Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 272 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Lan Độ đánh một quyền vào lĩnh vực màu lục, mà lại không thể rung chuyển lĩnh vực màu lục này.

Hàn Sâm nhìn mà hơi kinh ngạc. Sáu người kia rõ ràng đều là Bán Bộ

Thần Hóa, mà lĩnh vực của sáu người bọn họ lại có thể hợp thành một thể, cường độ h tăng trưởng theo cấp số nhân. Dựa vào lực lượng cơ

thể của Lan Độ, hắn lại không thể rung chuyển được lĩnh vực của bọn

họ, khó trách bọn họ dám đến trước mặt Lan Độ đòi người.

Hàn Sâm ở phía xa nghe thấy một vị Điệp Tiên trong đó nói: “Lan Độ , cho dù ngươi có bản lĩnh đầy mình, nhưng trong Lục Hợp Tiên Vực của sáu vị Vương Điệp Tiên chúng ta, chúng ta cũng khiến ngươi trời cao không có đường chạy, địa ngục không cửa vào.”

Lan Độ lại không để ý tới bọn họ, mà đánh ra một quyền, khiến lĩnh vực màu lục kia run rẩy một chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu vỡ vụn.

Hàn Sâm nhìn thấy tình huống này, không nói hai lời quay người tăng tốc chạy trốn, nghĩ thâm trong lòng: “Xem ra trong chốc lát, Lan Độ không thể giải quyết mấy tên kia được. Đây chính là cơ hội chạy trốn tốt của ta, chờ ngươi sao? Đầu ta chứa bã đậu mới có thể không chạy, đứng đây chờ ngươi.”

Hàn Sâm không tiếp tục để ý tình huống phía sau nữa, mà dùng tốc độ nhanh nhất phi nước đại rời đi, chỉ muốn cách nơi này càng xa càng tốt.

Đi theo Lan Độ một đoạn đường này, hắn cũng biết phương hướng đại khái rồi. Mặc dù vẫn không có cách nào phán đoán chính xác vị trí của mấy người Bảo Nhi, nhưng hắn có thể đoán được phương hướng đại khái.

Hàn Sâm không trực tiếp đi về phương hướng có mấy người Bảo Nhị, mà lượn quanh một phương hướng, chuẩn bị vứt bỏ mấy tên theo dõi mình trước rồi lại nói.

Nhưng Hàn Sâm nhanh chóng bay trốn đi, lại không có ai chặn đường đi của hắn, thay đổi mấy phương hướng bỏ chạy, vẫn không có sinh vật nào xuất hiện trước mặt hắn.

“Kỳ quái, tại sao những tên kia lại không nhảy ra bắt ta?” Hàn Sâm suy nghĩ một chút, đại khái cũng hiểu nguyên nhân là gì.

Những tên kia quá e ngại Lan Độ, dứt khoát không ngăn cản Hàn Sâm, chờ Hàn Sâm thoát khỏi phạm vi khống chế của Lan Độ, bọn họ mới có thể động thủ.

Vừa nghĩ đến đây, Hàn Sâm cũng không thay đổi phương hướng nữa, tăng nhanh tốc độ rời xa Lan Độ.

Quả nhiên, khi Hàn Sâm cách xa Lan Độ, có người bắt đầu không nhịn được nhảy ra ngoài.

Lần này có đến tận mấy chục vị Vương giả, cường giả cấp Vương của các tộc đều có, trông vô cùng lộn xôn. Hiển nhiên bọn họ cảm thấy không phải đối thủ của Hàn Sâm, cho nên lâm thời mới hợp thành liên minh.

Hàn Sâm nhìn thoáng qua, phát hiện bọn họ không phải là Vương giả cùng một nhóm với Vương giả hắn gặp lúc trước. Mặc dù một đám Vương giả trước đó cũng là quân không chính quy, nhưng số lượng bọn họ nhiều hơn một chút, khoảng hơn trăm vị Vương giả.

Một đám người này cũng chỉ có hai, ba mươi vị, trong đó có ba vị Bán Bộ Thần Hóa, chắc hẳn là thủ lĩnh lâm thời của liên quân này.

“Hàn Sâm, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, tránh chúng †a ra tay, đánh cho ngươi bị thương.” Một vị Bán Bộ Thần Hóa cầm đầu nói với Hàn Sâm.

Hàn Sâm không nói hai lời, trực tiếp đánh ra một quyền, nghĩ thầm: “Em gái nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi là Lan Độ à? Còn sợ đánh ta bị thương, ngươi cũng phải có bản lĩnh đánh thương ta mới được.”

Thấy Hàn Sâm ra tay, vị Bán Bộ Thần Hóa kia lập tức hét lớn một tiếng: “Đại Thiên Vương, phải xem ngươi rồi.”

Hàn Sâm hơi kì quái, không biết người này có ý gì. Chính hắn bất động, mà lại nhìn về phía một vị Bán Bộ Thần Hóa bên cạnh.

Ngoại hình của vị Bán Bộ Thần Hóa kia giống như một con hổ đen. Nghe vậy, hắn gào thét một tiếng, trên người bộc phát ra lĩnh vực màu đen, chắc hẳn là hệ thủy.

Đương nhiên Hàn Sâm không sợ lĩnh vực hệ thủy. Hắn đã có Hoàng Thể Bản Nguyên Thủy, hoàn toàn có thể mượn nhờ thế nước. Đến lúc đó, chẳng những lĩnh vực kia không gây thương tổn cho hắn được, còn trở thành trợ lực của hắn.

Nhưng không đợi nắm đấm của Hàn Sâm đánh đến trước mặt vị Bán Bộ Thần Hóa kia, lĩnh vực màu đen đã bao phủ xuống. Hai, ba mươi vị Vương giả khác đều mở ra lĩnh vực của riêng mình. Lĩnh vực dạng gì cũng có, nhưng sau khi đan vào lĩnh vực của Hắc Lão Hổ, lại bị lĩnh vực màu đen của Hắc Lão Hổ cắn nuốt hết, khiến lĩnh vực màu đen kia càng ngày càng đen. Trong chốc lát, Hàn Sâm cảm thấy bản thân giống như rơi vào trong bóng tối vô biên, xoè tay không nhìn thấy năm ngón.

“Không phải lĩnh vực hệ thủy?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc.

Sau khi lĩnh vực màu đen cắn nuốt lĩnh vực của các vị Vương giả khác, †ạo thành một vật hình trứng màu đen to lớn. Theo lực lượng của Hắc Lão Hổ ngưng tụ lại, vật màu đen kia càng thu càng nhỏ, màu đen cũng càng ngày càng dày đặc.

Hàn Sâm bắt đầu cảm thấy màu đen kia như nước. Lúc đầu thân thể của hắn còn có thể xuyên qua đó. Nhưng khi bóng tối trở nên nồng đậm hơn, lực cản thân thể càng lúc càng lớn, giống như lâm vào trong bê tông đông kết, toàn bộ thân thể nhanh chóng bị đè ép đến mức không thể động đậy được.

Hết chương 2473.

Chương 2474. Cần dùng một mạng để đổi kiếm.

Dưới lực lượng của Hắc Hổ, lĩnh vực ngưng kết thành một vật hình †rứng màu đen cao ba mét, bao chặt Hàn Sâm ở bên trong.

Hàn Sâm muốn dùng Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt cưỡng ép phá vỡ lĩnh vực hắc ám, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện lĩnh vực hắc ám này kiên cố đến đáng sợ, hắn lại không giấy giụa nổi.

“Đây là lĩnh vực gì?” Hàn Sâm cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không khẩn trương. Dường như lĩnh vực này có năng lực cắn nuốt lĩnh vực khác tăng thêm năng lực cho chính nó. Nhưng lĩnh vực này không thương tổn thân thể trực tiếp được, chỉ có thể nhốt hắn ở bên trong.

Nếu Hàn Sâm thật sự muốn rời đi, trực tiếp mở thể Thần Linh siêu cấp ra, thì có thể đi ra ngoài từ trong bóng tối. Dù bóng tối này có kiên cố thế nào, cũng không thể vây khốn hắn được.

“Hàn Sâm, sao ngươi không còn lớn lối nữa rồi?” Tiếng cười to của đám Vương giả kia truyền đến từ bên ngoài.

Mặc dù lĩnh vực hắc ám kiên cố, nhưng cũng không thể ngăn cản giọng nói, Hàn Sâm có thể nghe rõ tiếng nói chuyện của bọn họ ở bên ngoài.

“Lĩnh vực này quả là không tệ, không biết tên là gì?” Hàn Sâm thử hỏi một câu.

Quả nhiên, đám Vương giả bên ngoài nghe thấy lời hắn nói, tên Bán Bộ Thần Hóa lúc trước đứng ra thương lượng với hắn: “Đây là lĩnh vực hắc ám của Đại Thiên Vương, cắn nuốt lực lượng lĩnh vực của hơn hai mươi vị Vương giả chúng ta. Nhốt ngươi ở trong đó, đừng nói là ngươi, cho dù Lan Độ tới, cũng phải thành thật ở trong đó.”

“Vậy tại sao lúc Lan Độ ở đây, các ngươi lại không ra tay?” Hàn Sâm bĩu môi nói.

“Đó là vì chúng ta không muốn đắc tội Vua Hủy Diệt.” Vị Vương giả kia đáp.

“Đừng nói nhảm với hắn nữa, chúng ta nhanh bắt hắn đến tộc Hoàng Cực lĩnh thưởng đi.” Một vị Bán Bộ Thần Hóa khác không kịp chờ đợi nói.

Hàn Sâm cảm thấy lĩnh vực hắc ám bắt đầu di chuyển, biết có lẽ đám Vương giả kia đang kéo lĩnh vực hắc ám tiến lên.

Hàn Sâm thử vận chuyển Lĩnh Vực Động Huyền nhìn thoáng qua lĩnh vực hắc ám, phát hiện kết cấu của hạt trong lĩnh vực hắc ám này vô cùng chặt chẽ, mơ hồ có dấu hiệu muốn hình thành chuỗi trật tự.

“Lĩnh vực này quả là lợi hại, lại có dấu hiệu ngưng tụ thành chuỗi trật tự, không chừng sau này Hắc Lão Hổ sẽ có cơ hội thăng lên Thần Hóa.” Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Lĩnh vực hắc ám hấp thu lĩnh vực khác, trở nên vô cùng kiên cố. Hàn Sâm dùng Chích Thủ Già Thiên cũng không đánh tan được, dứt khoát nghỉ ngơi trước, sau khi bổ sung đủ tinh thần sẽ tìm một cơ hội lao ra.

Đám Vương giả kia vô cùng hưng phấn, kéo lĩnh vực hắc ám giống như quả trứng lớn đi về phía ngoài Tinh Vực Thiên Hà, nhưng mới đi không bao lâu, Hàn Sâm lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm truyền đến từ bên ngoài.

Vừa nghe thấy tiếng gào thảm, Hàn Sâm đã biết đó chính là tiếng vị Bán Bộ Thần Hóa nói chuyện với hắn lúc trước phát ra.

Sau một tiếng kêu thảm này, Hàn Sâm lập tức nghe thấy tiếng thân hình xuyên qua không trung. Bốn phía nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Hàn Sâm vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe, nhưng lại không nghe thấy âm thanh gì.

Ngoài một tiếng hét thảm ra, thì không có bất cứ âm thanh nào nữa, giống như đám cường giả cấp Vương và Bán Bộ Thần Hóa kia đã chạy hết rồi.

“Kỳ lạ? Cho dù bọn họ gặp kẻ địch, cũng phải kêu lên hai tiếng chứ, sao mà chỉ hét lên một tiếng đã thôi. Hay là những tên kia đều bị xử lý rồi, căn bản không kịp kêu ra tiếng?” Đáy lòng Hàn Sâm âm thầm suy nghĩ.

Rắc!

Lúc Hàn Sâm đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng thứ gì bị nứt ra, sau đó một tia sáng đã truyền đến trong bóng tối mà hắn đang đứng.

Quả trứng màu đen cực lớn vỡ ra từ giữa, sau đó kéo dài ra bốn phía, trực tiếp vỡ vụn, Hàn Sâm lập tức thoát khỏi vòng vây.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến Hàn Sâm sửng sốt. Hăn chỉ thấy Lan Độ đứng phía trước cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.

“Khụ khụ, ta sợ ngươi không phải đối thủ của sáu vị Vương Điệp Tiên gì đó, cho nên chạy xa một chút. Ai biết lại bị những tên kia bắt được, bị đưa tới nơi này.” Hàn Sâm ho nhẹ nói.

Trên thực tế, sở dĩ hắn thành thật để những tên kia mang đi, là hy vọng có thể mượn nhờ bọn họ vứt bỏ Lan Độ. Đáng tiếc, xem ra cũng không thành công.

Ai”

“Đi thôi” Lan Độ không nói gì thêm, quay người bay về một phương hướng.

Hàn Sâm đành bay theo sau hắn, nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Sao kẻ này lại đến tìm ta nhanh thế, cho dù hắn có thể dễ dàng đánh bại sáu vị Vương Điệp Tiên kia, nhưng ta đã vòng quanh nhiều phương hướng trong Tinh Vực Thiên Hà không khác gì mê cung này. Tại sao hắn vẫn có thể tìm ra phương hướng của ta trong thời gian ngắn, còn có thể †ìm đến nhanh như vậy?”

Hàn Sâm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, lập tức vận chuyển Động Huyền Khí Tràng kiểm tra thân thể của mình. Không lâu sau, Hàn Sâm đã phát hiện trên xương ngón tay của hắn có chỗ không đúng.

Bề mặt da trên ngón tay của hắn không làm sao. Thế nhưng một dấu ấn màu xám giống như nòng nọc được in trên xương ngón tay út của bàn tay trái. Dấu ấn kia cực nhỏ, hơn nữa cũng không phát ra bất cứ khí tức gì. Trước đó, đến cả Hàn Sâm cũng không phát hiện sự tồn tại của nó.

Nếu không phải nghi ngờ trong lòng, dùng Lĩnh Vực Động Huyền cẩn thận kiểm tra toàn thân một lần, hắn căn bản không phát hiện được dấu ấn màu xám quái dị trên xương cốt kia.

Hàn Sâm lập tức nghĩ tới. Trước đó xương ngón tay của hắn bị Lan Độ đánh nứt, chắc chắn đã bị in lên vào lúc đó.

“Ta nói mà, sao hắn có thể yên tâm như vậy. Không trói ta, còn để ta đi khắp nơi, thì ra đã sớm động tay động chân trên người ta rồi.” Hàn Sâm hận đến nghiến răng.

Nhưng dấu ấn màu xám kia cũng không làm khó Hàn Sâm được. Muốn trừ bỏ cũng không khó, thể Thần Linh siêu cấp có thể xóa dấu ấn đó đi.

Tuy nhiên, Hàn Sâm vẫn rất bình tĩnh, giống như không phát hiện ra dấu ấn kia, tiếp tục đi theo Lan Độ.

“Lan Độ, ngươi đã giết sáu vị Vương Điệp Tiên kia rồi à?” Hàn Sâm bay đến bên cạnh Lan Độ hỏi.

Lan Độ lạnh nhạt nói: “Ta không phải đồ tể, sẽ không sát sinh vào lúc không cần thiết.”

“Vậy sư phụ của ngươi thì sao? Ngươi giết hắn nhất định có lý do của ngươi đúng không?” Hàn Sâm tiếp tục hỏi.

Sắc mặt Lan Độ thay đổi, nhưng thoáng cái đã khôi phục bình thường. Hắn vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt kia nói: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

“Vậy nói chút chuyện có liên quan đến ta đi, ngươi bắt ta đến tộc Hoàng Cực vì muốn có được gì? Nhân vật như ngươi, đồ bình thường không thể lọt vào mắt được, đúng không?” Hàn Sâm nói.

“Một thanh kiếm.” Dường như Lan Độ rất dễ nói chuyện, không giống vị hung đồ giết sư phụ trong truyền thuyết chút nào. Ít nhất, trong ấn tượng của Hàn Sâm, Nghịch Long Lan Độ không nên dễ nói chuyện như vậy.

“Thanh kiếm gì mà đáng tiền như vậy? Nếu ngươi chỉ muốn một thanh vũ khí, trên tay ta có rất nhiều vũ khí cấp Thần Hóa. Ngươi giao dịch với tộc Hoàng Cực, không bằng giao dịch với ta.” Hàn Sâm hỏi dò.

“Ta chỉ cần thanh kiếm này.” Lan Độ vừa đi vừa trả lời, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, căn bản không nhìn Hàn Sâm.

“Thanh kiếm có thể đổi cái mạng này của ta, nhất định không tâm thường. Hay là ngươi nói nghe một chút, rốt cuộc thanh kiếm kia có chỗ nào đặc biệt?” Hàn Sâm tò mò hỏi.

Nhưng Lan Độ lại không nói tiếp, hiển nhiên không muốn nói cho Hàn

Sâm biết đó là thanh kiếm như thế nào.

Hàn Sâm còn muốn nói tiếp điều gì, lại đột nhiên nghe thấy tiếng vạn ma lao nhanh truyền đến từ trong ráng mây phía xa. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong ráng mây kia, một đàn Độc Giác Thú lao nhanh đến, giống như một mảnh mây trắng vô biên vô tận.

Sắc mặt Lan Độ thay đổi, nói với Hàn Sâm: “Chính ngươi cẩn thận.”

Hết chương 2474.

Chương 2475. Đàn Độc Giác Thú

Cuối cùng Hàn Sâm đã biết vì sao Lan Độ không trói hắn, bởi vì Lan Độ biết đoạn đường đến trụ sở tộc Hoàng Cực này chắc chắn sẽ không thái bình. Nếu hắn vừa phải túm lấy Hàn Sâm vừa phải đối địch, thì quá phiền phức rồi.

Không bằng để Hàn Sâm tự chạy, còn có thể giúp hắn chia sẻ một chút áp lực.

“Ngươi tính toán thật tốt, nhưng ngươi cũng quá coi thường Hàn Sâm ta rồi. Thật sự cho rằng một dấu ấn đã có thể ăn chắc ta sao?” Hàn Sâm âm thầm cười giễu trong lòng, nhưng dưới chân không hề nhàn rỗi, chạy về hướng ngược lại.

Nhưng không chạy được bao xa, hắn nhìn thấy ở một phương hướng khác trong ráng mây, một đám Độc Giác Thú màu vàng đạp mây mà đến, che trời lấp đất, không hề ít hơn đàn Độc Giác Thú màu trắng vừa rồi.

Hàn Sâm thay đổi sắc mặt, còn muốn đổi sang một phương hướng khác, nhưng lại nhìn thấy những phương hướng khác cũng có đàn Độc Giác Thú. Những đàn Độc Giác Thú đủ mọi màu sắc giữa ráng mây, không biết rốt cuộc có bao nhiêu con.

“Móa nó, tại sao đột nhiên lại có nhiều dị chủng như vậy?” Hàn Sâm rút đao xông về đàn Độc Giác Thú. Nơi đao quang đi qua, máu tươi bay tán loạn, hắn lập tức chém giết mấy con Độc Giác Thú.

“Săn giết Độc Sát Thú màu vàng cấp Công Tước, phát hiện gen dị chủng”

“Đều là dị chủng!” Hàn Sâm chém giết trong đàn Độc Giác Thú. Quỷ Nha Đao lướt qua mảng lớn Độc Giác Thú, thu gặt sinh mệnh bọn chúng giống như rơm rạ.

Nhưng đàn Độc Giác Thú vẫn không sợ chết xông lên. Mỗi đao của Hàn Sâm đều thấy máu, trong chốc lát đã giết không biết bao nhiêu con Độc Giác Thú rồi.

Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng hí dài. Một con Độc Giác Thú màu vàng lớn gấp hai lần con Độc Giác Thú màu vàng bình thường xung phong tới. Cái sừng duy nhất xoắn ốc màu vàng trên đỉnh đầu nó vọt về phía Hàn Sâm theo âm thanh xuyên thấu khoảng không.

Hàn Sâm bổ một đao lên sừng của Độc Giác Thú. Lưỡi đao và cái sừng màu vàng ma sát với nhau, phát ra tiếng sắc nhọn của kim loại va chạm vào nhau, chấn cho Hàn Sâm bay lên không rồi lộn ra ngoài, bay ra mấy trăm mét trên không trung mới dừng được.

Không đợi Hàn Sâm lấy lại tinh thần, một con Độc Giác Thú to lớn màu đen khác đã đánh đến nơi. Lực lượng kinh khủng, hoàn toàn không kém gì con Độc Giác Thú màu vàng vừa rồi.

Hàn Sâm đánh một quyền tấn công con Độc Giác Thú màu đen, ánh sáng lạnh băng rơi trên người con Độc Giác Thú màu đen này, nhưng một lồng ánh sáng màu đen lại loé lên bên ngoài thân thể nó. Lồng ánh sáng kia lấy sừng của nó làm mũi nhọn, giống như một hình thoi.

Băng quang rơi lên trên, lập tức bị chiết xạ ra ngoài, không thể xuyên qua lĩnh vực hình thoi của nó.

Bình Luận (0)
Comment