Kengl
Nhưng là không đến một giây tiếp theo, bọn họ đều nghe được âm thanh chói tai khi lưỡi đao kim loại giao nhau.
Bạch Vô Thường kia thoạt nhìn rõ ràng là từ ngay mặt chém một đao về phía Hàn Sâm, không biết tại sao lại xuất hiện ở chỗ bên cạnh cổ Hàn Sâm, nếu như Qủy Nha đao của Hàn Sâm lại chậm nửa phần, chỉ sợ một đao kia đã chém lên trên cổ của hắn.
Bọn người Phương Thanh Vũ giật mình há to miệng, bọn họ hoàn toàn không xem hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Sau một đao này, đao pháp của Bạch Vô Thường phát động, một thanh trường đao quỷ dị không rõ, nhìn quỹ tích ra đao của hắn hoàn toàn là vô ích, bởi vì sau khi đao của hắn chém ra, lại sẽ đột nhiên xuất hiện ở một chỗ khác, giống như đao kia xuyên qua trong không gian.
Ánh mắt bọn Phương Thanh Vũ đã theo không kịp tiết tấu chiến đấu, đành phải kéo chậm lại rất nhiều lần hình ảnh quay được rồi xem, nhưng là vẫn như cũ xem không rõ đao pháp của Bạch Vô Thường rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đao của hắn giống như có thể xuất hiện ở bất kỳ một vị trí nào trong không gian, hoàn toàn không có dấu hiệu gì, so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, giống như là lưỡi hái trong tay Tử Thần, tùy lúc tùy nơi đều có thể sẽ xuất hiện ở vị trí không tưởng tượng được thu hoạch mạng người.
Đám người Phương Thanh Vũ kéo chậm kéo chạm rồi lại kéo chậm hình ảnh, nhưng đầu đến cuối không phát hiện lúc trường đao của Bạch Vô Thường xuất hiện có bất cứ dấu hiệu gì để phán đoán.
Càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, Hàn Sâm lại chặn được tất cả tấn công từ chuôi đao này của Bạch Vô Thường, bất kể đao của Bạch Vô Thường xuất hiện ở chỗ nào, Qủy Nha đao của Hàn Sâm đều có thể đúng lúc xuất hiện, đỡ tất cả tấn công.
Nếu nói đao pháp của Bạch Vô Thường là ma quỷ thay đổi vô thường, như vậy đao pháp của Hàn Sâm chính là Thần, là Thần không gì không biết.
Chỉ thấy thân hình của Bạch Vô Thường lúc ẩn lúc hiện, xoay xung quanh Hàn Sâm phát động thế tấn công cuồng phong bão táp, một thanh đao xuất quỷ nhập thần trên trời dưới đất đâu đâu cũng có.
Hàn Sâm lại vẫn luôn đứng giữa không trung không hề di chuyển vị trí, Qủy Nha đao trong tay chặn trái chắn phải, tùy tay dùng một đao cản lại trường đao trống rỗng xuất hiện ở bốn phương tám hướng, giống như Thần Linh có thể biết trước, đao pháp quỷ dị như vậy cũng không có cách nào làm hắn di chuyển nửa bước.
“Thuyền trưởng đại nhân quá mạnh mẽ, này nếu như đổi là ta, chỉ sợ đầu đã sớm lìa khỏi cổ, ngay cả chết cũng không biết chính mình chết như thế nào.”
“Thuyền trưởng đại nhân quả nhiên là Thần toàn trí toàn năng, rốt cuộc hắn làm sao phán đoán ra chuôi đao này sẽ xuất hiện ở đâu chứ? Thoạt nhìn thật giống như có thể biết trước vậy, thật sự là quá lợi hại.”
“Bạch Vô Thường Hoàng tử được xưng là người có thiên phú cực mạnh của Tộc Hoàng Cực cũng chỉ như thế thôi, hoàn toàn không phải
đối thủ của thuyền trưởng đại nhân.
“Thuyền trưởng đại nhân vạn tuế vạn tuế… Ách… Và tiểu thuyền trưởng
đại nhân vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..” Hải tặc kia thấy Bảo Nhi đang trừng hắn, lập tức sửa miệng nói.
Kinh ngạc nhất vẫn là bản thân Bạch Vô Thường, lúc hắn cửu tử nhất sinh ở Cực Sơn, đẩy Hoàng thể U Minh Qủy tới mức cực hạn, đột phá bản thân, có được lĩnh vực U Minh đao pháp chân chính.
Đao pháp này có thể xuyên qua hai giới U Minh, làm cho người ta hoàn toàn không thể nào phán đoán điểm rơi thật sự của đao pháp, nhưng Hàn Sâm lại dường như có thể nhìn thấu không gian, bất kể lưỡi đao xuất hiện ở vị trí nào, đều bị hắn ngăn trở trước một bước.
Bạch Vô Thường đã vận chuyện U Minh đao pháp tới mức cực hạn, lại vẫn như cũ không làm tổn thương được tới Hàn Sâm chút nào.
“Ngươi quả nhiên rất lợi hại, so với trong tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn.” Bạch Vô Thường đột nhiên thu đao lùi về phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Sâm nói.
“Ngươi cũng không tệ, tiến bộ rất nhiều.” Hàn Sâm thản nhiên nói.
Người bình thường nhìn không ra U Minh đao xuyên qua không gian, nhưng là Lĩnh Vực Động Huyền của Hàn Sâm lại có thể nhìn được tất cả sự thay đổi của bánh răng vũ trụ, chỉ cần U Minh đao xuyên ra từ trong U Minh, đương nhiên sẽ đụng đến một bộ phận bánh răng vũ trụ liên quan với không gian chuyển động, tương đương với việc báo động trước cho Hàn Sâm, cho nên U Minh đao pháp của Bạch Vô Thường hoàn toàn vô dụng đối với Hàn Sâm.
Nếu như Hàn Sâm sử dụng Lĩnh Vực Động Huyền giam cầm bánh răng vũ trụ bốn phía, thì đao của Bạch Vô Thường thậm chí còn không thể xuyên qua rồi nhảy ra từ không gian.
Hàn Sâm cũng chỉ có chút tò mò với U Minh đao pháp của Bạch Vô Thường cho nên mới không đánh lại, mặc cho Bạch Vô Thường thi triển U Minh đao pháp, sau đó nhìn nhiều thêm vài lần.
“Hiện giờ ta có thể không hề cố ky sử dụng một đao kia.” Bạch Vô Thương dường như không nghe được lời nói của Hàn Sâm, ánh mắt nhìn vào đao trong tay mình.
“Một đao nào?” Hàn Sâm hỏi.
“Ta học được một đao ở trên đỉnh Cực Sơn, là một đao có thể phân ra sống chết.” Bạch Vô Thương chậm rãi nói, vẻ cuồng nhiệt trong mắt càng ngày càng đậm, một luồng dao động sức mạnh khác thường bốc thẳng lên phía trên đao và hắn.
Hết chương 2500.
Chương 2501. Tử Cực Thần Quang Đại Vũ TrụHàn Sâm nghĩ thầm: “Ngươi tới Cực Sơn để học đao pháp thì liên quan cái rắm gì tới ta, muốn liều mạng thì bên ngoài có rất nhiều dị chủng, đến tìm ta làm gì? Trước đây giết một tên Bạch Dịch không được Bạch Hoàng yêu thương, tộc Hoàng Cực đã muốn giết ta rồi, giờ lại giết thêm một tên Bạch Vô Thường được sủng ái nhất, chả nhẽ Bạch Hoàng sẽ không tự mình đến liều mạng với ta sao? Ta đang chọc phải ai đây?”
Nhưng Bạch Vô Thường cũng không hề cho Hàn Sâm cơ hội để ngừng đánh, khí tức trên người tỏa ra ngày càng đáng sợ. Vốn dĩ ban đầu dường như chỉ là cơ thể U Linh bình thường vậy mà sau đó lại biến thành thực chất, nhưng cho người ta cảm giác quỷ dị không chân thực.
Hàn Sâm khẽ cau mày, thanh đao màu lam của Bạch Vô Thường đều biến thành một màu đen, bên trên ngưng tụ một loại xích Trật Tự màu đen lúc ẩn lúc hiện.
“Đây là đao pháp gì? Vậy mà đã có thể sắp ngưng tụ được xích Trật Tự, rất giống với con Hắc Hổ mà ta từng gặp trước đây, mặc dù xích Trật Tự chưa thực sự thành hình, nhưng nếu có thể vượt qua bước này thì trong tương lai Bạch Vô Thường ít nhất cũng có đến chín phần hi vọng thăng cấp lên Thần Hóa.” Hàn Sâm chăm chú quan sát Bạch Vô Thường, nghĩ thầm trong lòng.
Ánh mắt Bạch Vô Thường như tóe lửa, hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Sâm: “Đường tới Cực Sơn cửu tử nhất sinh, nhưng lợi ích thu được lại không gì sánh bằng, nhờ nó mà ta có thể luyện được Tử Cực Thần Quang Đại Vũ Trụ, chỉ một đao có thể hủy diệt mọi thứ, có lẽ ngươi phải nhìn kỹ chút.
“Ta có thể không nhìn không?” Hàn Sâm bất lực hỏi.
“Không thể” Bạch Vô Thường vừa trả lời vừa lập tức vung đao xông tới.
Đao quang màu đen lao đến trước mặt Hàn Sâm, ngay lập tức kéo gần khoảng cách trong nháy mắt, dường như không thể nhìn thấy quá trình thanh đao đó bổ tới, khoảnh khắc thanh đao đó chém tới thì đã chém trúng ngay người Hàn Sâm, trực tiếp xuyên thẳng vào cơ thể hắn.
“Thế nhưng lại rất giống với bánh răng bản mạng của Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến sức mạnh của bánh răng bản mạng của những sinh vật khác!” Hàn Sâm khẽ giật mình, một nhát đao đó hắn căn bản là không né được, bởi vì nó tác dụng trực tiếp lên bánh răng bản mạng, chẳng khác gì đánh là trúng.
Nhưng điểm khác nhau là Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh có thể thúc đẩy bánh răng bản mạng của đối phương chuyển động, còn đao quang của Bạch Vô Thường lại hủy diệt bánh răng bản mạng của đối phương.
Nếu như bánh răng bản mệnh bị chém vỡ, người đó cũng coi như là tận mạng rồi, khí tức cũng trực tiếp bị cắt đứt.
Để tránh được nhát đao này cũng không khó, chỉ cần tránh xa Bạch Vô Thường hơn một chút, sức ảnh hưởng của hắn đối với bánh răng bản mạng sẽ bị suy yếu, đến lúc này, nhát đao đó của hắn lập tức chưa đánh đã tan.
Nhưng Hàn Sâm trước đó không lường được Bạch Vô Thường sẽ xuất đao nên vân đứng cách hắn quá gần, hiện giờ muốn tránh cũng không kịp nữa, chỉ có thể cưỡng chế cản đao.
Sức mạnh lưu động bên trong cơ thể Hàn Sâm, một bánh răng bản mạng luân chuyển, trên bánh răng còn nhấp nháy một loại chú vân kỳ lạ, đó chính là bánh răng bản mạng của Vật ngữ gen.
Đao quang màu đen xuyên vào bên trong cơ thể chém vào bánh răng bản mạng, nhưng cũng không thể lay chuyển được bánh răng bản mạng của Hàn Sâm, đao quang màu đen khi đâm vào bánh xe bản mạng của hắn thì lập tức vỡ vụn, biến thành khí tức màu đen rồi tan biến.
“Có vẻ như ngươi luyện đao không tốt lắm.” Hàn Sâm liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Vô Thường nói.
“Không… Không thể nào…” Bạch Vô Thường nói với vẻ mặt không thể tin được, với khoảng cách này của Hàn Sâm thì vừa vặn để hắn có thể dùng toàn lực thi triển Tử Cực Thần Quang Đại Vũ Trụ chém tới.
Ở khoảng cách này, Bạch Vô Thường chắc chắn rằng có thể chém chết tất cả các sinh vật từ cấp Thần Hóa trở xuống, dù là Bán Bộ Thần Hóa nhưng khi đối mặt với một đao này của hắn cũng phải chào thua, bị chém chất.
Nhưng Hàn Sâm đã trúng Tử Cực Thần Quang Đại Vũ Trụ mạnh nhất của hắn, thế mà lại có vẻ như không hề bị tổn hại gì, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó tin.
Tuy rằng Bạch Vô Thường không thể nhìn thấy bánh răng bản mạng, nhưng hắn rất rõ Tử Cực Thần Quang Đại Vũ Trụ là một loại sức mạnh vô cùng thần bí và đáng sợ, có thể lướt qua được sự phòng ngự, trực tiếp hủy diệt sinh khí của đối phương.
Nhưng Hàn Sâm lại không hề bị ảnh hưởng bởi Tử Cực Thần Quang Đại Vũ Trụ, điều này quả thực là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bạch Vô Thường ngẩn người nhìn Hàn Sâm, một lúc sau đao nắm trong tay cũng không chém tới nữa, tựa hồ như không biết nên làm gì tiếp theo.
“Còn muốn đánh nữa không?” Hàn Sâm nhìn Bạch Vô Thường nói.
“Ta thua rồi, nhưng lần sau…” Không chờ Bạch Vô Thường nói hết câu, Hàn Sâm đã thô bạo ngắt lời.
“Lần sau cái đậu mòe nhà ngươi!” Hàn Sâm lao đến, nháy mắt đã tới †rước mặt Bạch Vô Thường, đấm một phát vào mặt hắn với sức mạnh kinh người khiến cho mặt hắn lõm vào trong, máu tươi từ nơi nắm đấm tiếp xúc với mặt chảy ra, cả người hắn cũng bị sức mạnh của cú đấm đánh bay lùi về phía sau.
Hàn Sâm vẫn tiếp tục lao tới, tay chân đấm đá tiếp tục đấm đá vào người Bạch Vô Thường như vũ bão.
Tay đấm, chân đá, cùi chỏ, lên gối, một đòn rồi lại một đòn liên tiếp nhau mà không hề ngừng nghỉ giữa chừng, mỗi một đòn đánh tới đều đánh cho Bạch Vô Thường máu thịt lẫn lộn, xương cốt gãy nát, cơ bản là không có cơ hội để đánh trả, cả người trên không trung không ngừng lắc lư dữ dội.
“Ngươi lên cơn điên thì tưởng mình trâu bò lắm hả… Là võ sỉ thì ngươi giỏi lăm hay sao… Dựa mình là con trai của Bạch Hoàng nên muốn làm gì thì làm có phải không…” Hàn Sâm nói một câu đấm một cú, nắm đấm tàn bạo nện vào mặt Bạch Vô Thường, khiến cho xương trên mặt của hắn đều bị đập nát, hai mắt cũng nổ tung, mũi thì sớm đã lõm vào bên trong rồi.
Hàn Sâm vẫn còn chưa hả giận, tay chân vẫn điên cuồng nện vào người Bạch Vô Thường, đánh cho toàn bộ xương trên người hắn đều gãy vụn, đánh cho Bạch Vô Thường không ngừng kêu lên thê thảm, cuối cùng đến cả một âm thanh cũng không thể phát ra tiếng nữa.
Phương Thanh Vũ và đám hải tặc xem một màn này đều ngẩn người, đó là đứa con trai mà Bạch Hoàng yêu thương nhất, Hàn Sâm giết một tên Bạch Dịch, Bạch Hoàng đã phát lệnh truy nã hắn trên toàn vũ trụ, nếu như lần này lại giết thêm tên Bạch Vô Thường, Bạch Hoàng nhất định sẽ liều mạng với Hàn Sâm.
Hoàng Thể U Minh Quỷ của Bạch Vô Thường, U Minh đao pháp và Tử Cực Thần Quang Đại Vũ Trụ đều rất mạnh, nhưng tiếc là hắn quá chú
trọng vào sức mạnh, cảnh giới của bản thân, sử dụng sức mạnh và kỹ năng, còn lĩnh vực thời cơ chiến đấu đều không mạnh.
Khi gặp phải những sinh vật không cản phá được năng lực của hắn thì hắn có thể trực tiếp nghiền nát nó, nhưng một khi gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức thì Bạch Vô Thường sẽ chính là người bị nghiền nát.
Hàn Sâm nhấc thân thể như bùn nhão của Bạch Vô Thường bay trở về trong cá voi trắng, trực tiếp ném hắn xuống đất, máu tươi lập tức nhuộm đỏ sàn nhà.
Phương Thanh Vũ và đám hải tặc liếc nhìn Bạch Vô Thường trên nền đất, trông vô cùng thê thảm, hắn bị đánh đến mức không còn hình dạng người nữa rồi, xem ra chỉ còn thoi thóp thở, nếu như Hoàng Thể U Minh Quỷ của hắn không thực sự lợi hại, e là đã sớm bị Hàn Sâm đánh chết rồi.
Trong lòng đám hải tặc đều bồn chồn không yên: “Chọc vào ai chứ không thể chọc vị tổ tông này, đến đứa con trai được cưng chiều nhất của Bạch Hoàng còn bị đánh thành cái hình dạng này thì còn có ai hắn không dám đánh?”
“Nhốt hắn lại, bắt hắn làm con tin, nếu người của tộc Hoàng Cực dám quay lại thì chặt đầu của hắn xuống tế cờ.” Hàn Sâm lạnh mặt nói.
Hắn thật sự tức giận rồi, không phải hắn chưa từng thấy võ si, người của Cô Trúc đều là võ si, nhưng người ta ra tay đều có chừng mực, còn tên Bạch Vô Thường thì vừa ra tay đã muốn giết chết, không chừa đường sống.
Cũng may là bánh răng bản mạng của Hàn Sâm vô cùng vững chắc, còn có lực lượng gia cố Vĩnh Hằng, nếu thay bằng bánh răng bản mạng của sinh vật bình thường khác thì chắc chắn là đã bị chém vỡ, không còn hi vọng để phục hồi, bánh răng bản mạng một khi đã vỡ thì không khác gì người chết, thảm hơn cả phế vật.
Hết chương 2501.
Chương 2502. Phiên muộn của Ky Sĩ Vương Băng LamKy Sĩ Vương Băng Lam hiện giờ rất xoắn xuýt, hắn không ngờ rằng tên Hàn Sâm mà hắn mang về tộc Hoàng Cực lại gây ra chuyện lớn như thế. Nếu như cho hắn cơ hội được quay lại, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ đưa Hàn Sâm ra khỏi Nguyệt Chi Hiệp.
Chưa nói đến việc cưỡng ép đưa Hàn Sâm đến tộc Hoàng Cực, cho dù Hàn Sâm có khóc lóc gọi ông nội thì hắn cũng nhất định sẽ không đưa Hàn Sâm ra ngoài. Hơn nữa còn cho hắn một bạt tai ngã bò ra đất, nói với hắn nên thành thật ở lại, đừng có ra ngoài gây tai vạ cho người khác, hắn đã gây tai vạ cho tộc Rebet cũng đủ rồi.
Tiếc là trên đời này không có nếu như, vậy nên hiện giờ Ky Sĩ Vương Băng Lam đang hết sức đau đầu.
“Rốt cuộc ban đầu ta đã nghĩ cái gì mà lại mang hắn ra ngoài?” Bây giờ Ky Sĩ Vương Băng Lam chỉ muốn tát thật mạnh vào miệng mình hai cái.
Giết Hoàng Tử, còn giả mạo Hoàng Tử của tộc Hoàng Cực lấy đi rất nhiều thứ tốt, mỗi việc mà tên Hàn Sâm đó làm đều khiến Ky Sĩ Vương Băng Lam cảm thấy tim mình như chìm xuống vực sâu không đáy.
Hắn biết là bản thân sắp không xong rồi, Ky Sĩ Vương Băng Lam biết việc bản thân dẫn đường đưa Hàn Sâm đến tộc Hoàng Cực chắc chắn sẽ bị liên lụy, cho dù không đến nỗi bị kết tội thì sau này cũng không có cơ hội tiến xa hơn nữa.
Điều tồi tệ nhất chưa phải là những thứ này, hắn vừa mới nhận được tin tức từ tộc Hoàng Cực, Hàn Sâm vậy mà có thể vượt qua được tầng tầng lớp lớp bao vây, xuyên qua tinh vực Thiên Hà đến được tinh vực Hỗn Loạn.
Ky Sĩ Vương Băng Lam không biết Hàn Sâm đã làm như thế nào, hắn hiện giờ cũng chẳng khác nào bị cả vũ trụ truy sát, thế mà vẫn có thể chạy trốn một mạch đến tinh vực Hỗn Loạn, điều này quả thực khiến
Ky Sĩ Vương Băng Lam nghĩ mãi không ra.
Mà bây giờ Ky Sĩ Vương Băng Lam đã nhận được lệnh, cho dù thế nào cũng phải cản được Hàn Sâm lại, nếu như để hắn tiếp tục đi qua đó, vậy thì sau này hắn không phải lăn lộn ở đây nữa, e rằng ngay cả vị trí trưởng Đoàn Ky Sĩ Băng Lam cũng không thể giữ được.
Nghĩ đến việc mình phải đưa huynh đệ Đoàn Ky Sĩ Băng Lam đi chặn đường Hàn Sâm, Ky Sĩ Vương Băng Lam lại cảm thấy nhức óc, khó chịu như bị kim châm.
Tuy rằng thông tin của tỉnh vực Hỗn Loạn đã bị tắc nghẽn, nhưng suy cho cùng cũng không phải tinh vực Thiên Hà, ở đây có thể dùng được thiết bị điện tử, hắn đương nhiên là đã nhìn thấy hình ảnh của Hàn Sâm ở tinh vực Thiên Hà, mặc dù không phải là trực tiếp nhưng nội dung vẫn giống nhau.
Cảnh tượng Hàn Sâm nâng Bát Độ cấp Thần Hóa chỉ bằng một tay quả thực khiến khiến hắn rất kinh ngạc, đó trông như là một thần tích, thật là khiến người khác không dám tin.
Điều đáng sợ hơn nữa là sau khi nhìn thấy hình ảnh chiến đấu của Hàn Sâm, hắn không thể nắm chắc bản thân có thể đánh bại Hàn Sâm, mang Đoàn Ky Sĩ Băng Lam có thể cản được Hàn Sâm hay không, hắn cũng không có bất kỳ hi vọng gì.
Nhưng mệnh lệnh là mệnh lệnh, Ky Sĩ Vương Băng Lam vẫn nhất định phải chấp hành, nếu không lần này không ai có thể cứu nổi hắn.
Dựa vào tin tức từ tộc Hoàng Cực truyền tới cùng với sự hiểu biết về tinh vực Hỗn Loạn, Ky Sĩ Vương Băng Lam dẫn theo binh đoàn chiến đấu chủ lực của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam chặn đường Hàn Sâm.
Con tàu cá voi trắng rách nát đó rất dễ thấy.
Hàn Sâm khá ngạc nhiên khi thấy Ky Sĩ Vương Băng Lam, hắn đã cố hết sức vượt qua phạm vi căn cứ của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam, nhưng không ngờ rằng vẫn bị chặn lại.
“Xem ra tộc Hoàng Cực đã biết ta tới tinh vực Hỗn Loạn, sợ rằng Mông Liệt và những người khác cũng sắp đuổi tới đây.” Hàn Sâm thầm nói.
“Hàn Sâm, bây giờ ngươi bó tay chịu trói theo ta về tộc Hoàng Cực vẫn còn kịp.” Ky Sĩ Vương Băng Lam nhìn con tàu cá voi trắng rách nát nói.
Rất nhanh sau đó, hắn nhìn thấy một bóng người bay ra từ miệng con cá voi trắng, đó chính là Hàn Sâm.
Xem ra tình hình của Hàn Sâm khá tốt, nét mặt hồng hào, hình như †âm tình cũng không tệ, miệng còn nở một nụ cười khiến người khác chán ghét.
“Ky Sĩ Vương Băng Lam, ngươi vẫn khỏe chứ?” Hàn Sâm mỉm cười nhìn Ky Sĩ Vương Băng Lam chào hỏi.
Vẻ mặt Ky Sĩ Vương Băng Lam tỏ ra kỳ quái nghĩ lại dáng vẻ của Hàn Sâm năm đó khi được hắn đưa ra khỏi Nguyệt Chỉ Hiệp, rồi lại nhìn Hàn Sâm bây giờ, mọi thứ khác lạ tựa như đã trải qua một đời.
Nếu như có thể quay trở lại một lần, Ky Sĩ Vương Băng Lam thà rằng bản thân chưa từng gặp khuôn mặt này.
“Theo ta về tộc Hoàng Cực, nếu không đừng trách ta không khách sáo.” Ky Sĩ Vương Băng Lam sắc mặt lạnh lùng nói, tất cả vũ khí của chiến hạm đều nhắm vào Hàn Sâm và cá voi trắng.
Các ky sĩ của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam đều chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu, chỉ cần Ky Sĩ Vương Băng Lam ra lệnh thì ngay cả một tinh cầu cũng có thể bị phá hủy trong thời gian ngắn.
Nhưng đối mặt với Hàn Sâm, Ky Sĩ Vương Băng Lam trong lòng vẫn cảm thấy không có hi vọng, Hàn Sâm có thể an toàn trốn thoát tới tận đây dưới sự truy bắt của rất nhiều cường giả cấp Thần Hóa, tuyệt đối không bao giờ dễ dàng để hắn bắt đi như vậy.
“Ky Sĩ Vương Băng Lam, ta cần vân tinh thạch dung tích mười mét khối và ba ngàn gallon* dịch gen V758…” Hàn Sâm đột nhiên đọc một danh sách lớn các vật tư.
*Là một đơn vị đo thể tích, 1 gallon = 3,785411784 lít
Cả Đoàn Ky Sĩ Băng Lam đều sững sờ, không hiểu Hàn Sâm có ý gì, sắp xảy ra đại chiến, hắn hắn báo danh sách vật tư làm cái gì?
“Lẽ nào hắn muốn chúng ta đáp ứng những vật tư trong danh sách?” Trong lòng Ky Sĩ Vương Băng Lam và những người khác đều hiện lên suy nghĩ hết sức vô lý này.
“Ý ngươi là gì?” Ky Sĩ Vương Băng Lam lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Sâm hỏi.
“Có nghĩa là các ngươi phải nhanh chóng chuẩn bị những thứ đồ mà ta muốn, cho các ngươi ba giờ để chuẩn bị.” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
Ky Sĩ Vương Băng Lam và đám Ky Sĩ Băng Lam đều cảm thấy rất hoang đường, cái tên Hàn Sâm bị tộc Hoàng Cực truy nã này lại dám mở miệng yêu cầu bọn họ lấy đồ, lại còn có giới hạn thời gian, chuyện này thật nực cười.
“Hàn Sâm, là ngươi điên hay là ta điên? Đoàn Ky Sĩ Băng Lam bọn ta là một trong mười đoàn ky sĩ hàng đầu của tộc Hoàng Cực, là quang vinh của Ky Sĩ Băng Lam…”
“Được rồi, tiết kiệm sức chuẩn bị đồ đạc đi, ngươi còn hai giờ năm mươi tám phút.” Hàn Sâm cắt ngang lời nói giống như diễn thuyết của Ky Sĩ Vương Băng Lam, sau đó võ tay.
Ngay sau đó, Ky Sĩ Vương Băng Lam nhìn thấy hai bóng người bay ra từ cá voi trắng, đó là hai cường giả cấp Vương dị tộc, hơn nữa ở giữa hai vị cường giả cấp Vương còn áp tải một người.
Người đó trông khá thê thảm, bị đánh thành hình dạng như đầu heo, quần áo cả người ướt đẫm máu, xương cốt tựa hồ như bị đánh cho gãy nát, thậm chí còn không thể đứng vững được, chỉ có thể để hai vị cường giả cấp Vương đỡ hai bên.
Tuy nhiên, Ky Sĩ Vương Băng Lam vấn nhận ra đó là ai, sau khi nhận ra hắn lập tức há hốc mồm, mắt trợn trừng, nhìn Hàn Sâm và hai người kia với vẻ mặt không thể tin được.
“Bạch Vô Thường, đứa con trai mà Bạch Hoàng bệ hạ cưng chiều nhất… Trời ơi… Rốt cuộc Hàn Sâm đã làm cái gì…” Ky Sĩ Vương Băng Lam cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Giết Thập Lục Hoàng Tử Bạch Dịch còn chưa đủ, thậm chí còn bắt đứa con trai mà Bạch Hoàng yêu thương nhất là Bạch Vô Thường, còn đánh hắn thành cái dạng này, trên thiên hạ làm gì có ai dám làm loại chuyện này. Ky Sĩ Vương Băng Lam quả thực nghĩ không ra ngoài Hàn Sâm thì còn có ai dám.
“Ngươi vẫn còn hai giờ năm mươi năm phút, nếu như hết thời gian mà ngươi vẫn chưa lấy được những thứ ta muốn, đến lúc đó ta sẽ chặt đầu của hắn.” Hàn Sâm vươn tay túm lấy tóc Bạch Vô Thường, nhìn Ky Sĩ Vương Băng Lam đang ngẩn người nói.
Hết chương 2502.
Chương 2503. Có bảo bốiCác ky sĩ của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam phẫn nộ nhìn cá voi trắng đủng đỉnh rời đi, tuy rằng có vô số thùng thuốc súng với vũ khí ngắm vào cá voi trắng, nhưng không một ai dám nổ súng vào con cá voi rách nát đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Vẻ mặt của Ky Sĩ Vương Băng Lam khá phức tạp, có chút bất lực xen lẫn tia vui mừng. Tuy là không dám nói ra, nhưng Bạch Vô Thường bị
Hàn Sâm bắt làm con tin, cấp trên hạ lệnh cho hắn đi qua, tránh được kết cục Đoàn Ky Sĩ Băng Lam phải giao chiến với Hàn Sâm, khiến hắn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù chưa bao giờ thực sự chiến đấu với Hàn Sâm, nhưng không biết tại sao, lần này nhìn thấy Hàn Sâm, Ky Sĩ Vương Băng Lam lờ mờ cảm thấy kinh động trong lòng, loại kinh động này là nỗi lo sợ, bất an không rõ.
Nếu thật sự phải chiến đấu với Hàn Sâm, Ky Sĩ Vương Băng Lam có dự cảm rằng kết cục của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam rất bi thảm.
“Đao Phong, ngươi đã thu nhận được một đệ tử vô cùng đáng sợ.” Ky Sĩ Vương Băng Lam than nhẹ trong lòng, sau đó hạ lệnh theo dõi hành tung của đám Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn khoang tàu đầy ắp tài nguyên vật tư, tâm trạng lúc này mới tốt lên, chỗ vật liệu này có vài thứ cần thiết cho việc sửa chữa cá voi trắng, còn một số thứ chỉ đơn thuần là thứ bản thân Hàn Sâm muốn để cải thiện mức sống của họ một chút trong lúc chạy trốn.
Phương Thanh Vũ và đám hải tặc tựa hồ như vừa nằm mơ, bọn họ bị Đoàn Ky Sĩ Băng Lam - Một trong mười đoàn ky sĩ hàng đầu của tộc Hoàng Cực chắn đường, kết quả là không những không rụng một cọng lông mà còn lấy được cả một khoang tàu vật tư.
“Đây mới thật sự là hải tặc, hắn còn cướp cả của tộc Hoàng Cực, còn trâu bò hơn cả Đại Đạo Thiên!” Đám hải tặc nghĩ thầm, đột nhiên cảm thấy rằng đi theo Hàn Sâm là một lựa chọn không tồi.
Nhưng bọn rõ cũng rất rõ ràng, sau khi Hàn Sâm gây ra chuyện này, nhất định sẽ triệt để chọc tức tộc Hoàng Cực, Bạch Hoàng càng sẽ không bỏ qua cho Hàn Sâm, hành trình sau này e rằng sẽ càng nguy hiểm hơn.
Hàn Sâm phân phát vật tư vừa kiếm được, chia một ít thức ăn và đồ uống cao cấp cho bọn họ tha hồ thưởng thức, dù sao thì Hàn Sâm cũng không hề tiếc rẻ những thứ mà họ cướp được, để bọn học ăn uống no say thì mới làm việc được chứ.
Còn những vật dụng cần thiết để sửa chữa cá voi trắng được Hàn Sâm ra lệnh cho đám hải tặc đưa vào trong lò phản ứng tinh thể, hệ thống tự sửa chữa của cá voi trắng sẽ tự tinh chỉnh vật liệu để tự phục hồi.
Trước đây cá voi trắng chưa được tu sửa bởi vì không có đủ nguyên liệu trong lò phản ứng tinh thể.
Bây giờ đã có đủ vật liệu nên việc sửa chữa cho cá voi trắng có thể tiếp tục, những vị trí bị hư hỏng đó đang từng bước được sửa chữa, tuy nhiên để có thể sửa chữa xong sẽ mất khá nhiều thời gian.
“Thuyền trưởng, đằng sau có người đang theo dõi chúng ta.” Một tên hải tặc chạy đến báo cáo.
“Không cần quan tâm đến bọn họ, tiếp tục đi.” Hàn Sâm không hề cảm thấy ngạc nhiên, nếu như tộc Hoàng Cực không phái Đoàn Ky Sĩ Băng Lam theo dõi bọn hắn thì đó mới là chuyện kỳ lạ.
Loại theo dõi này Hàn Sâm chẳng thèm để tâm, đợi đến lúc cá voi trắng sửa chữa xong, với động năng tương đương với cấp Thần Hóa, muốn thoát khỏi sự bám đuôi của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam là chuyện dễ dàng.
“Có vẻ như nơi này cách không xa nơi Dạ Hà Vương đóng quân trước đây.” Hàn Sâm nhìn bốn bề xung quanh, phát hiện nơi này cách nơi đóng quân ban đầu của Dạ Hà Vương rất gần.
Hàn Sâm vẫn luôn rất tò mò về những gì viết trong nhật ký của Dạ Hà Vương, nhưng lần trước đến không có cơ hội xem kỹ, bây giờ trông có vẻ là một cơ hội tốt.
Dù sao thì cá voi trắng cũng mất một khoảng thời gian để khôi phục, trong khoảng thời gian này cũng không thể thoát khỏi sự theo dõi của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam, vậy không bằng trước tiên vòng qua đó một chuyến, xem kỹ rốt cuộc trong nhật ký của Dạ Hà Vương viết cái gì.
Ky Sĩ Vương Băng Lam tưởng rằng sau khi Hàn Sâm lấy được tài nguyên thì sẽ ngay lập tức chạy trốn, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng ai mà biết được Hàn Sâm lại quay đầu lại, không những không chạy đi xa mà còn đến gần nơi đóng quân của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam.
“Tên khốn này rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ky Sĩ Vương Băng Lam cảm thấy bản thân sắp phát điên, hắn cảm thấy điều tồi tệ nhất mà bản thân làm trong cuộc đời này đó chính là đưa Hàn Sâm ra khỏi Nguyệt Chỉ Hiệp.
Hàn Sâm tất nhiên không thèm quan tâm Ky Sĩ Vương Băng Lam nghĩ gì, quang minh chính đại điều khiển cá voi trắng tiến vào sát biên giới Tinh hệ Băng Lam, khi vừa tới gần tinh cầu lân cận, nơi Dạ Hà Vương từng đóng quân trước đây, Ky Sĩ Vương Băng Lam đã dẫn người đuổi tới.
“Hàn Sâm, ngươi còn không chịu đi rốt cuộc là muốn làm cái gì?” Ky Sĩ Vương Băng Lam nhìn Hàn Sâm, căm hận nghiến răng, nếu có thể, hắn chỉ hận không thể giết chết Hàn Sâm trong tức khắc.
“Không có gì, chỉ là đi có hơi mệt, định dừng chân nghỉ ngơi ở đây một chút, các ngươi bận việc gì thì cứ đi làm đi, không cần tiếp đón ta, ta nghỉ ngơi ở tinh cầu này một lát rồi đi” Hàn Sâm cười nói.
“Tiếp đón cái con mẹ ngươi.” Với tâm tình hiện giờ của Ky Sĩ Vương Băng Lam, trong lòng hắn không nhịn được phải chửi thề.
Nhưng hắn vẫn phải đè nén xuống, Bạch Vô Thường vẫn đang nằm trong tay Hàn Sâm, hắn không thể làm gì Hàn Sâm, chỉ có thể hạ lệnh cho các ky sĩ đóng quân ở đó không được công kích Hàn Sâm, để tránh làm tổn hại đến Bạch Vô Thường.
Hàn Sâm để cá voi trắng hạ xuống trên bầu trời của tinh cầu lân cận, nơi Dạ Hà Vương từng đóng quân mà hắn đã từng nhìn thấy một lần, không tìm thấy “nó” được viết trong nhật ký của Dạ Hà Vương, cũng
không tìm thấy thứ gì trong những thứ được đánh số.
Trong ghi chép của Dạ Hà Vương, “nó” có màu tím, những thứ được đánh số cũng phải nhiều hơn ba mươi hoặc bốn mươi, hơn nữa còn đều được thăng lên cấp Vương, theo lý thuyết thì không hề khó tìm mới đúng.
Hàng chục cấp Vương đáng lẽ ra phải rất dễ thấy, nhưng Hàn Sâm lại không nhìn thấy một sinh vật cấp Vương nào trên tinh cầu này, trong số những ky sĩ Băng Lam đóng giữ ở đây có hai người là cấp Vương, nhưng họ cũng không thể nào là thứ được đánh số đó được.
Nơi đây cũng không có dị chủng cấp Vương, bởi vì dị chủng đều bị Đoàn Ky Sĩ Băng Lam xử lý hết rồi, kể cả có một vài con cá lọt lưới thì cũng đều là dị chủng cấp thấp, không thể mạnh bằng cấp Vương.
Hàn Sâm đi xem xét hết những nơi lân cận ở nơi đóng quân mà Dạ Hà Vương có thể đã thường đến, hắn cũng không phát hiện ra dị chủng nào khác khiến Hàn Sâm có chút thất vọng.
Hắn không thể ở đây quá lâu, nếu không một khi đám người Mông Liệt đuổi tới, lúc đó sẽ rất phiền phức.
“Nhưng nếu như không ở phụ cận nơi đóng quân, ở một tinh cầu lớn như thế này thật sự muốn tìm một chút thì nhanh nhất cũng phải mất đến một hai ngày mới rà soát xong… Khi Hàn Sâm đang cân nhắc có nên bỏ cuộc hay không, Bảo Nhi đột nhiên chạy tới bên cạnh, dùng bàn †ay nhỏ nhắn nhẹ kéo áo hắn.
“Sao vậy, Bảo Nhi?” Hàn Sâm cúi đầu nghi hoặc nhìn Bảo Nhi.
Bảo Nhi ngoắc ngón tay với Hàn Sâm, hắn hiểu ý ngồi xổm xuống nhìn Bảo Nhi.
Bảo nhi kề miệng nhỏ vào tai Hàn Sâm nói: “Cha, ở đây có bảo bối.”
Trong lòng Hàn Sâm có một tia vui mừng, nhưng không để lộ ra trên khuôn mặt, nhỏ giọng hỏi Bảo Nhi: “Ngươi biết bảo bối đang ở đâu không?”
Bảo Nhi khẽ gật đầu, trong lòng Hàn Sâm càng vui vẻ, bế Bảo Nhi bước ra khỏi cá voi trắng, cùng lúc đó nói với đám hải tặc: “Các ngươi trông chừng kỹ Bạch Vô Thường, ta đưa Bảo Nhi ra ngoài đi vòng quanh một chút.”
Hết chương 2503.
Chương 2504. Âm mưu?Người của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam nhìn Hàn Sâm từ màn hình theo dõi, từng người đều hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Hắn giống như một tên cường đạo, chạy đến nhà người khác không những tàn bạo đánh con trai nhà người ta mà còn cướp rất nhiều tài sản. Kết quả là cũng không thèm chạy đi, còn muốn tới vườn hoa nhà người ta tản bộ thưởng trà, trông có chọc tức người khác không cơ chứ.
Điều khó chịu hơn là bọn họ còn phải kiêng dè mạng sống của Bạch Vô Thường, không thể làm gì Hàn Sâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm bế Bảo Nhi đi dạo trên tinh cầu kia.
“Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ky Sĩ Vương Băng Lam khó hiểu nhìn Hàn Sâm, kỳ thực hắn không thể đoán ra được mục đích của những việc Hàn Sâm làm là gì.
Với tình hình hiện giờ của Hàn Sâm thì tất nhiên là càng sớm rời đi càng tốt, dù cho hắn có lợi hại cỡ nào thì chung quy vẫn chưa phải là cường giả cấp Thần Hóa, một khi cường giả cấp Thần Hóa của tộc Hoàng Cực đuổi tới thì mức độ rủi ro của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng Hàn Sâm lại cứ loanh quanh ở đây, nhất quyết không chịu đi khiến cho Ky Sĩ Vương Băng Lam và những vị hạch tâm cấp cao khác đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Bọn họ đã gửi hình ảnh của Hàn Sâm cho tộc Hoàng Cực, đối với chuyện này các vị cường giả cấp Thần Hóa trong tộc Hoàng Cực cũng cảm thấy rất khó hiểu, không biết lý do tại sao Hàn Sâm lại muốn ở lại đó, cứ như thể hắn đang chờ bọn họ đến bắt mình.
“Có âm mưu… Nhất định là có âm mưu…” Lục Hoàng thúc nghiến răng nghiến lợi nói.
Bọn họ đều cảm thấy là có âm mưu sau chuyện này, nhưng lại không biết rốt cuộc âm mưu đó là gì, mọi người đều rơi vào trầm tư, muốn suy đoán ra âm mưu của Hàn Sâm, nhưng nghĩ đến rất nhiều loại khả năng rồi lại cảm thấy đều không thực tế.
“Để Tứ Hoàng thúc nhanh chóng đưa người tới tinh vực Hỗn Loạn, mặc kệ hắn có âm mưu gì, nhưng khi đối mặt với một lực lượng hùng hậu thì cũng sẽ đều trở thành vô ích.” Bạch Hoàng lạnh giọng nói.
Đứa con trai hắn yêu thương nhất bị Hàn Sâm bắt đi, nhưng vẻ mặt của hắn lại không thay đổi mấy, trông giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt vẫn hờ hững, dửng dưng như bình thường.
“Cha, nhi thần xin dẫn quân đến tinh vực Hỗn Loạn bắt tên Hàn Sâm đó cứu Vô Thường về.” Thái Tử tiến lên hành lễ.
Hắn với Bạch Vô Thường là cùng một mẹ sinh ra, quan hệ của họ đương nhiên là tốt hơn so với những Hoàng Tử khác, nhưng lý do hắn xin chỉ thị để đi cứu Bạch Vô Thường hoàn toàn không phải vì cốt nhục tình thân.
Với tư cách là cùng một mẹ sinh ra, Bạch Vô Thường tư chất tuyệt thế rất được Bạch Hoàng sủng ái, ngoài ra hắn không có dã tâm tranh đấu hoàng vị, đối với Thái Tử mà nói sẽ là một trợ thủ đắc lực.
Hơn nữa, chiêu này còn có thể để lại một ấn tượng tốt trong lòng Bạch Hoàng về tình nghĩa anh em ruột thịt thì không có lý do gì để Thái tử không đi. Đi hay không là một chuyện, có thể cứu được người không lại là một chuyện khác.
Bạch Hoàng vẫn hờ hững nói: “Chuyện của bên tộc Mika đã đến thời điểm quan trọng, vẫn còn cần ngươi phải tiếp tục theo dõi. Yên tâm đi, Tứ hoàng thúc đủ khả năng để giải quyết chuyện này, hơn nữa Kính công chúa cũng đang trên đường tới.”
Hàn Sâm bế Bảo Nhi đi loanh quanh trên tinh cầu, đây không phải là tinh cầu thích hợp để sinh sống, ngoại trừ nơi đóng quân ra thì môi trường phía bên ngoài khá là khắc nghiệt, chỉ có một số loài dị chủng hư không mới có thể tồn tại ở đây.
Nơi này khá giống với mặt trăng, đâu đâu cũng thấy thiên thạch va đập vào nhau tạo thành những hố thiên thạch, có những hố to như một thung lũng, những hố nhỏ thì cũng phải to bằng diện tích của một sân bóng đá.
Các thiên thạch nằm trong dải thiên thạch phụ cận bị ảnh hưởng bởi lực hấp dẫn của tinh cầu, thế nên mới thường hay có thiên thạch va vào tinh cầu này.
Nhưng kể từ khi Đoàn Ky Sĩ Băng Lam đến đóng quân ở đây thì các thiên thạch có vẻ lớn một chút lao vào tinh cầu sẽ được xử lý ngay lập tức, những hố thiên thạch kia đều là những hố xuất hiện từ trước đó.
Bảo Nhi bí mật chỉ hướng cho Hàn Sâm, không bao lâu sau hắn đã đi đến một hố thiên thạch không lớn lắm, nhìn thấy giữa lòng hố có một đống đá vụn.
Màu sắc của chúng tương tự như màu đen của kim loại, không phải là màu tím như Hàn Sâm mong đợi khiến cho hắn hơi thất vọng.
Nhưng vì Bảo Nhi nói rằng ở đó có bảo bối nên chắc chắn sẽ có đồ tốt. Nghĩ đến đây, tâm tình của của Hàn Sâm lại tốt hơn một chút.
Đoàn Ky Sĩ Băng Lam và người giám sát của tộc Hoàng Cực sau khi thấy Hàn Sâm đi tới bên cạnh đống đá vụn kia cũng đều cảm thấy khó hiểu, không biết rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.
Bọn họ vẫn luôn nghi ngờ là Hàn Sâm có âm mưu nên nhìn cái gì cũng cảm thấy rất có thể sẽ liên quan đến âm mưu của hắn, nhưng lại không thể nghĩ ra được âm mưu của Hàn Sâm rốt cuộc là gì.
Dưới ánh mắt chăm chú của họ, Hàn Sâm chuyển bớt đá sỏi vụn ra. Từ trong màn hình giám sát, bọn họ có thể thấy bên dưới lớp đá sỏi đó mọc lên một vài cây nấm màu tím.
Tất cả mọi người đều hơi giật mình, tinh cầu đó không phải là nơi thích hợp để cho các sinh vật sinh sống chứ đừng nói là thực vật. Ngay cả các loại dị chủng bình thường cũng cũng khó có thể tồn tại ở đó, chỉ có dị chủng hư không mới có thể tồn tại lâu dài trên tinh cầu này.
Ở một nơi như vậy lại có thể mọc lên một đám nấm màu tím, mỗi cây nấm đều to bằng một nắm tay, quả thực là một chuyện kỳ lạ.
Hàn Sâm nhìn thấy những cây nấm này thì ngay lập tức vui mừng khôn xiết.
Đám người giám sát và Đoàn Ky Sĩ Băng Lam chỉ nhìn qua màn hình nên không thể cảm nhận được khí tức tỏa ra từ những cây nấm màu tím, còn Hàn Sâm thì lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng. Khí tức trên những cây nấm này có thể sánh ngang với dị chủng cấp Vương.
“Dị chủng thực vật?” Hàn Sâm nhìn những cây nấm màu tím, đếm một chút, số lượng khoảng hơn bảy mươi cây, có cả cây lớn lẫn cây nhỏ, nhưng về cơ bản chúng đều tỏa ra sức sống của cấp Vương.
“Chỗ nấm này chắc là những thứ được đánh số trong bản ghi chép của Dạ Hà Vương nhỉ? Nó chính là nấm màu tím sao? Không đúng, nhìn vào số lượng thì phải là sinh vật được đánh số mới đúng, nó và những sinh vật được đánh số đó chắc không phải là một. Có thể những cây nấm này là thứ bị nhiễm bệnh, vậy thì nó lại là cái gì nữa?” Hàn Sâm đảo mắt nhìn xem xét xung quanh, ngoại trừ nấm màu tím thì không phát hiện ra thứ nào khác.
“Nó vẫn luôn ở đó… Rốt cuộc là ở đâu đây?” Hàn Sâm nhớ lại nội dung trong cuốn nhật ký của Dạ Hà Vương, nhưng cuốn nhật ký đó lại không chỉ rõ là ở đâu mà chỉ nói nó vẫn luôn ở nơi đó.
Bảo Nhi nhìn những cây nấm, chảy nước miếng nói: “Cha ơi, con có thể ăn chúng không?”
“Những thứ này có thể ăn được không?” Hàn Sâm với tay muốn hái một cây nấm, nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm vào đã thấy những cây nấm run lên, mũ nấm nhỏ tựa như những chiếc ô đột nhiên phồng †o, sau đó lại co lại, từ dưới mũ nấm ngay tức khắc phụt ra một lượng lớn khí màu tím.
Hàn Sâm sử dụng thần quang của Băng Cơ Ngọc Cốt tạo thành một bức tường băng cản lại luồng khí màu tím phun ra từ cây nấm.
Luồng khi màu tím bám trên tường băng khiến cho tường băng bị ăn mòn xuất hiện các vết rõ, mặt ngoài của bức tường băng nhanh chóng bị ăn mòn biến thành màu tím.
Sắc mặt Hàn Sâm chợt biến: “Loại độc này thật lợi hại!”
Ky Sĩ Vương Băng Lam và Lục Hoàng thúc cùng những người khác của tộc Hoàng Cực phụ trách theo dõi giám sát cũng hơi giật mình. Bọn họ chỉ xem qua màn hình, ban đầu cũng không nhìn ra được đó là loại nấm gì, bây giờ ai nấy cũng đều kinh ngạc. Đó có lẽ là thực vật dị chủng cấp Vương, hơn nữa độc tính của nó còn cực kỳ lợi hại, nếu không thì đã không thể ăn mòn được bức tường băng của Hàn Sâm.
“Bảo Nhi, ngươi thật sự muốn ăn thứ này sao? Không phải ngươi đùa †a đấy chứ?” Hàn Sâm nhìn đám nấm độc màu tím nói nhỏ với Bảo Nhi.
“Bảo Nhi không nói mấy cây nấm đó mà là thứ kia cơ.” Bảo Nhi chỉ về phía bên cạnh những cây nấm độc màu tím.
Hết chương 2504.
Chương 2505. Đào kho báuHàn Sâm nhìn theo hướng mà Bảo Nhi chỉ, chỉ thấy ở giữa đám nấm mọc một cây cỏ nhỏ không hề bắt mắt.
Cây cỏ đó chỉ cao ba bốn phân, cả cây có ba bốn phiến lá vô cùng mỏng. Trông nó vừa khô vừa vàng, hình như đã chết khô rồi. Nếu không phải Bảo Nhi chỉ ra, Hàn Sâm cơ bản là sẽ không hề chú ý tới nó.
“Ngươi muốn ăn cây cỏ đó sao?” Hàn Sâm kinh ngạc nhìn Bảo Nhị, nghĩ: “Bảo Nhi đổi khẩu vị từ lúc nào vậy, chẳng phải là trước đây nàng thích ăn đồ ngọt sao?”
“Không phải cỏ, là những thứ bên dưới cơ.” Bảo Nhi nhỏ giọng nói.
“Bên dưới?” Hàn Sâm nhìn về phía cây cỏ khô, có lẽ là đã hiểu được ý của Bảo Nhi. Cây cỏ kia rất có thể là một loại thực vật giống với củ cải chẳng hạn, trên mặt đất thì chỉ có lá nhưng bên dưới lại có đồ tốt.
Hàn Sâm không do dự nữa, trực tiếp rút Quỷ Nha đao ra vung tới chém hết chỗ nấm độc màu tím kia.
Thực vật dị chủng cấp Vương không là gì đối với Hàn Sâm. Từng đao chém xuống đều diệt trừ tận rễ của cây nấm độc.
Khí độc mà nấm độc phun ra đều bị Hàn Sâm dùng băng quang chặn lại. Làn sương độc cấp Vương có lợi hại mấy cũng không thể làm Hàn Sâm bị thương.
“Săn giết dị chủng Nấm Mũ Độc cấp Vương, phát hiện ra gen dị chủng”
Hàn Sâm có chút ngạc nhiên, không ngờ là những cây nấm này lại thực sự là dị chủng, hơn nữa còn đúng là cấp Vương nữa.
“Nếu như lũ sinh vật được đánh số trong nhật ký của Dạ Hà Vương đúng là chỗ nấm mũ độc này, vậy thì chắc là có thứ đã ảnh hưởng đến chúng nên chúng mới có thể thăng được lên cấp Vương. Cũng có nghĩa là trước đây chúng không phải là cấp Vương, rốt cuộc thì cái gì đã ảnh hưởng đến chúng đây? Chả lẽ là cây cỏ khô héo kia sao?” Hàn Sâm thầm nghĩ.
“Chém giết dị chủng Nấm Mũ Độc cấp Vương thu được Thú Hồn lại †ìm thấy được gen dị chủng.”
Chém được hơn ba mươi cây nấm mũ độc lại thu được một Thú Hồn cấp Vương, đây quả là một niềm vui bất ngờ.
Tuy rằng chỗ Nấm Mũ Độc này là cấp Vương nhưng chúng lại không thể di chuyển được. Thủ đoạn tấn công duy nhất cũng chỉ là phun sương độc, chẳng có tác dụng gì đối với Hàn Sâm. Vậy nên rất nhanh chóng đã bị Hàn Sâm dẹp sạch, cuối cùng thu lại được hai hồn thú nấm mũ độc.
Trái với dự đoán của Hàn Sâm, Nấm Mũ Độc lại là Thú Hồn loại vũ khí. Nhưng hiện giờ Hàn Sâm không có tâm trạng để bỏ ra xem là loại vũ khí gì.
Ngay sau đó Hàn Sâm đã bắt đầu dùng đao đào cây cỏ khô kia lên muốn tìm xem bên dưới rốt cuộc là có thứ gì.
“Các ngươi có ai biết đó là cây gì không?” Bạch Hoàng nhìn đám cường giả của tộc Hoàng Cực hỏi.
Hiện giờ ai cũng có thể nhìn ra được mục đích của Hàn Sâm là đào cây cỏ khô héo kia lên. Nhưng họ đưa mắt nhìn nhau, không ai biết cây cỏ kia rốt cuộc là thứ gì.
Ngay cả đám dị chủng Nấm Mũ Độc mà Hàn Sâm chém đứt trước đó họ cũng không nhận ra là thứ gì.
Thực vật trong đại vũ trụ có trăm ngàn loại kỳ quái, không nhận ra cũng là chuyện bình thường. Cho dù có là cường giả cấp Thần Hóa cũng không phải loại thực vật nào cũng có thể nhận ra.
Nhưng bọn họ cảm thấy có chút nghi hoặc, làm sao mà Hàn Sâm lại biết ở đó có thực vật dị chủng.
Thuận theo từng nhát đao mà Hàn Sâm đào xuống, rất nhanh đã phát hiện bên dưới cây cỏ khô xuất hiện một thứ màu tím. Lúc đầu thì không thể nhận ra nó là gì, nhưng sau khi đào được một lúc cũng đại khái nhận ra nó là gì.
Hóa ra nó thật sự giống một củ cải lớn, lớp vỏ bên ngoài có màu tím, có những cánh tay thô to dài hai thước, trên đó còn có rất nhiều rễ màu tím.
Hàn Sâm đào củ cải lớn kia từ dưới đất lên, sau đó đưa cho Bảo Nhị, còn kỳ quái hỏi: “Bảo Nhi, ngươi thích ăn củ cải từ khi nào vậy?”
“Cha, cho dù là ở quê nhà của chúng ta thì cái này hình như được gọi là nhân sâm chứ?” Bảo Nhi ôm củ cải lớn nháy mắt nói.
“Nhân sâm?” Hàn Sâm rất ngạc nhiên, bởi vì cái thứ đó nhìn quá giống củ cải. Kích thước của nhân sâm làm sao có thể to đến như thế. Hơn nữa, Hàn Sâm nhớ là nhân sâm phải là màu vàng đất mới đúng. Cái †hứ màu tím to như thế nhìn thế nào cũng giống củ cải.
“Thế thì cứ gọi nó là củ cải cũng được.” Bảo Nhi hai tay ôm củ nhân sâm lớn, xem ra là rất thích nó, rồi lại quay ra nói với Hàn Sâm: “Cha, ngươi lại đào sâu hơn chút nữa, bên dưới còn có gì đó.”
“Còn có gì đó?” Hàn Sâm vội vàng tiếp tục đào xuống bên dưới.
Thứ duy nhất phát ra từ màn hình giám sát là hình ảnh, Ky Sĩ Vương Băng Lam và những người khác của tộc Hoàng Cực đều không nghe được Hàn Sâm và Bảo Nhi nói cái gì. Họ chỉ có thể thấy được Hàn Sâm đào lên một củ cải lớn và sau đó được Bảo Nhi ôm trước ngực.
Bạch Hoàng khẽ nhíu mày bởi vì vẫn chưa có ai biết cây củ cải lớn kia rốt cuộc là cái gì.
Trong đại vũ trụ có quá nhiều thứ, nếu như không đặc biệt nổi tiếng thì không ai có thể nhớ hết được. Cây củ cải lớn màu tím kia cùng với đám nấm kia đều không phải thứ nổi tiếng trong vũ trụ, trước đây chưa từng có ai nhìn thấy chúng.
Hiện tại bọn họ rất tò mò việc Hàn Sâm còn có thể đào được thêm thứ gì ở bên dưới.
Bản thân Hàn Sâm cũng không biết còn có thể đào thêm được thứ gì chỉ đành dùng Quỷ Nha đao tiếp tục đào xuống. Nhưng dường như là không còn cái gì bên dưới nữa, bọn họ đã đào sâu hơn một mét rồi vẫn chưa tìm được thứ gì khác.
“Bảo Nhi, ngươi có chắc chắn là bên dưới thật sự còn có thứ gì đó không?” Hàn Sâm có chút nghi ngờ hỏi Bảo Nhi.
“Chắc là có.” Bảo Nhi ôm củ nhân sâm lớn ngồi trên miệng hố nói.
Hàn Sâm chỉ đành tiếp tục đào xuống, rất nhanh đã đào được thêm hai ba mét nữa, cuối cùng cũng cảm thấy mũi đao như thể đã đụng trúng thứ gì đó.
Bởi vì hố quá sâu, vị trí của thiết bị giám sát không không đúng nên không thể chiếu tới được. Ky Sĩ Vương Băng Lam và người của tộc Hoàng Cực chỉ có thể nhìn thấy Bảo Nhi ôm củ cải ngồi trên miệng hố, sau đó là sỏi đá và đất văng ra ngoài miệng hố, còn những gì diễn ra bên trong hố thì không ai nhìn thấy được.
Nếu như trực tiếp ở hiện trường thì bọn họ có rất nhiều cách để có thể xem được tình hình bên dưới hố. Nhưng bây giờ họ đang nhìn qua màn hình, dù cho họ có khả năng phi thường đến mấy cũng không thể trực tiếp thấy được tình hình trong hố chỉ bằng hình ảnh.
Hàn Sâm cảm giác được bên dưới có thứ gì đó thì lập tức vui sướng trong lòng, tăng nhanh tốc độ đào hố, đồ vật bên dưới cũng nhanh chóng lộ ra.
Hàn Sâm phát hiện ra đó là một tấm khiên, chắc là có dạng tháp thuẫn, là một loại kim loại màu tím đúc thành, hơi giống với đồng đỏ nhưng lại hơi khác một chút, cũng không thể nói rõ được nó có phải kim loại hay không.
Mặt trong của lá chắn hướng lên trên, có thể nhìn thấy một tay cầm. Hình dáng tương đối cổ xưa và không có hoa văn. Hàn Sâm nắm lấy phần tay cầm ở mặt trong kia trực tiếp nhấc tấm khiên lên.
“Sao lại nặng như vậy? Chỉ xét đến trọng lượng thôi thì xem ra là đồ tốt.” Tấm khiên tương đối nặng, chỉ với sức mạnh của Hàn Sâm thì việc nhấc nó lên cũng khá tốn sức, thế nhưng hắn vẫn nhấc tấm khiên lên.
Hàn Sâm vừa mới nhấc tấm khiên lên còn chưa kịp xem phía trước †ấm khiên có cái gì thì đột nhiên nhìn thấy mặt trước của tấm khiên phát ra ánh sáng màu tím. Trông giống như một vụ phun trào núi lửa, trong nháy mắt hóa thành một chùm tia sáng chiếu thẳng lên đến tận chân trời.
Hàn Sâm ngẩng đầu ngẩn người nhìn lên bầu trời, trong chùm sáng màu tím đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ đuôi rắn.
Hết chương 2505.
Chương 2506. Ánh mắt MedusaChùm tia sáng màu tím lao vào trong hư không, trong chùm sáng xuất hiện hình bóng của một mỹ nữ. Chỉ có điều thân dưới của nàng giống như con rắn, mái tóc đen dài cũng tựa như những con rắn đang múa lượn, đôi mắt nàng hơi nhắm lại, mỹ lệ, cao quý, lạnh lùng, kiêu ngạo mà tà mị.
Ky Sĩ Vương Băng Lam và đám đông cường giả của tộc Hoàng Cực đương nhiên cũng nhìn thấy chùm sáng với bóng nữ nhân đuôi rắn. Sau khi nhìn rõ nữ nhân xuất hiện trong chùm sáng, vẻ mặt ai nấy cũng đều vô cùng sửng sốt.
“Vầng sáng của Kana tộc… Nhìn có vẻ khá quen mắt…” Rất nhiều cường giả Thần Hóa của tộc Hoàng Cực trong lòng đều dấy lên cảm giác này.
Nhưng chưa đợi bọn họ suy nghĩ kĩ càng, bóng dáng người kia và chùm tia sáng đã biến mất trong nháy mắt.
Khiên trong tay Hàn Sâm cũng mất đi tia sáng. Hắn nghi ngờ lật tấm khiến lên, nhìn mặt trước của tấm khiên thì phát hiện hình vẽ được khắc trên đó chính là nữ nhân trong chùm tia sáng khi nãy.
Thân người đuôi rắn, hai mắt nhắm lại, mái tóc đen đang điên cuồng bay múa, tổng thể rất mỹ lệ mà tà mị.
“Xem ra là đồ tốt, hẳn là dị bảo Thần Hóa nhỉ?” Hàn Sâm vui sướng trong lòng, trước tiên kéo tấm khiên ra khỏi hố.
Sau khi Hàn Sâm kéo tấm khiên ra, đám đông cường giả của tộc Hoàng Cực ngay lập tức nhìn thấy mặt kim loại màu tím của tấm khiên, ai nấy cũng đều mở to mắt lộ ra vẻ không thể tin được.
Lục Hoàng thúc thậm chí còn thất thanh hô lên: “Ánh mắt Medusa - Bảo vật trấn tộc của tộc Kana … Làm sao có thể… Chẳng phải Ánh mắt Medusa đã bị phá hủy trong trận chiến Thần rồi sao? Làm thế nào nó có thể ở đó?”
“Bóng người ban nãy… Chính là Medusa… Ánh mắt Medusa trên tấm khiên vậy mà vẫn còn sao?”
“Chết tiệt, làm sao tấm khiên Ánh mắt Medusa có thể ở đó được, còn nằm trong phạm vi đóng quân của đoàn ky sĩ tộc Hoàng Cực chúng ta nữa chứ.”
“Nhanh, mau cướp lại khiên Ánh mắt Medusa đem về đây. Bất luận thế nào cũng phải mang được nó về tộc Hoàng Cực.” Nội bộ tộc Hoàng Cực xôn xao, nhốn nháo.
“Cướp thế nào? Hiện giờ ở đó chỉ có người của Đoàn Ky Sĩ Băng Lam, ngay cả một người cấp Thần Hóa cũng không có, ngươi cảm thấy bọn họ có đủ khả năng để áp chế Hàn Sâm không?”
Có người nói lên một câu, đám cường giả tộc Hoàng Cực đều ngay lập tức im lặng, trợn mắt nhìn tấm khiên trên tay Hàn Sâm, trên mặt đều lộ vẻ xoắn xuýt.
Thế nhưng bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Sâm xách theo tấm khiên Ánh mắt Medusa đi về phía con cá voi trắng.
“Nhanh… Nhanh thông báo cho Tứ Hoàng thúc và Kính phu nhân. Bất luận thế nào cũng phải giành được tấm khiên Ánh mắt Medusa mang về đây.”
“Đúng đúng đúng, mau thông báo cho bọn họ, nhất định phải mang
Au”
được nó về đây.
“Đúng là gặp quỷ rồi, làm sao cái thứ đó có thể ở tinh hệ Băng Lam chứ, lại còn ở ngay dưới mí mắt chúng ta nhiều năm như thế mà không một ai phát hiện ra. Có phải cái đám Ky Sĩ Băng Lam đều ăn phân hết rồi không? Canh giữ một thứ quan trọng trong từng đấy năm mà lại bị người khác đào đi mất.”
“Hoàng Thượng, thần xin được đến tinh vực Hỗn Loạn hỗ trợ Tứ Hoàng thúc giết Hàn Sâm giành tấm khiên về.”
“Thần cũng nguyện ý đến tinh vực Hỗn Loạn.”
Ngày thường thì chẳng ai muốn lao vào chốn khổ cực, nhưng bây giờ ai nấy cũng tranh giành nhau để đi.
Mặc dù Hàn Sâm không biết tấm khiên này, nhưng cũng biết được nó chắc chắn là đồ tốt. Hắn gom toàn bộ đám nấm độc lại rồi vác Bảo Nhi kéo theo tấm khiên chạy về phía có cá voi trắng.
Đào được đồ rồi, bây giờ còn chần chừ không chạy thì đợi đến bao giờ.
Hàn Sâm chạy nước rút một trăm mét quay trở về con cá voi trắng. Đám hải tặc đều ngoan ngoãn canh giữ cá voi trắng. Tiểu Hồng Điểu thấy đấm người Hàn Sâm quay về thì lập tức bay tới đậu lên vai Bảo Nhi, ngóc đầu mổ củ nhân sâm lớn mà Bảo Nhi ôm trong lòng.
“Cái này là của Bảo Nhi.” Bảo Nhi ôm chặt củ nhân sâm trước ngực, quay người tránh né những cú mổ của Tiểu Hồng Điểu.
Hàn Sâm cũng không có tâm trạng quản việc của hai người, trực tiếp khởi động cá voi trắng nghênh ngang rời đi. Rời khỏi tinh hệ Băng Lam tiến về phía tinh hệ Hỗn Loạn.
‘Tấm khiên được Hàn Sâm đặt ngay bên cạnh, chiếc khiên quá nặng, Hàn Sâm rất tốn sức mới có thể vác nó về, chỉ chạy một quãng đường ngắn ngủi thôi mà cũng phải thở dốc một trận.
Phương Thanh Vũ nhìn thấy tấm khiên đặt bên cạnh Hàn Sâm bắt đầu cảm thấy tò mò. Hàn Sâm chỉ ra ngoài một chuyến, không biết từ đâu xách về một tấm khiên kim loại.
Nhưng khi nhìn kỹ tấm khiên, nhìn thấy tượng nữ nhân thân người đuôi rắn trên đó thì lập tức cực kỳ hoảng sợ, trực tiếp la lớn: “Ánh mắt Medusal”
“Phương huynh, ngươi biết tấm khiên này sao?” Hàn Sâm nhìn Phương Thanh Vũ hỏi
“Đây… Đây là thật sao? Thật sự là Ánh mắt Medusa sao?” Giọng Phương Thanh Vũ run lên, nhìn chằm chằm vào tâm khiên.
“Thật giả cái gì? Ta vừa mới đào được, cũng không biết là thật hay giả. Ngươi biết lai lịch của tấm khiên này không?” Hàn Sâm nhìn bộ dạng của Phương Thanh Vũ, hắn tựa hồ như biết lai lịch của tấm khiên.
Phương Thanh Vũ dùng đôi tay run rẩy vuốt ve tấm khiên, nói năng lộn xôn: “Ta không biết… Không không… Không chắc chắn đây có phải Ánh mắt Medusa hay không, truyền thuyết kể rằng nó đã bị phá hủy rồi…”
“Rốt cuộc thì Ánh mắt Medusa là cái gì?” Hàn Sâm nghỉ hoặc hỏi.
Phương Thanh Vũ có chút kích động nhìn tấm khiên nói: “Thời đại đang không ngừng đổi thay, cường giả cũng có sinh lão bệnh tử, dị bảo cũng vậy, một số đã bị phá hủy, có một số lại được tạo ra. Mặc dù có thể huy hoàng một thời nhưng cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử vô tận. Tuy nhiên trong dòng chảy lịch sử cũng đã từng có những cường giả và dị bảo xuất hiện vô cùng rực rỡ và vẻ vang trở thành truyền thuyết, vĩnh viễn được người đời ghi nhớ. Năm đó, tổ tiên của tộc Kana đã dùng tấm khiên Ánh mắt Medusa và hai dị bảo Thần Hóa là Luyện Ngục, Thiên Quốc tung hoành vũ trụ, không ai địch nổi. Thắp sáng Thần đăng gen của Thần điện gen khiến cho tộc Kana trở thành đệ nhất Thượng Tộc.”
“Ở thời đại đó, tấm khiên Ánh mắt Medusa và hai dị bảo Thần Hóa Luyện Ngục Thiên Quốc đều là những thứ uy danh hiển hách, chói lọi, đặc biệt là Ánh mắt Medusa - Một trong mười dị bảo Thần Hóa được công nhận trong thời điểm đó. Sau này tổ tiên tộc Kana nắm giữ Ánh mắt Medusa và Luyện Ngục Thiên Quốc đánh vào Thần điện gen. Sau nhiều ngày chiến đấu gian khổ cuối cùng vẫn bị đánh lui ra khỏi Thần điện, sau đó ngã xuống. Ánh mắt Medusa và Luyện Ngục Thiên Quốc cũng biến mất theo từ lúc ấy không còn thấy nữa.”
Phương Thanh Vũ nói, không ngừng vuốt ve tấm khiên: “Nếu như đây thật sự là Ánh mắt Medusa thì giá trị của nó không thể ước lượng được. Chỉ với chiếc khiên này, e rằng có thể mua được một thượng tộc. Suy cho cùng nó vẫn là thứ vũ khí Thần Hóa đã từng đánh vào Thần điện gen. Nhưng truyền thuyết lại nói rằng Ánh mắt Medusa và Luyện Ngục Thiên Quốc trong lúc chiến đấu đã bị phá hủy rồi, cũng không biết được đây có phải thật không…”
“Đã từng giết cường giả của Thần điện gen?” Hàn Sâm cảm thấy chấn động khi nghe chuyện này.
Ngay cả người mạnh mẽ như Cổ Thủy Thần còn không thể tiến vào cổng của Thần điện gen. Vậy mà tộc Kana có thể đánh vào tận bên trong Thần điện gen, còn đại chiến được mấy ngày, đúng là một thành phần vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ.
“Ngươi mau nhìn xem đây có thật là Ánh mắt Medusa không.” Hàn Sâm cũng có chút hưng phấn trong lòng. Nếu thật sự là vũ khí Thần Hóa vẫn còn được bảo tồn sau trận chiến với thần thì tốt quá.
Hàn Sâm đã có Luyện Ngục Thiên Quốc trong tay, nếu đây thật sự là Ánh mắt Medusa, không biết chừng sau này hắn có thể học theo tổ tiên Kana tộc, nhờ vào hai vũ khí Thần Hóa tiến đánh Thần điện gen.
Hết chương 2506.
Chương 2507. Lại gặp phải nhện lỗ đen.“Ta không biết… Ta cũng chỉ nghe nói qua mà thôi… Nếu đây thực sự là con mắt của Medusa, vậy có lẽ đôi mắt của nàng có thể mở ra… Tương truyền rằng khi nàng mở mắt thì ngay cả Thần cũng phải khóc vì nàng… Thời đại đã quá lâu rồi… Rất nhiều sinh vật đã nghe qua †ruyền thuyết về nàng nhưng sinh vật thực sự gặp qua con mắt của Medusa đều sắp chết gần hết rồi, chỉ có một số tồn tại bất tử mới có thể phân biệt được thật giả… Trong Liên Minh Vạn Bảo của ta, e rằng chỉ có vài vị trưởng lão kia mới có thể nhận ra…” Phương Thanh Vũ nói.
Hàn Sâm nghe xong thì khẽ nhíu mày, nếu đây thật sự là con mắt của Medusa, vậy chắc chắn Tộc Hoàng Cực đã nhìn thấy.
“Bảo Nhi, ngươi đi lái thuyền, tăng tốc nhanh lên chút.” Hàn Sâm để Bảo Nhi điều khiển thuyền, còn bản thân hắn thì kéo tấm chắn trở về phòng, dự định nghiên cứu kỹ lưỡng một chút xem rốt cuộc tấm chắn này có hữu dụng hay không.
Cho dù nó có phải con mắt của Medusa hay không, nếu như không thể sử dụng được thì cũng chỉ là một đống sắt vụn.
Cầm tấm chắn trong tay, Hàn Sâm truyền lực lượng của Băng Cơ Ngọc Cốt vào tấm chắn, thế nhưng lại bị hất văng ra, không thể truyền vào trong tấm chắn.
Hàn Sâm khế nhíu mày, lại đổi thành lực lượng của Động Huyền Kinh và rót vào bên trong tấm chắn. Lần này thì không bị văng ra, lực lượng của Động Huyền Kinh rót vào bên trong tấm chắn khiến cho pho tượng cô gái xinh đẹp trên tấm chắn dần lóe ra ánh sáng màu tím, đặc biệt ở vị trí đôi mắt đang nhắm lóe ra một vệt sáng rực, giống như sắp mở ra.
Nhưng sắc mặt của Hàn Sâm nhanh chóng thay đổi, tấm chắn kia cứ như thể một cái động không đáy, lực lượng của hắn bị nuốt chửng một cách điên cuồng. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Hàn Sâm đã trở nên tái mét, khí tức toàn thân sắp bị hút cạn, thế mà người đẹp trên tấm chắn kia vẫn nhắm chặt mắt như cũ, chỉ hiện ra một tia sáng tím yếu ớt, không có ý định mở ra.
Hàn Sâm vội vàng giãy ra khỏi tấm chắn, cứ tiếp tục như này thì e rằng sẽ bị tấm chắn này hút khô.
Sau khi Hàn Sâm thoát khỏi tấm chắn, nhất thời ánh sáng phía trên tấm chắn tiêu tán, lại trở về hình dáng cổ xưa ban đầu, không có động tĩnh gì nữa.
“Cho dù không phải là con mắt Medusa thì cũng là một món bảo bối ghê gớm, nếu không với lực lượng của ta thì không có khả năng không kích hoạt được nó.” Trong lòng Hàn Sâm mừng thầm, hắn cảm thấy tám, chín mươi phần trăm tấm chắn này là con mắt của Medusa.
Chỉ là việc không thể sử dụng được lại khiến Hàn Sâm có chút buồn rầu, lực lượng của bản thân quá yếu, cũng chỉ có thể thử lại khi mặc bộ đồ Hồn Y Khổng Tước Vương.
Hàn Sâm cũng không có ý định thử ngay lập tức, con mắt Medusa trong truyền thuyết rất khủng bố, Hàn Sâm không thể khống chế lực lượng của nó, sợ rằng sau khi kích hoạt thì lực lượng mà tấm chắn này bộc phát ra sẽ trực tiếp phá hủy mọi thứ.
Thử thu tấm chắn vào tháp Thiên Mệnh, may thay tuy tấm chắn này nặng nhưng vẫn có thể thu vào tháp Thiên Mệnh, giảm bớt được kha khá phiền phức.
Phương Thanh Vũ vẫn còn rối rắm xem rốt cuộc đó có phải con mắt của Medusa hay không, Hàn Sâm lại cảm thấy không quan trọng, có phải hay không cũng chẳng sao, có thể sử dụng là được.
Bởi vì cơ quan của cá voi trắng còn đang chữa trị nên tốc độ cũng không nhanh, Băng Lam Ky Sĩ Đoàn vẫn luôn đi theo phía sau, tạm thời không thể thoát khỏi bọn họ.
Ky Sĩ Vương Băng Lam ở trong chiến hạm phía sau gần như giám thị cá voi trắng mà không chợp mắt cả ngày lẫn đêm.
Bây giờ trong lòng Ky Sĩ Vương Băng Lam rất phức tạp, đã không có từ ngữ nào có thể hình dung được.
Giết Hoàng Tử cũng đành, bắt một Hoàng Tử mà Bạch Hoàng yêu thương nhất cũng thôi, ít nhất mấy thứ này không có quan hệ trực tiếp tới hắn.
‘Thế nhưng Hàn Sâm lại đào ra được con mắt của Medusa ở ngay tại trụ sở của Đoàn Băng Lam Ky Sĩ bọn họ, Ky Sĩ Vương Băng Lam đã không còn biết phải có phản ứng gì, hắn chỉ hy vọng kiếp này của hắn chưa bao giờ gặp mặt tên nhãi này.
Quả thực Hàn Sâm chính là ngôi sao xui xẻo trong cuộc đời hắn, nếu như ông trời cho hắn một cơ hội nữa để sống lại, Ky Sĩ Vương Băng Lam nhất định sẽ trực tiếp giết chết hắn ngay khi hắn còn đang trong bụng mẹ, tránh cho hắn ra ngoài gây hại cho mình.
“Con mắt của Medusa… Đây chính là con mắt của Medusa đó… Thế mà lại không biết đã chôn vùi bao nhiêu năm ngay tại dưới mí mắt ta… Vậy mà ta..” Mỗi khi Ky Sĩ Vương Băng Lam nghĩ đến đây thì đều cảm thấy lòng mình đang rỉ máu.
“Đội trưởng, hình như chiếc thuyền cá voi trắng kia xảy ra vấn đề…” Một ky sĩ lớn tiếng bẩm báo.
Ky Sĩ Vương Băng Lam chăm chú nhìn về phía cá voi trắng trong hình ảnh giám sát và thấy rằng chiếc phi thuyền hình cá voi trắng kia đã hoàn toàn khác với vẻ ngoài rách nát trước đó, bây giờ toàn thân nó trông trắng trong như tuyết, giống như một vật còn sống.
Lúc này trên thân cá voi trắng lóe lên những làn sóng sáng trắng kỳ lạ, mắt thường có thể nhìn thấy từng đợt gợn sóng lăn tăn trên thân cá voi trắng.
Không đợi Ky Sĩ Vương Băng Lam kịp phản ứng, chỉ thấy cái đuôi của cá voi trắng lắc lư như cá lặn biển khơi, lao ra ngoài cùng với con sóng chỉ trong tích tắc và lập tức biến mắt ngay tại khoảng không trước mặt, chỉ còn lại những gợn sóng lay động.
Nhân viên theo dõi của Băng Lam Ky Sĩ Đoàn đều ngơ ngác, đến lúc phản ứng lại thì sắc mặt đều biến đổi.
“Đội trưởng, chúng ta phải làm gì đây? Còn đuổi theo không?” Nhân viên truyền lệnh đờ mặt nhìn Ky Sĩ Vương Băng Lam và hỏi.
h)
“Đuổi.” Ky Sĩ Vương Băng Lam nghiến răng nói. “Đuổi hướng nào?” Nhân viên truyền lệnh tiếp tục trơ mặt hỏi. “Đi phía trước.” Ky Sĩ Vương Băng Lam bất lực nói.
Việc chữa trị của cá voi trắng cơ bản đã hoàn thành và cuối cùng nó lại có thể đi với tốc độ tối đa. Mặc dù vẫn còn một số chỗ phải chờ sửa chữa nhưng Hàn Sâm đã không thể chờ đợi nữa.
Tên Mông Liệt này không biết bao giờ sẽ đuổi đến, có thể thoát khỏi theo dõi càng sớm thì càng an toàn hơn một chút.
Một khi tiến vào sâu trong tinh vực Hỗn Loạn, ngay cả Tộc Hoàng Cực cũng không thể hoàn toàn kiểm soát được tình hình, cho dù Mông Liệt có đến đây cũng không dễ dàng tìm được bọn họ.
Ở bên trong tinh vực Hỗn Loạn, thỉnh thoảng có thể bắt gặp một số lượng lớn các loài dị chủng hư không, chủng loại vô cùng rắc rối, cũng may có cá voi trắng làm chỗ dựa, những đàn dị chủng hư không thông thường đều không thể phá hoại lớp vỏ ngoài của cá voi trắng và cũng có thể thoát khỏi chúng nhờ vào tốc độ.
Khi bắt gặp đàn dị chủng cỡ nhỏ, Hàn Sâm để cho cá voi trắng dừng lại trong một thời gian ngắn, săn bắt một số dị chủng hư không và thu hoạch được một ít gen dị chủng.
Đám cướp biển này cũng săn lùng rất nhiều dị chủng hư không, tất cả bọn họ đều rất phấn khích, có cá voi trắng làm hậu thuẫn, bọn họ không cần lo lắng sẽ bị đàn dị chủng vây đánh, chém giết tới mức sảng khoái.
Bây giờ Hàn Sâm đã coi thường những gen dị chủng cấp Hầu Tước và Công Tước này, bọn họ giết thì để bọn họ giữ lại cho riêng mình, còn hắn chỉ săn bắt dị chủng cấp Vương.
Khi chạm mặt với đàn dị chủng hư không cỡ lớn, nhóm người Hàn Sâm không thể không tạm thời nhượng bộ, bầy tôm Tinh Hà tính ra cũng hàng tỉ con, trường hợp này thật sự quá mức dọa người.
“Nhện lỗ đen!” Khi cá voi trắng đang tiến về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một con nhện to lớn đang chiếm giữ phía trên một tinh hệ ở trong tinh không phía trước, như thể cả cái tinh hệ đó đều bị mạng nhện của nó bao phủ.
Hàn Sâm nhanh chóng giảm tốc độ của cá voi trắng để tránh làm phiền đến con nhện lỗ đen kia, với những sinh vật cấp Thần Hóa khủng bố kia thì ngay cả cường giả cấp Thần Hóa bình thường cũng không dám khiêu khích chúng. Hàn Sâm cũng không muốn đi làm phiền nó, vì vậy cố gắng tránh xa nó một chút.
Mắt thấy cá voi trắng chuẩn bị chạy đến khu vực của nhện lỗ đen, lại đột nhiên nhìn thấy móng vuốt của con nhện lỗ đen di chuyển, đầu quay về hướng của cá voi trắng và một đôi mắt đen ngòm nhìn chòng chọc vào bọn họ.
Chương 2508: Dị chủng Thần Hóa hệ không gian khủng bố.Nhất thời Hàn Sâm thầm kêu không ổn, đẩy động năng của cá voi trắng lên cực đại, muốn nhanh chóng tiến ra khỏi phạm vi của nhện lỗ đen, nhưng chân vịt của cá voi trắng điên cuồng quay tròn, sắp cọ tới mức không khí bốc khói mà cá voi trắng không những không tiến lên mà còn lùi về phía sau.
Hàn Sâm quay đầu lại nhìn thì thấy con nhện lỗ đen há to cái miệng đen ngòm giống như một cái lỗ đen cực lớn, hình thành một vòng xoáy không gian, kéo cá voi trắng về phía miệng của nó.
“Chúng ta sắp đi đời rồi… Ai đó tới cứu ta đi… Ta còn chưa muốn chết… Ta vẫn còn là trinh nữ … Ta còn chưa lấy chồng nữa…” Ninh Nguyệt ngồi sụp xuống đất, ôm lấy người Bảo Nhi và khóc lóc kêu gào.
Cả đám cướp biển cũng đều sợ tới mức mặt mày tái mét, bọn họ đều đã từng nghe đến tiếng tăm của nhện lỗ đen, ở nơi khủng khiếp như tinh vực Hỗn Loạn, quả thực nhện lỗ đen là sự tồn tại đứng đầu chuỗi thức ăn.
Hàn Sâm đã tăng động năng của cá voi trắng đến mức cao nhất, thế nhưng cá voi trắng lùi càng lúc càng nhanh, lớp vỏ ngoài và không gian ma sát vào nhau tạo ra những đốm sáng lớn.