Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 277 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Mảng lớn Độc Giác Thú bị vết nứt không gian giống như máng nước kia xé rách thân thể. Hàn Sâm vọt sang một bên, sau đó nhìn thấy phía trước vết nứt không gian kia, có một bóng người ngã xuống.

“Lan Độ!” Hàn Sâm giật nảy cả mình. Vết nứt không gian như máng nước kia là do Lan Độ va chạm vào tạo thành.

Hàn Sâm nhìn thấy long văn lấp lóe trên cơ thể Lan Độ bị xuyên ra một lỗ máu, xuyên thẳng qua lồng ngực hắn. Ánh mắt Hàn Sâm có thể nhìn thấy đối diện xuyên qua cái lỗ đó.

Nhìn thấy tình huống này của Lan Độ, Hàn Sâm đã biết chuyện không ổn lắm. Lan Độ quả nhiên không phải đối thủ của con Độc Giác Thú cấp Thần Hóa kia, thân thể đã bị đánh xuyên.

Nếu Lan Độ bị xử lý, vậy mục tiêu của con Độc Giác Thú cấp Thần Hóa kia sẽ là Hàn Sâm. Sao Hàn Sâm có thể không sợ hãi được?

“Lan Độ, ngươi không sao chứ?” Hàn Sâm hét lên một tiếng với Lan Độ, nhưng lại không dám đi qua.

Thần quang trong mắt con Độc Giác Thú cấp Thần Hóa bảy màu kia giống như xuyên qua vũ trụ tinh hà trong nháy mắt, rơi xuống người Lan Độ lần nữa.

Long văn trên thân thể Lan Độ điên cuồng lóe lên, tóc dài bay tán loạn, trong chốc lát xé rách hư không, né tránh một kích do ánh mắt bảy màu kia bắn tới.

Nhưng cái lỗ trước ngực hắn vẫn đang chảy máu, không có dấu hiệu khép lại.

Ánh mắt Lan Độ vẫn bình tĩnh, nhưng Hàn Sâm có thể nhìn ra, lực lượng của hắn đã bắt đầu suy yếu. Một vị Bán Bộ Thần Hóa, quyết chiến với dị chủng cấp Thần Hóa, lại có thể kiên trì đến bây giờ, đã vô cùng kinh khủng rồi. Nếu hắn chết, một mình Hàn Sâm đối mặt với Độc Giác Thú cấp Thần Hóa kia càng thêm nguy hiểm.

“Sống sót, phải dùng tất cả lực lượng sống sót.” Thân thể Lan Độ lơ lửng giữa không trung, ánh mắt kiên định như sắt, không nhìn lỗ máu trên lồng ngực, giống như lỗ máu kia không hề tồn tại.

Lúc này Hàn Sâm mới nhớ tới, Lan Độ nói thân thể của hắn đã sớm bị phế bỏ, căn bản không cảm thấy đau đớn.

Hết chương 2477.

Chương 2478. Đấu chó.

Tiếng rồng ngâm động trời, máu chảy như mưa.

Lan Độ chiến đấu với Độc Giác Thú cấp Thần Hóa lần nữa, nhưng Hàn Sâm nhìn thấy máu tươi từ trên bầu trời vẩy xuống, rơi vào trên ráng mây, mảng lớn ráng mây bị hòa tan, đó rõ ràng là long huyết của Lan Độ.

“Tình huống không ổn, phải nghĩ cách nhanh chóng chạy đi mới được!” Hàn Sâm đã thử rất nhiều lần, nhưng lực lượng của hắn không đủ để đột phá chuỗi trật tự hình thành vách ngăn vô hình kia. Trừ khi sử dụng thể Thần Linh siêu cấp, nếu không hắn căn bản không thể thoát khỏi nơi này.

“Tại sao lại không có cường giả dị chủng hoặc chủng tộc khác đến đây vây xem? Chỉ cần bọn họ ở bên ngoài vách ngăn vô hình kia, ta có thể mượn nhờ ánh mắt của bọn họ thoát ra bên ngoài vách ngăn này.” Hàn Sâm phiền muộn trong lòng, hắn đang nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không nhìn thấy một sinh vật nào khác.

Hàn Sâm cũng có thể đoán được, nhất định đã có người ra tay phong †ỏa nơi này. Nếu không, chắc chắn sẽ có sinh vật đến quan chiến.

“Rốt cuộc là ai muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết?” Hàn Sâm vừa chiến vừa hô to lên không trung, hy vọng có thể lấy được chút tin tức hữu dụng từ chỗ Lan Độ.

“Không phải có người muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết. Chúng ta chỉ đang đấu bò trong sân đấu mà thôi.” Giọng nói của Lan Độ truyền đến từ trong hư không, bình tĩnh đến đáng sợ. Dường như hắn chẳng

những không có cảm giác đau đớn, đến cả cảm xúc cũng không có.

Trong nháy mắt, Hàn Sâm đã hiểu ý của Lan Độ. Bọn họ bị người ta xem là thẻ đánh bạc hoặc tiền đánh cược, nói là đấu bò, không bằng nói là trận đấu chó trong sân, phải liều mạng cắn xé.

Đám cường giả Thần Hóa kinh khủng kia không tự ra tay lấy tính mạng của bọn họ, không phải bởi vì hai người Hàn Sâm rất khó giết, chỉ vì những cường giả khác không muốn bọn họ chết mà thôi.

Hiện tại bọn họ có một cơ hội, một cơ hội cắn chết đối thủ để sống sót. Nhưng sau khi hiểu rõ điểm này, Hàn Sâm lại không hề mừng rỡ chút nào vì cơ hội sống sót này, trái lại còn vô cùng khó chịu.

Không ai muốn làm chó, càng không ai muốn tham gia trận đấu chó cắn xé lẫn nhau này. Nhưng bây giờ, hắn lại không thể lựa chọn, chỉ có thể mặc cho người ta sắp xếp. Cảm giác vô lực này khiến Hàn Sâm thấy khó chịu trong lồng ngực.

“Âm!”

Giữa ráng mây trên bầu trời, một vết nứt không gian lại xuất hiện như máng nước. Hàn Sâm liếc mắt qua, nhìn thấy Lan Độ bị đánh bay ra ngoài.

Trên dưới toàn thân hắn tràn đầy máu tươi, khắp cơ thể đều là vết thương, nhưng hắn vẫn đang chiến đấu, không định từ bỏ.

Ánh mắt Lan Độ lạnh lẽo, trong suốt, nhưng Hàn Sâm lại có thể cảm giác được khát vọng mãnh liệt trong đó, giống như đang nói: “Không cam lòng sao? Vậy chỉ có thể dùng lực lượng của mình đánh nát tất cải”

Uỳnh!

Toàn thân Lan Độ đều đang chảy máu, nhưng vẫn xé rách không gian phóng về phía Độc Giác Thú cấp Thần Hóa. Xem ra không chiến đến giọt máu cuối cùng, Lan Độ sẽ không từ bỏ.

Tâm trạng này của Lan Độ khiến Hàn Sâm cảm động lây.

Cảm giác bất lực kia khiến hắn nhớ tới những chuyện mình đã gặp phải từ trước đến nay. Hắn tràn đầy nghi vấn, có rất nhiều vấn đề trong đầu, nhưng lại không có ai trả lời vấn đề của hắn, chỉ có thể tự đau khổ †ìm kiếm đáp án.

Trên thực tế, Hàn Sâm rất rõ ràng, sở dĩ không ai cho hắn đáp án, là vì hắn quá yếu ớt.

Giống như cha của hắn, Hàn Ngọc, hắn tình nguyện tiếp nhận tất cả, giả chết bảo vệ vợ con, cũng sẽ không nói những chuyện này cho Hàn Sâm trước kia nghe.

Bởi vì lúc trước Hàn Sâm chỉ là một đứa trẻ không có lực lượng, cho nên nói cho Hàn Sâm cũng không có tác dụng gì, chỉ khiến Hàn Sâm có áp lực càng lớn thôi.

Không có người cha nào muốm để con mình phải chịu khổ, bị liên lụy, càng không mong muốn bọn chúng phải chịu áp lực vốn không nên có ở tuổi của chúng.

Có lẽ những người khác sẽ không suy tính nhiều như Hàn Ngọc, không để ý Hàn Sâm có thể chịu đựng được áp lực lớn như vậy hay không. Nhưng bởi vì Hàn Sâm nhỏ yếu, cho nên bọn họ nghĩ, không cần cho Hàn Sâm biết những chuyện kia, bởi vì có nói ra cũng không giúp đỡ được bọn họ cái gìnói không chừng còn dẫn đến phiền phức.

Cho nên Hàn Sâm chỉ có thể một mình đi thăm dò nghi vấn của mình. Lúc đêm khuya vắng lặng, hắn cũng nghĩ tới những vấn đề này, cảm giác vô lực kia khiến người ta rất khó chịu, lại không thể làm gì.

Nhỏ yếu, không được tán đồng, không có quyền lựa chọn, tất cả chuyện này là vì hắn chưa đủ mạnh.

Loại cảm giác này của Lan Độ vẫn luôn tồn tại ở chỗ sâu trong nội tâm của Hàn Sâm, cho nên hắn mới khát vọng mạnh lên, khát vọng đạt được đáp án như vậy.

“Món nợ này, sớm muộn ta cũng khiến đám chó hoang kia phải trả lại tất cả.” Hàn Sâm nghiến răng nghiến lợi, máu tươi trong thân thể sôi trào như nước sôi.

Giết chóc kinh khủng vẫn còn tiếp tục. Bảy con Độc Giác Thú Vương vẫn không thể hoàn toàn áp chế Hàn Sâm, trái lại không biết bao nhiêu Độc Giác Thú đã bị hắn giết rồi. Một con tức giận hí dài, dường như hận Hàn Sâm tới cực hạn.

Đột nhiên, Hàn Sâm nhìn thấy một chùm ánh sáng bảy màu lớn rơi xuống trong hư không, khiến một khu vực lớn bị bao phủ trong chùm ánh sáng bảy màu này. Những con Độc Giác Thú được ánh sáng bảy màu bao phủ, tắm rửa ánh hào quang, sau đó trên thân mỗi con như bốc lên hỏa diễm.

Đặc biệt là bảy con Độc Giác Thú Vương, trên thân mỗi con bốc lên ánh sáng thiêu đốt, giống như thân thể sắp hư hóa.

“Hỏng bét!” Hàn Sâm thầm kêu không ổn, chỉ thấy con Độc Giác Thú Vương màu đen ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng. Lĩnh vực hình thoi màu đen ngưng tụ bên ngoài cơ thể nó đánh thẳng về phía Hàn Sâm.

Tốc độ nó còn nhanh hơn trước đó không biết bao nhiêu lần. Hàn Sâm muốn mượn lực lượng của thú hồn Huyết Nhãn Yêu Thần bỏ chạy thì đã chậm một bước, chỉ có thể đặt chéo Quỷ Nha Đao và Định Phách Lôi Thần ở trước ngực, mạnh mẽ ngăn chặn một đòn này của Độc Giác Thú Vương màu đen.

Bình Luận (0)
Comment