Ầm!
Sau một quyền, thân thể Ma Long trực tiếp bị đánh nát, hóa thành đốm lửa bay múa đầy trời.
Hết chương 2304.
Chương 2305. Đánh tan mười tám binh khí“Một đòn tấn công của mười tám loại vũ khí, tuy rằng càng về sau càng mạnh, nhưng mà đòn tấn công đầu tiên cũng chứa toàn bộ sức mạnh của một Công Tước thiên thể bình thường, một Công Tước nguyên thể, có thể dùng sức mạnh làm gãy cây thương, tố chất cơ thể
A”
như thế này quả thực là không tệ.” Nhận xét của người phụ nữ trong
phòng giám sát đối với Hàn Sâm cũng chỉ vỏn vẹn là không tệ mà thôi.
Tố chất cơ thể như thế này không hề hiếm thấy trong tộc Hoàng Cực, cho dù là Bạch Vi mới vừa thăng lên Công Tước, nếu sử dụng Hoàng Cực Chung Yên Quyền cũng có thể đạt đến trình độ này, như vậy vẫn còn không đáng để khiến người phụ nữ đó kinh ngạc.
Hơn nữa phụ nữ càng yêu thích người đàn ông có dững có mưu chứ không phải là người giống như Hàn Sâm, một tên đàn ông thô lỗ dựa vào tố chất cơ thể của mình mà lộng hành.
Người phụ nữ vẫn luôn cho rằng, sức mạnh có thể thông qua mọi con đường mà dần dần gia tăng, nhưng nếu như chỉ số IQ và EQ không ổn thì ngày sau càng rất khó để bù đắp lại.
Hàn Sâm đánh tan cây trường thương bằng một quyền, lập tức lại có một món vũ khí nữa bay qua, tấn công hắn một cách khủng bố, ở giữa không có bất kỳ khoảng cách nào.
Đó là một thanh đao đang bay về phía Hàn Sâm, trong nháy mắt nó đã hoá thành một con hổ dữ, gầm thét lên xông về phía của Hàn Sâm.
Bùm!
Hàn Sâm đánh ra một quyền, một đòn tấn công của đao mãnh hổ cũng bị đánh tan, sức mạnh dũng mãnh như vậy lại không thể khiến cho nắm đấm của Hàn Sâm bị thương chút nào, vẫn trắng muốt tựa như ngọc.
Mười tám loại vũ khí từng cái tấn công Hàn Sâm, mỗi loại binh khí đều có sức mạnh đặc biệt riêng của nó, sự rắn chắc của thương, dũng mãnh của đao, sự sắc bén của kiếm, mỗi đòn tấn công đều phát huy ra hết đặc trưng của mỗi loại binh khí một cách trọn vẹn nhất.
Nếu chiếu theo tình huống bình thường, hoàng tử hoặc công chúa sẽ căn cứ vào những đặc trưng của mỗi loại vũ khí không giống nhau, lựa chọn chính mình hoặc kỹ sĩ dưới trướng ra trận, cố gắng hết sức dùng phương pháp khắc chế đánh tan đòn tấn công của mười tám loại vũ khí.
Nhưng Hàn Sâm hoàn toàn không suy nghĩ nhiều như thế, kiếm thương đao gậy gì cũng được, bay tới trước mặt hắn hắn bèn trực tiếp dùng một quyền đánh tan, liên tiếp mười tám loại vũ khí đầu bị nắm đấm của hắn đánh vỡ hết mà Hàn Sâm lại đứng đó như thể chẳng hề hấn gì.
“Tố chất cơ thể thật sự không tệ nhưng muốn chỉ dựa vào sức mạnh của cơ thể cưỡng ép đánh bại mười tám lần tấn công, không khỏi cũng quá ngây thơ rồi. Cho dù là Cô Trúc đến đây, sợ rằng cũng chẳng thể làm được.” Ánh mắt người phụ nữ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dùng sức mạnh đánh tan mười tám loại vũ khí không khó nhưng có thể không có chuyện gì giống như Hàn Sâm, quả thực không phải Công Tước bình thường có thể làm được. Chỉ dựa vào tám quyền này, Hàn Sâm đã đủ đứng trên đầu hàng ngũ Công Tước.
Một Công Tước nguyên thể mà có thể đạt đến trình độ này thật khiến người ta kinh ngạc.
Bạch Vi đứng phía sau Hàn Sâm, sắc mặt có hơi phức tạp. Nàng hiểu rất rõ, sức mạnh của mười tám loại vũ khí càng về sau sẽ càng mạnh, bản thân nàng cũng không chắc chắn có thể tiếp được chín lần tấn công ở phía sau. Cho nên lúc mới bắt đầu mới bảo Hàn Sâm tiếp chín đòn tấn công phía sau, còn nàng cố gắng hết sức chống đỡ mấy đòn phía trước.
Song ngay khi bắt đầu Hàn Sâm đã trực tiếp ra tay, nàng cũng không khỏi lo lắng đến lúc sau Hàn Sâm không còn đủ sức lực nữa.
Dù gì Hàn Sâm vẫn chỉ là một Công Tước nguyên thể, không giống với những Công Tước tinh thể có thể mượn sức mạnh của tinh cầu, càng
không giống với Công Tước thiên thể có thể mượn sức mạnh của vạn vật khắp nơi để bổ sung vào phần tiêu hao của cơ thể.
Đây hoàn toàn dựa vào sức mạnh cơ thể cưỡng ép chống lại mười tám đòn tấn công liên tiếp, Bạch Vi tự hỏi cũng không đạt được đến trình độ này, nếu không nàng cũng không mời Hàn Sâm tới đây giúp đỡ.
Song rõ ràng sự lo lắng của Bạch Vi cũng có phần thừa thãi. Mười tám loại binh khí bị Hàn Sâm đánh tan hết cái này tới cái khác nhưng từ đầu đến cuối Hàn Sâm vẫn vững như Thái Sơn, mỗi quyền một cái, tất cả mọi đòn tấn công đều bị đánh tan.
Bất kể sức mạnh của những món binh khí có biến đổi ra sao, kì dị khó lường như thế nào, cũng đều không thoát khỏi uy lực một quyền của Hàn Sâm.
Nhìn thấy mười mấy loại vũ khí đều bị Hàn Sâm một quyền đánh tan mà Hàn Sâm lại trông chẳng hề hấn gì, gương mặt Bạch Vi toát lên vẻ kinh ngạc cộng thêm vui mừng mà ánh mắt của người phụ nữ trong phòng giám sát cũng trở nên cổ quái.
Rầm!
Một món binh khí cuối cùng cũng bị Hàn Sâm đánh tan, trên gương mặt của người phụ nữ ở trong phòng giám sát đã lộ vẻ ngạc nhiên.
“Chẳng trách tên tuổi của của hắn có thể sánh ngang với Cô Trúc, thì ra là nhờ vào thể chất ngang tàng này, cũng được xem như là một quái vật. Đáng tiếc người như thế này cũng là người dễ bị cường giả của cấp cao hơn đàn áp nhất, đến cuối cùng chỉ là một tên bỏ đi mà thôi.” Người phụ nữ dường như nghĩ ra điều gì đó, mỉm cười rồi lại tự nói: “Vậy cũng tốt, người như này có năng lực làm việc cho Bạch Vị, lại dễ dàng khống chế trong tay, sẽ không dẫn ra một tên làm loạn, cũng xem như là một lựa chọn thích hợp cho vị trí ky sĩ bảo vệ thân cận, ánh mắt của Bạch Vi rất khá.”
Nói rồi, người phụ nữ bèn đứng đậy từ từ rời khỏi phòng giám sát. Sau khi vào trong Mộ Binh Hoàng, giám sát đã không nhìn thấy được nữa, nàng ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Trạm trưởng của trạm không gian nhìn thấy người phụ nữ rời khỏi phòng giám sát, lau mồ hôi lạnh ở trên trán: “Đúng là doạ chết ta rồi, cũng may không có làm cho Kính đại nhân tức giận.”
Người phụ nữ này rất có tiếng tăm trong tộc Hoàng Cực, là em gái ruột của Bạch Hoàng, đã được tiên hoàng gả cho một cường giả Thần Hóa của tộc Hoàng Cực. Đáng tiếc là thành hôn không bao lâu, vị cường giả Thần Hóa đó đã tử trận sa trường, nàng cũng không gả cho người nào khác nữa.
Trong tộc Hoàng Cực, nhắc đến Kính phu nhân, thật sự là khiến người †a nghe thôi cũng đã thấy sợ hãi. Không phải thực lực của bản thân Kính phu nhân mạnh đến bao nhiêu, mà là bởi vì Kính phu nhân quản lí tổ chức bí mật “Xuân Vũ” trực thuộc Bạch Hoàng, là một trong những †âm phúc mà Bạch Hoàng tín nhiệm nhất. Cái tên Xuân Vũ này cũng là do Kính phu nhân đặt, còn về nó có ý nghĩa gì, đến nay cũng không có người nào biết được.
Hàn Sâm đã đánh tan đòn tấn công của mười tám loại binh khí, mười †ám pho tượng thú trấn mộ lập tức khôi phục trở lại hình dáng bình thường, hai người cũng có thể vượt qua quảng trường tiến vào phần mộ.
Bạch Vi dùng ánh mắt khác thường nhìn Hàn Sâm. Ở cấp Công Tước, có thể dùng sức mạnh của bản thân cưỡng ép đánh tan đòn tấn công của mười tám loại vũ khí, trong cả tộc Hoàng Cực này cũng chẳng có mấy người có thể làm được mà Hàn Sâm dường như hoàn thành một cách rất nhẹ nhàng, sức mạnh của cơ thể còn mạnh hơn trong dự liệu của nàng.
“Chúng ta phải làm sao để lấy được binh khí?” Hàn Sâm ngẩng mặt nhìn ngôi mộ và bia mộ ở khắp nơi hỏi.
Tuy hắn không quá quan tâm đến binh khí kì lạ quý giá, nhưng mà có thể lấy được lợi ích, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua.
Bạch Vi bừng tỉnh lại, quét mắt nhìn bia mộ ở xung quanh rồi nói: “Bên trên những tấm bia mộ này có biểu tượng vương miện, chính là mộ của thành viên trong hoàng tộc bọn ta, những binh khí trong đó không cho phép ky sĩ đụng vào. Những vũ khí trong ngôi mộ khác, chỉ cần ngươi có thể đẩy bia mộ ra thì có thể lấy nó đem đi.
“Dễ dàng như thế sao?” Hàn Sâm không tin là lại đơn giản như thế.
Bạch Vi lắc lắc đầu nói: “Thật ra là không đơn giản đâu. Bên trên của những bia mộ này có kí hiệu vương miện, ngươi không biết được trong ngôi mộ nào chôn cất ai, đương nhiên cũng không biết được vũ khí ở bên trong là tốt hay xấu. Một khi đã đẩy một phần bia mộ ra, bất kể binh khí ở bên trong có thế nào đều bắt buộc phải lấy đi, không thể đổi lại cái khác, cũng chính là chỉ có một lần cơ hội. Đáng tiếc bên cạnh ta không có một nhân vật giống như Bạch tiên sinh, nếu không thì có thể tính toán ra bên trong ngôi mộ nào có chôn cất binh khí Thần Hóa, sẽ không cần nhờ vào vận may nữa.”
Ngừng một lúc, Bạch Vi lại nói: “Đến đây lấy binh khí cũng chỉ bởi vì muốn có tư cách bước vào Đế Viên, có thể lấy được bảo vật cao cấp tất nhiên là đáng để vui mừng nhưng nếu không lấy được cũng chẳng
”
sao.
“Nếu đã đến rồi thì cũng phải chọn một hai thứ chứ” Hàn Sâm cười rồi nói, đồng thời ánh mắt cũng tiếp tục quan sát những ngôi mộ xung quanh.
Hàn Sâm không thích nhờ vào vận may, mà thuật Huyền môn của hắn cũng chưa học thành thạo, không thể tính toán chính xác như Bạch tiên sinh, cho nên đành phải sử dụng Động Huyền Khí Tràng và kính Tử Đồng Thần Điệp để quan sát tỉ mỉ những ngôi mộ và bia mộ đó.
Hết chương 2305.
Chương 2306. Lựa chọn binh khíMỗi một ngôi mộ và bia mộ đều có những hạn chế riêng, nếu muốn nhìn xem bên trong là loại binh khí quý giá gì dường như là điều không thể.
Nhưng dưới kính Tử Đồng Thần Điệp, sau khi quá trình chế tạo của những ngôi mộ đó được phát lại, có thể nhìn thấy một cách rõ ràng có thứ gì được chôn ở bên trong.
Bạch Vi không có năng lực đặc biệt đó, cũng không tình nguyện lãng phí thời gian vào những chuyện cần vận may này. Nàng đi đến một ngôi mộ và bia mộ gần nhất, định đẩy nó ra.
“Đợi một chút.” Hàn Sâm ngăn cản Bạch Vi đang muốn đẩy bia mộ lại.
Bia mộ mà Bạch Vi muốn đẩy ra, tuy binh khí quý giá được chôn bên trong cũng không tệ lắm nhưng cấp bậc quá thấp, không có công dụng gì lớn.
“Sao vậy?” Bạch Vi không hiểu nổi nhìn Hàn Sâm hỏi.
“Bia mộ này không thích hợp với ngươi, vẫn là nên xem thử tiếp đi.” Hàn Sâm mỉm cười rồi nói.
Bây giờ hắn đang đi theo Bạch Vị giành tài nguyên, thực lực của Bạch Vi mạnh hơn một phần thì sẽ có cơ hội giành được nhiều tài nguyên hơn, Hàn Sâm dự định sẽ dùng hết khả năng để giúp đỡ nàng, giúp đỡ Bạch Vi cũng đồng nghĩa với việc giúp chính mình tranh giành tài nguyên.
Bạch Vi nhìn Hàn Sâm, qua một lúc sau mới nói: “Ngươi nói xem bia mộ nào mới thích hợp với ta?”
“Xem thử trước đã rồi mới nói.” Hàn Sâm nói rồi tiến về phía trước vài bước.
Mộ Binh Hoàng là một tinh cầu có diện tích vô cùng lớn, những binh khí quý giá được chôn cất cũng nhiều đến nỗi khiến người ta kinh ngạc, nhưng đa số đều chỉ là nhét cho đầy số lượng mà thôi.
Cái có kí hiệu hình vương miện đều là những vật tốt nhất, song bởi vì giá trị không giống nhau, tính hữu dụng cũng sẽ có sự khác biệt rất lớn.
Mục tiêu của Hàn Sâm đương nhiên là binh khí Thần Hóa, nếu như không có binh khí Thần Hóa thì lấy cái tương đối là được, đem được binh khí cấp Vương đi cũng không tệ.
Bạch Vi đi theo phía sau Hàn Sâm, nhìn thấy Hàn Sâm đi qua từng ngôi từng ngôi mộ một, trong lòng hơi nghi ngờ, không biết Hàn Sâm rốt cuộc đang dựa vào cái gì mà phán đoán.
“Cô muốn có loại hình vũ khí như thế nào?” Hàn Sâm vừa xem vừa hỏi. “Có thể chọn sao?” Sắc mặt Bạch Vi cổ quái nhìn Hàn Sâm hỏi.
“Cầu nguyện ấy mà, biết đâu sẽ thành hiện thực đúng không? Phải luôn có ước mơ chứ.” Hàn Sâm cười nói.
Bạch Vi nhìn chằm chằm Hàn Sâm một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu như có thể, ta muốn có một thanh kiếm.”
Bạch Vi biết Hàn Sâm chắc có một cách thức nào đó có thể phân biệt được những món đồ quý giá bên trong ngôi mộ, cho nên mới hỏi nàng như thế.
Nhưng chuyện này thật khiến nàng cảm thấy khó tin. Chọn binh khí trong Mộ Binh Hoàng thật ra cũng là một sự kiểm tra, bởi vì mỗi ngôi mộ đều được thiết kế một tầng cấm chế, cho nên muốn dựa vào những năng lực như nhìn thấu để nhìn xem bên trong có thứ gì là điều không thể.
Ở trong Mộ Binh Hoàng, chỉ có hai loại sức mạnh mới có tác dụng, một loại là vận may, còn có một loại chính là thuật Thôi Diễn.
Đối với người bình thường mà nói vận may không có tính chân thật, nhưng đối với một hoàng đế thì lại vô cùng quan trọng, ít nhất là Bạch Hoàng cho rằng như thế.
Mà Thôi Diễn là thuật có thể thuận theo ý trời, cũng xem như là một loại năng lực tiếp nối của vận may. Cho nên lựa chọn binh khí, trên thực tế chính là một lần kiểm tra vận may.
Truy vận may của một lần cũng không thể đại diện cho cái gì nhưng nếu như có thể chọn được binh khí quý giá cao cấp thì sẽ để lại một ấn tượng khá tốt trong lòng Bạch Hoàng, đối với rất nhiều hoàng tử công chúa thì đây lại là một chuyện vô cùng quan trọng.
Hàn Sâm xem qua từng cái, lúc đi đến một ngôi mộ nhỏ ở phía trước đỉnh núi, cuối cùng cũng dừng chân lại.
Bởi vì ngôi mộ này chỉ cao khoảng một mét, bia mộ cũng cực kỳ lụp xụp và tồi tàn nhưng Hàn Sâm đã sử dụng kính Tử Đồng Thần Điệp phát lại rồi, bên trong chắc chắn là một món binh khí Thần Hóa vô cùng mạnh, là một thanh bội kiếm của vị hoàng đế nào đó sau khi thăng lên Thần Hóa.
“Chính là nó.” Hàn Sâm chỉ vào ngôi mộ nhỏ đó nói.
“Trong mộ là cái gì?” Bạch Vi không hề động thủ mà nhìn Hàn Sâm hỏi.
“Ai mà biết được chứ, nói không chừng có thể lời cầu nguyện của cô sẽ thành hiện thực.” Hàn Sâm cười nói.
Sau khi Bạch Vị nghe xong bèn nhìn chằm chằm vào ngôi mộ nhỏ đó một lúc lâu, sau đó đột nhiên quay người rời đi.
“Không đẩy ra xem thử sao?” Hàn Sâm có chút kinh ngạc nhìn Bạch Vị hỏi.
“Ta tin vào phán đoán của ngươi nhưng xin ngươi giúp ta chọn ra một ngôi mộ khác, binh khí cấp Vương là đủ rồi.” Bạch Vi nghiêm túc nói.
Hàn Sâm gật đầu, dẫn theo Bạch Vĩ tiếp tục đi về phía trước, lúc này trong lòng hắn cũng có cái nhìn khác về Bạch Vi.
Tuy Bạch Vi là công chúa tôn quý nhưng bởi vì không được sủng ái, bối cảnh sau lưng cũng không được tốt lắm, cơ hội có thể lấy được binh khí Thần Hóa không lớn. Bây giờ có một món binh khí Thần Hóa bày ra trước mặt nàng, thế mà nàng lại có thể từ bỏ, điều này không phải là người nào cũng làm được.
Mộ Binh Hoàng là nơi kiểm tra số mệnh của các hoàng tử công chúa song cũng không chính xác một trăm phần trăm. Những hoàng tử công chúa chọn được binh khí tốt, số mệnh chưa hẳn thật sự mạnh hơn những người khác.
Nhưng nếu Bạch Vi lấy được binh khí Thần Hóa đem ra ngoài thì chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của người khác. Lòng người là thứ khó đoán nhất, cho dù biết rõ lấy được binh khí Thần Hóa cũng không thể đại diện cho cái gì nhưng vẫn sẽ khiến rất nhiều người lo ngại trong lòng, nói không chừng còn xem Bạch Vi thành cái gai trong mắt mà công kích.
Bạch Vi từ bỏ binh khí Thần Hóa, chỉ lấy một món binh khí cấp Vương mang ra ngoài, như vậy sẽ không quá khoa trương dẫn đến mọi người đố ky, lại có thể để lại một ấn tượng khá tốt ở trong lòng Bạch Hoàng.
Với tình huống trước mắt của Bạch Vi, xem ra đây mới chính là lựa chọn thích hợp nhất của nàng.
“Xem ra dã tâm của Bạch Vi không nhỏ.” Trong lòng Hàn Sâm thâm nói.
Nếu là người trong lòng không có thiên hạ thì sẽ lựa chọn binh khí Thần Hóa. Bạch Vi lựa chọn như thế, chứng tỏ rằng trong lòng nàng sớm đã có khát vọng lớn cho nên mới có sự e dè này.
Hàn Sâm tiếp tục đi về phía trước, đến trước một bia mộ có kí hiệu hình vương miện rồi dừng lại, chỉ vào bia mộ đó nói: “Xem thử cái này đi, có lẽ sẽ lấy được thứ gì đó.”
Lần này Bạch Vi không do dự chút nào, trực tiếp đẩy bia mộ ra. Bia mộ được di chuyển, ngôi mộ cũng đột nhiên nứt ra, để lộ một cái rương hình chữ nhật ở bên trong.
Bạch Vi mở cái rương đó ra, chỉ thấy một thanh kiếm lớn màu trắng đang nằm trong đó, gương mặt lộ ra vẻ xúc động.
“Đây là một trong những bội kiếm mà năm đó Võ hoàng sử dụng trước khi thăng lên Thần Hóa - kiếm Kim Hoàng cấp Vương, quả nhiên ngươi rất lợi hại.” Bạch Vi chỉ nhìn sơ qua thanh kiếm trong tay rồi không chú ý đến nữa, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm nói.
Tuy Bạch Vi đã đánh giá Hàn Sâm rất cao song biệu hiện của Hàn Sâm một lần nữa khiến nàng cảm thấy bất ngờ ngoài ý muốn.
“Vận may tốt mà thôi.” Hàn Sâm mỉm cười, ánh mắt quan sát xung quanh nói: “Bây giờ nên chọn binh khí cho ta rồi, có phải là chỉ cần không có kí hiệu hình vương miện ta đều có thể chọn đúng không?”
“Ngươi có thể tùy ý lựa chọn, không cần phải e ngại gì hết. Binh khí của ky sĩ lựa chọn không cần phải ghi lại vào sổ sách, cũng sẽ không có người nào để ý. Hơn nữa ngoài những vật quý của hoàng tộc ra, tới nay cũng có rất ít binh khí Thần Hóa tồn tại.” Bạch Vi nói.
Hàn Sâm gật đầu, tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa quan sát thật tỉ mỉ mỗi ngôi mộ. Những bảo vật quý trong những ngôi mộ bình thường đại đa số đều là
bù vào cho đủ số lượng mà thôi, chất lượng rấy bình thường, muốn chọn ra một món tốt trong số đó còn khó hơn của Bạch Vi nhiều.
Hàn Sâm đã đi được hơn hai tiếng, cuối cùng mới dùng lại trước một ngôi mộ.
Bia mộ này không hề có chỗ nào đặc biệt cả. Sau khi Hàn Sâm nhìn vài lần thì không do dự nữa, hắn trực tiếp đẩy bia mộ ra, chỉ thấy bên trong ngôi mộ xuất hiện một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc hộp này thực sự rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng một bàn tay, nhìn thế nào cũng không giống đặt được một binh khí vào trong.
Song Hàn Sâm lại không có biểu cảm kinh ngạc gì, giơ tay nhấc chiếc hộp lên, lấy một chiếc nhẫn từ bên trong ra.
Hết chương 2306.
Chương 2307. Đế ThụChiếc nhãn hiện ra màu trắng bạc trông rất có xúc cảm, bên trên khảm một viên bảo thạch ngọc bích tựa như đôi mắt, trông cực kỳ đẹp mắt.
Hàn Sâm cầm chiếc nhẫn đó lên ngắm nghía, vẻ mặt có chút cổ quái.
Sở dĩ hắn lựa chọn chiếc nhẫn này là bởi vì hắn không thể nhìn thấu được chiếc nhãn này rốt cuộc là đồ vật thuộc cấp bậc nào, đến kính Tử Đồng Thần Điệp cũng phải chào thua, vậy chắc chắn đây là một vật cực kì lợi hại, nói không chừng chính là một món khí cụ Thần Hóa.
Hàn Sâm không e ngại nhiều như Bạch Vi, cho nên hắn trực tiếp lựa chọn chiếc nhẫn này.
Nhưng trong khi ngắm nghía chiếc nhãn trong tay, hắn phát hiện mình lại khó có thể kích phát uy lực của chiếc nhẫn. Hàn Sâm liên tục thay
đổi vài loại sức mạnh, song chiếc nhẫn đó vẫn không có phản ứng gì, giống như chỉ là một món đồ chơi bình thường thôi vậy.
“Tại sao lại có một chiếc nhãn ở bên trong này thế? Nó là bảo vật thuộc cấp độ nào vậy?” Bạch Vi hơi nhíu mày nhìn chiếc nhẫn này. Những thứ được chôn cất trong Mộ Binh Hoàng đều phải là binh khí mới đúng, những bảo vật khác rất hiếm khi được chôn cất như này.
“Không biết nữa, có lẽ là thuộc tính sức mạnh không đúng, ta không kích phát được sức mạnh của nó.” Hàn Sâm suy nghĩ một chút rồi tiện †ay đeo chiếc nhẫn vào ngón tay: “Chọn cũng đã chọn rồi, bây giờ có hối hận cũng đã chẳng kịp nữa, chúng ta đi thôi.”
Bạch Vi nhìn chiếc nhẫn trên tay của Hàn Sâm, cũng không có nói thêm gì nữa, dẫn theo Hàn Sâm rời khỏi Mộ Binh Hoàng, sau đó đi thẳng vào Đế Viên.
Thật ra Bạch Vi không để tâm đến việc chọn được binh khí nào, trước mắt điều nàng mong muốn nhất chỉ là vượt qua bài kiểm tra của Mộ Binh Hoàng, chủ yếu vẫn là bởi vì được vào trong Đế Viên tu hành.
Đế Viên là một khu vực trung tâm ở gần nước Đế Hoàng. Hàn Sâm theo Bạch Vi tiếp tục đi vào địa phận của nước Đế Hoàng, ánh mắt chợt sáng lên.
Chỉ thấy ở giữa bầu trời cao có một dị chủng khổng lồ giống như tinh cầu bay ngang không trung, hình dáng tựa như một con Phi Long thời cổ đại, trên mình mang theo ánh lửa màu đỏ thẫm cháy hừng hực.
“Đó là Hoả Diệm Ma Long, là dị chủng Thần Hóa phụ trách đi tuần khắp nước Đế Hoàng.” Bạch Vi nói.
Nước Đế Hoàng còn cường thịnh hơn cả trong tưởng tượng của Hàn Sâm, có rất nhiều những thứ kì dị khiến Hàn Sâm xem không hết, những sinh vật hùng mạnh của mọi tộc đều có cả, như là vạn tộc triều bái.
Đột nhiên, ánh mắt của Hàn Sâm nhìn thấy một thứ, sắc mặt bất giác thay đổi.
“Sao thế?” Bạch Vi có chút nghi hoặc nhìn Hàn Sâm. Trước đây lúc nàng và Hàn Sâm cùng nhau trải qua biết bao nhiêu nguy hiểm, cũng không thấy Hàn Sâm lộ ra biểu cảm như thế này.
“Đó là cái gì?” Hàn Sâm chỉ về một nơi ở trước mặt hỏi.
Nơi đây là một khu vực giữa tinh không, không có mặt trời, mặt trăng và những vì sao, chỉ có một kiến trúc thần bí to lớn như tinh cầu đang đứng trong hư không.
Đó là một toàn tháp cổ, đứng sừng sững giữa không trung có một loại cảm giác mông lung không chân thực, phong cách cổ kính, thần bí, thê lương, tựa như là một vật không thuộc về thế giới này, hoàn toàn không hoà hợp với tinh không xung quanh.
Toà tháp được xây dựng bằng những viên đá đen kịt, có bảy tâng và tám góc, mỗi một góc tháp đều treo một cái chuông màu đen, nhưng những cái chuông đó lại không hề có dấu hiệu lay động, giống như đã bị cố định lại, nằm yên bất động ở đó, có vẻ cực kỳ tĩnh lặng.
Tòa tháp cổ đó có thần bí như thế nào cũng không đến mức khiến Hàn Sâm kinh ngạc. Song hình dáng của nó thật sự quá giống với tháp Thiên Mệnh.
Ngoại trừ chất liệu không giống với chất liệu kim loại của tháp Thiên Mệnh ra, những chỉ tiết khác hoàn toàn giống y như đúc. Điều khiến
Hàn Sâm cảm thấy kinh khủng nhất đó chính là bức hoành phía trên cánh cửa của toà tháp này cũng có hai chữ “Thiên Mệnh”, đây không phải là kiểu chữ viết thông dụng của đại vũ trụ gen mà là chữ viết cổ đại của Liên Minh.
Bạch Vi nhìn theo hướng mà Hàn Sâm chỉ, nhìn thấy một toà tháp cổ đang đứng giữa không trung, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó là Thánh Tháp của tộc Hoàng Cực bọn ta, chỉ có người lập được công đức vô cùng lớn mới có tư cách vào trong Thánh Tháp tu hành.”
“Thánh Tháp?” Hàn Sâm nghỉ ngờ nhìn Bạch Vi, hi vọng nàng có thể giải thích cặn kẽ hơn.
Bạch Vi lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không biết nhiều lắm về Thánh Tháp, chỉ biết trong đó có một bí mật lớn, mỗi cường giả đi vào trong đó khi ra ngoài thực lực đều sẽ tăng lên rất lớn. Nhưng vì chỉ những người lập được công lớn cho tộc Hoàng Cực bọn ta mới có tư cách đi vào trong đó, hơn nữa sau khi ra ngoài họ đều không nhắc một chữ đến mọi thứ bên trong Thánh Tháp, ta cũng không biết bên trong đó rốt cuộc có thứ gì”
Ngừng một lúc, Bạch Vi lại nói: “Chỉ là nghe nói bên trong có một thuật gen thần bí, bất cứ ai tu luyện được đều có sự hỗ trợ to lớn với bản thân họ, nhưng thuật gen luyện thành của mỗi người sau khi đi vào trong lại không hề giống nhau, khiến người ta khó có thể hiểu được. Nhưng những điều này chỉ là lời đồn, là thật hay là giả cũng không phân biệt được, chỉ có những người đi vào thực sự mới biết được bên trong đó rốt cuộc có thứ gì.
“Đây cũng là vật mà tổ tiên của tộc Hoàng Cực để lại có đúng không?” Hàn Sâm cố gắng nén nỗi khiếp sợ trong lòng lại hỏi.
“Chắc là không phải, truyền thuyết kể rằng từ lúc không gian dị chủng của nước Đế Hoàng được phát hiện, Thành tháp đã tồn tại rồi, giống với Trấn Thiên Cung và Bạch Ngọc Kinh, không có ai biết được tại sao chúng lại tồn tại ở nơi này.” Bạch Vi nói.
“Toà tháp Thiên Mệnh này có quan hệ gì với toà tháp Thiên Mệnh của †a không? Tính theo thời gian, lúc toà Thánh Tháp của tộc Hoàng Cực xuất hiện, chắc là vẫn chưa có loài người đúng chứ? Vậy tại sao bên trên nó lại có khắc chữ viết cổ của Liên Minh?” Trong lòng Hàn Sâm xẹt qua vô số những ý nghĩ, nhưng nhất thời cũng không thể hiểu rõ được.
Hàn Sâm hận không thể lập tức đi vào trong toàn tháp cổ đó xem thử nhưng đáng tiếc là hiện tại hắn còn chẳng có tư cách lại gần tòa tháp cổ đó, chỉ có thể kìm nén nỗi lòng đang dậy sóng, không nhìn toà tháp cổ trong không trung đó nữa, tiếp tục theo Bạch Vi đi vào Đế Viên.
Đế Viên không phải là một tinh cầu nhưng còn tráng lệ hơn cả tinh cầu. Một đại lục lớn trôi nổi giữa không trung, sợ rằng còn lớn hơn cả những tinh cầu thông thường.
Ở giữa đại lục đó có một gốc cây khổng lồ cao lớn đứng giữa trời xanh, tán cây giống như che phủ cả một bầu trời của đại lục, vĩ đại đến nỗi không có cách nào tưởng tượng được.
Thân cây có màu đen kịt nhưng lá cây lại màu vàng nhạt, trông cực kỳ đẹp đẽ.
Sau khi đến gần Đế Viên, Hàn Sâm mới cảm giác được sự khủng bố của cây Đế Thụ đó, bất cứ phiến lá nào cũng đều lớn gấp bội lần một sân bóng.
Hơn nữa bên trên mỗi phiến lá đều có rất nhiều kí hiệu kì lạ. Nhìn kĩ thì mới phát hiện, những kí hiệu đó kì thực chính là gân của phiến lá đó. Nhưng mà gân của mỗi phiến lá lại không hề giống nhau, phát ra những khí tức huyền bí khác nhau.
“Đế Thụ chính là nguồn gốc văn hoá của tộc Hoàng Cực bọn ta. Những kí hiệu bên trên lá cây chính là bắt nguồn cho chữ viết của tộc Hoàng Cực của ta. Hiện tại chữ viết chính thức của tộc Hoàng Cực vẫn là Đế văn, chỉ có lúc đối ngoại, mới sẽ sử dụng chữ viết thông dụng của vũ trụ.” Bạch Vi giải thích.
Hàn Sâm khẽ gật đầu, cùng với Bạch Vi đi vào bên trong Đế Viên.
Núi non biển rộng đều ở bên dưới sự che phủ của Đế Thụ, cảnh tượng tránh lệ đó khiến người ta không có cách nào tưởng tượng được.
Sau khi đặt chân vào trong Đế Viên, Hàn Sâm càng kinh ngạc hơn. Chỉ thấy từng con Chân Long chiếm giữ giữa núi non biển cả, toàn thân đều phát ra khí tức đáng sợ, tựa như thần vật sống từ tuyên cổ.
“Đó không phải là rồng thật, mà là rễ của Đế Thụ.” Bạch Vĩ nói.
Hết chương 2307.
Chương 2308. Đế LongHàn Sâm kinh ngạc nhìn hơn vạn con Chân Long đang uốn lượn, chiếm cứ cả mặt đất, có thể thấy rõ đầu rồng, sừng rồng, răng rồng, vảy rồng v.v… sinh động như thật, nào có giống rễ cây chứ.
Trong lúc đang quan sát, hắn nhìn thấy một bầy chim đậu lên lưng Chân Long. Con Chân Long đó chợt ngửa đầu lên phát ra một tiếng rồng gầm, râu rồng lay động, răng rồng lởm chởm, tiếng rồng gầm xông thẳng lên chín tầng mây, doạ cho bầy chim bay tứ tán, rõ ràng chính là một con Chân Long đang sống sờ sờ.
Bạch Vi giải thích: “Đế Thụ cắm rễ vào quốc mạch của nước Đế Hoàng, mỗi chiếc rễ đều sẽ biến đổi thành một con rồng, Đế khí cũng được thu lại vào trong Đế Thụ. Muốn hấp thu Đế khí cần phải ngồi ở trên thân của Đế Long mới có thể hấp thụ được. Mỗi một con Đế Long lại không giống nhau nên Đế khí có thể hấp thụ được cũng có sự chênh lệch, hơn nữa vị trí ở trên mình rồng khác nhau thì sự mạnh yếu của Đế khí cũng không giống nhau. Thông thường Đế khí ở đầu rồng là mạnh nhất, càng về phía sau Đế khí sẽ càng ít.”
“Thì ra là thế, tại sao lại không thấy những người khác vậy?” Hàn Sâm gật đầu quan sát bốn phía xung quanh nhưng lại không hề nhìn thấy có người tộc Hoàng Cực hấp thu Đế khí ở đây.
“Nơi này là vùng rìa của Đế Viên, đều là những rễ lẻ của Đế Thụ, Đế khí của Đế Long không mạnh, bình thường những cường giả của tộc bọn †a đều ở vị trí tương đối gần với rễ chủ để hấp thu Đế khí. Chúng ta vừa mới đến, trước tiên hãy ở vùng rìa này tìm một con Đế Long thử xem sao.” Bạch Vi nói rồi đi về phía của một con Đế Long.
Cách Đế Long vẫn còn vài dặm nữa đã nhìn thấy con Đế Long đó ngẩng đầu gầm lên một tiếng với bọn họ, giống như là đang cảnh cáo bọn họ đừng có mà lại gần.
Nhưng Bạch Vi và Hàn Sâm lại chẳng để ý, tiếp tục phi thân bay về phía Đế Long, cơ thể của con Đế Long đó chấn động, tựa như núi cao chọc trời ép về phía Hàn Sâm và Bạch Vi.
Lúc này Hàn Sâm mới nhìn rõ, hơn nửa thân mình của Đế Long lộ ra bên ngoài, một nửa phía sau cắm sâu vào trong sơn xuyên đại địa, không thể nào bay lên được, chỉ có thể giãy dụa thân mình muốn đuổi bọn họ đi.
Sức mạnh của Đế Long vô cùng lớn nhưng vì không có đủ khả năng phóng sức mạnh ra ngoài lại cộng thêm cơ thể bị hạn chế, sao có thể ngăn cản được Hàn Sâm và Bạch Vị, hai người rất nhanh đã đáp xuống chiếc sừng trên đỉnh đầu nó.
Đế Long giãy dụa một hồi, không thể hất văng Hàn Sâm và Bạch Vi xuống thì dần dần bình tĩnh trở lại, tiếp tục nằm rạp trên mặt đất.
Hàn Sâm ngồi trên đầu của Đế Long nhưng lại không cảm giác được Đế khí gì hết, không khỏi nhìn về phía Bạch Vi.
Bạch Vi lại cười nói: “Đợi một lát nữa ngươi tự nhiên sẽ hiểu thôi.”
Hàn Sâm chỉ có thể nhẫn nại mà đợi tiếp, Đế Long ở đây cũng chỉ là một cọng rễ, Đế khí tương đối ít, song sức mạnh của Đế Long cũng khá yếu, không động được đến bọn họ.
Đợi một lúc, chỉ thấy lá vàng trên cả gốc cây dần dần sáng lên, những Đế văn đó càng lấp lánh ánh sáng vàng kim, cả Đế Thụ đều phát ra thánh quang mông lung, giống như thần thụ nuôi dưỡng vạn vật ở thời cổ đại.
“Grào!” Vạn long cùng gầm lên, từng con Đế Long gầm gừ vặn mình, còn chưa đợi Hàn Sâm làm rõ chuyện gì đang xảy ra, con Đế Long mà bọn họ đang ngồi bỗng chúi đầu xuống đất.
Mặt đất giống như đã tan ra thành nước, Đế Long trực tiếp chui xuống phía dưới, Hàn Sâm và Bạch Vi đang ngồi ở trên đầu rồng cũng theo đó không ngừng mà lặn xuống.
Vốn là dưới lòng đất tối om nhưng lại giống như ở dưới nước, có thể nhìn thấy được cảnh vật phía xa, hơn nữa giữa khoảng không gian lờ mờ ở tít đằng xa, có một thứ giống như mặt trời đang lấp lánh ánh vàng.
Đế Long dừng lại ở một khoảng cách vẫn còn rất xa mặt trời màu vàng đó, mở miệng phun ra một viên long châu về phía mặt trời, lập tức nhìn thấy trong mặt trời màu vàng đó có từng tia sáng được hấp thụ vào long châu, khiến cho ánh sáng của long châu càng ngày càng mạnh.
Hàn Sâm nhìn mà kinh ngạc đến lặng người, thực sự rất khó tưởng tượng được rằng cảnh tượng này lại ở dưới lòng đất.
“Còn không mau hấp thu những Đế khí này, ngây ra đó làm gì?” Bạch Vi nhắc nhở Hàn Sâm rồi thi triển thuật gen của mình.
Theo sự vận chuyển thuật gen của Bạch Vi, từng luồng sáng vàng phát ra từ mặt trời được hấp thụ vào bên trong cơ thể của nàng, khiến cả người nàng như được phủ lên một tầng thánh quang hoàng kim.
Hàn Sâm cũng thi triển Vật Ngữ Gen, thử hấp thụ ánh sáng vàng, lập tức cảm thấy từng luồng khí tức nóng rực tràn vào trong cơ thể, hòa làm một với hơi thở của hắn.
Nhưng lượng kim mang quá ít, còn không nhanh bằng Hàn Sâm trực tiếp luyện hoá sức mạnh Quỷ Cốt trong cơ thể.
Song chân con muỗi cũng là thịt, Hàn Sâm vẫn cứ hấp thụ những ánh
sáng màu vàng đó. Nhưng cũng chỉ qua một canh giờ, Đế Long mà họ đang ngồi đã thu long châu vào, gầm lên một tiếng rồi lại đưa bọn họ
trở về mặt đất, sau đó nằm rạp trên mặt đất như ban đầu.
“Đế khí quá ít, thời gian quá ngắn.” Hàn Sâm lắc đầu nói.
“Con Đế Long này chỉ là một sợi rễ của Đế Thụ, nếu càng đến gần mạch Đế Hoàng thì thời gian duy trì sẽ càng lâu hơn, nhất định phải đi †ìm Đế Long mà rễ chủ biến hoá thành.” Bạch Vi nói.
“Vậy còn đợi gì nữa?” Hàn Sâm gấp gáp nói.
“Rễ chủ thường đã bị người khác chiếm rồi. Chúng ta muốn lên đó thì
chỉ có thể tranh giành với người khác thôi.” Bạch Vi than thở nói. “Phải luôn có thứ tự đến trước đến sau chứ?” Hàn Sâm thắc mắc.
Bạch Vi đáp: “Ở nơi này tất cả mọi thứ đều dựa vào thực lực để nói chuyện, có năng lực thì có thể chiếm được rễ chủ, không có năng lực thì chỉ có thể sử dụng rễ thông thường. Ngoại trừ không được giết người ra, ở đây có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.”
“Phụ hoàng của các ngươi đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, đến cả con gái mà cũng không có ưu tiên gì luôn hả?” Hàn Sâm sầu não nói.
“Không có.” Bạch Vi trả lời rất chắc chắn.
“Nếu đã như thế thì chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta tự giành lấy thôi.” Hàn Sâm nói rồi bay về hướng Đế Thụ.
Bạch Vi cũng không nói gì cả, theo phía sau Hàn Sâm.
Nàng và Hàn Sâm đều chỉ là Công Tước, hơn nữa chỉ có hai người, khả năng có thể giành được rễ chủ gần như bằng không. Suy cho cùng, người có thể chiếm được rễ chủ thông thường đều là cường giả cấp Vương, hơn nữa bên người còn mang theo ky sĩ thân vệ, há lại dễ dàng giành được như thế.
Bạch Vi cũng không định tranh giành, chỉ hi vọng sẽ gặp may mắn, xem xem có thể tìm được một rễ chủ không có người hay không.
Dù sao thì hoàng tử công chúa cũng không thể mỗi ngày đều đến nơi này, mà ky sĩ thân vệ chỉ có thể theo hoàng tử công chúa cùng đến, không thể tự đến một mình.
Cho nên nếu như vận may tốt thì cũng không khó để tìm ra một rễ chủ.
Càng đến gần Đế Thụ, những Đế Long đó càng kinh khủng hơn, Đế Long thông thường đều có màu vàng đất. Không qua bao lâu, trước mặt đột nhiên nhìn thấy một Đế Long trên người toàn là vảy vàng kim, đang nằm rạp ở trên mặt đất nghỉ ngơi.
“Con đó chính là Đế Long rễ chủ.” Bạch Vi có chút vui mừng, bởi vì bên trên Đế Long màu vàng kim đó không có bóng dáng của người khác, rõ ràng là vẫn chưa bị ai chiếm.
Hàn Sâm và Bạch Vi cẩn thận bay đến trên thân mình của con Đế Long màu vàng kim đó, Đế Long đang ngủ rất sâu, dường như không nhận ra, để cho hai người thuận lợi đi đến đầu rồng.
“Các Đế Long mới vừa hấp thụ Đế khí một lần trước đó không lâu, chắc chưa đi vào trong địa mạch lần nữa nhanh thế đâu, chúng ta ở đây đợi một lát đi.” Tâm trạng của Bạch Vi rất khá, mỉm cười vui vẻ nói.
Hết chương 2308.
Chương 2309. Giao ước 1 chiêu
Hàn Sâm đợi mấy tiếng trên thân Đế Long hoàng kim, không đợi được Đế Long đi vào địa mạch lần nữa nhưng lại thấy có vài bóng dáng đang đi về hướng này, khiến cho Bạch Vi hơi căng thẳng trong lòng.
Hàn Sâm cũng nhìn thấy những người đó, thị lực của hắn có thể nhìn xa hơn Bạch Vi, đã thấy được rõ ràng đó là những ai, không khỏi nhíu mày lại.
Người dẫn đầu đám người đó lại là Thập Tứ hoàng tử Bạch Thương Lãng, đi cùng với hắn chắc là ky sĩ thân vệ, tổng cộng có bốn người, hai người tộc Ryan và một người tộc Kana, người phụ nữ còn lại chính là người tộc Hoàng Cực.
Khí tức trên người của bốn người đó đều rất đáng sợ, ít nhất cũng là cường giả cấp Vương, mà nữ ky sĩ của tộc Hoàng Cực đó Hàn Sâm nhìn có chút quen mắt, nhưng khi nhìn thật kĩ thì lại không nhận ra.
“Thập Tứ ca!” Bạch Vi nhìn thấy Bạch Thương Lãng, sắc mặt cũng biến đổi. Lấy thực lực của nàng đương nhiên không thể tranh giành cái rễ chủ này với Bạch Thương Lãng được.
“Bạch Vi bái kiến Thập Tứ ca.” Bạch Vi đứng dậy bước lên phía trước hành lễ.
Bạch Thương Lãng nhìn Bạch Vi, bình tĩnh vung tay nói: “Nếu ngươi đã vào trong Đế Viên thì cũng chính là người cạnh tranh có tư cách giống
ư”
với ta, không cần khách khí như thế:
Nói rồi Bạch Thương Lãng lại quét mắt nhìn sang Hàn Sâm ở bên cạnh nhưng cũng chỉ là nhìn lướt qua mà thôi, sau đó ánh mắt lại trở về trên người Bạch Vi, lạnh nhạt nói: “Nhưng dù sao ngươi cũng là hoàng muội của ta, người làm hoàng huynh như ta cũng không thể quá ức hiếp ngươi được. Bên cạnh ta có bốn người ky sĩ thân vệ, ngươi có thể chọn một người, chỉ cần bên cạnh ngươi có người tiếp được một chiêu của bọn họ, cái Đế Long rễ chủ này sẽ nhường lại cho ngươi.”
“Thập Tứ ca nói đùa rồi, nếu như huynh muốn có thì cứ việc lấy đi là được, bọn ta lại đi tìm Đế Long khác.” Bạch Vi hành lễ rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng Bạch Thương Lãng lại tiến lên một bước, kéo tay Bạch Vi lại, cười nói: “Ngươi không cần hạ mình như vậy, nếu đã vào Đế Viên rồi thì sự cạnh tranh sau này cũng là chuyện khó tránh khỏi, vẫn nên sớm làm quen đi thôi. Ngươi yên tâm, Thập Tứ ca sao nỡ nhẫn tâm đi giành Đế Long của ngươi, chỉ muốn khiến cho ngươi có thêm nhiều kiến thức, hiểu được một chút đạo lí sinh tồn trong Đế Viên mà thôi.”
Bạch Vi cười nói: “Đa tạ ý tốt của Thập Tứ ca, Bạch Vi không dám có nhiều vọng tưởng, càng không muốn tranh giành với người khác, chỉ cầu có được một chút yên ổn mà thôi.”
“Không sao, cho dù là thắng hay bại con Đế Long rễ chủ này ta cũng sẽ nhường cho ngươi.” Bạch Thương Lãng đưa tay kéo Bạch Vĩ lại, bất động thanh sắc nói.
Một con Đế Long rễ chủ chẳng là cái gì so với hoàng tử ở thực lực như Bạch Thương Lãng, cho dù không lấy được cái này vẫn có thể lại đi giành tiếp một cái khác.
Sở dĩ Bạch Thương Lãng bức bách Bạch Vi như thế, chủ yếu là để Hàn Sâm biết hắn lựa chọn Bạch Vị là một sai lầm cực kì lớn.
“Nếu Thập Tứ hoàng tử đã có ý tốt như thế, thuộc hạ cũng đồng ý thử một lần, vẫn mong công chúa điện hạ thành toàn cho.” Hàn Sâm nhìn thấy Bạch Vi bị Bạch Thương Lãng kéo lại, muốn đi cũng đi không được, bước lên phía trước hành lễ với Bạch Vi nói.
Bạch Vi vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Thương Lãng đã cười nói: “Không hổ là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, quả nhiên gan dạ sáng suốt, bản hoàng tử tán thưởng nhất chính là những người vừa gan dạ vừa sáng suốt giống như ngươi vậy. Bốn ky sĩ bên cạnh ta, ngươi có thể chọn bất kì người nào, cho dù có thể tiếp được một chiêu của bọn họ hay không, con Đế Long rễ chủ này vẫn thuộc về các người.”
Dứt lời, Bạch Thương Lãng lại nói với bốn ky sĩ ở phía sau hắn: “Hàn Sâm là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, ta và Nữ Hoàng Đao Phong có giao tình rất sâu đậm, các ngươi tuyệt đối không được làm bị thương đệ tử của nàng, thủ hạ lưu tình là được.”
Ánh mặt của Hàn Sâm rơi trên người của bốn ky sĩ, hắn do dự một chút rồi đi đến trước mặt nữ ky sĩ của tộc Hoàng cực nói: “Xin chỉ giáo.”
“Hồng Tụ, đừng làm hắn bị thương.” Bạch Thương Lãng bình tĩnh nói với nữ ky sĩ đó.
“Vâng.” Nữ ky sĩ đáp một tiếng, bước ra từ phía sau Bạch Thương Lãng, đứng trước mặt Hàn Sâm.
“Tại hạ Hàn Sâm, không biết các hạ xưng hô như nào?” Hàn Sâm ôm quyền nhìn nữ ky sĩ đó nói.
Đối với hắn mà nói, lựa chọn ky sĩ nào thật ra cũng không khác gì mấy, bởi vì cấp bậc của bất cứ ky sĩ nào cũng ở trên hắn.
Sở dĩ lựa chọn nữ ky sĩ này, chủ yếu là bởi vì Hàn Sâm thấy nàng rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu, cho nên muốn xác nhận lại một chút.
“Hồng Tụ.” Nữ ky sĩ lạnh lùng nói, từ từ nhấc nắm đấm lên, đồng thời nói: “Ngươi chỉ cần có thể tiếp được một quyền này của ta mà không ngã xuống thì xem như ngươi chiến thắng.”
Nói rồi, thần quang trên mắn đấm hiện ra, ngưng tụ lại thành vầng sáng như mặt trăng, những nơi ánh trăng chiếu tới dường như không gian đều bị biến đổi.
Thân người Hàn Sâm hơi di chuyển nhưng lại cảm giác được không gian xung quanh hình như bị kéo dài ra. Sau khi dịch chuyển, hắn vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ.
“Sức mạnh không gian?” Hàn Sâm thầm kinh ngạc trong lòng.
Nắm đấm của Hồng Tụ đánh tới tựa như trăng sáng rơi xuống, thân mình Hàn Sâm biến ảo nhanh chóng nhưng làm thế nào cũng không rời khỏi được không gian đó, ánh trăng đã cách hắn ngày càng gần.
Hàn Sâm híp mắt lại, nhìn chằm chằm ánh trăng sáng đó. Nếu đã không tránh được thì thôi khỏi tránh nữa, phi thân dùng một quyền đánh vào ánh trăng.
Bạch Vi biến sắc, Hồng Tụ ít nhất cũng là một vị cường giả cấp Vương, thậm chí còn có khả năng là Bán Thần Hóa. Hàn Sâm vừa mới thăng lên Công Tước không lâu, cho dù có mạnh cỡ nào cũng không thể đối kháng chính diện với một cường giả như Hồng Tụ được.
Sao Bạch Vi lại không biết ý đồ của Bạch Thương Lãng cơ chứ. Hàn Sâm tiếp một quyền này không đến nỗi mất mạng nhưng chắc chắn cũng sẽ bị thương nghiêm trọng.
Bùm!
Trong chớp mắt, nắm đấm của Hồng Tụ va chạm với nắm đấm của Hàn Sâm, vầng trăng sáng đó vỡ tan ra như pha lê, đồng thời cũng xé †oạt không gian gần đó và cả cơ thể Hàn Sâm.
Bạch Vi nhìn mà kinh hãi. Nàng cứ ngỡ Hồng Tụ chắc chắn không dám ra tay giết người ở trong Đế Viên nhưng sức mạnh như vậy rõ ràng là muốn đẩy Hàn Sâm vào chỗ chết. Cơ thể bị sức mạnh không gian xé †an, trừ phi có năng lực phục hồi cực kỳ mạnh mẽ, nếu không cho dù có sức mạnh tái sinh cũng rất khó sống sót.
Cơ thể của Hàn Sâm bị xé toạt ra, nổ tung như bọt nước, trong chớp mắt đã vỡ nát rồi biến mất.
Mà tại chỗ vẫn có một Hàn Sâm nhàn nhã đứng đó. Hàn Sâm bị ánh trăng xé rách chỉ là một phân thân ngưng tụ từ Nguyệt Phách mà thôi.
“Thuộc hạ vô năng, xin hoàng tử trách phạt.” Hồng Tụ biến sắc, sau đó cúi đầu hành lễ thỉnh tội với Bạch Thương Lãng.
“Thuật phân thân của Hàn Sâm thực sự tài tình khéo léo, đến cả bản hoàng tử cũng bị lừa huống chỉ là ngươi.” Bạch Thương Lãng vung tay, ý bảo Hồng Tụ lui xuống, sau đó cười nói với Hàn Sâm: “Sóng sau xô sóng trước, không hổ là là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong, quan hệ giữa ta và sư phụ ngươi rất thân thiết, sau này nếu như rãnh rỗi, đừng ngại đi đến chỗ của ta rèn luyện nhiều hơn.”
Dứt lời, Bạch Thương Lãng lại nói với Bạch Vi: “Vi muội, chúc mừng ngươi có được một ky sĩ tốt, con Đế Long rễ chủ này thuộc về ngươi rồi. Ta đi trước một bước, đi tìm một Đế Long rễ chủ khác, sau này có duyên sẽ gặp lại.”
Sau khi Bạch Thương Lãng đã đi xa, Bạch Vi mới nói với Hàn Sâm: “Thực sự quá mạo hiểm, lúc nãy suýt chút nữa ngươi đã chết rồi.”
“Như bây giờ không phải rất tốt sao?” Hàn Sâm mỉm cười, nhìn theo bóng lưng của đám người Bạch Thương Lãng, nét mặt dường như đang suy nghĩ.
Hết chương 2309.
Chương 2310. Hoàng thể U Minh QuỷSau khi Bạch Thương Lãng dẫn bốn ky sĩ thân vệ đi xa, hắn lạnh lùng nhìn Hồng Tụ nói: “Là ai cho phép ngươi tự ý quyết định ra tay giết chết Hàn Sâm?”
“Nữ Hoàng Đao Phong từ chối điện hạ cũng thôi đi, một Công Tước nho nhỏ thế mà cũng dám làm trái ý ngài. Thuộc hạ chỉ muốn dạy cho họ biết đối địch với hoàng tử điện hạ sẽ có kết cục thế nào.” Hồng Tụ cúi đầu nói.
“Chuyện của bản hoàng tử ta sẽ tự quyết định, không được có lần sau, nếu không ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.” Bạch Thương Lãng hừ lạnh, rồi lại tiếp tục nói: “May mà ngươi không giết chết hắn, nếu giết người trong Đế Viên thì ngay cả bản hoàng tử cũng không giữ được tính mạng của ngươi.”
“Thuộc hạ lỗ mãng, xin hoàng tử điện hạ trách phạt.” Hồng Tụ vội vàng hành lễ nói.
“Bỏ đi, không có lần sau đâu.” Bạch Thương Lãng khoát tay, dẫn theo mấy ky sĩ tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm Đế Long rễ chủ khác.
Bởi vì vị trí mỗi lần Đế Long rễ chủ chui vào lòng đất không hề giống nhau, nếu không phải luôn ở trên thân Đế Long thì dù ai muốn tìm được nó cũng phải mất chút thời gian.
Hàn Sâm và Bạch Vi lại trở về trên thân của Đế Long rễ chủ, chờ đợi thời cơ đi vào trong địa mạch lần nữa.
Cũng may có tư cách vào trong Đế Viên đều là hoàng tử công chúa, thật ra số lượng cũng không nhiều lắm, Bạch hoàng cũng chỉ có hơn một trăm hoàng tử công chúa mà thôi.
Vận may của Hàn Sâm và Bạch Vi khá tốt, ngoại trừ Bạch Thương Lãng ra cũng không gặp phải hoàng tử công chúa nào khác.
Đã mười mấy tiếng trôi qua nhưng cũng không gặp được ai khác nữa, Hàn Sâm cho rằng lần này đã có thể yên ổn đi theo Đế Long rễ chủ vào trong địa mạch, nhưng ai ngờ lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang bay cực nhanh về phía bọn họ.
“Bạch Vô Thường!” Hàn Sâm nhìn thấy rõ người đó, nhất thời có hơi ngạc nhiên, đúng là Bạch Vô Thường mà trước đó hắn đã gặp ở trạm không gian.
Bạch Vô Thương rõ ràng là đang bay về phía Hàn Sâm. Khi Bạch Vi phát hiện ra hắn, sắc mặt nàng chợt biến đổi nhưng muốn đi đã không kịp rồi.
“Hàn Sâm, tại sao ngươi lại không tới như giao hẹn?” Bạch Vô Thường lơ lửng giữa không trung, nhìn chằm chằm Hàn Sâm chất vấn.
“Ta đâu có đồng ý với giao hẹn của ngươi.” Hàn Sâm nhún vai nói.
“Nếu đã vậy thì ta và ngươi đánh một trận ở nơi này đi.” Bạch Vô Thường nghe Hàn Sâm nói hết, sắc mặt lại không thay đổi chút nào, không biết vì sao gương mặt của hắn mang lại một cảm giác rất cứng ngắc, biểu cảm không hề biến hóa cứ như quân bài poker vậy.
“Ta là ky sĩ của công chúa Bạch Vi, không phải là tuyển thủ đánh nhau trên võ đài, ta sẽ không tiếp nhận…” Hàn Sâm còn chưa dứt lời, Bạch Vô Thường đã rút đao ra trực tiếp chém qua.
“Cái đệt, người tộc Hoàng Cực đều không nói lý lẽ như thế này sao?” Hàn Sâm rút Quỷ Nha Đao ra cản lại thanh đao mà Bạch Vô Thường chém qua.