Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 206 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Cú va chạm giữa quyền với quyền khiến cơ thể hai người đồng thời chấn động, thế nhưng không có ai lùi lại. Cánh tay của hai người đều bị chấn động đến rụt về phía sau, nửa người trên cũng ngửa ra phía sau theo cánh tay.

Nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, thân hình của hai người đều thẳng tắp lại, đồng thời đánh ra thêm một quyền khác.

Tiếng nắm đấm va chạm không ngừng vang lên, hai người Long Bát và Hàn Sâm như bị cố định trên không trung, một bước cũng không lùi, nắm đấm không ngừng va đập nhau.

“Khí lực của tên Kim Tệ kia thật mạnh, vậy mà có thể chống chọi chính diện với Long Bát?” Không ít sinh vật đều ngạc nhiên lên tiếng.

Long tộc được mệnh danh là dũng mãnh nhất thiên hạ. Cả vũ trụ đều biết Uy lực của long thể, sức mạnh long thể của cường giả đứng đầu trong Long cấp hầu tước càng là đỉnh cao trong đỉnh cao.

Một tên hầu tước của tiểu tộc chưa bao giờ nghe nói đến lại có thể chống lại khí lực của Long tộc, bản thân chuyện này đã đủ khiến người khác giật mình.

Tà Đồng hoàn thành trận chiến của mình, đối thủ cũng không gây ra phiền toái gì cho hắn, trực tiếp lựa chọn đầu hàng.

Nhìn thoáng qua trận chiến trong Phổ Gen Chúng Sinh, nơi đầu tiên Tà Đồng nhìn vào là nơi Cô Trúc đang ở. Hắn phát hiện ra Cô Trúc cũng đã kết thúc trận chiến.

Sau đó Tà Đồng lại đưa mắt nhìn sang một số nơi khác, một số sinh vật hắn để ý vẫn đang chiến đấu, cũng có một số đã kết thúc. Cuối cùng khi hắn nhìn về phía Long Bát, trông thấy Hàn Sâm đang chiến đấu với Long Bát một cách điên cuồng, trong mắt Tà Đồng lóe lên kinh ngạc.

Tà Đồng vốn chỉ muốn nhìn qua Long Bát một lượt, nhưng sau khi nhìn thấy, ánh mắt hắn lại dừng ở trên người Hàn Sâm.

“Đồng, ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Một cô bé đứng bên cạnh Tà Đồng, cánh tay nhỏ bé lôi kéo tay của Tà Đồng. Cô bé ngẩng đầu, mở †o mắt nhìn Tà Đồng, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ tò mò.

“Nhìn thấy một người thú vị.” Tà Đồng thản nhiên nói.

Cô bé nghe xong những lời này, vẻ tò mò trên mặt biến mất không còn †ăm hơi, có chút thất vọng nói: “Đồng, hình như sinh vật bị ngươi đánh giá như thế đều đã chết.”

“Những kẻ thú vị thường chết khá sớm. Đây là số phận, không phải ta đánh giá quá cao.” Tà Đồng mỉm cười nói.

Cô bé bĩu môi: “Vì sao người thú vị nhất định phải chết sớm? Chẳng lẽ ông trời không thích bọn họ sao?”

Tà Đồng khẽ lắc đầu: “Không phải ông trời không thích bọn họ, mà là quá thích bọn họ. Chính vì vậy mới để cho bọn họ trải nghiệm nhiều chuyện thú vị hơn. Mà những chuyện thú vị thường khá nguy hiểm, chết cũng là chuyện bình thường.”

“Hình như cũng có lý.” Cô bé cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng không nói ra được.

Cô bé chớp mắt, lại hỏi tiếp: “Có phải kẻ thú vị kia cũng sẽ chết sớm không?”

“Có lẽ sẽ không dễ dàng chết như thế?” Tà Đồng nhún vai nói. “Nếu gặp ngươi thì sao?” Cô bé chớp mắt hỏi. “Ta không thích những kẻ thú vị hơn ta.” Tà Đồng nhẹ giọng nói.

Một lớn, một nhỏ, hai người nắm tay nhau dần dần rời khỏi Cổ Thành, thỉnh thoảng lại vang lên giọng nói hỏi han của cô gái nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment