Hai cánh của quái trùng lưu ly màu bạc đứt đoạn, trên lưng có một vết đao xuyên qua khắp cả cơ thể, lớp vỏ vỡ nát, máu thịt bên trong đều lồi ra, trên khắp người đều chảy dòng máu màu bạc.
Nhưng sức sống của tên nhóc này thực sự ngoan cường đến đáng sợ, bị thương đến mức như thế này lại vẫn chưa chết, hơn nữa lại còn tìm đến Hàn Sâm.
Nhìn thấy quái trùng lưu ly màu bạc bò đến, Hàn Sâm không nhịn được âm thầm cười khổ, tình hình thân thể của hắn còn gay go hơn quái trùng lưu ly màu bạc, căn bản không có sức chiến đấu gì, nơi nào còn có thể đánh nhau với dị chủng đáng sợ như thế này.
Phụt!
Quái trùng lưu ly màu bạc bò đến chỗ Hàn Sâm, trong miệng lại trào ra một dòng máu màu bạc, nhìn có vẻ tình hình của nó cũng vô cùng không được lạc quan cho lắm.
“Ta nói này huynh đệ, chúng ta đều đã thế này rồi, không thể chung sống hoà thuận với nhau sao? Oan oan tương báo đến khi nào, chúng †a chung sống hoà bình nước sông không phạm nước giếng, thế nào?” Hàn Sâm vừa kéo cơ thể bị thương tiêu hao nặng nề lui về sau, vừa thương lượng với con quái trùng lưu ly màu bạc kia.
Kệ nó có thể nghe hiểu hay không, Hàn Sâm thực sự không còn cách nào khác, cũng không có sức lực chiến đấu tiếp nữa, bây giờ hắn khẽ động đậy thôi là cảm thấy toàn thân đau đớn dữ dội, đến đầu ngón tay đều mềm nhữn.
Quái trùng lưu ly màu bạc rõ ràng nghe không hiểu lời của Hàn Sâm, mở chiếc miệng lớn với hàm răng lởm chởm ra nhào về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm gần như đã đến bước đường cùng rồi, chỉ có thể triệu hồi áo giáp hồn ra mặc lên người, đến sức lực để né tránh cú đánh của quái trùng lưu ly màu bạc cũng không có.
Tuy rằng áo giáp hồn có thể cung cấp lực lượng cho Hàn Sâm, nhưng đó cũng phải là chính Hàn Sâm có sức mạnh vận dụng những lực lượng đó mới được, bây giờ toàn thân hắn mềm nhũn, làm gì còn có sức lực.
Thú hồn Thạch Ngưu Ma hóa thì càng không cần nghĩ, tiêu hao của thú hồn loại dung hợp cũng không nhỏ, với tình trạng thân thể bây giờ của Hàn Sâm, căn bản không chịu đựng nổi tiêu hao như vậy.
Quái trùng lưu ly màu bạc nhào lên người Hàn Sâm, móng vuốt không ngừng cào loạn, răng cũng cắn loạn lên trên người Hàn Sâm.
Chỉ là vết thương của nó cũng không nhẹ, sức mạnh cũng giảm đi nhiều, đến cả chùm sáng màu bạc cũng không toả ra được, sức mạnh gặm cắn cũng không mạnh lắm, thế mà không thể cắn xuyên qua áo giáp hồn của Hàn Sâm, chỉ để lại từng vết răng nông cạn trên mặt áo giáp.
Trong lòng Hàn Sâm vui mừng, chỉ cần quái trùng không cắn chết hắn, thì hắn vẫn còn cơ hội.
Hiển nhiên quái trùng lưu ly màu bạc cũng ý thức được tình hình hiện tại, không thử cắn vào áo giáp của Hàn Sâm nữa, răng cắn vào một chân của Hàn Sâm, kéo Hàn Sâm bò vào phía sâu trong hang động.
Hàn Sâm không biết rốt cuộc quái trùng lưu ly màu bạc muốn lôi hắn đến đâu, nhưng dù sao hắn cũng không có sức lực phản kháng, dứt khoát coi chính mình là cá chết, tùy ý quái trùng lưu ly màu bạc kéo hắn vào phía bên trong hang động, cố hết sức khôi phục thể lực, hi vọng có thể hồi phục một chút sức chiến đấu.
Lúc trước Hàn Sâm loanh quanh ở trong hang động của tượng đá màu bạc một lúc, đã tìm thấy khối căn nguyên Cổ Thần kia, không hề đi khắp cả hang động một lượt.
Bây giờ quái trùng lưu ly màu bạc kéo hắn đi, không lâu sau đã đến lối đi hang đá Hàn Sâm chưa từng đi, hơn nữa hình như quái trùng lưu ly màu bạc cứ mãi đi xuống dưới.
Quái trùng lưu ly màu bạc bị thương cũng không nhẹ, bò cũng không nhanh lắm, kéo Hàn Sâm bò gần nửa tiếng, mới bò đến một chỗ bên trong hang động to lớn.
Hàn Sâm nghe thấy tiếng nước ầm ầm, phát hiện hang động có một hồ nước không ngừng phun bọt nước.
Sau khi quan sát bốn phía xung quanh Hàn Sâm phát hiện, rất có khả năng hắn đã bị quái trùng lưu ly màu bạc kéo đến chỗ sâu nhất của tượng thần, hồ nước ở bên dưới có lẽ là thông nhau với hồ nước phía ngoài được hình thành nên do thác nước trùng kích, ở nơi này vẫn có thể nghe thấy tiếng nước ầm ầm.
Trên tường đá tứ phía của hang động, lại còn sinh ra một số dây leo, chỉ là những dây leo đó chỉ có lá không có quả, cũng không phân biệt được là thuộc giống gì.
Quái trùng lưu ly màu bạc kéo Hàn Sâm bò xuống dưới, nhìn phương hướng tiến lên của nó, dường như là muốn kéo Hàn Sâm đến chỗ hồ nước kia.
Hàn Sâm cảm giác sự tình có gì không đúng lắm, con quái trùng lưu ly màu bạc này bị thương nặng nặng như vậy, không tìm một nơi dưỡng thương tử tế, lại dùng cơ thể bị trọng thương kéo hắn đến nơi này, chắc chắn không chỉ đơn giản là cho hắn tắm rửa.
“Nó rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại muốn kéo ta đến hồ nước chứ? Không thể nào là muốn dìm chết ta chứ?” Trong lòng Hàn Sâm không ngừng suy nghĩ, mắt cũng nhìn chằm chằm về phía hồ nước.
Bây giờ trên người hắn căn bản không có sức lực gì, cũng không thể mở khoá khá tràng Động Huyền, chỉ có thể dùng mắt để nhìn, dùng tai để nghe.
Nghe thì không nghe ra cái gì, chỉ có tiếng nước ầm ầm.
Nhưng dùng mắt nhìn một lúc, nét mặt của Hàn Sâm đã dần dần trở nên khó coi.
Ở bên trong hồ nước kia, Hàn Sâm dường như thấp thoáng nhìn thấy một bóng đen khổng lồ, có vẻ có thứ gì đó ẩn nấp ở sâu trong hồ nước.
Hàn Sâm không xác định được đó là thứ gì, lại hoặc là chỉ là bóng đen trong hồ nước, nhưng với hành vi của quái trùng lưu ly màu bạc, hồ nước tuyệt đối không phải nơi tốt đẹp gì.
Hàn Sâm thử vùng vẫy một chút, thân thể vẫn vô cùng yếu ớt, đến cả chân cũng không có cách nào rút ra từ miệng quái trùng, cũng không ngăn cản được quái trùng bò về phía hồ nước.
Quái trùng lưu ly màu bạc vẫn đang chảy máu, nhưng lại liều chết kéo Hàn Sâm từng bước từng bước đến bên hồ nước, sau đó chợt dùng sức, ném Hàn Sâm vào trong hồ nước.
Tuy rằng Hàn Sâm đã cố gắng hết sức vùng vẫy, nhưng vẫn bị ném vào trong hồ nước.
Bị hồ nước lạnh buốt kích thích, Hàn Sâm dường như cảm giác được mình tỉnh táo hơn chút, trên người dường như cũng có chút sức lực, vùng vẫy muốn bơi về ven bờ.
Nhưng quái trùng lưu ly màu bạc trông giữ ven bờ, Hàn Sâm vừa mới lại gần phía bờ, mấy cái móng vuốt đã giơ ra, đánh lên đầu của hắn, ấn hắn vào trong nước.
Hàn Sâm giằng co vài lần, thử bơi về hướng khác rồi lên bờ, nhưng quái trùng lưu ly màu bạc chính là không chịu buông tha cho hắn, vẫn luôn ở ven bờ, chỉ cần hắn vừa đến gần bờ đá, thì lập tức dùng móng vuốt đánh vào đầu của hắn, muốn nhấn hắn vào trong nước.
Thời gian Hàn Sâm ở đảo Mộng Cảnh lâu như vậy, đào đá quý ở đáy nước lâu như thế, kỹ năng bơi không phải dạng bình thường, nhưng bây giờ trên người không có sức lực, có thể miễn cưỡng duy trì không chìm xuống dưới đã là không tệ rồi, cho dù đấu được con quái trùng lưu ly màu bạc kia, sau khi đến đi vài lần thì hết sức lực, khó khăn ngẩng đầu nổi trên mặt nước để thở, không dám đến gần bờ đá nữa.
Hình như là con quái trùng lưu ly màu bạc kia là kiêng dè gì đó, chính nó không hề xuống dưới nước, hơn nữa bởi vì bị thương quá nặng, đôi cánh lại bị gãy, cũng khó mà bay lên.
Hàn Sâm không đến gần ven bờ, nó cũng chỉ có thể trông giữ ở đó, thỉnh thoảng nhìn Hàn Sâm kêu lên gầm gừ, biểu thị nỗi căm phẫn trong lòng với Hàn Sâm.
Hàn Sâm dùng hết khả năng để mình nổi lên mặt nước, thỉnh thoảng liếc nhìn xuống dưới nước, có lẽ là bởi vì nguyên nhân thân ở trong nước, đã không có cái nhìn tổng thể, cũng không có cách so sánh, chỉ nhìn thấy được hồ nước tối om om, dường như tối đen không gì sánh được, không phân biệt được bên dưới rốt cuộc có bóng đen hay không.
Tuy rằng mắt không nhìn được gì, nhưng Hàn Sâm luôn cảm thấy, hình như màu đen ở bên dưới đang từ từ di chuyển, hơn nữa dường như đang dâng lên phía trên, khiến Hàn Sâm cảm thấy càng lúc càng không tốt.
“Lẽ nào Hàn Sâm ta hôm nay phải bỏ mạng ở nơi này?” Ý chí kiên định như Hàn Sâm, lúc này trong lòng cũng không khỏi sinh ra cảm giác bất lực, chỉ cảm thấy bóng đen dưới nước càng lúc càng to.
Hết chương 2036.
Chương 2037. Biển Quy Khư€ó lẽ là bởi vì nguyên nhân căn nguyên Cổ Thần bị Hàn Sâm cướp đi, quái trùng lưu ly màu bạc đã cực kỳ hận Hàn Sâm, bất luận Hàn Sâm cố gắng muốn bò lên trên như thế nào, vẫn lần lượt bị đánh vào lại trong nước.
Bóng mờ phía dưới càng lúc càng lớn, Hàn Sâm phát hiện đó cũng không phải chỉ đơn giản là vấn đề cảm giác, mà thật sự có bóng mờ từ dưới nổi lên.
Trong lòng vẫn còn có ý niệm cầu sinh, Hàn Sâm chỉ có thể liều mạng muốn lên bờ, tiếc rằng vấn đề thể lực quá nghiêm trọng, căn bản không thể bò lên.