Coong!
Hạt châu Xích Hà rơi trên mặt đất, người Hàn Sâm lại tiến vào trong hạt châu Xích Hà, trước mắt một đám xích hà lưu động, ở giữa xích hà đó mơ hồ có thể nhìn thấy một toà cung điện Xích Đồng hùng vĩ tráng lệ.
Hàn Sâm đạp ráng mây đi đến trước cung điện Xích Đồng, chỉ thấy bảy con Xích Hà Điêu kia đang vây lấy cung điện vòng đi vòng lại, nhưng vẫn không tìm thấy cửa tiến vào cung điện.
Nhìn thấy Hàn Sâm đến được đây, bảy con tiểu Xích Hà Điêu đều lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, chạy đến lanh lợi hoạt bát vây lấy Hàn Sâm vòng mấy vòng, kêu loạn chít chít một trận, sau đó lại đều chạy về phía cửa lớn của cung điện Xích Đồng.
Chỉ thấy bọn nó xếp thành một hàng, có con móng vuốt nhỏ dùng lực đẩy, có con dùng bụng đi đụng, còn có con quay người lại dùng lưng húc, từng con dường như đã dùng hết sức bình sinh, nhưng mà cửa lớn của cung điện Xích Đồng kia lại vẫn không nhúc nhích tí nào.
“Chít chít!” Các tiểu Xích Hà Điêu vừa dùng lực đẩy cửa lớn, vừa gọi loạn với Hàn Sâm, dường như muốn kêu Hàn Sâm đi qua giúp đỡ.
Khi Hàn Sâm ở bên ngoài đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, bảy con tiểu Xích Hà Điêu vẫn luôn kiên nhẫn miệt mài muốn tiến vào trong cung điện, Hàn Sâm cảm thấy bên trong này nhất định có đồ tốt gì đó.
Không có quá nhiều do dự, Hàn Sâm đi đến trước cửa lớn, hai tay đè ở phía trên, cùng nhau dùng lực với bảy con tiểu Xích Hà Điêu, muốn đẩy cửa lớn ra.
Nhưng mà cửa lớn kia giống như đá cứng, Hàn Sâm đã dùng hết sức lực, cửa lớn vẫn y nguyên, ngay cả lay động một chút cũng không có.
Hàn Sâm quan sát cửa lớn, không hề nhìn thấy có đồ vật giống như ổ khoá nào, không khỏi âm thầm nhíu mày.
“Chít chít… Chít chít…” Các tiểu Xích Hà Điêu múa tay múa chân với Hàn Sâm, dường như muốn nói gì đó với Hàn Sâm.
“Có ý gì?” Hàn Sâm chăm chú nhìn các tiểu Xích Hà Điêu khoa tay múa chân, nhưng mà dù sao hắn không hiểu ngôn ngữ của chồn, nhìn được một lúc cũng không hiểu.
May mà Động Huyền Khí Tràng có năng lực lắng nghe tiếng lòng, những tiểu Xích Điêu kia sốt ruột đến quay vòng vòng, khoa tay đến khoa tay đi, cuối cùng Hàn Sâm cũng đã nghe được một chút tiếng lòng như có như không, mặc dù chỉ là một ý thức đơn giản, có điều Hàn Sâm vừa nghe vừa đoán vẫn coi như là hiểu được những tên này rốt cuộc là ý gì.
Lại lần nữa duỗi tay đẩy cửa lớn, chỉ là lần này Hàn Sâm đã mô phỏng lực lượng của tiểu Xích Hà Điêu bọn nó, mặc dù là mô phỏng, có điều sức mạnh của hắn mạnh hơn tiểu Xích Hà Điêu nhiều, mạnh mẽ dùng lực một cái, chỉ cảm thấy cửa lớn Xích Đồng kia vậy mà từ từ bị hắn đẩy ra.
Các tiểu Xích Hà Điêu đều hoan hô một tiếng, xếp thành một hàng cùng đẩy cửa lớn với Hàn Sâm.
Cửa lớn Xích Đồng dần dần mở ra, khi lộ ra một kẽ hở hơn một thước, bảy con tiểu Xích Hà Điêu kia đã gấp không chờ được nữa chui vào trong.
Hàn Sâm thấy vậy cũng không đẩy tiếp nữa, trực tiếp từ trong khe cửa lách vào, cảnh tượng trong cung điện lại khiến Hàn Sâm kinh ngạc.
Vốn dĩ Hàn Sâm thấy cung điện trong hạt châu Xích Hà này vô cùng thú vị, đoán chừng có di tích văn minh viễn cổ để lại gì đó. Nhưng mà tiến vào bên trong nhìn một cái lại thấy trong cung điện các loại máy móc lấp lánh ánh sáng rực rỡ tươi đẹp, thoạt nhìn vô cùng khoa huyễn tiên tiến, hoàn toàn khống giống như trong tưởng tượng của Hàn Sâm.
Bảy con tiểu Xích Hà Điêu chạy vào tận cùng bên trong cung điện, Hàn Sâm chạy vào trong theo bọn nó, thấy các loại máy móc cổ quái có vỏ xích đồng, có cảm giác giống như tiến vào căn cứ của người ngoài hành tinh.
Chẳng mấy chốc, Hàn Sâm đã nhìn thấy tận cùng trong cung điện, có một vương toạ cực lớn, ở trên vương toạ có một máy móc giáp đồng cao hơn mười mét đang ngồi.
Ngoại hình rất giống với chiến giáp dạng cơ giới cổ xưa nhất trong liên minh, tạo hình lại có hơi giống ky sĩ trọng giáp thời đại Viễn Cổ.
Chỉ là trên người ky sĩ giáp đồng này lại không nhìn thấy thiết bị giống như điện tử, toàn bộ ky sĩ giáp đồng đều được đúc thành từ xích đồng, ngồi ở phía trên vương toạ, không cảm nhận được nó có khí tức sinh mạng, nhưng mà lại cho người ta một loại cảm giác bất cứ lúc nào nó cũng có thể đứng lên chiến đấu với kẻ địch.
Bảy con tiểu Xích Hà Điêu đã chạy đến dưới chân của ky sĩ giáp đồng, từng con thuận theo thân thể xích đồng của ky sĩ giáp đồng trèo lên, trèo lên đến vị trí trái tim của ky sĩ giáp đồng, lại dùng thân thể vừa đụng vừa kêu ở đó, cũng không biết bọn nó đang làm gì.
Ầm ầm!
Ngay vào lúc Hàn Sâm đang nghỉ hoặc, ky sĩ giáp đồng kia vậy mà từ †ừ đứng dậy từ trên vương toạ, bởi vì phạm vi động tác quá lớn, bảy con tiểu Xích Hà Điêu từng con từ trên người nó lăn xuống.
Trong đôi mắt của ky sĩ giáp đồng vậy mà loé lên ánh sáng màu đỏ, loại màu đỏ đó có hơi giống màu của đèn cảnh báo.
Mà vị trí tim của ky sĩ giáp đồng, ánh sáng màu đỏ càng thêm mãnh liệt, trực tiếp bắn ra chùm sáng màu đỏ về phía các tiểu Xích Hà Điêu, trong nháy mắt bảy con tiểu Xích Hà Điêu đã biến mất không thấy.
Sau đó Hàn Sâm nhìn thấy ky sĩ giáp đồng đã chuyển động, từng bước đi về phía Hàn Sâm, thân thể xích đồng hùng tráng kia khiến cho người †a một loại lực áp bức vô cùng mạnh mẽ.
Khi sắp đi đến trước mặt Hàn Sâm, ky sĩ giáp đồng duõi ra bàn tay xích đồng to lớn bắt về phía người Hàn Sâm.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày, thân hình nhanh chóng lùi về sau, tránh né bàn †ay của ky sĩ giáp đồng, nhưng mà ky sĩ giáp đồng chân trước gập, chân sau cong, đột nhiên bạo phát ra sức mạnh khủng bố, tốc độ trong nháy mắt tăng nhanh, vậy mà còn nhanh hơn Hàn Sâm, bỗng chốc đã đuổi đến trước mặt Hàn Sâm.
Trong lòng Hàn Sâm chợt kinh ngạc, ngưng tụ ra Thần quang Băng Cơ Ngọc Cốt, một quyền đánh ở lòng bàn tay ky sĩ giáp đồng, chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm, bàn tay của ky sĩ giáp đồng không tổn thương chút nào, nắm đấm của Hàn Sâm lại bị chấn động đến run lên tê dại.
Triệu hồi ra giày Tuyệt Nha Thố, Hàn Sâm lại lần nữa né tránh cú bắt của bàn tay ky sĩ giáp đồng, vốn dĩ cho rằng từ đó trở đi ky sĩ giáp đồng chắc chắn sẽ không đuổi kịp hắn nữa.
Nhưng mà ai biết được tốc độ của ky sĩ giáp đồng lại cũng tăng lên lần nữa, hơn nữa còn nhanh hơn tốc độ mà giày Tuyệt Nha Thố bạo phát ra, trong nháy mắt đã đuổi kịp Hàn Sâm, hơn nữa tốc độ ra tay nhanh đến nỗi khiến Hàn Sâm cũng không có cơ hội né tránh, đưa tay chụp một cái đã bắt lấy thân thể của Hàn Sâm, giống như nắm lấy búp bê vải, trực tiếp nhấc lên.
Hàn Sâm kinh hãi trong lòng, nhưng mà rất nhanh đã phát hiện, phía trên bàn tay của ky sĩ giáp đồng không hề dùng lực, chỉ là sau khi nhấc hắn lên đã nâng hắn ở trên lòng bàn tay, không hề thương tổn hắn.
Bàn tay của ky sĩ giáp đồng từ từ nâng hắn đến vị trí tim, cũng chính là vị trí các tiểu Xích Hà Điêu bị hút vào trước đó, ở đó đã dừng lại.
Trong lòng Hàn Sâm chợt động, lại lần nữa mô phỏng lực lượng của tiểu Xích Hà Điêu, một tay ấn ở vị trí tim của ky sĩ giáp đồng.
Chẳng mấy chốc, chỉ thấy vị trí trái tim của ky sĩ giáp đồng lại lần nữa sáng lên hồng quang hình trái tim, chùm sáng hồng quang chiếu ở trên người Hàn Sâm, nhất thời cũng hút Hàn Sâm tiến vào.
Hết chương 1925.
Chương 1926. Xích Hà Quân ChủHàn Sâm chỉ có cảm giác thân thể mình rơi vào trong một tầng mây mù màu đỏ, không ngừng chìm sâu vào đó, đợi sau khi thân thể của hắn dừng lại thì thấy bảy con Tiểu Xích Hà Điêu được Xích Hà bao quanh đang lơ lửng ở bên cạnh hắn.
Thân thể của Hàn Sâm cũng bao quanh trong Xích Hà, Xích Hà liên kết chặt chẽ với hắn, rất nhiều tin tức kì dị chảy vào đầu của hắn thông qua Xích Hà.
Hàn Sâm phát hiện hắn vậy mà có thể đọc hiểu một chút suy nghĩ của Xích Hà Điêu, chỉ là bọn nó quá nhỏ lại quá đơn thuần, suy nghĩ trong đầu chỉ là sướng vui giận buồn đơn giản, cũng không có cái loại phương thức biểu đạt quá mức phức tạp của nhân loại, không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.
Điều kỳ diệu hơn chính là Hàn Sâm phát hiện trong đầu mình có nhiều tin tức ky sĩ giáp đồng hơn, trong đó cũng bao gồm phương pháp thao túng nó.
Ky sĩ giáp đồng này có tên là Xích Hà Quân Chủ, theo tài liệu Hàn Sâm †hu hoạch từ trong Xích Hà, hắn biết đại khái rằng nó là một loại vũ khí chiến tranh tương tự như chiến giáp của Liên Minh.
Chỉ có điều loại nguyên liệu chế tạo giáp Xích Hà Quân Chủ này không phải là nguyên liệu điện tử, cũng không tồn tại trí não, toàn bộ nguyên liệu chủ thể đều là nguyên liệu gen dị chủng.
Hơn nữa phương pháp khống chế Xích Hà Quân Chủ cũng không cần đi điều khiển, chỉ cần suy nghĩ và một lượng lực Xích Hà nhất định.
Cần rất ít lực Xích Hà, sức mạnh bình thường Tử Tước có thể phóng ra ngoài cũng có thể điều khiển. Nơi phát ra sức mạnh chủ yếu nhất của Xích Hà Quân Chủ cũng chính là nó, Xích Hà Quân Chủ được rất nhiều nguyên liệu dị chủng hợp lại mà chế tạo thành nên bản thân nó có lực lượng mạnh mẽ, chỉ là sau mỗi lần sử dụng cũng sẽ tiêu hao sức mạnh chứa đựng trong cơ thể nó, nhất định phải đưa nguyên liệu gen dị chủng vào làm nhiên liệu cung cấp, sau đó mới có thể sử dụng lần
nưa.
Hàn Sâm cảm ứng nhiên liệu hiện giờ của Xích Hà Quân Chủ một chút, phát hiện còn lại hơn chín phần trăm, Hàn Sâm không biết nguồn nhiên liệu như vậy là khái niệm gì.
Bảy con Tiểu Xích Hà Điêu cũng rất phấn khích, dường như suy nghĩ của bọn nó có thể khống chế Xích Hà Quân Chủ, chỉ thấy Xích Hà Quân Chủ đi từng bước trở lại vương tọa, ngồi xuống một lần nữa.
Vốn là Hàn Sâm cho rằng nhóm Tiểu Xích Hà Điêu đã chơi mệt rồi, nhưng mà ai biết thiết bị trong cung điện lại đột nhiên đúng lúc đó vận chuyển, chỉ thấy đèn báo hiệu của các loại thiết bị không ngừng phát sáng, ánh sáng lóe lên trên vương tọa Xích Đồng, thế mà không gian trên vương tọa lại bắt đầu bị bóp méo.
Không chờ Hàn Sâm định thần lại đã thấy không gian bốn phía biến ảo, Xích Hà Quân Chủ đã thông qua truyền tống không gian xuất hiện trong truyền tống trận của một cái tinh cầu.
Nhóm Tiểu Xích Hà Điêu hưng phấn khống chế Xích Hà Quân Chủ đi ra khỏi truyền tống trận, cảnh tượng đập vào mắt làm cho Hàn Sâm chấn động.
Chỉ thấy khắp nơi đều là máy móc dị chủng tương tự với Xích Hà Quân Chủ, hơn nữa có các loại hình thù khác nhau, có mãnh thú khổng lồ, có khi là hình thái loài côn trùng, có khi là hình thái loài chim bay.
Tất cả kiến trúc nơi mắt nhìn thấy đều là nguyên liệu giống nhau, thoạt nhìn giống như là bước vào một tinh cầu sinh mệnh máy móc trong phim khoa học viễn tưởng.
Hàn Sâm nhìn đủ các loại máy móc nguyên liệu gen, biết hẳn là bên trong họ cũng có sinh mệnh giống như Tiểu Xích Hà Điêu và hắn.
“Không phải trong những máy móc kia cũng đều là Xích Hà Điêu đấy chứ? Đây là một chủng tộc vũ trụ ư?” Trong lòng Hàn Sâm hết sức ngạc nhiên.
Nhưng mà Xích Hà Quân Chủ vừa mới đi ra khỏi truyên tống trận không bao lâu lại đột nhiên nghe được tiếng còi báo động truyền tới từ bốn phía, và một vài tiếng nói Hàn Sâm nghe không hiểu.
Trong một tích tắc, những máy móc gen dị chủng hình thái khác nhau kia ở bốn phía đều nhìn về phía Xích Hà Quân Chủ, làm cho Hàn Sâm cảm giác tình huống cực kỳ không ổn.
Quả nhiên, một giây sau là thấy rất nhiều máy móc dị chủng cũng lao về phía Hàn Sâm, hơn nữa còn có rất nhiều máy móc dị chủng khác nhắm vũ khí vào Xích Hà Quân Chủ bắn phá, vũ khí phun ra từng tia giống như laser bắn vào cơ thể của Xích Hà Quân Chủ.
Theo ánh mắt của Hàn Sâm, mặc dù dường như những vũ khí laser kia trình độ cao có thấp có, nhưng mà đại đa số sức mạnh của chúng đều †ừ cấp Tử Tước trở lên, có một số có sức mạnh vượt qua cấp Bá Tước.
Rầm!
Sau một trận đánh loạn xạ, Xích Hà Quân Chủ bị nổ văng về phía sau bay ra ngoài, đụng vào mặt một khối kiến trúc, thân thể Hàn Sâm cũng cảm thấy chấn động, nhưng Xích Hà Quân Chủ bị tấn công như thế mà lại không có tổn thương.
Nhóm Tiểu Xích Hà Điêu bị chấn động đến rung chuyển trong Xích Hà Quân Chủ, lại hơi cáu kỉnh, cả đám nhe răng nhếch miệng truyền ý thức tức giận ra ngoài.
Sau đó Hàn Sâm cảm thấy chỗ nối áo giáp của Xích Hà Quân Chủ sáng lên ánh sáng màu đỏ thâm, dưới suy nghĩ thúc giục của Tiểu Xích Hà Điêu, nắm tay Xích Hà Quân Chủ bốc cháy lên Xích Hà, đánh một quyền về phía trước.
Rầm!
Chỉ thấy tia Xích Hà ngưng tụ thành một chùm sáng khổng lồ phá không mà đi, những đường phố, kiến trúc, máy móc dị chủng, tất cả những thứ chắn đường trước chùm sáng đều bị nổ vỡ trong nháy mắt, bay lên rồi hòa tan.
Cao ốc cao mấy trăm mét cũng trực tiếp bốc hơi, chỉ thấy một cái rãnh sâu vài chục mét, kéo dài thẳng tắp về phía trước, giống như vươn mãi đến tận cuối thế giới, tất cả vật chắn trên đường đều bị xóa đi, chùm ánh sáng đỏ kia vẫn không dứt, phá tan tầng khí quyển, lao thẳng ra nổ trong vũ trụ.
“Ôi đệt! Mạnh vậy ư?” Hàn Sâm sợ ngây người, một quyền này chỉ sợ không kém cường giả Vương cấp chút nào.
Thật sự quá kinh khủng.
Sau khi khiếp sợ qua đi, Hàn Sâm lại trở nên mừng rỡ như điên, Xích Hà Quân Chủ mạnh như vậy, nếu hắn cũng có thể lái Xích Hà Quân Chủ, chẳng phải là hắn cũng có thể mạnh như vậy, thế thì sau này còn gì đáng sợ nữa chứ?
Cái tên Dạ Hà Vương kia còn dám tới trêu chọc hắn, nếu trực tiếp đánh ra một quyền, mặc kệ hắn có phải Vương Giả hay không, cứ đánh trước rồi nói sau.
Nhưng mà mộng đẹp của Hàn Sâm nhanh chóng vỡ nát, Xích Hà bao quanh hắn liên tục truyền đến rất nhiều tin tức, tin tức chủ yếu nhất trong đó chính là cảnh cáo nhiên liệu đã thiếu nghiêm trọng, nhiên liệu chủ Xích Hà đã giảm xuống dưới một phần trăm, chính xác mà nói thì còn lại không chấm bảy lăm.
“Ôi đệt, một quyền này đã xóa sạch chín phần trăm nhiên liệu rồi?” Trong lòng Hàn Sâm cả kinh.
Hắn nào dám do dự nữa, mạnh mẽ bắt bảy con Tiểu Xích Hà Điêu về, không để bọn chúng không chế Xích Hà Quân Chủ nữa, Hàn Sâm tự mình khống chế Xích Hà Quân Chủ chạy vào truyền tống trận, sau khi không gian vặn vẹo một hồi, Xích Hà Quân Chủ đã biến mất trong truyền tống trận.
Không gian trước mắt biến ảo, đợi sau khi không gian khôi phục bình thường, Hàn Sâm phát hiện bọn họ đã trở lại cung điện Xích Đồng, bây giờ mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Bảy Tiểu Xích Hà Điêu lại cực kỳ tức giận như cũ, bây giờ Hàn Sâm có thể đọc hiểu suy nghĩ của bọn chúng, có thể hiểu được tại sao bọn chúng lại tức giận.
Vốn là bọn chúng truyền tống qua với tâm trạng đầy tốt đẹp, trong cảm giác của Hàn Sâm thì bọn chúng có một loại tâm trạng hưng phấn khi về nhà.
Nhưng mà ai biết được vừa rồi truyền qua đã bị đối đãi giống như là kẻ địch, cũng khó trách bọn chúng sẽ tức giận.
Chỉ là thử nghĩ tới thiệt hại mà một quyền kia tạo ra, Hàn Sâm lại cảm thấy người nên tức giận hẳn là sinh vật trên tinh cầu kia mới đúng.
Hắn không nói hai lời đã trực tiếp bắt lại bảy con Tiểu Xích Hà Điêu, để tránh bọn chúng lại truyền tống Xích Hà Quân Chủ qua, bây giờ Xích Hà Quân Chủ đã sắp không còn nhiên liệu nữa rồi, nếu truyền tống đi qua nữa, có thể trở về an toàn hay không thì đúng là khó mà nói.
Hàn Sâm bắt bọn chúng cùng nhau mang Xích Hà Châu ra, tránh cho lát nữa bọn chúng lại gây ra phiền toái gì, sau đó khẩn cấp lên internet tra tài liệu thăm dò, muốn biết rõ ràng lai lịch của Xích Hà Châu, Xích Hà Quân Chủ và Tiểu Xích Hà Điêu.
Hết chương 1926.
Chương 1927. Dự lễCũng may là quyền hạn của Hàn Sâm ở Nguyệt Chỉ Hiệp coi như là không tệ, dù sao cũng là đệ tử của người đã đặt chân lên ngưỡng Thần Hóa, có thể tra được một vài tài liệu người tộc Rebet bình thường không tra được.
Hàn Sâm không tra ra lai lịch của Xích Hà Châu nhưng lai lịch của Xích Hà Điêu và Xích Hà Quân chủ thì Hàn Sâm tra được một ít.
Có một chủng tộc được gọi là “Mika” trong đại vũ trụ gen, nghiêm khắc mà nói về mặt ý nghĩa thì “Mika” cũng không phải là một chủng tộc duy nhất, mà là chỉ tất cả các sinh vật bản địa đến từ không gian dị chủng Mika.
Bởi vì bản thân tộc Mika có huyết thống đông đảo, cũng không có chủng tộc nào quá lớn, thế nên mặc dù thực lực của Tộc Mika không tệ, không kém mấy chủng tộc như Vũ tộc v.v nhưng mà bọn họ vẫn không thể đạt được vị trí thượng tộc.
Cho dù một người trong số bọn họ đốt thần đăng gen cũng không thể làm cho tất cả sinh vật của tộc Mika thăng cấp thành thượng tộc, chủ yếu là bởi vì sự khác biệt huyết thống của bọn họ quá lớn.
Ở không gian dị chủng Mika, một con heo và một con rắn cũng đều thuộc về Tộc Mika như nhau, còn có rất nhiều tồn tại trong tộc Mika có sự khác biệt huyết thống còn lớn hơn thế nữa, thế nên đây là một chủng tộc rất khó thống nhất huyết mạch.
Nhưng mà tất cả người Tộc Mika đều có cùng đặc tính hoặc nói là một thiên phú, bọn họ có thể thông qua việc nuốt chửng gen dị chủng, trong cơ thể dựng dục diễn hóa tạo ra một loại nguyên liệu mới lần nữa.
Tộc Mika lợi dụng loại tài liệu này có thể dựng dục ra một chiến thể dị chủng mạnh mẽ, cũng chính là tồn tại tương tự với Xích Hà Quân Chủ.
Nhưng chiến thể dị chủng cần có thuộc tính sức mạnh của bản thân tộc Mika mới có thể sử dụng, thế nên sinh vật ngoài Tộc Mika, cho dù chiếm được chiến thể dị chủng thì bình thường cũng khó mà khống chế.
“Không còn nghỉ ngờ gì nữa, hẳn là Tiểu Xích Hà Điêu đến từ chính tộc Mika, hoặc là có quan hệ gì đó với tộc Mika. Như vậy tại sao bọn chúng lại ra đời ở đây? Tại sao Xích Hà Quân Chủ lại ở chỗ này? Tộc Mika cần nuốt chửng lượng lớn gen dị chủng mới có thể dựng dục chiến thể dị chủng, sơn tuyền Xích Hà lại phun ra nhiều nước suối như vậy, chứng tỏ bên dưới chắc chắn có quan hệ với rất nhiều dị chủng đã chết bên dưới.” Hàn Sâm âm thầm suy tư.
Nhưng hắn chỉ có thể nghĩ tới được những thứ này mà thôi, không có cách nào tiến thêm một bước nữa. Tài liệu hắn có thể tra được cũng không có ghi chép về Xích Hà Điêu và Xích Hà Quân Chủ.
Hàn Sâm thử dùng nguyên liệu gen dị chủng đi bổ sung nhiên liệu cho Xích Hà Quân Chủ, nhưng mà hắn đã nhanh chóng phát hiện loại ý nghĩ này là không thể được.
Bởi vì nguyên liệu gen dị chủng nhất định phải được Xích Hà Điêu ăn sau đó bọn chúng phân bố năng lượng ra mới có thể bổ sung nhiên liệu cho Xích Hà Quân Chủ.
Mà bây giờ Xích Hà Điêu quá nhỏ, suất ăn có thể ăn có hạn, mà tốc độ phân bố cũng rất chậm.
Hàn Sâm để bọn chúng ăn không ít gen dị chủng cấp Nam Tước, nhưng mà năng lượng một ngày bọn chúng phân bố ra một ngày chỉ có thể bổ sung nhiên liệu khoảng chừng không phẩy không một phần trăm của Xích Hà Quân Chủ, đây lại là kết quả bảy con cùng nhau cố gắng, trời mới biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể bổ sung đầy.
Hàn Sâm đã điều tra ra, tinh cầu Xích Hà Quân Chủ truyền tống đi chính là một trong các chủ tinh của không gian dị chủng Mika, trên thực tế chuyện của Xích Hà Quân Chủ đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới Tộc Mika, bên ngoài cũng có không ít tin tức liên quan đến nó.
Hàn Sâm âm thầm cảm thấy may mắn lúc ấy chạy rất nhanh, nếu không bị chiến thể dị chủng cấp Vương của Tộc Mika phát hiện được thì có thể trở về hay không còn khó mà nói.
Tinh cầu Nhật Thực khó có được yên bình trong một khoảng thời gian, chưa được mấy ngày, Hắc Cương nhắn tin đến, muốn mời hắn đi dự lễ ở tinh cầu Hắc Nguyệt.
Cái gọi là dự lễ thật là ra nghi thức đúc đao, bản thân đao đã đúc tốt rồi, chỉ còn một bước khai đao cuối cùng.
Đao bình thường người nhà họ Hắc sẽ không mời người dự lễ nhưng lần này thì khác, Hắc Nguyệt Vương dùng thời gian hơn một trăm năm, cuối cùng rèn đúc ra được một thanh đao khí cấp Vương, cho nên mới phải mời một vài người đến dự lễ.
Dĩ nhiên không phải ai cũng có tư cách đi dự lễ, với thân phận của Hắc Nguyệt Vương, nếu có thể được hắn mời đi thì trên cơ bản đều là cường giả cấp Vương.
Một vài tiểu bối chỉ có thể đi cùng cường giả cấp Vương mới được dự lễ, không có tư cách được mời đi dự lễ một mình.
Tử Tước có thể được mời một mình giống như Hàn Sâm vốn chẳng có ai, đừng nói là Tử Tước, Công Tước muốn được nhận lời mời một mình tổng cộng chỉ có ba bốn người mà thôi, đều là bạn bè thân thiết của Hắc Nguyệt Vương.
Mặc dù Hàn Sâm không có hứng thú gì với dự lễ nhưng nghe Isa nói hình như Hắc Nguyệt Vương cũng khá quan tâm đến hắn, nói giùm hắn không ít lời trong hội nghị Viên Nguyệt, Hàn Sâm cũng không tiện từ chối, nên đành đáp ứng.
Đến ngày dự lễ, Hắc Cương sai phái phi thuyền tới đón Hàn Sâm, mặc dù Isa cũng nhận được lời mời nhưng mà nàng không có ý định muốn đi, thế nên Hàn Sâm chỉ có thể tự đi một mình.
Chờ sau khi đến tinh cầu Hắc Nguyệt, Hắc Cương dẫn Hàn Sâm vào nơi dự lễ, bấy giờ Hàn Sâm mới phát hiện, vị trí hắn bị xếp vào vốn là nơi thuộc về Isa.
Kết quả là người ngồi bên cạnh hắn đúng là Nguyệt Luân Vương và mấy vị Vương Giả khác, Rebecca và Thanh Ly là tiểu bối, đều chỉ có thể đứng phía sau, căn bản không có tư cách ngồi xuống.
Hàn Sâm cũng không có cảm giác gì, kinh nghiệm của hắn quá nhiều, trường hợp như vậy không thể nào ảnh hướng đến tâm cảnh của hắn, vẫn dương dương tự đắc trước mặt các vị Vương Giả, nên uống trà thì uống trà, cũng không thèm để ý đám người Nguyệt Luân Vương bên cạnh.
Bình thường Vương Giả tự trọng thân phận mình, hơn nữa cũng không có đề tài gì chung với một tiểu bối như Hàn Sâm, cũng không có ai để ý tới hắn.
Đợi nửa giờ, vẫn không thấy Hắc Nguyệt Vương và đao khí cấp vương mới đúc của hắn, Hàn Sâm đang âm thầm suy đoán bao lâu nữa buổi lễ mới bắt đầu, thì nhìn thấy Hắc Nguyệt Vương xuất hiện ở đỉnh núi đá đối diện.
Hàn Sâm có hơi kinh ngạc, thâm nghĩ trong lòng: “Không phải nói là dự lễ à? Hắn chạy lên trên núi đá làm gì vậy?”
Nguyệt Luân Vương ở bên cạnh đột nhiên cười khẽ nói: “Núi đá kia tên là Đá Mài Đao, bản thân nó là gen dị chủng của một Vương Giả Nham Thạch Cự Nhân. Ở thời đại viễn cổ đã bị Vương Giả nhà họ Hắc chém giết rồi chế thành Đá Mài Đao, mỗi một lần khi có đao khí cấp Vương xuất thế mới có thể dùng đá này khai đao, cho đến nay ta cũng chỉ thấy qua hai lần mà thôi, đây là lần thứ ba.”
“Đao khí cấp Vương khó chế tạo như vậy sao?” Hàn Sâm có chút kinh ngạc, dù sao nhà họ Hắc cũng có truyền thừa trăm triệu năm, năm tháng dài lâu như vậy mà chỉ đúc ra được ba thanh đao khí cấp vương.
Nguyệt Luân Vương cười nói: “Cũng không phải là như vậy, hoàn toàn không phải nhà họ Hắc chỉ chế tạo được ba thanh đao khí cấp Vương, chỉ là đại đa số đều là chế tạo cho những sinh vật khác, không thuộc về tự thân nhà họ Hắc, hiển nhiên không thể tùy ý biểu diễn, chỉ có đao khí cấp vương thuộc về nhà mình mới có thể mời bạn tới dự lễ.”
Nguyệt Luân Vương dừng một chút lại nói: “Hơn nữa dự lễ lần này đặc biệt hơn, Hắc Nguyệt Vương cực kỳ coi trọng thanh đao này, đây là thanh đao mang tên Nguyệt Chi Hiệp.”
Hàn Sâm nghe được không khỏi tò mò, rốt cuộc thanh đao này là loại đao gì, lại có thể lấy tên là Nguyệt Chi Hiệp, phải biết rằng ba chữ này căn bản là đồng nghĩa với tộc Rebet, Hắc Nguyệt Vương dùng tên này có thể thấy được sự đặc biệt của thanh đao.
Hết chương 1927.
Chương 1928. Khai đaoHắc Nguyệt Vương đứng ở đỉnh núi đá, lấy xuống một thanh đao từ trên giá để đao bên cạnh.
Vốn Hàn Sâm cho rằng đao khí cấp vương nhất định sẽ bắn tia sáng ra bốn phía, nhưng mà thanh đao trong tay Hắc Nguyệt Vương kia rõ ràng là không ở trong nhóm này.
Đó là một thanh hiệp đao giống như vầng trăng nhung thân đao lại đen như mực, không thể nhìn thấy chút ánh sáng nào trên đó, cứ như thể màn đêm đen không có ánh sáng.
Hàn Sâm nhìn thanh đao này, trong lòng nghĩ một cây đao chỉ có hơn ba mét lại muốn mài trên đá mài đao như núi thế kia thì làm sao mà mài được?
Hắc Nguyệt Vương cũng không mài đao ngay, ngược lại một tay võ lên núi đá phía dưới, tòa núi đá xanh vàng lập tức nổi lên gợn nước nhàn nhạt.
Gợn nước kia nổi từ dưới lên trên, dao động từ chân núi lên đỉnh núi, cuối cùng hội tụ lại trên đỉnh núi, ngưng tụ lại thành một tảng đá.
Hòn đá kia nghiêng nghiêng lõm lõm, sau khi gợn nước ngưng tụ phía trên, lại như gợn sóng lăn tăn chảy xuống bên dưới.
Hắc Nguyệt Vương đứng trước đá nước, hai tay cầm đao, vẻ mặt thành kính nghiêm túc, giống như thứ cầm trong tay không phải là một thanh đao mà là một tế phẩm hiến tặng cho thần.
Lưỡi đao màu đen bị Hắc Nguyệt Vương áp lên đá nước, thân đao hợp với đá nước một góc khoảng mười lăm độ, thuận thế mà cọ xát xuống.
Lúc Hàn Sâm ở Liên Minh cũng từng học qua mài đao, không phải là hắn có hứng thú gì với đúc đao, chế phẩm thép Z cho dù là mũi kiếm hay là lưỡi kiếm thì đều phải thường xuyên mài giữa mới có thể giữ
được độ bén, không giống vũ khí Thú Hồn có thể tự động khôi phục.
Chẳng qua việc khai đao và mài đao của đại vũ trụ gen rõ ràng có khác biệt với Liên Minh, dị bảo khi đã chế thành vũ khí thì bình thường có thể tự động khôi phục lưỡi và thân bị hao tổn, chỉ cần không bị tổn hại quá nghiêm trọng, bình thường cũng không cần mài, dù mài cũng vô dụng, bộ phận bị mài đi vẫn sẽ tự động khôi phục.
Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Sâm thấy khai đao vũ khí dị bảo, đang †hầm suy nghĩ mài đao như vậy thì có ích lợi gì, đột nhiên nhìn thấy giữa đao và đá mài đao ánh lên một tia sáng.
Tia sáng kia giống như là ánh rạng đông đầu tiên khi mặt trời lên, nhìn kỹ thì cũng là một bên lưỡi đao đen nhánh bị mài thành hình trăng khuyết.
Tâm thần của Hắc Nguyệt Vương bất động, tiếp tục nhấc đao lên rồi cọ xát xuống một lần nữa.
Mài một nhát, chỉ nghe một tiếng đao ngâm dài không ngừng, giống như là tiếng khóc đầu tiên của trẻ sơ sinh.
Trong lòng Hàn Sâm ngạc nhiên, hiển nhiên quá trình khai đao đao khí dị bảo cũng không phải là mài đao đơn giản, có cảm giác lần này mình tới là đúng rồi, thêm không ít kiến thức.
Tất cả những người khác cùng nhìn Hắc Nguyệt Vương mài đao, không ai phát ra chút âm thanh nào sợ ảnh hưởng tới nghi thức khai đao của Hắc Nguyệt Vương.
Lần mài thứ ba, chỉ thấy trên đao khí đen nhánh dâng lên một ánh đao kỳ dị, giống như có một vầng trăng khuyết xuất hiện trên đao, ánh sáng sáng ngời dịu dàng mà trong trẻo lạnh lùng rơi xuống, làm thân thể người ta run lên, giống như là tóc gáy bị ánh trăng kia cạo đi vậy, làn da cũng hơi run lên.
Lần mài thứ tư, lại xuất hiện dị tượng một vầng trăng khuyết dâng lên.
Mỗi lần Hắc Nguyệt Vương mài một cái thì dị tượng trăng khuyết lại dâng lên, bắt đầu từ trăng khuyết rất nhỏ, đến sau này dần dần đầy đặn cho đến khi hóa thành trăng tròn đầy tháng, sau đó lại biến thành trăng khuyết, cuối cùng biến mất.
Dị tượng vầng trăng phía trên núi đá biến ảo không ngừng, từng luồng ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống, dường như Nguyệt Chi Hiệp đã hòa lẫn vào ánh trăng thật sự.
Nhất thời khó có thể phân biệt thật giả, trăng và ảnh hoàn mỹ hòa làm một thể, giống như là giữa trời đất chỉ còn lại thanh đao này và ánh trăng tròn tháng làm say lòng người kia.
Từng tiếng mài đao truyền đến bên tai, mỗi lần mài xuống, dường như trên bầu trời cũng có một ánh trăng rơi xuống làm lưỡi đao kia lại sáng thêm một phần.
Từ tối đến sáng, sau đó lại từ sáng về tối, cho đến khi toàn bộ dị tượng trăng đầy trời kia thu lại, ánh sáng lưỡi đao mài ra cũng đã được giấy kỹ, không còn nhìn thấy một tia sáng nào trên đao, lưỡi đao kia vẫn là màu đen, giống như màu đen kéo dài trong bóng đêm.
Cho tới lúc này, cuối cùng Hắc Nguyệt Vương cũng từ từ nâng đao lên, dường như mài đao đã hoàn thành.
Gợn nước trên núi đá dần dần thu lại, chỉ chốc lát sau đã rời đi rồi biến mất, núi đá cũng dần dần khôi phục dáng vẻ xanh vàng vốn có.
Trong lòng Hàn Sâm có chút kỳ quái, thầm nghĩ: “Vậy là đã mài xong chưa?”
Hàn Sâm đang suy nghĩ, lại thấy hai tay Hắc Nguyệt Vương nâng đao lên, đi xuống khỏi núi đá, đi thẳng tới trước thạch đình bọn Hàn Sâm đứng dự lễ.
Hàm Sâm cảm giác được mấy vị Vương Giả và tiểu bối bên cạnh hơi khẩn trương, hoặc là nói có hơi kích động hưng phấn, hình như có chút khác thường.
“Nguyệt Luân, có thể mời ngươi khai linh cho đao này hay không?” Hai †ay Hắc Nguyệt Vương nâng đao, vẻ mặt trang trọng khẽ hành lễ nói với Nguyệt Luân Vương.
Nguyệt Luân Vương đứng dậy đáp lễ, nói: “Có thể khai linh cho danh đao như thế này, là vinh hạnh của ta.”
Nói xong, Nguyệt Luân Vương lập tức đi ra khỏi đình đá, đến trước mặt Hắc Nguyệt Vương, hay tay vươn ra trịnh trọng nhận lấy thanh hiệp đao này từ Hắc Nguyệt Vương.
Rebecca và Đỗ Lệ Xá thấy cha mình khai linh cho Nguyệt Chỉ Hiệp thì hết sức hưng phấn, mà mấy vị Vương Giả khác cũng thấy hơi tiếc nuối.
Hắc Nguyệt Vương giao đao cho Nguyệt Luân Vương, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Mời ngài dùng Nguyệt Luân chỉ lực khai linh cho đao.”
Mọi người vừa nghe xong đều có chút kinh ngạc, Hàn Sâm không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, cũng chỉ đành ngồi một bên tiếp tục quan sát.
Nguyệt Luân Vương khẽ gật đầu, cầm thanh đao trong tay, trên người dần dần nổi lên ánh trăng nhàn nhạt mà Hắc Nguyệt Vương nhẹ nhàng lui lại vào trong đình đá.
Hàn Sâm nhìn Nguyệt Luân Vương, chỉ nghe nói là Nguyệt Luân Vương là một vị Vương Giả chạm đến ngưỡng Thần Hóa sóng vai cùng với Isa, nhưng hắn lại không biết gì về sức mạnh của Nguyệt Luân Vương cả.
Mới vừa rồi lúc nói chuyện với Nguyệt Luân Vương cũng không thấy trên người hắn có uy thế gì, chỉ giống như một nam tử trung niên bình thường.
Nhưng lúc này hắn cầm đao đứng đó, trên người hiện ra ánh trăng nhàn nhạt, lại có vẻ lịch sự tao nhã không nói nên lời, tựa như là tiên nhân từ trên trời giáng xuống, không dính chút hơi thở trần tục nào.
Nguyệt Quang nhàn nhạt chảy xuôi vào trong đao khí, làm thân đao màu đen cũng sáng lên theo.
Ánh trăng không quá sặc sỡ lóa mắt, chỉ nhàn nhạt lạnh lẽo mà dịu dàng, không có chút hơi thở khói lửa nào.