Siêu Cấp Thần Cơ Nhân (Full Dịch)

Chương 306 - Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

< Siêu Cấp Thần Cơ Nhân Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Ầm!

Hai thanh thủy đao va vào nhau, ngay sau đó nổ tan, hóa thành hạt mưa rơi xuống ao xanh.

Linh Lung khẽ nhíu mày, đao pháp nàng sử dụng là bí thuật của một chủng tộc đã sớm bị tiêu diệt, một đao chém ra có thể gấp cong không gian, khiến người ta không thể đoán ra quỹ tích của đao.

Theo Linh Lung biết, khi luyện Nha Đao đến cực hạn sẽ có năng lực xé rách không gian, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Nha Đao có thể ngăn cản được, trừ phi Hàn Sâm có thể nhìn thấu quỹ tích đao của nàng.

Linh Lung ngưng tụ thủy đao, thi triển ra đao pháp ngoằn ngoèo uốn lượn, từng ảo ảnh của thủy đao uốn lượn thành các hình dạng kỳ lạ trong không gian, nếu không tinh thông thuật không gian thì hoàn toàn không thể nhìn ra đao thật đang ở đâu, nếu chỉ chú ý ngăn cản những thứ mà mắt thường nhìn thấy, vậy thì chả khác nào hoa trong nước trăng trong sương*, không thể nào đụng đến thủy đao.

*Hoa trong nước trăng trong sương: Mọi thứ chỉ là hư không, là ảo ảnh, không có thực.

Sắc mặt Hàn Sâm vẫn bình tĩnh, thủy đao trong tay giống như tiện tay vung vẩy, lại có thể ngăn cản toàn bộ tấn công của Linh Lung, Linh Lung tấn công liên tiếp hơn mười đao, vậy mà không có một đao nào có thể xuyên qua lớp phòng ngự của Hàn Sâm.

“Không hổ là tằm ta chọn trúng.” Linh Lung khẽ gật đầu, biểu hiện của Hàn Sâm khiến nàng rất hài lòng, nếu không có năng lực chân chính, thì Hàn Sâm có đồng ý làm tằm của nàng cũng vô dụng.

‘Tằm thiên phú càng tốt, ngộ tính càng cao, sẽ đi càng xa, trợ giúp cho tộc Thái Thượng càng lớn.

Sau khi biết Hàn Sâm có kỹ năng đao pháp vô cùng điêu luyện, Linh Lung cũng không nhẹ tay nữa, thể hiện ra tất cả những gì bản thân đã học được, đao pháp biến đổi khôn lường.

Đao pháp của tộc Thái Thượng là tập hợp từ đao pháp của các tộc khác, do các trưởng tộc đó sáng tạo ra, chiêu nào chiêu đó đều bao gồm các đặc điểm từ đao pháo của các tộc trong vũ trụ, mặc dù không mạnh hơn những đao pháp nổi danh trong vũ trụ, nhưng nó biến hóa huyền ảo, trong vũ trụ gần như có một không hai.

Sau khi trải qua hai mươi, ba mươi đao, Hàn Sâm có cảm giác như là đã ứng phó với hai mươi, ba mươi của danh gia chuyên về đao thuật, mỗi một chiêu đều có chỗ khác biệt ảo diệu, các loại phong cách khác biệt nhưng lại thống nhất hoàn mỹ trên một người, ngay cả Hàn Sâm cũng hơi giật mình trước đao pháp mạnh mẽ của Linh Lung.

Người bình thường luyện nhiều loại đao pháp, cuối cùng đều sẽ bởi vì điều kiện tính cách và thân thể có hạn mà sẽ chỉ tập trung phát triển theo một hướng.

Ví dụ như người có thân thể linh hoạt, phần lớn đao pháp sẽ linh hoạt đa dạng, người có sức mạnh lớn, đao pháp sẽ đơn giản bạo lực, những người tính tình nóng vội, đao pháp luyện ra sẽ khá nhanh.

Nhưng Đao Pháp của Linh Lung lại không theo bất kỳ khuynh hướng nào, giống như tính cách của nàng có thể biến hóa theo đao pháp, ngay cả Hàn Sâm cũng chưa đạt tới được trình độ này, hắn luyện đao pháp cũng sẽ thiên về phong cách của hắn.

Cùng là Nha Đao, Nha Đao mà Hàn Sâm luyện được có khác biệt rõ ràng với Nha Đao của Isa, người hiểu Nha Đao sẽ không cần nhìn người của bọn họ, chỉ nhìn phương thức bọn họ sử dụng Nha Đao thì đã có thể phân biệt ra được là ai.

Hàn Sâm kinh ngạc, nhưng không biết Linh Lung còn kinh ngạc hơn hắn, đao pháp của nàng biến ảo khôn lường, nhưng dù có biến ảo đến mức nào, Hàn Sâm đều có thể đỡ được bằng Nha Đao, điều này rõ ràng không phải vì Nha Đao mạnh, mà là bởi vì tên Hàn Sâm này quá mạnh.

“Chẳng nhẽ thí nghiệm của Thần Linh Chi Xúc không sai, hắn thật sự là thiên phú thập nhất giáp sao?” Nhìn thấy đao pháp của Hàn Sâm như thế, lòng Linh Lung có hơi chấn động, hận không thể lấy ra một thêm một con Thần Linh Chi Xúc giúp Hàn Sâm kiểm tra lại một lần nữa.

Đáng tiếc nàng không mang Thần Linh Chi Xúc trên người, muốn kiểm tra cũng chỉ có thể chờ sau khi về tộc Thái Thượng.

“Muốn đánh bại hắn đúng là không dễ dàng, chỉ có thể sử dụng cái kia.” Linh Lung chợt nghĩ, rồi đột nhiên nhắm đôi mắt lại.

Hàn Sâm ngẩn người, không biết Linh Lung muốn làm gì, với một Vương giả trong lĩnh vực cửu trọng thì nhắm mắt chiến đấu cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ không biết mục đích của Linh Lung là gì.

Khi Hàn Sâm đang nghi ngờ, thì thấy vệt đỏ dựng thẳng giữa ấn đường của Linh Lung mở ra, từ từ biến thành một con mắt nằm dọc trắng đen rõ ràng.

Tộc Thái Thượng và Thiên tộc có cùng nguồn gốc, Linh Lung có thiên nhãn thứ ba, Hàn Sâm cũng không thấy có gì lạ.

Nhưng con mắt thứ ba của Linh Lung lại có khác biệt rất rõ ràng với con mắt thứ ba của Thiên tộc, con mắt thứ ba của Thiên tộc đều có sự riêng biệt, theo thuộc tính thân thể mà hình thành, sức mạnh của thiên nhãn cũng có sự khác biệt.

Con mắt thứ ba của Linh Lung khác với Thiên tộc ở chỗ, con mắt nằm dọc kia hiện ra hình dạng của thái cực âm dương.

Mắt trắng và mắt đen kết hợp lại giống như một con mắt âm dương, trong lòng mắt trắng có một điểm đen, trong lòng mắt đen lại có một điểm trắng, con mắt thái cực âm dương kia chậm rãi xoay trên ấn đường của Linh Lung, dường như ẩn chứa quy luật của vũ trụ tỉnh không.

Khi m Dương Thái Cực Nhãn vừa mở ra, trong nháy mắt khí tức của Linh Lung cũng thay đổi theo.

Nếu như trước kia Hàn Sâm thấy Linh Lung chỉ là một cô gái thanh cao khinh thường phàm tục, nhìn như vô tình, nhưng trong nội tâm vẫn có một phần nhân tính tồn tại.

Nhưng Linh Lung của bây giờ hoàn toàn không giống một nhân loại, theo Hàn Sâm, Linh Lung giống như trong tích tắc biến thành một cỗ máy không có tình cảm.

Không, còn đáng sợ hơn máy móc nhiều, trong thời khắc này, Linh Lung giống như hòa thành một thể với vũ trụ, trở thành một bộ phận của vũ trụ - Cỗ máy khổng lồ này, mọi cử động của Linh Lung giống như là kết quả của việc vận hành cỗ máy vũ trụ này mà ra.

Nếu như nói Hoàng thể có thể đẩy lực lượng của bản thân lên đỉnh cấp, thì tộc Cổ Thần là lực lượng ngưng tụ của linh hồn vạn vật, vậy thì m Dương Thái Cực Nhãn mà Linh Lung mở ra là trật tự và quy tắc trên đời này.

Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Kinh nhìn thoáng qua, phát hiện cả người Linh Lung giống như biến thành một bánh răng vũ trụ, trở thành một linh kiện tinh vi của cỗ máy móc vũ trụ khổng lồ này, cơ thể của nàng đã không còn là một cá thể đơn thuần.

Hàn Sâm khẽ nhíu mày, Động Huyền Kinh của hắn cũng chỉ có thể sinh ra liên kết với bánh răng vũ trụ mà thôi, không thể trực tiếp biến thành một bộ phận của bánh răng vũ trụ giống Linh Lung, ý nghĩa của cả hai hoàn toàn bất đồng.

Nếu như coi vũ trụ là một chiếc xe, Động Huyền Kinh giống như người điều khiển chiếc xe, mà trạng thái bây giờ của Linh Lung giống như biến thành một bộ phận của chiếc xe này.

Trong nhất thời Hàn Sâm không đoán ra được liệu với trạng thái bây giờ của Linh Lung có gây ra ảnh hưởng lớn gì đến thân thể của nàng không.

“Ra tay đi, ta chờ ngươi đến đao thứ một trăm” -> Linh Lung nhìn Hàn Sâm với ánh mắt bình tĩnh, nói.

Nếu là người khác nói ra những lời như thế này sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy ngông cuồng, tự phụ, ngạo mạn, nhưng khi nói ra từ miệng Linh Lung lại giống như âm thanh máy móc điện tử, không khiến người †a liên tưởng đến những điều đó, chỉ khiến người ta cảm thấy nàng đang trần thuật một sự thật.

Hàn Sâm cũng không khách sáo, thủy đao trong tay chém đến, nhưng Linh Lung hoàn toàn không có ý định ngăn cản, chỉ ngồi bên cạnh ao, bình tĩnh nhìn Hàn Sâm.

Khi thủy đao chém tới trước mặt Linh Lung, dòng nước trước mặt nàng tự động ngưng tụ thành đao, chặn thủy đao của Hàn Sâm lại.

Hàn Sâm nhíu mày, chém tiếp một đao ra, phát huy đao pháp của Nha Đao lên đến cực hạn, nhưng dù Hàn Sâm có tấn công mạnh mẽ đến mức nào, cũng đều bị thủy đao trước mặt Linh Lung nhẹ nhàng cản lại.

Bây giờ Linh Lung cho Hàn Sâm cảm giác giống như tất cả những điều này là lẽ đương nhiên, thanh thủy đao này vốn phải xuất hiện ở nơi đó, quy tắc chính là như thế, cho dù đao pháp của Hàn Sâm có biến ảo đến thế nào cũng vô dụng.

Hết chương 2610.

Chương 2611. Gian lận

Hàn Sâm biến ảo đao thuật, liên trảm hơn bảy mươi đao rồi vậy mà không có một đao có thể đụng vào Linh Lung, tất cả đều bị thanh thủy đao treo lơ lửng trên không kia chặn lại.

Nếu bây giờ một người bình thường nhìn Linh Lung thì sẽ giống như đang nhìn một vị Thần Minh không gì không biết. Cho dù đao của Hàn Sâm biến ảo như thế nào thì thủy đao mà Linh Lung khống chế đều có thể biết trước mà chặn lại.

Nhưng trong mắt Hàn Sâm, Linh Lung hoàn toàn không phải là thần minh không gì không biết, đây chỉ là kết quả tất nhiên.

Bởi vì Linh Lung đã hòa làm một khối với vũ trụ, từng hành động cử chỉ của Hàn Sâm đều sẽ khiến cho bánh răng vũ trụ chuyển động, mà bánh răng vũ trụ sẽ tác động làm Linh Lung phản ứng trực tiếp.

Vì thế, Hàn Sâm chỉ cần vừa ra tay thì bên Linh Lung sẽ phản ứng ngay, giống như Hàn Sâm chỉ cần vừa xuất đao nhắm vào tấm gương, cho dù đao thuật của hắn biến ảo như thế nào thì cuối cùng khi thủy đao đụng vào gương, thủy đao trong gương cũng sẽ đụng lại, không có bất cứ kết quả ngoài ý muốn nào.

“Hợp!” Vẻ mặt Hàn Sâm bình tĩnh, vẫn ngồi thẳng tắp như cũ, thủy đao trong tay đột nhiên ép về phía trước một cái, chỉ thấy ở bốn phía của Linh Lung bên kia, từng tơ nước hiện ra, gần trăm tơ nước như đao mang đan xen chém lên người Linh Lung.

Bắt nguồn từ đao pháp Thiên Chi Hạ của Trấn Thiên Cung, mỗi một đao Hàn Sâm chém ra phía trước đều ngưng tụ thành một tơ nước, lúc này toàn bộ đều bộc phát ra, Hàn Sâm muốn lấy lực phá địch.

Một thanh thủy đao không thể đồng thời ngăn cản nhiều tơ đao như vậy, trừ phi Linh Lung phải sử dụng cơ thể của mình kháng đòn, nếu không thì chỉ có một con đường là di chuyển cơ thể để né tránh.

Quả nhiên, thủy đao trước mặt Linh Lung di chuyển, nhưng trong chớp mắt đã nổ tung trong đợt trảm kích liên tục của mấy tơ nước, những tơ nước còn lại như một tấm đao võng phủ lên người Linh Lung.

Linh Lung vẫn không có động tĩnh gì như cũ, giống như một pho tượng nữ thần chạm ngọc ngồi ở trên bậc thềm. Một đôi chân ngọc trần trụi vẫn ngâm mình trong nước như trước, thiêng liêng, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác lạnh nhạt, vô tình.

Lúc khoảng cách võng đao cách cơ thể của Linh Lung chỉ còn vài tấc thì lại đột nhiên dừng lại, cứ dừng như vậy ở trước mặt Linh Lung, không tiến lên được dù chỉ một tấc.

Linh Lung duỗi ngón tay ra móc vào võng đao rồi kéo nhẹ một cái, võng đao hóa thành từng dòng nước ngưng tụ vào trong tay của Linh Lung, hình thành một thanh thủy đao lớn.

Bên trong thanh thủy đao kia vẫn còn giữ nguyên sức mạnh của Hàn Sâm, nhưng lại hoàn toàn không chịu sự khống chế của Hàn Sâm, bị †ay ngọc của Linh Lung nắm nhẹ, giống như một món đồ chơi.

Đôi mắt Hàn Sâm lập lòe, nhìn chằm chằm thủy đao Linh Lung đang nắm trong tay, thủ pháp ban nãy của Linh Lung bị hắn thăm dò rõ ràng rành mạch bằng Lĩnh Vực Động Huyền.

“Hóa ra còn chơi được như vậy à? Hàn Sâm hơi thích thú trong lòng.

Hắn nhìn thấy thủ pháp Linh Lung làm ảnh hưởng bánh răng vũ trụ, và với Lĩnh Vực Động Huyền của hắn thì hắn sẽ làm dễ hơn Linh Lung, hắn cảm thấy bản thân lại học được một chiêu.

“Tiếp tục nữa đã không còn ý nghĩa, kết thúc ở một đao này thôi.” Linh Lung hờ hững nói một câu. Một tay làm hình Niêm Hoa, nhẹ nhàng búng một cái ở trên chuôi đao của thủy đao, thủy đao kia bay thẳng †ắp tới Hàn Sâm.

Hàn Sâm muốn ngưng tụ lại thủy đao để ứng chiến, nhưng phát hiện tất cả nước trong hồ đều tập trung lại chuôi của thủy đao treo lơ lửng trên không đang chậm rãi đâm tới kia. Thủy đao đó bay rất chậm,

nhưng càng đi về phía trước lực nước ngưng tụ bên trên càng mạnh.

Hàn Sâm cưỡng chế ngưng tụ một thanh thủy đao, nhưng chém vào thủy đao lớn kia không những không chém vỡ được mà ngược lại thủy đao của Hàn Sâm còn bị dung nhập vào trong thanh thủy đao lớn, trở thành trợ lực của thủy đao đó.

“Tộc Thái Thượng quả nhiên không hổ là tộc đứng đầu của vũ trụ, đúng là có chút bản lĩnh. Phương pháp này vận dụng quy tắc của vũ trụ, trong Thần Hóa có thể làm được cũng không nhiều, mà Linh Lung vẫn chỉ là một Vương giả cửu trọng mà thôi.” Hàn Sâm khen ngợi trong lòng.

Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là khen ngợi mà thôi, Hàn Sâm hoàn toàn không có dự định từ bỏ. thấy thanh thủy đao được ngưng tụ từ cả hồ nước kia giống như một thanh cự đao rạch trời đâm tới trước mặt Hàn Sâm, tinh mang trong mắt Hàn Sâm lóe lên, biến chưởng thành đao, bổ thẳng về phía thanh thủy đao kia bằng chính thân thể máu thịt của bản thân.

Cho dù là đang mở trạng thái m Dương Thái Cực Nhãn thì Linh Lung cũng không khỏi hơi ngớ ra. Sức mạnh của thủy đao lần này không những dung hợp lực của hơn bảy mươi đao pháp Thiên Chi Hạ của Hàn Sâm, mà còn có sức mạnh của bản thân Linh Lung, và cả sự gia trì nàng thu được trong pháp tắc của vũ trụ.

Lực của một cú đánh này đã lờ mờ hình thành hình thức ban đầu của xích Trật Tự, tuy còn chưa mạnh bằng một cú đánh của Thần Hóa chân chính, nhưng cũng đã vượt qua đa số Bán Bộ Thần Hóa .

Hàn Sâm lại muốn cưỡng ép nhận một đao này bằng máu thịt cơ thể, Linh Lung cảm thấy hắn thật quá mạo hiểm.

Nhưng Hàn Sâm lại không có chút do dự nào, lấy tay làm đao chém mạnh vào trên thanh thủy đao kia. Chỉ trong nháy mắt thanh thủy đao khủng bố kia lại chuyển thành để Hàn Sâm sử dụng, theo thế bổ xuống của đao tay kia của Hàn Sâm, cuốn ngược về phía Linh Lung.

Rầm!

Lực nước khủng bố cuốn tới trước mặt Linh Lung, giống như bị một mặt tường vô hình chắn lại, toàn bộ vỡ tung tóe ra rơi vào trong ao, nhưng cơ thể của Linh Lung cũng bị rung hơi ngửa ra sau.

“Ngươi gian lận!” Linh Lung thẳng người, ánh mắt nhìn về phía bàn tay của Hàn Sâm, chỉ nhìn thấy giữa ngón tay của hắn kẹp một viên trân châu giống như pha lê vô xuyết, đúng là nguồn gốc Cổ Thần của Cổ Thủy Thần.

Nguồn gốc Cổ Thủy Thần là khởi nguyên của Vạn Mộc Chi Thể. Hàn Sâm cầm thứ ấy trong tay, Thần Hóa hệ thủy bình thường đến cũng chưa chắc có thể làm thương hắn một chút, huống hồ Linh Lung chỉ là lĩnh vực cửu trọng.

“Đây sao là gian lận được, chỉ là sử dụng tài nguyên hợp lý mà thôi. Nếu như thế này cũng coi là gian lận vậy ngươi mở con mắt thứ ba ra, có được thêm sức mạnh vũ trụ thì không phải cũng giống như gian lận sao?” Hàn Sâm nói.

“Đây là sức mạnh của chính ta, sao đánh đồng với sức mạnh ngươi sử dụng từ bên ngoài?” Linh Lung nói.

“Nói về sức mạnh bản thân cũng chưa chắc ta đây sẽ thua. Nhưng bây giờ ta bị thương nặng chưa lành, không phát huy ra sức chiến đấu thật sự, cho dù ngươi thắng ta, ta cũng sẽ không tâm phục.” Hàn Sâm nói.

Linh Lung nghe những lời này của Hàn Sâm, sau khi im lặng một lát thì chậm rãi khép kín mắt Thái Cực kia lại, người cũng dần dần khôi phục một chút sức sống.

Tuy lúc này Linh Lung có vẻ vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng so với vừa rồi thì bây giờ nàng rốt cuộc hơi giống người sống, vừa nãy thật sự giống như máy móc không có sinh mệnh.

“Được, vậy ta đây chờ sau khi vết thương của ngươi lành lại rồi tái chiến.” Linh Lung nhìn Hàn Sâm rồi nói.

“Vậy ngươi cần phải đợi rất lâu rồi, vết thương này của ta, ít thì hơn một năm, nhiều thì hai, ba năm mới có thể khỏi hẳn.” Hàn Sâm cười nói.

Linh Lung hơi cau mày, trước đó nàng đã nghe về chuyện Hàn Sâm bị thương, cũng thấy bản nguyên của Hàn Sâm bị hao tổn, biết lời hắn nói không giả nên nhất thời hơi khó xử.

“Linh Lung tiểu thư, ta có nghe trong tộc Thái Thượng có một cái Tạo Hóa Chi Tuyền có thể xoay chuyển trời đất, tái tạo tự nhiên, không biết là thật hay giả?” Hàn Sâm nheo mắt lại nhìn Linh Lung rồi hỏi.

“Đúng là có thứ đó, ngươi muốn sử dụng Tạo Hóa Chỉ Tuyền để chữa trị bản nguyên bị hao tổn?” Linh Lung nhìn thấy tâm tư của Hàn Sâm.

“Nếu Linh Lung tiểu thư muốn sớm có một trận chiến với ta thì trước mắt đây là biện pháp duy nhất.” Hàn Sâm mỉm cười rồi nói.

“Ngươi không muốn đi tộc Thái Thượng với ta, thì sao có thể dùng Tạo Hóa Chi Tuyền để chữa trị bản nguyên bị hao tổn của ngươi.” Linh Lung cau mày nói.

“Ta chưa nói không đi tộc Thái Thương với ngươi. Nhưng trước đó ngươi không đánh bại ta, để ta tiếp tục giữ nguyên cơ thể tự do thế nào?” Hàn Sâm cuối cùng cũng nói mục đích thật sự của mình ra.

Hết chương 2611.

Chương 2612. Hàn Nghiên nhập môn

“Không trả giá chỉ lấy chỗ tốt, sợ là chỗ tốt trong thiên hạ này đều bị ngươi chiếm hết.” Linh Lung hờ hững nói.

Hàn Sâm nhún vai, cười nói: “Nếu ta đã đi tộc Thái Thượng rồi, ngươi còn sợ ta cầm thứ tốt rồi chạy đi hay sao?”

“Ta không sợ, nhưng thiên hạ không có đạo lý như vậy. Ngươi muốn dùng Tạo Hóa Chi Tuyền thì được, nhưng cần phải thần phục ta trước đã.” Linh Lung nói.

“Vậy thì thôi, từ từ dưỡng thương cũng được, một, hai năm chắc là ngươi chờ được đúng không?” Hàn Sâm nói.

“Ta có rất nhiều thời gian, vậy cho ngươi thời gian một năm rưỡi. Đến lúc đó tái chiến, nếu ngươi thua, không thể lại lấy bất cứ cớ gì, nếu không thì cho dù là Thiên tộc cũng không bảo vệ được ngươi.”

“Hàn Sâm ta đâu phải người nói không giữ lời chứ.” Hàn Sâm bày vẻ mặt chính trực nghiêm nghị ra, trong lòng lại thầm thấy tiếc, muốn chiếm lợi của tộc Thái Thượng quả nhiên không dễ dàng như vậy.

Nhưng mà như thế thì hắn có thể kéo thời gian ra hơn một năm, kết quả vậy cũng coi như là vượt ngoài dự kiến.

Vốn Hàn Sâm cho rằng Linh Lung chắc chắn không có kiên nhẫn để chờ hắn hơn một năm, nhưng không nghĩ Linh Lung vậy lại thực sự đồng ý.

“Đợi cơ thể của ta khôi phục rồi lại đi tộc Thái Thượng cũng có thêm một chút sức mạnh.” Sau khi Hàn Sâm và Linh Lung đạt được giao kèo rồi, lúc này mới rời khỏi Thiên Thủy Các.

Không quá hai ngày, Bích Tỉ đã mang Ngọc Thiện Tâm rời khỏi trấn Thiên Cung trước. Mà Linh Lung lại ở lại, nàng ta muốn ở chỗ này một năm rưỡi thật, vẫn luôn đợi đến khi Hàn Sâm khỏi hẳn mới thôi.

Hàn Sâm không để ý Linh Lung, mỗi ngày đều tu dưỡng chữa thương để cơ thể mình nhanh khôi phục chút.

Trấn Thiên Cung vẫn đàm phán suốt với tộc Hoàng Cực. Cuối cùng mang Bạch Vô Thường và ky sĩ tộc hoàng Cực ra đổi lại một ít tài nguyên, trong đó một phần là dị bảo bổ dưỡng hoàng thể, đều cho Hàn Sâm.

Tộc Hoàng Cực tuy không chịu bỏ qua như vậy, nhưng Hàn Sâm đang ở trong trấn Thiên Cung, tạm thời bọn họ cũng không có cách gì.

Hàn Sâm ăn đồ bổ của tộc Hoàng Cực, mỗi ngày đều đi vào trong Bạch Ngọc Lâu để tu hành.

Bạch Ngọc Kinh ở trên trời, mười hai lầu năm thành. Tiên nhân xoa đầu †a, kết tóc nhận trường sinh.

Chỗ ở Bạch Ngọc Lâu mà Hàn Sâm đi là lầu thứ bảy trong mười hai lầu.

Mười hai lầu cũng không khác nhau, bên trong đều có càn khôn. Lầu thứ bảy tên là Đạo Tạng Lâu, trên vách tường ngọc bích Đạo thư nhiều vô kể, ở trong có vô tận huyền diệu.

Mỗi ngày lúc ngọc khí bùng nổ, đạo thư trên vách đấ tự hiện ra, mà nội dụng mỗi ngày đều không giống nhau, vòng đi vòng lại, sau một năm mới có thể lặp lại một lần.

Mà đạo thư trên ngọc bích cũng vô cùng kỳ lạ. Nếu quan sát ở bên trong ngọc lâu thì sẽ cảm thấy được chân lý trong đại đạo được giấu trong vũ trụ huyền ảo, nhưng nếu sao chép lại rồi quan sát ở bên ngoài thì lại cảm thấy bình thường không có gì kỳ diệu, không hề có chút tài Tình nào.

Theo truyền thuyết năm đó lúc Thủy Tổ Thiên tộc sáng lập ra Vô Tự Thiên Thư, đã lấy kết hợp Thái Thượng Cảm Ứng Thiên với đạo thư bên trong lầu này để sáng tạo, tuy không biết thật hay giả nhưng những lời này cũng đủ để thấy đạo thư bên trong lầu thứ bảy phi phàm.

Cơ thể Hàn Sâm còn chưa khôi phục không chịu nổi ngoại lực mạnh mẽ nên không đi lầu khác để hấp thu ngọc khí hoặc luyện hóa ngọc linh, chỉ ở trong lầu này xem đạo thư.

“Hàn sư huynh, nghe đồn ngươi đề cử em gái của mình vào Trấn Thiên Cung để tu hành, đó là em gái ruột của ngươi sao?” Ngọc khí biến mất, sau khi đạo thư ở trên ngọc bích ẩn đi thì Vân Tố Y đang tìm hiểu đạo thư ở bên cạnh Hàn Sâm tò mò hỏi.

“Là em gái ruột của ta.” Hàn Sâm gật đầu nói, chuyện này hắn nhờ Thiên Vũ Hạc giúp đỡ làm thủ tục, coi như là dùng con đường của Vân gia.

“Vậy thì thiên phú cũng chắc chắn là rất tốt. Nếu có cơ hội, hy vọng nàng có thể bái vào làm học trò của cha ta.” Vân Tố Y nói.

Hàn Sâm hơi ngớ ra, nhìn Vân Tố Y hỏi: “Đây là ý kiến của ngươi hay là ý của Vân trưởng lão?”

“Đều là, ý của ngươi thì sao?” Vân Tố Y vừa cười vừa nói.

“Nếu Vân trưởng lão đồng ý dạy bảo Nghiên Nhi thì đương nhiên là phúc của Nghiên Nhi, Hàn Sâm vô cùng biết ơn.” Hàn Sâm nói.

Bởi vì Hàn Nghiên giống hắn, lúc trước đều được giới thiệu tới tu hành trong Trấn Thiên Cung, nhưng là đệ tử ký danh, không có tư cách bái sư chính thức, bình thường sẽ không có trưởng lão muốn nhận đệ tử ký danh làm đồ đệ. Vân Trường Không đồng ý nhận Hàn Nghiên, đương nhiên là chuyện tốt với Hàn Nghiên, để nàng có chỗ dựa vào trong trấn Thiên Cung, các mặt đều có lợi hơn nhiều so với đệ tử ký danh bình thường.

“Nhưng quy tắc của Trấn Thiên Cung không thể phá, Hàn sư muội vẫn phải tự đi xong thiên lộ vào Trấn Thiên Cung mới được.” Vân Tố Y nói.

“Đó là đương nhiên.” Hàn Sâm hơi gật đầu, Hàn Nghiên đi thiên lộ và bậc thêm của Trấn Thiên Cung, chắc là sẽ không có vấn đề gì.

“Nếu đã vậy thì chuyện đó không nên chậm trễ, ta đi đón Hàn sư muội với ngươi đi, thủ tục bên kia cha ta đã xử lý ổn thỏa, chỉ cần nàng có thể đi vào trấn Thiên Cung thì có thể trực tiếp bái làm học trò của cha ta.” Vân Tố Y nói.

“Tố Y, cảm ơn ngươi.” Hàn Sâm trịnh trọng hành lễ với Vân Tố Y. Đệ tử ký danh muốn bái làm học trò của Thập Tịch trưởng lão cũng không phải là một việc dễ dàng, chỗ này chắc chắn có công lao của Vân Tố Y.

“Hàn sư huynh ngươi làm gì vậy? Ta cũng không thể giúp được gì.” Vân Tố Y vội vàng xua tay đáp lễ.

Hai người ra khỏi Bạch Ngọc Lâu, Hàn Sâm vẫn cưỡi con hạc già không chân kia, cùng đi ra không gian dị chủng của Trấn Thiên Cung với Vân Tố Y, đi Nguyệt Chi Hiệp, đón Hàn Nghiên ra từ Nguyệt Chi Hiệp.

Cố Khuynh Thành và Minh Nguyệt đã đi ra ngoài tu hành. Các nàng đều không phải là người nhàn rỗi, mà với thực lực hiện giờ của các nàng, cho dù gặp cường giả Thần Hóa cấp thấp cũng nên có năng lực chạy trốn giữ mạng, cũng không cần quá lo lắng.

Em gái Hàn Sâm muốn vào trấn Thiên Cung tu hành, việc này đương nhiên cũng đã lan truyền trong Trấn Thiên Cung từ lâu. Sau khi đi vào Trấn Thiên Cung, Hàn Sâm cũng đã đi xin, thủ tục phải làm nhiều đếm không xuể, và rồi vì có sự giúp đỡ của Thập Tịch trưởng lão Vân Trường Không mới phê nhanh như vậy.

Một ngoại tộc muốn vào trấn Thiên Cung làm đệ tử ký danh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, không có thực lực ổn định thì rất khó làm. Huống hồ Hàn Nghiên còn lấy thân phận đệ tử ký danh để bái làm học trò của Thập Tịch trưởng lão, thì đã khó lại càng thêm khó, cho dù là Vân Trường Không thì cũng phải tốn rất nhiều sức mới làm xong chuyện này.

Đương nhiên tầm quan trọng của Hàn Sâm đối với trấn Thiên Cung cũng tạo tác dụng khá then chốt. Nếu không thì loại chuyện đệ tử ký danh bái làm học trò của Thập Tịch trưởng lão này về cơ bản là không thể thành.

Hàn Nghiên khá hưng phấn, nàng ở tinh cầu Nhật Thực đã nhàm chán từ lâu. Lần này rốt cuộc có cơ hội đi vào Trấn Thiên Cung, đương nhiên là cầu còn không được.

Trên đường, Vân Tố Y dặn dò Hàn Nghiên những việc cần chú ý sau khi đi vào Trấn Thiên Cung, săn sóc giống như Hàn Nghiên là em gái ruột của nàng vậy, làm Hàn Sâm rất cảm động.

Bảo Nhi ngồi trên một khối đám mây màu đỏ, bay tới bay lui bên cạnh Hàn Sâm. Hàn Sâm cố ý mang nàng đến, chuẩn bị đợi tới lúc Hàn Nghiên đi thiên lộ thì để Bảo Nhi đi theo cùng, nhìn xem còn có thể lại giúp Hàn Nghiên một chút không.

Những tiên khí của Tiên Hồ Lô đó đều là thứ tốt. Hàn Nghiên có cơ hội như vậy, đương nhiên không thể bỏ lỡ. Sau khi Hàn Sâm mang Hàn Nghiên đi vào Trấn Thiên Cung, rất nhiều

cường giả của Trấn Thiên Cung đều chú ý bọn họ bằng nhiều cách khác nhau.

Rất nhiều người đều muốn biết, Hàn Sâm chỉ là một trường hợp đặc biệt của Tinh tộc hay là Tinh tộc của bây giờ có thiên phú gen đều xuất sắc như vậy.

Hết chương 2612.

Chương 2613. Hàn Nghiên bước thiên lộ

“Bảo Nhi, ngươi đi cùng dì út đi” Đến trước Thiên Môn, Hàn Sâm nói với Bảo Nhi bên cạnh.

“Được.” Bảo Nhi gật đầu rồi bay đến bên cạnh Hàn Nghiên, kéo tay Hàn Nghiên ngọt ngào nói: “Dì út, Bảo Nhi sẽ đi cùng ngươi.”

Nhưng chưa đợi bọn họ leo lên đảo Thiên Môn thì đã thấy một thủ vệ Thiên tộc chặn bọn họ lại, ánh mắt nhìn Hàn Sâm rồi nói: “Hàn sư huynh, Cung Chủ đại nhân có lệnh chỉ cho phép Hàn sư muội một mình bước lên thiên lộ, Bảo Nhi không thể lên thiên lộ.”

Mặc dù Hàn Sâm có chút buồn bực nhưng cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của Cung Chủ của Trấn Thiên Cung, chỉ đành gọi Bảo Nhi quay lại.

Lúc này Cung Chủ của Trấn Thiên Cung vừa uống trà vừa lẩm bẩm: “Hai lần vạn Hồ cùng động khiến tiên khí của Tiên Hồ Đằng giảm mạnh, nếu thêm vài lần chẳng phải ngay cả Tiên Đằng cũng khô héo

sao.

Điều này cũng không trách Cung Chủ của Trấn Thiên Cung keo kiệt được, Tiên Hồ Đằng là một trong những căn cơ của Trấn Thiên Cung, là Trấn Thiên Cung dùng để bồi dưỡng đệ tử ưu tú, kêu Bảo Nhi làm như vậy, mỗi lần Hàn Sâm dẫn một người đến chẳng phải là muốn Tiên Hồ đẳng thiệt thòi lớn sao, nếu cứ tiếp tục như vậy không mấy lần Tiên Hồ đằng cũng sẽ bị phế.

Lần trước Bảo Nhi lên thiên lộ, hiệu quả ngang ngửa với hiệu quả mà mấy vạn đệ tử được Tiên Hồ ban cho, tổn thất thật sự quá lớn, Trấn Thiên Cung cũng không chịu nổi.

Hơn nữa quy củ Trấn Thiên Cung quả thật chỉ có thể một mình đi trên thiên lộ, lần Bảo Nhi tiến vào Trấn Thiên Cung đó là bởi vì nàng còn quá nhỏ nên được Hàn Sâm dẫn đi cùng, kết quả khiến cho Trấn Thiên Cung chịu thiệt thòi lớn, nên lần này Cung Chủ của Trấn Thiên Cung sẽ không chịu thiệt thòi như vậy nữa.

Linh Lung cũng nhìn thiên lộ từ xa xa, nàng cũng muốn biết thiên phú của em gái ruột Hàn Sâm như thế nào, từ đó có lẽ có thể đoán ra được trình độ thiên phú gen thật của Hàn Sâm.

Thiên phú thập nhất giáp thật sự quá dọa người, làm người ta khó có thể tin là kết quả thật sự.

“Anh, ngươi yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi mất mặt.” Hàn Nghiên vẫn lấy Hàn Sâm làm mục tiêu tu hành để theo đuổi, ánh mắt kiên định khác thường.

“Đừng dùng sức quá nhiều, có thể đi qua là được rồi” Hàn Sâm cũng không hy vọng Hàn Nghiên biểu hiện quá nổi bật, đến lúc đó khiến người ta chú ý cũng không phải là chuyện tốt.

Không nói đến thiên lộ, nếu biểu hiện quá chói mắt, sau này bước lên thiên giai vào Trấn Thiên Cung thì cuộc sống của Hàn Nghiên khó mà yên tĩnh được.

Hàn Nghiên vẫn chưa lĩnh hội được ý của Hàn Sâm, cứ tưởng rằng Hàn Sâm chỉ vì để nàng không cảm thấy áp lực cho nên mới nói những lời này.

“Hàn sư muội, thả lỏng là được, cái này chẳng khác gì con đường bình thường cả.” Vân Tố Y cũng an ủi Hàn Nghiên để nàng không còn khẩn trương.

Au”

“Cảm ơn Vân sư tỷ, ta đi đây.” Hàn Nghiên nói xong lập tức đi lên đảo Thiên Môn, bước lên thiên lộ dưới sự chú ý của rất nhiều tầm mắt trong Trấn Thiên Cung.

Hàn Nghiên biết đi lên thiên lộ có thể có được tiên khí Tiên Hồ ban tặng, cho nên sau khi nàng đi lên hồ lô đằng, ánh mắt luôn nhìn lấy những Tiên Hồ kia.

Chỉ thấy một đám Tiên Hồ lớn nhỏ rất đáng yêu nhưng hình như không có động tĩnh gì.

“Nghe Vân sư tỷ nói, mặc dù lúc trước anh trai đi thiên lộ không được tặng tiên khí, nhưng lại khiến vạn Hồ chấn động, sao ta đi trên này lại không có chút phản ứng gì vậy?” Hàn Nghiên thầm nhíu mày.

Nàng lại tiếp tục đi về phía trước, vẫn không thấy những Tiên Hồ kia có động tĩnh gì.

“Quả nhiên, không có tên quấy rối Bảo Nhi kia thì Tinh tộc bình thường không thể khiến vạn Hồ kích động.” Nhìn thấy Hàn Nghiên sắp đi được một nửa vẫn không có một Tiên Hồ nào có động tĩnh, Cung Chủ của Trấn Thiên Cung vui vẻ uống một ngụm trà, trong lòng thầm đắc ý.

“Em gái của Hàn sư huynh trông vẻ không có thiên phú đặc thù, đến bây giờ vân không có một Tiên Hồ nào tặng tiên khí.”

“Dù sao trên đời này chỉ có một Hàn Thần Phụ, không phải Tinh tộc

nào mang họ Hàn đều được gọi là Thần Phụ đâu. “Họ Hàn cũng vô dụng, phải là cha của Thần được.”

“Đáng tiếc Bảo Nhi bị chặn lại, nếu không có thể sẽ khiến vạn Hồ kích động.”

Vân Trường Không cũng có chút thất vọng, hắn chưa từng gặp qua Hàn Nghiên đã đồng ý nhận nàng làm đệ tử, chủ yếu vì Hàn Sâm là anh trai ruột của Hàn Nghiên, còn có Vân Tố Y khẩn cầu.

Mặc dù Vân Trường Không vốn không trông cậy vào thiên phú của Hàn Nghiên có thể nghịch thiên bao nhiêu, nhưng dù sao nàng cũng là em gái ruột của Hàn Sâm nên Vân Trường Không vẫn có chút kỳ vọng về nàng, cho dù không khiến Vạn Hồ kích động thì ít nhất cũng phải đạt được một tiên khí bản hệ.

Nhưng nhìn tình hình hiện giờ chỉ e sẽ không có Tiên Hồ nào chủ động tặng tiên khí cho Hàn Nghiên.

“Mặc dù đều là họ Hàn, nhưng đáng tiếc người này lại không phải là Hàn Sâm, Vân trưởng lão, bây giờ ngươi rất thất vọng đúng không?” Lục Tịch trưởng lão ngồi bên cạnh cười tửm tỉm nói với Vân Trường Không.

Chuyện Vân Trường Không cho đệ tử ký danh vào môn hạ xem như là đã mở ra một tiền lệ không lớn không nhỏ trong Trấn Thiên Cung, vì thế Vân Trường Không đã trả giá không nhỏ.

Không ít người trong Trấn Thiên Cung nghị luận ở phía sau nói là Vân Trường Không đường đường là một Thập Tịch trưởng lão, lại lấy lòng Hàn Sâm như vậy, thật sự đã làm tổn hại hình tượng trưởng lão Trấn

Thiên Cung, nên ít nhiều có chút xem thường với hành động này của

Vân Trường Không.

Lúc này Lục Tịch trưởng lão nói như vậy ít nhiều cũng có ý châm chọc.

Đương nhiên cũng có ghen tuông không ăn được nho nên nói nho chua, vì không ít trưởng lão trong Trấn Thiên Cung muốn có quan hệ tốt với Hàn Sâm, nhưng bọn họ không thân thiết với Hàn Sâm như Vân gia, thời gian nhận được tin tức khá muộn nên cũng không có cơ hội nhận Hàn Nghiên làm đệ tử.

Không nói trên người Hàn Sâm có hai thần vật là Mị Thần Giản và Ngưng Thị của Medusa, chỉ với năng lực chúc phúc của hắn cũng đã khiến rất nhiều trưởng lão đỏ mắt, ai không muốn dưới trướng mình có thêm mấy đệ tử ưu tú, nếu có thêm mấy người lên được Thần Hóa vậy thì thân phận địa vị sẽ khác đi.

Khắp cả Trấn Thiên Cung tổng cộng có bao nhiêu Thần Hóa đâu, cho dù có thể bối dưỡng thêm mấy đệ tử lên tới Thần Hóa Nguyên Cơ cũng đủ để hưởng thụ danh tiếng trong Trấn Thiên Cung rồi.

Linh Lung thấy Hàn Nghiên đã đi cả buổi nhưng vẫn không có Tiên Hồ nào ném cành ô liu về phía nàng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.

Với sự hiểu biết của Linh Lung về Tiên Hồ, chỉ cần có được thiên phú †ừ bát giáp trở lên thì chắc chắn sẽ có Tiên Hồ cùng hệ đồng ý tặng tiên khí, nhưng đến bây giờ Linh Lung vẫn chưa đạt được tiên khí, thì có nghĩa là thiên phú của nàng dưới bát giáp.

Tư chất thiên phú của em gái ruột cũng không có gì thần kỳ, anh trai ruột có biến dị gen thế nào cũng không thể có thiên phú thập nhất giáp khoa trương như vậy.

Nhìn thấy Hàn Nghiên sắp đi hết thiên lộ, trong lòng Hàn Sâm cũng có chút buồn bực, chỉ tiếc Bảo Nhi không thể đi cùng khiến Hàn Nghiên mất đi cơ hội có được tiên khí Vạn Hồ.

Mà kết quả này cũng không nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm, dù sao lúc hắn đi cũng không được Tiên Hồ tặng tiên khí, là sau này đi cùng Bảo Nhi mới được Bảo Nhi đòi cho hắn một tiên khí Vạn Hồ.

Không có tiên khí Tiên Hồ ban cho, Hàn Nghiên cũng được xem là biểu hiện bình thường.

Sắc mặt Hàn Nghiên cũng không có thay đổi quá lớn, nàng đi thẳng một mạch tới cuối thiên lộ, sắp sửa bước xuống tiên đằng.

Lúc này bỗng nhiên Hàn Nghiên dừng lại, nàng đứng ở điểm cuối của tiên đằng quay đầu nhìn mấy Tiên Hồ.

Hết chương 2613.

Chương 2614. Thử

Hàn Nghiên nhìn rất nhiều Tiên Hồ, nàng không nghĩ đến có thể đạt được tiên khí vạn Hồ giống như Bảo Nhi, nhưng ngay cả một Tiên Hồ cũng không dâng tiên khí lên cho nàng khiến trong lòng nàng có chút không cam lòng, cảm thấy có chút có lỗi với Hàn Sâm.

“Lúc trước ta còn nói sẽ không làm anh cả mất mặt, bây giờ ngay cả một Tiên Hồ chi khí cũng không lấy được, thế thì chẳng phải là khiến anh cả mất mặt không còn gì, rồi bị đệ tử Trấn Thiên Cung cười nhạo sao?” Ánh mắt Hàn Nghiên nhìn những Tiên Hồ kia, trong lòng lại đang suy nghĩ bản thân có nên cố gắng làm gì đó để ít nhất cũng kiếm được Tiên Hồ chỉ khí hay không.

Hàn Nghiên nghĩ như vậy không phải vì nàng không hiểu Hàn Sâm, mà là vì hoàn cảnh cuộc sống không giống nhau.

Hàn Sâm là người có xuất thân rất khổ, lớn lên trong hoàn cảnh nguy cơ bốn phía nên, đương nhiên sẽ không để ý thể diện gì cả, an toàn và lợi ích của bản thân mới là điều quan trọng nhất.

Nhưng Hàn Nghiên thì khác, từ nhỏ Hàn Nghiên không chịu khổ nhiều, cho dù là khoảng thời gian khó khăn nhất của Hàn gia thì Hàn Nghiên

cũng được La Lam chăm sóc rất tốt, La Lam là người ủng hộ kiên định nuôi con trai tiết kiệm, nuôi con gái phải đầy đủ, cho nên tư tưởng của Hàn Nghiên và Hàn Sâm vẫn có chút lệch lạc.

Sau đó Hàn Sâm quật khởi, hoàn cảnh của Hàn Nghiên cũng càng ngày càng tốt, từ lúc bắt đầu đi học đã học trường quý tộc, hơn nữa luôn là người ưu tú nhất trong trường học, là học bá cấp bậc Nữ Thần toàn năng.

Đương nhiên tất cả những điều này là do nỗ lực của Hàn Nghiên, sự hỗ trợ của gia đình chỉ là một phần nhỏ.

Hàn Sâm và La Lam đặt nhiều tâm huyết lên người Hàn Nghiên như vậy, quả thật cũng là áp lực khiến Hàn Nghiên cảm thấy nếu nàng không đủ cố gắng, không đủ ưu tú thì có lỗi với sự hy sinh của anh cả và mẹ. Cho nên Hàn Nghiên vẫn luôn cố gắng dốc toàn lực để bản thân ưu tú hơn, lấy Hàn Sâm làm mục tiêu của mình để cố gắng tu hành.

Thành tựu của Hàn Sâm càng cao thì áp lực của Hàn Nghiên càng lớn, khiến nàng chỉ có thể nỗ lực gấp bội.

Hôm nay đến Trấn Thiên Cung, ngay cả một Tiên Hồ chỉ khí cũng không có được, khiến Hàn Nghiên cảm thấy nếu như mình không cố gắng kiếm một chút mà lập tức bỏ cuộc, thì sẽ có lỗi với sự hy sinh và kỳ vọng của Hàn Sâm và La Lam.

Ông trời làm chứng, Hàn Sâm hoàn toàn không có suy nghĩ này, hắn chỉ hy vọng Hàn Nghiên sống vui vẻ là được, còn về ưu tú hay không thì Hàn Sâm cảm thấy không quan trọng.

Cho dù là Hàn Nghiên hay là Tiểu Hoa và Linh Nhi, Hàn Sâm đều chỉ hy vọng cả đời này bọn họ đều bình an vui vẻ, không gặp họa, sống vui vẻ lương thiện, đó là nguyện vọng lớn nhất của hắn.

Hàn Nghiên suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi về phía một quả hồ lô bên cạnh Tiên Hồ đằng.

Rất nhiều quý tộc của Trấn Thiên Cung đều nghi ngờ nhìn Hàn Nghiên, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì, nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu ra Hàn Nghiên muốn làm gì.

Chỉ thấy Hàn Nghiên đi tới trước hồ lô cao hơn hai mươi centimet kia, vươn hai tay cầm hồ lô, sau đó dùng sức muốn hái hồ lô xuống.

“Phụt!” Cung Chủ của Trấn Thiên Cung phun ra ngụm trà vừa uống vào trong miệng, sau đó ho khan: “Khụ khụ… Cả nhà này đều là người gì vậy? Bảo Nhi dọa tiên đằng thì thôi đi, Hàn Nghiên lại còn ra tay muốn cướp trắng trợn.”

Trấn Thiên Cung không có quy định cấm tiếp xúc với Tiên Hồ, nhưng người có chút đầu óc đều biết Tiên Hồ đằng đó là thực vật dị chủng cấp Thần Hóa, không phải dùng vũ lực là có thể cướp được tiên khí.

Trừ phi bản thân Tiên Hồ đích thân đồng ý, nếu không đừng nói Hàn Nghiên vừa mới thăng cấp Công Tước không lâu, cho dù là cường giả cấp Thần Hóa cũng chưa chắc có thể ép buộc Tiên Hồ phun ra tiên khí.

Ý nghĩ của Hàn Nghiên lại rất đơn giản, nếu không có quy định không thể hái Tiên Hồ vậy không thử một lần thì làm sao biết không được? Thử là có thể có cơ hội, không thử thì tuyệt đối không có cơ hội, vì không muốn đại ca thất vọng, dù là khả năng nhỏ hơn nữa nàng cũng đồng ý thử.

Một đám đệ tử Trấn Thiên Cung đều có sắc mặt cổ quái nhìn hai tay Hàn Nghiên đang ôm hồ lô, muốn hái hồ lô ở trên đó xuống.

“Cái này… Không hổ là người nhà Hàn sư huynh… Thật dám nghĩ…”

“Đây đúng là ý tưởng sáng tạo, ta thích ý tưởng này của Hàn sư muội, nhưng vẫn nên bỏ cuộc đi, lỡ như chọc giận tiên đằng, một Công Tước vừa mới thăng cấp như nàng cũng sẽ không chịu nổi cơn giận của tiên đằng đâu.”

“Người phụ nữ này điên rồi đúng không? Lại muốn hái Tiên Hồ?” “To gan giống như anh trai của nàng vậy, nhưng lại không có đầu óc.”

“Đáng tiếc cho dáng vẻ xinh đẹp của nàng, vốn với diện mạo của nàng, lại thêm quan hệ với Hàn Sâm thì cũng sẽ có cơ hội trở thành Nữ Thần ở trong Trấn Thiên Cung, nhưng bây giờ mọi người đều biết đầu óc nàng không tốt cho lắm, không còn cơ hội là Nữ Thần nữa rồi, chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái danh người phụ nữ điên.”

Ngay cả Linh Lung cũng có sắc mặt kỳ lạ nhìn Hàn Nghiên, người có thể làm ra chuyện này đến bây giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.

Lúc này Lục trưởng lão vui vẻ, miệng cười đến nỗi sắp không khép lại được, hắn nhìn về phía Vân Trường Không bên cạnh trêu ghẹo nói: “Vân trưởng lão, lão Thập, Vân sư đệ, thật sự chúc mừng ngươi nhận được một đệ tử tốt, nghe nói nàng là đệ tử cuối cùng của ngươi? Đệ tử ngươi nhận thật sự không có gì để nói, sau này đi đâu cũng sẽ không chịu thiệt…”

Vân Trường Không khế cười khổ, hành động Hàn Nghiên đưa tay hái Tiên Hồ khiến hắn đều ngây người.

“Hàn gia… Đều là người gì vậy…” Lúc này trong lòng Vân Trường Không cũng chỉ còn lại một suy nghĩ như vậy.

Mộng Yểm nằm bên hồ nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn giống như đang cười.

Những đệ tử ở Trấn Thiên Cung có quan hệ tốt với Hàn Sâm như Vân Tố Y và Vân Tố Thường cũng nhìn đến vẻ mặt ngốc trệ, Trấn Thiên Cung thành lập lâu như vậy cũng không có mấy người dám làm chuyện này.

Nhưng Hàn Nghiên không để ý đến người khác nghĩ như thế nào, hai †ay nàng vững vàng ôm lấy Tiên Hồ, dùng sức muốn kéo xuống.

Nhưng Tiên Hồ là thực vật dị chủng cấp Thần Hóa, là bảo vật của Trấn Thiên Cung, vũ khí Thần Hóa bình thường cũng không đả thương được nó huống hồ là với chút sức lực của Hàn Nghiên, mặc cho Hàn Nghiên dùng sức như thế nào thì hồ lô nhỏ đều không nhúc nhích.

Hàn Nghiên thấy không kéo xuống được cũng không chịu buông bỏ,

nàng lập tức sử dụng thể Siêu Thần của mình muốn cố gắng hết sức, cho dù cuối cùng không được nàng cũng cố gắng tranh thủ, như vậy

sau này sẽ không để lại tiếc nuối.

“Khụ khụ, Hàn sư huynh, thời gian không còn nhiều nữa, bảo Hàn sư muội đến Trấn Thiên Cung sớm chút đi?” Thiên Vũ Hạc ho nhẹ nói với Hàn Sâm.

Hắn hy vọng Hàn Sâm khuyên Hàn Nghiên đừng làm chuyện vô dụng, nhưng lại không nói rõ.

Hàn Sâm cũng không ngờ Hàn Nghiên lại làm ra chuyện này, hắn cũng nhìn đến trợn mắt há mồm nhưng vẫn làm bộ bình tĩnh nói: “Không sao, người trẻ tuổi có cách nghĩ là chuyện tốt, cứ để nàng làm đi.”

Đương nhiên Hàn Sâm sẽ không đả kích tính tích cực của Hàn Nghiên, nếu Trấn Thiên Cung không có quy tắc không được đi hái Tiên Hồ vậy cứ để Hàn Nghiên thử một lần cũng không sao.

Chính ngay lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy khí tức trên người Hàn Nghiên thay đổi, mái tóc vốn đen dài bỗng như thác nước hắc tinh rũ xuống dưới chân, đôi mắt đen như bảo thạch, khắp cả người tản mát ra khí tức thanh khiết thần bí.

Hết chương 2614.

Chương 2615. Hái Tiên Hồ

Rất nhiều cường giả Trấn Thiên Cung đều thầm nhíu mày, mặc dù thiên lộ không cấm sử dụng sức mạnh, nhưng khiêu khích tiên đằng như vậy lỡ như chọc giận tiên đằng cũng là một chuyện phiền phức.

Cung Chủ của Trấn Thiên Cung càng cảm thấy đau đầu: “Tại sao người Hàn gia lại gây chuyện như vậy, nhà bọn họ không có ai an phận hết sao? Sau này sẽ khiến lão Thập đau đầu rồi.

Lúc này vẻ mặt Vân Trường Không cũng phức tạp, trước ngày hôm nay hắn không thể tưởng tượng được đệ tử cuối cùng mình thu nhận lại là người như vậy, bây giờ cũng không biết nên khóc hay là nên cười.

Mà Lục Tịch trưởng lão lại cười sắp không chịu nổi: “Ha ha… Hàn Nghiên này… Thật thú vị… Lão Thập… Sau này ngươi phải bận…”

Bỗng nhiên tiếng cười của Lục trưởng lão lập tức khựng lại, nụ cười còn ở trên mặt nhưng ánh mắt lại mở to lộ ra vẻ kinh hãi.

Bởi vì tâm trạng chuyển biến quá nhanh nên hai biểu cảm tươi cười và kinh hãi đều xuất hiện trên cùng một khuôn mặt, khiến sắc mặt Lục trưởng lão có vẻ cực kỳ quái dị.

Vân Trường Không vốn muốn nói chuyện với Lục trưởng lão, cho nên nhìn về phía lục trưởng lão, nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm của Lục trưởng lão hắn không khỏi hơi ngẩn ra, sau đó phản ứng lại nhanh chóng quay đầu nhìn về phía tiên đằng.

Chỉ nhìn thoáng qua Vân Trường Không cũng ngẩn người, ánh mắt trợn †o lộ ra biểu cảm khó có thể tin.

Không chỉ có bọn họ mà lúc này cả Trấn Thiên Cung đều yên tĩnh.

Cung Chủ của Trấn Thiên Cung cầm ấm trà nhỏ trong tay đang chuẩn rót vào miệng, nhưng giờ lại ngây người, trên mặt lộ ra biểu cảm giống như thấy quỷ.

Chỉ thấy ở trên tiên đằng, Hàn Nghiên hai tay ôm một Tiền Hồ, mà chỗ nối liền hồ lô kia và tiên đang đã đứt ra, hồ lô kia bị Hàn Nghiên hái xuống thật.

Rất nhiều quý tộc Trấn Thiên Cung sợ đến ngây người, hoàn toàn không tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, có thể hái Tiên Hồ sao, chuyện này khiến bọn họ không dám nghĩ đến.

Trong lịch sử Trấn Thiên Cung cũng có người từng nghĩ muốn hái Tiên Hồ, nhưng đó không phải là đệ tử bình thường mà là cường giả cấp Thần Hóa.

Những cường giả cấp Thần Hóa muốn hái Tiên Hồ không phải vì chút tiên khí giống như Hàn Nghiên, những Thần Hóa đại năng đó muốn hái Tiên Hồ để chế tạo dị bảo Thần Hóa.

Hái bằng bạo lực là chuyện không thể nào, cho dù là Cung Chủ của Trấn Thiên Cung muốn Tiên Hồ thì cũng phải tổ chức nghi thức đặc thù, dâng lên một ít bảo vật mà tiên đằng cần để trưởng thành, nếu †âm trạng của tiên đằng tốt thì có lẽ sẽ đồng ý đưa một Tiên Hồ.

Cho đến bây giờ Trấn Thiên Cung tổng cộng có mười bảy dị bảo được chế tạo từ Tiên Hồ, đều là vũ khí Thần Hóa, trong đó Tiên Hồ dị bảo cao cấp nhất đã đạt đến cấp Hóa Điệp.

Đương nhiên cũng có không ít Tiên Hồ chế tạo thất bại, số lượng Tiên Hồ kia cũng không thể kiểm chứng được.

Nhưng bởi vậy mới biết được, bản thân tiên đằng đáng sợ cỡ nào, cho dù rất nhiều cường giả Thần Hóa trong Trấn Thiên Cung cũng không dám làm loạn, chuyện hái Tiên Hồ bằng bạo lực như vậy trong lịch sử Trấn Thiên Cung cũng chỉ có hai người đã làm như vậy.

Nhưng bây giờ một Công Tước như Hàn Nghiên, không có tế phẩm gì, nhưng lại tay không hái Tiên Hồ xuống, điều này quả thực khiến người †a không cách nào tin được, cả đám đều như ngốc nhìn lấy Hàn Nghiên.

Nhưng lúc này Hàn Nghiên lại vui vẻ, nghĩ thầm: “Thì ra Tiên Hồ nơi này hái xuống được thật, nếu trong Tiên Hồ có tiên khí, vậy thì ta hái về từ từ nghiên cứu, cho dù tạm thời không có cách nhưng thời gian dài thì kiểu gì cũng sẽ có cách phá vỡ hồ lô lấy được tiên khí bên trong.”

“Đúng rồi, nghe nói một người chỉ có một cơ hội đi thiên lộ, vậy ta phải giúp anh cả và Bảo Nhi bọn họ hái một quả.” Hàn Nghiên suy nghĩ sau đó nhét hồ lô trong tay vào trong ba lô, ánh mắt chuyển động nhìn về phía hồ lô nhỏ bên cạnh.

Hàn Nghiên sợ mình không mang theo được hồ lô lớn nên đã dự định hái mấy hồ lô nhỏ.

“Nàng ta muốn làm gì vậy?” Cung Chủ của Trấn Thiên Cung nhìn thấy ánh mắt Hàn Nghiên, trong lòng rung động, cảm giác không ổn, suýt chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế.

Quả nhiên một giây sau đã nhìn thấy Hàn Nghiên giơ tay lên hái Tiên Hồ bên cạnh, vừa hái còn vừa lẩm bẩm: “Đại ca một quả… Bảo Nhi một quả… Mộng Nhi một quả… Thêm tiểu công chúa Linh Nhi nhà ta một quả nữa… Đúng rồi còn có Tiểu Hoa…”

Vốn những Tiên Hồ đao kiếm kia khó đả thương, cường giả Thần Hóa cũng khó đánh rơi được, nhưng giờ lại Hàn Nghiên kéo vài cái đã rơi từ trên thân đằng xuống. Chỉ chốc lát sau nàng đã hái được ba bốn quả, khiến Cung Chủ của Trấn Thiên Cung nhìn đến mắt sắp xanh lè.

Lúc này những trưởng lão, chấp sự, viện trưởng cùng với đệ tử bình thường của Trấn Thiên Cung đều ngây dại, hoàn toàn nói không nên lời, chỉ ngây ngô nhìn Hàn Nghiên mở ra thể Siêu Thần đứng hái Tiên Hồ.

“Điều này… Điều này… Sao có thể… Sao tiên đằng lại không có phản ứng… Mặc cho một Công Tước hái Tiên Hồ xuống…” Lục trưởng lão dụi mắt mình, như thể cho rằng mình đã già mắt mờ nên xuất hiện ảo giác.

Vân Trường Không lấy lại tinh thần, trong lòng vui mừng khó có thể kiêm chế, mặc dù cố gắng giả bộ thản nhiên nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được hơi hơi nhếch lên, mặc cho ai cũng nhìn ra hắn cố nén ý cười.

“Lục sư huynh, ngươi xem đồ đệ ta thật ngu ngốc, đi thiên lộ mà đến cả một Tiên Hồ chi khí cũng không có, còn phải ra tay đi hái Tiên Hồ, thật sự là đần độn, thật sự là không có triển vọng… Ha ha…” Vân Trường Không nói xong, bản thân nhịn không được mà cười ha ha.

Một Tiên Hồ là một vũ khí Thần Hóa, mặc dù không chắc chắn có thể luyện thành vũ khí Thần Hóa trăm phần trăm, hơn nữa còn cần rất nhiều nguyên liệu phụ trợ quý giá khác. Nhưng giá trị của một Tiên Hồ sáng ngang với gen dị chủng Thần Hóa có cùng thể tích với nó.

Nhìn thấy Hàn Nghiên đã hái hồ lô thứ tư nhét vào trong ba lô, lúc này làm sao mà Cung Chủ của Trấn Thiên Cung còn ngồi được chứ, hắn lập tức ngồi thẳng người, âm thanh trang nghiêm lập tức truyền ra ngoài.

“Hàn Nghiên… Còn không mau đến Trấn Thiên Cung tiến hành nghi thức nhập môn… Đừng trì hoãn thời gian nữa…” m thanh mơ hồ quanh quẩn trong Trấn Thiên Cung, lập tức truyền đến bên vành tai Hàn Nghiên, nhưng những người khác lại chẳng nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Hàn Nghiên là người rất thông minh, nghe vậy lập tức biết mình không nên tiếp tục hái Tiên Hồ, trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc: “Còn chưa hái được phần của Tiểu Hoa”

Nhưng Hàn Nghiên cũng không lưu luyến, mang theo bốn Tiên Hồ trong ba lô bước nhanh ra khỏi thiên lộ, đi về phía chính cung của Trấn Thiên Cung.

“Vừa nấy… Không phải ta hoa mắt đúng không… Hình như Hàn Nghiên đã hái bốn Tiên Hồ…” Có đệ tử như mới tỉnh trong mộng, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

“Hình như ta cũng thấy được!”

“Đây chắc chắn là em gái ruột của Hàn sư huynh… Ta muốn biết… Hàn sư huynh có thiếu em rể hay không…”

“Phụ nữ của Hàn gia hình như còn đáng sợ hơn cả Hàn sư huynh! Lần trước con gái của hắn làm vạn Hồ rung, lần này em gái hắn lại dứt khoát hái cả Tiên Hồ xuống.”

“Cả nhà này… Chẳng có ai bớt gây chuyện cả…”

“Kỳ lạ quá, tại sao Tiên Hồ lại tốt với người Hàn gia như vậy, lại để người Hàn gia bình yên vô sự hái Tiên Hồ, còn tiên đằng lại không chút phản ứng nào?”

“Ngươi ngốc à, nếu như tiên đằng không đồng ý thì một Công Tước như nàng ta có thể hái Tiên Hồ xuống sao?”

“Cái khác ta không biết, ta chỉ biết lần này Hàn sư muội hời to rồi, bốn quả Tiên Hồ đó nói không chừng là bốn vũ khí Thần Hóa đói!” “Anh vợ Hàn Sâm… Ngươi hãy nhận ta đi…”

Hết chương 2615.

Chương 2616. Ý cảnh bùng nổ

“Tại sao lúc trước ta không nghĩ đến hái mấy hồ lô chứ?” Trong lòng Hàn Sâm có chút hối hận, lúc ấy lại không nghĩ đến điều này.

Tiên khí trong một hồ lô chắc chắn không chỉ có một, tùy ý hái mấy quả đã có thể phát đạt ngay.

Hàn Sâm còn đang hối hận thì Hàn Nghiên đã đi tới trước bậc đá Thiên Đạo của Trấn Thiên Cung, ba chữ Trấn Thiên Cung lóe lên rực rỡ tản ra áp lực khủng bố.

Đừng nói là một Công Tước, cho dù là cường giả cấp Vương đi trên bậc đá Thiên Đạo cũng sẽ bị ý cảnh ba chữ Trấn Thiên Cung đè ép không cách nào ngẩng đầu nhìn thẳng.

Lúc này rất nhiều quý tộc của Trấn Thiên Cung đều đang chờ xem Hàn Nghiên đi trên bậc đá Thiên Đạo như thế nào, biểu hiện hái Tiên Hồ vừa rồi của Hàn Nghiên đã khiếp sợ cả Trấn Thiên Cung, khiến bọn họ càng mong chờ biểu hiện đi trên bậc đá Thiên Đạo của Hàn Nghiên.

“Dù sao cũng là em gái ruột của Hàn sư huynh, thật sự ghê gớm.”

“Các ngươi cũng đừng quên, lúc trước Hàn sư huynh đi bậc đá Thiên Đạo là được người ta cõng vào, không biết em gái của hắn có giống như vậy hay không.”

“Hàn sư huynh được cõng vào đó là vì lĩnh ngộ được ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung, chứ không phải thật sự vô năng.”

“Các ngươi nói xem Hàn sư muội có lĩnh ngộ được ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung trên bậc đá Thiên Đạo hay không?”

“Hái Tiên Hồ giống như chơi, hái liên tục bốn quả, ta thấy lĩnh ngộ ý cảnh không khó như hái Tiên Hồ.”

“Nói cũng đúng, Tinh tộc có anh em Hàn gia sau này thật sự quật khởi rồi”

Lúc mọi người nghị luận thì Hàn Nghiên đã đi lên bậc đá Thiên Đạo, Hàn Sâm và Vân Tố Y, đám người Thiên Vũ Hạc đều đi đến bên ngoài thềm đá, nếu như Hàn Nghiên xảy ra chuyện gì thì có thể lập tức đi lên cứu người.

Không phải Hàn Sâm sợ Hàn Nghiên bị ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung đè bẹp, mà là sợ nàng giống như mình, đến lúc lĩnh ngộ được ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung thì không đi nổi nữa, nên đương nhiên người làm anh trai như hắn phải cõng nàng vào Trấn Thiên Cung, vì để người khác cõng không thích hợp cho lắm.

Hàn Sâm rất có lòng tin về thiên phú của Hàn Nghiên, Hàn Sâm cảm thấy trong nhà mình nhiều người nhưng thiên phú của hắn tương đối kém, nhưng bởi vì nghị lực và chấp niệm nặng nên mới có thể làm được chuyện người khác không làm được, chứ không phải do thiên phú thuần túy.

Đương nhiên, may mắn là một trong những nguyên nhân đó.

Sau khi Hàn Nghiên đi lên bậc đá Thiên Đạo đã cảm nhận được áp lực đến từ ba chữ Trấn Thiên Cung, khiến tốc độ tiến lên của nàng chậm lại, bị đè đến không thể không cúi đầu.

“Bây giờ ta không chỉ đại diện cho bản thân mà còn đại diện cho anh trai, sao có thể cúi đầu đi vào Trấn Thiên Cung chứ?” Hàn Nghiên tâm niệm đến đây, ý niệm điên cuồng bộc phát, ý đồ đối kháng với ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung.

Nhưng ý cảnh của ba chữ kia là cảnh giới Thần Hóa, nàng bây giờ đâu thể đối kháng, nàng càng mạnh mẽ đối kháng thì áp lực càng lớn, xương cổ dường như sắp bị đè gãy.

Nàng lần nữa mở ra thể Siêu Thần, sức mạnh kỳ dị tràn ngập toàn thân Hàn Nghiên, lần nữa khiến nàng tiến vào trạng thái Đế Thích Thiên.

Hàn Sâm cũng chỉ biết đại khái thể Siêu Thần Đế Thích Thiên của Hàn Nghiên, chỉ biết đó là thể Siêu Thần hệ nhân quả, còn sức mạnh của Đế Thích Thiên có bao nhiêu tác dụng, trừ phi Hàn Sâm và Hàn Nghiên đánh nhau thật, nếu không chỉ dựa vào nhìn thì không thể nhìn ra.

Hàn Sâm có thể nhìn ra vừa rồi Hàn Nghiên có thể hái Tiên Hồ chính vì tác dụng của Đế Thích Thiên, nhưng nhìn không ra được ảnh hưởng cụ thể.

Hiện giờ Hàn Nghiên lại sử dụng thể Siêu Thần Đế Thích Thiên, Hàn Sâm cũng rất muốn nghiên cứu cẩn thận một chút về chỗ ảo diệu của Đế Thích Thiên.

Cung Chủ của Trấn Thiên Cung nhìn thấy Hàn Nghiên mạnh mẽ chống lại ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung, không khỏi mỉm cười nói với người phụ nữ bên cạnh: “Chung quy vẫn còn trẻ tuổi!”

Người phụ nữ đó thản nhiên nói: “Ai không đến từ tuổi trẻ chứ, niên thiếu kiêu ngạo cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại có lúc cũng cần sự nhiệt tình của người trẻ tuổi.”

Cung Chủ của Trấn Thiên Cung nghe vậy chỉ cười không nói gì, hắn nhìn ra mặc dù sắc mặt người phụ nữ vẫn không thay đổi gì, nhưng người thật sự có thể hiểu rõ phụ nữ này, thì có thể nhìn ra từ khóe mắt nàng, chắc chắn nàng rất tán thành Hàn Nghiên.

Đúng lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Nghiên đang bị ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung áp chế kia, trong lúc bất chợt cổ thẳng tắp, dáng người cũng thẳng tắp, cứ như vậy nhìn thẳng về phía trước, từng bước đi về phía cửa lớn Trấn Thiên Cung.

Rất nhiều cường giả Trấn Thiên Cung đều lộ ra vẻ nghi ngờ, sao ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung lại đột nhiên mất đi tác dụng vậy.

“Không đúng, ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung đều có hiệu quả đối với sinh vật lần đầu tiên đi trên bậc đá Thiên Đạo, sau này mới không có hiệu quả nữa, rõ ràng Hàn Nghiên mới đi lần đầu, sao đột nhiên không có hiệu quả vậy?” Vẻ mặt Lục Tịch trưởng đầy lão nghi ngờ, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng: “Không đúng, lúc đầu có hiệu quả sau đó lại đột nhiên không có hiệu quả, Hàn Nghiên này rốt cuộc đã luyện thuật gen gì? Sao có thể có hiệu ứng kỳ lạ như vậy?”

“Lục sư huynh, ngươi đừng đoán nữa, Hàn Sâm đã như vậy rồi, nếu em gái ruột của hắn bình thường thì mới là lạ đó.” Vân Trường Không cũng không phô trương đả kích lục trưởng lão nữa, nhưng trong lòng hắn lại rất vui vẻ.

Hắn vốn nể mặt Hàn Sâm và Vân Tố Y nên mới nhận Hàn Nghiên, nhưng không ngờ Hàn Nghiên lại có biểu hiện khiếp người khiến Vân Trường Không cảm thấy lần này kiếm hời rồi.

Hàn Nghiên bình tĩnh từng bước đi lên bậc thang đá, người của Trấn Thiên Cung lại phát hiện có chút không đúng, bọn họ phát hiện ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung không mất đi hiệu lực, chẳng những không mất đi hiệu lực mà càng ngày càng mạnh.

Bởi vì lúc này ba chữ Trấn Thiên Cung đang lóe lên rực rỡ. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, đó không phải là ánh sáng thật, mà là gợn sóng sau khi ý cảnh trở nên cực mạnh thì sản sinh ra, mắt thường đã có thể nhìn thấy, giống như vầng sáng vậy.

Hàn Nghiên càng đi lên thì ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung càng thêm mạnh, ý cảnh mạnh như thế thì chỉ có lúc cường giả Thần Hóa đi trên bậc đá Thiên Đạo mới xuất hiện. Nhưng bây giờ người đi trên đó là Hàn Nghiên cấp Công Tước, lại có thể khiến ý cảnh của ba chữ Trấn Thiên Cung kích phát đến mức độ này thì thật sự có chút ngoài dự đoán của người khác.

Càng thêm khiếp sợ hơn là ý cảnh mạnh như vậy lại không có tác dụng với Hàn Nghiên.

Trong ý cảnh giống như ánh trăng chiếu xuống trong suối, Hàn Nghiên một thân bạch y từng bước đi lên bậc thêm đá giống như tiên tử hiện ra dưới ánh trăng, mái tóc màu đen hơi trôi nổi trong ánh trăng khiến rất nhiều đệ tử trẻ tuổi của Trấn Thiên Cung đều nhìn thẳng.

“Ta yêu rồi…” Hai tay một nam đệ tử che ngực, vẻ mặt si mê nhìn Hàn Nghiên, hai mắt như sắp xuất hiện sao.

“Đây là tiên tử thật sự!” Rất nhiều nam đệ tử trẻ tuổi đều nhìn đến hai mắt tỏa sáng giống như một đám sói đói.

Mà lúc này Hàn Nghiên đã chậm rãi đi tới bên dưới ba chữ Trấn Thiên Cung, đi xong bậc đá Thiên Đạo này, dựa theo kinh nghiệm trước đó, †ừ nay về sau ý cảnh trên ba chữ Trấn Thiên Cung sẽ tự động biến mất. Nhưng lần này ý cảnh ba chữ Trấn Thiên Cung không những không biến mất mà lại bộc phát ra như núi lửa phun trào.

Hết chương 2616.

Chương 2617. Bạch Tượng

Khi tất cả mọi người đang nghỉ ngờ thì thấy bên trong ý cảnh của ba chữ đang bộc phát kia có một thứ bay ra.

“Đây là cái gì?” Hàn Sâm hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Vân Tố Y đứng một bên, hắn nhưng chưa nghe nói qua Trấn Thiên Cung tấm biển trong vẫn còn có đồ.

“Ta… Cũng không biết…” Vân Tố Y cũng mờ mịt, nàng chưa nghe nói qua Trấn Thiên Cung tấm biển bên trong còn có thể còn sẽ có đồ bay ra ngoài.

Không chỉ là hai người bọn họ, tất cả mọi người là vẻ mặt mờ mịt, ai cũng không ngờ bên trong tấm biển lại có gì đó, đều nhìn chằm chằm nơi đó.

Chỉ thấy thứ bay ra từ trong tấm biển kia giống nhau một đầu voi, toàn thân trắng nốn như ngọc, hình thể cũng chỉ dài một xích, một đôi răng ngà trong suốt long lanh.

Mọi người thấy Tiểu Bạch Tượng bay ra từ trong tấm biển của Trấn Thiên Cung này, cũng cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao nó sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Trấn Thiên Cung phòng vệ nghiêm ngặt cực kỳ, làm sao lại có một con dị chủng mà bọn họ không biết là gì giấu ở trong tấm biển ở đại điện chứ.

Sau khi con Tiểu Bạch Tượng kia xuất hiện, rơi vào Hàn Nghiên trước mặt, thân hình ngay lập tức biến lớn, trong chớp mắt đã to bằng Voi ma mút.

Nói cũng kỳ quái, sau khi con Bạch Tượng này xuất hiện, ý cảnh trên ba chữ Trấn Thiên Cung bỗng biến mất, khôi phục về độ dáng hoàn toàn yên tĩnh.

Bạch Tượng vươn mũi voi ra, quấn lấy người Hàn Nghiên.

Hàn Sâm hoảng sợ, tưởng con Bạch Tượng kia sẽ làm hại Hàn Nghiên, lắc mình xông ra ngoài, nhưng lại thấy sau khi Bạch Tượng lấy mũi quấn lấy Hàn Nghiên thì đặt nàng ở trên lưng.

Hàn Nghiên ngồi ở trên lưng Bạch Tượng, ngay sau đó Bạch Tượng xoay người đi vào trong Trấn Thiên Cung.

Thấy Bạch Tượng không có ác ý, Hàn Sâm mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vội vàng đi theo, trên thực tế không chỉ Hàn Sâm, rất nhiều trưởng lão cũng đã chạy đến nơi này, đều là vẻ mặt cổ quái nhìn Bạch Tượng đi trong Trấn Thiên Cung.

Chuyện này quá mức ly kỳ, nhưng không có một ai biết trong tấm biển của Trấn Thiên Cung lại cất giấu một con Bạch Tượng, chuyện này thật sự có hơi khó tin, làm cho người ta không cách nào tin nổi.

Ngay cả Cung Chủ Trấn Thiên Cung cũng tự mình đến, vừa rồi hắn suy †ư một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc Bạch Tượng đó có lai lịch ra sao.

Chỉ nhìn khí tức của Bạch Tượng chắc chắn là sinh vật Thần Hóa, nhưng mà một sinh vật Thần Hóa giấu ở trong tấm biển, mà bọn họ lại không hề có cảm giác, đây quả thực là vả lên mặt rất nhiều cường giả cấp Thần Hóa của Trấn Thiên Cung.

Nhưng bọn họ cũng biết Bạch Tượng chắc chắn có lai lịch, không ai tùy tiện động thủ, chỉ đi theo Bạch Tượng, xem nó rốt cuộc muốn làm gì.

“Cung Chủ đại nhân, rốt cuộc con Bạch Tượng đó có lai lịch gì?” Hàn Sâm lo lắng cho an nguy của Hàn Nghiên, thấy Cung Chủ của Trấn Thiên Cung đến, bèn hỏi thăm.

“Bình tĩnh chớ nóng, ta sẽ bảo đảm sự an toàn của Hàn Nghiên, sẽ không để cho nàng chịu thương tổn gì.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung vừa đi vừa nói chuyện.

Hàn Sâm nghe hắn nói như vậy, không thấy an tâm, còn lo lắng hơn, bởi vì nghe giống như đến cả Cung Chủ Trấn Thiên Cung cũng không biết lai lịch của Bạch Tượng.

Mặc dù nghe có hơi khó tin, một sinh vật Thần Hóa ở trong Trấn Thiên Cung, Trấn Thiên Cung lại không có ai biết lai lịch của nó, nhưng mà đây cũng là chân thật chuyện đã xảy ra.

Hàn Sâm chỉ đành cắn răng theo sát con Bạch Tượng, may con Bạch Tượng trông cũng không ác ý, nó đi cũng không nhanh, Hàn Nghiên ngồi ở trên lưng của nó nhìn xung quanh, nhưng trên mặt có chút ít ngạc nhiên, cũng không bị tổn thương.

“Tiểu Nghiên, ngươi không sao chứ?” Hàn Sâm đi theo bên Bạch Tượng, hỏi.

“Ta không sao, đây là một trong những nghi thức nhập môn của Trấn Thiên Cung sao?” Hàn Nghiên thấy hơi ngạc nhiên bèn hỏi.

“Ngươi có thể tụt từ trên lưng nó xuống không?” Hàn Sâm lại hỏi. “Được chứ, bây giờ xuống luôn sao?” Hàn Nghiên hỏi. “Ngươi xuống đi.” Hàn Sâm nói.

Hàn Nghiên đứng dậy trên lưng Bạch Tượng rồi bay lên, nhưng mà nàng rời khỏi lưng của con voi thì con Bạch Tượng đó vương mũi ra lôi nàng về.

Nhưng Bạch Tượng cũng không làm nàng bị thương, chỉ đặt nàng trên lưng đầy nhẹ nhàng, sau đó đi về phía trước.

“Để cho nàng ngồi tạm trên đó đi, Bổn Cung Chủ bảo đảm nàng sẽ không bị thương dù chỉ một sợi tóc.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung híp mắt nói.

trong tấm biển Trấn Thiên Cung có một con Bạch Tượng bay ra, đây quả thực là thiên cổ kỳ văn, tất cả đệ tử của Trấn Thiên Cung cũng cảm thấy không khó hiểu, nhưng lại tò mò không biết rốt cuộc Bạch Tượng là cái gì.

Nhưng lúc này đệ tử bình thường đã bị ngăn lại, cũng không thể đi theo Bạch Tượng, bây giờ người đi theo Bạch Tượng đều là đại lão của Trấn Thiên Cung, ít nhất cũng là trưởng lão gì đó.

Con Bạch Tượng cõng Hàn Nghiên xuyên qua đại điện của Trấn Thiên Cung, chậm rãi đi tới hậu hoa viên của Trấn Thiên Cung.

Đây là nơi nghỉ ngơi của Cung Chủ của các triều đại Trấn Thiên Cung, bây giờ đương nhiên thuộc về vị Cung Chủ đang ở bên cạnh Hàn Sâm, người bình thường không được phép đi vào nơi này.

Lúc này cả đám cũng đi theo Bạch Tượng qua đó, chỉ thấy nơi này giống như một vườn hoa lớn thiên nhiên, núi non trùng điệp, linh thảo †ỏa ra mùi thơm, giống như động phủ của Thần Tiên.

Trong đó không thiếu thiếu thực vật dị chủng quý báu, làn Hàn Sâm muốn cắt phăng đi.

Đại Bạch Tượng cõng Hàn Nghiên đi thẳng tới bên cạnh một đầm nước dưới vách núi đá ở hậu hoa viên, chỉ thấy kia trên vách núi đá có khắc bốn chữ rồng bay phượng múa to “Thiên Ngoại Chi Thiên”.

Bốn chữ khắc kia trông thần thái phi dương, cho dù người không hiểu nghệ thuật viết chữ như Hàn Sâm, cũng cảm thấy là tác phẩm của một người trẻ tuổi.

Nhưng một người trẻ tuổi tại sao khắc chữ được ở nơi này, nơi này là nơi nghỉ ngơi của Cung Chủ các đời của Trấn Thiên Cung, ngoại nhân không được đi vào, chứ đừng nói là để lại dấu vết.

Bạch Tượng đi tới trước vách đá, cúi đầu bỏ vòi vào trong đầm nước, chỉ trong chớp mắt, mực nước trong đầm nước giảm xuống cực kỳ nhanh, còn nhanh hơn máy bơm.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm con Bạch Tượng đó, không biết rốt cuộc nó đang làm gì. Đợi một hồi thì thấy cái vòi của Bạch Tượng nhấc lên từ trong đầm nước, hơn nữa trên mũi của nó còn quấn một thứ.

Đó là một cái hộp bằng ngọc, chỉ dài chừng một xích, mọi người nhìn mà chẳng hiểu ra sao, trong đầm lại có một hộp ngọc, đúng là chuyện ly kỳ.

Cung Chủ Trấn Thiên Cung nhìn hộp ngọc kia cau mày suy tư, hình như nghĩ tới điều gì, nhưng không dám khẳng định.

Vòi của Bạch Tượng giương lên, cuốn hộp đó đặt vào trong tay Hàn Nghiên, sau đó nằm ở bên đầm nước bên, nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp đi vậy.

“Hàn Nghiên, ngươi tới đây.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung nói với Hàn Nghiên đang cầm hộp ngọc nói.

Hàn Nghiên thấy Hàn Sâm khẽ gật đầu, rồi mới bò xuống từ trên lưng của Bạch Tượng. Lần này Bạch Tượng không có phản ứng gì, mặc kệ cho Hàn Nghiên cầm hộp ngọc rời đi.

“Mở hộp ngọc ra.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung nói với Hàn Nghiên.

“Cung Chủ, trong hộp ngọc sẽ không có cái gì hung hiểm đúng không?” Hàn Sâm thấy hơi lo lắng bèn hỏi.

“Sẽ không.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung lộ ra vẻ mặt cổ quái lắc đầu.

“Chẳng nhẽ là cái kia…” Đột nhiên mặt Vân Trường Không biến sắc, giống như nghĩ tới điều gì đó, khiếp sợ nhìn hộp ngọc.

Hết chương 2617.

Chương 2618. Kiếm truyền cho người có duyên

Cung Chủ Trấn Thiên Cung khẽ gật đầu: “Nếu như không đoán sai, thì là thứ đó, không ngờ nó luôn ở trong Trấn Thiên Cung, hơn nữa còn ở ngay dưới mí mắt của chúng ta.”

“Đây.. Có khả năng thật sao?” Giọng của Vân Trường Không hơi run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hộp ngọc trong tay Hàn Nghiên.

Hộp ngọc đó trơn bóng như ngọc, phía trên cũng không điêu khắc và hoa văn gì hết, là một hộp ngọc vương vức dài một xích, không có ký hiệu rõ ràng, cả một đám cường giả của Trấn Thiên Cung, hơn phân nửa người cũng không nhìn ra kia rốt cuộc là cái gì.

“Lão Thập, ngươi nói cho rõ ràng, trong hộp ngọc đó cất thứ gì thế?” Tính tình Lục trưởng lão nóng nảy, không nhịn được hỏi.

Vân Trường Không nhìn về phía Cung Chủ Trấn Thiên Cung, Cung Chủ Trấn Thiên Cung khẽ gật đầu, Vân Trường Không mới lên tiếng với ánh mắt phức tạp: “Chuyện của Cung Chủ đời thứ mười một chắc các ngươi cũng biết nhỉ?”

“Đó là đương nhiên, Cung Chủ đời thứ mười một là kỳ tài một thời của Trấn Thiên Cung ta, cả vũ trụ ai không biết, hắn là cường giả tuyệt thế đã đánh vào trong Thần điện Gen của Trấn Thiên Cung chúng ta.” Lục trưởng lão chớp mắt một cái, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Chẳng nhẽ cái này hộp ngọc này có liên quan tới Cung Chủ đời thứ mười một?”

Vân Trường Không khẽ gật đầu: “Chắc các ngươi cũng nhớ được, trong tư liệu của tộc ta từng có ghi lại, trước khi Cung Chủ đời thứ mười một đánh vào Thần điện Gen từng để lại một câu.”

“Kiếm truyền cho người có duyên!” Gần như là đồng thời, rất nhiều trưởng lão cùng trăm miệng một lời kêu lên, cũng mở to hai mắt nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm hộp ngọc trong tay Hàn Nghiên.

Vân Trường Không khẽ gật đầu: “Thiên phú kiếm đạo của Cung Chủ đời thứ mười một tuyệt vời, gần như giống như thiên bẩm, khác với Kiếm đạo Tông Sư bình thường phải học hỏi sở trường của người khác, xong sau đó mới tạo nên một con đường riêng cho mình. Kiếm pháp của Cung Chủ đời thứ mười một đã có một phong cách riêng ngay từ đầu, ba tuổi luyện kiếm, chưa tới hai mươi tuổi kiếm ý đã đạt tới cảnh giới Thần Hóa, chưa thăng cấp Thần Hóa thì đã vị trí Cung Chủ của Trấn Thiên Cung. Ở trong tình huống tộc ta gặp phải nguy cơ cực kỳ nghiêm trọng, hắn diệt trừ phản đồ bên trong, chống lại cường địch ở ngoài, có rất nhiều trưởng lão cấp Thần Hóa đều trung thành tận tâm, đưa Trấn Thiên Cung ta lại lên đỉnh cao một lần nữa, ổn định lại cơ nghiệp trăm năm. Bốn chữ Thiên Kiêu một đời cũng kể hết được chiến công của Cung Chủ đời thứ mười một, mà bốn chữ Thiên Ngoại Chỉ Thiên này là do Cung Chủ đời thứ mười một khắc ra.”

“Người phi thường ắt có hành động phi thường, tuyền thừa kiếm đạo của Cung Chủ đời thứ mười một lại không để ở trong Trấn Thiên Cung, cũng không truyền thụ cho bất kỳ đệ tử nào, nhưng trước khi hắn phá thiên phạt chiến, xông vào Thần điện Gen thì để lại một câu “Kiếm truyền cho người có duyên”, để cho người có duyên tìm trong vũ trụ, đến nay cũng không có ai biết câu “Kiếm truyền cho người có duyên” kia rốt cuộc đang chỉ người nào. Mãi tới hôm nay mới thôi, cũng không có ai gặp được kiếm pháp mà Cung Chủ đời thứ mười một lưu lại. Nhưng chuyện Cung Chủ đời thứ mười một lưu lại kiếm pháp đã dẫn phát một lần tâm bảo trong vũ trụ, nhưng cuối cùng không ai có thu hoạch gì.” Vân Trường Không vừa nói, vừa nhìn hộp ngọc trong tay Hàn Nghiên.

“Sao ngươi biết trong hộp ngọc là truyền thừa kiếm pháp của Cung Chủ đời thứ mười một?” Lục trưởng lão vẫn thấy hơi nghi ngờ hỏi.

Vân Trường Không cười khổ nói: “Hộp ngọc kia được làm từ ngọc Thiên Ngoại, loại ngọc này là đặc sản của Trấn Thiên Cung ta, vả lại số lượng còn cực ít, kẻ ở bên ngoài rất khó có được, cho dù có thể lấy được thì cũng không mang nó tới chỗ này, để chìm trong Thiên hạ đàm, ngươi cảm thấy ngoài Cung Chủ của tộc ta thì có ai sẽ làm vậy nữa?”

“Cung Chủ của các đời nhiều, sao người xác định được là Cung Chủ đời thứ mười một?” Lục thúc vẫn còn hơi nghi ngờ, chưa hiểu.

Vân Trường Không chỉ con Bạch Tượng đang nằm ngủ bên đầm nói: “Các ngươi có nhớ, tọa ky lúc đầu của Cung Chủ đời thứ mười một là gì không?”

“Nghe nói là một con Kình Thiên Cự Tượng… Nhưng mà không phải con Kình Thiên Cự Tượng đã biến mất cùng với Cung Chủ đời thứ mười một xong vào Thần điện Gen sao?” Nói đến chỗ này, Lục trưởng lão cũng biến sắc, trợn to mắt nhìn hộp ngọc trong tay Hàn Nghiên kêu lên: “Chẳng nhẽ đây là truyền thừa kiếm pháp của Cung Chủ đời thứ mười một thật à?”

“Mở ra xem một chút thì sẽ biết thôi.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung nói. “Ta mở.” Lục trưởng lão lắc mình tới trước mặt Hàn Nghiên, duỗi tay muốn nắm hộp ngọc kia.

Nhưng bàn tay của hắn vẫn chưa đụng vào được hộp ngọc, lại đột nhiên cảm giác phía sau người truyền đến một luồng lực lượng rất lớn, trực tiếp hút hán bay ra luôn.

Bình Luận (0)
Comment