Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 250 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Hai luồng sức mạnh màu vàng xen lẫn với màu máu không ngừng va chạm kịch liệt trong phạm vi lĩnh vực. Sừng kỳ lân đỏ như máu kiên quyết chặn đầu cây Rìu Khai Thiên khổng lồ kia, khiến nó khó mà chém xuống sâu thêm.

Ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa tức giận gào lên, muốn ép cây rìu chém xuống, hai luồng sức mạnh không ngừng va chạm trong lĩnh vực.

Hàn Sâm và đám người của Kiếm Tinh Hoàng tử đứng từ xa xem trận chiến, đột nhiên nhìn thấy hai quầng sáng vàng - đỏ nổ uỳnh uỳnh trong lĩnh vực, Huyết Kỳ Lân và ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa như thể đang lồng vào nhau.

Đợi đến khi tâm nhìn trở lại bình thường, họ thấy Huyết Kỳ Lân bị chém một đường chảy máu ở lớp vảy xếp lớp cuồn cuộn trên cổ, máu của Kỳ Lân đang nhỏ xuống tí tách.

Còn ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa thì áo giáp trước ngực bị cào rách bươm, máu tươi chảy ồ ạt.

“Bị Rìu Khai Thiên của ta chém mà không chết, thể chất mạnh thật đấy, nhưng hôm nay ngươi chắc chắn phải chịu chết thôi!” Ky sĩ Bán Bộ Thần hóa lạnh lùng quát lên, Rìu Khai Thiên trong tay hắn lại lóe lên quầng sáng khiến lòng người sợ hãi, hắn lại vung rìu chém Huyết Kỳ Lân.

Huyết Kỳ Lân cúi đầu, huyết sắc bắt đầu cuồn cuộn trong mắt. Bởi vì màu máu quá đậm nên thoạt nhìn tưởng như màu đen.

Hàn Sâm quá hiểu Huyết Kỳ Lân. Hắn biết nó đang cực kỳ tức giận, Khí Huyết Sát đang điên cuồng hiện lên quanh người nó, không khác gì quả bom nguyên tử có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Thấy ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa điên cuồng chém đến, Huyết Kỳ Lân vẫn không trốn tránh. Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm tên Bán Bộ Thần Hóa kia, Khí Huyết Sát trong mắt giống như núi lửa chực chờ phun trào.

Phụt!

Khí Huyết Sát trong mắt Huyết Kỳ Lân còn chưa tuôn ra, máu tươi ở ngực của tên Bán Bộ Thần Hóa nào đó lại phun trào mãnh liệt!

Rìu Khai Thiên của hắn chưa kịp chém xuống, máu từ vết thương đã phun ra điên cuồng như suối chảy, khiến cho tất cả mọi người hết hồn. Ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa cố hết sức vận hành sức mạnh, muốn ngăn dòng máu đang chảy ồ ạt ở vết thương.

Nhưng lại hoàn toàn vô ích, máu tươi vẫn chảy ra, hơn nữa sau khi phun ra đều biến thành sương máu, ào ạt lao đến phía Huyết Kỳ Lân và dung nhập vào cơ thể nó.

Vết thương vừa rồi trên cổ nó đã sớm khép lại hoàn toàn.

“Grào!” Huyết Kỳ Lân gầm lên như sư tử, hóa thành cái bóng đỏ như máu lao về phía ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa.

Máu trên ngực ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa chảy mãi không dứt, khuôn mặt hắn đã có vẻ hoảng sợ. Hắn tức giận gầm lên, đồng thời vung rìu Khai Thiên về phía Huyết Kỳ Lân mà chém điên cuồng, hắn muốn chém chết đối phương dưới cán rìu của mình.

Huyết Kỳ Lân hoàn toàn không tránh né cây rìu khổng lồ, hơn nữa cũng không cần thiết chống lại, cứ mặc cho cây rìu ấy giáng trúng người mình, chém thành đường máu trên lớp vảy, đồng thời móng vuốt của nó cũng túm lấy áo giáp của tên ky sĩ.

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, máu trên người ky sĩ tuôn trào như suối.

Huyết Kỳ Lân đã bị khơi dậy bản tính hung tàn nên nó chẳng màng đến cây rìu kia, chỉ dựa vào lớp vảy trên người để chống chọi với thần quang đến từ cây rìu khổng lồ, móng vuốt của nó lần lượt xé toạc áo giáp và máu thịt của tên ky sĩ.

Chỉ cần móng vuốt của Huyết Kỳ Lân để lại vết thương trên người ky sĩ, máu tươi sẽ không ngừng phun ra mãnh liệt, gần giống như núi lửa phun trào tung tóe, có muốn ngừng cũng chẳng được.

Hàn Sâm thấy thế mà mừng thầm, Lĩnh Vực Máu của Huyết Kỳ Lân khủng bố thật, hắn cảm thấy may mà Huyết Kỳ Lân không phải kẻ địch của mình.

Trái lại, cây rìu khổng lồ của ky sĩ chém trúng người Huyết Kỳ Lân, mọi vết thương đều khép lại trong thời gian cực ngắn.

Chỉ trong chốc lát, ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa đã sụp đổ, kêu gào thảm thiết muốn chạy trốn. Nhưng ở trong Lĩnh Vực Máu, máu của hắn đã chảy gần hết, sức mạnh giảm xuống trên diện rộng, ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không còn.

Huyết Kỳ Lân nhào tới như hổ như sói, trong nháy mắt xé đứt cánh tay của ky sĩ kia rồi nuốt vào bụng, nhai răng rắc răng rắc, nghiền nát rồi nuốt vào.

“Hoàng tử… Cứu… Cứu ta…” Ky sĩ Bán Bộ Thần Hóa rú lên thảm thiết, cầu cứu Kiếm Tinh Hoàng tử.

Kiếm Tinh Hoàng tử thấy thế cũng sợ hãi, sự tàn bạo hung ác của Huyết Kỳ Lân đã khiến hắn và những ky sĩ khác chấn động.

Đợi Kiếm Tinh Hoàng tử lấy lại tinh thần, đang định nói gì đó thì Huyết Kỳ Lân đã ngoạm luôn ky sĩ kia, nhai răng rắc vài miếng rồi nuốt trọn vào bụng.

Một cường giả cấp Bán Bộ Thần Hóa cứ thế mà bị Huyết Kỳ Lân ăn tươi nuốt sống. Tiếng kêu gào thảm thiết thê lương, tưởng như vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người.

“Bạch Dịch… Ngươi dám giết ky sĩ của ta…” Sắc mặt của Kiếm Tinh Hoàng tử hết sức khó coi, nặng nề như thể muốn chảy nước.

“Một ky sĩ thôi mà, giết thì cũng giết rồi, có gì ghê gớm đâu? Nếu ngươi không phục thì Huyết Kỳ Lân ở ngay đây, cứ việc giết nó là xong.” Hàn Sâm thản nhiên nói.

“Ngươi…” Sắc mặt Kiếm Tinh Hoàng tử càng khó coi hơn, chính hắn còn chưa lên được Bán Bộ Thần Hóa, bên cạnh hắn chỉ có tổng cộng hai ky sĩ ở cấp bậc đó, vậy mà giờ đây đã bị Huyết Kỳ Lân nuốt mất một người. Nếu hắn lại bảo người còn lại xông lên, chỉ e không phải đối thủ của Huyết Kỳ Lân.

Nhiều Hoàng tử Hoàng nữ đứng từ xa trông về nơi đây, ánh mắt họ nhìn Huyết Kỳ Lân cũng kèm theo sự phức tạp, phần lớn là thèm muốn và ghen ghét.

“Thật sự không ngờ dị chủng đi theo Hàn Sâm lại lợi hại đến thế, gần như được xem là Bán Bộ Thần Hóa đỉnh cấp. Đúng là lời cho tên khốn Bạch Dịch quá rồi!” Bạch Lăng Sương nhìn Huyết Kỳ Lân, oán hận nói.

“Tứ Thập Thất Đệ à, nếu không còn chuyện gì khác thì ta đi đây.” Hàn Sâm cưỡi lên người Huyết Kỳ Lân, nói một câu khinh thường với Kiếm Tỉnh Hoàng tử, sau đó tiếp tục đi về phía Đế Thụ.

Sắc mặt của Kiếm Tinh Hoàng tử vô cùng u ám, nhưng cuối cùng hắn vẫn không ra tay, mặc cho Hàn Sâm đi xa.

Bạch Lăng Sương và đám Hoàng tử Hoàng nữ đang quan sát từ xa, thấy Kiếm Tinh Hoàng tử không tiếp tục ra tay, họ đành phải đi theo, không lâu sau thì thấy Hàn Sâm càng ngày càng đến gần Đế Thụ.

“Hắn muốn đến trước Đế Thụ để tu luyện sao?” Bạch Lăng Sương khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi khác thường.

Hàn Sâm chỉ cho rằng càng gần Đế Thụ, càng có khả năng xuất hiện Rễ chủ Đế Long, nhưng lại chẳng biết rằng sự thật không phải như thế. Hơn nữa khu vực gần Đế Thụ không giống những nơi khác, các Hoàng tử Hoàng nữ sẽ không đến gần nơi đó, vì vậy Bạch Lăng Sương mới cảm thấy quái lạ.

Hết chương 2335.

Chương 2336. Đế Âm

Kiếm Tinh Hoàng tử oán hận nhìn Hàn Sâm đã đi xa: “Chúng ta đi!”

“Hoàng tử, ta cứ bỏ qua thế sao?” Ky sĩ đi theo Kiếm Tinh Hoàng tử không cam lòng, nói.

Kiếm Tinh Hoàng tử lạnh lùng hừ: “Người của ta tuyệt đối sẽ không chết vô ích. Huyết Kỳ Lân dám giết người trong phạm vi Đế Viên thì nó chết chắc rồi, chúng ta đến Thiên Hình viện thôi.”

Hàn Sâm cưỡi Huyết Kỳ Lân đi về phía Đế Thụ, trong lòng lại thầm cân nhắc: “Sát khí của Huyết Kỳ Lân quá nặng, khi nó nảy sinh ý định giết người thì ta cũng không ngăn được. May mà người chết chỉ là ky sĩ, chắc hẳn vẫn còn đường hòa giải.”

Khoảng cách ngày càng gần Đế Thụ, nhưng vẫn không nhìn thấy rễ chủ Đế Long, Hàn Sâm chỉ có thể đi tiếp lên phía trước.

Mỗi lần rễ chủ Đế Long đều xuất hiện ở những nơi khác nhau, có thể thấy vận may của Hàn Sâm không quá tốt, không gặp được rễ chủ Đế Long đúng lúc.

Sau lưng là rất nhiều Hoàng tử Hoàng nữ đuổi theo dấu vết mà đến, Hàn Sâm cũng không màng. Nhưng lát sau, hắn chợt phát hiện các Hoàng tử Hoàng nữ không còn đuổi theo nữa, điều đó làm hắn cảm thấy kỳ lạ.

Hàn Sâm quan sát xung quanh, phát hiện nơi này đã rất gần Đế Thụ, thân cây cao lớn như cột chống trời kia ở gần ngay trước mắt, cùng lắm chỉ còn khoảng trăm dặm đường.

Đứng tại đây có thể nhìn thấy những nếp uốn giống như khe sâu trên lớp vỏ bao quanh thân cây, trái lại Đế Long xung quanh không hề to lớn xù xì như Đế Long ở phạm vi bên ngoài.

Hàn Sâm cất bước thong thả hơn, có thể thấy nơi này không giống như hắn tưởng tượng, không phải càng tới gần Đế Thụ thì rễ chủ Đế Long càng nhiều thêm.

Cách đó không xa, một người đàn ông khoác áo bào trắng đang ngồi trên Đế Long. Hàn Sâm cẩn thận ngẫm lại tư liệu mà Bạch tiên sinh đưa cho mình, hắn đã nhớ người kia là ai.

Hoàng tử thứ mười bảy Bạch Thanh Hà, nổi tiếng là người đàn ông đẹp nhất của đất nước Đế Hoàng.

Người đẹp như ngọc, là công tử có một không hai trên cõi đời này.

Nói chung thì Thanh Hà Hoàng tử được hình dung như một người đàn ông đẹp tuyệt vời. Chẳng qua trong truyền thuyết, vị Hoàng tử này bẩm sinh yếu ớt. Lúc mẹ của hắn mang thai từng bị thương nặng một lần, liên lụy đến thai nhi trong bụng, khiến cho Thanh Hà Hoàng tử bị tổn thương từ khi còn là phôi thai, thể chất được xem như cực kỳ yếu kém ở tộc Hoàng Cực. Cơ thể thì khoan bàn đến việc so sánh với huyết mạch hoàng thất, thậm chí còn không bằng các thế hệ bình đời sau của tộc Hoàng Cực.

Trừ sắc đẹp ra, những chuyện khác về Thanh Hà Hoàng tử đều không lộ rõ, hơn nữa hắn cũng không bị cuốn vào cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi. Những người chú ý đến hắn chỉ bàn tán về sắc đẹp nghiêng thành nghiêng nước của hắn mà thôi.

“Thập Thất đệ, ở đó làm gì thế?” Hàn Sâm cưỡi Huyết Kỳ Lân đến gần chỗ của Thanh Hà Hoàng tử, thuận miệng hỏi một câu, chủ yếu muốn làm rõ vì sao nơi này chỉ có một mình đối phương, mà các Hoàng tử Hoàng nữ khác không hề đến.

Thanh Hà Hoàng tử mắt sáng như sao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng giống như đá cẩm thạch được điêu khắc, nhưng sắc mặt hắn không khỏe cho lắm, có vẻ tái nhợt vì bệnh tật.

Hình như Thanh Hà Hoàng tử không ngờ Hàn Sâm sẽ nói chuyện với mình, hắn nhìn Hàn Sâm giây lát rồi mới đáp: “Đến nơi này, đương nhiên để được Đế Văn bảo vệ chứ sao, chẳng lẽ Thập Lục ca không như thế à?”

“Khụ khụ, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hàn Sâm chợt nhận ra có điều không ổn, hắn hoàn toàn không biết được Đế Văn bảo vệ nghĩa là gì.

“Chẳng qua nghĩ đến Đế Văn có liên quan đến lá cây trên Đế Thụ, nhưng không biết thế nào mới là phương pháp đúng, chẳng lẽ phải hái lá cây của Đế Thụ sao?” Hàn Sâm nghĩ thầm.

Thanh Hà Hoàng tử cười nhạt: “Đến thì cũng đã đến rồi, cần gì phải che giấu nữa, với sự hiểu biết của Thập Lục ca về Thạch Tượng Thủy Tổ, thiết nghĩ tất nhiên có thể được Đế Âm che chở.”

“Thập Thất đệ, ngươi muốn có được Đế Văn, vậy vi huynh sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ta đi dạo quanh đây trước.” Hàn Sâm nói xong thì định xoay người rời đi.

Hắn còn chưa làm rõ Đế Văn là sao, không muốn để lộ dấu vết ở đây, cứ đi trước rồi tính sau, đợi đến khi làm rõ rốt cuộc Đế Văn là gì, mình lại đến cũng không muộn.

Thanh Hà Hoàng tử đột nhiên đứng phắt dậy, cơ thể hắn như lướt qua không khí, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hàn Sâm và chặn đường người ta.

“Lúc Đế Văn thức tỉnh thì vẫn còn sớm, Thanh Hà khá tò mò về thứ mà Thập Lục ca có được từ Thạch Tượng Thủy Tổ, hay là Thập Lục ca chỉ giáo Thanh Hà đôi điều nhé.” Dứt lời, không đợi Hàn Sâm đồng ý, Thanh Hà Hoàng tử đã tung một chưởng về phía Hàn Sâm.

Ngón tay hắn thon dài, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, xinh đẹp tuyệt trần mà lại không mất vẻ sự mạnh mẽ của đàn ông.

Hàn Sâm thấy hắn tung chưởng về phía mình, tưởng như chưởng ấy nhẹ như lông hồng không có sức mạnh gì, nhưng nó lại làm người ta có cảm giác vi diệu khó lòng phán đoán, khiến cho Hàn Sâm rùng mình.

“Người ta nói Thanh Hà Hoàng tử yếu từ trong xương, khó đạt được thành tựu trên bước đường tiến hóa, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế. Chỉ một chưởng này thôi, không hạng người tầm thường nào có thể sánh bằng.” Hàn Sâm khẽ nhíu mày.

Huyết Kỳ Lân đang ngồi nhỏ giọng rít gào, muốn nhào tới nhưng Hàn Sâm đã vội vàng cản nó lại.

Đế Viên có quy định không được giết chóc nhằm bảo vệ các Hoàng tử Hoàng nữ. Giết một ky sĩ còn có đường vãn hồi, nhưng nếu giết Hoàng tử thì đừng nói Huyết Kỳ Lân, ngay cả Hàn Sâm cũng sẽ gặp xui xẻo.

Sau khi cản Huyết Kỳ Lân, Hàn Sâm từ trên lưng nó mà nhảy vọt lên, tung cú đấm về phía Thanh Hà Hoàng tử.

Cú đấm này của hắn là Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền chính thống, lĩnh ngộ từ Thạch Tượng Thủy Tổ. Chẳng qua người bình thường chỉ nhìn thấy hình bóng Thủy Tổ, mà hắn lại tận mắt chứng kiến diễn biến của Hoàng Cực Kinh Thiên Quyền ngay trên Thạch Tượng.

Bình Luận (0)
Comment