Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 290 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Bangl

Một tiểu hành tinh không biết bay đến từ nơi nào va vào phía trên cá voi trắng, ngay lập tức khiến cá voi trắng mất thăng bằng.

Không để Hàn Sâm có nhiều thời gian để suy nghĩ, cá voi trắng đã bị hút vào bên trong lỗ đen, không ngừng xoay tròn nhào lộn trong lỗ đen và có thứ gì đó liên tục đập vào phía trên cá voi trắng, tạo ra những tiếng động khủng khiếp. Cả đám cướp biển ngã trái ngã phải giống như quả hồ lô lăn tới lăn lui.

“Ta không muốn chết!” Xen lẫn trong đó còn có tiếng hét thảm thiết của Ninh Nguyệt.

Cơ thể Hàn Sâm di chuyển nhanh chóng, di chuyển thuận theo cơn quay cuồng của con cá voi trắng, luôn giữ thăng bằng cho bản thân, bộ đồ Khổng Tước Vương Hồn đã mặc ở trên người, sẵn sàng lao ra khỏi vòng xoáy không gian bất cứ lúc nào.

Bảo Nhi chạy loanh quanh trong phòng điều khiển, trong lòng còn ôm củ sâm to màu tím, rõ ràng mức độ quay cuồng này không thể ảnh hưởng đến thăng bằng của nàng.

Tiểu Hồng Điểu đứng trên vai nàng, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh.

Bịch! Không bao lâu sau, đột nhiên cá voi trắng rơi khỏi vòng xoáy. không gian và rơi xuống một vùng biển đen rộng lớn, từng gợn sóng biển vỗ mạnh.

“Đây là nơi nào? Sao lại có biển?” Hàn Sâm khó hiểu nhìn chung quanh, chỉ thấy một vùng biển đen vô tận, nơi nào cũng có sương mù bao phủ, chỗ tầm mắt có thể nhìn được cũng không cách nào nhìn ra quá xa.

Bùm! Bùm!

Xung quanh liên tục có thứ gì đó rơi xuống biển, có thiên thạch, có thực vật, có xác tàu chiến và còn có một ít dị chủng.

Trong khi đám người Hàn Sâm đang sững sờ thì có một tiểu hành tinh rơi xuống và lao vào lòng biển đen. Những con sóng bùng lên đẩy cá voi trắng bay thẳng lên, những con sóng khổng lồ không ngừng cuộn trào, phải mất một lúc mới miễn cưỡng dừng quay cuồng.

Sau đó đám người Hàn Sâm nhìn thấy một cảnh tượng còn kinh khủng hơn, thiên thạch rơi xuống biển đen, xác tàu chiến, rác vũ trụ, hay thậm chí là những thứ vụn vặt, tất cả đều ở trong biển đen giống như mẩu bánh mì ngâm trong nước, đều nhanh chóng bị tan rã.

“Chúng ta… Không phải là đang ở trong dạ dày của nhện lỗ đen đấy chứ…” Hàn Sâm chết lặng khi nhìn thiên thạch như ngọn núi nhanh chóng bị tan chảy, trong lòng thầm nghĩ.

“Tiêu rồi… Chúng ta tiêu đời thật rồi… Sẽ bị tiêu hóa và biến thành phân… Ta không muốn biến thành phân…” Ninh Nguyệt ngồi trên sàn nhà, lau nước mắt và nói.

“Đừng lo lắng, phi thuyền của chúng ta không bị ăn mòn.” Hàn Sâm nhìn vỏ ngoài của cá voi trắng, dù sao nó cũng là phi thuyền có thể so sánh với sinh vật cấp Thần Hóa, dĩ nhiên nó không bị biển đen ăn mòn.

Chẳng qua Hàn Sâm không biết cá voi trắng có thể kiên trì được bao lâu, cho nên hắn vẫn phải mau chóng tìm cách rời khỏi nơi này.

May mắn thay, con nhện lỗ đen quá mức khổng lồ, chỉ thuận miệng hút một cái là đã hút thẳng cá voi trắng vào trong. So với kích thước của nhện lỗ đen thì cá voi trắng còn không bằng một mẩu thịt.

Đoán chừng nhện lỗ đen có thể không phải nhằm vào bọn họ, mà là bọn họ quá xui xẻo, đúng lúc đụng phải lúc nhện lỗ đen cần ăn uống, bị nó hút vào cả thảy.

Từ việc thiên thạch rơi xuống liên tục từ trong sương mù là có thể thấy, e rằng một ngụm của nó đã hút đến đây một vành đai thiên thạch và không ít tiểu hành tinh.

Một lần nữa kiểm soát lại cá voi trắng, điều khiển cá voi trắng bay lên và làm cho cá voi trắng rời khỏi biển đen, đây có thể thật sự là dịch dạ dày của nhện lỗ đen.

Dưới sự điều khiển của Hàn Sâm, cá voi trắng tránh được những mảnh thiên thạch rơi xuống và bay lên trên không, nếu đây là dạ dày của nhện lỗ đen thì chắc hẳn có thể chui ra ngoài từ thực quản.

Sau khi xuyên qua lớp sương mù dày đặc, không biết bay bao nhiêu lâu, cũng không còn thấy thiên thạch rơi xuống nhưng vẫn không nhìn thấy thành dạ dày và thực quản như trong tưởng tượng.

“Chỗ này thật sự là dạ dày của con nhện lỗ đen sao? Vậy cũng quá lớn rồi, không lẽ chúng ta tiến vào không gian khác?” Hàn Sâm lẩm bẩm một mình với vẻ mặt kỳ quái.

“Chết chắc rồi!” Ninh Nguyệt gào khóc.

Phương Thanh Vũ cười khổ nói: “Nếu ta đoán không sai thì nơi này đúng là bên trong cơ thể của con nhện lỗ đen, hơn nữa rất có thể chúng ta đang ở ngay trong dạ dày của nó, hoặc một bộ phận tương tự như dạ dày. Tuy nhiên, nhện lỗ đen là sinh vật Thần Hóa có lực lượng không gian và trong cơ thể nó cũng có lực lượng không gian. Nếu chúng ta muốn lao ra ngoài, trước tiên chúng ta phải giải quyết được lực lượng không gian này. Nếu không thì có làm gì cũng không thể thoát ra được.”

“Làm thế nào để phá vỡ lực lượng không gian ở đây?” Hàn Sâm nhìn Phương Thanh Vũ và hỏi.

Phương Thanh Vũ lại cười khổ: “Ta cũng chỉ trông thấy thông tin về nhện lỗ đen trong cơ sở dữ liệu của Liên Minh Vạn Bảo, cơ bản có thể suy đoán được một chút, nhưng để nói rõ ra thì ta không có bản lĩnh này. Hy vọng cá voi trắng có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian, nếu không chúng ta sẽ sớm bị nó tiêu hóa.”

Hàn Sâm không nói gì nữa, mở kính Tử Đồng Thần Điệp ra và đưa mắt nhìn vào những lớp sương mù. Quả nhiên hắn thấy những đám sương mù này đều là xích Trật Tự do các hạt không gian tạo thành, làm bóp méo toàn bộ không gian, trật tự của không gian ở trong này đã hoàn toàn bị xáo trộn, căn bản không thể bay ra ngoài trong hoàn cảnh bình thường.

Nhưng dù không bay ra được thì cũng phải thử một lần, không ai biết cá voi trắng có chịu được sự ăn mòn của nước biển và sương mù ở đây hay không, nếu không thoát ra được thì cuối cùng bọn họ chỉ có đường chết.

Hàn Sâm không dám kích hoạt hệ thống vũ khí của cá voi trắng, bởi vì hệ thống vũ khí của cá voi trắng cũng tiêu hao năng lượng của lò phản ứng tinh thể, nếu tiêu hao hết năng lượng thì đến lúc có cơ hội cũng chẳng bay ra ngoài được.

“Tiểu Hồng.” Hàn Sâm gọi Tiểu Hồng Điểu.

Tiểu Hồng Điểu hiểu được ý của Hàn Sâm, hét lên một tiếng và bay khỏi vai của Bảo Nhi, cơ thể hóa thành Hỏa Phượng Hoàng lao vụt ra khỏi miệng của cá voi trắng, phun ra một luồng hỏa diễm vào màn sương mù.

Vậy mà chỉ trông thấy ngọn lửa đỏ thẫm đã đốt cháy xích Trật Tự do các hạt không gian tạo thành, nhưng khi xích Trật Tự không gian bị rạn nứt thì lại càng nhiều không gian đứt đoạn được hình thành, khiến không gian càng trở nên bất ổn hơn. Tiểu Hồng Điểu suýt chút nữa bị rơi vào đó, dọa nó phải vội bay nhanh trở lại.

“Không hổ là dị chủng Thần Hóa của hệ không gian.” Vẻ mặt của Hàn Sâm trở nên rất khó coi, dị chủng Thần Hóa của hệ không gian còn đáng sợ hơn những gì hắn tưởng tượng.

Hết chương 2508.

Chương 2509. Đáng yêu quá

Trong biển cả và sương mù vô tận, Hàn Sâm đã lái cá voi trắng bay hơn một trăm tiếng đồng hồ tuy nhiên vẫn không tìm thấy lối ra ngoài.

Lực lượng không gian ở nơi này dày tầng tầng lớp lớp tựa như một mê cung không gian khổng lồ, đủ loại nếp gấp không gian và vết nứt khiến bọn hắn hoàn toàn không tìm thấy đường đi ra ngoài.

Càng đáng sợ chính là những vết nứt không gian đó, bởi vì cho dù với độ chắc chắn của cá voi trắng mà va vào bên trên cũng sẽ bị chém ra từng vết cắt.

Cũng may Hàn Sâm có Lĩnh Vực Động Huyền và kính Tử Đồng Thần Điệp nên có thể kịp thời tránh đi những vết nứt không gian đó, nếu không thì bọn hắn cũng đã sớm tan xác rồi.

Mặc dù như vậy, bọn người Hàn Sâm vẫn có thể gặp phải nguy hiểm cực lớn, vỏ ngoài của cá voi trắng đang bị ăn mòn, mặc dù tốc độ ăn mòn không nhanh, dựa vào thiết bị chữa trị của cá voi trắng cũng có thể kịp thời khôi phục.

Thế nhưng để chữa trị phải tiêu hao vật liệu và nhiên liệu, nếu nhiêu liệu bị tiêu hao sạch, bọn hắn cũng chỉ có thể chờ chết.

Bầu không khí trong thuyền rất ngột ngạt, tâm trạng của mọi người đều rất nặng nề, ngoài Bảo Nhi còn đang cười hì hì đùa với Ninh Nguyệt ở bên ngoài, những người khác đều không cười nổi.

Hàn Sâm áp lực cũng rất lớn, nhưng hắn không hề sợ hãi, cùng lắm thì truyền tống về Tí Hộ Sở, thế nhưng Ninh Nguyệt và Phương Thanh Vũ nhất định phải chết.

“Phương huynh, có thể liên lạc với trưởng lão Bảo Giám một chút hay không, xem hắn có biện pháp nào trợ giúp chúng ta không.” Hàn Sâm nhìn Phương Thanh Vũ nói.

Phương Thanh Vũ lấy khối rubic Vạn Giới ra, nhưng chỉ có một mảnh màu xám bên trong khối rubic, đã không nhìn thấy bất kỳ hình ảnh gì nữa.

“Trước đó đã thử qua, khối rubic Vạn Giới ở chỗ này cũng đã mất đi tác dụng, khối rubic Vạn Giới vốn là dị bảo hệ không gian, nhện lỗ đen cũng là hệ không gian nên bị lực lượng của nó ảnh hưởng tới.” Phương Thanh Vũ cười khổ nói.

Hàn Sâm không nói gì, tiếp tục điều khiển cá voi trắng đi về phía trước, bây giờ không có biện pháp khác, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.

Một đám hải tặc đều hơi khủng hoảng, nếu như không phải là bởi vì ấn tượng mạnh mẽ của Hàn Sâm đã xâm nhập vào trong lòng của bọn hắn, chỉ sợ bọn họ đã sụp đổ dưới áp lực tinh thần quá lớn, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Ninh Nguyệt vốn dĩ chả cần chịu áp lực lớn đã sợ chết khiếp, lại bị Bảo Nhi hù dọa vài câu, đang gào khóc loạn cả lên.

Nhưng trong mắt những hải tặc cũng có thể dùng câu lê hoa đái vũ để hình dung.

Nhưng mà bọn hắn đã nhìn thấy Ninh Nguyệt trong dáng vẻ đàn ông, cũng đã thấy Ninh Nguyệt giết người, mặc dù bây giờ Ninh Nguyệt rất dễ bắt nạt, nhưng cũng không ai thật sự dám bắt nạt nàng.

Một đường không nói chuyện, đột nhiên Hàn Sâm nhìn thấy một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mù, nhìn không ra là cái gì, nhưng dường như là một con quái vật khổng lồ lơ lửng trên biển lớn màu đen.

Hàn Sâm khẽ nhíu mày, lái cá voi trắng bay về hướng đó, đã không còn gì có thể tệ hơn hiện tại, không biết chừng sẽ là một cơ hội.

“Đó là cái gì?” Cá voi trắng cách bóng đen càng ngày càng gần, rốt cuộc có người cũng nhìn thấy bóng đen trên mặt biển.

“Lục địa… Nơi này thế mà lại có lục địa…” Chờ đến khi bọn hắn rốt cục thấy rõ ràng đó là cái gì, tất cả đều ngạc nhiên hét to lên.

Cảnh tượng khó tin xuất hiện tại biển lớn màu đen, nơi đó vậy mà có một khối đại lục, đó là một mảnh đất màu đỏ nâu, bọn người Hàn Sâm có thể nhìn thấy đá ngầm màu đỏ sậm.

Hướng mắt nhìn ra xa còn có thể nhìn thấy rất nhiều thực vật kỳ quái sinh trưởng trên mảnh đất này.

Sở dĩ nói kỳ quái là bởi vì những thực vật kia không phải kiểu cây cỏ dây leo thường thấy mà là từng cây từng cây nấm ma cô hình dạng to nhỏ khác nhau.

Cây nấm ma cô lớn tựa như Ma Thiên Luân, cũng có cây nấm to như một căn nhà, mà cơ nhỏ như hạt đậu cũng có, đủ mọi màu sắc nhìn rất là xinh đẹp.

Với lại phần lớn cây nấm đều phát sáng, khiến sương mù và biển cả vốn dĩ đen kịt sáng bừng lên.

Đám người Hàn Sâm nhìn mảnh đất đầy nấm như thế giới trong truyện cổ tích thì đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng.

“Nơi này thế mà lại có đại lục, chẳng nhẽ thật ra chúng ta không phải đang ở trong dạ dày của nhện lỗ đen?” Trên mặt Ninh Nguyệt còn dính nước mắt, nhìn nhìn đại lục nấm ngạc nhiên nói.

Nhưng Hàn Sâm không có lạc quan như vậy, hắn trước kia còn gặp qua cả vùng đất và thậm chí là cả cung điện ở bên trong cơ thể dị sinh vật, nhện lỗ đen lớn như vậy, bên trong thân thể nó có một khối đại lục cũng không có gì lạ.

Nhưng cho dù như thế nào, trên đại lục này đã xuất hiện thực vật vậy chỉ ra rằng nơi này hẳn là tương đối thích hợp để sinh tồn, với lại những sương mù kia cũng không tới gần đại lục nấm, như vậy cá voi trắng sẽ không bị ăn mòn nữa, đây chắc chắn là một chuyện tốt.

Lái cá voi trắng bay lên đại lục nấm, nhưng Hàn Sâm cũng không tùy tiện hạ xuống, mà phi hành quanh đại lục nấm, bay một đường, Hàn Sâm lông mày lại nhíu lại.

Đại lục nấm này quả thực vô cùng tuyệt đẹp, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những cây nấm màu sắc rực rỡ huyền ảo, thế nhưng ngoài những cây nấm này ra thì lại không nhìn thấy bất cứ sinh vật nào khác.

Đừng nói là dị chủng, thậm chí ngay cả những thực vật khác cũng không thấy, dường như nơi này chỉ có nấm.

Với kinh nghiệm trước kia của Hàn Sâm, cây nấm càng xinh đẹp càng có độc, những cây nấm này xinh đẹp như vậy, tám chín phần mười có lẽ đều có kịch độc.

“Đó là cái gì?” Phương Thanh Vũ chỉ về một phía rừng cây nấm nói.

Đám người Hàn Sâm theo hướng tay hắn nhìn sang thì thấy một ngọn núi đá nhô ra một trên mảnh rừng nấm, núi đá kia tròn trịa giống như là một cái bánh bao.

Ngay bên cạnh núi đá vậy mà có một chiếc Chiến Hạm cỡ nhỏ cũ nát, nhìn kiểu dáng rất cổ xưa, cũng nhìn không ra là Chiến Hạm của tộc nào.

“Nơi này quả nhiên có sinh vật tồn tại.” Tất cả mọi người đều vui mừng.

Hàn Sâm điều khiển cá voi trắng bay về phía Chiến Hạm, bọn họ còn chưa tới gần Chiến Hạm thì nhìn thấy một chiếc cửa của Chiến Hạm bị mở ra, một sinh vật đi ra từ bên trong.

Khi Hàn Sâm nhìn thấy sinh vật kia thì hai mắt mở to nhìn.

Sinh vật kỳ quái bọn hắn đã thấy nhiều, nhưng mà sinh vật đi ra từ trong Chiến Hạm kia trông vô cùng kỳ lạ.

Toàn thân của sinh vật nọ trắng như tuyết, cao hơn hai mét, thoạt nhìn giống như một Bạch Hổ hung mãnh, thế nhưng trên đỉnh đầu nó mọc ra một cây nấm nhỏ màu hồng phát sáng, nhất thời khiến dáng vẻ hung mãnh của nó trở nên hơi đáng yêu.

“Bé hổ đáng yêu quá.” Ninh Nguyệt nhìn con Bạch Hổ kia, hai tay ôm †rước ngực, trong mắt tràn đầy những ngôi sao lấp lánh.

Bạch Hổ trên đầu mọc cây nấm màu hồng nhìn cá voi trắng trên bầu trời, lăn vài vòng trên mặt đất, há miệng về phía cá voi trắng, phát ra một tiếng rống to kinh khủng: “Meo!”

Đám người Hàn Sâm hai mắt nhìn nhau, Ninh Nguyệt lập tức bị nó làm cho tan chảy, ánh mắt rung động ghé vào cửa kính cá voi trắng nhìn Bạch Hổ, kích động nói: “Thật đáng yêu.

Bình Luận (0)
Comment