Ầm!
Khuôn mặt Hổ Trắng méo xệch, con ngươi trố ra, cái miệng lớn phun ra máu tươi, cơ thể bắn bay ra phía sau.
Nhưng tất cả động đó lại diễn ra rất chậm, khiến tất cả sinh vật đều có thể nhìn rõ ràng từng biểu cảm và động tác chỉ tiết của nó, cảm thấy vô cùng kỳ dị.
Bóng hình Tiểu Hoa vụt nhanh như điện, đuổi theo Hổ Trắng đang chầm chậm từng động tác, từng cú đấm vung ra như điện giật, đánh khuôn mặt Hổ Trắng không ngừng méo xệch biến dạng, nhưng động tác của nó lại chậm đến đáng thương, trông vừa buồn cười vừa khiến người ta run sợ.
“Thánh Vực Chỉ Lực… hắn… hắn đã luyện thành Thánh Thể… sao có thể… Thánh Vực thực sự có truyền nhân…” Ông lão đầu chó kinh hãi, suýt làm rơi quyền trượng trong tay.
Khắp nơi trong vũ trụ, từng cường giả chỉ cần nói tên ra đã có thể khiến cả bầu trời sao run sợ, mà bây giờ lại run rẩy cả người, khuôn mặt biến sắc sợ hãi.
“Thánh Vực… đúng là Thánh Vực… sao có thể… Thánh Thể không thể truyền thừa… tại sao lại như vậy…
Một số cường giả khủng bố cũng phải run sợ đến mất tiếng. Tuy sức mạnh đó của Tiểu Hoa không là gì so với bọn họ, nhưng ý nghĩa của mạnh đó khiến bọn họ sợ hãi vô cùng.
“Ha ha, Thánh Vực lại thực sự có truyền nhân, lại có người có thể sử dụng Thánh Vực Chỉ Lực, đúng là thú vị! E rằng bây giờ mấy tên đó sợ đến sắp tè ra rồi nhỉ? Thánh Vực vẫn còn, món nợ của bọn họ sớm muộn gì cũng phải trả, bọn họ có trả nổi không?” Ở tận đầu Thương Hải, một người đàn ông xem Hàn Tiểu Hoa chiến đấu mà ngửa cổ lên trời cười điên cuồng, hình như còn sắp cười ra cả nước mắt.
AmI Hổ Trắng rơi xuống đất, mặt mũi sưng phồng không bò lên được.
“Đừng… đừng đánh nữa… ta nhận thua…” Hổ Trắng kêu lớn, nó muốn xé rách giấy ghi tên của mình, nhưng phát hiện động tác của mình quá chậm, e rằng còn chưa đợi nó xé giấy ghi tên, thì đã bị Hàn Tiểu Hoa đánh chết rồi.
Hàn Tiểu Hoa nghe thấy lời của Hổ Trắng, cuồi cùng dừng nắm đấm lại, đứng ở đó nhìn Hổ Trắng.
Không gian phía Hổ Trắng đã trở lại bình thường, trạng thái bay chuyển động chậm ban đầu liền trở lại bình thường, cơ thể bay nhanh như viên đạn.
Một tòa núi lớn bị Hổ Trắng đâm vào thành cái động sâu, Hổ Trắng bò ra một cách khó khăn, trừng mắt nhìn Tiểu Hoa, tức giận hét lớn: “Ngươi đừng ngạo mạn, ta mới ra đời mười mấy năm, vẫn là thể sơ sinh, đợi ta trưởng thành, sẽ đánh ngươi đến mức mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi.”
“Mười mấy tuổi, già quá, ta mới sáu tuổi.” Hàn Tiểu Hoa chớp mắt nói. “Phập phập!” Hổ Trắng vấp chân suýt ngã xuống đất
Các chủng tộc nghe thấy câu này, cũng đều kinh hãi trong lòng. Nếu lời Hàn Tiểu Hoa nói là thật, thì thật đáng sợ, một Tử Tước chỉ ra đời được sáu năm, đánh khắp các tộc không có đối thủ, đây là thiên phú đáng sợ thế nào chứ.
Còn những cường giả kinh khủng như đồ cổ đó nghe thấy câu này, sợ đến toàn thân run run, đúng là sắp tè ra quần.
Ra đời sáu năm tu luyện thành Thánh Vực Chi Lực. Nếu khiến tồn tại như vậy trưởng thành, e rằng còn kinh khủng hơn so với Chủ Thánh Vực năm đó.
Trong Đại Đạo Thiên, Hải Nhi đến trước một tòa thành kỳ lạ, gõ vào đá như gõ cửa lớn, nói: “Côn tỷ, ngươi có đó không?”
“Hải Nhi đại tiểu thư, sao ngươi lại có thời gian rảnh đến chỗ ta thế? Không phải ngươi rất ghét chỗ ta, chê chỗ ta quá bẩn quá xấu sao?” Cửa lớn bằng đá được mở ra, một cô gái đi ra.
Cô gái đó nhìn vô cùng kỳ lạ, vừa nhìn còn cho rằng là con người mặc áo giáp, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện lớp vỏ trên cơ thể nàng lại thực sự sinh ra trên người nàng.
Khuôn mặt của nàng chỉ có cằm và cái miệng giống như loài người, phần nửa mặt trên là lớp vỏ như mặt nạ, đôi mắt cũng như côn trùng, chiếm hết nửa khuôn mặt.
Sau lưng nàng còn mọc ra một đôi cánh, trông vô cùng kỳ dị. Hải Nhi bĩu môi nói:
“Nếu không phải có việc, ai muốn đến chỗ rách nát của ngươi.” “Đại tiểu thư, ngươi tìm ta có việc gì?” Côn tỷ mỉm cười hỏi.
“Đối thủ tiếp theo của ngươi chính là Kim Tệ phải không?” Hải Nhi nheo mắt hỏi.
“Đúng thế.” Côn tỷ hơi gật đầu.
“Rất tốt, bất luận ngươi dùng cách gì, nhất định phải đánh bại hắn, tốt nhất có thể giết chết hắn, ngươi có thể làm được không?” Hải Nhi nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Côn tỷ mỉm cười: “Tuy Kim Tệ đó thực sự rất mạnh, thuật Kim Tệ cũng rất lợi hại, ngay cả Long Bát cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng năng lực của hắn không là gì so với ta, năng lực của ta đủ để khắc chế hắn, muốn đánh bại hắn không khó.”
Côn tỷ chuyển giọng điệu, nhìn Hải Nhi hỏi: “Nhưng tại sao đại tiểu thư muốn giết hắn?”
“Ngươi không cần quan tâm, ngươi làm tốt việc của mình là được, sau khi thành công, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Hải Nhi nói.
“Có câu này của Hải Nhi đại tiểu thư, Kim Tệ đó chết chắc rồi.” Côn tỷ tự tin nói.
“Rất tốt.” Hải Nhi hài lòng gật đầu, nghĩ đến tên Kim Tệ đó, lại cảm thấy hơi ngứa răng.
Lúc này Hàn Sâm cũng đang nhìn đối thủ tiếp theo của mình, Hàn Sâm thấy cái tên này rất lạ, chỉ có một chữ “Côn”, nhưng phía sau cái tên
này còn có ba chữ “Đại Đạo Thiên”, lại rất quen thuộc với Hàn Sâm.
“Hình như không nhiều người Đại Đạo Thiên tham gia cuộc chiến xếp hạng gen, không biết thực lực của Côn thế nào?” Hàn Sâm tiện tay lên mạng kiểm tra một số thông tin, phát hiện không có nhiều thông tin về Côn.
Ngoại trừ số ít đạo thủ của Đại Đạo Thiên, thông thường đều không nổi tiếng, Côn này chỉ là một trong số đó mà thôi.
“Đáng tiếc Hải Nhi không tham gia chiến đấu, nếu không biết đâu còn có thể lấy được chút lợi ích từ nàng, nàng là tống bảo đồng nữ đó.” Nhìn thấy ba chữ Đại Đạo Thiên, Hàn Sâm liền nghĩ đến Hải Nhi và bảo bối trên người Hải Nhi.
“Hắt xì!” Hải Nhi đang về nhà, bỗng người run lên, hắt hơi!
“Sao lại cảm thấy hơi khó chịu nhỉ, lẽ nào do dạo này thức đêm quá nhiều?” Hải Nhi xoa mũi lẩm bẩm một câu.
Hết chương 2123.
Chương 2124. Vy Trùng Chỉ LựcMột vòng chiến đấu Phổ Gen Chúng Sinh mới bắt đầu. Khi Hàn Sâm được đưa vào liền phát hiện mình ở trong khu rừng cây cao chọc trời.
Khắp nơi trong vũ trụ đều có các chủng tộc khác nhau đang theo dõi cuộc chiến này của Hàn Sâm, thậm chí mức độ quan tâm theo dõi của các tộc với Kim Tệ còn vượt qua một số cuộc chiến của Vương Cấp.
“Đối thủ của Kim Tệ lần này là Côn đến từ Đại Đạo Thiên. Từ trước đến nay Đại Đạo Thiên luôn thần bí khó đoán, cao thủ nhiều như mây, hơn nữa năng lực vô cùng quỷ dị, hy vọng người tên Côn này sẽ gây vào rắc rối cho Kim Tệ, ít nhất cũng có thể ép hắn sử dụng thuật Kim Tệ, để chúng ta có thể quan sát kỹ càng rõ ràng.” Một Tịnh Hải Vương của Phật tộc nói với Rosa Vương bên cạnh.
Tịnh Hải Vương và Rosa Vương được phái đến nghiên cứu thuật Kim ‘Tệ của Kim Tệ, cho nên mặc dù bọn họ không hứng thú gì với cuộc chiến cấp Hầu Tước, nhưng vẫn theo dõi tất cả cuộc chiến đấu của Hàn Sâm.
Rosa Vương hơi gật đầu: “Tuy Kim Tệ mạnh mẽ, nhưng Đại Đạo Thiên cũng không có kẻ yếu. Có lẽ trận này có thể nhìn ra được điều gì. Cho dù trận này không nhìn ra được, thêm vài trận nữa, đợi Kim Tệ gặp Cô Trúc, chúng ta cũng có thể hiểu được”
Rất nhiều cường giả các tộc cũng đang theo dõi Hàn Sâm giống như Tịnh Hai Vương và Rosa Vương. Đến cả Thiên Đạo Viện của Chấn Thiên Cung cũng tổ chức rất nhiên chuyên viên nghiên cứu theo dõi trận đấu của Hàn Sâm, để tiện phân tích thuật Kim Tệ.
Ánh mắt Hàn Sâm nhìn ngó xung quanh, nhưng nhìn khắp nơi cũng là rừng cây khô, không nhìn thấy bóng hình của đối thủ.
Hàn Sâm hơi cau mày, trực tiếp bay lên, muốn xông ra khỏi rừng cây, †ìm kiếm tung tích của đối thủ từ trên không trung.
Nhưng cơ thể của hắn vừa bay lên, thì bỗng nhiên nhìn thấy sâu bay ra thành đàn từ trong tán cây rậm rạp, đều vô cùng nhỏ bé như ruồi muỗi, hơn nữa tốc độ rất nhanh, chỉ chít như đám mây đen bao trùm lấy về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm lợi dụng năng lực mô phỏng của Động Huyền Kinh, mô phỏng năng lực của mình thành thuộc tính Hỏa Diễm, đấm ra một quyền về phía đám côn trùng, hỏa diễm đỏ rực lập tức phun vào đám côn trùng như ngọn lửa.
Cả đám côn trùng lập tức bị hỏa diễm trực tiếp thiêu cháy thành tro bụi, không có một con cá lọt lưới.
“Quả nhiên ngươi rất lợi hại, biết côn trùng sợ nhất năng lượng hỏa diễm, hơn nữa còn có thể sử dụng năng lượng hỏa diễm”” Giọng nói của một cô gái vang lên trong rừng cây, nhưng lại không nhìn thấy nàng, giọng nói đó giống như vang lên khắp từ bốn phương tám hướng.
“Lén lén lút lút làm gì? Ra chiến một trận sảng khoái đi, chút thủ đoạn nhỏ này vô dụng với ta.” Hàn Sâm bình tĩnh nói.
Giọng nói của cô gái lại vang lên, mang theo vẻ châm biếm nói: “Thủ đoạn nhỏ sao? Vậy người hãy xem xem uy lực của thủ đoạn nhỏ này thế nào?”
Giọng nói của cô gái vừa dừng, thì nhìn thấy khắp nơi trên cây cối xung quanh có từng bầy côn trùng bay ra, giống như sương đen ngập trời cuốn về phía Hàn Sâm.
Hỏa Diễm trên người Hàn Sâm bùng cháy, tất cả côn trùng lại gần hắn đều bị thiêu cháy thành tro bụi, trong màn sương côn trùng ngập trời, Hàn Sâm nhanh chóng di chuyển, xông đến trước một cái cây lớn, tấn công một đấm vỡ cây lớn.
Chỉ thấy trong cây lớn đó lại trống rỗng, rõ ràng là có thứ gì ẩn giấu trong đó, nhưng bây giờ lại không còn bóng dáng.
“Muốn tìm được ta sao? Đó không phải là một chuyện dễ dàng, ngươi còn phải tiếp tục cố gắng, khà khà…” Tiếng cười của cô gái vang khắp nơi trong rừng cây.
Bầy côn trùng vẫn đang không dừng tấn công Hàn Sâm, nhưng bị ngọn lửa bên ngoài Hàn Sâm thiêu chết, không thể lại gần cơ thể của Hàn Sâm.
“Đám côn trùng của ngươi không có tác dụng gì, hà tất phải lãng phí thời gian?” Hàn Sâm đứng trong màn sương côn trùng, hỏa diễm trên người càng phát ra mãnh liệt.
Nhưng những con côn trùng cứ lại gần hắn đều bị cháy nổ lốp bốp, mùi cháy khét lẹt tràn ngập khắp khu rừng.
“Nói cũng phải.” Giọng nó của cô gái lại vang lên, đột nhiên màn sương côn trùng ngập trời lui hết, chớp mắt biến mất sạch sẽ, ngay cả một con côn trùng cũng không nhìn thấy.
Hàn Sâm nhìn thấy trong rừng rậm ở đằng xa, có một cô gái giống như mặc áo giáp đi ra từ phía sau một cái cây lớn.
“Nghe nói thuật Kim Tệ của ngươi rất lợi hại, cho ta thấy lợi hại thế nào đi.” Côn đứng ở phía xa, lạnh lùng nhìn Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm thu lại năng lượng hỏa diễm trên người, đang muốn nói gì, bỗng nhiên cau mày, đưa tay kẹp vào không trung. Ở chỗ dường như không có gì, ngón tay của Hàn Sâm kẹp được một con côn trùng cực nhỏ, quả là giống như vi khuẩn, dường như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Con côn trùng cực nhỏ đó suýt nữa rơi vào khe hở áo giáp của hắn, bị Hàn Sâm kẹp được. Con côn trùng cực nhỏ đó lại không bị trực tiếp kẹp chết, còn đang dãy dụa muốn chui vào trong lòng bàn tay được bao bọc bằng áo giáp của Hàn Sâm.
Bốp!
Hàn Sâm dùng ngón tay bóp mạnh, cuối cùng cũng bóp chết con côn trùng cực nhỏ đó.
Sắc mặt Côn hơi thay đổi, vỗ tay nói: “Nhãn lực rất lợi hại, lại có thể nhìn thấy Vy Trùng Chi Lực của ta, nhưng ngươi có thể nhìn thấy côn trùng nhỏ thế nào? Thế này có nhìn thấy không?”
Côn nói xong, bóng hình của nàng vụt đi, Hàn Sâm liền nghe thấy xung quanh vang lên tiếng vo ve của cánh côn trùng, hình như xung quanh đều có côn trùng bay thành đàn xông đến, những con côn trùng đó còn nhỏ hơn con côn trùng mà Hàn Sâm vừa bóp chết vừa nãy, thật giống như vi khuẩn, mắt thường không thể nhìn thấy.
Các tộc đang theo dõi cũng đều nghe thấy tiếng vo ve của cánh côn trùng, nhưng ngoại trừ Vương giả, đến cả nhân vật cấp Công Tước cũng rất khó nhìn thấy đám côn trùng đó rốt cuộc ở nơi nào.
Ánh mắt Tịnh Hải Vương sáng lên, mỉm cười nói: “Sức mạnh của Côn thật thú vị, hóa sức mạnh thành lực vi khuẩn mắt thường không nhìn thấy được. Cho dù Kim Tệ có áo giáp bảo vệ, cũng không thể không có chút khe hở. Dù là miệng, mắt, tai, mũi thậm chí là lỗ chân lông, cũng có thể trở thành nhược điểm cho Vy Trùng Chi Lực xâm nhập vào. Cho dù lực lượng của Kim Tệ mạnh thế nào, cũng khó mà đề phòng sức mạnh nhỏ bé này xâm nhập.”
Lúc Tịnh Hải Vương nói, hỏa diễm trên người Hàn Sâm đã bùng cháy lên lần nữa, hoàn toàn bao bọc cơ thể của hắn trong hỏa diễm.
Tuy không nhìn thấy đám côn trùng nhỏ mà sức mạnh kia hóa thành, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng lốp bốp của côn trùng bị thiêu cháy trong nhiệt độ cao.
“Kim Tệ, toàn lực thiêu cháy như vậy, ngươi có thể chống cự bao lâu?” Giọng của cô gái lại vang lên, mang theo nụ cười lạnh lùng châm biếm.
Hàn Sâm không nói gì, ánh mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Côn.
Rosa Vương hơi gật đầu: “Côn thực sự là một người thông minh. Vy Trùng Chi Lực quá nhỏ. Hàn Sâm không biết bên cạnh hắn có Vy Trùng Chi Lực hay không, chỉ có thể toàn lực bùng lên hỏa diễm mọi lúc, đề phòng Vy Trùng Chỉ Lực lại gần. Nhưng hắn vốn không biết lúc nào thì Vy Trùng Chi Lực bay đến, khí tức sẽ nhanh chóng tiêu hao, một khi thể lực của hắn tiêu hao, cũng chính là lúc cơ thể của hắn bị Vy Trùng Chi Lực xâm nhập. Bây giờ Côn đã hoàn toàn nắm quyền chủ động của cuộc chiến, tuy cách chiến đấu không kịch liệt, nhưng càng thêm nguy hiểm. Người của Đại Thiên Đạo, quả nhiên không thể coi thường.”
Sinh vật các tộc đang theo dõi trận chiến đều nhìn ra, Kim Tệ đã rơi vào thế bị động. Dù lực lượng của hắn có mạnh thế nào, nhưng đối diện với đối thủ dường như không nhìn thấy, thì cũng có sức mà không có chỗ để dùng.
“Thì ra còn có thể chiến đấu như vậy, không cần phải đối mặt với sức mạnh của Kim Tệ và thuật Kim Tệ, lại có thể chơi chết hắn, Côn của Đại Đạo Thiên này thật đáng sợ.”
“Đúng thế, lực lượng không thể nhìn thấy, nhỏ như vi khuẩn, cho dù xâm nhập vào cơ thể chúng ta, chúng ta cũng không biết. Đến lúc đó ngay cả chết thế nào cũng không biết, nghĩ thôi mà tê dại da đầu.” “Nếu Côn đi làm sát thủ, thậm chí mục tiêu của nàng sẽ mất ăn mất ngủ.
“Đạo tặc vốn chính là sát thủ gặt tính mạng.”
Hết chương 2124.
Chương 2125. Diệt trùng“Kim Tệ, bây giờ ngươi xé giấy ghi danh rồi rời đi vẫn chưa muộn, nếu không bất cẩn một chút thì cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn, chẳng phải quá oan uổng à?” Giọng nói giễu cợt của Côn không ngừng vang vọng trong khu rừng.
“Giết chết ngươi cũng có thể kết thúc trận chiến này.” Hàn Sâm bình tĩnh nói.
“Khà khà… Ngươi tìm được ta sao?” Tiếng cười của Côn lại vang lên.
Hàn Sâm lắng nghe rất cẩn trọng nhưng vẫn không xác định được vị trí của nàng.
Hàn Sâm lặng lẽ triển khai khí tràng Động Huyền quét quanh bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của Côn, Hàn Sâm khẽ cau mày.
Khí tràng Động Huyền của hắn có thể quét xa hàng ngàn mét, nhưng hiện hắn không tìm thấy vị trí của Côn, chứng tỏ Côn không ở trong phạm vi một ngàn mét này.
“Nàng không có ở đây, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện ở nơi này.” Hàn Sâm khẽ cau mày suy nghĩ, liếc nhìn những vi trùng vô cùng nhỏ bé ở xung quanh rồi lại nói: “Chân thân của ngươi không ở đây, chắc hẳn là quan sát tất cả thông qua những vi trùng này, đúng không?”
“Vậy thì sao?” Côn khinh thường nói. “Vậy thì ta giết hết những đôi mắt của ngươi.” Hàn Sâm nói.
“Giết hết mắt của ta?” Côn dường như vừa nghe thấy một chuyện rất nực cười, nàng cười to: “Tất cả những vi trùng ở đây đều là mắt của ta, ngươi còn không nhìn thấy chúng làm sao mà diệt được mắt của ta?”
Những cường giả của các tộc đang quan sát cuộc chiến đều rất tán thành, căn bản không nhìn thấy những vi trùng kia. Sử dụng sức mạnh trên diện rộng bừa bãi để tiêu diệt vi trùng chỉ làm hao tổn sức lực nghiêm trọng hơn, cuối cùng cũng không đạt được lợi ích mang tính quyết định gì.
“Côn này thật đáng sợ, e rằng bản thân nàng đã trốn cách xa hàng trăm thậm chí hàng nghìn dặm, chỉ với mấy vi trùng này đã khiến tên Kim Tệ không có biện pháp xoay sở.”
“Những kẻ sở hữu sức mạnh vi mô đều là những nhân vật khủng bố, trong tương lai Côn nhất định sẽ danh chấn vũ trụ.”
“Hóa ra khi đạt đến cực hạn, loại sức mạnh nào đều cực kỳ cường đại. So với Long Bát cùng Kim Tệ, Côn là một thái cực khác. Có thể thân thể nàng kém xa so với Long Bát và Kim Tệ, nhưng nàng có thể khiến cường giả như Long Bát và Kim Tệ thúc thủ vô sách, chỉ có thể ngồi chờ chết.”
“Quả nhiên, bất cứ Hầu Tước nào tham gia trận chiến xếp hạng gen đi đến hiện tại đều không thể xem thường.”
Cường giả các tộc đang quan sát cuộc chiến đều suy tư, nếu bọn họ là Kim Tệ thì phải làm cách nào để thoát khỏi tình thế khó khăn này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp nào tốt.
Côn đã rời xa chiến trường, giờ chỉ còn lại mấy con vi trùng chiến đấu với Kim Tệ, mà Kim Tệ lại không nhìn thấy chúng, cũng không biết bao giờ bọn chúng sẽ nhắm đến mình. Vì vậy hắn chỉ có thể duy trì hỏa diễm đang thiêu đốt mạnh mẽ trên người mà thôi.
Sức lực càng lúc càng tiêu hao, Kim Tệ chắc chắn không thể giữ được quá lâu, thế nhưng hắn không tìm được vị trí của Côn thì nhìn thế nào cũng không có chút hi vọng chiến thắng.
Ngay cả những cường giả như Tịnh Hải Vương và La Tát Vương cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt trong chốc lát này.
Nếu Kim Tệ có sức mạnh vương giả, mọi chuyện tự nhiên sẽ dễ giải quyết. Sức mạnh cấp Vương vừa thi triển, toàn bộ rừng rậm đều bị tiêu hủy, vi trùng cũng sẽ bị giết chung một chỗ, không còn bất cứ uy hiếp gì.
Thế nhưng Hàn Sâm chỉ là một Hầu Tước, không đủ lực để phóng ra một đợt công kích diện rộng như vậy. Cho dù có thể dùng hỏa diễm bao phủ cả một vùng lớn, sức mạnh của hỏa diễm sẽ bị chia nhỏ, e là không giết nổi đám côn trùng kìa.
Vi trùng tuy nhỏ nhưng sức cũng không yếu, dù sao chúng cũng được biến ra từ sức mạnh cấp Hầu Tước, muốn tiêu diệt chúng cũng cần có sức lực ngang ngửa Hầu Tước mới được.
Trong khi mọi người đang suy nghĩ cách giải quyết tình huống khó nhằn hiện tại dưới góc độ của Kim Tệ, chợt thấy ngọn lửa trên người hắn thu lại, cơ thể Kim Tệ phơi bày trong không khí không còn lớp che chắn nào.
“Ha ha… Ngươi bỏ cuộc nhanh vậy sao? Nếu ngươi muốn đầu hàng, ta có thể cho ngươi thời gian xé bỏ giấy ghu danh.” Tiếng cười nhạo báng của Côn không ngừng vang vọng khắp khu rừng.
“Không phải ta đã nói, ta muốn tiêu diệt đôi mắt của ngươi sao?” Hàn Sâm nhẹ giọng nói.
“Hừ, chết đến nơi rồi còn nói nhảm nhiều như vậy.” Côn khẽ động tâm niệm, vô số vi trùng từ bốn phương tám hướng lao về phía Hàn Sâm.
Những vi trùng đó cực kỳ nhỏ bé, hơn nữa lại vô thanh vô tức, ngay cả cường giả cấp Công tước cũng khó mà phát giác được chỗ chúng.
Hàn Sâm lúc này đã bỏ hỏa diễm hộ thân, tuy rằng tiết kiệm sức lực nhưng cũng rơi vào thế nguy hiểm.
Vân Tố Y cau mày nói: “Kim Tệ muốn làm gì? Lẽ nào hắn muốn dùng áo giáp để chống đỡ vi trùng sao? Nhưng bộ giáp của hắn cho dù có hoàn thiện đến đâu vẫn có kẽ hở. Miễn là có kẽ hở liền không tránh được công kích của vi trùng.
“Hắn không định chống lại vi trùng bằng áo giáp.” Một giọng nói vang lên cách đó không xa, chỉ thấy Cô Trúc đang đi tới.
“Cô Trúc sư huynh.” Vân gia tỷ muội và Thiên Vũ Hạc đều đứng dậy hành lễ với Cô Trúc.
Cô Trúc khẽ xua tay, ra hiệu bọn họ ngồi xuống, cũng tự mình ngồi xuống.
“Cô Trúc sư huynh, ngươi nói Kim Tệ không định sử dụng áo giáp để chống đỡ vi trùng, nhưng hắn căn bản không nhìn thấy những côn trùng đó, cũng không biết bao giờ chúng sẽ xuất hiện trên người hắn, vậy làm cách nào chống đỡ đây?” Vân Tố Y tò mò hỏi.
“Ai nói hắn không thể nhìn thấy vi trùng?” Cô Trúc lạnh nhạt nói một câu.
Vân Tố Y và những người khác đều là ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên nhìn thấy Kim Tệ lên.
Đùng! Kim Tệ giơ tay phải lên, búng trong không trung.
Sau đó liền nhìn thấy Kim Tệ từ trên trời rơi xuống như mưa, sau khi mỗi một đồng Kim Tệ đáp xuống mặt đất liền nghe thấy một tiếng răng rắc, như thể có thứ gì đó đã bị Kim Tệ đập vỡ.
Tuy rằng không nhìn thấy thứ bị Kim Tệ đập vỡ rốt cuộc là gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng cũng tưởng tượng được, thứ bị đập nát chính là những con vi trùng nhỏ đến mức gần như không thấy được.
“Không thể nào… Làm sao ngươi nhìn thấy được… “ Giọng nói kinh hãi của Côn vẫn chưa nói xong, đột nhiên ngừng lại.
Chân thân của nàng không có ở đây, nói chuyện cũng thông qua những vi trùng kia. Lúc này rất nhiều Kim Tệ rơi xuống từ trên trời, giết chết vi trùng, âm thanh của nàng đương nhiên cũng không thể nghe được.
Trong chốc lát, đông đảo sinh vật nhìn thấy đầy Kim Tệ rơi xuống leng keng leng keng từ trên trời, tất cả đều ngơ ngác.
Không chỉ bởi vì Hàn Sâm có thể nhìn thấy và giết hết vi trùng, điều khiến bọn họ kinh hãi nhất chính là, Hàn Sâm lại có thể bùng nổ ra nhiều Kim Tệ như vậy trong một lần. Điều đó có nghĩa thuật Kim Tệ này còn có thể sử dụng ở quy mô lớn trên chiến trường. Vậy thì càng đáng sợ hơn.
“Tại sao lại như vậy, làm sao hắn có thể nhìn thấy vi trùng được? Ngay cả Công tước cũng không thể nhìn thấy vi trùng của Côn. Chỉ có Công tước có bí thuật thiên phú về mắt, đồng thời trải qua tu luyện mạnh mẽ mới có thể nhìn ra, lẽ nào hắn cũng đã từng luyện nhãn thuật cực mạnh?” Hải Nhi đang xem cuộc chiến, mới vừa rồi còn đắc ý, nhưng hiện tại trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Đến cả nguyên tử mà khí tràng Động Huyền của Hàn Sâm cũng có thể nhìn thấy, huống chỉ chỉ là vi trùng. Dưới khí tràng Động Huyền khí, chút ít vi trùng này không chỗ che thân, hoàn toàn không chạy khỏi ánh mắt của Hàn Sâm được.
Hết chương 2125.
Chương 2126. Vì ngươi mà đếnCôn đã rời xa chiến trường, đám vi trùng ở lại đều bị nghiền nát. Toàn bộ thị giác đột ngột mất đi, không thể nhìn thấy bóng dáng Hàn Sâm.
Trong lòng chấn động, Côn vội vã giải phóng sức mạnh của vi trùng, hóa ra rất nhiều vi trùng tiến về hướng vị trí của Hàn Sâm, hy vọng có thể tìm thấy bóng dáng của hắn thêm lần nữa.
Nhưng vi trùng còn chưa nhìn thấy vị trí của Hàn Sâm, lại thấy một mảng kim quang lóe lên, vô số Kim Tệ rơi xuống từ trên trời, đè nát toàn bộ vi trùng của Côn thả ra.
Côn kinh hãi đến biến sắc, vừa thả ra lực lượng vi trùng, vừa vội vàng chuyển động thân thể, muốn rời xa nơi đây.
Hiện tại Côn chỉ hận lúc nãy mình không lùi xa hơn một chút, nhưng vừa chạy trốn không bao xa đã nhìn thấy một bóng người ánh vàng kim đang đứng sừng sững ở phía trước.
Côn kinh hãi. liên tục lùi lại, hét to một tiếng, đôi cánh côn trùng ở sau lưng mở ra. Những con côn trùng bị phóng ra như sương mù, bay cuồn cuộn về hướng Hàn Sâm, còn nàng thì nhanh chóng rút lui.
Ánh lửa trên người Hàn Sâm lóe lên, cả người giống như phun ra lửa, phá tan đám trùng như sương mù, trong nháy mắt hắn đã vọt tới sau lưng Côn.
Côn xoay người muốn ra tay, nhưng vừa quay đầu lại, nàng ta thấy tầm mắt bị hất tung lên như trời đất quay cuồng, sau đó liền nhìn thấy thân thể không đầu của chính mình đang ngã trên mặt đất.
Nhìn thấy Côn bị Hàn Sâm chém lìa đầu, Hải Nhi suýt nữa tức đến hộc máu.
Sau khi Côn bị chém đầu, giấy ghi danh lại không bị rách, chỉ thấy một con bọ nhỏ bay ra từ đầu Côn rồi đáp xuống mảnh giấy, mảnh giấy mới bắt đầu tan rã, con bọ nhỏ vặn vẹo một lúc rồi biến mất trong không khí.
“Xem ra Côn vẫn chưa đủ để đánh bại Kim Tệ, vẫn cần một cường giả có thực lực thật sự trực tiếp đối đầu với Kim Tệ mới có cơ hội thắng được hắn”
“E rằng chỉ có thể chờ đến trận chiến giữa Cô Trúc và Kim Tệ.”
“Sức mạnh của Côn tuy lợi hại, nhưng xét cho cùng cũng không phải chính đạo, gặp phải một cường giả bất khả chiến bại như Kim Tệ, vẫn có chênh lệch rất lớn.”
Các tộc đang xem trận chiến vẫn còn chưa thỏa mãn, mặc dù Côn sử dụng sức mạnh kỳ dị khiến Kim Tệ gặp không ít phiền toái, thế nhưng thoạt nhìn cuộc chiến đấu như vậy vẫn chưa đã nghiền. Đa số mọi người bắt đầu chờ mong trận chiến giữa Kim Tệ và Cô Trúc.
Trận chiến giữ thiên tài hiếm có của Trấn Thiên Cung và Kim Tệ thần bí còn chưa bắt đầu đã gây ra tranh cãi kịch liệt giữa các tộc.
Có người cho rằng Kim Tệ có thể thắng, có người lại cảm thấy Cô Trúc mạnh hơn nhiều, tóm lại không ai có thể thuyết phục được đối phương.
Các trạm cá cược đưa ra tỷ lệ đặt cược, Kim Tệ và Cô Trúc về cơ bản là ngang nhau, xem ra tất cả mọi người đều không đoán được kết quả.
Hàn Sâm biết chính hắn cũng sắp đấu với Cô Trúc một trận, tuy hắn có niềm tin mình có thể thắng, nhưng có thể thắng được hay không vẫn rất khó nói.
Trước kia hắn với Cô Trúc từng chiến đấu một lần, bất phân thắng bại, Cô Trúc gần như bị cảm xúc tiêu cực khống chế, cuối cùng vẫn dừng †ay, không chém xuống một đao cuối cùng.
“Không biết Cô Trúc hiện tại đã tiến bộ đến mức nào? Liệu tâm tình tiêu cực của hắn có còn bị mất kiểm soát hay không?” Dù Hàn Sâm không muốn gặp phải Cô Trúc vào thời điểm này, thế nhưng nghĩ đến sắp chiến đấu với Cô Trúc, đáy lòng lại có chút phấn khích.
Long Bát không hề yếu hơn Cô Trúc, thế nhưng Long Bát mạnh mẽ như một cỗ máy giết người hoàn mỹ, còn Cô Trúc thì khác, sức mạnh của hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Cỗ máy giết chóc đương nhiên hoàn hảo, dũng mãnh, kinh khủng, nhưng lại thiếu một loại khả năng, chính là khả năng đột phá bản thân.
Còn Cô Trúc lại là loại cường gi có thể khiến người khác bất ngờ. Sức mạnh của hắn tuy không hoàn hảo nhưng cũng vì vậy mà mang một vẻ đẹp khiến người ta kinh diễm.
Nếu Hàn Sâm được yêu cầu chỉ chọn một đối thủ trong đời mình, hắn hy vọng người đó là Cô Trúc, bởi vì hắn đã nhìn thấu toàn bộ Long Bát, cho dù có thắng hay không, tất thảy đều nằm trong dự liệu của Hàn Sâm, nhưng Cô Trúc lại có thể vượt ra ngoài tính toán của hắn.
Việc Hàn Sâm tham gia cuộc chiến Gen Phổ Chúng Sinh cũng chỉ vì †ạo dựng tên tuổi, hy vọng thu hút sự chú ý của tên Thần kia. Chiến đến tình trạng này cũng coi như đạt được mục đích, thắng thua không còn quan trọng đối với hắn nữa.
Nhưng Hàn Sâm muốn thắng, hắn muốn thắng trận đấu lần này với Cô Trúc.
Trong Trấn Thiên Cung, Cô Trúc ngồi trong đình bằng đá, trước mặt để một ấm trà nhưng hắn không động tới. Hắn chỉ ngồi đó, ngắm ánh trăng sáng trên bầu trời bên ngoài.
“Ngươi nghĩ sao về Kim Tệ?” Trấn Thiên Cung chủ đã đi đến đình đá từ bao giờ.
“Rất mạnh.” Cô Trúc đáp.
“Về phương diện nào?” Trấn Thiên Cung chủ mỉm cười, lại hỏi. “Cảm giác.” Cô Trúc khẽ trả lời.
“Cảm giác?” Trấn Thiên Cung chủ hơi nao nao.
Cô Trúc nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Thế chất của hắn có thể sánh ngang với Long tộc thuần chủng đỉnh cấp, thuật Kim Tệ của hắn trấn áp được Long Bát, còn có thể thổi bay cả đoàn côn trùng một cách chuẩn xác. Những điểm này đều rất mạnh. Thế nhưng dưới góc nhìn của ta, chúng vẫn chưa đủ để sợ hãi. Điều thật sự khiến †a để tâm chính là cảm giác hắn mang lại.”
“Đó là cảm giác nào?” Trấn Thiên Cung chủ lại hỏi. “Vô giải khả kích*.” Cô Trúc nghiêm túc đáp. (*) Vô giải khả kích: hoàn hảo, không kẽ hở, không chê vào đâu được.
Trấn Thiên Cung chủ hơi gật đầu, nhìn Cô Trúc hỏi: “Vậy ngươi có tính toán gì?”
Cô Trúc đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Ta sẽ chiến thắng.”
“Tốt lắm.” Trấn Thiên Cung chủ cười híp mắt, vỗ vai Cô Trúc, không nói gì thêm.
Sau khi Cô Trúc rời đi, một nữ nhân mang khăn che mặt màu đen xuất hiện bên cạnh Trấn Thiên Cung chủ, nói nhỏ: “Ngươi nghĩ Cô Trúc có thể thắng không?”
“Năng lực của Cô Trúc không cần phải nghi ngờ.” Trấn Thiên Cung chủ nói.
“Ít có lệ ta đi, ta hỏi ngươi thấy hắn có thắng được không.” Nữ nhân mang khăn lụa đen lườm hắn một cái.
Trấn Thiên Cung chủ bất đắc dĩ duõi tay: “Ngươi cũng thấy sức mạnh của tên Kim Tệ đó. Mặc dù hiện tại còn chưa hiểu hết, thế nhưng chắc chắn là một nhân vật cực kì đáng sợ. Cô Trúc thắng được hay không, phải đấu rồi mới biết. Dù vậy trước giờ Cô Trúc chưa từng để ta thất vọng.”
Cô Trúc trở về từ Trấn Thiên Cung, vừa về đến hòn đảo nhỏ mình sống. Chưa kịp bước vào nhà trúc, hắn đột nhiên đứng đó, cau mày nhìn chằm chằm vào nhà mình.
Cửa nhà bị đẩy ra, một cô bé bước ra nhảy nhót xung quanh, theo sau cô bé là một người đàn ông trẻ tuổi.
“Ngươi là ai?” Cô Trúc hỏi, nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
Hắn nhìn ra được, người đàn ông trẻ tuổi này thuộc Thiên tộc, nhưng hắn chưa từng gặp qua thanh niên nào mạnh như vậytrong Thiên tộc. Khí tức trên người thanh niên này khiến hắn cảm thấy như đang đứng trước hồng hoang mãnh thú, lại thấy như đang đối mặt với vực sâu hắc ám. Dù đang đứng trước mặt nhưng mọi thứ về hắn dường như đều rất mông lung.
“Tà Đồng.” Người đàn ông khẽ mỉm cười.
Cô Trúc hơi cau mày, sao hắn lại không biết hai chữ này, chỉ không ngờ được, kiếp này Tà Đồng lại được tái sinh thành Thiên tộc, còn thần không biết quỷ không hay mang theo một cô bé xông vào trong Trấn Thiên Cung.
“Ngươi đến đây làm gì?” Cô Trúc hỏi. Tà Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vì ngươi mà đến. Cả ngươi lẫn Kim Tệ đều rất thú vị, ta đều muốn đánh một trận. Nhưng
đáng tiếc các ngươi lại đụng nhau quá sớm, vì không phải tiếc nuối nên ta liền đến nơi này.”
“Thật ra chúng ta vốn muốn đi tìm Kim Tệ, nhưng lại không biết hắn ở đâu, đành phải đến tìm ngươi.” Cô bé bên cạnh nghiêm túc bổ sung thêm một câu.
Hết chương 2126.
Chương 2127. Tứ Đồng Tà MụcCô Trúc không nói gì, chỉ yên lặng nắm chặt chuôi Ngọc Kiếm.
Không ai ngờ được kiếp này Tà Đồng có thể chuyển sinh thành Thiên tộc, càng không nghĩ đến Tà Đồng lại gan to bằng trời dám lẻn vào Trấn Thiên Cung bằng thân phận Thiên tộc.
Cô Trúc cũng không ngờ sẽ gặp lại Tà Đồng ở nhà mình, đương nhiên hắn sẽ không lắp đặt trang bị giám sát ở đây. Trong toàn bộ vũ trụ, dám lẻn vào Trấn Thiên Cung kiếm chuyện, Tà Đồng dù không phải là kẻ duy nhất thì cũng không kém là bao.
Cho dù là một cường giả Hoá Thần, không có thân phận Thiên tộc cũng không thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào Trấn Thiên Cung.
Từ lúc cánh cửa bằng trúc bị đẩy ra, Cô Trúc đã cảm thấy một lực từ trường kì dị khóa chặt bốn phía xung quanh, hắn không cách nào đi ra, chỉ còn cách đánh một trận.
Nhưng Cô Trúc không hiểu lắm, hòn đảo hắn sinh sống không có người giám sát, lúc đầu có thể sẽ không ai phát hiện Tà Đồng đến đây.
Nhưng đây là Trấn Thiên Cung, nếu khai chiến, bất luận Tà Đồng thắng hay bại, nhất định sẽ kinh động đến cường giả trong cung, đến lúc đó Tà Đồng sao có thể rời khỏi đây được?
Chưa kể hiện tại Tà Đồng chỉ là một Hầu Tước, cho dù có trở lại cấp Thần Hóa, nếu bị phát hiện chắc chắn không thể chạy khỏi Trấn Thiên Cung, huống chỉ còn mang theo một cô bé.
Nếu nói Tà Đồng là loại người tùy hứng, không cân nhắc đã tự xông vào Trấn Thiên Cung tìm hắn đánh một trận, Cô Trúc cũng không tin.
Cô Trúc vẫn chưa hiểu được lí do tại sao, nhưng hắn cũng không vội, chỉ cần hạ được Tà Đồng, mọi chuyện liền rõ ràng.
Ngọc Kiếm dùng để luyện tập trong tay Cô Trúc không bị rút ra, không có ánh hào quang chói mắt, cũng không có kiếm khí trùng thiên, nhưng lực áp bách do kiếm khí toát ra khiến ánh mắt Tà Đồng yên tĩnh lại.
Tà Đồng đứng yên ở đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào mắt Cô Trúc chứ không nhìn vào thanh kiếm trong tay hắn.
Cả hai đều bất động, không có giao tranh lực lượng kịch liệt, như chỉ yên lặng đứng đó nhìn nhau.
Thời gian trôi qua từng phút, toàn bộ rừng trúc gần như đứng yên, Tà Đồng và Cô Trúc đứng sừng sững tựa núi cao ngàn năm, như thể bão tố, gió táp mưa sa đều không lay chuyển được họ.
Bọn họ đều đang tìm kiếm thời cơ ra tay, nhưng đối phương lại cho mình cảm giác không một kẽ hở, dưới khí thế tương liên, không bên nào có thể hạ gục đối phương trong một đòn, khả năng cao sẽ không có được cơ hội ra tay lần thứ hai.
Cả hai đều bất động, hay nói cách khác, căn bản không có cơ hội ra tay.
“Tà Đồng, ta đói bụng, muốn ăn.” Cô bé bên cạnh Tà Đồng xoa bụng, khuôn mặt trắng trẻo nhỏ nhắn nhìn về phía Tà Đồng, lại vươn bàn tay nhỏ rụt rè kéo cánh tay Tà Đồng.
Một cái níu tay này của cô bé bất ngờ thay đổi thế cuộc giằng co ban đầu.
Tà Đồng và Cô Trúc phân thắng bại chỉ trong gang tấc, bất kỳ sai sót nào cũng gây ra bại vong.
Cô bé kéo Tà Đồng một cái, tuy rằng không khiến hắn dao động nhưng lại làm cho khí thế trên người Tà Đồng xuất hiện kẽ hở, Ngọc Kiếm trong tay Cô Trúc di chuyển như nước, trong phút chốc đã đến trước mặt Tà Đồng.
Linh dương quải giác, vô tích khả tầm*, sơ hở của Tà Đồng đã tạo thành, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không tránh được một kiếm này, cũng không có cơ hội né tránh kiếm này. Thế bại đã thành, không còn bất cứ khả năng cứu vãn nào nữa.
*Linh dương quải giác, vô tích khả tầm (linh dương treo sừng, không tìm thấy vết): chuyện kể rằng khi linh dương ngủ vào ban đêm, để khỏi bị xâm phạm, linh dương treo sừng trên cây, chân không chạm đất. Trong truyện đại ý ban đầu Tà Đồng che giấu rất tốt như linh dương treo sừng nhưng sau lại để lộ ra dấu vết sơ hở.
Nhưng một giây sau bàn tay Tà Đồng vung lên, quăng cô bé đang kéo tay hắn về phía mũi kiếm của Cô Trúc.
Tất cả những chuyện này vốn không có ý nghĩa gì, kiếm của Cô Trúc có thể đâm xuyên cô bé, cũng có thể giết chết Tà Đồng. Thân thể của cô bé không thể ngăn cản vận mệnh sắp tàn của hắn.
Thế nhưng thanh kiếm của Cô Trúc dừng lại, thay vì xuyên qua thân thể của cô bé đang ở trước mũi kiếm, trái lại, hắn rút về, sau đó đón lấy cô bé bằng cánh tay khác.
Trong một giây này, Tà Đồng vọt tới trước mặt Cô Trúc như quỷ mị, một tay đánh vào trái tim hắn.
Bởi vì miễn cưỡng thu thế về mà Cô Trúc sinh ra sơ hở, giống như Tà Đồng lúc nãy, không còn cơ hội đỡ một trảo này, thành bại chỉ ở một ranh giới đó.
Vẻ mặt Cô Trúc bất động, ánh mắt vẫn tỉnh táo như cũ. Thiên Nhãn thứ ba trên trán bỗng mở ra, bên trong chứa một luồng máu kỳ dị khiến khí thế trên người Cô Trúc tăng lên điên cuồng trong nháy mắt đến mức khó mà tin nổi.
“Ngươi quên rồi sao? Ta cũng là Thiên tộc.” Tà Đồng nở một nụ cười tà mị, Vệt dọc trên trán bỗng mở ra, bên trong là Thiên Nhãn thuộc về Thiên tộc, có bốn con ngươi màu tím, được sắp xếp như bốn cánh hoa bên trong Thiên Nhãn, trông cực kỳ yêu ma, quỷ dị.
Nhìn thấy khí thế Tà Đồng tăng vọt, vẻ mặt Cô Trúc vẫn bất động như cũ, Ngọc Kiếm trong tay chuyển động như cái bóng.
Nhưng ngay khoảnh khắc này, cô bé bị Cô Trúc tiếp được, bàn tay nhỏ bé của nàng chuyển sang màu đỏ như máu, khoét vào lồng ngực Cô Trúc đầy tàn nhãn.
Gần như cùng lúc, luồng sáng tím từ Tứ Đồng Tà Mục của Tà Đồng tỏa sáng, bàn tay hắn cũng đã chộp vào vị trí trái tim.
Trước tình huống này, Cô Trúc vứt cô bé ra ngoài, tay kia cầm Ngọc Kiếm mạnh mẽ chặn lòng bàn tay Tà Đồng.
Nhưng một tay còn lại của Tà Đồng ấn trên đỉnh đầu Cơ Trúc, một lực lượng kỳ dị chấn vào trong đầu hắn, lập tức khiến đại não Cô Trúc như bị sét đánh.
Khuôn mặt tà mị cùng với tiếng cười quái dị sởn tóc gáy của Tà Đồng áp sát lên mặt Cô Trúc, Tứ Đồng Tà Mục cũng kề sát Thiên Nhãn. Bốn con ngươi màu tím như bốn cánh hoa xoay tròn điên cuồng, Tà Đồng chỉ lực màu tím như xuyên hướng về phía Thiên Nhãn của Cô Trúc tựa như ác quỷ.
“Trải qua Luân Hồi vạn kiếp đau khổ, ngươi vẫn chưa học được cách nhãn tâm. Ngươi chính là giống loài nên bị đào thải.” Tà Đồng mỉm cười tà mị, đôi mắt ánh đỏ của Cô Trúc mở lớn. Dưới luồng sáng màu tím, nó gần như cũng hóa thành ánh tím, con ngươi vốn màu máu đỏ đột nhiên tách làm bốn, hóa thành bốn con ngươi màu tím.
Rầm!
Thân thể Tà Đồng như bùn nhão té lăn trên mặt đất, chỉ còn Cô Trúc đứng ở nơi đó, nhưng trong Thiên Nhãn của hắn có bốn con ngươi tím như bốn cánh hoa chậm rãi lưu động.
Cô Trúc khép lại Thiên Nhãn, hai mắt nhìn xuống Tà Đồng trên mặt đất, chỉ thấy trên ngực hắn có một đạo kiếm quang đâm xuyên qua, hắn nhẹ nói: “Thật đáng tiếc, cường giả như vậy mà vẫn bị lay động bởi thứ †ình cảm ngu xuẩn.”
“Hắn rốt cuộc có thể giết ta, nhưng sao hắn chỉ ném ta chứ không giết †a?” Cô bé nhìn Cô Trúc không hiểu.
“Đó là chỗ ngu xuẩn của hắn.” Tà Đồng lạnh nhạt nói.
Trong chốc lát, vài luông sáng xuyên qua bầu trời đáp xuống, một vị cường giả cấp Vương của Trấn Thiên Cung mang theo vài vị chấp sự rơi vào hòn đảo.
“Cô Trúc, chuyện gì xảy ra vậy?” Vị Vương giả kia nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn sang Cô Trúc, hỏi.
“Một tên gian tế muốn ám hại ta.” Cô Trúc nhẹ nhàng nói.
Không bao lâu sau, vị vương giả kia cùng các chấp sự mang theo thi thể của Tà Đồng rời đi. Ngày hôm sau, Cô Trúc, hoặc nói là Tà Đồng, mang theo cô bé rời khỏi Trấn Thiên Cung…
Hết chương 2127.
Chương 2128. Bỏ chiếnVào ngày diễn ra trận chiến giữa Kim Tệ và Cô Trúc, rất nhiều cường giả các tộc đều chú ý tới cuộc đấu này, thậm chí còn vượt qua cả sự chú ý của họ đối với những Vương giả hàng đầu.
“Không biết cuối cùng ai sẽ thắng nhỉ?”
“Ta đoán Cô Trúc sẽ thắng, dù sao Trấn Thiên Cung cũng không phải một thế lực bình thường, Cô Trúc là Hầu Tước mạnh nhất trong Trấn Thiên Cung mà không phải Hầu Tước bình thường nào cũng có thể so sánh. Kim Tệ mặc dù mạnh, nhưng thủ đoạn của hắn quá đơn giản, ngoại trừ thể phách và Thuật Kim Tệ ra, cũng không có gì đáng để nhắc đến”
“Đúng vậy, nếu Kim Tệ chỉ có những thủ đoạn này, chắc chắn sẽ không chiến thắng được Cô Trúc, cường giả như Cô Trúc không thể bị đánh bại chỉ với vỏn vẹn một thuật gen lợi hại, đây chính là nội tình của hào môn.”
“Sao các ngươi biết Kim Tệ không có thuật gen cường đại khác?”
Các tộc đều đang thảo luận kết quả của trận chiến, Gen Phổ Chúng Sinh trong tinh không nhấp nháy, từng bóng người lần lượt bị truyền tống vào trong.
“Cô Trúc, chúng ta chân chính phân thắng bại đi.” Hàn Sâm xuất hiện trên sa mạc, ánh mắt hắn dõi về phía trước, nhưng không nhìn thấy hình bóng của Cô Trúc.
Hàn Sâm khẽ nhíu mày. Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Cô Trúc, hắn không phải là loại người thích lẩn trốn, hẳn phải đi ra quyết chiến trực tiếp với mình mới đúng.
Hắn đưa mắt dò xét xung quanh, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Cô Trúc.
Các tộc đang quan sát cuộc chiến cũng vô cùng nghỉ ngờ, không biết †ại sao lại không thấy Cô Trúc.
Đột nhiên, không gian xung quanh Hàn Sâm trở nên vặn vẹo, hắn bị truyền tống rời khỏi Gen Phổ Chúng Sinh, mà giấy ghi danh của hắn vẫn còn.
Hàn Sâm lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Cô Trúc lại không tham gia trận chiến này, nên hắn được xử thắng trực tiếp.
Các tộc trong vũ trụ lập tức xì xào bàn tán. Trông đợi trận chiến này lâu như thế, vậy mà Cô Trúc bỏ chiến, đúng là khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Tiếng nói lập tức nổi lên bốn phía trong vũ trụ. Có kẻ nói, Kim Tệ chính là người của Thiên tộc, cho nên Cô Trúc mới bỏ quyền.
Cũng có truyền thuyết, Kim Tệ và Thiên tộc đạt được một loại giao dịch chính trị nào đó, cho nên Cô Trúc mới có thể tha cho hắn lần này.
Càng ly kỳ hơn, có người nói rằng Kim Tệ và Cô Trúc có quan hệ tình lữ, vì thế Cô Trúc mới rút lui.
Hàn Sâm không quan tâm những tin đồn kia, nhưng trong lòng hắn âm thầm cảm thấy bất an, bởi vì Cô Trúc tuyệt đối không phải kẻ tránh né thi đấu. Hắn không tham dự, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên không thể tham gia trận chiến này.
Do dự hồi lâu, Hàn Sâm dùng máy truyền tin liên hệ Isa trước, báo tin bản thân đã an toàn, sau đó mới liên lạc với Trấn Thiên Cung, lặp lại những lời cũ, đồng thời nghe ngóng chuyện của Cô Trúc.
Thế nhưng, tin tức thăm dò được lại khiến cho Hàn Sâm âm thầm nhíu mày. Người của Trấn Thiên Cung cũng không biết tại sao Cô Trúc lại không tham chiến. Hôm qua, sau khi hắn ra ngoài thì vẫn chưa trở về, làm thế nào cũng không liên lạc được, đã hoàn toàn mất liên lạc với Trấn Thiên Cung.
Càng kỳ quặc hơn là, trước đó có một gian tế của Thiên tộc chết trong nhà của Cô Trúc, mặc dù kẻ kia là người Thiên tộc, nhưng khi kiểm tra danh sách, khắp cả Thiên tộc lại không có người này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Sâm lặng lẽ cau mày, hắn biết Cô Trúc nhất định đã xảy ra chuyện. Hiện tại toàn bộ Trấn Thiên Cung đều đang tìm hắn, tìm thế nào cũng không thấy, cũng không có chút ít manh mối nào.
Sau khi liên lạc với Trấn Thiên Cung chủ, Hàn Sâm nói ra lời giải thích đã suy nghĩ kỹ lưỡng, sau đó bày tỏ mình có thể về Trấn Thiên Cung, không cần cho người tới đón hắn.
Trên một tinh cầu nguyên thuỷ, Tà Đồng đang ngồi câu cá trên một tảng đá lớn bên sông, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh hắn chống cằm, hơi xuất thần nhìn mặt nước.
Phao cá trên mặt nước giật giật, Tà Đồng chậm rãi nhấc cần câu, từ từ kéo con cá kia lên.
“Cơm trưa hôm nay chính là nó.” Tà Đồng mỉm cười nói với cô bé bên cạnh.
Cô bé mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tà Đồng, nhưng sau khi nhìn kĩ mặt Sở Tà Đồng lại giật nảy mình, chỉ vào Tà Đồng nói: “Máu!”
Tà Đồng khẽ nhíu mày, đưa tay vuốt trán mình một cái, phát hiện máu tươi đang tràn dọc theo hai bên khoé mắt.
“Thật đúng là kẻ âm hồn bất tán.” Tà Đồng lau máu đi, bĩu môi một cái nói.
“Ngươi còn chưa hấp thu và dung hợp hoàn toàn lực lượng của hắn?” Cô gái nhỏ kinh ngạc hỏi.
“Thân thể và lực lượng đều đã bị ta dung hợp làm một, nắm trong lòng bàn tay, chẳng qua…” Sắc mặt Tà Đồng hơi kỳ lạ.
“Chẳng qua cái gì?” Cô gái nhỏ lại hỏi.
“Ý chí của tên kia thật sự quá mạnh. Trong chốc lát này, đến cả ta cũng khó mà luyện hóa mai một đi, xem ra còn cần thêm chút ít thời gian” Tà Đồng nhún nhún vai nói: “Nhưng cũng không sao, thân thể và lực lượng của hắn đã thuộc về ta, cho dù có lưu lại một tia ý chí cũng vô dụng, cuối cùng cũng chỉ có thể tan thành mây khói.”
“Thật sao? Vậy thì đúng là đáng tiếc.” Cô bé thu hồi ánh mắt, lại chống cằm rồi ngẩn người nhìn mặt nước.
Mặc dù các tộc đều rất nghi ngờ chuyện Cô Trúc bỏ cuộc, nhưng thi đấu xếp hạng của Gen Phổ Chúng Sinh vẫn đang tiến hành, mười sáu người mạnh nhất của các bậc đều đã được quyết định.
Hàn Sâm, Isa, Tiểu Hoa và Tà Tình Đế đều lọt vào top 16, chẳng qua đều không cùng nằm trong một tổ cấp bậc.
Hàn Sâm chiến đấu từ trận bán kết đến tứ kết cũng không khó khăn lắm. Với thể phách mạnh mẽ cộng thêm thuật Kim Tệ, hắn đánh bại một cường giả Hủy Diệt tộc liền thăng cấp lên hạng tám.
Tiểu Hoa và Isa thăng hạng cũng không gian nan, quá trình dường như không có gợn sóng quá lớn.
Thế nhưng, Tà Tình Đế lại gặp phải phiền toái, đối thủ của hắn cũng là cường giả Hủy Diệt tộc, mà hình như trước đây tên Bá tước của Hủy Diệt tộc này có cùng một địa vị với Cô Trúc ở Trấn Thiên Cung.
Hủy Diệt tộc và Thiên tộc cùng là một trong mười đại Thượng tộc, cường giả có thể nổi danh như thế trong cấp Bá tước, một thân thực lực cũng không thể lường được.
Tà Tình Đế dùng Ngân Thư vẽ ra tranh của Bá tước Hủy Diệt tộc, nhưng căn bản không ngăn được công kích của hắn, vẽ ra các loại tranh Dị chủng, cũng bị Bá tước Hủy Diệt tộc trực tiếp đánh nát.
Bá tước Hủy Diệt tộc ba đầu sáu tay, có được ba loại lực lượng là Quang Minh, Hắc Ám và Hỗn Độn, thể phách mạnh không kém Hàn Sâm cấp Bá tước. Các thuật gen cũng đều vô cùng khủng bố. Ở trước mặt hắn sức mạnh hoạ ảnh của Tà Tình Đế hoàn toàn mất đi uy lực vốn có.
“Tà Tình xem như không tệ, chẳng qua khi so với loại tồn tại khủng bố như Bá tước Urdoga thì còn kém hơn rất nhiều.”
“Võ trang gen của hắn rất thần kỳ, nhưng còn chưa đủ để chiến thắng Urdoga.”
“Xem ra lần này, quán quân cấp Bá tước hẳn là Urdoga không thể nghi
ngờ” Những người đang quan sát trận chiến trận đấu cấp Bá tước này đều nhìn ra tình thế quẫn bách của Tà Tình Đế.
Ầm!
Lại một bức họa ảnh bị Urdoga đánh nát, mà nắm đấm của Urdoga đã đến trước mặt Tà Tình Đế, đánh bay cả Tà Tình Đế và cổ thư màu bạc ra ngoài, khiến mặt đất sụp một khoảng lớn.
“Thế này mới thú vị!” Tà Tình Đế bò ra từ bên trong hố đất, khóe miệng còn rỉ ra một ít máu tươi, thế nhưng trên mặt lại mang theo mặt nụ cười cuồng nhiệt.
Hắn không tiếp tục vẽ tranh, cổ thư màu bạc bị Tà Tình Đế vứt ra ngoài, hóa thành áo giáp che chắn cơ thể của hắn.
“Ngươi còn muốn đánh tiếp à?” Urdoga cao ngạo nhìn Tà Tình Đế và nói.
“Cuộc chiến, bây giờ mới bắt đầu.” Tà Tình Đế hơi nhếch khóe môi, ánh sáng màu bạc trên người bừng lên như núi lửa phun trào.
Tà Tình Đế đặt hoạ sách xuống, cuối cùng cũng bộc lộ ra bản tính hung tàn và dữ tợn của mình.
Hết chương 2128.
Chương 2129. Quả nhiên ta vẫn vô địch.“À hú. .. À hú…À hú. . ”
Một quyền thịnh nộ với sức lực kinh thiên động địa, ngân quang trong mắt Tà Tình Đế dường như hóa thành ngọn lửa màu bạc, từng nắm đấm bạc lấy thế không gì phá nổi đánh về phía Urdoga.
Sáu cánh tay của Urdoga động đậy, ba loại lực lượng Quang Minh, Hắc Ám và Hỗn Độn tạo thành trận thức hình tam giác bao phủ về phía cơ thể của Tà Tình Đế.
Thế nhưng, Tà Tình Đế đã nổi khùng hoàn toàn không thèm để ý. Hiện †ại nắm đấm của hắn chỉ muốn tấn công, chỉ muốn oanh tạc Urdoga †rước mặt thành thịt vụn, hoàn toàn không quan tâm đến thế công của Urdoga, mặc cho những lực lượng kia trực tiếp bắn phá trên người hắn.
Tà Tình Đế không nhượng bộ, Urdoga càng không thoái nhượng, thế là trận chiến đẫm máu và tàn khốc nhất trong Gen Phổ Chúng Sinh chính thức bắt đầu.
Sáu nắm đấm của Urdoga mang theo sức mạnh kinh khủng không ngừng đánh lên người Tà Tình Đế, mà sức mạnh của Tà Tình Đế cũng không ngừng bắn phá lên người Urdoga.
Áo giáp vỡ vụn, xương thịt rách tan, máu tươi bắn tung toé, hai cơ thể tráng kiện không ngừng sử dụng sức mạnh nguyên thủy nhất để giết chóc.
Sáu nắm đấm của Urdoga rõ ràng chiếm thế thượng phong. Tuy nhiên Tà Tình Đế chỉ với hai bàn tay lại không cam lòng yếu thế, càng liều mạng, sức mạnh của hắn càng mạnh.
Từng quyền hung ác, tốc độ nhanh như tia chớp. Ánh sáng và bóng tối đan xen, mang theo vết máu tung toé cùng với tiếng xương cốt đứt gấy.
“Grừ!” Urdoga gầm lên một tiếng hung ác, cơn đau do thương thế của cơ thể cũng phát tiết ra từ tiếng gầm giận dữ.
Vết thương trên người cả hai đầu không ngừng tăng lên, máu tươi chảy ra từ trong miệng như hoa nở rộ, thế nhưng tên nào cũng không lùi lại, hiển nhiên bọn họ đều đã hơi điên cuồng.
“Má ơi, đây đâu phải là chiến đấu hả, căn bản là đang liều mạng!” “Quá hung tàn! Quá bạo lực!” “Ha ha. .. Đây mới thật sự là chiến đấu, ta thích hai tên này.”
“Đã nghiền lắm, từng quyền đấm vào người, chiến đấu như thế này mới đẹp mắt!”
“Mẹ nó, ủng hộ, giết chết bọn hắn.”
Những người đang quan chiến đều sôi trào nhiệt huyết, cuộc chiến tàn bạo và đẫm máu không ngừng kích thích giác quan và tâm lý bọn họ, khiến cơ thể tiết ra lượng lớn hormone.