàn Sâm hết lần này đến lần khác đánh vào người của giáo quan, đập vỡ tan tành áo giáp của giáo quan.
Lúc trước giáo quan còn giống như một thần linh tuấn tú, lúc này vết máu cũng đã dính đầy người, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra, từng mảng trên mặt vừa đỏ vừa sưng, sớm đã không còn vẻ tao nhã khi trước.
Giáo quan không tin vung đao hết lần này đến lần khác, nhưng lại bị nắm đấm của Hàn Sâm hết lần này đến lần khác đánh bay, đao của hắn cùng lắm cũng chỉ có thể chém rách da thịt của Hàn Sâm, thực sự không có cách nào làm Hàn Sâm bị thương nặng được.
Cho dù giáo quan chỉ cần một lần có thể nhanh hơn Hàn Sâm thì hắn có thể trực tiếp giết chết Hàn Sâm, nhưng mà hắn ngay cả một lần cũng không làm được, lần nào cũng bị Hàn Sâm đánh bay ra ngoài trước.
Đám người Ngao Dạ cũng nhìn đến ngây người, hắn vẫn chưa từng thấy có người phá giải Tâm Nhãn Thuật như vậy, xem ra dường như là lấy mạng đổi mạng, thế nhưng mỗi lần lại đều có thể đi trước một bước, hoàn toàn không có trường hợp ngoại lệ, quả thật là khiến người khác không thể nào tưởng tượng được.
Ầm!
Sau khi bị đánh liên tục không ngừng, chiến giáp gen trên người giáo quan không chịu nổi nữa vỡ tung thành từng miếng, cả người cũng bị Hàn Sâm dùng một quyền đánh bay xuống đất hệt như một thiên thạch, hình thành nên một cái hố tròn to lớn dưới mặt đất.
“Không thể nào… Ta không thể nào thua được… Làm sao ta có thể thua bởi một kẻ nhân loại…” Giáo quan giãy giụa muốn đứng lên tái chiến.
Hàn Sâm cũng đã đáp xuống từ trên trời, nắm đấm vung mạnh vào đầu của hắn, trực tiếp dí đầu của hắn vào tảng đá dưới đất.
Máu tươi tràn ra từ trong hố đá, tay cầm đao của giáo quan cũng buông lỏng, Tây Hoàng Đao rơi trên mặt đất, trượt xuống từ bên cạnh rồi phát ra tiếng vang leng keng liên tiếp.
Hàn Sâm còn muốn tiếp tục tấn công thì lại đột nhiên nhìn thấy hỏa diễm trên người giáo quan chợt bùng lên giống như mặt trời.
“Hàn Sâm, ta sẽ trở lại sớm thôi.” Sau khi bùng lên, bóng dáng của giáo quan đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một âm thanh vang vọng trên không trung.
Hàn Sâm thi triển Động Huyền Khí Tràng muốn tìm ra vị trí hiện tại của giáo quan, nếu như kẻ đáng sợ như vậy đã trở thành kẻ địch, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không thể để cho hắn chạy mất.
Hắn lập tức phát hiện ra giáo quan đang chạy ra khỏi bầu khí quyển lao vào vũ trụ, hơn nữa còn đang nhanh chóng bỏ chạy.
Hàn Sâm đang muốn đuổi theo, nhưng mà nhìn thấy Tiểu Thiên Sứ và Kim Mao Hống bị thương nặng, sắp chống đỡ không nổi nữa, vả lại với tốc độ của giáo quan, khả năng đuổi kịp hắn thật sự quá thấp, thế là Hàn Sâm đành phải phi thân xông đến trước mặt Zac.