Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 270 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Lúc Hàn Sâm còn đang miên man suy nghĩ, người phụ nữ đã đi vào căn nhà gõ, trực tiếp đóng cửa gỗ lại.

“Có nên nói cho người phụ nữ này biết ta tu luyện vật ngữ gen không? Nếu nói cho nàng, ta có thể biết được nhiều bí mật hơn từ nàng, nhưngchẳng may người phụ nữ này coi ta là chuột bạch để nghiên cứu thì chẳng phải rất tồi tệ sao?”. Tâm trạng Hàn Sâm rất phức tạp.

Người phụ nữ đã từng nói không cho phép Hàn Sâm đụng vào bất cứ vật gì của nàng. Hàn Sâm cũng không muốn chà đạp chứng bệnh thích sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của nàng, nên chỉ đành bay đến hàng rào ở phía ngoài tường, lúc này mới hạ xuống mặt đất, ngồi ở chỗ đó, nhìn ngắm biển mây màu vàng nhạt, tiện tay lấy ra khối rubic Vạn Giới chụp một cảnh rồi gửi cho Bảo Giám trưởng lão.

Bảo Giám trưởng lão đã phát sóng hình ảnh lần trước Hàn Sâm gửi về ra ngoài, thu hút sự chú ý của rất nhiều chủng tộc, bao gồm tộc Hoàng Cực.

Biển mây màu vàng nhạt kia cũng trở thành mục tiêu tìm kiếm của đông đảo cường giả. Hình ảnh Hàn Sâm gửi về lần này lại được phát sóng, rất nhiều thế lực đại khái đã xác định tất cả các địa điểm biển mây kia của Hàn Sâm.

Thế nhưng bởi vì Ma Linh ẩn hiện ở gần khu vực đó, người bình thường hoàn toàn không dám đi vào.

Nhưng tộc Hoàng Cực không lo lắng nhiều như vậy. Mặc dù Bảo Cầm bị thương nặng rồi trốn trở về, thế nhưng Tộc Hoàng Cực đã nhanh chóng phái cường giả Thần Hóa mới tiến vào tinh vực Thiên Hà.

Hàn Sâm ngồi trên đảo nhỏ mấy giờ, muốn suy xét thật kỹ về việc có nên nói cho người phụ nữ hắn tu luyện vật ngữ gen hay không.

Bỗng dưng, biển mây ở phía xa đang cuồn cuồn, từng đám mây Cự Long gầm thét, kéo Luân Hải Ma Xa về hướng đảo.

“Ma Linh đến rồi!” Hàn Sâm thoáng giật mình trong lòng, vội vàng đứng lên chuẩn bị đi.

Người phụ nữ không giết hắn không có nghĩa là Ma Linh sẽ không giết hắn.

Aw”

“Ngươi vào đây.” Không biết từ lúc nào người phụ nữ đang đứng ở chỗ cửa sổ, nhìn Hàn Sâm nói.

Hàn Sâm lên tiếng, đi về phía trong sân.

“Chân.” Người phụ nữ cau mày nói.

Hàn Sâm vội vàng bay lên, lơ lửng giữa không trung rồi tiến vào trong sân nhỏ, sau đó bay vào trong nhà nhỏ, không đụng vào bất cứ thứ gì mà lơ lửng ở trong phòng.

“Đợi lát nữa không được phép nói, cũng không được phép phát ra bất cứ âm thanh nào.” Người phụ nữ nhíu mày dặn dò Hàn Sâm hai câu.

Hàn Sâm gật đầu, cũng không trả lời thành tiếng.

“Như lúc này mới ngoan.” Người phụ nữ rất hài lòng với biểu hiện của Hàn Sâm.

Khi trước Hàn Sâm đã từng thấy hai lần, Ma Linh đứng ở ngoài hàng rào nhìn vị trí chỗ cửa sổ, nhìn một lần là nửa ngày. Lúc đầu người phụ nữ không để ý tới hắn, thế nhưng lại trở nên rất gắt gỏng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đẩy cửa sổ ra mắng Ma Linh một trận.

Chờ người phụ nữ mắng mệt rồi. Lúc này Ma Linh quay người rời đi, giống như hắn tới đây chỉ vì muốn bị mắng.

Hàn Sâm rất tò mò về mối quan hệ giữa người phụ nữ và Ma Linh, thế nhưng nhìn dáng vẻ của người phụ nữ thì hắn cảm thấy không nên hỏi vấn đề này là tốt nhất.

“Ngươi có muốn biết hắn là ai hay không?” Đột nhiên người phụ nữ lại trừng Hàn Sâm rồi hỏi.

“Không muốn.” Hàn Sâm không hề nghĩ ngợi gì mà lập tức lắc đầu. Lúc

hắn bị người phụ nữ chăm chú nhìn thì cảm thấy tim bỗng đập nhanh hơn, lập tức biết ngay có chuyện không hay.

“Vậy ngươi có muốn biết lúc trước Thánh Chủ làm thí nghiệm gì hay không?” Người phụ nữ hơi ngơ ngác, sau đó nở nụ cười, nheo mắt lại nhìn Hàn Sâm rồi hỏi.

Hết chương 2460.

Chương 2461. Núi đá như nhau.

Hàn Sâm nhìn về phía người phụ nữ với ánh mắt phức tạp. Hắn đương nhiên muốn biết, thế nhưng người phụ nữ này hiển nhiên không thể nói cho hắn biết đơn giản như vậy.

Người phụ nữ nhìn biểu cảm của Hàn Sâm cười: “Muốn biết cũng không khó, ngươi chỉ cần làm một việc thay ta, ta sẽ nói hết thảy cho ngươi biết.”

“Ngươi mạnh như thế thì có chuyện gì không giải quyết được, ta thì có thể giúp đỡ được chuyện gì cơ chứ?” Hàn Sâm do dự hỏi.

Người phụ nữ mỉm cười: “Ngươi không phải lo lắng, đây không phải chuyện nguy hiểm. Chỉ bởi vì ta không ra khỏi hòn đảo này được, cho nên mới muốn để ngươi đi làm thay ta.”

Hàn Sâm nhìn người phụ nữ không nói lời nào, hắn không tin chuyện này thật sự chỉ đơn giản như vậy.

Người phụ nữ dừng một chút rồi nói ra: “Sau khi ngươi đi ra khỏi hòn đảo này, cứ đi về hướng bên kia, không bao lâu ngươi sẽ nhìn thấy một vầng sáng. Sau đó ngươi cứ đi theo chùm ánh sáng này, cuối cùng ngươi sẽ thấy một hòn đảo giống hệt hòn đảo này. Tuy nhiên trên hòn đảo kia không có tòa nhà gõ, đến lúc đó ngươi hãy cắt ngang đỉnh ngọn núi kia đi giống như nơi này vậy thì việc mà ngươi nên hoàn thành sẽ xong rồi.”

“Nơi đó có sinh vật gì không?” Hàn Sâm hỏi.

Người phụ nữ lắc đầu: “Không có, tuy nhiên ngươi cần phải nhớ lấy một điều. Sau khi ngươi thấy chùm ánh sáng này, dù thế nào đi chăng nữa ngươi cũng không được nói chuyện, chỉ cần ngươi không nói lời nào thì sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì. Nếu như ngươi nói, dù chỉ là nói một chữ, thì ngươi chắc chắc sẽ phải chết.”

“Chùm ánh sáng này rốt cuộc là gì vậy?” Hàn Sâm hỏi.

“Ta không biết nó là gì. Có đi hay không thì tùy ngươi quyết định, ta sẽ không ép buộc ngươi.” Người phụ nữ nói dứt lời thì không để ý đến Hàn Sâm nữa mà tiếp tục làm nghiên cứu của nàng.

“Ta có thể nhìn xem những thuật gen này được không?” Hàn Sâm chỉ vào những quyển sách trên giá sách nói.

Đây đều là thuật gen cao nhất của các tộc. Cho dù Hàn Sâm không luyện, chỉ nhớ kỹ chúng, thì sau này biết đâu có thể dùng đến.

“Nếu ngươi chịu đi, sau khi trở về ngươi muốn xem bao nhiêu cũng được, còn hiện tại ngươi có thể đi ra ngoài.” Người phụ nữ không ngẩng đầu lên mà nói.

Hàn Sâm đành phải bay ra ngoài từ cửa sổ, rời khỏi viện này, hạ xuống ở bên ngoài. Chứng bệnh thích sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của người phụ nữ này quá nghiêm trọng. Nếu không phải nàng cần Hàn Sâm làm việc cho mình, nàng chắc chắn sẽ không đồng ý để Hàn Sâm dùng đồ của nàng.

Hàn Sâm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đi nơi mà người phụ nữ này nói nhìn xem.

Người phụ nữ đã cần hắn đi làm việc, cho nên nàng đương nhiên sẽ nói cho hắn biết có nguy hiểm hay không. Nếu Hàn Sâm xảy ra chuyện gì, không hoàn thành được việc của nàng thì nàng cũng không có chỗ tốt gì.

“Cho dù có nguy hiểm, thì chắc hẳn cũng là chuyện sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó.” Hàn Sâm biết ít nhiêu, những chuyện mà người phụ nữ nhờ hắn đi làm rất có thể là vì thoát khỏi đây.

“Ta đồng ý đi, tuy nhiên có thể nói cho ta biết Thánh Chủ làm thí nghiệm gì trước hay không?” Hàn Sâm nói về hướng tòa nhà gõ.

“Trở về thì ta sẽ nói cho ngươi.” Âm thanh lạnh lùng của người phụ nữ truyền ra từ trong nhà gõ.

“Ta sợ sau khi ta trở lại, ngươi không ở nơi này nữa.” Hàn Sâm nói.

Người phụ nữ im lặng một lúc lâu. Hàn Sâm vẫn chưa nghe được người phụ nữ nói tiếp, không biết rốt cuộc nàng có ý gì. Chính lúc đang chuẩn bị mở miệng nói gì, hắn đã thấy một vật bay ra từ cửa sổ.

Hàn Sâm đưa tay đón được vật kia, phát hiện nó là một quyển sách bằng đá, thế nhưng giống như bị lực lượng nào đó khóa cứng. Hàn Sâm có làm thế nào cũng không mở ra được.

“Việc mà ngươi muốn biết đều ở trong đó. Đến khi ngươi làm xong việc, cấm chế trên quyển sách này tự nhiên sẽ biến mất, có đi hay không do chính ngươi quyết định.” Người phụ nữ nói.

Hàn Sâm nhìn sách đá ở trong tay. Hắn không thể xác định được lời mà người phụ nữ nói là thật hay giả, nhưng bây giờ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tin tưởng người phụ nữ một lần. Nếu không hắn sẽ không thể biết được sự thật.

“Ta đi.” Hàn Sâm thu lại sách đá, cắn răng hỏi: “Trong truyền thuyết, Thánh Vực có một không gian dị chủng tên là Tí Hộ Sở, ngươi có biết nơi này hay không?”

“Đó là nơi Thánh Chủ nghiên cứu Thánh Linh bất tử, ta chưa từng đi vào, cũng không rõ lắm.” Người phụ nữ nói.

Người phụ nữ không biết về chuyện Tí Hộ Sở. Điều này làm cho Hàn Sâm có đôi chút thất vọng.

Hàn Sâm vốn muốn hỏi thêm vài vấn đề nữa, thế nhưng nghe người phụ nữ nói: “Trước khi ngươi đi, ta sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì của ngươi.”

“Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta, hình dạng chùm ánh sáng này dài ngắn thế nào chứ?” Hàn Sâm nói.

“Ngươi thấy nó rồi thì có thể tự nhận ra được.” Người phụ nữ lạnh nhạt nói.

Hàn Sâm bất đắc dĩ nhún vai, đành phải bay đi dựa theo phương hướng mà người phụ nữ nói.

Giữa biển mây màu vàng nhạt, đồ vật mà mắt có thể nhìn thấy rất có hạn. Hàn Sâm mở ra lĩnh vực Động Huyền, cũng chỉ có thể cảm ứng được đồ vật bên trong phạm vi của lĩnh vực Động Huyền.

Nơi này không có gì khác biệt nơi khác. Ngoài áng mây ra thì chỉ có áng mây. Điểm khác biệt là, nơi này không có Dị chủng, dù chỉ một con.

Hàn Sâm đi thẳng về phía trước theo phương hướng mà người phụ nữ đã chỉ. Sau khi bay khoảng ba bốn giờ, hắn quả thật thấy một vầng sáng xuất hiện trước mặt.

Chùm ánh sáng này giống như mặt trời đỏ rực trong mây lúc chập tối. Nó thoạt nhìn như một cái đèn lồng lớn. Giống như những gì người phụ nữ nói với hắn, chỉ cần hắn nhìn thấy nó thì có thể nhận ra được.

Lúc Hàn Sâm phát hiện chùm ánh sáng này, chùm ánh sáng cũng phát hiện ra hắn, lơ lơ lửng lửng bay tới, quay vài vòng xung quanh người Hàn Sâm.

Hàn Sâm vẫn ghi nhớ lời người phụ nữ nói, ngậm miệng không phát ra chút âm thanh nào.

Chùm ánh sáng quay quanh hắn vài vòng, rồi dường như đã mất đi hứng thú đối với hắn, tự bay về phía xa.

Hàn Sâm thở dài một hơi rồi vội vàng đuổi theo, chậm rãi bay theo sau chùm ánh sáng kia.

Chùm ánh sáng đi rất chậm, tuy nhiên lại bay tới bay lui, không có một phương hướng cố định nào, lúc bên trái, lúc bên phải, lúc hướng về phía trước, thậm chí có lúc lại bay về phía sau.

Mặc dù Hàn Sâm có nghỉ ngờ trong lòng nhưng cũng chỉ có thể đi theo nó.

May mà, mặc dù chùm ánh sáng đổi tới đổi lui, nhưng cũng không gặp phải nguy hiểm gì, không đụng phải thứ gì, dù chỉ là một Dị chủng.

Đi theo đoàn ánh sáng không bao lâu, một cái bóng khổng lồ mờ mịt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Hàn Sâm nhìn kỹ, lập tức vui mừng. Cái bóng khổng lồ kia, bất ngờ lại là một hòn đảo.

Đến khi Hàn Sâm cách gần một chút, hắn mới phát hiện hòn đảo kia giống như đúc hòn đảo, nơi người phụ nữ ở, giống đến mức hoa cỏ cây cối trên đảo cũng phân bố như nhau.

Chùm ánh sáng rơi trên đảo, nằm nghỉ ngơi trên bụi cỏ, thoạt nhìn như ngủ thiếp đi.

Hàn Sâm vội vàng lên đảo, lập tức cảm thấy thân thể chìm xuống. Khi lên đảo rồi, nơi này có lĩnh vực cấm không.

Hiện tại, hắn cũng không thể lo lắng được nhiều như vậy. Hàn Sâm đi về phía ngọn núi, chẳng mấy chốc đã đến trước núi, vẫn là thêm đá quen thuộc kia. Hàn Sâm đi hết con đường, đến thềm đá cuối cùng, mới phát hiện không có bệ đá trên đỉnh núi hoặc tòa nhà gỗ và sân, chỉ có một mỏm núi nhô ra cao khoảng chừng mười mấy trượng trên đó. Ở bệ đá trên đỉnh núi, Hàn Sâm nhìn thấy một ký hiệu kỳ quái, ký hiệu kia có màu đen, chiếm hơn phân nửa vách núi, không biết nó có ý nghĩa gì.

Hàn Sâm đoán rằng đây có thể là hòn đảo phong cấm. Nếu nó bị phá hủy, người phụ nữ kia có thể trốn thoát.

Hết chương 2461.

Chương 2462. Khoét núi.

Hàn Sâm không do dự gì nhiều. Dù sao Đại Vũ Trụ Gen đã đủ loạn rồi, cùng không ngại thêm một người phụ nữ thế này, mặc kệ nàng là tốt hay xấu.

Hàn Sâm rút ra Quỷ Nha đao của mình, chém một đao vào đỉnh núi, muốn dùng một đao cắt đứt đỉnh núi này.

Thế nhưng Lực Tuyệt Nha chém trên núi đá, chỉ thấy ký hiệu trên đỉnh núi sáng lên ánh sáng đen, mà Lực Tuyệt Nha lại biến mất, không tăm tích.

Lưỡi đao của Quỷ Nha đao chém thẳng vào ngọn núi, chỉ khảm một vết đao lên núi đá.

Hàn Sâm thử lại vài lần, phát hiện ngoại trừ thực thể, bất cứ năng lượng nào cũng không có tác dụng với núi đá, sẽ bị ký hiệu trên vách đá hút đi.

“Cứ chém từng đao từng đao một như thế này thì phải chém tới lúc nào?” Hàn Sâm phiền muộn trong lòng, muốn thử chém ký hiệu trên vách đá trước, xem có thể xóa ký hiệu đi hay không.

Thế nhưng ai biết được chém đứt khối ký hiệu, lại phát hiện ký hiệu kia đã thấm vào vách đá như máu, không biết nó đã thấm sâu đến mức nào.

Hàn Sâm bất đắc dĩ, chỉ có thể chém từng đao vào đỉnh núi ở nơi đó. May mà nơi này quả thực không có nguy hiểm gì, Hàn Sâm chém núi đá vang dội, cũng không có dị chủng gì xuất hiện.

Chùm ánh sáng vẫn nằm sấp trên cỏ như cũ, không màng không hỏi †ình huống bên phía Hàn Sâm.

Hàn Sâm chém đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy chính mình cũng sắp biến thành Ngu Công. May thay, đây chỉ là một ngọn núi nhỏ, Hàn Sâm đoán phải đào khoảng hai ba ngày thì gân như có thể chém đứt đỉnh núi.

Đào được mười mấy tiếng, đỉnh núi đã bị Hàn Sâm đào ra gần một nửa, vẫn chưa xảy ra chuyện gì làm cho Hàn Sâm cũng an tâm không ít.

Bình Luận (0)
Comment