Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 262 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Tiểu Hồng Điểu trên bả vai Bảo Nhi giống như cảm ứng được một loại áp lực hoặc là nguy cơ nào đó, từ trên bả vai Bảo Nhi võ cánh bay lên, hóa thành một con Phượng Hoàng Lửa kinh khủng bảo vệ trước người Bảo Nhị, cất tiếng hót giống như đang cảnh cáo người đàn ông tóc trắng. Nhưng nó cũng chỉ kêu to mà thôi, không dám công kích người đàn ông tóc trắng, hình như rất kiêng kị.

“Thú vị, sinh vật do gen của Phượng Hoàng và Côn Bằng kết hợp sao? Lại có thể làm đến trình độ này, có chút thú vị?” Cưồi cùng ánh mắt của người đàn ông tóc trắng cũng dời khỏi Bảo Nhi, rất hứng thú nhìn Tiểu Hồng Điểu.

Lạc Diệp ở một bên đã nhìn ngây người, nàng vẫn cho rằng Tiểu Hồng Điểu trên vai Bảo Nhi là sủng vật vô dụng, nhưng bây giờ nhìn thấy khí tức khủng bố trên người nó, rõ ràng lại là dị chủng cấp Thần Hóa.

Một giây sau, chuyện khiến nàng càng kinh hãi hơn đã xảy ra, người đàn ông tóc trắn đưa tay ra chộp một cái, Hỏa Phượng Hoàng lại không có năng lực phản kháng, bị hắn lăng không bắt tới, trong nháy mắt một thân hỏa khí bị diệt, trở về dáng vẻ chim nhỏ Tiểu Hồng Điểu, ở trong lòng bàn tay hắn, cho dù giấy dụa thế nào cũng không bay lên được.

Hết chương 2436.

Chương 2437. Phụ nữ không nên đánh nhau

Người đàn ông tóc trắng nhìn thấy Tiểu Hồng Điểu trong bàn tay hoảng sợ đập hai cánh muốn chạy trốn, lẩm bẩm: “Quả nhiên là sinh vật đồng thời có được gen của Phượng Hoàng và Côn Bằng, những chỉ là ấu sinh thể, rốt cuộc là ai, lại có thể làm đến trình độ này?”

Bảo Nhi nhìn người đàn ông tóc trắng, lập tức nói: “Ngươi sẽ không bắt nạt một người bạn nhỏ và một con sủng vật nhỏ chứ?”

Người đàn ông tóc trắng nghe thấy lời Bảo Nhi nói, ánh mắt lần nữa chuyển đến người Bảo Nhi, cười một tiếng, nâng bàn tay lên, Tiểu Hồng Điểu mất đi trói buộc, lập tức vỗ cánh trốn ra sau lưng Bảo Nhị, bị dọa đến không dám lộ đầu ra nữa.

“Ngươi tên là gì?” Người đàn ông tóc trắng nhìn Bảo Nhi hỏi.

“Bảo Nhi, Hàn Bảo Nhi.” Bảo Nhi nghiêm túc trả lời, ngoại trừ trước mặt Hàn Sâm và Kỷ Yên Nhiên, rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đàng hoàng này của nàng như vậy.

“Không tệ, thay ta vấn an phụ thân của ngươi.” Người đàn ông tóc trắng khẽ gật đầu, nhìn Bảo Nhi một cái, sau đó quay người rời đi.

“Ngươi tên là gì?” Bảo Nhi nhìn người đàn ông tóc trắng hỏi.

“Thái Nhất.” Người đàn ông tóc trắng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, sau mấy bước, thân hình của hắn giống như đi vào hư không.

“Ngươi muốn làm gì?” Bảo Nhi lại hỏi một câu.

“Đòi nợ, lấy lại một số thứ vốn không thuộc về bọn họ…” Giọng nói của người đàn ông tóc trắng từ trong hư không truyền đến, lại càng ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn không nghe thấy được.

Lạc Diệp nhìn mà toàn thân phát run, đến Tinh Không Đại Na Di còn có thể truyền âm thanh về, chuyện như vậy chưa từng nghe nói qua, cho dù là Bạch Hoàng, chỉ sợ cũng không làm được.

“Cứu mạng… Lúc Lạc Diệp kinh hãi đến xuất thần, lại nghe thấy có người bi thương hét to.

Quay đầu nhìn sang, chỉ thấy trong loạn chiến, có một người phụ nữ mặc váy màu hồng đang lảo đảo nghiêng ngã trốn về phía này, vừa trốn vừa hoảng sợ hét to.

Sau lưng nàng, là một công nhân dị chủng cấp Công Tước đang đuổi theo, trong tay không có binh khí, tay không truy sát nữ nhân kia.

Dựa vào tốc độ và thân pháp của người phụ nữ này, dường như còn mạnh hơn người công nhân cấp Công Tước kia một chút, nhưng nàng bị dọa đến lảo đảo, vẫn luôn chạy trốn, giống như căn bản không dám phản kháng.

Bảo Nhi tò mò nhìn Ninh Nguyệt trốn đến bên này, nàng có chút ấn tượng đối với Ninh Nguyệt, thực sự khó có thể tưởng tượng, đây là Ninh Nguyệt trước kia.

“Cứu ta. .. Bảo Nhi, mau cứu ta. . ” Ninh Nguyệt giống như chó nhà có †ang trốn về phía Bảo Nhi.

“Để nàng tới đây đi.” Bảo Nhi nhìn Lạc Diệp muốn ngăn cản Ninh Nguyệt, vội vàng mở miệng nói.

Ninh Nguyệt lảo đảo nghiêng ngả chạy đến sau lưng Bảo Nhi, ngồi xổm sau lưng nàng, run lẩy bẩy nói: “Thật… Thật đáng sợ… Bảo Nhi cứu ta…”

“Phì, tiểu tỷ tỷ Ninh Nguyệt, ngươi còn mạnh hơn tên Công Tước kia nhiều, làm sao lại sợ hắn?” Bảo Nhi cười mỉm nhìn về phía Ninh Nguyệt sau lưng, giống như nhìn thấy đồ chơi rất vui.

Thân thể Ninh Nguyệt còn đang run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua thật sự bị dọa không nhẹ: “Đánh nhau. .. Đánh nhau là không đúng… Giết người càng không đúng. .. Hơn nữa. .. Hơn nữa, người ta là một cô gái xinh đẹp như vậy… .”

“Phì!”” Bảo Nhi không nhịn được lại cười ra tiếng, đôi mắt nheo lại như nguyệt nha, tay nhỏ vuốt ve tóc của Ninh Nguyệt, nói: “Không sai, không sai, ngươi nói rất đúng, con gái xinh đẹp đáng yêu giống chúng †a như vậy, không nên đánh nhau giết người.”

“Đúng vậy!” Ninh Nguyệt rất tán đồng, liên tục gật đầu, vẻ kinh sợ trên mặt còn chưa lui xuống.

Hiển nhiên Lạc Diệp không tán đồng lời nói của các nàng, dao găm trực tiếp cắt đứt đầu tên Công Tước vừa xông đến.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại biến thành như vậy? Có phải có liên quan đến người đàn ông vừa rồi không?” Lạc Diệp đưa mắt đánh giá bốn phía, nhìn thấy khắp nơi đều đang giết chóc, trong lòng không ngừng kinh sợ nghi ngờ.

Rất nhanh, lại có sinh vật vọt về phía này, hơn nữa hoàn toàn không nghe cảnh cáo của Lạc Diệp, Lạc Diệp chỉ có thể chiến đấu với bọn họ.

Hàn Sâm và Kính phu nhân vẫn còn đang giằng co, không ai chịu nhượng bộ.

“Ta và nàng, ngươi chỉ có thể chọn một.” Kính phu nhân nhìn Hàn Sâm nói, kiếm gãy trong tay vẫn không để xuống.

“Cùng đi đi, chỗ âm trầm kinh khủng như vậy, thêm một người bạn là chuyện tốt.” Hàn Sâm cười nói.

“Vậy phải xem là bạn gì, ta không đồng ý mang theo một quả bom lúc nào cũng có thể nổ bên người đâu.” Kính phu nhân nói.

“Như vậy đi, ta dẫn nàng trở về, ngươi tiếp tục đi lên phía trước, như vậy được không?” Hàn Sâm nghĩ một chút rồi nói.

“Không thể, ngươi muốn nàng tai họa cho Xuân Vũ của ta sao?” Kính phu nhân cau mày nói.

“Vậy ta và nàng chờ ở đây, không đi đâu cả.” Hàn Sâm nói thêm.

“Không được, ngươi không hạ thủ được, vậy ta giúp ngươi.” Kính phu nhân nói xong, vung kiếm chém về phía thiếu nữ trong ngực Hàn Sâm.

Mặc dù lực lượng của Kính phu nhân đã rơi xuống cấp Vương, nhưng ý cảnh và lý giải lực lượng của nàng đều là cấp Thần Hóa, một kiếm này chém ra, giống như một tia cầu vồng giữa thiên địa, cũng không phải lao thẳng tới, dọc theo quỹ tích dây cung không phải huyền ảo thúc đẩy, khiến người ta hoàn toàn không nhìn thấu một kiếm này chém về phía nào.

Thân pháp dưới chân Hàn Sâm biến ảo, liên tiếp biến ảo nhiều loại thân pháp, lại không thể né tránh một kiếm này của Kính phu nhân, đành phải đánh ra một chưởng, đập vào thân kiếm gãy, không đụng chạm đấn lưỡi kiếm.

Kiếm gãy quá sắc bén, ngay cả cây An Hồn cũng có thể chém ra, Hàn Sâm không dám dùng binh khí của mình liều đánh, cho dù là dị bảo cấp Thần Hóa, nói không chừng cũng sẽ bị kiếm gãy chém bị thương.

Nhưng một chưởng này của hắn đập lên thân kiếm gãy, lại cảm giác ngực mình đau xót, bị một cỗ lực lượng đụng bay ra ngoài, khí huyết trong lồng ngực sôi trào, dường như sắp phun ra máu.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Ngực ta bị công kích, dường như là do lực lượng của ta?” Trong lòng Hàn Sâm nghi hoặc, nhưng kiếm gãy trong tay Kính phu nhân đã lại chém tới.

Kính phu nhân không hổ là cường giả cấp Thần Hóa, trình độ ý cảnh kiếm pháp mạnh, hoàn toàn không kém Hàn Sâm, thậm chí còn mạnh hơn một phần.

Hơn nữa kiếm pháp của nàng vô cùng quỷ dị, thân pháp của Hàn Sâm biến hóa thế nào cũng không tránh thoát, giống như không phải thiên kinh tất trúng, nhưng không có lực lượng nhân quả tham dự.

Bình Luận (0)
Comment