Kengl
Một âm thanh chấn động, Hàn Sâm một tay bắt lấy cánh tay của gã đàn ông rồi ném hắn về phía Cô Trúc, đồng thời một đao chặn lại Ma đao của Kahn và móng vuốt của Công Tước Vô Miên.
Đôi chân của Hàn Sâm vạch ra hai vết dài hằn sâu trên mặt đất, hắn bị chấn động lùi về phía sau hơn mười mét mới ổn định lại được cơ thể, mà kiếm của Cô Trúc cũng áp trên cổ của gã đàn ông, để tên đó không chạy thoát được.
“Hàn Sâm, ngươi làm gì vậy? Tên này đã giết bao nhiêu người của tộc Dạ Quỷ chúng ta, hắn đáng chết..” Công Tước Vô Miên vô cùng phãn nộ, khí diễm màu đen trên người bạo phát, giống như ác quỷ lâm thân, một vuốt cào về phía gã đàn ông.
Long dực sau lưng Hàn Sâm rung lên, lập tức dịch chuyển đến trước mặt Công Tước Vô Miên, một chiêu Ăn Miếng Trả Miếng chém xuống, va chạm với trảo khí của Công Tước Vô Miên, chặn lại đòn tấn công của nàng.
Cơ thể Hàn Sâm không giữ được mà lùi về đằng sau, đôi cánh sau lưng Công Tước Vô Miên chấn động, xông lên như ác quỷ, đồng thời còn hét lên: “Hàn Sâm, lẽ nào bởi vì hắn là đồng tộc của người nên ngươi muốn bao che cho hắn sao? Người của tộc Dạ Quỷ chúng ta tuyệt đối không thể chết một cách vô ích, ai tới cũng thế thôi…”
“Được lắm, nhân viên của công ty chúng ta cũng không thể chết uổng, cho dù thế nào, hắn cũng phải đền mạng.” Kahn cũng cầm đao chém về phía gã đàn ông mà Cô Trúc đang bắt giữ.
“Cô Trúc, trước hết cứ giữ lại mạng của hắn.” Hàn Sâm vung Quỷ Nha đao, va chạm với Công Tước Vô Miên mấy lần, bị chấn động văng về phía sau.
Sức mạnh của Công Tước Vô Miên mạnh hơn Hàn Sâm rất nhiều, chiến đấu chính diện Hàn Sâm không phải đối thủ của nàng.
Cô Trúc một tay cầm kiếm áp lên cổ gã đàn ông, đồng thời bước ra †rước mặt hắn, không nhìn Ma đao của Kahn đang chém tới, dùng ngón tay làm kiếm chỉ về phía mi tâm của Kahn, kiếm quang vụt sáng trong nháy mắt.
Mạnh như Cô Trúc cũng không thể tránh được đòn đánh tất trúng của lực Thiên Ma. Tuy Cô Trúc sẽ trúng một đao của Kahn nhưng Kahn cũng sẽ bị một chỉ đánh xuyên qua đầu.
Kahn khẽ nhíu mày, nhanh chóng biến ảo thân pháp, đao trong tay cũng biến hóa theo, liên tục đấu với Cô Trúc vài đao.
Nhưng không ai chiếm được lợi thế, mỗi đao của Kahn đều chém được một nửa lại sợ sẽ đồng quy vu tận với Cô Trúc, bất đắc dĩ phải nhượng bộ thay đổi đao pháp.
“Ngươi là Hàn Sâm?” Gã đàn ông bị Cô Trúc dùng kiếm kề cổ, mặt không chút sợ hãi nhìn vào Hàn Sâm đang quấn lấy Công Tước Vô Miên, hỏi.
Tuy sức mạnh của Hàn Sâm không bằng Công Tước Vô Miên, nhưng tốc độ và sức mạnh Phá Không Thiểm lại có thể cản được Công Tước Vô Miên, khiến nàng không có cơ hội xông về phía Cô Trúc.
“Chính là ta.” Hàn Sâm đáp.
Gã đàn ông đó lập tức nói: “Ta từng nghe Thiên Tru nói về ngươi, chắc ngươi cũng biết ta đến từ đâu.”
“Có lời gì cứ việc nói” Hàn Sâm đã khẳng định gã đàn ông này thật sự đến từ Huyết Mệnh Giáo.”
“Ta không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì. Trong một lần trọng thương hôn mê, bị tộc Terius bắt đến đây, sau khi ta âm thâm hồi phục được một chút sức mạnh đã phá lồng giam ra, nhưng lại bị bọn họ nhốt trong kho hàng không thể ra ngoài. Ta không biết các ngươi đã nói những gì hoặc là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta chưa từng rời khỏi nơi này.” Gã đàn ông nói.
“Ngươi nói láo! Cô Trúc công tử, lẽ nào ngươi lại tin những lời nói đó của hắn ta? Chẳng lẽ những tộc nhân bị chết của tộc Dạ Quỷ chúng ta đều là giả sao? Những người của tộc Terius chết ở đây đều là giả sao?” Công Tước Vô Miên phẫn nộ thét lớn, nhưng cơ thể lại không hề dừng lại, một mực muốn xông lên giết chết gã đàn ông đó.
Hàn Sâm chém một đao về phía Công Tước Vô Miên, ngăn cản nàng xông về phía gã đàn ông, điềm tĩnh nói: “Công Tước Vô Miên, ta có thể khẳng định, hắn chưa từng đến phố mười hai Dạ Hoàn, cũng chưa từng tiến vào phòng giam mà người từng nói, xem ra người nói không có câu nào là thật hết.”
“Dựa vào cái gì mà ngươi dám khẳng định như vậy? Ngươi chỉ muốn bao che cho đồng tộc mà thôi.” Công Tước Vô Miên thét lên một tiếng chói tai, vạch ra từng luồng trảo khí, giống như thiên la địa võng bao
phủ lấy Hàn Sâm.
Long dực sau lưng Hàn Sâm rung lên, thiên la địa võng lập tức biến mất, lại xuất hiện ở một bên khác của Công Tước Vô Miên, bình tĩnh nói: “Cô Trúc sư huynh, dẫn hắn đi.”
“Được.” Cô Trúc đáp một tiếng, vừa chiến đấu với Kahn vừa áp giải người đàn ông đi ra bên ngoài.
Nhìn Cô Trúc áp giải gã đàn ông kia rút lui nhưng Kahn lại không thể ngăn cản được hắn, Công Tước Vô Miên lập tức nổi giận lôi đình thét lên, âm thanh đó trực tiếp xé rách nóc của căn cứ, truyền vào trong màn đêm.
“Các người đừng hòng đi.” Âm thanh lạnh lẽo của Công Tước Vô Miên hầu như xuyên thủng màng nhĩ.
“Công Tước Vô Miên, người có biết hiện giờ mình đang làm gì không?” Cô Trúc lạnh lùng nói.
“Đương nhiên ta biết mình đang làm gì, tộc Dạ Quỷ bị Thiên tộc các người giam cầm nhiều năm như thế, bọn ta sẽ không tiếp tục làm tù
nhân của các người nữa đâu.” Công Tước Vô Miên nói xong thì ngửa mặt lên trời thét dài.
Chỉ thấy từng bóng đen bay xuống từ trên trời trong màn đêm giống như một đám mây che phủ cả bầu trời, hóa ra lại là một nhóm người tộc Dạ Quỷ.
Những tên tộc Dạ Quỷ bay từ trên trời xuống này không giống với tộc Dạ Quỷ thông thường, trên người chúng tràn đầy khí tức bạo ngược và sát khí. Nhưng đáng sợ hơn là, bọn chúng thấp nhất cũng phải cấp Hầu Tước, không ít trong số chúng còn là cường giả cấp Công Tước.
Cô Trúc khẽ nhíu mày. Theo như hắn biết tộc Dạ Quỷ chỉ có một Công Tước là Công Tước Vô Miên, nhưng giờ đột nhiên lại xuất hiện nhiều như thế này, lời giải thích duy nhất là bọn chúng đã bắt đầu nuốt chứng rất nhiều vật sống từ lâu, nên mới có thể thăng cấp nhanh như vậy.
Hết chương 2095.
Chương 2096. Dạ Quỷ nổi loạnToàn bộ căn cứ đều bị bao vây bởi Dạ Quỷ che kín bầu trời, Hàn Sâm và Cô Trúc bị nhốt trong đó. Bây giờ nếu muốn lao ra ngoài, họ chỉ có thể mở một con đường máu từ trong đám Dạ Quỷ này.
Nhưng tộc Dạ Quỷ có hơn vạn Dạ Quỷ, trong đó Dạ Quỷ cấp Công Tước cũng có đến gần một ngàn. Hàn Sâm và Cô Trúc đều vừa mới thăng cấp thành Hầu Tước không bao lâu, lại còn mang theo một người đàn ông bị thương nặng, ba người muốn xông ra không phải chuyện dễ dàng.
“Công Tước Vô Miên, ngươi biết kết cục của tộc Dạ Quỷ khi phản bội Trấn Thiên Cung chứ?” Hàn Sâm liếc nhìn Dạ Quỷ như sói như hổ rình rập ở khắp mọi nơi rồi ánh mắt nhìn về phía Công Tước Vô Miên và nói.
“Hừ, sau khi chúng ta rời khỏi nơi này sẽ gia nhập vào Ma tộc. Trấn Thiên Cung có thể làm gì chúng ta chứ?” Công Tước Vô Miên lạnh lùng nói.
“Chẳng trách Hầu tước Kahn lại tự mình đến đây. Hóa ra là các ngươi đã lên kế hoạch phản bội Trấn Thiên Cung từ trước.” Hàn Sâm liếc qua khuôn mặt của Kahn ở phía xa rồi lại tiếp tục hỏi: “Nhưng ta thấy hơi khó hiểu, nhóm các ngươi đã tính toán gia nhập vào Ma tộc rồi thì sao còn muốn làm ra nhiều chuyện như thế để chúng ta đến đây?”
Công Tước Vô Miên nghe vậy bèn khịt mũi lạnh lùng đáp: “Nói cho các ngươi biết cũng chẳng sao, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Vốn định trông cậy vào đám sinh vật sống này để tất cả những chiến binh xuất sắc của tộc ta thăng lên cấp Công Tước, như vậy mới chắc chắn có thể phá vỡ tuyến phòng thủ của Trấn Thiên Cung nhưng không ngờ hắn lại xông ra, còn không cẩn thận làm kinh động đến bên giám
<‡
sát.
“Với thực lực của các ngươi, muốn giết kẻ trọng thương như hắn chắc cũng không có gì khó khăn nhỉ?” Hàn Sâm nhìn thoáng qua người đàn ông kia, quả thật hắn bị thương rất nặng, không thì e rằng Kahn và Công Tước Vô Miên liên thủ với nhau cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng với vết thương trên người hắn hiện tại vốn không thể đối đầu với nhiều Dạ Quỷ như vậy.
Công Tước Vô Miên vẫn chưa trả lời, gã đàn ông kia lại nở nụ cười: “Ta khống chế được sự sống chết của đám sinh vật sống đó. Nàng muốn lấy mạng ta nhưng lại không muốn tất cả đám sinh vật sống đều chết, cho nên mới để ta sống đến bây giờ.”
“Ta đã nói từ trước rồi, bỏ qua đám sinh vật đó, giết chết hắn xong trực tiếp lao ra khỏi tuyến phòng thủ rồi đến Ma tộc. Nếu ngươi nghe lời ta thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy.” Kahn nói với Công Tước Vô Miên.
“Không có đám sinh vật sống đó, tộc nhân của ta không thể thăng cấp lên Công Tước. Chúng ta lao ra khỏi tuyến phòng thủ của Trấn Thiên Cung thì không biết bao nhiêu tộc nhân sẽ phải chết. Ta không còn lựa chọn nào khác.” Công Tước Vô Miên nói.
“Vậy nên ngươi cố ý bố trí nghi binh và muốn mượn tay bọn ta để giết chết hắn?” Hàn Sâm hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra, chẳng trách sau khi hắn và Cô Trúc đến đây thì mọi chuyện lại suôn sẻ như
vậy.
“Cũng gần như thế, nhưng thật đáng tiếc, không ngờ các ngươi lại cùng một nhóm.” Công Tước Vô Miên lạnh lùng nói: “Nhưng hiện tại cũng không còn quan trọng nữa, nếu đã tới bước này rồi thì chúng ta không còn đường để lui nữa. Vậy các ngươi cùng đi chết đi.”
Nói xong, Công Tước Vô Miên hét lên một tiếng, bầy Dạ Quỷ chợt võ cánh lao về phía đám người Hàn Sâm như những con ác quỷ.
Cô Trúc buông người đàn ông kia ra, lập tức cả ba người lâm vào một trận ác chiến.
Tốc độ và sức mạnh của tộc Dạ Quỷ ở trong bóng tối đều vô cùng đáng sợ, không hổ là chủng tộc cực kỳ thiện chiến, hơn nữa tinh thần lực mạnh mẽ và sự áp chế về đẳng cấp của đám Dạ Quỷ cấp Công Tước này đã tạo ra mối đe dọa khổng lồ cho ba người Hàn Sâm.
Bảo Nhi ngồi trên vai Hàn Sâm, tò mò nhìn Hàn Sâm chiến đấu với những con Dạ Quỷ.
Kahn không tự mình tham gia vào cuộc chiến, hắn chỉ đứng ở xa xa nhìn Hàn Sâm và nói: “Hàn Sâm, ngươi có thể giết chết Sa Long coi như đã rất lợi hại. Trước kia ta còn muốn tìm cơ hội để tự mình giải quyết ngươi nhưng không ngờ ngươi lại tự mình chạy đến cửa, thật là khiến ta có chút thất vọng.”
“Thất vọng cái gì?” Long dực sau lưng Hàn Sâm rung lên, dường như trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Kahn, một đao chém về phía hắn.